Chương 12
"Nước ngọt có rồi, vậy còn gái đẹp thì sao?"
Hai tay Ngô Thế Huân cho vào túi, nhìn một vòng bãi biển trống trải, tiếp theo quay đầu lại hỏi.
Lộc Hàm mới bày ghế nằm ra, đang luống cuống chân tay chống dù che nắm lên, thấy người kia hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến thì không nhịn được trợn tròn mắt, "Xin lỗi, bãi biển tư nhân, thiếu gái đẹp."
"Mượn từ tay ai vậy?"
"Tần Đạm Hải."
Nghe đến cái tên này, Ngô Thế Huân lập tức không vui, nhưng lại không thể trút giận, dứt khoát ngã nằm dài trên ghế dựa.
Lộc Hàm ở bên cạnh nhỏ giọng cằn nhằn: "Anh có chút lương tâm không vậy?"
Mặt trời quá nóng, xuyên qua tần mây mỏng manh chiếu xuống dưới, Ngô Thế Huân nheo mắt lại, giơ tay lên che trên đỉnh đầu mình. Năm ngón tay tách ra trở nên trong suốt dưới ánh nắng cực mạnh, trong không khí trộn lẫn mùi vị của cát đá và nước biển... Lý do vì sao gã lại chú ý đến những tiểu tiết lúc trước tuyệt đối không để ý đến này chính là vì lúc này gã thật sự vô cùng buồn chán.
Rốt cuộc tại sao lại đến đây, có một cuộc hẹn hò kỳ lạ với đối tượng cũng kỳ lạ nốt?
Ngô Thế Huân thoáng liếc Lộc Hàm một cái, người kia đang quỳ dưới đất hí hoáy làm gì đó, mông hướng thẳng về phía mình. Nếu như không phải lười động đậy thì Ngô Thế Huân thật sự muốn đứng dậy hung hăng đá vào bộ phận có hình dạng xinh đẹp đó của y một cái.
Trong vụ án của Châu Diệu Sơn, tại sao Lộc Hàm đề nghị bày kế thì gã liền đồng ý bày kế? Tại sao Lộc Hàm cầu xin ở nhờ thì gã liền đưa y về nhà ngay trong đêm đó? Tại sao Lộc Hàm nói "đi biển đi" thì gã lại thật sự cùng y đi?
Ngô Thế Huân cứ tưởng lúc cả hai ở bên nhau thì gã luôn vô tình hữu ý trêu đùa Lộc Hàm, đến cả việc tranh đoạt vị trí tên giường cũng chừa từng nhượng bộ, thậm chí đôi khi còn có chút xíu ăn năn vì việc này, nhưng tổng kết lại, gã bỗng nhiên phát hiện thì ra người luôn xoay mòng mòng dưới sự chỉ huy của đối phương chính là bản thân gã.
Đột nhiên tỉnh ngộ ngay lúc này khiến Ngô Thế Huân nổi giận vô cớ, dựa vào tính cách của gã thì phải đối chất với Lộc Hàm ngay lập tức, hơn nữa cuối cùng phải đạt được kết luận có lợi cho mình bằng bất cứ giá nào, ví dụ như Lộc Hàm chập mạch, gã chỉ không muốn phí lời phí sức với y thôi.
"Này..." Đang định mở miệng thì Ngô Thế Huân chợt khựng lại.
Đợi chút, đâu ra mà lắm "tại sao" vậy, cái "tại sao" lớn nhất chẳng phải là tại sao mình lại nghĩ nhiều như vậy ư?
Thở dài một hơi, Ngô Thế Huân cảm thấy ánh nắng chói chang này như muốn chiếu bản thân gã thành thằng ngốc.
Thế là gượng gạo chuyển chủ đề: "Đem kính râm lại đây giúp tôi."
Lộc Hàm tức tối bật cười, bốc một vốc cát ném về phía gã, "Tự lo đi."
"Cậu thật là ấu trĩ." Ngô Thế Huân vươn tay phủi cát trên ***g ngực đi, sau đó rất không người lớn quay lưng lại với Lộc Hàm, ý nói: Chẳng buồn để ý cậu.
Khó lắm mới sắp xếp xong mọi thứ, Lộc Hàm không muốn đợi thêm một phút nào nữa, nhanh chóng cởi chiếc quần thể thao ngắn màu trắng ra, nhảy hai cái tại chỗ, đề nghị: "Sếp Ngô, bơi một vòng thử nhé?"
Nửa ngày sau Ngô Thế Huân mới quay qua, chậm rãi trả lời: "Tôi không biết bơi."
"Hả?" Cằm của Lộc Hàm suýt nữa rớt xuống.
"Thật," Vẻ mặt của Ngô Thế Huân cũng không giống như đang đùa, "Nguyện vọng ban đầu của tôi là làm cảnh sát biển, nhưng học thế nào cũng không biết bơi..."
"Ồ, vậy à." Lộc Hàm cố tình đau đớn gật đầu, một mình đi ra biển, nhưng ở đằng sau nhìn thì 6lại thấy hai vai run run lạ thường.
Rõ ràng là y đang cười trộm, Ngô Thế Huân cũng chẳng quan tâm, tự mình lấy kính râm ra đeo lên.
Từ chỗ này nhìn một cái là thấy hết cảnh Lộc Hàm bơi trong nước.
Tư thế hai tay gạt nước của y rất ung dung, động tác chân co duỗi mạnh mẽ, cùng với cả cơ thể tạo thành đường cong mềm mại theo làn sóng nhấp nhô. Dựa theo tần suất hít thở, cái đầu đen của Lộc Hàm lúc ẩn lúc hiện lên mặt nước, giống như bia tập bắn xuất hiện không theo quy tắt trong trò chơi bắn súng, khiến Ngô Thế Huân rất muốn rút súng nhắm chuẩn nó.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Ngô Thế Huân, Lộc Hàm bắt đầu bộc lộ bản chất, không ngừng khoe khoang. Từ bơi ếch đến bơi tư do, rồi lại đến bơi ngửa, đổi tới đổi lui như đèn kéo quân, sợ người thưởng thức cảm thấy chưa đủ ngoạn mục.
Lần này Ngô Thế Huân tỏ vẻ tán thưởng, nếu như môt giây sau Lộc Hàm đội một trái bóng da nhảy vọt lên trên mặt nước thì gã cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, còn chuẩn bị ném môt con cá nhỏ vào miệng người đó để khen thưởng.
Màn biểu diễn táo bạo kết thúc, Lộc Hàm hơi thở dốc lên bờ, trong ánh mắt nhìn về phía Ngô Thế Huân là sự mong chờ thấy rõ, nhưng Ngô Thế Huân hiểu được điều này cũng hoàn toàn không có ý định tán thưởng vài câu, Lộc Hàm chỉ có thể ngượng ngùng khoác khăn tắm lên vai.
Lúc này Ngô Thế Huân lại đứng dậy, giơ hai cánh tay lên cao nghiêm túc vận động giãn gân một lúc rồi chầm chậm đi về phía biển.
Lộc Hàm lấy làm lạ, sau đó hiểu ra, không nhịn được cười lớn, "Vậy mới nãy anh giả vờ làm gì?"
Trả lời y chính là chiếc áo ba lỗ màu đen mà Ngô Thế Huân túm lại một cục rồi ném qua.
"Không biết bơi" chỉ là lời nói dối Ngô Thế Huân nhất thời hứng lên bịa ra, trên thực tế gã không những biết bơi mà còn bơi rất giỏi, vượt xa trình độ của Lộc Hàm.
Màu da của Ngô Thế Huân rất đẹp, ngâm trong nước biển dưới ánh nắng chiếu rọi vào giống hệt như mật ong hòa tan. Gã xấu xa học dáng vẻ lúc nãy của Lộc Hàm, đổi liên tục nhiều kiểu bơi.
Gã không sợ Lộc Hàm không thấy được – gã biết đương nhiên là Lộc Hàm đang nhìn gã.
Quả nhiên bên tai vang lên tiếng cười hào sảng và lời chỉ trích không chút tức giận của đối phương: "Anh có cần nhàm chán thế không?"
Cảm thấy hơi nóng nên Lộc Hàm bèn quay người lấy lon nước ngọt trong tủ lạnh di động ra, khui nắp lon, bọt tràn ra tay, mát lạnh sảng khoái. Y đang định hỏi Ngô Thế Huân có muốn lên uống chút không, vừa ngẩng đầu lên thì lại phát hiện trong phạm vi quan sát đã không còn bóng người.
Lộc Hàm bất ngờ nhướn mày, kêu một hơi dài: "Sếp... Ngô..."
Không trả lời.
Lộc Hàm ngồi thẳng dậy khỏi ghế dựa, khựng một lát, sau đó đứng dậy.
"Ngô Thế Huân?" Y lớn tiếng hỏi.
Vẫn không trả lời.
Lộc Hàm đi tới đi lui mấy bước trên bời, lúc mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã bực bội lạ thường: "Ngô Thế Huân, tôi cảnh cáo anh lần cuối, đừng đem chuyện thế này ra làm trò đùa!"
"..."
Gợn sóng nhẹ nhàng đánh lên chân, trên mặt biển yên tĩnh đến nỗi không có một chiếc ca-nô.
Lộc Hàm im lặng đứng tại chỗ ba giây rồi đột nhiên chạy về phía biển, nhảy ùm vào trong nước. Động tác gạt nước của y rất chuẩn, nhưng không biết thế nào mà trông thảm hại hết sức.
Lộc Hàm nhanh chóng bơi đến gần chỗ Ngô Thế Huân mất tích, nhưng chẳng có gì hết. Phạm vi tìm kiếm dần dần rộng ra, y trồi lên hít thở rồi lại lặn xuống tìm người hết lần này đến lần khác, trong lúc vội vã còn sặc hai ngụm nước.
Lập lại như vậy hết mười mấy phút, động tác gấp rút của Lộc Hàm bỗng nhiên ngừng lại không báo hiệu trước.
Y dần chậm lại, quay đầu nhìn về phía bờ – Ngô Thế Huân đứng đó, nhìn mình chăm chú, như cười như không.
Lộc Hàm rũ mắt, rèm mi ướt át khẽ chớp, không có biểu cảm nào dư thừa. Qua một lúc lâu mới chầm chậm bơi về.
Ngô Thế Huân bên này vừa mới giáp mặt, đang định phát huy công lực châm biếm của gã, nhưng chưa kịp nói gì thì một cú đấm trực tiếp ập vào mặt khiến mọi thứ câm lặng.
Ngô Thế Huân ngã cái ạch lên cát.
Với cơ thể nổi trội do bẩm sinh và thần kinh vận động siêu phàm, Ngô Thế Huân cả đời này từ nhỏ đánh lộn cho đến bây giờ cũng chưa từng bị người khác đánh một đấm ngã ra đất. Tất nhiên là gã kinh ngạc, nhưng ngoài kinh ngạc ra thì còn có một cảm xúc gì đó quan trọng hơn cũng mãnh liệt hơn đánh vào ***g ngực gã.
Ngô Thế Huân ôm cằm ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, người đó đứng ở hướng ngược sáng, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, mái tóc ướt nhẹp vẫn còn rỏ nước, mềm mại rũ trên khuôn mặt tạo thành phần bóng rất to. Hô hấp của Lộc Hàm gấp gáp như vậy, đến cả cơ thể của y cũng hơi run rẩy.
Ngô Thế Huân tỉnh táo lại, hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng trước mắt này rất quen thuộc.
Hơn một tháng trước, vào cái ngày nhà Lộc Hàm phát nổ, gã cũng đã từng hung hăng đấm ngã Lộc Hàm, nhìn y từ trên cao xuống, trong lòng rừng rực một ngọn lửa, nhưng lại không tìm được ngôn ngữ chính xác để biểu đạt.
Đó là kết quả của sự hoảng sợ và lo lắng của mất mát cùng chạm trán với cảm giác vui mừng và cảm kích của mất đi mà có lại được, mà tâm trạng của Lộc Hàm trước mắt sợ là còn phức tạp hơn mình lúc đó nhiều.
Ngô Thế Huân nghĩ, có lẽ mình rất quan trọng với Lộc Hàm, chỉ là gã mãi không biết...
"Xin lỗi." Thế là thành tâm thành ý nói.
Lộc Hàm như không nghe thấy, mà cũng giống như đã nghe thấy rồi, quay đi dọn dẹp đồ đạc hôm nay đem đến.
Ngô Thế Huân nhìn thấy sushi mentaiko1 trong thùng giữ nhiệt. Vài ngày trước, Thạch Kiệt Minh tặng một hộp sushi to đến sở cảnh sát, làm quà cảm ơn vì đã chăm sóc Trương Gia Bảo, lúc mấy người trong tổ nhỏ cùng nhau thưởng thức thì gã đã từng vô ý nói rằng thích mùi vị này nhất.
Đơn giản mặc đồ vào, hai người rời khỏi bãi tắm.
Bởi vì một trò đùa xấu xa, ngày nghỉ tắm biển vốn có thể rất tốt đẹp giờ đây đã đi tong.
Lúc đi về là do Ngô Thế Huân cầm lái, Lộc Hàm ngồi vị trí bên trái không nói một lời nào, dùng cánh tay chống đầu, ánh mắt không có tiêu cự nhìn ra ngoài phong cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ.
Ngô Thế Huân nhìn gương mặt nghiêng của Lộc Hàm một cái, gương mặt đó rất bình tĩnh, không, nên nói gần như là lạnh lùng hơn là bình tĩnh. Ngô Thế Huân đột nhiên hoảng sợ khi thấy sắc mặt gần như là ngưng đọng trên gương mặt mà Lộc Hàm quen giữ vững sự sinh động đó.
Gã bỗng nhiên hiểu ra, loại người như Lộc Hàm này, chỉ cần y muốn thì y có thể thể hiện ra rằng y không hề có tình cảm gì với bạn.
Đúng là người sinh ra để diễn.
1: Mentaiko là món trứng của cá minh thái (pollock) ướp ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro