👑Trường Trung học số 1 (6)
◎ Nơi sa đoạ ◎
Vân An yên lặng nhìn Hoa Cương, tự nhủ với lòng mình rằng, cho dù đứa bé trong bụng Nam Tịch là của Hoa Cương thì cũng không sao. Chưa kể, Hoa Cương còn đến trễ hơn cậu trong trò chơi này, dù cho Hoa Cương thật sự có mối quan hệ với Nam Tịch đi nữa...
Hoa Cương là một tà thần, mặc dù họ đã ký kết khế ước nhưng bản thân Vân An cũng phải tự mình nhận thức và thấu hiểu điều đó.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài chục giây, Vân An đã tự trấn an mình, tưởng rằng mình có thể chấp nhận mọi chuyện một cách bình thản. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Hoa Cương, Vân An lại có một cảm giác kỳ lạ, khó diễn tả nhưng chắc chắn đó là một cảm giác không mấy dễ chịu.
"An An ngây thơ quá, ta cũng suýt nữa không nhịn được mà mềm lòng." Hoa Cương mỉm cười, giọng nói thân mật, còn đưa tay gõ nhẹ lên mũi Vân An.
Toàn thân Vân An dường như ngay lập tức thả lỏng ra, nhưng mặt cậu lại hơi đỏ lên, có chút giận dỗi, nhìn Hoa Cương với ánh mắt khó chịu. Cuối cùng, cậu mím môi, im lặng, không nói thêm lời nào.@ThThanhHinVng
"Anh và Nam Tịch... không phải là người yêu sao?" Vân An hỏi.
Hoa Cương trả lời: "Ta và cô ấy miễn cưỡng chỉ là bạn bè nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi."
Khóe miệng Vân An khẽ nhếch lên, cố tỏ vẻ bình thản gật đầu. Tuy nhiên, nếu như Hoa Cương và Nam Tịch đều có một "căn cứ bí mật" bên ngoài trường học, vậy thì cậu có thể nhờ Hoa Cương giúp mình đến đó, để cậu có thể gặp gỡ những người bạn của Nam Tịch ngoài trường học.
Có thể bạn trai của Nam Tịch cũng nằm trong số đó.
Vân An ngập ngừng bày tỏ ý định của mình, không ngờ Hoa Cương lại đồng ý rất nhanh chóng. Hai người hẹn nhau sẽ lợi dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa buổi học buổi chiều và tiết tự học tối để đến đó.
Vân An không giấu chuyện này với Nhậm Lê và mọi người. Đôi giày múa đỏ, chuyện mang thai và cái chết của Nam Tịch, tuy Vân An không có bằng chứng rõ ràng nhưng trực giác nói với cậu rằng số phận đã định đoạt mọi thứ, chắc chắn có một sợi dây liên kết tất cả những manh mối này lại.
Giờ đây, việc của họ là tìm ra sợi dây đó.
Sau khi tan học tiết thứ tám, Vân An lập tức chạy tới cửa sau lớp Bốn, ngoan ngoãn chờ Hoa Cương ra khỏi phòng học. Cả hai cùng rời khỏi trường, Hoa Cương dẫn Vân An vào một con hẻm nhỏ sau trường học. Băng qua nhiều con đường tắt, Vân An như bước vào một thế giới hoàn toàn khác.
Thế giới này khác hẳn với sự nghiêm ngặt của trường học, sống động hơn hẳn.
Rất nhiều học sinh mặc đồng phục từ các trường khác nhau xuất hiện ở đây. Các khu giải trí như KTV (karaoke), rạp chiếu phim tư nhân, quán trà sữa, tiệm lẩu, khu trò chơi... đủ mọi thứ. Nơi đây có đủ mọi thứ mà thầy cô và phụ huynh đều luôn khuyên bảo học sinh không nên đến – một "nơi sa đọa".
Vân An mặc đồng phục trường Trung học số 1, vừa bước vào đã bị nhiều ánh mắt dòm ngó. Họ thì thầm với nhau, tỏ vẻ vừa tò mò vừa khinh thường: "Học sinh Trung học số 1 cũng đến đây à?"
Giống như một chú cừu non lạc vào lãnh địa của những kẻ săn mồi, Vân An bất an quay đầu lại, tự giác đi sát bên cạnh Hoa Cương.
Trong khi đó, Hoa Cương lại rất tự nhiên, thậm chí trên đường đi hắn còn chào hỏi vài học sinh khác mặc đồng phục của các trường khác nhau. Nhìn vào, hắn như đang ở nơi quen thuộc của mình.
Vân An tò mò nhìn khắp nơi. Ở đây có rất nhiều học sinh, trông ai cũng đến đây để chơi sau giờ học, từ nhiều trường khác nhau. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại, Vân An phát hiện chỉ có cậu và Hoa Cương mặc đồng phục trường Trung học số 1.
Hoa Cương dẫn Vân An đến một con hẻm nhỏ, phía ngoài là một quán trà sữa trông bình thường. Nhưng khi lên đến tầng hai, cậu mới phát hiện ra một không gian hoàn toàn khác.
Tầng hai là một quán bida, bên trong có bốn bàn bida. Có lẽ do mới tan học nên số người không nhiều, chỉ có một bàn là đang có người chơi.
"Nơi này là chỗ Nam Tịch thường đến. Những người đang chơi bida kia, cô ấy quen bọn họ." Hoa Cương đứng ở cửa, chỉ vào trong và nói với Vân An.
Vân An rón rén bước vào, ngó nghiêng xung quanh. Ngay lập tức, họ phát hiện ra sự xuất hiện của cậu.
"Ôi, học sinh của Trung học số 1? Hiếm thấy ghê." Một nam sinh nhìn thấy Vân An rồi hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Vân An vốn nhút nhát, không quen với việc trở thành tâm điểm của đám đông, mặt cậu lập tức đỏ bừng, làm cho làn da trắng như tuyết của cậu càng nổi bật, đôi môi đỏ mọng và gương mặt xinh xắn trông thật nổi bật.
"Nơi này không phải là chỗ dành cho những học sinh ngoan của Trung học số 1 các cậu, mau biến đi." Một nam sinh khác nói với giọng đầy ác ý.@ThThanhHinVng
Vân An hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào đám nam sinh. Mặc dù mới chỉ là đầu mùa hè nhưng nhóm nam sinh đang chơi bida đã mặc áo ngắn tay, một vài người còn nhuộm tóc đủ màu sắc, có người thậm chí đeo khuyên tai. Họ không mặc đồng phục nên Vân An không nhận ra họ thuộc trường nào.
Hoặc có lẽ họ thậm chí không phải là học sinh.
"Nam Tịch có thể đến đây... tại sao... tại sao tôi lại không thể đến?" Vân An nhìn về phía Hoa Cương đang đứng ở góc tối cạnh cửa. Ánh mắt ôn hòa của Hoa Cương dường như tiếp thêm dũng khí cho cậu, khiến Vân An mạnh dạn lên tiếng.
Khi nghe nhắc đến Nam Tịch, sắc mặt của đám nam sinh thay đổi nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
"Tôi đến đây... chỉ là... chỉ muốn biết bạn trai của Nam Tịch là ai. Các anh nói cho tôi biết... rồi tôi sẽ đi." Vân An nói.
"Ha ha ha, bạn trai à?" Một trong số các nam sinh cười cợt không thiện chí. "Chúng tôi đều là bạn trai của cô ấy, cậu muốn tìm ai trong số chúng tôi? Sao, cậu thích cô ấy à? Cô ấy chết rồi, cậu còn muốn đấu tay đôi với chúng tôi sao?"
Vân An lập tức cảm thấy bối rối. Nghe hiểu ý của đám nam sinh khiến mặt cậu đỏ bừng và cơn giận dâng lên trong lòng.
"Vậy cũng được, cảnh sát... họ đang điều tra bạn trai của cô ấy. Nếu... nếu các anh đều là bạn trai của Nam Tịch, tôi... tôi sẽ báo cảnh sát." Vân An cố tình nói ra.
Quả nhiên, lời nói của cậu khiến đám nam sinh có chút hoảng loạn trong giây lát. Họ liếc nhìn nhau, sau đó cùng tiến về phía Vân An với vẻ mặt không kiên nhẫn.
"Ê, cậu đùa với bọn tôi đấy à? Cậu nghĩ bọn tôi dễ bị dọa sao? Cút đi ngay!" Gã nam sinh dẫn đầu, thân hình to lớn, vai rộng như gấu, cánh tay to gần bằng đùi của Vân An, không khách khí vươn tay định đẩy cậu.
Lông mi dài của Vân An run lên bất an, cậu theo bản năng nín thở.
Ngay sau đó, gã nam sinh đã bị đá ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ra, không thể đứng dậy trong một lúc lâu.
Tất cả đều sững sờ. Vân An ngửi thấy mùi hương quen thuộc của tuyết núi và cỏ xanh từ Hoa Cương. Cánh tay của hắn đặt lên vai Vân An, dáng vẻ ung dung đối mặt với đám nam sinh, như thể cú đá vừa rồi không phải do hắn thực hiện.
"Người tôi dẫn đến, hãy tôn trọng chút đi." Hoa Cương nhướn mày, ánh mắt sắc như dao.
Vân An kinh ngạc nhìn Hoa Cương, đây là lần đầu cậu thấy một Hoa Cương như thế.
"Anh Cương..." Những nam sinh vừa rồi còn tỏ vẻ hung hăng giờ nhìn thấy Hoa Cương thì như chuột gặp mèo, lập tức đứng nghiêm chỉnh, gọi hắn một cách lễ phép rồi nói rõ mọi chuyện.
Họ nói, bạn trai của Nam Tịch tên là Nghiêm Vũ, nhưng thực ra là bạn trai cũ. Họ đã chia tay cách đây một tháng.
Nghiêm Vũ thường ở KTV trên tầng 3. Khi Vân An muốn gặp anh ta, đám nam sinh đã cử một người dẫn đường.
Quán KTV không có âm thanh tốt nhưng giá cả rẻ nên thu hút nhiều học sinh. Vừa mở cửa, tiếng hát inh ỏi vang lên. Vân An và Hoa Cương được dẫn vào một căn phòng lớn nhất.
Trong phòng, mọi người đang nhảy nhót hỗn loạn. Trông căn phòng giống như bức tranh bên trái là rồng, bên phải là cầu vồng, với hai ngón tay chỉ lên đèn cầu lấp lánh.@ThThanhHinVng
Đây là lần đầu tiên Vân An thấy một khung cảnh như thế, đầu óc cậu ù đi và không dám bước thêm bước nào.
Hoa Cương nhẹ nhàng vuốt tóc Vân An rồi bước đến cửa, bật đèn và tắt nhạc. Mọi người trong phòng bị quấy rầy, bực tức nhìn lại nhưng khi thấy Vân An trong bộ đồng phục Trung học số 1, họ dừng lại và cùng nhìn về phía nam sinh ngồi giữa sô pha.
"Nghiêm Vũ?" Vân An nghiêng đầu nhìn chàng trai mà Nam Tịch từng nói đến. Nghiêm Vũ là một chàng trai cao lớn, tuấn tú nhưng trên khuôn mặt anh ta có nét u ám, tạo cảm giác không mấy dễ chịu.
Không khí trở nên căng thẳng, vài giây sau, Nghiêm Vũ đứng dậy, bước đến trước mặt Vân An, nhíu mày nói: "Tôi không quen cậu."
Lúc này, Nghiêm Vũ nhìn thấy Hoa Cương đứng sau Vân An, biểu cảm anh ta thay đổi, trở nên nghiêm túc: "Tìm chỗ khác để nói chuyện."
Nghiêm Vũ dẫn Vân An và Hoa Cương đến một phòng KTV không có người. Cả ba ngồi xuống, từ đầu đến cuối Hoa Cương không nói lời nào, chỉ đi theo Vân An, như thể hôm nay hắn chỉ là vệ sĩ của cậu.
"Nghiêm Vũ... cậu và Nam Tịch..." Vân An vừa mới nói ra một câu, Nghiêm Vũ đã bực bội gãi đầu. Anh ta nhìn Vân An, trong mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
"Chúng tôi đã chia tay một tháng trước." Nghiêm Vũ nói.
Vân An nhìn kỹ người trước mặt. Thực ra, từ khi biết Nam Tịch mang thai, cậu đã có suy đoán. Cảnh sát Hứa còn nói cho cậu một manh mối rất quan trọng: đêm hôm đó, Nam Tịch không phải tự dưng mà đi đến phòng học 601.
Có người đã viết một tờ giấy hẹn Nam Tịch gặp tại phòng 601.
Với những gì đã biết, Nghiêm Vũ trở thành đối tượng tình nghi lớn. Nam Tịch đề nghị chia tay, có thể Nghiêm Vũ muốn quay lại nhưng khi không được thì đã giết cô trong cơn giận dữ.
Trước đây, Vân An từng xem nhiều bộ phim truyền hình có nội dung tương tự.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Nam Tịch sẽ tự tử." Nghiêm Vũ không để ý đến phản ứng của Vân An, anh ta chôn mặt vào hai tay, trông như đang cần một người để trút bầu tâm sự về nỗi đau của mình.
Nghiêm Vũ vật vã, rơi nước mắt, không có vẻ như đang giả vờ nhưng Vân An vẫn không dám chủ quan. Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Đêm đó... có phải cậu đã hẹn Nam Tịch... đến phòng 601... để quay lại với cô ấy không?"@ThThanhHinVng
Vân An không có chứng cứ nên chỉ có thể thử lừa Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ sửng sốt, ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, anh ta nhíu mày nhìn Vân An: "Tôi không hề hẹn Nam Tịch."
"Sau khi chia tay, chúng tôi không còn liên lạc nữa."
"Đêm Nam Tịch chết... có ai đó viết một tờ giấy... hẹn cô ấy đến phòng 601." Vân An nói: "Chẳng lẽ không phải cậu... hẹn cô ấy... để quay lại sao?"
"Không phải tôi." Nghiêm Vũ phủ nhận ngay. Anh ta nhìn Vân An với vẻ mặt kỳ lạ, nhấn mạnh từng chữ: "Hơn nữa, ai nói với cậu rằng tôi muốn quay lại với Nam Tịch? Tôi mới là người đề nghị chia tay, còn Nam Tịch muốn quay lại nhưng tôi không đồng ý."
Vân An sững sờ. Tại sao Nghiêm Vũ lại muốn chia tay với Nam Tịch? Hay là anh ta đang nói dối để trốn tránh trách nhiệm?
"Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng phải Nam Tịch tự sát sao?" Nghiêm Vũ phản ứng nhanh, giống như một con sư tử giận dữ, đứng bật dậy và lao đến túm lấy cổ áo Vân An: "Nói rõ cho tôi nghe!"
Hoa Cương từ tốn vươn tay, đặt lên vai Nghiêm Vũ và ấn anh ta ngồi xuống.
"Bình tĩnh lại, nghe Vân An nói."
*Tác giả có điều muốn nói:
Hoa Cương - một tà thần siêu chuyên nghiệp, không có vai diễn nào mà hắn không thể đóng! Hóa thân hoàn hảo, kiêm luôn vai người bảo vệ, cưng chiều vợ mình vô điều kiện!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro