Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (7)

◎ Nỗ lực sống ◎

Hoa Cương dùng sức mạnh "đe dọa" khiến Nghiêm Vũ trở nên dè chừng. Dù đã ngồi lại vị trí ban đầu nhưng ánh mắt anh ta vẫn đầy sự nóng nảy và tức giận, như thể muốn bùng nổ, chằm chằm nhìn Vân An, mong cậu có thể tiết lộ thêm về sự thật cái chết của Nam Tịch.

Vân An cẩn thận quan sát Nghiêm Vũ từ trên xuống dưới. Anh ta nóng lòng và đau khổ, không giống như đang giả vờ. Nhưng nếu Nghiêm Vũ vẫn quan tâm đến Nam Tịch như vậy, tại sao lại đề nghị chia tay?

"Nam Tịch... cô ấy không phải tự tử, mà là bị giết." Vân An nói thẳng: "Hung thủ... vẫn chưa... tìm được."@ThThanhHinVng

"Hôm nay... tôi tìm cậu là vì... muốn xem có manh mối nào khác không."

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Nghiêm Vũ thực sự nghe thấy sự thật từ miệng Vân An, anh ta như bị đánh một cú mạnh. Anh ta đứng phắt dậy, quay lưng về phía Vân An và Hoa Cương. Vài giây sau, Vân An nghe thấy tiếng khóc thê lương của anh ta.

Nghiêm Vũ khóc, nước mắt chảy đầy mặt. Dưới ánh đèn mờ trong căn phòng tối, Vân An có thể thấy những gân xanh nổi lên trên trán anh ta. Mãi sau đó, cảm xúc của Nghiêm Vũ mới dịu đi phần nào, nhưng anh vẫn cúi đầu im lặng.

"Có phải có người đã giả danh tôi viết tờ giấy hẹn cô ấy đến phòng học 601 rồi sau đó giết cô ấy, đúng không?" Giọng của Nghiêm Vũ rất nhẹ, không cần Vân An trả lời, anh ta cũng đã biết đáp án.

Anh ta siết chặt nắm tay, như thể đang ở bờ vực của sự sụp đổ.

"Tại sao... lại chia tay cô ấy?" Vân An hỏi, không hiểu nổi.

Rõ ràng Nghiêm Vũ vẫn còn rất thích Nam Tịch. Họ yêu nhau.

Nghiêm Vũ cười gượng. Anh ta ngẩng đầu nhìn Vân An nhưng trong mắt không còn chút niềm vui nào, chỉ còn sự lạnh lùng đáng sợ.

"Bởi vì tôi thậm chí không đỗ nổi một trường cấp ba bình thường, tôi chỉ là một học sinh trường nghề." Nghiêm Vũ nói.

Nhìn thấy sự nghi ngờ thật sự trong ánh mắt của Vân An, nụ cười chua chát trên mặt Nghiêm Vũ càng sâu hơn.

"Các cậu, những học sinh giỏi ở trường trung học hàng đầu, sẽ không bao giờ hiểu được sự khác biệt giữa chúng ta và các cậu." Nghiêm Vũ nói: "Ở trường của tôi, thầy cô chỉ dạy cho có, hết giờ là đi, bài tập không làm xong cũng chẳng ai quan tâm. Những đứa như tôi, ngày nào cũng ngủ gật trong lớp, trốn học đi đánh nhau, thành tích tệ hại, thi cử lúc nào cũng đứng cuối lớp."

"Chúng tôi chỉ mong tốt nghiệp ra được tấm bằng. Còn tương lai sẽ ra sao? Công việc sẽ thế nào? Đó không phải điều chúng tôi dám nghĩ đến."

"Nhưng các cậu thì khác, các cậu là học sinh trường hàng đầu, tỷ lệ đỗ đại học danh tiếng của các cậu là 99,9%. Mỗi người trong các cậu đều có thể đỗ vào một trường đại học tốt và sau đó kiếm được một công việc lý tưởng trong các tòa nhà cao tầng."

"Đặc biệt là Nam Tịch, cô ấy học giỏi như thế, cô ấy có thể thi đỗ vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Còn bạn trai cô ấy chỉ là một học sinh trường nghề, cậu nghĩ chúng tôi có xứng đôi không?"

Những câu hỏi của Nghiêm Vũ không phải dành cho Vân An, mà như thể anh ta đang chất vấn chính mình.

Ban đầu, khi anh ta và Nam Tịch ở bên nhau, có thể chỉ là tình yêu tuổi trẻ thông thường. Nhưng khi Nam Tịch sắp thi đại học, cô sẽ có một tương lai tươi sáng hơn. Cô không nên ở bên một kẻ không có tương lai như anh ta.

Vì vậy, Nghiêm Vũ quyết định chia tay.@ThThanhHinVng

Vân An không thể hiểu được. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Hoa Cương. Ngoài việc đe dọa Nghiêm Vũ vài câu lúc nãy, Hoa Cương từ đầu đến cuối không nói thêm gì, hoàn toàn đóng vai một vệ sĩ tận tụy.

Thấy ánh mắt Vân An, Hoa Cương mỉm cười dịu dàng, như đang cổ vũ cậu.

"Tại sao... cậu lại nghĩ như vậy?" Vân An hỏi: "Nếu... cậu thực sự nghĩ mình không xứng với cô ấy, cậu nên... cố gắng... trở nên tốt hơn."

"Cậu không hiểu đâu, tôi không còn cách nào để thay đổi. Dù tôi có muốn học hành tử tế, muốn vào cùng trường đại học với Nam Tịch hoặc thậm chí chỉ cần ở cùng thành phố, tôi cũng không thể làm được. Tôi đã chìm quá sâu vào vũng bùn rồi, tôi không thể kéo cả Nam Tịch xuống cùng."

"Cậu... cậu nói bậy!" Vân An đỏ mặt phản bác: "Cậu chưa đến 20 tuổi mà, làm sao lại không có cách. Cậu... cậu chỉ là... ích kỷ, cậu... không muốn thay đổi... nên mới tìm lý do."

Nghiêm Vũ bị mắng, nhưng anh ta không giận, chỉ ngẩn người một lúc lâu rồi gật đầu buồn bã: "Đúng vậy, cậu nói đúng, tôi chỉ là ích kỷ."

Anh ta đã từ bỏ chính mình nên cũng từ bỏ Nam Tịch.

"Nhưng bây giờ nói những điều đó cũng vô ích, Nam Tịch đã chết, tôi phải tìm ra hung thủ!" Nghiêm Vũ lau nước mắt, gương mặt anh ta ngay lập tức trở nên dữ tợn, giống như một con sư tử khát máu, muốn ngay lập tức tìm ra kẻ thủ ác và xé xác hắn ra từng mảnh!

"Khi Nam Tịch chết... hiện trường, tôi... là người đầu tiên chứng kiến." Vân An dừng lại, nhớ về cảnh tượng đêm hôm đó khi cậu bị nhốt trong phòng học, thi thể của Nam Tịch ở ngay phía trên đầu. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu lạnh sống lưng.

"Tôi có thể... cung cấp cho cậu manh mối." Vân An nói: "Tôi... tôi cũng muốn tìm ra... hung thủ."

Vân An không tiếp tục nói dối Nghiêm Vũ rằng cậu và Nam Tịch là bạn thân ở trường. Kiểu nói dối này có thể lừa được cảnh sát Hứa, người không hiểu rõ tình hình nhưng Nghiêm Vũ là bạn trai của Nam Tịch, anh ta sẽ không dễ bị lừa. May mắn là Nghiêm Vũ vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau khi nghĩ rằng chính anh ta đã giết Nam Tịch nên không chú ý đến điều đó.

"Cậu có biết... mẹ của Nam Tịch... đã mua cho cô ấy một đôi... giày múa màu đỏ không?" Vân An đầy hy vọng hỏi Nghiêm Vũ.

Nghiêm Vũ nhớ lại một lúc, rồi do dự gật đầu: "Hình như có, cô ấy rất vui, nói rằng mẹ tặng cô ấy làm quà sinh nhật 18 tuổi, đôi giày múa đỏ đó là cô ấy tự chọn."

Nghĩ đến đây, mắt Nghiêm Vũ rưng rưng. Nam Tịch vừa mới qua sinh nhật 18 tuổi không bao lâu, cô ấy vừa mới trưởng thành!

"Vậy cậu có thấy... đôi giày đỏ đó chưa?" Vân An mở to mắt, hơi kích động. "Nó trông như thế nào?"

Nghiêm Vũ nói: "Tôi chỉ liếc qua một lần, cô ấy mang vào và hỏi tôi đẹp không, nhưng lúc đó tôi đang bận chơi game nên chỉ liếc nhìn một chút. Tôi không nhớ rõ kiểu dáng thế nào, chỉ nhớ nó màu đỏ."

Vân An nhíu mày, nghĩ ngợi rồi lấy giấy bút từ trong cặp ra. Cậu nhanh chóng phác thảo đôi giày đỏ cậu thấy qua khe hở ở phòng vệ sinh hôm đó, đưa cho Nghiêm Vũ: "Có phải... như thế này không?"

Nghiêm Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức lắc đầu: "Không phải."@ThThanhHinVng

"Đây là loại giày da cao gót mà con gái hay đi, không phải là đôi giày nhảy Latin màu đỏ của Nam Tịch." Nghiêm Vũ rất chắc chắn: "Nam Tịch chưa bao giờ mang giày như thế. Cô ấy không thích mặc váy, ngay cả khi đi chơi với tôi cũng thường mặc quần và mang giày thể thao."

Vân An bàng hoàng, theo bản năng nhìn về phía Hoa Cương.

Người ở trong phòng vệ sinh hôm đó rốt cuộc là ai? Có phải Nam Tịch đã chết không?

Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Cương chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, chiều chuộng, không nói gì.

Vân An thu hồi ánh mắt, trong đầu rối bời. Cậu dường như đã phát hiện ra một số manh mối, nhưng lại không thể kết nối chúng lại với nhau, cảm thấy thất bại. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng lấy lại tinh thần.

Đây là cơ hội hiếm có để giao tiếp với Nghiêm Vũ, cậu phải nắm bắt thật tốt.

Việc có thể giả danh Nghiêm Vũ để lừa Nam Tịch đến phòng học 601 cho thấy hung thủ biết rõ mối quan hệ tình cảm giữa Nam Tịch và Nghiêm Vũ. Vân An định bắt đầu từ manh mối này, nhưng lại nhận ra rằng có rất nhiều người biết về mối quan hệ của họ và Nam Tịch cũng không giấu giếm điều này, phạm vi quá rộng khiến Vân An không thể xác định rõ ràng.

Tuy nhiên, khi Nghiêm Vũ nhắc đến đôi giày múa của Nam Tịch, Vân An phát hiện ra cậu đã bỏ sót một manh mối quan trọng.

Đôi giày múa này là quà mà mẹ Nam Tịch tặng, nhưng cô lại được nuôi dưỡng bởi ba. Liệu đôi giày đỏ này có bị ba cô lấy đi không?

Vân An càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao. Rốt cuộc, nội quy của trường không cho phép học sinh mặc quần áo quá sặc sỡ và giày cũng phải tuân theo quy định tương tự.

Một đôi giày nhảy Latin màu đỏ có lẽ sẽ bị xem là không phù hợp trong mắt những người nghiêm khắc trong gia đình.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm Khương Vân không cung cấp cho họ bất kỳ thông tin nào về gia đình của Nam Tịch, khiến Vân An phải tiếp tục đặt câu hỏi với Nghiêm Vũ.

Lần này, Nghiêm Vũ lắc đầu. Mặc dù anh ta và Nam Tịch có mối quan hệ tình cảm nhưng Nam Tịch rất ít khi nhắc đến gia đình với anh ta. Nghiêm Vũ chỉ biết rằng cô có mối quan hệ không tốt với gia đình, nếu không cô đã không thường xuyên nán lại những nơi vui chơi sau giờ học, tránh về nhà.

Không chỉ vậy, Nghiêm Vũ thậm chí còn không biết địa chỉ nhà của Nam Tịch. Cô không bao giờ để anh ta đưa về nhà, mỗi lần họ chia tay đều ở ga tàu điện ngầm.@ThThanhHinVng

"Nhưng ba mẹ của Nam Tịch trông rất lịch sự và hiểu chuyện." Nghiêm Vũ bổ sung thêm. Chính vì gia đình của Nam Tịch tốt đẹp như vậy mà anh ta càng cảm thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và cô, không chỉ về thành tích mà còn về hoàn cảnh gia đình. Anh ta không xứng với cô.

Vân An biết rằng cảm xúc của Nghiêm Vũ vẫn chưa ổn định sau khi nhận ra mình có liên quan đến cái chết của Nam Tịch. Vân An không giỏi an ủi người khác nhưng trước khi rời đi, cậu đã nghĩ một lúc rồi nói với Nghiêm Vũ: "Nếu Nam Tịch... đã yêu cậu như vậy... thì cậu... về sau đừng suy sụp nữa. Hãy cố gắng sống... sống tốt... như cô ấy đã từng."

Nghiêm Vũ ngồi trên ghế sofa cúi đầu, Vân An không biết liệu anh ta có nghe thấy hay không. Cậu chỉ thở dài, bước nhanh hơn cùng Hoa Cương quay về trường học.

"Cậu ta chỉ là một NPC." Trên đường quay lại trường, Hoa Cương đột nhiên nói.

Vân An sững người trong giây lát rồi trả lời: "Em biết."

"Vì vậy, những điều An An nói với cậu ta đều vô ích. Dù cậu ta có nhớ bây giờ thì khi em hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta cũng sẽ quên hết mọi thứ."

Vân An im lặng một lúc lâu. Cậu biết nơi này chỉ là một thế giới trò chơi, mọi thứ đều được thiết lập sẵn, nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Vũ thể hiện sự hối hận và đau khổ, cậu không thể thản nhiên mà đứng ngoài cuộc.

"Không sao... quên được thì cứ quên đi... Nhưng em... sẽ không quên." Vân An nở một nụ cười nhạt rồi quay người chạy về phía cổng trường học. Hoa Cương đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng mềm mại, nhẹ nhàng của cậu đang chạy xa dần, khẽ cười.

Trong phòng học lớp Một, Nhậm Lê và Vu Du cùng vài người khác đang chờ tin tức từ Vân An. Sau khi trở về, Vân An chia sẻ những manh mối thu thập được từ Nghiêm Vũ. Nhậm Lê dẫn đầu cân nhắc và đồng ý với suy đoán của Vân An.

Họ quyết định đến nhà Nam Tịch, có lẽ ở đó sẽ có những manh mối quan trọng.

Tuy nhiên, giáo viên chủ nhiệm Khương Vân không cung cấp địa chỉ nhà của Nam Tịch hay cách liên lạc với gia đình cô và cũng không cho phép họ tiếp tục can thiệp vào vụ việc này.

"Vậy thì chỉ còn cách lén lấy thông tin thôi." Nhậm Lê nói.

Vu Du cau mày: "Làm sao mà lấy được? Trong văn phòng có rất nhiều giáo viên, ngay cả khi cô Khương không có ở đó, vẫn có những giáo viên khác quan sát."

"Vậy thì chỉ có thể đột nhập vào ban đêm." Nhậm Lê nói tiếp: "Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, giáo viên cũng sẽ về nhà. Cửa văn phòng khóa, nhưng kiểu khóa cũ, tôi có thể mở được."

Ý tưởng của Nhậm Lê không được ai đồng ý. Mọi người đều cho rằng quá nguy hiểm. Không chỉ là việc lén lút vào trường ban đêm mà còn liên quan đến vi phạm nội quy trường học, có thể dẫn đến việc bị Nam Tịch triệu hồi. Mọi người đều sợ hãi, không ai muốn mạo hiểm.

Hai nữ sinh và Trần Thanh Lâm không muốn tham gia, Vu Du do dự một lúc rồi nhìn Nhậm Lê: "Nếu anh nhất quyết đi đêm nay, thì tôi sẽ đi cùng. Hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Đi một mình vào văn phòng giáo viên giữa đêm tối, trong một môi trường ngột ngạt như vậy, không sợ chết thì cũng đến phát điên.@ThThanhHinVng

Nhưng Nhậm Lê lắc đầu, cho rằng mình đi một mình là đủ, không cần Vu Du đi cùng. Vu Du không đồng ý để Nhậm Lê tự mạo hiểm, hai người tranh luận không ngừng. Vân An lúc này chậm rãi lên tiếng: "Tôi... sẽ đi cùng Nhậm Lê."

Nếu là trước khi vào phó bản, Vân An sẽ không dám làm điều này. Nhưng bây giờ khác rồi, ít nhất cậu còn có Hoa Cương bên cạnh. Đây là một nhiệm vụ nhóm và thông tin Nhậm Lê thu thập sẽ có ích cho tất cả mọi người. Vân An không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhậm Lê đắn đo một lúc rồi từ chối Vân An. Vân An đã cung cấp nhiều manh mối, không lý nào lại để cậu mạo hiểm thêm.

"Tôi... sẽ không chết, tin tôi đi." Vân An khẳng định.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Nhậm Lê. Từ khi vào phó bản, Vân An thường cúi đầu, trông yếu đuối và dè dặt. Nhưng lần này, khi ngẩng đầu lên, mọi người đều sững sờ.

Ngũ quan của Vân An không quá sắc sảo nhưng khi kết hợp lại với nhau lại có một vẻ đẹp rung động lòng người. Đây là lần đầu tiên họ thấy vẻ đẹp như vậy trong phó bản.

Dù Vân An chỉ là người chơi cấp C, Nhậm Lê tin rằng cậu có khả năng tự bảo vệ mình. Với dung mạo như vậy, nếu không có năng lực bảo vệ, Vân An đã bị quỷ giết ngay từ khi vào phó bản. Nhưng giờ đây, cậu vẫn sống sót và an toàn, chắc chắn phải có kỹ năng nào đó không ai biết.

Trong lúc tiết tự học buổi tối, Nhậm Lê lên kế hoạch. Đêm nay, họ sẽ hành động, vì kéo dài thêm ngày nào, nguy hiểm càng lớn thêm.

Vân An có chút lo lắng về quyết định "tự ý" của mình. Khi thương lượng với Hoa Cương, cậu không thể tự chủ mà dùng giọng nhẹ nhàng hơn. Dù sao thì cậu không hề bàn bạc trước với Hoa Cương.

Tuy nhiên, Hoa Cương rất dễ tính. Khi Vân An vừa nói ra, hắn lập tức đồng ý. Thế là nhóm đột nhập đêm nay có thêm một thành viên.

Vân An và Nhậm Lê sẽ vào văn phòng giáo viên để tìm hồ sơ học sinh, trong khi Hoa Cương canh gác bên ngoài.

Đối với sự tham gia của Hoa Cương, Nhậm Lê không nói gì, chỉ hơi ngạc nhiên. Cậu ta không nghĩ Hoa Cương và Vân An lại có mối quan hệ tốt như vậy, đến mức sẵn sàng mạo hiểm vì nhau. Nhưng tính cách phóng khoáng của Hoa Cương khiến Nhậm Lê không nghĩ ngợi nhiều.

Sau tiết tự học buổi tối, ba người không ra khỏi trường mà tìm một chỗ yên tĩnh để trốn. Họ chờ đến khi tất cả giáo viên rời đi, đợi văn phòng lầu 5 tắt đèn mới bắt đầu hành động.

Khóa cửa văn phòng là loại khóa cũ, Nhậm Lê dùng một chiếc kẹp tóc mở khóa chỉ trong vài giây khiến Vân An phải tròn mắt ngạc nhiên.

Khi vào văn phòng, hai người không dám bật đèn, chỉ dùng đèn pin để chiếu sáng khi đến bàn làm việc của Khương Vân, bắt đầu lục tìm hồ sơ học sinh.@ThThanhHinVng

Chẳng bao lâu, họ tìm thấy hồ sơ của Nam Tịch. Tuy nhiên, những thông tin quan trọng đã bị cô Khương dùng bút đen xoá bỏ. Nhìn vệt bút mới, Vân An đoán rằng cô ấy đã xoá thông tin này chỉ trong vài ngày gần đây.

Cả Nhậm Lê và Vân An đều thất vọng. Họ đã mạo hiểm rất nhiều chỉ để đối mặt với kết quả này.

Nhưng Vân An không từ bỏ. Cậu cẩn thận quan sát vết mực và phát hiện một số chi tiết vẫn còn mờ mờ. Với sự trợ giúp của đèn pin, Vân An và Nhậm Lê cố gắng phân biệt từng chữ.

Số điện thoại của ba Nam Tịch vẫn có thể đọc được và họ ghi nhớ nó. Tuy nhiên, địa chỉ nhà của Nam Tịch rất kỳ lạ, chỉ ghi một con đường mà không có tên khu dân cư cụ thể.

Nhậm Lê không từ bỏ, nhìn lại lần nữa với ánh sáng yếu ớt từ đèn pin nhưng đúng là địa chỉ chỉ viết tới con đường mà không có thêm chi tiết cụ thể nào khác.

Hai người liếc nhìn nhau, chưa kịp nói gì thì đột nhiên, một âm thanh "Ding" vang lên, làm Vân An suýt nữa hét lên vì sợ hãi. Nhậm Lê cũng bị dọa đến mức hoảng loạn.

Khi họ nhìn lại, âm thanh phát ra từ chiếc đồng hồ điện tử trên tường, đang báo hiệu 12 giờ đêm.

Vân An vừa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bất chợt cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ, như tiếng bước chân đang tiến dần về phía văn phòng. Tiếng bước chân lộp cộp, vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng khiến da đầu cậu tê dại.

Nhậm Lê cũng nghe thấy tiếng động đó. Âm thanh càng lúc càng lớn, như thể có ai đó đang bước nhanh về phía văn phòng.

Vân An cả người cứng đờ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt lấy mép bàn. Cậu chợt nhận ra âm thanh này rất quen thuộc.

Đó chính là âm thanh của đôi giày đỏ mà cậu đã nghe trước đó, khi ở trong phòng vệ sinh. Tiếng giày da đỏ vang lên khi đến gần cửa buồng vệ sinh, chính là âm thanh này.

Trong khoảnh khắc đó, Vân An hoảng sợ nghĩ: "Hoa Cương đâu? Có người đến rồi, còn Hoa Cương thì sao?@ThThanhHinVng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro