Chương 13: Sau khi biết em trai có thai, caca bị thương
Editor: Tuệ Nghi
-
Sau mùa thu, khí trời ngày càng mát mẻ hơn.
Vệ Trạch vốn dĩ sợ lạnh, sớm đã quấn lên người một chiếc áo khoác bông dày ụ, ở đằng sau lưng anh trai như một quả bóng lăn qua lăn lại.
Mai Thành mỗi sáng đều tiêu điều hoang vu. Khi Vệ Trạch mở cửa sổ ra, em chỉ có thể nhìn thấy trong sân cây cối đang dần dần héo úa và lá cây dù có quét mạnh thế nào cũng không thể quét hết được.
Vệ Nhiên bề bộn nhiều việc, lại vì sự cố hàng hóa của Vệ gia mà bận rộn sứt đầu mẻ trán. Vệ Trạch đau lòng ca ca mình, thường xuyên dính vào phía sau Vệ Nhiên vì hắn mà nện vai đấm lưng, ngoan cứ như biến thành một người khác.
Những người hầu cận tốt bụng khuyên Vệ Nhiên đừng nên can thiệp vào chuyện của Vệ gia, nhưng Vệ Nhiên thì hoàn toàn không để ý, vào lúc Vệ Trạch không nhịn được khuyên hắn mấy câu, hắn mới nói.
"Cứ coi như em không muốn đi chăng nữa thì một ngày nào đó đống tài sản này vẫn sẽ là của em. Anh cũng không thể để cho tiếp quản một mớ hỗn độn."
"Ca ca, anh dạy em đi." Vệ Trạch bò đến ngồi vào giữa hai chân anh trai. "Dạy em, em có thể giúp anh."
"Đau lòng anh?"
Vệ Nhiên tháo kính mắt ra, xoa xoa lên sống mũi.
Vệ Trạch nghiêng người đến gần hôn lên môi anh trai. Lúc cúi người, em cau mày ôm bụng xuýt xoa khe khẽ.
"Sao vậy?" Vệ Nhiên ôm lấy em xoa xoa eo. "Tối qua làm đau em?"
"Không có..." Vệ Trạch tựa vào trong ngực anh trai, lẩm bẩm. "Em đột nhiên muốn uống nước ô mai."
Vệ Nhiên hơi giật mình.
"Bình thường không phải em thích ăn đồ ngọt sao?"
"Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi." Vệ Trạch không để ý, lực chú ý một lần nửa trở về đống sổ sách kế toán trải trên bàn. "Ca ca, anh dạy cho em đi."
"Hôm nay muộn quá rồi, nên nghỉ ngơi." Vệ Nhiên bế người đi vào phòng ngủ, trong tay còn cầm thêm một ngọn đèn dầu mờ. "Nhìn em buồn ngủ đến nỗi không mở được mắt, còn muốn học à?"
"Vậy ca ca, ngày mai anh có thể dạy em được không?"
Vệ Trạch ngẩn cổ nằm nhoài trên vai ca ca chậm rãi nói thầm.
Vệ Nhiên coi là em giở thói trẻ con, đương nhiên không là thật. Ngoài miệng hắn qua loa đồng ý, trong lòng nghĩ muốn nhanh chút tìm về nước ô mai cho Vệ Trạch nhà mình uống.
Nhưng là, tuy cái Mai Thành này tên có một chữ "mai", vậy mà nó thậm chí còn không có nổi một nửa cái cây ô mai từng xuất hiện...
Đêm đó Vệ Trạch nhìn qua có vẻ không quá thoải mái, vậy nên tự nhiên Vệ Nhiên sẽ không chủ động thân thiết với em nữa mà chỉ dựa vào giường dỗ em đi ngủ. Vệ Trạch không ngừng cọ mũi ngón chân vào mắt cá chân anh trai, một lúc sau thì choàng tỉnh lại, cuối cùng ôm lấy eo Vệ Nhiên năn nỉ anh trai tán gẫu cùng với mình.
Vệ Nhiên sợ em bị cảm lạnh, dùng chăn khóa lên người em đến là chặt chẽ, sau đó mới thuận miệng kể ra chút chuyện thú vị trong các chuyến đi cùng đoàn lữ hành.
Vệ Trạch mơ mơ hồ hồ mà lắng nghe, đang lúc nửa tỉnh nửa mơ lại đột nhiên mở miệng nói.
"Ca ca, em muốn uống nước ô mai..."
"Hè đã qua rồi..." Vệ Nhiên cười khổ lắc đầu. "Đổi món khác đi."
Vệ Trạch nắm lấy tay anh trai lúc này đã ngủ rồi.
Thế là Vệ Nhiên cẩn thận vén chăn lên chui vào ôm lấy Vệ Trạch cùng nhau nằm xuống. Người này ở trong mộng cũng vô thức tự giác dính lấy hắn, cuộn tròn trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng thở ra đều đều.
"Được được, ngày mai anh sẽ tìm cho em." Vệ Nhiên thở dài, vỗ nhẹ lưng Vệ Trạch dỗ dành. "Ai bảo anh nuông chiều em cơ chứ?"
-
Ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng chim kêu chói tai, tiếng gió dường như càng lúc càng lớn.
Ngày hôm sau Vệ Trạch thức dậy muộn, vừa mở mắt đã tìm kiếm khắp phòng xem anh trai mình đang ở đâu, nhưng sau đó mấy người hầu cận mê cưỡi ngựa dưới nhà nói cho em biết rằng Vệ Nhiên từ sang sớm đã rời đi thành phố.
Vệ Trạch sửng sốt một chút, sau đó khều khều khung cửa, hỏi.
"Anh trai tôi ra ngoài thành làm gì?"
"Ông chủ không nói gì, nhưng xem ra là muốn đi Lâm Thành." Người hầu cận dắt ngựa ra khỏi sân. "Chỗ đó xa lắm, cưỡi ngựa còn phải mất cả nửa ngày đây."
Vệ Trạch nghe xong liền bất mãn sờ mũi.
"Vậy ca ca phải buổi tối mới về sao?"
"Cũng có thể?"
Mấy người bọn họ nói xong thì lục tục lần lượt rời đi.
Vệ Trạch trở lại trong nhà, ngồi vào bàn ăn lơ đãng uống vài ngụm sữa tươi, sau đó thì không biết có phải vì sữa quá lạnh hay không mà em có cảm giác muốn ói, liền nhanh chóng bảo người hầu đem bữa sáng đi hâm nóng lại hết một lần.
Ăn sáng xong, trong người tổng quan vẫn có chút không thoải mái, Vệ Trạch nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng cảm thấy mình nên đi tới chỗ bác sĩ khám.
Không may là bác sĩ của đoàn lữ hành đang đi khám bệnh, vì vậy mà người hầu cận trong đội mới đáp ứng em là chờ lúc nào bác sĩ sắp về tới thì sẽ điện thoại báo cho em một câu.
Thế là Vệ Trạch đành ở nhà vừa ngán ngẫm vừa buồn bực mà chờ đợi, lúc nghĩ tới ca ca, em nghĩ từ lúc mình theo chân Vệ Nhiên đến đây còn không có cùng hắn tách ra thời gian dài như vậy, không nhịn được mặc áo khoác muốn chạy ra ngoài sân.
Không nghĩ rằng lại đụng phải bác sĩ đang chạy tới.
"Tiểu thiếu gia, cậu đi đâu vậy?" Bác sĩ sợ hết hồn, từ trong tay người hầu cận tiếp nhận cái hòm thuốc, sau đó đẩy em đi vào phòng. "Trước tiên xem bệnh rồi lại nói."
Vệ Trạch cũng không nghĩ rằng bác sĩ sẽ đích thân đến, vội vàng dẫn người trở lại nhà, để em mô tả chi tiết triệu chứng của mình, nhưng càng nghe, nụ cười trên mặt bác sĩ càng đậm hơn, khiến em không nhịn được buồn bực thắc mắc hỏi.
"Bác sĩ, tôi bị bệnh gì vậy?"
Bác sĩ cất hòm thuốc đi, cười cười nói.
"Triệu chứng này sao lại là bị bệnh cho được..."
"Bác sĩ?" Vệ Trạch lo lắng đi theo. "Vậy chứ tôi bị sao vậy?"
"Ông chủ đâu?" Bác sĩ đột nhiên hỏi. "Chuyện này nhất định là phải nói với ngài ấy trước tiên."
"Anh trai tôi đã rời khỏi thành rồi."
Vệ Trạch nghĩ tới Vệ Nhiên, ánh sáng trong mắt đều sáng lên hẳn.
Bác sĩ bất mãn nói thầm một câu.
"Lúc này..."
"Bác sĩ, tại sao lại muốn nói với anh trai tôi biết đầu tiên?"
"Có gì mà phải thắc mắc..." Bác sĩ ngược lại lại khó hiểu nhìn em. "Con của ngài ấy, không nói cho ngài ấy chứ nói với ai?"
Ban đầu Vệ Trạch vừa nghe xong còn không có phản ứng lại, nhưng chờ khi bác sĩ đi thật xa, em mới bỗng nhiên hiểu ra, mọi thứ trước mắt dường như đang trở nên rõ ràng.
Vệ Trạch ôm bụng chạy vài bước ra ngoài sân, còn ước gì bây giờ mình có thể nhìn thấy Vệ Nhiên ngay lập tức.
Lúc này, phía cuối đường có thưa thớt mấy con ngựa, bụi mù cuồn cuộn, thẳng về phía trước mặt Vệ Trạch đánh tới.
"Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia không xong rồi!" Người hầu cận hoảng hốt và khẩn trương phóng tới trước mặt Vệ Trạch rồi ghìm lại dây cương. "Người ngoài thành nói, thiếu gia gặp phải mã phỉ!"
Vệ Trạch loạng choạng một cái suýt chút nữa đứng không vững, cố gắng tự trấn định bản thân.
"Anh trai tôi hiện giờ ở đâu?"
"Các anh em đang chuẩn bị ra ngoài tìm..."
"Tôi cũng đi." Vệ Trạch bật thốt lên. "Cho tôi một con ngựa."
Nhưng em thì có thể cưỡi ngựa đi đâu? Trên đường đến Mai Thành, Vệ Nhiên vẫn luôn ôm em cùng cưỡi ngựa, nhưng giờ khắc này Vệ Trạch nào có thể để ý nhiều như vậy nữa, cũng không biết lấy đâu ra sức lực để xoay người vươn mình nhảy lên lưng ngựa, đá vào bụng ngựa nhanh như chớp thúc đi ra ngoài hướng cổng thành.
Gió lạnh thổi qua, Vệ Trạch cùng đoàn lữ hành lần lượt nối đuôi nhau mà đi ra, thực ra bên ngoài thành so với trong thành còn lạnh hơn rất nhiều, gió cũng tràn ngập mùi đất. Đám người Vệ Trạch dọc theo con đường đất gập ghềnh loang lổ hướng phía trước mà một đường thúc ngựa, thậm chí còn không có nổi một cái bóng người.
Đột nhiên từ xa vang lên hai tiếng súng to như sấm sét trên mặt đất, khiến đoàn người bị dọa hồi lâu vẫn không có ai nói được gì, trong gió chỉ có tiếng ngựa đang khịt mũi.
"Đi!" Cuối cùng vẫn là Vệ Trạch cắn răng nói. "Đi xem xem."
Nói xong liền lao đi, đám người cũng lập tức đi theo.
Không ai mở miệng cũng không ai dám dừng lại.
Trái tim Vệ Trạch sớm đã nguội lạnh từ khi nghe đến hai từ "mã phỉ".
Bây giờ em nằm trên ngựa cực kỳ bình tĩnh, như thể tâm trí đã tách khỏi cơ thể và cảm xúc đã bị tước bỏ hoàn toàn, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một người tên là Vệ Nhiên.
Nếu em không thể tìm thấy ca ca, cái mạng của em coi như cũng là vứt ở chỗ này.
Tuy rằng đám người hầu cận không mở miệng nói lời nào, nhưng Vệ Trạch lại biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Vệ Nhiên không mang theo súng, nếu hai phát súng vang lên vừa rồi đó là bắn vào anh trai, Vệ Nhiên nhất định sẽ lành ít dữ nhiều. Cho dù bây giờ bọn họ có xông tới, điều có thể sẽ nhìn thấy chính là anh trai em đang nằm ngã trên vũng máu.
Vệ Trạch đột nhiên nhịn không được cảm thấy buồn nôn, em miễn cưỡng mới nhịn được, sắc mặt tái nhợt siết chặt dây cương.
"Chắc là ở chỗ này, mọi người chia nhau tìm xung quanh đi."
Đoàn lữ hành lập tức giải tán, trong khi Vệ Trạch cưỡi ngựa đi tìm dọc theo một con sông khô cạn, chưa đi được bao xa, liền nghe xa xa truyền đến một tiếng thét kinh hãi, trong chốc lát máu huyết trong người đều sôi lên sùng sục, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu kêu lên.
"Ca!"
Tuy nhiên, trong nơi mênh mông rộng lớn và hoang dã này chỉ có tiếng kêu gào của những người hầu cận cùng tiếng vó ngựa hỗn loạn, trái tim của Vệ Trạch một lần nữa lại như chết lặng, mím môi thúc ngựa đến, hóa ra là có người đã phát hiện được kính mắt của Vệ Nhiên.
Vệ Trạch cầm lấy chiếc kính mắt của anh trai, nước mắt không tiếng động mà lặng lẽ rơi trên tròng kính nứt nẻ, nhưng em vẫn cố gắng hết sức chịu đựng.
"Đi... Đi tìm đi... Anh trai tôi nhất định đang ở đây!"
Vừa dứt lời lại có tiếng súng vang, lũ ngựa hoảng sợ hí hết lên, Vệ Trạch không nói hai lời quay đầu ngựa liền phi nước đại về phía có tiếng súng.
"Ca..." Nước mắt Vệ Trạch bị gió lạnh thổi khô đi, nhưng rất nhanh chóng lại trào ra càng nhiều. "Ca, đợi em một chút!"
Tiếng gió đang thét gào, một chấm đỏ dường như xuất hiện ở cuối tầm mắt Vệ Trạch, sau đó càng lúc càng lớn. Em đá vào bụng ngựa như điên, quần áo bị thổi bay kêu phần phật, trên má bị vài vệt cát bay cắt ra nhiều vết máu, nhưng mà trong mắt Vệ Trạch chỉ có một người.
Đời này cũng chỉ có duy nhất một người.
"Ca!" Vệ Trạch suýt chút nữa ngã ngựa, hốt hoảng tiến vào trong lồng ngực Vệ Nhiên. "Ca, ca, anh đừng dọa em..."
Vệ Nhiên tựa vào một phiến đá ho ra một ngụm máu, vẫn cứ đem em ôm đầy ở trong lòng, thật lâu vẫn không nói ra lời.
Vệ Trạch ngốc nghếch lau máu tràn ra từ khóe miệng Vệ Nhiên, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng bướng bỉnh, từ trên lưng ngựa lấy xuống một con dao đặt lên cổ mình.
"Ca, đừng rời xa em để em một mình...."
Vệ Nhiên thật vất vã mới hòa hoãn được tinh thần, vừa mở mắt thì lại nhìn thấy con dao sắc bén đang cắt vào một bên cổ Vệ Trạch, hắn nhất thời tức giận không có chỗ trút, liền ngay lập tức giơ tay giật con dao từ tay Vệ Trạch rồi ném mạnh sang một bên.
Con dao đập vào tảng đá ven đường tạo ra vài âm thanh giòn giã.
"Anh còn chưa có chết." Vệ Nhiên ôm lấy Vệ Trạch, nghiêng người nắm cằm em đến gần. "Không có em, anh làm sao có thể bằng lòng chết?"
Vệ Trạch ngơ ngác nhìn anh trai mình, cơ thể trong nháy mắt đều sống lại. Đầu tiên em chạm vào má Vệ Nhiên với vẻ không tin nổi, sau đó khóc lóc lao vào vòng tay anh trai mình.
"Ca... Ca, xin anh đừng bỏ em lại một mình..."
"Ai u..." Vệ Nhiên thấp giọng kêu lên, đem chân bị thương khẽ cử động dời ra một ít. "Đừng nói bậy, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc không muốn em."
Vệ Trạch càng khóc càng thương tâm, sự bình tĩnh trước đó đã bị quét sạch không còn, nước mắt cuồn cuộn tuôn ra không ngừng, chờ lúc đám người tìm đến vẫn còn khóc, khiến Vệ Nhiên đau lòng suốt không thôi, liền thay đổi biện pháp khuyên nhủ khác.
"Xấu hổ ghê chưa? Mọi người đang nhìn đấy."
"Anh... Anh kệ em!" Vệ Trạch nắm lấy vạt áo dính đầy máu của anh trai mình, một bên khóc một bên ngẩng đầu lên. "Mau... Đưa anh trai tôi về... Nhanh lên..."
"Khóc thành mặt mèo rồi này." Vệ Nhiên ôm vai cậu đứng dậy, bất đắc dĩ cười với người trong đoàn. "Nếu tôi không cướp súng từ tên mã phỉ, các cậu sẽ không tìm được tôi à?"
Đám người nhanh chóng đỡ Vệ Nhiên lên ngựa, hết lần này đến lần khác tự trách mình.
Mà trong mắt Vệ Nhiên bây giờ thực chất cũng chỉ có mỗi mình Vệ Trạch đang khóc sướt mướt, hắn không để ý nhiều bèn vươn tay kéo người vào lòng, nén đau dỗ dành em.
"Đừng khóc nữa, anh mua cho em một cái bánh đường này." Nói xong, hắn từ trong ngực móc ra một cái bao dính máu. "Nín mới được ăn, chạy xa như vậy mới mua được."
Vệ Trạch tựa vào trong ngực Vệ Nhiên, nhìn chằm chằm vào gói nhỏ, tiếng khóc thật khó khăn mới kiềm lại được liền tràn ra, em vừa ôm lấy gói bánh vừa lớn tiếng kêu khóc.
"Ca... Ca, anh có bị ngốc hay không?"
"Đừng nói thế." Vệ Nhiên cầm dây cương lao về phía Mai Thành. "Sau lưng chúng ta có rất nhiều người đang nghe đấy."
Vệ Trạch khóc thút thít, cuộn tròn trong vòng tay của anh trai, ôm chặt gói bánh nhỏ trong lồng ngực rồi dùng hai tay liều mạng ôm lấy eo Vệ Nhiên, ngoại trừ khóc ra nước mắt cũng không còn cách nào khác có thể trút được nỗi chua xót trong lòng.
Vệ Nhiên bị thương ở chân, chảy máu cực kỳ nhiều, hắn choáng váng vì gió lạnh thổi, nhưng vừa nghĩ tới Vệ Trạch trong vòng tay, liền nghiến răng nghiến lợi thúc ngựa đến được trong thành, chờ nhìn thấy bác sĩ mới ngất đi.
Vệ Trạch không nói một lời ôm lấy cánh tay anh trai, dùng vành mắt đỏ hoe sưng húp nhìn bác dĩ đang giúp Vệ Nhiên xử lý vết thương do đạn bắn trên chân, nước mắt cho dù làm sao cũng không kiềm được, cuối cùng thì đỡ khung cửa chạy ra ngoài nôn một trận.
Bác sĩ bị hai anh em bọn họ quậy đến lên cơn tức giận, liền gọi một đám người hầu tới đè Vệ Trạch nằm vào giường. Vệ Trạch liều mạng giãy giụa về phía anh trai mình, người hầu sợ làm em bị thương nên cũng không dám dùng sức, vậy nên bọn họ lúng túng chặn giường lại khuyên cậu bình tĩnh chút.
"Ca... Các người để tôi xem ca ca một chút..." Giọng nói của Vệ Trạch khàn đến mức gần như là không phát ra được âm thanh gì. "Ca... Ca ca..."
Chắc là do giọng nói của em quá đau khổ, vậy nên điều đó đánh thức Vệ Nhiên đang hôn mê tỉnh lại.
"Tiểu Trạch?" Vệ Nhiên mệt mỏi thở dài, thuyết phục người hầu đi ra ngoài, sau đó đưa tay hướng Vệ Trạch nói tiếp. "Lại đây."
Vệ Trạch lập tức lăn người lao tới giường, ôm lấy bàn tay dính đầy máu của anh trai mình rơi nước mắt. Bác sĩ vừa lấy viên đạn ra, Vệ Nhiên đau đến cau mày, nhưng sợ Vệ Trạch lo lắng nên cố gắng nhẫn nại, chỉ ôm lấy em rồi nhẹ giọng hừ một tiếng.
"Ca..." Vệ Trạch ôm eo Vệ Nhiên khóc nức nở. "Ca, ca ca anh có đau không?"
"Đau." Giọng nói của Vệ Nhiên vẫn có chút run rẩy, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có ý cười. "Bánh đường ăn có ngon không?"
Vệ Trạch rưng rưng đem chiếc bánh từ trong lòng lấy ra, một tay lau nước mắt một tay mở gói, mắt thấy những chiếc bánh đã nguội từ lâu và bột đã mất hình dạng. Tuy nhiên, Vệ Trạch vẫn cắn một miếng lớn trong nước mắt rồi nghẹn ngào nức nở.
"Ngon... Ngon quá..."
"Khi mùa xuân đến, anh sẽ dẫn em trở về ăn ngon."
Vệ Nhiên cười khổ một tiếng, đưa tay xoa xoa đầu em.
Khóe miệng Vệ Trạch dính đầy vụn đường, em dùng tay chân trèo lên giường, sợ đụng trúng chân bị thương của Vệ Nhiên, liền liên tục nhìn tới nhìn lui về phía sau, thời điểm ngồi xuống bên trên eo anh trai mình cũng cực kỳ cẩn thận.
"Không sao đâu."
Vệ Nhiên ôm lấy eo em.
"Ca." Vệ Trạch lúc này mới tựa vào lồng ngực hắn, thỉnh thoảng hít hít mũi. "Đừng rời xa em nữa."
"...Được." Vệ Nhiên im lặng một lát, nặn nặn gò má em. "Kể từ bây giờ đi đâu anh cũng sẽ mang em theo."
Vệ Trạch khẽ gật đầu một cái, sau đó tiện thể thấp giọng nói.
"Cho dù có chết cũng nhớ mang theo em."
Vệ Nhiên sợ hết hồn, suýt nữa là nhảy dựng từ trên giường lên, bị bác sĩ ẩn trở về, hắn còn chưa kịp nói gì, bác sĩ đã nắm lấy tay Vệ Trạch, bắt mạch.
"May quá may quá..." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. "Tôi đi nấu thuốc cho tiểu thiếu gia, cậu đang mang thai, đừng chạy lung tung."
Ánh mắt Vệ Trạch vẫn dán chặt vào trên người Vệ Nhiên, lơ đãng đồng ý. Lần này Vệ Nhiên thật sự là bị dọa nhảy ra khỏi giường, nâng lên cái chân bị thương của mình, vòng tay ôm lấy Vệ Trạch xoay một vòng.
"Ca!"
Vệ Trạch vòng tay qua cổ Vệ Nhiên ngập ngừng thì thầm.
Vệ Nhiên vui mừng đến nỗi không biết phải làm cái gì cho đúng, ôm lấy Vệ Trạch ở trong lòng hôn hôn, hôn làm sao cũng không đủ, đến mức hoàn toàn quên mất trên người mình vẫn còn có vết thương ở trên chân.
"Thật sao?"
Vệ Nhiên nhịn không được áp trán vào trán em, vội vàng hỏi.
Vệ Trạch có chút đỏ mặt, cúi đầu nói "Ừm" một tiếng.
Vệ Nhiên nhịn không được hỏi thêm một lần.
Vệ Trạch bình tĩnh lại, tựa vào trong ngực Vêj Nhiên, nhẹ giọng nói muốn được nằm xuống giường.
Vệ Nhiên vội vàng đặt em lên trên giường.
"Sao vậy? Khó chịu ở đâu."
"Em muốn ca ca ôm em."
Cổ họng Vệ Trạch đã sớm khóc tới khàn khàn, giọng nói nghe tới rất hàm hồ.
Vệ Nhiên đặt tay lên ngực em, sau đó luồn tay vào trong quần áo của Vệ Trạch, chạm vào cái bụng phẳng lì, đầu ngón tay lướt qua làn da mịn màng liền không thể khống chế được, phải ấn vào gáy em mà hôn sâu.
Họ hôn nhau thật lâu, khi hôn nhau, hắn cảm thấy người trong vòng tay mình lại khóc, liền bất lực xoa đầu em.
"Ca." Vệ Trạch cởi quần ra một chút, để lộ cặp mông đầy vết đỏ. "Từ phía sau... dùng phía sau..."
"Không sợ bác sĩ trở về sẽ nhìn thấy sao?" Vệ Nhiên ngoài miệng từ chối, nhưng rất nhanh liền đưa tay cởi thắt lưng. "Chưa làm từ đằng sau bao giờ, không sợ đau?"
"Ca, nhẹ một chút..."
Vệ Trạch ôm bụng dưới chui vào trong chăn, chỉ có cái đầu nhỏ lộ ra ngoài, trong mắt còn có nước mắt.
Vệ Nhiên đưa tay nhéo nhéo cánh mông đẫy đà của Vệ Trạch, hắn dùng đầu ngón tay xoa nhẹ những nếp uốn nhăn nheo bên ngoài hậu huyệt, sau đó thì như có như không đâm đi vào, tiện thể còn đẩy ra hai bờ mông em ấn eo em chậm rãi ngồi xuống phần tính cụ nóng bỏng của hắn.
Trong mắt Vệ Trạch càng ngày càng tuôn ra nhiều nước mắt, nhưng ánh mắt lại tập trung vào khuôn mặt Vệ Nhiên không có một phút nào rời đi.
Thân thể giấu dưới chăn run lẩy bẩy, thời điểm ngồi xuống hoàn toàn Vệ Trạch nhịn không được nắm lấy cổ tay anh trai, nhẹ nhàng kêu lên.
"Đau."
"Sao vậy, lại muốn nói kỹ thuật của anh không tốt?"
Vệ Nhiên mỉm cười ôm người đến trước mặt.
"Ca... Kỹ thuật của ca ca đúng là không tốt lắm..." Vệ Trạch cắn lên hầu kết Vệ Nhiên. "Nhưng em chỉ thích kỹ thuật của ca ca thôi."
Vệ Nhiên ôm trán thở dài.
"Sao lại thế?"
"Bởi vì ca ca chỉ từng thân mật với một mình em thôi..." Vệ Trạch thút thít nâng mông lên, chậm rãi một lần nữa ngồi xuống căn dương vật của Vệ Nhiên. "Chỉ với em... Một mình em..."
Vệ Nhiên tuy hài lòng với tính chiếm hữu nho nhỏ của Vệ Trạch, nhưng lại không hài lòng vì em cảm thấy kỹ thuật của mình không tốt, vậy cho nên dù chân bị thương nhưng hắn vẫn dùng tay ôm mông Vệ Trạch để nâng em lên hạ em xuống trong lồng ngực của mình.
Mặt sau của Vệ Trạch không nóng bằng mặt trước, nhưng lại mềm mại như một cái miệng nhỏ đói khát, sau khi chịch một lúc thì chảy ra một ít nước sền sệt.
Vệ Nhiên thấy sắc mặt em hơi đê mê, ánh mắt cũng lơ đãng, liền đưa tay chạm vào hoa huyệt, đầu ngón tay mới vừa đến gần liền mò ra một bãi nước dâm, dính đầy vào hõm eo và bụng dưới của hắn.
"Ca..." Vệ Trạch đem chăn khoác lên người thật chặt kín, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, đầu qua lại trong hõm cổ Vệ Nhiên vây đến vây đi. "Anh đâm đâm lại đi..."
Vậy là Vệ Nhiên nhanh chóng nắm lấy eo em, luật động khiến hậu huyệt Vệ Trạch bị mài đến thiêu cháy nóng bừng. Chiếc chăn bông trắng như tuyết tiếp tục trượt xuống sàn, động tác của Vệ Nhiên rất nhanh, trước khi chăn bông kịp rơi xuống đất đã nhanh tay lẹ mắt kéo trở lại.
Eo của Vệ Trạch mềm nhũn, nằm trong vòng tay của anh trai mình - rất lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại.
"Không dám dằn vặt em." Vệ Nhiên cạ cạ chóp mũi em, ôm lấy Vệ Trạch ở tư thế này, trên mặt mang theo ý cười. "Quá quý giá."
Dương vật nóng bỏng cắm bên trong hậu huyệt của Vệ Trạch, coi như cho dù em có nằm trong vòng tay của anh trai mình thì vẫn sẽ no căng ra, nhưng vì không nỡ rời xa nhau, thế nên em đành chịu đựng, bám vào trong ngực Vệ Nhiên, tựa sát cả cơ thể vào giống như muốn sinh trưởng ở trong vòng tay của anh trai mình.
Ngược lại là Vệ Nhiên ghi nhớ chuyện Vệ Trạch có thai, khuyên can em đủ đường mới thuyết phục được em yên tĩnh lại, vừa đúng lúc bác sĩ quay lại đã nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau trên giường dính thành một cục, bèn không nhịn được từ trong lỗ mũi ghét bỏ hừ ra một tiếng thật lạnh lùng.
Vệ Trạch nghe thấy được, mặt chậm rãi hồng thấu, mắc cỡ vén chăn lên chui cả người vào.
Hoàn chương 13
Editor: Tui quay lại roài ne
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro