Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (51)

Cãi nhau mà không tìm ra gì, Từ Xuyên Bạc chỉ có thể tức tối mắng một câu: "Tôi lười tranh luận với anh." Thực ra, trong lòng anh ta giận đến mức khí huyết dâng trào.

Từ góc khác, Tô Chi nhíu mày, ánh mắt nhìn Từ Xuyên Bạc tràn đầy sự mất kiên nhẫn và một chút sát ý. Biểu cảm bực bội trên mặt dường như viết rõ mấy chữ to: "Đồ vô dụng."@TửuHoa

Hoàn toàn không biết mình đang bị khinh thường, Từ Xuyên Bạc lại đang suy nghĩ về một chuyện khác. Anh ta liếc nhìn Vân An. Nếu như công tước Eagle thực sự là Reuel như lời đồn... Từ Xuyên Bạc lạnh người. Lúc anh ta giết Reuel, hoàn toàn không nương tay. Nếu "công tước Eagle" khôi phục, người đầu tiên hắn ta tìm để báo thù chắc chắn sẽ là mình.

Nhìn lại đội ngũ của mình, một người là Tô Chi yếu đuối, chỉ biết khóc; người kia là Kiều Cấm, tuy thông minh nhưng vẫn là phụ nữ, sức mạnh không thể so với đàn ông. Ngược lại, Vân An và Tần Bác thì khác. Vân An có bùa chú, Hoa Cương bảo vệ, lại giỏi bắn cung. Còn Tần Bác dù đầu óc không nhanh nhạy, nhưng với quỷ thai trong bụng, hắn ta sẽ không chết chừng nào quỷ thai chưa được sinh ra. Nếu biết cách lợi dụng, Tần Bác có thể trở thành một lá chắn rất tốt.

Nghĩ đến đây, Từ Xuyên Bạc bắt đầu có tính toán.

Ở tầng một, trong phòng của công tước Eagle, không khí đã thay đổi hoàn toàn so với lúc nhóm người chơi còn ở đây.

Thay một bộ đồ mới, trang điểm chỉnh tề, công tước Eagle đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh phía xa. Khu vườn được những người làm vườn chăm sóc kỹ lưỡng, hoa cỏ rực rỡ, tràn đầy sức sống, làm giảm bớt sự ảm đạm của tòa lâu đài cổ.

Arlene đứng ở góc chéo của căn phòng, ánh mắt đầy ấm ức và giận dữ nhìn công tước nhưng không dám bước lên nửa bước.

"Ta khuyên ngươi nên biết điều, kiềm chế cảm xúc của mình một chút. Đừng để xảy ra những chuyện như vừa rồi nữa." công tước Eagle cầm tách trà, giọng nói ôn hòa như một người anh tri kỷ nhưng ý tứ thì lạnh lùng: "Nếu còn có lần sau, ta sẽ không ngăn ngươi, mà sẽ khiến ngươi mãi mãi câm lặng."

Arlene cắn môi, không cam lòng nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không dám lớn tiếng phản bác. Cô ta biết người trước mặt đã không còn là người anh trai yêu thương mình, mà là một ác ma thực thụ. Hắn ta nói được thì làm được. Nếu cô ta mất kiểm soát cảm xúc một lần nữa, hắn ta sẽ thực sự giết cô ta.

Tất cả những điều này, nguyên nhân đều do chính cô ta mà ra.@TửuHoa

Arlene cảm thấy đau lòng, nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn. Cô ta cúi đầu, ấm ức nói: "Tôi đã hiểu. Nhưng ngài cũng đừng quên giao dịch giữa chúng ta."

"Ta tất nhiên nhớ rõ. Điều này ngươi không cần lo." công tước Eagle quay lại nhìn Arlene, nở một nụ cười nhạt: "Ngươi giúp ta loại bỏ linh hồn của quốc vương, chiếm dụng cơ thể anh trai ngươi. Ta sẽ giúp ngươi được gả cho Hoa Cương. Đây là một giao dịch rất hời."

"Ngài nhớ là được rồi." Nghe công tước không có ý đổi ý, Arlene cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Ta không hiểu, Vân An có điểm gì tốt? Tại sao Hoa Cương điện hạ thích cậu ta, ngay cả ngài cũng thích cậu ta?" Arlene không phục hỏi. "Vân An thì có gì hơn người? Chẳng qua chỉ là khuôn mặt đẹp, ngoài ra chẳng có gì đặc biệt, lại còn miệng lưỡi sắc bén."

"Hoa Cương sao..." công tước Eagle cười nhẹ, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm, nói một cách đầy ẩn ý: "Vân An là một bảo vật nhưng Hoa Cương lại là kẻ ngốc, si mê tình yêu đến mù quáng, còn bảo vệ em ấy. Đáng tiếc, bảo vật này sắp rơi vào tay ta rồi."

"Si mê tình yêu? Hoa Cương điện hạ làm sao có thể! Ngài ấy chỉ nhất thời bị tên tiện nhân đó mê hoặc thôi. Ngài ấy tuyệt đối không yêu Vân An thật lòng!" Arlene kích động, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của công tước nhìn, cô ta lại im bặt, co người lại, cúi đầu.

Trong lòng cô ta chợt dâng lên một tia hối hận. Từ khi ác ma này tỉnh dậy trong cơ thể anh trai mình, mọi chuyện dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bên kia, tại nhà ăn tầng hai, Vân An, Tần Bác, Từ Xuyên Bạc và những người khác đang dùng bữa.

Sau khi ăn xong, Vân An lau miệng, định cùng Tần Bác rời đi thì bị Từ Xuyên Bạc gọi lại.

"Vân An." Từ Xuyên Bạc đứng dậy, nhìn thẳng vào Vân An. Anh ta hít sâu một hơi, nói ra những gì đã nghĩ rất lâu trong đầu: "Bây giờ tình hình đã rõ ràng. Hiện tại chỉ còn năm người chơi. Hay là chúng ta bỏ qua hiềm khích, hòa giải với nhau, cùng hướng đến một mục tiêu?"

Đây là muốn lật lại quá khứ sao?

Vân An dừng bước, quay lại nhìn Từ Xuyên Bạc với nụ cười mỉa mai trên mặt. Tần Bác đứng bên cạnh thì căng thẳng, vì nghĩ đến đại cục, hàn gắn quan hệ với Từ Xuyên Bạc có thể là tốt nhất. Nhưng xét về tình cảm cá nhân, Tần Bác thực sự không muốn có bất kỳ liên hệ gì với loại người giả dối như Từ Xuyên Bạc.

"Từ Xuyên Bạc, mâu thuẫn giữa hai đội không thể xóa bỏ chỉ bằng một câu nói. Cố gắng ép buộc bỏ qua hiềm khích là điều không thể. Dù tôi có đồng ý, các người cũng không tin chúng tôi và chúng tôi cũng không tin các người. Thay vì như vậy, tốt hơn là mỗi bên đi con đường riêng, không cần khiêu khích hay cản đường nhau. Nếu muốn trao đổi thông tin thì cứ nói thẳng. Còn muốn giấu thì cũng tránh để mất mặt." Vân An lạnh lùng nói.@TửuHoa

Mặt Từ Xuyên Bạc lúc xanh, lúc trắng. Bởi vì từng câu nói của Vân An chẳng khác nào cái tát thẳng vào mặt anh ta.

Sau một hồi lâu, anh ta chậm rãi mở miệng nói: "Như vậy cũng tốt, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau."

"Vậy có một điều tôi nghĩ chúng ta cần làm rõ, đó là đội chúng tôi và đội các người không phải đang trong mối quan hệ cạnh tranh, đúng không?" Từ Xuyên Bạc nói.

"Đương nhiên." Vân An đáp.

"Nếu đã như vậy, mục tiêu của mọi người đều giống nhau, nếu không hợp tác cùng nhau thảo luận đối sách thì cũng được mà?" Từ Xuyên Bạc nói. "Hiện tại tình thế đã rõ ràng, nhiệm vụ nhắc đến quỷ chính là Reuel, kẻ vẫn luôn chết đi sống lại. Hiện giờ hắn ta đang sống lại trong thân xác của công tước Eagle. Chúng ta cần phải giết hắn ta."

"Nhưng chỉ giết hắn ta như vậy thì không có tác dụng. Công tước Eagle đã chết, hắn ta lại sẽ chuyển sang một thân xác khác mà sống lại. Chúng ta không thể giết hết tất cả mọi người trong lâu đài cổ này. Do đó, quan trọng nhất là phải tìm cách tiêu diệt linh hồn của Reuel." Từ Xuyên Bạc nghiêm túc nói.

Chỉ khi tiêu diệt được linh hồn, mới có thể thật sự giết chết Reuel và khiến hắn ta không thể tiếp tục chết đi sống lại.

Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An hỏi: "Vân An, cậu có biện pháp gì không?"

"Không có." Vân An lắc đầu trả lời: "Tôi vẫn đang suy nghĩ."

Câu trả lời của Vân An là thật. Tình thế hiện tại thực sự rất khó khăn. Họ tuy đã biết được bí mật về sự sống lại của Reuel, nhưng điều đó chẳng có ích gì vì họ vẫn chưa tìm được cách tiêu diệt hắn.

Phải làm thế nào mới có thể giết chết linh hồn của hắn ta đây? Vân An thậm chí đã thử tìm trong cửa hàng hệ thống nhưng không thấy có bất kỳ đạo cụ nào liên quan. Hiện tại, cậu cũng không còn biện pháp nào khác.

Tuy nhiên, sắc mặt của Từ Xuyên Bạc lại hiện lên sự nghi ngờ, rõ ràng anh ta không tin lời Vân An nói.

"Cậu chẳng phải có bùa chú sao?" Từ Xuyên Bạc hỏi. "Chẳng phải lúc này là lúc cần dùng đến nó hay sao?"

Vân An cười lạnh: "Thì ra đây mới là mục đích thật sự của anh. Nhưng phải làm anh thất vọng rồi."@TửuHoa

"Bùa chú không có tác dụng." Vân An lạnh nhạt nói. "Tôi không hề lừa các nguồi. Tin hay không là tùy các người."

Từ Xuyên Bạc hiển nhiên không tin. Anh ta tận mắt chứng kiến Vân An dùng bùa chú trong tay để phát động linh lực, phá tan màn sương đen trong phó bản. Rõ ràng bùa chú có tác dụng, làm sao có thể vô dụng được?

"Tôi đã thử dùng bùa chú trong lúc giết Reuel rồi. Khi đó các người chưa đến kịp. Nhưng Reuel không hề phản ứng với bùa chú. Hơn nữa, bùa chú này tôi cũng đã đưa cho tiểu K, nhưng tiểu K cũng đã chết." Vân An nói.

Nghe đến đây, Từ Xuyên Bạc chột dạ. Bùa chú của tiểu K vốn không vô dụng, mà là anh ta đã lấy nó về dùng cho mình trước khi Tiểu K kịp sử dụng.

Tuy nhiên, Vân An vẫn bình thản rút từ trong ngực ra một lá bùa đuổi quỷ, hỏi Tần Bác: "Có được không?"

Tần Bác không do dự, gật đầu đồng ý.

Bùa chú nếu thật sự vô dụng thì nó sẽ chứng minh được cho Từ Xuyên Bạc và những người khác thấy. Nếu có tác dụng, nó có thể hỗ trợ làm suy yếu quỷ thai trong bụng Tần Bác, trì hoãn quá trình sinh ra quỷ thai, giúp các người chơi tranh thủ thêm thời gian. Dù kết quả ra sao, cũng không có hại gì.

Vân An dán lá bùa lên bụng của Tần Bác. Lá bùa bốc cháy ngay lập tức mà không cần ngọn gió nào, rất nhanh đã hóa thành tro tàn rơi xuống đất. Tuy nhiên, bụng của Tần Bác không có bất kỳ tổn thương nào, thậm chí cả quần áo cũng không bị cháy sém.

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt của Từ Xuyên Bạc trở nên khó coi. Lời Vân An nói lại là sự thật: bùa chú không có tác dụng. Làm sao có thể như vậy được?

"Đây cũng là điều mà chính tôi cảm thấy nghi hoặc." Vân An nói. "Nếu các người có thể giúp tôi giải đáp, tôi sẽ rất cảm kích."

"Vậy nếu bùa chú của cậu cũng vô dụng, chẳng lẽ phó bản này rơi vào bế tắc?" Từ Xuyên Bạc cố nói cứng: "Chúng ta căn bản không có cách nào tiêu diệt linh hồn của Reuel."

Đó cũng chính là khó khăn lớn nhất mà các người chơi đang phải đối mặt. Vân An lúc này cũng không khỏi hối hận vì đã không học thêm một số kiến thức về thiên sư khi còn trong thế giới thực, để bây giờ lâm vào tình cảnh này.

"Nhưng chúng ta không thể ngồi yên được." Tần Bác nói. "Dù chưa nghĩ ra cách tiêu diệt linh hồn của Reuel, nhưng chúng ta vẫn phải hành động. Ít nhất hãy thử tiêu diệt thân thể của hắn ta trước đã."

"Tôi không tin hắn ta có thể vô hạn sống lại. Nếu thật sự có cách tiêu diệt hắn ta, chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra. Cùng lắm thì cứ giết từng thân thể mà hắn ta nhập vào. Dù sao cũng phải thử một lần." Tần Bác nói với sự quyết tâm.

Lời nói của Tần Bác đã thắp lên một tia hy vọng cho mọi người. Đúng vậy, chắc chắn có cách vượt qua phó bản này. Chỉ cần quỷ thai chưa ra đời, họ vẫn còn hy vọng.

"Vậy hãy suy nghĩ cách tiêu diệt công tước Eagle trước đã." Vân An nói. "Điều này thì tự mỗi bên nghĩ cách của mình."

Nói xong, Vân An dẫn Tần Bác rời đi, rõ ràng không có ý định hợp tác với Từ Xuyên Bạc.

Nhìn bóng lưng của Vân An, Từ Xuyên Bạc nheo mắt lại rồi quay đầu nhìn về phía Tô Chi. Anh ta ra hiệu cho Tô Chi lại gần, khuôn mặt trở lại vẻ điềm tĩnh như khi mới bước vào phó bản. Nếu không phải những ngày vừa qua đã bộc lộ rõ bộ mặt thật của mình, có lẽ Tô Chi sẽ bị anh ta mê hoặc.

"Tô Chi, có một việc chỉ có cô mới có thể làm, cũng không phải ai khác." Từ Xuyên Bạc ôm lấy eo Tô Chi, dịu dàng và đầy tình cảm nói: "Cô yên tâm, tôi đảm bảo với cô, chỉ cần cô  hoàn thành nhiệm vụ này, sau này tôi sẽ không yêu cầu cô làm bất cứ điều gì nguy hiểm nữa, cô chỉ cần ở sau lưng tôi, nhận sự bảo vệ của tôi là được."

Tô Chi run rẩy cả người, không dám ngẩng đầu lên, chỉ cúi đầu lắng nghe tiếng nói như rắn độc rít lên bên tai từ Từ Xuyên Bạc, đáy mắt sát khí càng thêm đậm.

Rời khỏi nhà ăn, Vân An và Tần Bác đi xuống lầu một, đến một góc tương đối hẻo lánh, Tần Bác thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Làm tôi sợ muốn chết, vừa nãy tôi còn tưởng cậu sẽ đồng ý yêu cầu kết minh của Từ Xuyên Bạc."@TửuHoa

"Tôi không ngu như vậy, loại người ích kỷ như Từ Xuyên Bạc, từ trước đến nay tôi đều giữ khoảng cách." Vân An lắc đầu nói: "Chúng tôi vĩnh viễn không tin tưởng lẫn nhau, anh cứ yên tâm."

Vân An gọi đến một người hầu lớn tuổi, người mà trước đây luôn đối xử rất tốt với mình, sau khi lịch sự chào hỏi, Vân An mới vào thẳng vấn đề chính.

Giống như trước đây dùng người hầu để giám sát Từ Xuyên Bạc, lần này Vân An muốn thông qua họ để theo dõi công tước Eagle, tốt nhất là biết mọi hành động của hắn ta.

"Công tước đại nhân sau khi tỉnh dậy không rời khỏi phòng, nhưng tiểu thư Arlene đã ra ngoài vài lần, dặn dò tôi cùng người hầu ở bếp chuẩn bị, nói rằng công tước muốn tổ chức một buổi tiệc tối." Người hầu lớn tuổi trả lời.

Tiệc tối? Vân An và Tần Bác nhìn nhau, việc này nằm ngoài dự đoán của họ. Công tước Eagle không hành động theo lẽ thường.

"Tiệc tối mời bao nhiêu người? Ông có biết không?" Vân An suy đoán, chỉ e rằng đây là một bữa tiệc hồng môn yến mà đối tượng chính là họ.

"Hình như chỉ có một người, tôi nghe nói..." Người hầu già do dự, ngẩng đầu nhìn Vân An một cái, rồi nói: "Người công tước muốn mời là ngài."

Chỉ mời Vân An? Tần Bác theo bản năng nắm lấy cánh tay Vân An nói: "Đừng đi, chắc chắn không có chuyện tốt."

Người hầu già cũng lo lắng: "Vương tử điện hạ không có ở lâu đài cổ, ngài đi một mình..."

"Không sao, tôi tự biết lo liệu." Vân An nhẹ nhàng nói: "Ông cứ tiếp tục chú ý công tước Eagle đang làm gì."

Người hầu già nhận lệnh, vừa muốn rời đi thì Vân An đột nhiên nhớ tới một người, thuận miệng hỏi: "Người học việc hay đi theo ông đâu rồi?"

Vân An nhớ rõ người học việc đó, thường thay người hầu già báo cáo tình hình khi ông bận. Nhưng gần đây không thấy người đó ở lâu đài cổ, người mà thường ngày đều có mặt.

Câu hỏi chưa kịp dứt lời, hốc mắt người hầu già đỏ lên. Một người đàn ông đã lớn tuổi cúi đầu, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói hai chữ: "Đã chết."

"Đã chết?" Vân An kinh ngạc: "Chết như thế nào?"

Cậu theo bản năng nhìn sang Tần Bác. Không lẽ bị Tần Bác hút máu mà chết?

Thấy ánh mắt không thiện cảm của Vân An, Tần Bác giật mình sợ hãi, vội vàng xua tay tỏ ý không phải hắn. Dù có là hắn ta thì đó cũng không phải tự nguyện. Quỷ thai hút máu hắn ta, hắn ta không chịu nổi, buộc phải hút máu người hầu. Nhưng hắn ta cũng không muốn như vậy.

"Không phải vương hậu..." Người hầu già nước mắt chảy dài: "Là quốc vương bệ hạ hạ lệnh xử tử."

"Tại sao?" Vân An nhíu mày. Là Reuel giết người hầu trẻ đó sao?: "Lý do là gì?"

"Quốc vương bệ hạ nói nó bí mật nói chuyện quốc vương với người khác, là đại bất kính nên giết nó." Người hầu già đau lòng, khóc nức nở, dùng tay áo lau nước mắt, cúi đầu nói: "Không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép lui."@TửuHoa

Vân An ngây người tại chỗ, tâm trạng như rơi xuống vực sâu, ánh mắt mờ mịt khiến Tần Bác hoảng hốt.

"Vì một câu nói mà phải giết người, Reuel quả là không phải thứ tốt. Nhưng Vân An, cậu làm sao vậy?" Tần Bác nhỏ giọng hỏi, có phần lo lắng, vì đây là lần đầu hắn thấy Vân An như vậy.

"Là tôi hại chết anh ta." Vân An lẩm bẩm, ánh mắt đầy hối hận. Cậu không ngờ rằng câu hỏi vô tình hôm đó lại khiến người hầu trẻ đó gặp họa sát thân.

Tần Bác nghe mà mơ hồ hỏi: "Sao lại là cậu hại anh ta? Chuyện này liên quan gì tới cậu?"

Vân An kể lại sự việc ngày hôm đó. Tần Bác suy nghĩ nói: "Chỉ vì một câu nói mà giết người?"

"Không đúng." Tần Bác liếm môi, đột nhiên tỉnh táo: "Quốc vương không phải người tùy tiện giết người. Ông ta giết người hầu này chắc chắn vì người đó động đến điểm mấu chốt nào đó nên mới lặng lẽ xử tử anh ta."

"Không chỗ nào không có." Vân An lặp lại, nghĩ đến việc Reuel có thể bỏ thân xác, biến thành quốc vương rồi thành công tước Eagle. Quả thật là không chỗ nào không có hắn ta, nhưng có lẽ không chỉ như vậy. Vân An không dám kết luận, chỉ giữ việc này trong lòng.

Thấy Vân An có vẻ đau lòng, Tần Bác muốn an ủi vài câu nhưng lại nghĩ tính tình của Vân An, hắn ta không nói ra, chỉ âm thầm đổi chủ đề:

"Chúng ta còn đứng đây làm gì? Hay lên lầu 4 xem sao? Có khi tìm được manh mối mới."

Vân An lắc đầu: "Tôi đang đợi người."

"Chờ ai? Hoa Cương? Nhưng người hầu nói Hoa Cương không có ở lâu đài cổ mà?" Tần Bác khó hiểu.

Vừa dứt lời, một bóng dáng mờ ảo tiến lại gần. Nhìn kỹ thì ra là Tô Chi.

Tô Chi búi tóc, để lộ gương mặt thanh tú, khí chất thanh lệ. Là mỹ nhân điển hình, vừa nhìn thấy Tần Bác, cô ta mỉm cười nhẹ chào hỏi, nhưng vẫn giữ vẻ rụt rè, không nói nhiều.

Lúc này, dù Tần Bác vụng về cũng nhận ra mình là người thừa. Tô Chi rõ ràng tìm Vân An, nhưng không tiện nói chuyện trước mặt hắn ta.

Vì vậy, Tần Bác hiểu ý nói: "Tôi lên lầu 4 trước, các người cứ nói chuyện."

Vân An nhìn Tần Bác một cái, ý bảo yên tâm rồi quay sang Tô Chi. Sau đó, Tần Bác rời đi, tự nhủ lát nữa sẽ hỏi lại Vân An.

Bây giờ, Tần Bác đã nghiêm túc xem Vân An như đại ca của mình.

Hồn Nhiên không nhận ra rằng bản thân đã biến thành một đại lão, Vân An nhìn về phía Tô Chi, nhướng mày nói: "Cô hiện tại cũng không có vẻ gì là thật lòng cả."

E lệ, ngượng ngùng, dịu dàng mà thu hút, Tô Chi khẽ mỉm cười, đột nhiên đứng thẳng người. Khí chất rụt rè, e dè ấy biến mất, thay vào đó là nét mặt bừng sáng. Tô Chi dựa lưng vào tường một cách tự nhiên, ngẩng cằm nhìn Vân An và nói: "Cậu phát hiện ra từ khi nào?"

"Ngay từ đầu." Vân An đáp. "Chính xác là từ giây đầu tiên tôi tỉnh lại."

"Thật sao? Tôi thế nào không tin được." Tô Chi nhẹ gõ tay lên tường. Trên cánh tay trắng nõn của cô ta vẫn còn những vết bầm xanh tím, dấu tích do Từ Xuyên Bạc để lại khi đánh.@TửuHoa

"Cô luôn tỏ ra yếu đuối, biến bản thân thành một người phụ nữ chỉ biết dựa dẫm vào đàn ông, nhút nhát, cẩn trọng, đáng thương nhưng lại có vẻ ngoài cực kỳ quyến rũ." Vân An thẳng thắn nói. "Thật lòng mà nói, đàn ông quả thật dễ xiêu lòng với kiểu đó."

"Vậy cậu vì sao không xiêu lòng? Cậu không phải là đàn ông sao?" Tô Chi hỏi với ánh mắt ẩn ý.

Vân An làm như không nghe thấy, nói tiếp: "Dựa vào sự yếu đuối để hạ thấp sự hiện diện và giảm thiểu nguy cơ bị nghi ngờ, cô cũng rất nhẫn nại. Ở các phó bản cấp thấp, đây đúng là một cách giả heo ăn thịt hổ hiệu quả. Nhưng phó bản càng ngày càng khó, chiêu này của cô sẽ không hiệu quả nữa. Sẽ không ai tin một người phụ nữ không có sức mạnh và chỉ biết dựa vào đàn ông lại có thể đạt tới cấp độ này."

Thói xấu của đàn ông trên người Từ Xuyên Bạc đã thể hiện một cách vô cùng rõ ràng. Họ có thể mang đến cảm giác an toàn tạm thời cho phụ nữ, nhưng khi gặp nguy hiểm, họ chắc chắn sẽ không hy sinh mạng sống vì một người phụ nữ dù từng thân mật.

"Nếu Từ Xuyên Bạc không bị phó bản ảnh hưởng đến thần trí, anh ta hẳn cũng đã nhìn thấu sự giả tạo của cô." Vân An nói.

"Cậu nói đúng." Tô Chi vỗ tay. Giờ đây, cô ta như biến thành một người khác. Khí chất trở nên rực rỡ, tràn đầy tự tin. Cô ta nhìn Vân An đánh giá và nói: "Bây giờ tôi đủ thành ý rồi chứ?"

Lời nàng ám chỉ rằng mình đã tháo bỏ toàn bộ lớp vỏ bọc trước mặt Vân An, để lộ con người thật sự.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Vân An khoanh tay hỏi.

Tô Chi đáp: "Chuyện hợp tác tôi nói trước đó, còn tính không?"

Vân An nói: "Xem ra cô đã đặt cược hết vào tôi rồi."

Từ Xuyên Bạc đã lợi dụng sự giả vờ của Tô Chi để hại Vân An. Nhưng Tô Chi lại tiết lộ kế hoạch thật sự của Từ Xuyên Bạc, giúp Hoa Cương ra tay kịp thời, ngăn Từ Xuyên Bạc tự làm hại mình.

"Đúng vậy." Tô Chi lạnh lùng nói. "Trước đây tôi chọn theo Từ Xuyên Bạc, nhưng không ngờ anh ta ngày càng nóng tính, đầu óc cũng ngày càng tệ."@TửuHoa

Tô Chi không cảm xúc nhìn Vân An: "Giờ anh ta chỉ là một tên ngốc thuần túy."

"Cậu đoán xem anh ta vừa giao cho tôi nhiệm vụ gì? Anh ta bảo tôi tiếp cận công tước Eagle, sau đó tìm cách đâm con dao này vào tim hắn ta." Tô Chi suýt bật cười rồi lại chửi Từ Xuyên Bạc một câu cực kỳ thô tục: "Giờ anh ta thật sự không còn đầu óc."

Nhìn quen dáng vẻ rụt rè, yếu ớt của Tô Chi, giờ thấy cô mắng chửi người một cách thản nhiên, Vân An cảm thấy cũng khá thú vị.

"Chúng ta trao đổi đi." Vân An nói. "Tôi sẽ không hợp tác với cô, nhưng có thể trao đổi một số thứ. Cô có thể đưa ra điều kiện."

Tô Chi không ngờ Vân An lại từ chối, nhướng mày hỏi: "Vì sao? Ngay cả một kẻ ngốc như Tần Bác mà cậu cũng chấp nhận, vì sao lại không chấp nhận tôi? Tôi thông minh hơn anh ta gấp trăm lần, lại còn giỏi hơn. Nếu cậu không tin, tôi có thể đấu với cậu vài chiêu."

Nói rồi Tô Chi lập tức bày thế võ, động tác tiêu chuẩn, nhìn qua là biết đã được đào tạo.

"Không được." Vân An lắc đầu. "Không phải vì điều đó, mà là vì tôi không thể tin tưởng cô."

"Ghen tỵ." Vân An nói đột ngột. "Cô cũng đoán được, bảy nguyên tội tương ứng với bảy người."

Trên mặt Tô Chi không lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cô đã đoán trước điều này. Vân An tiếp: "Cô đại diện cho tội ghen tị, nhưng từ đầu tới giờ cô chưa từng bộc lộ cảm xúc này. Một người có thể che giấu cảm xúc đến mức ấy, tôi xin nói thẳng rằng tôi tuyệt đối không thể tin tưởng cô. Vì sự ghen tị của cô có thể hướng đến Kiều Cấm, Tần Bác, Từ Xuyên Bạc hoặc thậm chí là tôi."

Nụ cười trên môi Tô Chi dần biến mất. Đôi môi hồng nhạt mím chặt thành một đường thẳng. Cô nghiêm túc nhìn Vân An nói: "Cậu thông minh và cẩn thận hơn tôi nghĩ. Thực ra, vẻ ngoài của cậu còn mê hoặc hơn tôi."

Vân An giơ tay nhún vai: "Vậy nên thôi, nói điều kiện của cô đi."@TửuHoa

"Tôi muốn khi cậu hoàn thành nhiệm vụ, hãy mang tôi cùng thông qua phó bản. Đừng bỏ rơi tôi." Tô Chi nói. "Chỉ đơn giản vậy thôi. Dĩ nhiên, trong thời gian đó, cậu không cần lo đến sống chết của tôi. Tôi sẽ tự lo cho bản thân đến lúc cậu hoàn thành nhiệm vụ."

Tô Chi nói với vẻ rất chắc chắn, thậm chí còn tin vào khả năng của Vân An hơn chính bản thân cậu.

Vân An tò mò hỏi: "Sao cô nghĩ tôi chắc chắn sẽ vượt qua? Thật ra, tôi không hề nói dối các người, tôi vẫn chưa biết cách tiêu diệt linh hồn của Reuel."

"Trước khi vào phó bản này, tôi đã đọc được một bài trên diễn đàn." Tô Chi nói. "Cậu biết diễn đàn chứ?"

Vân An gật đầu.

Tô Chi cười nhẹ, đôi mắt cong cong: "Nói thật, chúng ta cũng xem như có duyên, đã cùng trải qua hai phó bản tương đồng. Một cái là 【Lâu đài cổ Mary】, một cái khác là 【Tòa nhà 5 tầng】."

"Ở phó bản 【Tòa nhà 5 tầng】, tôi từng thấy một bài viết gây tranh cãi. Người đăng bài nói rằng anh ta vừa thoát khỏi phó bản này và trong đó gặp một người chơi rất xinh đẹp. Điều kỳ lạ là người chơi đó rất được một NPC trong phó bản yêu thích, cũng chính vì sự bảo vệ của NPC mà người đó dẫn cả đội vượt qua phó bản thành công."

Tim Vân An hơi thắt lại, nét mặt hiện rõ sự lo lắng. Không phải cậu sợ điều gì khác, mà sợ bị Tô Chi phát hiện rằng ở cả hai phó bản, người được NPC bảo vệ chính là cùng một người – chính là cậu.

Tô Chi nghiêng đầu nhìn Vân An nói: "Ở phó bản trước, cậu đã được NPC bảo vệ rời đi an toàn, còn ở phó bản này, vị vương tử Hoa Cương của chúng ta cũng dường như có tình cảm sâu sắc với cậu. Có hắn ở đây, chắc chắn cậu sẽ không chết."@TửuHoa

Tô Chi thở dài thật dài: "Phải thừa nhận rằng lựa chọn của cậu là đúng. Có người bảo vệ, cậu không cần liều mạng, không cần sống trong sợ hãi rằng ngày mai có thể sẽ mất mạng. Nhìn cậu như thế này, trái tim tôi ghen tị đến muốn nổ tung."

Trong phó bản, người mà Tô Chi ghen tị nhất không phải ai khác mà chính là Vân An.

Vân An giữ nét mặt bình thản, không bị lời nói của Tô Chi làm dao động. Cậu đã đoán được kết quả này từ trước.

Đây cũng là lý do cậu chọn trao đổi thay vì hợp tác. Chính Tô Chi cũng hiểu rõ điều đó nên cô chấp nhận một cách thoải mái.

Nếu hợp tác, mối liên kết giữa hai người sẽ càng chặt chẽ. Một khi Tô Chi không kiểm soát được lòng ghen tị của mình và ra tay với Vân An, không chỉ mối quan hệ hợp tác tan vỡ mà còn có thể kéo theo hàng loạt hậu quả dây chuyền, gây bất lợi cho cả hai. Vì vậy, tốt hơn hết là giữ khoảng cách, trao đổi điều kiện và cùng có lợi.

Lúc này, Vân An mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Tô Chi nghĩ rằng trong mỗi phó bản, cậu đều có thể khiến một NPC si mê, nhưng không biết rằng từ đầu đến cuối, đó đều là cùng một người.

"Tôi đồng ý điều kiện của tôi, vậy cô có thể mang đến gì cho tôi?" Vân An hỏi.

"Tất cả hành động của đội Từ Xuyên Bạc và hơn thế nữa, một thông tin quan trọng mà tôi tin chắc cậu sẽ quan tâm. Yên tâm, tôi luôn tôn trọng sự bình đẳng trong trao đổi. Thông tin tôi có giá trị hơn cả điều kiện tôi đưa ra." Tô Chi khẽ cười, cố tình kích thích sự tò mò của Vân An. "Tôi biết ai đã giết tiểu K."@TửuHoa

Đồng tử của Vân An co lại. Hung thủ giết tiểu K là một bí ẩn mà cậu không tìm ra manh mối. Sau khi loại trừ Tần Bác, cậu gần như không có bất kỳ thông tin mới nào.

Sau khi biết Reuel có thể tái sinh vô hạn, Vân An từng nghi ngờ hắn ta nhưng không có chứng cứ. Hơn nữa, Reuel cũng không có động cơ giết người, trừ khi đó là hành động tùy tiện.

"Trao đổi thành công." Vân An nói. "Chỉ cần tôi rời khỏi đây, tôi sẽ đưa cô đi. Nhưng cô phải nói trước cho tôi biết, ai đã giết tiểu K."

Tô Chi im lặng, chớp chớp mắt. Vân An biết cô đang do dự.

"Nếu cô không nói ngay bây giờ, thông tin này sẽ vô dụng. Tôi sẽ không báo được thù." Vân An tiếp lời. "Hãy tin tôi, tôi đảm bảo sẽ không nuốt lời."

Sau hai giây do dự, Tô Chi gật đầu: "Được, tôi tin cậu một lần. Nhưng cậu đừng làm tôi thất vọng."

"Tôi nghi ngờ người giết tiểu K là Kiều Cấm." Tô Chi nói.

Kiều Cấm? Đây là người mà Vân An chưa từng nghi ngờ. Làm sao có thể là cô ấy?

"Chứng cứ đâu? Cô cũng không chắc chắn, chỉ là nghi ngờ thôi phải không?" Sau cú sốc ban đầu, Vân An nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Tôi không có chứng cứ." Tô Chi nhún vai, có vẻ khó chịu. "Nhưng tôi gần như chắc chắn. Nếu tôi dám dùng thông tin này để trao đổi thì nó phải đúng đến tám, chín phần."

"Nhưng Kiều Cấm không hề có thù oán gì với tiểu K, tại sao cô ấy lại muốn giết tiểu K?" Vân An hồi tưởng. Cậu gần như không thấy hai người này tương tác với nhau. Thậm chí, Kiều Cấm và tiểu K chỉ nói với nhau vài câu. Nguyên tội của Kiều Cấm là kiêu ngạo, mà tiểu K chưa bao giờ xúc phạm cô ấy.

"Cậu không thấy nghi ngờ sao? Làm thế nào Kiều Cấm sống sót qua đêm đó?" Tô Chi hỏi. "Có ba người chơi bị Reuel đưa đến gặp quốc vương. Chúng ta đều biết rằng Reuel và quốc vương là cùng một người. Cả ba người đó đều gặp chuyện trên cầu thang. Rõ ràng là Reuel đã bày trò."

"Kết cục của ba người đó thì sao? Lý Nhận đã chết. Tần Bác còn sống nhưng mang quỷ thai. Chỉ có Kiều Cấm là không sao cả, hoàn toàn bình an từ tầng bốn xuống mà không phải trả giá gì lớn. Điều đó không đáng nghi sao?"

"Cô ấy nói rằng đã dùng đạo cụ." Vân An vẫn nhớ rõ. Lúc đó, mọi người đều nghi ngờ Kiều Cấm, nhưng cô ấy giải thích rằng đã dùng đạo cụ để sống sót.@TửuHoa

"Miệng ai nói chẳng được. Nếu cô ta không dùng đạo cụ mà là hợp tác với Reuel, cô ta cũng có thể an toàn rời đi." Tô Chi nói. "Tôi không tin rằng đạo cụ có thể cứu mạng cô ta."

"Nếu Reuel thực sự muốn giết cô ta thì cho dù cô ta thoát khỏi nguy hiểm trên cầu thang, tại sao trong phòng hắn ta lại không giết cô ta?"

"Tần Bác sống sót là do mang quỷ thai, còn Kiều Cấm có thể sống sót là vì đã trở thành gián điệp của Reuel trong chúng ta." Tô Chi nói nghiêm túc. "Tôi không bị ảnh hưởng bởi nguyên tội của mình. Tôi nói thật và còn một điểm rất quan trọng: Kiều Cấm đã không còn nguyên tội."

Nghe đến đây, Vân An nhíu mày chặt hơn. Những lời của Tô Chi khiến độ tin cậy trong lòng cậu tăng lên tám, chín phần.

Mỗi người chơi đều có nguyên tội riêng, như một hiệu ứng bắt buộc của phó bản, giống như một trạng thái không thể thay đổi.

Nguyên tội của Từ Xuyên Bạc là cuồng nộ nên tính tình anh ta càng ngày càng tệ, thậm chí ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân.

Tô Chi có nguyên tội là ghen tỵ, cô luôn cố gắng kiểm soát cảm xúc, nhưng đôi khi vẫn không thể kiềm chế được. Vân An thường cảm thấy có ánh mắt ghen tỵ lén lút nhìn mình từ trong bóng tối, nhưng khi cậu quay lại thì chẳng thấy gì.

Nguyên tội của Vân An là dâm dục, nhưng nó chỉ phát tác khi cậu ở gần Hoa Cương. Mỗi lần nó xuất hiện lại nghiêm trọng hơn lần trước. Dường như Hoa Cương cũng nhận ra điều này nên trong phó bản này, hắn hầu như tránh tiếp xúc gần với Vân An, chỉ khi không thể tự kiểm soát được thì mới lại gần.

Tần Bác có nguyên tội là tham lam nhưng nguyên tội này đã biến mất sau khi hắn ta mang quỷ thai, vì một lý do nào đó không thể giải thích được.

Nguyên tội của Kiều Cấm là kiêu ngạo. Vân An hồi tưởng lại và nhận ra rằng Kiều Cấm, dù thoạt nhìn vẫn giữ vẻ cao ngạo như ban đầu, nhưng khi mọi người bị ép làm nô lệ sau khi Tần Bác trở thành vương hậu, cô ấy lại hoàn toàn chấp nhận sắp đặt đó mà không có chút phản kháng nào. Điều này rất bất thường.

Phải biết rằng, Kiều Cấm luôn là một người phụ nữ tự cho mình cao quý, thích ngẩng cao đầu nhìn người khác bằng ánh mắt khinh miệt. Thế mà khi bị sắp đặt làm nô bộc bởi một người cô không coi trọng, Kiều Cấm lại không hề phản ứng.

Vân An nhớ lại một lần Tần Bác từng nói với cậu rằng hắn ta nghi ngờ đội của Từ Xuyên Bạc có một kẻ nằm vùng do quỷ sắp xếp. Tuy nhiên, lúc đó Tần Bác không biết mặt thật của Tô Chi và nghĩ rằng cô chỉ là một kẻ yếu đuối dựa vào đàn ông để sống sót nên đã nghi ngờ cô là kẻ nằm vùng. Khi ấy, Vân An biết Tô Chi không phải người như vậy nên không để tâm. Nhưng bây giờ, qua lời nhắc của Tô Chi, khả năng Kiều Cấm là kẻ nằm vùng không phải là không có.

Khi thấy Vân An bắt đầu tin vào lời mình, ánh mắt lo lắng của Tô Chi dần thư giãn.@TửuHoa

"Kiều Cấm là nằm vùng của quỷ nên cô ta không cần lý do gì để giết tiểu K. Có thể đó là mệnh lệnh của Reuel nhằm chia rẽ chúng ta và thực tế thì cách này rất hiệu quả." Tô Chi nói.

Sau khi tiểu K chết, người đầu tiên bị nghi ngờ là Tần Bác. Điều này làm hắn ta bị cô lập khỏi các người chơi khác. Tuy nhiên, nhờ thân phận vương hậu, Tần Bác vẫn có thể dễ dàng thao túng họ.

Mặc dù trên đường có một vài sai lệch nhỏ, mục tiêu của Reuel cuối cùng vẫn đạt được. Sau cái chết của tiểu K, các người chơi chia thành hai phe: một phe của Từ Xuyên Bạc và một phe của Vân An, hai bên đối đầu nhau như nước với lửa.

"Hơn nữa, vào đêm tiểu K chết, ngọn nến bất ngờ tắt hết. Trong sự hỗn loạn, gần như ai cũng phát ra âm thanh. Từ Xuyên Bạc thì gào thét, tôi đang nói chuyện, cậu gọi tiểu K. Nhưng tiểu K và Tần Bác từ đầu đến cuối đều im lặng, bởi vì họ đã bị Kiều Cấm dẫn đi. Kiều Cấm chỉ lên tiếng khi cậu sắp thắp sáng bùa chú và khi ánh sáng bùng lên, cô ấy đứng gần cửa cầu thang nhất." Tô Chi nói.

Vân An im lặng một lúc lâu. Những gì Tô Chi nói đều rất hợp lý, gợi lại ký ức mơ hồ của cậu. Dường như đúng là mọi chuyện đã diễn ra như cô ta nói.

"Chuyện này rất quan trọng. Tôi cần suy nghĩ kỹ." Vân An nói. Cậu muốn báo thù cho tiểu K nhưng phải chắc chắn kẻ thù thực sự là ai để không làm hại người vô tội.

"Được." Tô Chi không trông đợi Vân An lập tức ra kết luận. "Tôi đi trước đây. Cái tên ngốc Từ Xuyên Bạc kia còn đang chờ tôi dụ dỗ công tước Eagle bằng mỹ nhân kế để giết hắn ta."

Nói đến đây, khuôn mặt của Tô Chi tràn đầy giận dữ, như thể cô rất muốn dùng dao xử lý Từ Xuyên Bạc ngay lập tức.

"À, tôi còn một điều kiện bổ sung trong thỏa thuận của chúng ta." Tô Chi đột nhiên nhớ ra và nói với Vân An. "Yên tâm, sẽ không làm khó cậu đâu."

"Trước tiên cô nói ra xem."

"Cậu không được giúp Từ Xuyên Bạc thông qua phó bản. Nhưng nếu trước khi thông quan anh ta gặp nguy hiểm, cậu có thể cứu thì cứu, còn không cứu được thì thôi." Tô Chi nói.

Điều kiện bổ sung này nghe có vẻ mâu thuẫn khiến Vân An thắc mắc không hiểu ý đồ của cô. Nhưng sau khi cân nhắc, cậu đồng ý vì cậu vốn không định giúp Từ Xuyên Bạc vượt qua phó bản.

Khi thấy Vân An đồng ý, Tô Chi cười rạng rỡ hơn. Trước khi rời đi, cô còn dặn Vân An không được tiết lộ thân phận của mình trước mặt Tần Bác vì hắn ta không giỏi che giấu cảm xúc. Nếu bị lộ, kế hoạch của họ sẽ bị phá hỏng. Vân An cũng đồng ý.

"Đúng rồi, cô không cần nghe lời Từ Xuyên Bạc đi dụ dỗ công tước Eagle. Tôi sẽ tự xử lý việc này." Vân An nói.

Nếu cần ám sát công tước Eagle, không ai thích hợp hơn Vân An.

Nghe vậy, Tô Chi quay lại nhìn cậu từ đầu đến chân và tặc lưỡi nói: "Xem ra công tước Eagle thật sự rất thích cậu."@TửuHoa

Vân An không phản ứng gì. Trong lòng cậu, Reuel và Hoa Cương vốn không thể đặt ngang hàng.


*Tác giả có lời muốn nói:

Tô Chi giả tạo: Trông có vẻ nhu nhược, không thể tự mình đảm đương.

Tô Chi thật sự: Nhìn tôi xem, chỉ cần một cú đấm là tôi có thể đánh nát đầu cậu!

(Đừng chọc chị Tô, chị ấy thật sự sẽ trả đũa gấp mười lần đấy!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro