Chương 10: Caca dạy em trai liếm (h)
Editor: Tuệ Nghi
-
Về đến nhà thì trời đã gần tối, Vệ Nhiên lái xe đi nửa cái thành phố để tìm mua dưa, sợ Vệ Trạch sốt ruột lại sẽ chạy ra ngoài nên vội vội vàng vàng chạy trở về nhà họ Vệ, đỗ xe mới ngẩng đầu nhìn lên một cái.
Lúc nhìn thoáng qua, hắn thấy phòng ngủ của Vệ Trạch tối om, không có chút ánh sáng nào, liền không khỏi lo lắng bước hai ba bước ôm quả dưa chạy lên lầu, sau lại thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bóng người co ro ngồi dưới cửa sổ.
"Sao lại ngồi đây?"
Vệ Nhiên đem dưa đặt lên bàn, đi tới ôm Vệ Trạch bế em lên giường ngồi xuống, sau đó giơ tay mò mẫm đi tìm công tắc đèn trên tường.
"Ca."
Vệ Trạch đột nhiên vồ tới ôm lấy eo Vệ Nhiên.
"Còn khóc à?" Vệ Nhiên nghe được giọng nói khàn khàn của em, đau lòng đến mức không thèm tìm công tắc nữa, chỉ chăm chăm ôm lấy Vệ Trạch trước mặt dưới ánh trăng. "Tôi về rồi đây."
"Ca, anh hôn tôi đi." Vệ Trạch khàn giọng thì thầm vào tai anh trai. Tim Vệ Nhiên đập thình thịch, hồi hộp hôn lên môi Vệ Trạch, nước mắt cứ lưng tròng. "Ca, giúp em sờ."
Vệ Trạch nâng ngực cọ sát vào lồng ngực Vệ Nhiên, những hạt sữa lắc lư theo từng nhịp của động tác.
"Chuyện gì thế này..." Vệ Nhiên nhéo bộ ngực sưng tấy đỏ bừng của em trai, không khỏi bật cười. "Em vậy mà lại chủ động để tôi chạm vào em à?"
"Tôi muốn anh trai mút." Vệ Trạch sốt ruột ôm bầu ngực đưa vào miệng anh trai. "Ca, uống sữa của tôi nhanh đi mà."
Ánh trăng như nước, Vệ Nhiên tháo kính ra, dùng sức mút, dòng sữa ấm nóng lan ra giữa môi và răng, Vệ Trạch nức nở ôm đầu anh trai, lắc lắc eo, tuyệt vọng xoa xoa tính khí ẩn dưới lớp quần của Vệ Nhiên.
"Đừng nghịch."
Vệ Nhiên uống xong, hôn lên bộ ngực cương cứng sữa, sau đó giữ chặt đôi bàn tay đang cử động loạn lên của em.
"Ca, tôi ướt rồi."
Vệ Trạch nằm trên vai anh trai, dùng mông cọ loạn trên người hắn.
Vệ Nhiên hiển nhiên là không bị lay động.
"Không được, sưng hết rồi."
"Dù sao cũng là do anh làm sưng..." Vệ Trạch thất vọng bắt đầu nức nở. "Chỉ cần ca ca đưa vào thôi, không cử động cũng không sao."
Vệ Nhiên bị em chọc cho cười, nhéo nhéo má Vệ Trạch, thở dài.
"Đưa vào, làm sao tôi nhịn được?"
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn ca ca thôi..."
Vệ Trạch ôm lấy cánh tay anh trai mà uốn éo, cọ xát dương vật nóng bỏng giữa hai chân anh, toàn bộ dâm dịch từ hoa huyệt chảy ra đều rơi xuống đầu khấc của Vệ Nhiên.
"Nếu chỉ vì muốn tôi giúp em tranh đoạt tài sản thì em không cần phải làm như vậy." Vệ Nhiên nhẹ nhàng dỗ dành, vuốt vuốt mái tóc em. "Sưng đau đêm không ngủ được thì phải làm sao?"
"Không... Không phải..." Nước mắt Vệ Trạch trào ra, bị em tùy ý lau đi, sau đó thì vòng tay ôm lấy eo Vệ Nhiên. "Ca, tôi không làm việc này vì tài sản."
Vệ Nhiên sửng sốt một chút, cúi đầu hôn lên chóp mũi ướt át của Vệ Trạch.
"Sao vậy?"
Câu hỏi này khiến Vệ Trạch dừng lại.
Em ngơ ngác ngồi giữa hai chân anh trai mình, vò đầu bứt tai không biết trả lời thế nào, nhưng lại liều lĩnh yêu cầu Vệ Nhiên nhét dương vật vào hoa huyệt.
"Tiểu Trạch, đừng quậy."
Giọng nói của Vệ Nhiên trầm hơn một chút.
"Ca ca ngoan, mau đâm vào đi."
Vệ Trạch vươn tay mở ra bông hoa tràn ngập dâm thủy, đứng dậy ngồi lên dương vật của Vệ Nhiên, em thật ra là muốn ngồi xuống một chút, lại bị anh trai nghiến răng nghiến lợi giữ chặt hông.
"Ca... Ca, anh đâm vào đi có được không?" Nước mắt em rơi trên hõm cổ Vệ Nhiên. "Tôi nhớ, nhớ ca ca."
"Thật sự muốn tôi sao?"
Vệ Nhiên bị lời này làm cho cảm động đến mức không nhịn được phải ôm lấy Vệ Trạch lần nữa.
"Nhớ, nhớ ca ca mà..." Vệ Trạch lập tức ôm chặt lấy cổ Vệ Nhiên không chịu buông ra. "Ca, đừng bỏ tôi một mình nữa."
Vệ Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra nguồn gốc sự chủ động của Vệ Trạch bắt nguồn từ cái gì, trong lòng cảm thấy vừa chua vừa xót. Hắn ước gì có thể ở cùng em, dỗ dành em cả đời, nhưng lời nói vừa ra khỏi môi lại biến thành âm thanh không thể nghe được cùng tiếng thở dài bất lực.
"Sao tôi bỏ em được? Đi, tôi cắt dưa cho em ăn."
"Em không muốn dưa... Em không muốn dưa!" Vệ Trạch kêu lên. "Em chỉ muốn ca ca thôi!"
"Tôi ở đây." Vệ Nhiên vô cùng bất lực, ôm lấy Vệ Trạch nằm trên giường. "Tiểu Trạch, ngoan, nghe lời, chịu đựng một đêm, đợi vết sưng giảm bớt, tôi sẽ..."
"Không, không muốn, em không muốn đợi." Vệ Trạch từ chối, liều mạng đưa tay chạm vào dương vật giữa hai chân anh trai mình. "Nếu còn đợi nữa ca ca sẽ không cần em nữa!!"
Vệ Nhiên luồn tay vào tóc Vệ Trạch, tựa người vào giường, như đang tự nhủ, cũng như đang nói với em.
"Cả đời này của anh sẽ không bao giờ không muốn em."
Nghe vậy, Vệ Trạch ngẩng đầu lên, mê luyến nhìn khuôn mặt của anh trai mình trong ánh trăng mờ ảo. Lông mày của họ có phần giống nhau, cùng một dòng máu chảy trong cơ thể.
Tim Vệ Trạch đập càng lúc càng nhanh, thấy sắc mặt Vệ Nhiên dần dần rõ ràng, em đột nhiên cúi người nằm giữa hai chân Vệ Nhiên, xuyên qua quần áo cầm vật thể màu tím đen gân guốc cười nói.
"Ca, dạy em dùng miệng đi."
"Tiểu Trạch?" Giọng nói của Vệ Nhiên đột nhiên khàn khàn. "Em có biết mình đang nói cái gì không?"
"Ca ca tốt..." Vệ Trạch rơi nước mắt cúi đầu, dùng ngón tay kéo thắt lưng Vệ Nhiên. "Nếu hoa huyệt bị sưng, em có thể dùng miệng giúp anh."
Vệ Trạch dùng hết sức lực kéo ra, cuối cùng cũng cởi được quần của anh trai, hăng hái nắm lấy dương vật nóng bỏng, hưng phấn thở gấp, mông bất giác nhô lên cao, nước dâm cũng phun ra.
"Ca, em muốn liếm, phải làm như thế nào?"
Vệ Trạch cúi người tới gần cự điểu hít hít, eo hạ xuống mông chổng cao, nằm giữa hai chân Vệ Nhiên run rẩy.
"Ngoan, mở miệng."
Vệ Trạch ngoan ngoãn mở miệng, Vệ Nhiên thẳng lưng, dùng dương vật sưng tấy đâm mở đôi môi nóng bỏng, khiến Vệ Trạch hơi ngẩng đầu, mơ hồ gọi.
"Ca."
"Dùng lưỡi." Vệ Nhiên khàn giọng, nhéo nhéo cằm Vệ Trạch, dạy em. "Đừng dùng răng."
Vệ Trạch học rất nhanh, như thể sinh ra để vừa với kích thước của anh trai mình, tuy không thể nuốt chửng hoàn toàn nhưng em đã cố gắng nuốt hết sức có thể, miệng có thể bao phủ gần hết dương vật nóng bỏng.
"Liếm phía trước." Thanh âm của Vệ Nhiên có chút run rẩy. "Tiểu Trạch, em ngậm sâu một chút."
Vệ Trạch rưng rưng nước mắt, lắc đầu khó chịu, nhưng Vệ Nhiên lại nhéo cằm em, dùng sức đẩy vào, cái miệng nóng bỏng mềm mại như hoa, chiếc lưỡi thông minh câu lấy Vệ Nhiên, khiến hắn không thể kiềm chế được bản thân và khiến Vệ Trạch bật khóc.
Em suýt chút nữa thì đã phải ôm lấy giường và nôn ra những mấy lần.
"Tiểu Trạch, đỡ lấy nó rồi liếm đi."
Vệ Nhiên bắt đầu hứng, nắm lấy cái mông ướt át của Vệ Trạch mà xoa bóp, sau đó luồn đầu ngón tay dọc theo hai đùi tìm hoa huyệt dính nước.
Vệ Trạch sửng sốt, nhấc mông lên, làm theo trò chơi ngón tay của anh trai, thuận tiện còn vặn vẹo eo.
"Liếm nữa đi." Vệ Nhiên nhéo nhéo hột le nhỏ sưng đỏ của Vệ Trạch. "Đừng dùng răng."
Khi Vệ Trạch nghe thấy điều này, em lập tức cầm trục dương vật của hắn rồi liếm nó bằng cả trái tim. Em còn nhanh chóng phát hiện ra rằng chỉ cần liếm tại chỗ, Vệ Nhiên sẽ mạnh mẽ đụ thêm ngón tay vào cái miệng nhỏ đang khát nước của mình, vì vậy em càng bắt đầu ra sức mút.
Nước bọt chảy ra từ khóe miệng, gò má vô cùng đau nhức, đợi đến khi Vệ Nhiên co thắt rồi cao trào, tinh dịch liền bắn ra rồi phun khắp bàn tay anh trai.
"Há miệng."
Vệ Nhiên ôm Vệ Trạch vào lòng.
Vệ Trạch ngoan ngoãn mở miệng, bị anh trai đưa ngón tay cho vào miệng em mút, liếm từng giọt nước ngọt ngào, nhưng đến cùng thì Vệ Nhiên vẫn chưa thỏa mãn, liền ấn vào gáy ép em nằm xuống đi và tiếp tục liếm dương vật của chính mình.
Vệ Trạch tự nhiên vui vẻ tựa vào giữa hai chân anh trai liếm môi, sữa không ngừng trào ra từ ngực khiến Vệ Nhiên không khỏi ôm ngực mà bóp chặt.
"Ca..." Vệ Trạch mệt mỏi liếm cây cột hung ác một cách đáng thương, "Bắn cho em."
"Liếm phía trước lần nữa."
Vệ Nhiên ấn đầu, buộc Vệ Trạch lại nuốt dương vật của hắn.
Vệ Trạch chỉ có thể ngơ ngác ngậm lấy, dùng đầu lưỡi ngẫu nhiên đưa đẩy vài lần, còn chưa kịp nói tiếp, một thứ đục ngầu màu trắng đục liền tràn vào vòm miệng.
"Ca..."
Trong miệng Vệ Trạch tràn đầy tinh dịch, em ngồi sững sờ, chưa kịp phản ứng thì trên má lại dính thêm một đám dịch trắng đục.
"Tiểu Trạch." Vệ Nhiên đột nhiên ôm lấy Vệ Trạch trước mặt, giúp em lau tinh dịch trên mặt. "Đừng nuốt."
Vệ Nhiên vừa nói dứt lời, Vệ Trạch đã nóng lòng vội nuốt xuống tinh dịch, sau khi nuốt xong, em còn chưa thõa mãn liếm sạch tinh dịch dính ở hai bên khóe miệng, sau đó mặc kệ nụ cười khổ của anh trai, em giãy dụa nằm vào giữa hai chân Vệ Nhiên, nghiêm túc ôm lấy tính khí nửa cương lần nữa liếm sạch sành sanh.
"Đồ của ca ca..." Vệ Trạch đưa ngón tay vào miệng cười vui vẻ. "Em ăn hết rồi."
"Tiểu Trạch, sao em..." Vệ Nhiên dùng sức hôn lên môi em, trong nụ hôn có mùi tanh nhàn nhạt. "Đừng dằn vặt bản thân, anh nhìn thấy sẽ đau lòng."
"Nhưng em tình nguyện liếm cho ca ca." Vệ Trạch thản nhiên cong môi, dang chân ra, không nhịn được dùng hoa huyệt cọ cọ dương vật của anh trai mình. "Em còn tình nguyện để ca ca đụ em..."
"Tiểu Trạch, em tình nguyện vì gia sản..." Giọng Vệ Nhiên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn. "Hay là vì em thích anh?"
Vào thời điểm chịu thua hay nhượng bộ, Vệ Trạch không phải chưa từng nói thích hắn, thế nhưng Vệ Nhiên đương nhiên biết đó không phải là lời thật tâm của em.
Rõ ràng biết muốn nghe được một lời chân thật từ miệng Vệ Trạch khó đến thế nào, nhưng Vệ Nhiên vẫn không nhịn được ép hỏi.
"Nếu thích thì cứ nói thật lòng một lần đi. Công sức anh chờ suốt mấy năm nay vậy cũng coi như là đáng giá."
Vệ Trạch ôm lấy cổ Vệ Nhiên, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nhưng cho dù thế nào cũng không nói được thành lời, đành kêu lên một tiếng.
"Ca ca..."
Vệ Nhiên đợi hồi lâu, cuối cùng chỉ cảm thấy thất vọng, ngược lại cũng không tính là bất ngờ, chỉ ôm Vệ Trạch rồi năm tay em thật chặt.
"Ca ca đừng đi..." Vệ Trạch đem nước mắt dụi vào hõm cổ anh trai. "Không cho đi, không cho anh rời xa em..."
Vệ Nhiên không nói gì, ôm Vệ Trạch vào ngực cho đến khi em mệt mỏi ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đứng dậy, đem quả dưa xuống lầu ngâm trong nước đá, nhưng hắn còn chưa kịp thở ra một hơi, Vệ Trạch đã đi chân trần, chạy xuống lầu và lao về phía hắn ngay khi nhìn thấy hắn.
"Ca, ngủ với em đi." Vệ Trạch vừa khóc vừa run. "Không có ca ca không thể ngủ được."
Vệ Nhiên ôm lấy Vệ Trạch, dỗ em.
"Đừng sợ, anh lập tức cùng em trở về ngủ."
Vệ Trạch đứng dậy ôm cổ anh trai, đôi môi nóng bỏng xoa xoa dái tai Vệ Nhiên, không ngừng lặp lại một câu.
"Đừng đi."
"Lúc anh mới về, chẳng phải em vẫn nóng lòng muốn anh rời đi sao?" Vệ Nhiên dùng chân đá tung cửa phòng ngủ, cố gắng hết sức để làm cho Vệ Trạch vui vẻ. "Anh thật độc ác, ép em đi học, còn không cho em đi xem kinh kịch."
"Em sẽ không bao giờ trốn học nữa, cũng không đi Thúy Điểu Các nữa." Vệ Trạch vội vàng lắc đầu. "Chỉ cần ca ca không rời đi, em sẽ nghe lời anh hết mọi thứ."
"Thật sao?" Vệ Nhiên tháo kính ra, nằm bên cạnh em. Vệ Trạch lập tức ôm lấy cánh tay anh trai, gật đầu. "Vậy nếu anh muốn em mang thai đứa con của anh thì thế nào?"
Vệ Nhiên đặt tay lên bụng Vệ Trạch, giọng nói đầy ngang tàng điên cuồng.
"Để anh làm to bụng em thì thế nào?"
Hơi thở của Vệ Trạch đột nhiên trở nên hỗn loạn, đầy tiếng nức nở, ngốc nghếch đồng ý còn cầu xin.
"Ca... Cho em ăn nhanh đi..."
Vệ Nhiên vừa nghe được tình cảm của em liền trở nên lo lắng, ôm em vào lòng, vỗ vỗ lưng.
"Hôm nay đừng dụ dỗ anh , nếu bị sưng thì ai cũng khó chịu."
"Ca..." Vệ Trạch bối rối hồi lâu mới tỉnh lại, bò lên ngực anh trai, nằm trên ngực hắn. "Ca, hay là anh đưa em đi cùng cũng được."
"Sao anh có thể làm như vậy?" Vệ Nhiên từ chối. "Thân thể em quý giá như vậy, sao chịu nổi cuộc sống lữ hành, quá vất vả."
Vệ Trạch nghiêng đầu lau nước mắt, vài tia sáng bạc chiếu vào tầm mắt em.
"Ca ca làm được thì em làm được." Vệ Trạch bướng bỉnh phản bác. "Em không muốn gia sản, em chỉ muốn ca ca thôi."
"Nói bậy cái gì."
Vệ Nhiên cau mày vỗ mông em, cũng không nói nữa mà chỉ ấn đầu Vệ Trạch dỗ em ngủ.
Vệ Trạch cả ngày nay đều mệt mỏi, đến nửa đêm thì đã thật sự kiệt sức, liền câu lấy cổ anh trai nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc ngủ vẫn cứ là trằn trọc không yên, lăn qua lộn lại trong vòng tay Vệ Nhiên, nắm chặt tay hắn, ôm lấy eo hắn, cho dù làm gì cũng không buông ra, giống như đang ôm một thứ gì đó vô cùng quý giá.
Vệ Nhiên nằm trên giường thở dài, ngón tay vừa vô tình vừa cố ý lướt qua bộ ngực sưng tấy của Vệ Trạch, chấm một ít sữa rồi liếm, tiện thể còn giúp Vệ Trạch lau nước mắt.
Nhưng lau làm sao hết?
Mặc dù Vệ Trạch là một nhóc bại hoại, nhưng hắn vẫn có thể phân biệt được sự thật và lời nói dối của em. Vệ Nhiên biết mình không thể giấu được điều đó, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, được thêm một ngày thì tốt, mà tha cho em sớm thêm một ngày cũng tốt, chỉ mong ngày hắn rời đi Vệ Trạch sẽ không có ở nhà, hoặc là Vệ Trạch không ỷ lại vào hắn thì càng tốt.
Nhưng sự thật nào có dễ như vậy?
Lần kế tiếp khi Vệ lão gia tử cùng dì ba đến, Vệ Nhiên không cho Vệ Trạch xuống lầu, chỉ có mình hắn là cùng bọn họ ở dưới lầu nói chuyện cả buổi chiều.
Suy cho cùng, ông Vệ vẫn cảm thấy mình thua thiệt so với Vệ Nhiên. Hắn đã theo đoàn lữ hành đi suốt những năm qua, quanh năm không về nhà, cho dù đoàn lữ hành có chuyện gì thì Vệ Nhiên cũng vẫn túc trực ở đó, bây giờ trao đổi thì không tiện.
Nói tới nói lui vẫn là muốn tặng cho đứa con trai mới sinh của mình một chút gia sản.
"Tiểu Trạch thì sao?" Vệ Nhiên đẩy kính lên, lạnh lùng nhìn dì ba đang ngồi bên cạnh uống trà. "Bắt em ấy gả đi một lần là đủ rồi."
"Chỉ cần cậu đây đồng ý giao một phần tài sản của gia đình cho con trai tôi, ai cần quan tâm đến cái song nhi như nó?"
Dì ba đặt bát trà lên bàn vang một tiếng "cách". Sắc mặt Vệ Nhiên tối sầm, khoanh tay giữa hai chân, bất động.
Ông Vệ ho nhẹ.
"Vệ Nhiên, lô hàng mới đến vào mùa hè của chúng ta vừa xảy ra vấn đề."
"Tất cả tài sản của gia tộc đều thuộc về Tiểu Trạch." Vệ Nhiên cười khẩy và tựa lưng vào ghế. "Nếu ông muốn tôi giúp ông giải quyết thì cứ giữ nguyên giao ước, mọi thứ nên giao cho Tiểu Trạch."
Sắc mặt dì ba hơi thay đổi, như muốn tranh luận, nhưng ông Vệ ngăn lại.
"Con chắc chắn giải quyết được chuyện này sao?"
"Dù sao, tôi cùng Vệ gia cũng không còn liên quan gì nữa, cho dù không giải quyết được thì đối với Vệ gia và ông sẽ có bất lợi gì đâu?"
Vệ Nhiên đứng dậy, xắn tay áo lên.
"Khi nào các người rời thì tôi sẽ mang đội buôn rời đi."
"Mày..."
Dì ba còn muốn nói thêm, nhưng Vệ lão gia tử đã kịp thời trừng mắt một cái, khiến bà không dám nói gì nữa.
"Ngày mai chúng ta sẽ rời đi. Nếu con có thể đem sự tình lần này đè xuống không ảnh hưởng gì tới chúng ta, cha sẽ giao tài sản hết cho nó, không thiếu một xu nào."
"Hy vọng là vậy."
Vệ Nhiên không để ý nhiều đến lời đảm bảo của ông Vệ, quay người đi lên lầu mà không quay đầu lại thêm lần nào nữa.
Hoàn chương 10
Editor: từ mai tui lại mất tích ba ngày...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro