Chương 20: Hiểu lầm (H)
Editor: Tuệ Nghi
-
Thời điểm tay Cao Thành chạm tới bắp đùi Cao Diệc Kỳ thì dừng lại.
Cậu run rẩy như một cái sàng, ép mình nhìn vào những tấm rèm tung bay trong gió và ánh nắng như vàng bị tấm rèm nghiền nát.
Cao Thành hỏi.
"Tôi có từng chạm vào cậu không?"
Không có gì ngạc nhiên khi người đàn ông hỏi câu hỏi này.
Dù sao thì dù thế nào đi nữa, họ cũng là anh em cùng cha khác mẹ. Cao Thành sớm đã biết rằng bản thân mình là người không hề có nguyên tắc, thế nhưng chuyện này lại rất quan trọng, không hỏi, tâm lý hắn sẽ luôn cảm thấy rất bất an.
Nghe vậy, Cao Diệc Kỳ đột nhiên cúi đầu, và tai cậu lặng lẽ nhiễm sắc đỏ. Cậu nhớ lại những gì Cao Thành đã làm trước đây - mới vừa gặp mặt liền là một tên khốn vô liêm sĩ muốn chết, trèo lên giường liền rất hung dữ và tàn nhẫn, cho dù cậu có làm ầm ĩ như thế nào cũng tránh không thoát.
Mà, phản ứng của Cao Diệc Kỳ ở trong mắt Cao Thành lại có một tầng ý nghĩa khác.
Người đàn ông hiểu lầm ý cậu, bàn tay trì trệ không tiến vào đột nhiên chuyển động, lại còn di chuyển với tốc độ rất nhanh, gần như chạm vào giữa hai chân của Cao Diệc Kỳ ngay tức khắc, cách một lớp quần lót không ngừng tìm tòi.
"Hả?"
Đầu ngón tay của Cao Thành chạm vào thứ gì đó, mắt hắn hơi mở to, và hắn trông có vẻ sửng sốt.
Cao Diệc Kỳ cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng đặt trên hai cánh hoa qua lớp vải mỏng, khuôn mặt càng đỏ hơn, cậu siết lấy góc chăn từ từ ngã xuống, cảm giác vô lực lan tỏa theo thủy triều của dục vọng khiến cho cậu không nhịn được ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ thon dài tinh tế, cùng với bầu ngực non mềm nhợt nhạt.
Cao Thành không kịp phòng bị đã va vào một mảnh trắng noãn, đầu óc hắn trống rỗng, nhưng đôi tay ngược lại lại theo bản năng ấn vào liên tục.
Thì ra là một song nhi.
Cao Thành rũ mi mắt xuống, tách đôi chân run rẩy của Cao Diệc Kỳ ra, nhìn chằm chằm vào mảnh vải ướt đẫm nước dâm và nhẹ nhàng "chậc" một tiếng. Hắn miễn cưỡng mình phải tin rằng việc hắn từng ngủ với Cao Diệc Kỳ cùng lắm chỉ là vì thân thể mà không phải vì bất cứ điều gì khác.
Cao Diệc Kỳ bị hắn cọ xát như vậy, toàn thân liền mềm mại như muốn nhũn ra, lại đột nhiên khi cảm thấy cánh hoa của mình bị tay hắn nắm chặt, hơi thở nhất thời có chút nghẹn ngào.
Cậu hoảng sợ ngẩng đầu lên, đưa tay ra muốn ôm lấy Cao Thành.
Vậy mà người đàn ông lại tàn nhẫn đẩy cậu ra, nhưng rất nhanh cậu lại lần thứ hai quấn lấy hắn. Lần này cậu ôm chặt.
"Cởi quần áo."
Cao Diệc Kỳ cúi đầu hôn bên cổ Cao Diệc Kỳ. Hắn không buông tay, mặc Cao Diệc Kỳ gập ghềnh trắc trở tự mình cởi cúc áo trên người.
Đôi bàn tay nhợt nhạt gần như trong suốt kia dường như còn căng thẳng hơn cả chủ nhân của nó. Cậu thậm chí còn không biết cách xử lý những chiếc cúc áo đơn giản. Dưới ánh mắt thiêu đốt của Cao Thành, cậu đã trượt tay mất mấy lần.
Cuối cùng, Cao Thành không vội, nhưng bản thân Cao Diệc Kỳ lại lo lắng đến cuống lên. Cậu kéo mạnh vạt áo của mình, chiếc áo rộng thùng thình liền tuột xuống.
Cao Thành không để Cao Diệc Kỳ tự mình cởi quần lót.
"Để tôi làm."
Người đàn ông nâng eo cậu, cúi xuống áp lên người cậu. Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi run rẩy của Cao Diệc Kỳ trong vài giây, rồi hắn hôn cậu không chút do dự.
Cảm giác của nụ hôn thật tuyệt vời đến mức không thể tin được. Cao Thành cảm thấy như mình đang hôn một đám mây có thể trốn khỏi miệng bất cứ lúc nào.
Chẳng trách...
Cao Thành nheo mắt lại, cho rằng sự cám dỗ của Cao Diệc Kỳ là lý do cơ bản khiến hắn đắm chìm.
Cao Diệc Kỳ hoàn toàn không biết rằng quần lót của mình đã bị kéo xuống đầu gối trong suốt nụ hôn, và đôi bàn tay chai sạn của Cao Thành đang nhào nặn thô bạo hai bên mép cánh hoa mềm mại.
Cao Thành chưa bao giờ bắt nạt cậu một cách không kiếng dè như vậy.
Cao Diệc Kỳ không có thể nào kiềm chế được, vòng eo thon thả của cậu thỉnh thoảng lại căng thẳng siết chặt, tình dục bùng nổ biến thành chất lỏng bắn tung tóe, không ngừng tràn ra khỏi lỗ dâm theo động tác của người đàn ông, dễ dàng làm ướt nhẹp những ngón tay của đối phương.
Sau đó, ngón tay hắn tách ra miệng lỗ nhỏ mềm mại và không do dự gì lao ngay vào bên trong huyệt đạo.
Cao Diệc Kỳ đột nhiên mở to hai mắt, nước mắt treo ở trên khóe mắt đảo quanh, cậu run rẩy, cậu run rẩy vì sợ hãi, nhưng môi vẫn bị Cao Thành hôn lấy, thế nên cậu thậm chí muốn gọi cũng không thể gọi ra âm thanh.
Cao Diệc Kỳ biết Cao Thành đã hiểu lầm, nhưng cậu kỳ thực cũng không muốn giải thích. Thời điểm lần đầu tiên hắn hỏi ra câu hỏi đó, Cao Diệc Kỳ liền đoán rằng người đàn ông này đã coi cậu là tình nhân. Nói không buồn là nói dối, nhưng Cao Diệc Kỳ cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cậu được ở lại bên cạnh với Cao Thành.
Huống hồ cậu cũng không có nói dối.
Cao Thành đã hôn môi cậu, đã vuốt ve âu yếm cậu, và hôn hầu như mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, chỉ có không nỡ lòng muốn cậu.
Những ngón tay của người đàn ông hung hăng lại bừa bãi tàn phá trong cơ thể, cào cấu phần thịt hồng trong hoa huyệt chưa từng trải qua chuyện tình cảm của Cao Diệc Kỳ. Hắn đưa một ngón tay vào, rất nhanh đã có ngón tay thứ hai, và cuối cùng là ngón tay thứ ba.
Cao Diệc Kỳ hoàn toàn xụi lơ ở trên giường, gần như choáng váng vì bị ba ngón tay hắn kéo căng. Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt , chỉ một chút công phu nho nhỏ mà cậu đã bắn tinh, ngay cả hoa huyệt cũng tuôn ra những dòng chất lỏng dinh dính.
Nhưng Cao Thành rõ ràng là không muốn dễ dàng buông tha cậu, hắn dang rộng chân của Cao Diệc Kỳ để xem rõ hoa huyệt mà mình chuẩn bị đâm xuyên.
Hai cánh hoa sung huyết nhuộm đầy dịch dâm trong vắt, và phần thịt màu hồng nhạt của miệng huyệt mấp máy theo tiếng thở hổn hển của Cao Diệc Kỳ.
Cổ họng của người đàn ông căng chặt, hắn không khống chế được mà lấy ngón tay đâm vào bên trong hoa huyệt mềm mại hết lần này đến lần khác, trực tiếp dùng tay tra tấn Cao Diệc Kỳ đến nỗi cậu phải liên tục hét lên.
Còn chưa thực sự bắt đầu, cậu đã cao trào những ba hay bốn lần.
Trước đây khi Cao Thành sờ đến hai lần thì eo của Cao Diệc Kỳ đã mỏi, có thể tưởng tượng được bây giờ cậu đã mệt đến như thế nào. Tuy nhiên, lúc này đây, tinh thần của cậu đang cực kỳ phấn khởi, xúc cảm khi hoa huyệt của cậu sắp được lấp đầy quá tuyệt vời và tốt đẹp, che đậy hoàn hảo sự mệt mỏi trên cơ thể.
Ngay cả khi chỉ là một ngón tay, cậu cũng không thể tránh khỏi lộ ra vẻ thỏa mãn trước mặt Cao Thành.
Tia hoàng hôn màu cam cuối cùng cố định ở cuối giường.
Cao Thành rút những ngón tay dính đầy chất lỏng trong suốt ra, lau chúng bằng khăn tay, sau đó nhấc Cao Diệc Kỳ, người đã mềm nhũn thành một vũng nước xuân, xách từ trên giường ôm lên.
Cao Diệc Kỳ ngã vào vòng tay của người đàn ông và trượt xuống một cách yếu ớt. Cuối cùng, má cậu cọ vào côn thịt phồng lên giữa háng hắn. Bụng dưới của cậu lập tức dấy lên một đám lửa, cậu lấy hết can đảm đưa tay ra và run rẩy cởi thắt lưng của Cao Thành.
"Ngoan."
Trái tim Cao Thành rung động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Diệc Kỳ, tự cởi quần, giải phóng căn dục vọng cứng rắn và nóng bỏng của mình.
Cao Diệc Kỳ không xa lạ với gia hỏa này của Cao Thành tí nào. Thay vì hoảng sợ, cậu chậm rãi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ và cố gắng trèo trở lại vòng tay của Cao Thành. Cái mông không nhanh không chậm dần hạ xuống, hoa huyệt ướt át lập tức dính sát vào côn thịt, Cao Diệc Kỳ bị nóng, kìm lòng không đặng mà rên lên một tiếng, bưng bụng dưới và cuộn tròn trong vòng tay của Cao Thành.
Ánh mắt của Cao Thành quét qua vòng eo nhỏ của Cao Diệc Kỳ một cái.
"Tiên sinh." Toàn bộ tâm trí của Cao Diệc Kỳ đều ở trên người đàn ông này. Cậu nhìn chằm chằm vào cằm của Cao Thành một cách say mê và cúi xuống hôn hắn. "Tiên sinh, em thích ngài."
Cao Thành khẽ cười khẩy - mỗi cái tình nhân đều rất biết lấy lòng người ở trên giường.
Nhưng lời nói của Cao Diệc Kỳ thực sự rất chân thành, chân thành đến mức Cao Thành cảm thấy đau lòng khi chạm phải đôi mắt trong veo đó.
"Tiên sinh, ngài... Ngài hãy nhẹ nhàng một chút."
Lông mi cậu khẽ run rẩy, khi cậu nói chuyện, hoa huyệt nhỏ dán sát trên dương vật còn tí tách nhỏ nước.
Cao Thành cảm thấy có một chiếc lông vũ cọ vào đầu quả tim mình, cuống họng khô khốc. Hắn ôm Cao Diệc Kỳ ngồi im bên nhau vài phút. Và khi ánh nắng ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất, hắn đột nhiên nhổm người dậy, ấn Cao Diệc Kỳ xuống dưới thân mình và dang rộng hai chân cậu.
Hắn ấn lòng bàn tay thô ráp của mình một cách ngẫu nhiên vào hoa huyệt non nớt mềm mại, sau đó duỗi ngón tay tách hoa huyệt ra, cứ như vậy hạ thấp eo và thô bạo đẩy vào.
Một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt, Cao Diệc Kỳ gần như là hét lên ngay lúc Cao Thành chen hung khí đi vào.
Vòng eo của cậu đột nhiên thắt lại, dương vật cứng như sắt không chút do dự đâm vào, như thể một cục than hồng đang nhét thẳng vào bên trong cơ thể, không hề có khoái cảm nào.
Cao Diệc Kỳ chỉ cảm thấy đau đớn.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy. Cơn đau khiến nước mắt cậu trào ra không ngừng. Cơn đau xé rách lan tỏa ở nơi không thể nói nên lời, kèm theo mùi máu ngọt ngào, khiến cậu lại cảm thấy mùi vị của sự sống còn tệ hơn cả cái chết.
Lần trước, Cao Thành chĩa súng vào cậu.
Mà lần này...
Ngay từ lúc bắt đầu tiến vào phá vỡ thân thể Cao Diệc Kỳ, trong nháy mắt hắn liền nhận ra rằng người dưới thân mình đã nói dối, hay là nói... Hắn đã hiểu lầm ý của cậu.
Người đàn ông cứng đờ người như tượng ở trên giường trong tư thế cắm vào, và một nỗi hoảng loạn quen thuộc len lỏi dâng lên trong lòng hắn. Hắn nhìn Cao Diệc Kỳ đang khóc, tâm trạng của hắn giống hệt như khi phát hiện ra bóng người cuộn tròn trong cơn mưa rào.
"Cậu... Cậu sao vậy..."
Cao Thành cẩn thận bế Cao Diệc Kỳ lên.
May mắn thay, Cao Diệc Kỳ không vì đau đớn mà cự tuyệt cái ôm của Cao Thành.
Cậu cắn môi, hơi thở mong manh.
"Tiên sinh..."
Sau đó cũng không thể phát ra âm thanh nào khác, như thể hai tiếng "tiên sinh" này đã làm cậu kiệt sức.
Tim Cao Thành lại đau nhói.
Cao Diệc Kỳ không còn thời gian để quan tâm đến việc người đàn ông này đang nghĩ gì. Cậu phảng phất cảm thấy như mình đang ở trong lửa, phần dưới cơ thể đau đớn. Mặc dù bị thương, nhưng hoa huyệt của cậu vẫn đang mấp máy chuyển động một cách dâm đãng, ngậm lấy căn dục vọng thô và dài không ngừng mút mát.
"Tiên sinh... Tiên sinh, chạm vào em..."
Cao Diệc Kỳ khó khăn nhấc tay lên, nắm lấy ngón út của Cao Thành, dùng sức ấn vào hột le của mình.
Cậu khóc lóc van cầu.
"Tiên sinh, chạm vào sẽ không đau nữa."
Cao Thành trầm mặc vuốt ve hột le nhỏ. Trong lòng biết là vẫn sẽ đau, nhưng hắn chọn nắm lấy hột le để xoa dịu cảm xúc của Cao Diệc Kỳ, tiện thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đâm dương vật vào nơi sâu xa hơn.
Cả người Cao Diệc Kỳ run lên, eo mạnh mẽ bị húc về phía trước. Cậu run rẩy, há miệng ôm chặt lấy vai Cao Thành. Chịu đựng được vài giây, cậu thế nhưng vẫn kêu lên.
"Tiên sinh, ưm đau quá."
"Tiên sinh, nhẹ một chút..."
Tiếng khóc khàn khàn của Cao Diệc Kỳ khơi dậy dục vọng sâu thẳm trong lòng Cao Thành. Người đàn ông ôm chặt cái eo thon của cậu, lại hôn cậu, ngăn cản mọi lời cầu xin tha thứ, sau đó mở ra cái mông dính đầy nước dâm không chút do dự mà đem dương vật triệt để cắm đi vào.
Cơn đau đủ khiến người ta ngất xỉu hòa lẫn với cơn choáng váng của tình triều bùng nổ trong cơ thể Cao Diệc Kỳ.
nh mắt vô hôn, cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông gần sát mình trong gang tấc, và tại một khoảnh khắc nào đó, cậu lại bật khóc.
"Nhóc con, là lỗi của tôi." Cao Thành cảm nhận được nước mắt của cậu, tự nhiên hiểu được nỗi oan ức cậu phải chịu. "Tôi không biết cậu vẫn chưa bị phá trinh."
Lời giải thích cứng nhắc dẫn đến tiếng khóc càng bi thương hơn. Cao Thành đột nhiên phát hiện ra rằng mình không thể làm gì Cao Diệc Kỳ. Đó là sự bất lực không thể thay đổi bất kể hắn có ký ức hay không.
Nó giống như một điểm yếu trời sinh, nếu bị chọc vào sẽ đau đớn cả đời, mà Cao Diệc Kỳ thì lại cố tình chọc vào vị trí đau đớn nhất.
Cao Thành ôm cậu, tay chân luống cuống ngồi trên giường. Căn dục vọng vẫn cắn chặt vào bên trong hoa huyệt. Máu loãng trộn lẫn với dịch nhầy thỉnh thoảng tràn ra từ lỗ huyệt bị kéo căng.
"Nhóc?"
Sau một khoảng thời gian không xác định, Cao Thành cảm thấy tiếng khóc của Cao Diệc Kỳ đã nhỏ hơn một chút. Trong lòng khẽ động, hắn nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường.
Cao Diệc Kỳ không giãy dụa hay kêu đau, nhưng cơ thể lại run rẩy nhè nhẹ, ngón tay đặt trên vai người đàn ông rất lạnh.
Nếu không kêu đau, có lẽ là do cậu đại khái đã thích nghi.
Cao Thành thử rút ra, và từ trong hơi thở dồn dập của Cao Diệc Kỳ, hắn sau đó lại đâm ngược trở về phía trước mà không đợi cậu kịp hồi thần lại.
Cao Diệc Kỳ vừa mới thả lỏng đã bị sự xâm nhập này làm cho bất ngờ, toàn thân cậu đều bị thúc đến nảy lên. Cậu vẫn như trước cảm thấy đau, nhưng sau khi cơn đau lắng xuống, tình dục nhộn nhạo lại ăn mòn từng đốt xương, làm cho cậu không thể không ôm chặt lấy vai người đàn ông mà rên rỉ.
"Tiên sinh..."
"Hử?" Cao Thành lại đâm vào một cái, nghiêng đầu và mò mẫm hôn môi cậu, mơ hồ nói. "Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng."
Không có gì có thể an ủi Cao Diệc Kỳ hơn lời nói của Cao Thành.
Cậu ngoan ngoãn câu lấy cổ người đàn ông, chậm rãi thẳng lưng và nâng eo lên, ngây ngô đáp lại động tác của Cao Thành. Thấy cậu phối hợp, Cao Thành lập tức tăng cao tốc độ, nắm chặt cái mông ướt mềm bằng cả hai tay, tàn nhẫn mà đâm sâu những cú thúc đầy lực vào huyệt đạo, trong nháy mắt đưa Cao Diệc Kỳ lên đỉnh điểm của khoái cảm.
Cao Diệc Kỳ ngã vào ngực Cao Thành trong khoái cảm tột độ, đồng thời lên đỉnh ở cả trước lẫn sau, Cao Thành thế nhưng lại còn cố tình vào lúc này điên cuồng rút ra cắm vào, huyệt đạo căng chặt liên tục bị mở ra, khiến hoa huyệt màu hồng nhiễm phải tầng sắc đỏ trông cực kỳ tục tĩu.
Cao Diệc Kỳ ngã vào chăn mềm mại, chỉ có đôi chân bị người đàn ông giữ chặt. Nếu trong phòng có ánh sáng, cậu chắc hẳn có thể nhìn thấy hoa huyệt của mình bị Cao Thành chịch mở ra.
Cao Diệc Kỳ ngơ ngơ ngác ngác nghĩ đến đây, nước mắt không ngừng chảy, xấu hổ đến mức muốn đá văng Cao Thành ra, nhưng phản kháng của cậu trong mắt nam nhân kia chỉ là đang làm nũng.
Cao Thành đặt chân Cao Diệc Kỳ lên vai mình, nhíu mày thúc, thúc đến một điểm nào đó, Cao Diệc Kỳ đột nhiên sợ hãi hét thảm một tiếng, nhảy dựng lên, hoa huyệt phun ra một bãi nước ấm ồ ạt, sau đó cả người mềm oặt ngã liệt ở trên giường, lồng ngực phập phồng kịch liệt, giống như cá rời khỏi nước, dần dần mất đi ý thức.
"Thật là bảo bối." Cao Thành cười khổ thở dài, lại bế cậu lên, ôm cậu vào lòng, do dự hỏi. "Còn sức ôm tôi không?"
Cao Diệc Kỳ trả lời câu hỏi này bằng bàn đôi tay siết chặt.
"Đáng bị chịch."
Trong lòng Cao Diệc Kỳ hơi động.
"Sau này còn muốn bị chịch sao?"
Nói xong, Cao Thành trực tiếp lật người lại để Cao Diệc Kỳ nằm trong lòng mình, ôm lấy mông cậu để cậu tự mình đưa đẩy nhấp nhô lên xuống.
Cao Diệc Kỳ lúc đầu còn có thể phản ứng lại, thân thể mềm mại trắng noãn ở trong lòng Cao Thành khẽ vặn vẹo, nhưng sau đó dẫn mất hết sức lực, cậu để người đàn ông tùy ý mở rộng mông mình ra, dùng dương vật to dài tự thân vận đọng, cắm vào sâu bên trong huyệt không ngừng luật động.
Cao Thành không hoàn toàn rút ra bao giờ, mỗi lần rút ra một nửa, hắn đều sẽ thúc mạnh vọt đi thẳng vào bên trong. Cao Diệc Kỳ nằm trong lòng người đàn ông, run rẩy, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ phát ra từ lồng ngực hắn, lại lén lút đưa tay xuống dưới cơ thể, muốn xoa xoa hột le sớm đã bị lãng quên từ lâu.
"Đừng nhúc nhích."
Song, khi tay Cao Diệc Kỳ chạm vào nơi mình muốn, Cao Thành đột nhiên hừ lạnh.
"Nhóc con, chỉ có tôi mới được chạm nơi đó."
Nói xong, Cao Thành vậy mà thật sự duỗi tay ra, tát mạnh vào cánh tay Cao Diệc Kỳ, tự mình xoa lên nó.
Cao Diệc Kỳ giống như một chiếc thuyền nằm trên đỉnh sóng, thỉnh thoảng bị đẩy lên bởi những con sóng dục vọng, rồi lại ngã xuống vì kiệt sức. Cậu muốn kéo ngón tay của người đàn ông ra, nhưng huyệt đạo của cậu lại bị chèn ép đâm xuyên một cách dâm đãng cực kỳ, không chờ được đến khi cậu tập trung sức lực cùng tinh thần, hoa huyệt đã co giật và cao trào, lấy đi toàn bộ sức lực của cậu.
Cao Diệc Kỳ vừa sáng khoái vừa lo lắng. Mông liên tục bị thúc lên cao. Khi eo cậu cuối cùng cũng không chịu được nữa mà sụp xuống, cậu lại bị Cao Thành lợi dụng tình hình và thuận thế chịch bạo.
Thật sự không có nơi nào để trốn.
Cậu trực tiếp đầu hàng, bắn tất cả tinh dịch loãng vào eo và cơ bụng mạnh mẽ của người đàn ông. Cao Thành lại không quan tâm nhiều đến vậy. Hoa huyệt của Cao Diệc Kỳ trơn ướt và căng mịn, lực đâm của hắn không thể kiểm soát được mà tăng thêm, cuối cùng, hắn ôm cậu lăn một vòng trên giường, giữ người dưới thân rồi dùng sức quỳ trên giường đâm xuyên.
Cao Diệc Kỳ nào có thể lực tốt như Cao Thành, chỉ có thể ngậm lấy nước mắt và bị đâm cho khô nóng khắp cả người. Cậu không biết đã có bao nhiêu dòng chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt của chính mình, càng không cảm thấy đau đớn nữa. Thay vào đó, cậu cảm thấy trống rỗng và mong muốn rằng căn dục vọng nóng bỏng kia sẽ vĩnh viễn cắm ở nơi sâu xa trong người cậu.
Nhưng rất nhanh cậu liền phân không ra ý thức để tiếp tục suy nghĩ, bởi vì Cao Thành nắm lấy eo của cậu và bắt đầu đỉnh lộng dữ dội, giống như một con thú hoang, dùng tư thế nguyên thủy và man rợ nhất mà muốn cậu hết lần này đến lần khác.
Rất lâu sau đó, vào khoảnh khắc Cao Diệc Thành nghĩ rằng mình hỏng mất, Cao Thành mới chịu rên lên và xuất tinh vào nơi ở tận sâu bên trong hoa huyệt của cậu.
Chất lỏng lành lạnh phun trào ra, Cao Diệc Kỳ hơi há miệng, sợ hãi vì bị lấp đầy, tay chân lạnh ngắt. Cho đến khi Cao Thành cuồn cuộn bắn tinh xong, hắn mới từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới nhô lên của cậu, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng khó phát giác.
Một ngọn lửa yếu ớt bùng lên trong bóng tối, ngọn lửa màu vàng cam đung đưa trong gió đêm. Cao Thành tùy ý ném que diêm xuống đất, tia lửa lóe lên rồi biến mất.
"Tiên sinh." Cao Diệc Kỳ nghiêng đầu nhìn ngọn lửa đang nhảy nhót, giọng nói khàn khàn khiến người ta cảm thấy đau lòng. "Em... Em muốn uống nước."
"Được, chờ chút tôi rót cho cậu." Giọng điệu của Cao Thành trở nên dịu dàng, xoa xoa cổ cậu và hôn cậu. "Còn muốn không?"
Nghe vậy, hoa huyệt vừa bị cắm vào đột nhiên co rụt lại, coi như là một câu trả lời.
"Xem ra trước đây tôi chưa cho cậu ăn no rồi." Người đàn ông mỉm cười và đứng dậy trong ánh lửa ấm áp. Trong tư thế cũ, hắn bế Cao Diệc Kỳ đến bàn làm việc và rót một tách trà. "Uống đi."
Cao Diệc Kỳ lập tức nhận lấy cốc nước, không thể chờ đợi mà ngẩng đầu lên uống. Yết hầu nho nhỏ của cậu lăn lên lăn xuống. Ánh mắt của Cao Thành tập trung vào đó, chờ cậu vừa uống xong, hắn lập tức vùi đầu và liếm láp.
Trên đường trở lại giường, hắn một bên thúc vào bên trong một bên cất bước. Còn không chờ cái mông của Cao Diệc Kỳ chạm vào giường, cậu đã cao trào một cách không thể tin được.
Thời điểm người đàn ông đặt cậu lên giường, cậu mệt mỏi đến mức trực tiếp hôn mê. Bất kể Cao Thành chịch cậu thế nào, cậu cũng không thể mở nổi mắt.
Đến cùng thì cậu vẫn còn nhỏ, không thể chịu đựng được.
Hoàn chương 20
Editor: đừng nói mồm thì sẽ làm thật...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro