Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Bài ca đoàn kịch (5)

◎ Tôi tin tưởng cô ◎

Cô ấy đã chết.

Vân An buông bàn tay đang nắm chặt vào ghế, các ngón tay run nhẹ, ánh mắt chuyển sang màu xanh lam nhạt, tim đập loạn như trống.

Cậu không thể kiểm soát nổi, tựa như đèn kéo quân, cậu hồi tưởng lại tối qua trong phòng tắm công cộng nhìn thấy quỷ anh.

Nếu không phải Hoa Cương nghe thấy tiếng cầu cứu của cậu và mở cửa ra, có phải tối qua người chết trong phòng tắm chính là cậu không? @ThThanhHinVng

Vân An theo bản năng nhìn về phía Hoa Cương, ánh mắt yếu ớt như những bong bóng dưới ánh mặt trời, chứa đầy sự sợ hãi và một chút kỳ vọng.

Liệu Hoa Cương có tin tưởng cậu không? @ThThanhHinVng

Điều khiến cậu cảm thấy thất vọng là, kể từ khi có thông tin về cái chết của nữ chính, Hoa Cương không hề liếc nhìn cậu một cái.

Hoa Cương không thể hiểu nổi.

Cẩn thận thu hồi ánh mắt, Vân An điều chỉnh cảm xúc, cố gắng quan sát xung quanh và thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.

Nữ chính mới đã chết và phản ứng của mọi người dưới sân khấu khác nhau. Có người dường như không quan tâm, có người hoảng sợ, cũng có người rơi vào trầm tư.

So với phản ứng của mọi người ngày hôm qua, Vân An nhận thấy cái chết không thực sự không làm lay chuyển được tâm lý của những người trong đoàn kịch.

Ít nhất, hôm nay có nhiều người lộ vẻ kinh sợ hơn so với ngày hôm qua, điều này khiến Vân An cảm thấy yên tâm phần nào. Sợ hãi cho thấy họ vẫn còn cảm xúc của con người, đây là một tin tốt với Vân An.

Trên sân khấu, đạo diễn, đang giận dữ và vò đầu bứt tai, cảm thấy bất lực. Việc nữ chính đã chết không phải vấn đề nhưng ngày công diễn đã được định sẵn thì không thể thay đổi!

Không làm mọi người chờ lâu, đạo diễn và biên kịch nhanh chóng thảo luận và sau mười phút, đạo diễn lại lên sân khấu thông báo về nữ chính mới!

Nữ chính mới được gọi là Trần Nguyệt. Vân An không có ấn tượng gì đặc biệt về cô.

Khi biết mình sẽ trở thành nữ chính trong《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》, Trần Nguyệt tỏ ra rất phấn khích. Cô không hề sợ hãi trước cái kết bi thảm của những nữ chính trước đó và vui vẻ lên sân khấu cảm ơn đạo diễn đã cho cô cơ hội này. @ThThanhHinVng

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay rời rạc vang lên, Vân An cũng trái lương tâm vỗ tay theo.

Sau cuộc họp, mọi người rời đi rất nhanh, như thể sân khấu lớn này là một con quái vật ăn thịt người, ai ở lại lâu sẽ bị nuốt chửng.

Vân An cũng theo dòng người vào hậu trường, nhưng Trình La Kinh, người luôn theo sát cậu, không thấy đâu. Vân An đoán có lẽ gã ta cũng sợ.

Một ngày có một người chết, dù là NPC hay người chơi, ai dám chắc rằng những con quỷ sẽ không tấn công mình ngay sau đó.

Giọng nói do dự của hệ thống vang lên trong đầu Vân An, còn mang theo một chút xấu hổ vì đã khuyến khích cậu tham gia cạnh tranh nữ chính. @ThThanhHinVng

【Tôi không ngờ nguy hiểm của nữ chính lại cao như vậy. Cấp độ của phó bản này là C, theo lý thuyết thì không nên xảy ra tình trạng trong vòng 24 giờ đã có hai người chết, dù người chết có là NPC đi chăng nữa.】

Hệ thống còn tốt bụng an ủi để giảm bớt sự sợ hãi của Vân An.

【Cậu yên tâm, nữ chính được chọn tiếp theo sẽ không chết nhanh như vậy đâu. Đoàn kịch của các cậu có nhiều nữ diễn viên như vậy, nếu cứ mỗi nửa ngày có một người chết thì không thể hoàn thành một vòng công diễn đâu, điều này vi phạm quy luật tự nhiên của phó bản.】

Vân An cảm thấy mình không hoàn toàn được an ủi, nhưng cậu vẫn cảm ơn sự thiện chí của hệ thống.

Đoàn kịch có nhịp điệu rất chặt chẽ, sáng nay mới công bố nữ chính mới, buổi chiều đã bắt đầu tập diễn.


Vân An trong bộ phim《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》ban đầu đảm nhận vai nữ phụ là thị nữ của chị gái của nàng tiên cá nhưng chị gái của nàng tiên cá là chị Hân được đề bạt lên làm nữ chính, nhưng lại không may qua đời nên vai diễn này lại bị bỏ trống.

Đạo diễn không muốn vì một vai diễn không quan trọng mà phiền lòng nên quyết định đổi vai cho Vân An, để cậu đóng vai chị gái nàng tiên cá. @ThThanhHinVng

Khi đạo diễn thiếu kiên nhẫn thông báo tin này tại trường quay, Vân An cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không có chút sắc mặt nào, môi bị cậu cắn đến đỏ ướt. Mặc dù không ai để ý đến nhưng cậu lại cảm nhận được vô số ánh mắt đang dõi theo.

Như thể mỗi người đều có đôi mắt phía sau, nhìn cậu với ý không tốt.

Nhưng Vân An không thể từ chối sắp xếp của đạo diễn. Trong câu chuyện này, cậu chỉ là một diễn viên không mấy nổi bật, đáng lẽ ra cậu phải vui mừng khi được giao cho một vai quan trọng như thế.

Tuy nhiên, cậu thật sự không thể vui được. Đôi mắt ngấn nước hơi cong, khóe môi nhạt màu nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Vân An "vui vẻ" chấp nhận vai diễn mới.

Trần Nguyệt dường như rất muốn cạnh tranh vai nữ chính nên đã chuẩn bị kỹ càng, thuộc lòng mọi lời thoại của nhân vật nàng tiên cá.

Cô diễn xuất rất tốt, nhanh chóng hòa mình vào nhân vật. Mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên diễn thử nhưng hiệu quả cuối cùng rất đáng khen ngợi.

Ngoại trừ Vân An, mọi thứ đều hoàn hảo. @ThThanhHinVng

Vân An chưa từng diễn xuất trước đây. Cậu cố gắng hết sức để nhập vai chị gái nàng tiên cá, khuyên nhủ nhân vật chính hãy trở về biển cả, không nên từ bỏ tất cả vì một người đàn ông.

Nhưng Trần Nguyệt vẫn không hài lòng, đôi lông mày sắc sảo nhíu lại, đồng tử màu nâu nhạt ánh lên sự chán ghét rõ ràng, môi đỏ mím chặt, bực tức quát lớn vào mặt Vân An: "Cô rốt cuộc có biết diễn không?"

Giọng nói của Trần Nguyệt không lớn nhưng khiến Vân An đỏ bừng mặt, cúi đầu, cảm giác như bị lửa thiêu đốt. Cậu không thể phản bác vì kỹ năng diễn xuất của mình không bằng Trần Nguyệt, thậm chí mọi diễn viên khác ở đây cũng đều diễn hay hơn cậu. Vì thế, Vân An ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe lời mắng mỏ.

Đột nhiên, một giọng nam trầm nhưng kiên định vang lên từ phía sau cậu.

"Tôi thấy cô ấy diễn cũng khá tốt."

Vân An theo phản xạ quay lại, người nói là một nam sinh trẻ tuổi, dáng cao, mày rậm mắt to. Khi thấy Vân An quay lại nhìn, anh ta nở nụ cười thiện ý với cậu, trên má có hai lúm đồng tiền nhạt.

Anh ta trông rất giống nam chính trong những bộ phim thanh xuân vườn trường mà Vân An từng xem, luôn tỏa ra sức sống và sự lạc quan.

Anh ta chăm chú nhìn Vân An, như thể trong mắt anh ta chỉ có cậu.

Vân An không biết phải đối diện thế nào, vội vàng quay đi, không dám nhìn lại.

Nhưng Trần Nguyệt vì những lời đó mà càng thêm tức giận, càng nhìn Vân An càng thấy không vừa mắt, thậm chí có ý định cố ý gây khó khăn cho cậu. @ThThanhHinVng

Trần Nguyệt cũng không hiểu vì sao mình lại như vậy. Mọi người đều là diễn viên trong cùng một đoàn phim, Vân An mỗi ngày đều gặp nhưng chưa bao giờ cô đặt Vân An vào mắt.

Nhưng từ ngày hôm qua, Vân An như một viên ngọc bẩn thỉu bỗng dưng được đánh bóng, tỏa sáng.

Cậu có thân hình nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ vô tội, đôi mắt xanh nhạt chứa đựng sự quyến rũ. Mỗi cử chỉ, động tác của cậu đều thu hút ánh nhìn, giống như một đóa hồng rực rỡ nở trong vũng bùn, thực sự mê hoặc.

Trần Nguyệt cảm giác như bị thôi miên. Cô từng bước tiến về phía Vân An, trong đầu chỉ muốn... móc mắt cậu ra xem có thật là xanh nhạt không.

Nghĩ gì làm nấy, Trần Nguyệt lập tức giơ tay về phía đôi mắt của Vân An.

Vân An kêu lên một tiếng hoảng sợ ngắn ngủi nhưng không phải vì Trần Nguyệt đột ngột đưa tay về phía mắt cậu.

Mà vì cậu nhìn thấy!

Ở khoảng cách chưa đến 1 mét, cậu rõ ràng thấy một đôi tay đen nhỏ vươn ra từ cổ của Trần Nguyệt, chặt chẽ ôm lấy cổ cô.

Hình ảnh quỷ anh bất ngờ xuất hiện trước mặt Vân An, kéo cậu trở lại nỗi kinh hoàng của đêm qua.

Con quỷ nhẹ nhàng cọ má Trần Nguyệt, miệng mấp máy như gọi "Mẹ", rõ ràng đang gọi Trần Nguyệt. Tuy nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm không có tròng của nó lại nhìn thẳng vào Vân An, như thể cậu mới là mẹ thật sự của nó.

Tim Vân An đập mạnh, cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi, giống như con thiên nga sắp chết, cổ cậu ngửa ra nhưng không thể phát ra âm thanh.

Cho đến khi Hoa Cương chạy đến, ấn xuống Trần Nguyệt, ngăn không cho cô làm hại Vân An.

Ngay sau đó, các nam diễn viên khác cũng phản ứng kịp và cùng nhau giữ Trần Nguyệt lại.

Sau khi bị đè xuống đất, Trần Nguyệt đột ngột tỉnh lại, nhận ra mình đã mất kiểm soát.

Nếu các nam diễn viên không phản ứng kịp thời, đặc biệt là Hoa Cương lao đến đầu tiên để ngăn Trần Nguyệt, có lẽ tay cô đã thực sự chạm vào mắt Vân An.

Vân An ngã ngồi trên mặt đất, thở dốc, cơ thể nhỏ bé run rẩy. Mọi người đều nghĩ cậu bị Trần Nguyệt dọa sợ.

Chỉ có Vân An biết rõ, cậu đã nhìn thấy gì.

Quỷ anh chỉ xuất hiện trước mặt cậu trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất, nếu không phải dấu vết đen nhỏ xíu trên gáy Trần Nguyệt, Vân An sẽ nghĩ mình nhìn nhầm.

Vì quá sốc, Vân An được miễn tham gia buổi tập diễn tiếp theo và được phép nghỉ ngơi.

Nhưng lần này, cậu không dám rời xa đám đông, chính xác hơn là không dám cách xa Hoa Cương. @ThThanhHinVng

Mặc dù Hoa Cương đã giúp đỡ, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không dừng lại trên người Vân An, như thể việc cứu người với hắn chẳng quan trọng.

Vân An ngồi cạnh sân khấu nhìn Trần Nguyệt đã bình thường trở lại và tiếp tục diễn cùng Hoa Cương. Cậu ôm gối, lông mi dài run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông vừa đáng thương vừa bất lực.

Mặc dù không biết vì sao nhưng Vân An có một dự cảm mơ hồ, cậu cảm thấy quỷ anh đang theo dõi mình.

Dù lúc này nó đang bám trên người Trần Nguyệt.

Vân An cảm thấy mình nên làm điều gì đó, ít nhất là tìm hiểu tại sao con quỷ lại theo Trần Nguyệt.

Cậu không quên tiếng "Mẹ" từ miệng con quỷ, liệu nó theo nữ chính của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》 hay nó thực sự là con của Trần Nguyệt?

Sau khi buổi tập diễn kết thúc, Vân An lấy hết can đảm tiến lại gần Trần Nguyệt.

Trần Nguyệt mệt mỏi sau một ngày dài, hơi khó chịu nhưng khi thấy là Vân An, nét mặt cô thay đổi, có chút ngại ngùng rồi cằm ngẩng cao, nhìn cậu đầy kiêu ngạo.

"Có chuyện gì?"

Vân An bối rối cầm lấy góc áo, liếc nhìn gáy của Trần Nguyệt, vết đen nhỏ đã nhạt đi nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn.

"Chị có con nhỏ không?" Vân An hỏi, giọng run rẩy. @ThThanhHinVng

Trần Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Vân An. Đôi mắt cô rất to, khi trừng lên như thể sắp rơi ra ngoài khiến Vân An có phần hoảng sợ.

"Cô nói bậy cái gì vậy! Tôi còn chưa có bạn trai, làm gì có con? Cô bị bệnh à?" Trần Nguyệt đẩy vai Vân An rồi bước về phía cửa lớn của nhà hát.

"Nhưng tôi vừa thấy trên người chị có..." Vân An sợ hãi, lấy hết dũng khí mới dám nói: "một con quỷ anh."

Cậu nói rất khẽ, như thể sợ con quỷ nghe thấy.

Dù vậy, sau khi thốt ra hai từ ấy, cậu cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống vài độ.

Trần Nguyệt quay lại nhìn Vân An, sững sờ một giây rồi bỗng nhiên nở nụ cười chế giễu.

"Vân An! Cô đang nói nhảm gì thế! Quỷ gì mà anh? Đừng có bịa chuyện nữa, cô muốn dọa tôi để tôi rời đi rồi để cô được làm nữ chính phải không?"

Vân An sốt sắng giải thích: "Chị tin tôi đi, tôi thực sự thấy, đó là một đứa bé khoảng hai, ba tuổi..."

Nhưng cậu chưa kịp nói xong đã bị Trần Nguyệt ngắt lời.

Cô khoát tay đầy không kiên nhẫn: "Tôi nói cho cô biết, trong đoàn kịch của chúng ta tuyệt đối không có quỷ, hiểu chưa?"

Vân An có phần mơ hồ vì Trần Nguyệt trông không phải đang giả vờ bình tĩnh mà là có thái độ như chắc chắn từ trước.

Tại sao?

Hoa Cương cũng vậy, Trần Nguyệt cũng vậy, cả hai đều không tin rằng trong đoàn kịch có quỷ.

Vì sao họ lại kiên định cho rằng đoàn kịch không có quỷ?

"Loại diễn viên hạng thấp như cô không có tư cách biết những chuyện này, cô cũng không cần hiểu. Chỉ cần biết rằng đoàn kịch của chúng tôi không có quỷ là được." Trần Nguyệt cười nhạo Vân An một tiếng rồi xoay người bước đi.

"Nếu không có quỷ, tại sao nữ chính và những diễn viên đóng vai phụ lại liên tục gặp chuyện?"

Muốn có câu trả lời, Vân An như bỗng dưng lấy lại được can đảm, bước theo Trần Nguyệt và hỏi.

"Đó đều là tai nạn, không phải do quỷ."

"Nếu không có quỷ, vậy tại sao hôm nay chị lại đột ngột muốn móc... móc mắt tôi?"

"Đó là do tôi mất tỉnh táo, không liên quan gì đến quỷ." @ThThanhHinVng

"Nếu không có quỷ, vậy dấu tay đen sau tai chị là gì?"

Trần Nguyệt đột nhiên dừng bước, theo phản xạ chạm vào da thịt phía sau tai mình, sau đó cô như bị thứ gì đó làm tổn thương, trên mặt lộ ra biểu cảm đau đớn, Vân An thậm chí còn nghe thấy mùi cháy khét.

Như thể có thứ gì đó bị đốt cháy.

Vân An và Trần Nguyệt nhìn nhau, Vân An chỉ vào vết tay đen sau tai cô đã biến mất, thay vào đó là vết bỏng trên da nơi Trần Nguyệt vừa chạm vào.

"Chị... chị tin tôi rồi, phải không?" Vân An mím môi, tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Đôi mắt đen của Trần Nguyệt hơi mở to, Vân An nhận thấy cơ thể cô trở nên cứng đờ, không còn vẻ kiên định như trước.

Giống như một viên ngọc cứng bắt đầu nứt ra một vết nứt nhỏ.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, hoàn toàn không có dấu tay đen như cô nói." Trần Nguyệt gần như không thể che giấu được sự hoảng loạn của mình, đẩy Vân An ra và vội vã rời khỏi sân khấu.

Vân An đứng một mình trước cửa lớn của nhà hát, nhìn bóng dáng Trần Nguyệt hoảng hốt rời đi.

Ánh hoàng hôn màu cam vàng rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ cao, chiếu lên khuôn mặt cậu. Vân An hơi nheo mắt lại, gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp mang theo một chút thương cảm không rõ ràng, như đang đắm mình trong ánh nắng của thần thánh.

"Không ai tin tôi cả." Vân An giơ tay che khuất ánh hoàng hôn chiếu vào mặt, khẽ nói.

"Tôi tin cô." Một giọng nam không quá lạ vang lên sau lưng Vân An. Cậu quay đầu lại, trong ánh sáng, cậu thấy chàng trai đã lên tiếng giúp cậu trước mặt Trần Nguyệt lúc nãy.

Lông mày rậm, mắt to, gương mặt điển trai. @ThThanhHinVng

Chỉ là nụ cười cởi mở khi trước đã được thu lại, thay vào đó là nét mặt nghiêm túc, chàng trai nói từng lời chắc chắn với Vân An.

"Tôi tin cô, vì tôi cũng thấy quỷ anh."


🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro