Chương 7
Người như chúng ta
Biết làm thế nào để tồn tại
Cuộc sống còn có ý nghĩa gì
Nếu như chúng ta không cảm nhận được sự sống.
(Trích từ bài Thế giới này chưa đủ của ban nhạc Garbage)
Bảy giờ sáng hôm sau, Ngô Thế Huân tỉnh dậy.
Tứ chi dưới chăn đều mang một cảm giác rã rời lạ kỳ, nói là do vui sướng sau khi giải phóng triệt để thì đúng hơn là do mệt mỏi vì lăn lộn cả đêm.
Người bên cạnh đó đã đi mất tiêu từ sớm rồi. Khóe miệng của Ngô Thế Huân nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, làm tình với loại người này đúng là tiện thật, đến cả cảnh ngượng ngùng có thể xuất hiện khi cả hai ngơ ngác nhìn nhau của ngày hôm sau cũng tránh được.
Tối hôm qua làm tổng cộng ba lần. Tuy cách thức hơi cưỡng ép lúc ban đầu khiến Ngô Thế Huân ít nhiều gì cũng cảm thấy ray rứt trong lòng, nhưng tình thế đột ngột thay đổi sau đó lại hoàn toàn xóa bỏ đi ý định xin lỗi của gã – Lộc Hàm bắt đầu chủ động, mà lại chủ động quá sức tưởng tượng, đến cả Ngô Thế Huân gã rõ ràng là bên cho vào, mà đương lúc ngẩn ngơ lại có ảo giác kinh hoàng rằng thật ra người bị đâm chính là bản thân gã.
Lộc Hàm bao bọc lấy hạ thể của gã, ngồi trên eo gã, bởi vì sự tiến đánh thô bạo của gã mà run rẩy không kiềm chế được, hai đùi mặc gã tách thành một góc độ rất rộng, chỉ cần vậy thôi cũng đã khiến gã thấy sướng hơn...
Nhưng từ đầu đến cuối nụ cười trên mặt Lộc Hàm lại không hề thay đổi, nụ cười cực kỳ kiêu căng, mang theo chút ngông cuồng, buông thả, thậm chí là hơi lạnh lùng.
Nụ cười này khiến Ngô Thế Huân lúng túng, gã lờ mờ hiểu được rằng có lẽ Lộc Hàm chính là loại người mãi mãi không khuất phục trước bất cứ việc gì, cho dù có, cái khuất phục cũng chỉ là cơ thể, mà thôi.
Trong khoảnh khắc Lộc Hàm ưỡn cổ lên mất hồn bắn ra, Ngô Thế Huân đột nhiên nghĩ tới tám chữ – gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Ngô Thế Huân hơi nheo mắt lại, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bụng dưới và đùi đều có vết dịch thể đã khô.
Gã vừa xối nước vừa dùng tay vô tư chùi nó đi, tâm trạng thoải mái như muốn hát một bài vậy.
So với đàn ông lần đầu tiên quan hệ với người đồng tính thì phản ứng của Ngô Thế Huân có thể gọi là tương đối bình tĩnh, hoàn toàn chẳng hối hận gì mà lại còn hơi ngất ngây, ngà ngà say. Giống như hai con đường khác nhau cùng đi đến một đích đến vậy, lúc trước gã đã quen quẹo trái ở ngã rẽ, dưới một tình huống ngẫu nhiên, bất cẩn đánh vô-lăng sai hướng, tiếp đó không ngờ lại phát hiện thì ra phong cảnh ven đường bên này cũng rất đẹp – có lẽ còn đẹp hơn, thế nên mọi thứ đều trở nên hợp lý.
Dù sao điểm cuối cùng đều đơn thuần là cực khoái sinh lý mà thôi.
Trước khi sắp ra khỏi cửa, Ngô Thế Huân phát hiện áo quần của Lộc Hàm trong phòng khách, vẫn vứt bừa bãi dưới đất như hôm qua.
Chẳng lẽ cậu ta *** chạy về nhà à? Ngô Thế Huân buồn cười nghĩ trong lòng.
Gã cúi người nhặt đống đồ đó lên, cho hết toàn bộ vào bao nilon màu đen, đang chuẩn bị ném vào thùng rác thì do dự một lát nhưng rồi vẫn nhấc tay ném vào giỏ đồ giặt ở góc tường.
Lúc đến sở cảnh sát thì hơi muộn chút, nhưng cũng không tính là quá trễ.
Trong hành lang, có người nào đó ở đầu bên kia chân nam đá chân chiêu chạy tới. Lúc lướt qua người nhau, Ngô Thế Huân nhận ra đó là Hà Bội Nghi, gã khó hiểu vươn tay ra ngăn lại, nhíu mày hỏi:
"Đi đâu mà vội vậy, xảy ra chuyện gì rồi?"
Hà Bội Nghi quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch mang theo sự hoảng loạn. Cô túm lấy cánh tay Ngô Thế Huân như đang xin giúp đỡ, cố gắng há miệng nhưng lại không bật ra tiếng được.
Ngô Thế Huân im lặng chờ cô bình tĩnh lại.
Nửa ngày sau, cuối cùng Hà Bội Nghi cũng hồn bay phách lạc mở miệng: "Sếp Ngô, Lộc Hàm anh ấy... xảy ra chuyện rồi."
"..."
Lúc bắt đầu tốc độ xe còn bình thường, nhưng dần dần thì trở nên mất khống chế.
Càng gần địa điểm xảy ra chuyện, Ngô Thế Huân càng lo lắng hơn.
Gặp phải đèn đỏ, đạp bàn đạp dưới chân một cái vượt đèn đỏ không chút do dự, vẫn là Hà Bội Nghi lặng lẽ mở còi cảnh sát lên, lái khỏi đám xe cộ không rõ vì sao lại hỗn loạn ở bốn phía.
Ngô Thế Huân muốn rút một điếu ra hút, cổ tay đột nhiên bị người khác nắm chặt.
"Đừng lo, Lộc Hàm sẽ không sao đâu." Hà Bội Nghi nói là vậy nhưng vành mắt mình lại đỏ lên trước.
Ngô Thế Huân chẳng ý định an ủi cô, gã chỉ cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ biểu cảm của mình trông giống như đang – lo lắng?
Lo lắng cho ai? Lộc Hàm à?
Trong đầu gã trống rỗng, chẳng đang suy nghĩ gì hết, nhưng lại cứ lộn xộn một mớ, chẳng nghĩ ra được manh mối gì.
Nếu như người xảy ra chuyện không phải là Lộc Hàm mà là một cộng sự nào đó, vậy thì lo lắng đau khổ cũng là chuyện rất đương nhiên, nhưng đổi lại thành Lộc Hàm thì dù thế nào đi nữa gã cũng chẳng thể giữ được tâm trạng đơn thuần thế này.
Một tuyển thủ tham gia cuộc thi Marathon mới chạy được một trăm mét thì đã nhận được tin cuộc thi đã kết thúc một nhân viên phục vụ bê một đĩa điểm tâm rất ngon đén, nhưng chỉ cho bạn ăn đúng một miếng xong liền đòi bưng đi một bộ phim vốn phải chiếu hơn hai tiếng đồng hồ mà vừa mới chiếu xong phần đầu thì trên màn hình xuất hiện dòng "Cảm ơn đã xem phim"... Khỏi cần nhắc đến người khác, trước hết Ngô Thế Huân sẽ cảm thất rất khó hiểu, sau đó thì cam tâm, cực kỳ không cam tâm.
Lộc Hàm không nên chết, trong thời điểm này, bằng kiểu này...
Ngô Thế Huân vẫn kiên trì vô cớ.
Gã không biết, thế giới này làm gì có "không nên".
Đằng xa thấy thang của xe cứu hỏa vươn cao, lính cứu hỏa đang làm việc, cột nước áp suất cao đối đầu với ngọn lửa hừng hực, bốc khói ngút trời và sương mù mịt mù.
Ngô Thế Huân trò chuyện ngắn gọn về tình huống với đội trưởng bên kia, nguyên nhân vụ cháy chính là vụ nổ ác liệt ở tầng bảy của tòa nhà, may là báo cảnh sát kịp thời, ngọn lửa được khống chế khá tốt.
Ngô Thế Huân và Hà Bội Nghi giúp sơ tán người dân, duy trì trật tự, may là quá trình rất thuận lợi, tòa nhà cũ không nhiều hộ gia đình, lại đúng vào giờ hành chính, không lâu sau đã có báo cáo: Ngoại trừ tầng bảy ra thì nhân viên đã an toàn sơ tán toàn bộ chung cư.
"Tầng bảy vẫn chưa biết sống chết thế nàomà dám nói 'toàn bộ' cái quỷ gì đấy, nói láo mà không biết ngượng mồm à?" Hà Bội Nghi nghiến chặt răng tức giận phun ra câu này, cô sợ chỉ cần thả lỏng thôi thì sẽ bật khóc không kìm nén được.
Ngô Thế Huân liếc cô một cái, không trả lời lại.
Nhà của Lộc Hàm ở tầng bảy.
Nước lạnh để dập lửa rơi từ trên không xuống, có vài giọt bắn lên mặt Ngô Thế Huân, lạnh lẽo, không nóng rực như giọt mồ hôi rỏ từ chân tóc Lộc Hàm lên da thịt mình đêm qua.
Ngô Thế Huân mơ màng nhìn Hà Bội Nghi chạy bốn phía tìm kiếm, cũng vô thức bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm. Luôn có rất nhiều người dân nhàm chán thích tụ tập náo nhiệt đứng xem chuyện tai nạn của người khác, trong lúc hỗn loạn chân gã bị đạp mấy lần, bực bội nghĩ lát nữa túm được cái tên đầu sỏ họ Lộc thì nhất định phải cho y chết thật khó coi.
Lúc này một ngọn lửa lớn lan ra từ cửa sổ vỡ của tòa nhà, trong đám người phát ra một tiếng hét kinh hoảng, vì vậy mà chỗ đứng rộng rãi ra chút.
Ngô Thế Huân vừa nhìn đã thấy được bóng lưng rất thẳng giữa kẽ hở, rõ ràng cao hơn người kế bên một khúc, thu hút ánh mắt của người khác đến nỗi muốn giả vờ không nhìn cũng không được.
"Mẹ nó chứ!" Ngô Thế Huân thầm chửi một câu, dợm bước bước tới, trong lòng thả lỏng, trên tay lại dùng sức rất mạnh chộp lấy vai của người đó.
Người đàn ông khó hiểu quay đầu lại – một gương mặt xa lạ bình thường không gì đặc biệt.
Không phải Lộc Hàm.
"... Xin lỗi."
Ngô Thế Huân lùi lại hai bước.
Thật ra lúc trên đường tới đây, bao gồm vài giây trước thôi gã cũng không tin là Lộc Hàm sẽ chết.
Lo lắng không thể tự khống chế được là một chuyện, nghĩ rằng Lộc Hàm thật sự xảy ra chuyện lại là một chuyện khác.
Nhưng bây giờ dường như gã hơi không dám xác định.
Có một số người và một số chuyện sẽ biến mất. Cái khiến Ngô Thế Huân cảm thấy tức giận không phải vì mất đi cái người quan trọng với gã biết bao này, mà chỉ là vì gã vẫn chưa sẵn sàng để mất đi người này.
Chung quy là không muốn mất đi.
"Sếp Ngô?"
Khi sau lưng vang lên một câu chào với giọng nói quen thuộc, Ngô Thế Huân mất một lúc lâu mới có thể phản ứng lại.
"..." Động tác quay người lại rất chậm chạp, đây không phải là do gã cố ý, mà chính là không biết từ lúc nào cơ thể đã cứng nhắc đến gần như là không thể điều khiển.
Hai mắt nhìn nhau, Lộc Hàm đứng ở đó.
Vẫn còn nguyên vẹn, đứng ở đó.
Một tay y cầm ly cà phê đang bốc khói nghi ngút, một tay cầm miếng sandwich kẹp giăm bông ăn được nửa, hiếu kỳ chớp hai mắt, hỏi một cách nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn: "Sao hai người lại đến đây?"
Cả người Hà Bội Nghi đơ ra.
Ngô Thế Huân cũng ngây người, trợn mắt nhìn Lộc Hàm hệt như cả hai không quen nhau.
Lâu sau đó mới giống như đột nhiên nhớ ra, vung nắm đấm hung hăng đấm y ngã ra đất.
Cà phê và sandwich văng ra xa, Lộc Hàm ôm mặt trái ngồi trên đất, còn chưa kịp phản ứng thì lại bị Hà Bội Nghi ôm chặt.
Dường nhu phần vải chỗ vai ướt ngay lập tức, bên tai là tiếng nấc nghẹn ngào mang theo sự gấp gáp lẫn cảm tạ: "Lộc Hàm, anh vẫn còn sống, em biết anh vẫn còn sống mà..."
Lộc Hàm ngơ ngác ráp nối lại mạch suy nghĩ: Buổi sáng lúc y đi khỏi nhà Ngô Thế Huân, bởi vì tiêu hao rất nhiều thể lực nên trực tiếp đi tới nhà hàng gần đó ăn bữa sáng. Mười mấy phút trước nghe thấy một âm thanh vang dội, còn tưởng là cặp vợ chồng nhà nào cãi nhau xong đẩy tivi từ trên lầu xuống dưới – cơ bản là chuyện thế này tuần nào cũng phải xảy ra ở chung cư y cư trú...
"A..."
Lộc Hàm đã sáng tỏ ngẩng đầu lên, quả nhiên cửa sổ trên đó cháy đen thui là của nhà mình.
Y không nhịn được bật cười, vỗ sau lưng Hà Bội Nghi, nhẹ nhàng an ủi: "Thôi nào, anh không dễ chết đến vậy đâu."
Vừa mở miệng nói thì cằm lập tức nhói lên một trận, Lộc Hàm nhìn thẳng Ngô Thế Huân, ra vẻ không vui lẩm bẩm nói: "Anh ra tay nhẹ chút được không?" Giọng điệu oán giận nhưng lại không mang chút ý chỉ trích gì.
"Đáng đời cậu."
Ngô Thế Huân lúc này đã sớm tìm lại được sự phũ phàng thường ngày, gã cho tay vào túi quần, lạnh lùng quay mặt đi, vẻ mặt bình tĩnh giống như người mất khống chế phát điên mới nãy đây không phải là bản thân gã.
Lộc Hàm chỉ cười không bận tâm.
Sau đó Thẩm Chí Lương và các thành viên trong tổ nhỏ cũng chạy đến, năm người lúc hoảng sợ lúc vui mừng ôm nhau vừa khóc vừa cười, chỉ trừ anh Ngô nào đó mặt mày xám xịt đứng ở kế bên.
Trong xe lúc quay về, Lộc Hàm ngồi sau bị Thẩm Chí Lương và Trịnh Trung Thái người trái người phải kẹp chính giữa, phía trước bên trái là Hà Bội Nghi ngồi ở ghế phó lái liên tục quay đầu lại "liếc mắt đưa tình".
Sự cố bất ngờ chính là chất xúc tác tình cảm tốt nhất, trải qua đợt "sóng gió giả chết" này, hình tượng của Lộc Hàm trong mắt bọn họ bỗng nhiên trở nên đáng yêu hơn, không thể không nói rằng điều này rất kỳ diệu.
Đối với những cộng sự thật lòng quan tâm đến chuyện sống chết của y đây, Lộc Hàm cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng, nói trắng ra thì chuyện này vốn chẳng nằm trong dự đoán của y. Nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Tối nay tôi mở tiệc cho các vị đỡ sợ, thế nào?"
Mọi người đương nhiên vỗ tay khen hay.
Ngô Thế Huân nhìn lướt qua những cấp dưới khùng khùng điên điên qua kính chiếu hậu, chêm vào nói: "Tôi biết có một nơi rất thích hợp cho các cô cậu, hay là đi thử nhé?"
"Được đó được đó!"
"Chỗ nào vậy chỗ nào vậy?"
Lần đầu tiên Lộc Hàm đoán được gã muốn nói cái gì, thế là đằng hắng giọng rồi trăm miệng một lời với Ngô Thế Huân: "Thanh Sơn1."
Mọi người: "..."
1: Thanh Sơn là một bệnh viện tâm thần ở Hồng Kông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro