Anh và Em.
Ngày hôm ấy, em đã viết
Một bức thư, dài thật dài
Gửi tới vầng trăng ấy
Nhưng vẫn không thể nào
Toả sáng như anh được.
Nên em thắp cây nến
Tại công viên tối tăm
Tiếng hát một chú chim,
Vô danh khẽ vang lên.
Cậu đang ở đâu thế?
Tại sao anh lại khóc?
Nơi này chỉ có em,
Em và anh thôi nè.
Bước chân vào màn đêm
Giọng nói trong trẻo vang
Như tiếng hát của cậu
Một bước rồi lại thêm.
Đưa em hướng tới chúng
Nơi bình mình rực sáng
Nhưng rồi chúng cũng tan
Khi vầng trăng đã ngủ.
...
Hôm nay cũng vậy thôi
Em vẫn sống chậm rải
Em vẫn rải bước chân
Ánh dương khiến em ngạt
Cả thế giới như muốn
Lột trần con người em
Em chẳng làm gì được
Không còn cách nào khác.
Chỉ có thể nhặt lên
Từng mảnh vỡ của chúng
Dưới ánh trăng vàng ấy
Gọi cậu là đứa trẻ
Của nơi mặt tăng đấy
Em hít vào làn khí
Lạnh lẽo của màn đêm.
Đúng vậy,
Chúng ta đều đang sống
Và chết đi cùng lúc
Nhưng hãy cứ mở mắt
Như bộ phim, câu thoại
Cả thế giới bừng sáng
Dưới ánh trăng rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro