👑Lâu đài cổ Mary (33)
"Không, tôi không phải." Vân An cùng tiểu K lùi về phía sau, động tác rõ ràng khiến ánh mắt Tần Bác trở nên đau đớn. Hắn ta như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng, nhìn người hầu dưới chân mình, phát ra tiếng hét hoảng sợ. Khuôn mặt hắn ta đầy sợ hãi, giống như việc hút máu vừa rồi không phải do bản thân làm.
"Tại sao lại như thế này? Tại sao lại xảy ra chuyện này?" Tần Bác ôm bụng, cái bụng to nặng nề cản trở hành động của hắn ta. Hắn ta chỉ có thể chậm rãi lùi sang một bên, run rẩy nhìn người hầu nằm bất động trên mặt đất, rồi khóc nức nở: "Tôi, tôi không muốn như vậy..."@TửuHoa
"Anh có phải từ lúc mang thai đã bắt đầu hút máu không?" Tiểu K cau mày hỏi, ánh mắt nặng nề nhìn Tần Bác, tay cầm lá bùa như sẵn sàng ra tay.
Dù Tần Bác hiện tại có là quỷ hay không, hắn ta chắc chắn không còn là một con người bình thường.
Không có con người nào lại đi hút máu người, dù rằng điều này có thể không phải do ý thức của hắn ta chi phối.
Tần Bác không trả lời trực tiếp câu hỏi của tiểu K, chỉ cúi đầu lặng lẽ. Một tay hắn ta đỡ lấy cái bụng đang nhô ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, tay kia run rẩy đưa ra kiểm tra hơi thở của người hầu.
Vân An cũng không thể ngăn được cảm giác căng thẳng dâng lên. Người này còn sống hay đã chết?
Không cần phải tự mình kiểm tra, chỉ nhìn sắc mặt đột nhiên tái nhợt của Tần Bác và động tác ngồi bệt xuống đất, Vân An đã biết được câu trả lời.
Người hầu này đã chết.
Bị Tần Bác uống cạn máu, không, chính xác hơn phải nói là bị đứa con trong bụng Tần Bác hút sạch máu.
Vân An rùng mình một cái. Hôm nay là người hầu này chết, có lẽ ngày mai sẽ đến lượt những người chơi bọn họ.
"Aaaaa!" Tần Bác hét lên đầy tuyệt vọng, ngửa đầu gào lớn. Hắn ta không thể chấp nhận được cảnh tượng trước mắt, cũng không thể chấp nhận bản thân mình trở thành một con quái vật hút máu người.
Đôi mắt hắn ta đỏ ngầu, đột nhiên quay lại nhìn chằm chằm vào Vân An và tiểu K.
Vân An giật mình, theo bản năng chắn trước mặt tiểu K, cau mày nhìn Tần Bác. Tay cậu siết chặt lá bùa, sẵn sàng ném nó vào hắn ta nếu hắn ta bất ngờ phát điên.
Dù không thể hạ gục hắn ta ngay lập tức, ít nhất lá bùa cũng có thể gây thương tích và kéo dài thời gian.@TửuHoa
"Tại sao các người lại vào đây?" Tần Bác vừa đỡ bụng vừa đứng dậy, giọng nói đầy kích động. "Đây không phải là nơi các người nên đến! Ra ngoài ngay!"
Hắn ta chỉ về phía cánh cửa lộng lẫy của căn phòng, không chút do dự đuổi Vân An và tiểu K ra ngoài.
Phản ứng này khiến Vân An bất ngờ. Cậu nhướn mày, trong lòng đầy khó hiểu. Tần Bác lúc này có vẻ đã lấy lại thần trí và không muốn để người chơi thấy cảnh tượng chật vật của mình nên mới muốn đuổi họ đi?
Nhưng tại sao không giết họ?
Tần Bác mang trong bụng một quỷ thai. Để quỷ thai có thể thuận lợi được sinh ra, chắc chắn trước khi sinh nó sẽ tìm cách bảo vệ cơ thể của mẹ nó. Đây là kiến thức mà Vân An đã học được trong thế giới thực.
"Đi đi!" Tần Bác khuôn mặt giật giật đầy mất tự nhiên, lo lắng đến mức xoay vòng vòng tại chỗ. Hắn ta vừa khóc vừa cười, lúc kinh sợ, lúc giận dữ, nhìn chẳng khác nào một kẻ điên. "Hai người các người cộng lại cũng không đánh nổi hắn. Đi mau! Nếu chờ hắn trở về, các người chắc chắn phải chết! Đi ngay!"
"Hắn là ai?" Vân An vừa che chắn tiểu K, vừa từng bước lùi về phía cửa, cố ý hỏi dò. "Có phải là quốc vương không?"
"Hắn rất lợi hại đúng không? Có phải hắn là con quỷ trong lâu đài cổ này?"
Tần Bác ngày càng lo lắng. Hắn ta đi qua đi lại không ngừng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn người hầu đã chết trên mặt đất, nhưng lại gắng gượng dùng ý chí để kéo ánh mắt đi nơi khác. Để đánh lạc hướng chính mình, Vân An nhận ra hắn ta bắt đầu cắn ngón tay mình. "Tôi không biết... Tôi không biết..."
"Lập tức rời khỏi căn phòng này, đi mau! Tôi không thể cứu các người. Chúng ta đều sẽ chết!" Tần Bác lại một lần nữa hét lên cảnh báo, trông như một con thú bị dồn vào đường cùng. "Hắn rất lợi hại! Nếu bị hắn phát hiện các người rời phòng vào ban đêm, hắn sẽ giết các người! Giết hết các người!"
Trong đêm tối đen kịt, căn phòng trống rỗng vang lên tiếng hét điên cuồng của Tần Bác, như những tiếng vọng không ngừng tấn công vào tâm lý của Vân An và tiểu K.
Thấy Tần Bác sắp phát điên, Vân An quyết định không chọc tức hắn ta thêm nữa. Tần Bác đã cảnh báo họ, nếu chờ đến khi quốc vương trở về, cùng lúc phải đối mặt với quốc vương và quỷ thai trong bụng Tần Bác, Vân An không chắc lá bùa trong tay có thể giải quyết được tình hình.
Hai người chậm rãi lùi lại phía cửa, không quay lưng lại với Tần Bác. Khi đã ra đến hành lang tầng 4, cánh cửa lộng lẫy của căn phòng như cảm nhận được điều gì đó mà "Rầm!" một tiếng đóng sập lại, tựa như một lời cảnh báo không lời rằng đừng bao giờ bước vào nơi này nữa.@TửuHoa
Có lẽ tiếng cửa đóng quá lớn, nó truyền đến thông tin vỏ sò mà Từ Xuyên Bạc đang cầm ở một nơi khác.
Giọng nói của Từ Xuyên Bạc nhỏ nhưng đầy gấp gáp truyền từ chiếc vỏ sò trong tay tiểu K: "Vân An, các người đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Có gặp Reuel không?"
"Chúng tôi đang ở tầng bốn. Có chút chuyện đã xảy ra, giờ không thể nói rõ được. Chúng tôi chưa thấy Reuel." Vân An trả lời.
Từ Xuyên Bạc tức muốn bốc hỏa. Dù cố nén giận, giọng nói của anh ta vẫn lớn đến mức Vân An cảm thấy có khi cả phòng Tần Bác cũng nghe được.
"Các người lên tầng bốn làm gì! Tôi đã nói rồi, đi tìm Reuel! Sao các người không làm theo kế hoạch?"
"Ai nói Reuel không thể ở tầng bốn? Các người đi tầng hai và tầng một, chúng tôi thì lên tầng bốn tìm xem."
"Cậu đúng là nói bừa! Tầng 4 là phòng của quốc vương, các người không muốn sống nữa sao?" Từ Xuyên Bạc giận dữ nói: "Reuel làm sao có thể ở tầng bốn? Đây chỉ là cái cớ của cậu!"
"Anh xác định muốn tranh cãi với tôi vào lúc này?" Vân An không kiên nhẫn đáp lại. "Tôi không tìm thấy Reuel, nhưng tôi phát hiện một vài manh mối về nhiệm vụ. Nếu anh cứ làm ồn lên như thế, tôi sẽ không chia sẻ thông tin này nữa!"
Từ Xuyên Bạc nghẹn lời, giận sôi máu nhưng cũng không làm gì được Vân An, đành phải thu vỏ sò lại, quyết định không nghe không thấy để giữ bình tĩnh.
"Vân An và tiểu K lên tầng bốn sao?" Nghe được cuộc đối thoại, Kiều Cấm nhướn mày hỏi.
Từ Xuyên Bạc tức giận gật đầu, buông một câu chửi thề, tỏ vẻ bực bội với hành động không nghe chỉ đạo của Vân An và tiểu K.@TửuHoa
"Khi bọn họ rất nguy hiểm, có khả năng sẽ chạm mặt... quốc vương." Kiều Cấm nói: "Chạm mặt quốc vương thì chắc chắn chỉ có một con đường chết."
"Chết tiệt!" Từ Xuyên Bạc thầm rủa một tiếng: "Vân An vừa rồi còn bảo đã tìm được một số manh mối liên quan đến nhiệm vụ. Nếu bọn họ chết, những manh mối đó chúng ta cũng không biết được!"
"Bọn họ đã tìm được manh mối gì?" Tô Chi liếm môi, khích lệ Từ Xuyên Bạc: "Bảo bọn họ bây giờ truyền tin qua vỏ sò cho anh đi? Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chưa kịp nói thì làm sao?"
Khi Từ Xuyên Bạc còn đang do dự, Vân An đã kết thúc liên lạc với anh ta qua vỏ sò. Lúc này, Vân An và tiểu K liếc mắt nhìn nhau trong ánh nến leo lắt. Hai người chưa kịp thở phào thì ánh mắt tiểu K chợt giãn to, đầy kinh ngạc khi nhìn về phía sau Vân An.
Trong khoảnh khắc, mọi giác quan của Vân An nhanh chóng hoạt động hết công suất, giống như một sinh vật yếu đuối khi đối mặt với thú săn mồi nguy hiểm. Không suy nghĩ nhiều, cậu cúi đầu, xoay người và đứng chắn bên cạnh tiểu K, quay về phía vị trí cậu vừa đứng.
Reuel xuất hiện trong bóng tối, tay cầm một cây nến, ánh sáng lờ mờ kéo dài khuôn mặt sắc bén của ông ta. Dù sở hữu nét đẹp anh tuấn, năm tháng đã để lại dấu vết rõ ràng trên gương mặt Reuel: những nếp nhăn ở khóe mắt, đường hằn trên má. Ánh mắt ông ta băng lạnh làm Vân An liên tưởng đến nhân vật đồ tể trong phim kinh dị chuyên bán bánh bao thịt người. Đó là ánh mắt vô cảm, nhìn người như nhìn một sinh vật vô tri vô giác.
"Các người đã vi phạm lệnh cấm của lâu đài. Tôi không phải đã nói rõ sao, sau khi đêm xuống, cấm rời khỏi phòng." Reuel lạnh lùng nói.
Vân An nuốt nước bọt, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Reuel, đầu óc cậu xoay chuyển cực nhanh. Cậu cố gắng nói nhỏ, giải thích: "Chúng tôi không cố ý. Là Tần Bác gọi chúng tôi lên. Lệnh của vương hậu, chúng tôi nào dám không nghe."
Lời nói dối được thốt ra một cách tự nhiên. Vân An đã hiểu rõ quy tắc khắt khe của lâu đài này: "Cấp bậc cao hơn luôn có quyền đè chết người dưới." Với tình trạng tinh thần hiện tại của Tần Bác, hắn ta chắc chắn không thể mở cửa ra để vạch trần lời nói dối này.@TửuHoa
Lúc đi lên, Vân An đã thấy cây nến đại diện cho Tần Bác vẫn đang cháy sáng. Khi bước vào phòng, chứng kiến cảnh Tần Bác hút máu người và tâm trạng hoảng loạn, Vân An đã suy đoán rằng Tần Bác có lẽ đang dần bị biến thành quỷ nhưng ít nhất hiện tại hắn ta vẫn đứng cùng phe với những người chơi.
"Vương hậu gọi các người đến?" Reuel nhếch môi cười lạnh. Vân An tưởng rằng lời nói dối của mình có tác dụng thì ánh mắt của Reuel bỗng trở nên sắc bén. "Lâu đài này không chào đón kẻ nói dối!"
Nói xong, ông ta vung tay lao về phía Vân An.
Reuel chĩa những ngón tay như móng vuốt sắc bén về phía cổ họng của Vân An. Không dám đối đầu trực diện, Vân An nhanh chóng né sang một bên. Những kỹ năng tự vệ mà cậu từng học ngoài đời thực giờ phát huy tác dụng. Cậu liên tục lùi lại, tránh được vài chiêu của Reuel rồi lớn tiếng gọi: "Tiểu K, thông báo cho Từ Xuyên Bạc!"
Tiểu K giữ bình tĩnh, lấy vỏ sò ra và liên lạc: "Reuel đang ở hành lang tầng 4. Vân An đang giao chiến với ông ta. Các người từ tầng 3 lên tầng 4, nhớ thắp nến rồi chạy thẳng lên. Sẽ không có quỷ quái tấn công các người."
Nhìn thấy Vân An bị Reuel dồn ép, tiểu K trán đẫm mồ hôi nhưng giọng vẫn giữ vững: "Chúng tôi không trụ được lâu đâu. Tốt nhất các người mau tới. Nếu chúng tôi chết, sẽ không còn ai giữ chân được Reuel. Ông ta ở trong tối, các người ở ngoài sáng, các người cũng không sống nổi!"
"Tôi biết rồi!" Giọng Từ Xuyên Bạc từ vỏ sò vọng lại, đầy nôn nóng. "Chúng tôi lập tức đến!"
Với kỹ năng tự vệ hạn chế, Vân An chỉ cầm cự được vài chiêu rồi rơi vào thế yếu. Bàn tay của Reuel mạnh mẽ như thép, mỗi lần đối đầu khiến cánh tay Vân An đau nhói.@TửuHoa
Thấy móng vuốt của Reuel đang lao thẳng vào cổ họng mình, Vân An bất lực tránh sang một bên, nhưng lần này không thể né kịp. Ngay khi ngón tay của Reuel sắp chạm vào cổ Vân An, trong cơn tuyệt vọng, cậu bất ngờ rút một lá bùa và ném thẳng về phía ông ta. Lá bùa dán trúng ngay ngực Reuel.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro