Chương 9
Lúc Ngô Thế Huân đi ra khỏi phòng tắm thì Lộc Hàm đang ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại của y.
"Sao vậy?"
"Mới có một cộng sự gọi điện thoại tới báo cáo tình hình vụ nổ ở nhà tôi," Lộc Hàm đóng nắp di động lại, "Cậu ta hỏi tôi có mấy kiểu như kẻ thù khả nghi nào không, tôi liền nói cho cậu ấy rằng điều tra các nghi phạm theo thứ tự của những vụ án tôi đã từng xử lý qua là được rồi... Kết quả là cậu ấy chẳng thèm nói lấy một câu, trực tiếp ngắt điện thoại với tôi."
Ngô Thế Huân cười, "Tôi thấy nếu như có thể vung nắm đấm thông qua sóng điện thoại thì cậu ấy rất muốn đấm cậu một cú đấy."
Lộc Hàm không vui lẩm bẩm: "Cùng là cộng sự với nhau mà còn không thân thiện thế này, con người thời nay đúng là ngang ngược."
Ngô Thế Huân cảm thấy rất kinh ngạc vì việc này, muốn nói "Xin đừng chỉ trích người khác ngang ngược, khi bản thân cậu ngang ngược thì...", nhưng cuối cùng vẫn quá lười để nói mấy lời thừa thải với con người này.
Thế là giơ một ngón tay, "Cậu ở phòng này, vật dụng cơ bản đều có hết, lát nữa cậu xem có cần gì nữa không," Đến đây thì ngừng lại một chặp, "Nhưng cho dù có thì cũng không cần cho tôi biết đâu."
"Ồ, cảm ơn." Lộc Hàm hoàn toàn không bận tâm, "Tôi cũng đi tắm rửa cái, nước mì trên người tôi cũng sắp chua lên rồi."
Ngô Thế Huân gật đầu, "Tùy cậu."
"Vậy anh cho tôi mượn dầu gội, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, đồ cạo râu..."
"Im miệng." Ngô Thế Huân tức giận ném chiếc khăn tắm đang vắt trên vai lên đầu Lộc Hàm.
"Và cả khăn tắm nữa." Lộc Hàm nhe răng cười với gã.
Bởi vì không có thói quen đọc sách trước khi ngủ nên Ngô Thế Huân vừa vào phòng ngủ thì đã bật tivi lên, đổi vài kênh xong dừng lại ở phim đấu súng nước ngoài chiếu lúc nửa đêm.
Thành thật mà nói thì gã hơi mệt, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lúc xảy ra thì kinh hồn bạt vía, nhưng khi ngoái đầu lại nhìn thì lại cảm thấy ảo diệu như đang nằm mộng vậy. Đặc biệt là khi gã đứng dưới nhà Lộc Hàm, ngẩng đầu lên nhìn hạt nước tung tóe giăng kín trời, cảnh quay chậm hiện ra trước mắt, sự ầm ĩ bốn bề do các loại tạp âm đan chéo nhau dần dần yếu đi cho đến khi biến mất hẳn, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập của mình, thình thịch... thình thịch... giống như tiếng trống bị kiềm nén.
Lần đầu tiên trong đời Ngô Thế Huân được nếm cảm giác toàn thân bị khoét rỗng đến nỗi hoàn toàn mất phản ứng thế này.
Đương nhiên, gã sẽ không ngốc đến nỗi dùng danh nghĩa khó có thể tưởng tượng được để đi định nghĩa tâm trạng nhoáng cái đã biến mất này, nhưng gã cũng không thể không thừa nhận với bản thân, rằng Lộc Hàm còn sống là một chuyện rất tốt, cho dù gã thật sự chán ghét con người này trong phần lớn trường hợp.
Nửa tiếng sau, Ngô Thế Huân chẳng cảm thấy bất ngờ trước việc Lộc Hàm xuất hiện trong phòng mình, ngược lại, gã phải thật sự kinh ngạc nếu như sau khi Lộc Hàm tắm xong thì lặng lẽ đi về ngủ.
Ngô Thế Huân chẳng muốn làm vậy, như cuối cùng vẫn không thể nhịn được, ánh mắt tự ý nhìn sang. Gã hơi nghi ngờ giáo dục trong gia đình mà đối phương được truyền thụ từ nhỏ đến lớn, tại sao Lộc Hàm lại có thể cực kỳ ung dung thẳng thắng *** đi ra đi vào trong nhà người khác, đã vậy đường cong và da thịt lồ lộ đó lại đẹp đến nỗi khiến người khác không thể bắt bẻ được vậy?
"Cậu không định quấn khăn tắm à?" Ngô Thế Huân ho khan một tiếng, "Tôi sợ thằng em của cậu cảm lạnh."
"Con người tôi rất ghép gấp chăn, bởi vì tôi biết kiểu gì cũng phải tung chăn ra để ngủ."
"Vậy tôi gợi ý nhé, sau này cậu đừng đến làm nữa, kiểu gì cũng phải tan sở thôi."
Lộc Hàm giãn lông mày ra, cười, "Không xỉa tôi một câu thì anh sẽ chết à?"
Ngô Thế Huân vẫn rất nghiêm túc, "Cậu không thể cướp đi quyền lợi tìm kiếm thú vui duy nhất trên người cậu của tôi."
"Tin tôi đi," Lộc Hàm bước dài vài bước đến trước, "Nó tuyệt đối không phải là thứ 'duy nhất' đâu..."
Y lật tấm chăn mỏng mà Ngô Thế Huân đang đắp, trực tiếp ngồi giạng chân lên trên.
Ngô Thế Huân bình tĩnh nhìn y, dường như không định từ chối, nhưng cũng không chủ động chấp nhận.
Lộc Hàm cười môt cái, dùng khăn tắm trong tay bịt mắt gã lại, sau đó đặt lên môi một nụ hôn thật sâu.
"Ưm..."
Ngô Thế Huân rất rõ mình thu nhận Lộc Hàm chẳng phải để đem y về nhà làm loại chuyện này, tuy gã là một tên cặn bã hàng thật giá thật, nhưng vẫn không đến mức độ này. Nhưng giờ này phút này, Lộc Hàm lại chủ động đến gần, quyến rũ với mục đích rõ ràng, gã không có lý do gì để phản đối. Trên thực tế, gã rất rõ căn bản là mình không thể từ chối, gã đã có thể nắm rõ được cảm giác khi làm với Lộc Hàm thích thú đến đâu, mà không cần phải hồi tưởng lại – dư vị của khoái cảm một ngày trước vẫn còn chảy rần rần trong máu.
Nhưng sớm thôi Ngô Thế Huân sẽ được trải nghiệm một Lộc Hàm khác hẳn với Lộc Hàm đêm hôm trước.
Cách mà đối phương áp dụng để hôn môi, đường lối của ngón tay mò mẫn, sức lực của ***g ngực dán lên, tất cả đều vượt xa những gì gã muốn. Ngô Thế Huân lờ mờ đoán ra ý đồ của Lộc Hàm, thậm chí là hiểu được, nhưng đây vẫn không đủ để tạo thành điều kiệu để gã cam tâm tình nguyện cho y đạt được mong muốn.
Không cần nhiều lời, Ngô Thế Huân lập tức gia nhập vào cuộc chiến chiếm đoạn quyền chủ động, gã dùng cuộc cận chiến suồng sã để làm vũ khí, hiệu quả không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lộc Hàm cười khúc khích một trận.
Ngô Thế Huân không cười, gã đang dồn hết tâm tư vào màn dạo đầu quá ư là "kích thích" này, nghiêm túc tìm kiếm một cơ hội, sau đó lại đè ngã Lộc Hàm.
Không ngờ sự kiên quyết của Lộc Hàm vượt xa tưởng tượng của gã, Ngô KhảiÂn cố gắng vài lền đều không thành công.
Gã hơi kinh ngạc, lúc này mới dần dần nhận ra rằng thì ra chỉ cần Lộc Hàm không muốn thì mình hoàn toàn chịu bó tay trước y, nói cách khác thì nếu như gã làm được thì cũng chính là do đối phương đồng ý cho gã làm... Ngô Thế Huân bỗng nhớ đến cái ngày đuổi bắt Lý Đức Cần, Lộc Hàm đã từng sánh vai với mình suốt đường. Ngay khoảnh khắc đó gã bất cẩn quên mất, Lộc Hàm đúng thật là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc ở bất cứ phương diện nào, cho dù y thường ra vẻ khờ khạo đi nữa.
Qua hết mấy hiệp như vậy, Ngô Thế Huân trở nên mất kiên nhẫn.
Chuyện làm đến nước này thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa... Gã bắt đầu nghĩ xem có nên dừng hẳn đợt giằng co chẳng ai chịu nhường ai này không.
Mà đúng vào lúc này, Lộc Hàm như cảm thấy được gì đó, ngừng mọi hành động lại.
Hai người giằng co trong im lặng hết ba giây.
"Thôi đi, thôi đi." Cuối cùng Lộc Hàm nói như vậy,
Giọng nói của y cũng hơi tiếc rẻ, xen lẫn với sự cảm thông, mà lại giống như là đang an ủi ai đó.
"Vẫn chưa vào chủ đề chính mà cả người đầy mồ hôi rồi, sếp Ngô à, tôi có được quá nhiều trải nghiệm mới từ cơ thể của anh."
"Tôi cũng giống cậu thôi."
Ngô Thế Huân cũng chẳng nhận ra rằng bản thân mình đã thở phào nhẹ nhõm khi Lộc Hàm chủ động đầu hàng kịp thời.
Mọi chuyện sau đó cũng tiến hành theo logic, Ngô Thế Huân quang vinh trở về nằm trên, thái độ tích cực lấy lại ham muốn bị đứt quãng của hai người.
Nhưng đúng lúc thời khắc quan trọng sắp tới thì Ngô Thế Huân lại đột nhiên lách người rời đi.
Lộc Hàm nhìn gã, trong mắt là sự lưỡng lự cùng với chút hoảng hốt mang ý vị sâu xa, "Anh..."
"Tôi đi lấy thứ gì đó, ờ thì, để bôi trơn chút."
Không biết vì sao Ngô Thế Huân lại cảm thấy giải thích này khiến gã ngượng ngùng không tả được. Lúc trước làm Lộc Hàm bị thương là sự cố gã không muốn lặp lại, gã vẫn nhớ mình đang nợ đối phương một lời xin lỗi chưa hề nói ra.
Lộc Hàm nghe vậy thì ngẩn người ra, sau đó phì cười, như làm ảo thuật khoe một cái bịch nhỏ màu đen trong lòng bàn tay.
Ngô Thế Huân cầm lấy nhìn kỹ.
"Này, anh đang đọc hướng dẫn sử dụng đấy à?"
"Cậu im miệng cho tôi."
"Hừ, rõ ràng định dùng trên người anh đó..." Lộc Hàm hạ giọng làu bàu một câu.
"Cái gì?" Ngô Thế Huân đang muốn nhanh chóng "tác nghiệp" nên không nghe rõ.
"Ờ, không có gì." Lộc Hàm vừa nói vừa chầm chậm lật người lại bò ra giường.
"Quay qua đây?"
"Làm gì?" Giọng nói của Lộc Hàm chôn trong gối, mơ mơ hồ hồ.
Ngô Thế Huân mất kiên nhẫn, trực tiếp dùng tay kéo vai y, ra hiệu y đối mặt với mình.
Đến khi Lộc Hàm hiểu ra thì lại ngẩn ra nữa, nhưng lần này lại không nói gì thêm.
Giống như lần trước vậy, chỗ ra vào bên dưới của Lộc Hàm rất chặt, thậm chí Ngô Thế Huân có thể tưởng tượng được con dao thịt của mình khuếch trương cơ thịt đóng chặt đó từng chút từng chút một như thế nào, lúc chầm chậm đẩy vào thì nếp nhăn nhỏ trên niêm mạc bị giãn ra từng tấc từng tấc ra làm sao, mà khi gã nhanh chóng cắm rút thì chất liệu mượt như nhung bao bọc chặt chẽ đó bị lôi ra lôi vào thế nào... Gã áp lòng bàn tay lên bụng dưới của Lộc Hàm, có lẽ là ảo giác, nhưng gã nghĩ rằng gã đã sờ được một bộ phận của cơ thể mình nhô lên bên trong Lộc Hàm, cái sự chiếm hữu và chinh phục sâu sắc đó khiến gã đê mê.
Dùng hơi nhiều chất bôi trơn nên chỗ mập hợp không ngừng phát ra tiếng nước mờ ám nương theo động tác mãnh liệt của cả hai, Lộc Hàm không thể chịu nổi bịt tai lại, mập mờ oán giận: "Âm thanh này quả thật như muốn lấy mạng tôi."
Ngô Thế Huân khẽ cười, dùng hai tay mình phủ lên Lộc Hàm, đồng thời cúi người xuống hôn y. Gã nhẹ nhàng kéo môi dưới của y, dùng đầu lưỡi lướt qua hàm răng y, cho đến khi đối phương mở miệng ra thì liền tiến thẳng vào, dùng sự kiên nhẫn lạ thường cẩn thận mút liến mỗi một nơi một góc trong khoang miệng của Lộc Hàm, chuyên tâm như tình nhân với nhau.
Lộc Hàm thích thú thở dốc, vẫn trắng trợn phơi bày phản ứng của mình như cũ, hai chân y quấn lấy eo của Ngô Thế Huân hơi thả lỏng, rồi lại kẹp chặt, hoàn toàn theo bản năng.
Bên dưới của Lộc Hàm đã hoàn toàn đứng lên, Ngô Thế Huân tình cờ liếc một cái thì ngạc nhiên khựng người lại.
Lộc Hàm định vùng khỏi sự kiềm chế của gã để tự đi an ủi mình, kết quả trước khi chạm vào một giây thì cổ tay bị nắm chặt. Ngô Thế Huân chăm chú nhìn cậu nhỏ run lẩy bẩy, trên đỉnh ứa ra một giọt chất lỏng, sau đó men theo đường cong của cậu nhỏ trượt thẳng xuống dưới rồi cho đến khi biến mất. Gã cẩn thận dùng năm ngón tay nắm lấy như đang thăm dò, chầm chậm trượt lên trượt xuống, cảm nhận độ cứng và nhiệt độ trong lòng bàn tay, đây hoàn toàn là một trải nghiệm khác hẳn với lúc tự DIY1, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị lạ thường, chẳng có chút phản cảm.
Cơ thể của Lộc Hàm đồng thời mềm nhũn ra như bùn vậy.
Sự nghe lời ngay sau đó của Lộc Hàm đối lập rõ rệt với sự cố chấp lúc ban đầu, Ngô Thế Huân không thể không cảm thấy khó hiểu, gã không chắc rằng kế hoạch lúc ban đầu của Lộc Hàm có thật sự là muốn đè mình không, hay lại là một màn quyến rũ quanh co vòng vo nữa...
Gã định tìm chút bằng chứng trong đôi mắt của Lộc Hàm, nhưng cùng lúc đó người kia lại im lặng khép mắt lại, khoang mũi phát ra một tiếng rên rỉ thật dài, cực kỳ mê người, nhưng không biết sao lại nghe hơi cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro