Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (5)

◎ Rời xa hắn ◎

"Con không biết Hoa Cương là người như thế nào sao?" Ba của Vân An đập mạnh tay xuống bàn trà gỗ, phát ra tiếng vang nặng nề, ông tức giận nói: "Hắn chính là một tên côn đồ!"

Vân An ngẩn ngơ mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó nhẹ nhõm thở phào. Thì ra ba mẹ cậu không hề phát hiện ra chuyện gì, họ chỉ không muốn cậu tiếp xúc với Hoa Cương vì cho rằng hắn là côn đồ?

Nhưng mà...

Hoa Cương học rất giỏi mà, chẳng phải hắn đứng đầu lớp Bốn sao?

Chưa kịp để Vân An nói gì, ba cậu như đã đoán ra suy nghĩ của cậu, càng giận dữ hơn, đập bàn cái nữa rồi nói: "Lớp Bốn là lớp kém nhất trong toàn khối của các con, đứng đầu lớp ấy cũng chẳng đáng gì."@ThThanhHinVng

"Hơn nữa! Hắn mỗi ngày bỏ học, không về nhà mà tụ tập với đám lêu lổng không học hành gì. Dù thành tích có tốt đến đâu, hắn cũng không phải là một đứa trẻ ngoan. Vân An, con sắp thi đại học rồi, ở cạnh hắn chỉ khiến con bị sa ngã thôi!"

"Con không bị sa ngã, ba à, Hoa Cương... không phải... côn đồ." Vân An vội vàng xua tay, cuống quýt giải thích cho Hoa Cương.

"Sao lại không phải! Hắn cũng giống như Nam Tịch lớp các con, học giỏi thì giỏi đấy nhưng lại chơi bời với mấy người không đứng đắn. Kết cục của Nam Tịch con cũng thấy rồi đấy. Con à, họ không có ba mẹ quản lý, con thì khác, con có chúng ta. Nghe mẹ đi, đừng giao du với họ nữa." Mẹ Vân An vừa nức nở vừa khẩn khoản nói.

"Kỳ thi đại học là việc quan trọng nhất trong cuộc đời con, ở thời điểm này con tuyệt đối không được phân tâm!"

Vân An đứng bất động, đối mặt với ba giận dữ và mẹ đang khóc lóc, không biết phải làm sao. Sự trách cứ của ba và lời cầu xin của mẹ như một ngọn núi lớn đè nặng lên lồng ngực cậu khiến cậu cảm thấy khó thở.

"Con... con..." Dưới ánh mắt mong chờ của cha mẹ, Vân An thực sự không thể mở miệng nói rằng cậu sẽ cắt đứt mối quan hệ với Hoa Cương. Cậu cắn chặt môi, đến mức hàm răng trắng suýt nữa cắn rách cả đôi môi đỏ.

Thấy cậu lưỡng lự, ba cậu hừ lạnh một tiếng, chỉ thẳng vào mũi Vân An mà mắng: "Con còn bảo con không bị hắn ảnh hưởng! Chuyện cảnh sát đến trường tìm các con sao con không nói với chúng ta?"

Vân An sững sờ, làm sao ba mẹ cậu biết chuyện đó?

"Chủ nhiệm lớp con đã gọi điện báo cho chúng ta! Vân An! Chúng ta là người giám hộ của con, đừng nói con chưa thành niên, dù con có lớn rồi thì con vẫn là con của chúng ta. Dù sau này con có lập gia đình, làm ba mẹ chúng ta vẫn có quyền giám sát con!"

Ba Vân An nói như liên thanh, không để cho cậu có cơ hội phản bác, khiến cậu á khẩu không biết trả lời ra sao.

"Mấy người cảnh sát đó cũng thật quá đáng, họ điều tra án là việc của họ, sao lại đến tìm các con. Các con sắp thi đại học rồi, chẳng phải họ làm con bị phân tâm sao! An An, cảnh sát đến tìm con là chuyện lớn, con về nhà phải nói ngay cho ba mẹ biết chứ." Mẹ Vân An nói thêm.

Vân An mở miệng nhưng chỉ nhìn thấy gương mặt giận dữ xen lẫn lo lắng của ba mẹ. Cuối cùng cậu chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

"Con đã hiểu."

"Từ giờ ở trường có chuyện gì phải nói cho ba mẹ biết ngay nhé? Ba mẹ là những người yêu con nhất trên đời, mọi quyết định của chúng ta đều vì con." Mẹ cậu nhấn mạnh.

Cuối cùng, Vân An im lặng bước vào phòng mình. Cậu mở sách vở, nhìn có vẻ như đang ôn tập nhưng thực ra tâm trí đang rối bời. Sự quan tâm và tình thương của ba mẹ khiến cậu cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao.

Khi mẹ cậu mang ly sữa vào phòng, Vân An cố gắng thử lần cuối trong đêm nay: "Mẹ... con..." Cậu nhìn mẹ đầy khẩn cầu, đôi mắt trong veo long lanh: "Thành tích của con... sẽ không giảm xuống đâu... Con chỉ muốn... làm bạn với Hoa Cương."

Mẹ cậu dịu dàng xoa đầu cậu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định lắc đầu: "An An nghe lời, con sắp trưởng thành rồi, đừng để ba mẹ phải lo lắng thêm nữa, nhé?"

Đôi mắt Vân An, tràn đầy hy vọng, như những ngôi sao vụt tắt, trở nên u ám ngay tức thì. Nhưng mẹ cậu như không nhận thấy sự thất vọng đó, chỉ dặn dò thêm vài câu rồi rời khỏi phòng.

【Cũng không phải thật sự bắt cậu cắt đứt quan hệ với Hoa Cương, chỉ cần cậu cứ công khai làm theo nhưng bí mật thực hiện ngầm là được.】 Hệ thống gợi ý với Vân An.@ThThanhHinVng

Vân An nằm trên giường, úp mặt vào chăn, giống như một con đà điểu đang tự giam mình.

Sáng hôm sau, như mọi khi, Hoa Cương chờ Vân An dưới lầu để cùng đi học.

Trước khi ra cửa, ba Vân An ngồi trên sofa nhìn vào điện thoại, lạnh lùng nhắc: "Vân An, nhớ kỹ những gì chúng ta nói tối qua. Nếu con không xử lý chuyện này ổn thỏa, thì ba sẽ thay con xử lý."

Trái tim Vân An như bị buộc một khối đá lớn, nặng trĩu, rơi thẳng xuống đáy biển sâu. Cậu im lặng gật đầu.

Xuống lầu, khi nhìn thấy Hoa Cương, đôi mắt Vân An sáng lên, cậu chạy đến bên cạnh hắn.

Quãng đường đến trường rất ngắn nhưng Vân An lại mong nó có thể dài hơn, dài thêm chút nữa.

Chẳng mấy chốc, họ đã gần đến cổng trường, Hoa Cương đột nhiên dừng lại, nhìn Vân An, mỉm cười dịu dàng: "An An, có chuyện gì muốn nói với ta à?"

Nụ cười của Hoa Cương khiến Vân An ngỡ ngàng, cậu như trở về lần đầu tiên gặp hắn.

"Em..." Vân An bối rối một lúc lâu rồi vẫn mở miệng, cậu không thật sự muốn cắt đứt quan hệ với Hoa Cương. Ở trường ba mẹ cũng không thể quản được cậu, chỉ là trên đoạn đường từ trường về nhà...

"Hoa Cương, từ giờ sau khi tan học... em... có lẽ không thể đi cùng anh được nữa." Vân An ngập ngừng nói.

Cậu sợ ba sẽ thấy cậu tiếp tục giao du với Hoa Cương và sẽ làm ra hành động gì quá mức. Phó bản luôn đầy nguy hiểm, dù Hoa Cương là tà thần thì Vân An cũng không muốn hắn vì những chuyện không đáng mà phải sử dụng sức mạnh quá nhiều.

"Vì sao?" Hoa Cương ngay lập tức hỏi lại: "Có phải là vì ba mẹ An An không thích ta không?"

"Không phải." Vân An gần như theo bản năng trả lời: "Chỉ là... nhà em gần trường học... anh... Đón đưa em mỗi ngày thật sự rất vất vả."

Vân An cúi đầu, gần như không dám nhìn vào mắt Hoa Cương. Cậu biết lý do này thật sự rất vụng về. Nếu Hoa Cương hỏi tiếp, thì...

"Được thôi." Hoa Cương đồng ý.

Vân An ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mắt mở to. Cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Hoa Cương sẽ từ chối nhưng không ngờ hắn lại đồng ý. Lòng Vân An bỗng có chút buồn bã.

"Ừm." Vân An không biểu hiện cảm xúc gì.

Hoa Cương nhướng mày hỏi: "An An không vui sao? Đây chẳng phải là điều em mong muốn..."

"Không phải là em... không vui." Vân An lần đầu tiên cắt lời Hoa Cương. Cậu lại cúi đầu xuống, giọng nói trầm buồn: "Sắp muộn rồi, chúng ta nhanh lên."

Nói xong, cậu không để ý đến Hoa Cương nữa mà chạy vào cổng trường. Phía sau, Hoa Cương khẽ cười đầy ẩn ý.

Cho đến khi bước vào lớp, tâm trạng Vân An vẫn chưa tốt lên. Nhậm Lê và Vu Du ngồi gần Vân An, cả hai đều có vẻ mặt không mấy dễ chịu.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, có người bị thương, có người chết. Bây giờ chỉ còn lại sáu người, ba nam ba nữ. Lớp Một có bốn người, lớp Hai và lớp Ba mỗi lớp có một nữ sinh.

Hai nữ sinh còn lại đều rất sợ hãi. Nhậm Lê an ủi họ: "Trong thời gian này, các người đừng làm gì thiếu suy nghĩ, nghiêm túc làm một học sinh bình thường, có lẽ sẽ không sao đâu."

Lời của Nhậm Lê thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Vân An. Có vẻ như Nhậm Lê biết điều gì đó?@ThThanhHinVng

"Hôm qua cậu ấy chết, tôi đoán có thể là vì..." Nhậm Lê nói với vẻ nghiêm trọng: "Đồng phục."

Vân An cũng nói cùng lúc với Nhậm Lê.

Bởi vì cậu ấy không mặc đồng phục. Ở trường, học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, đó là quy định của nhà trường. Cậu ấy đã vi phạm nên mới chết.

"Nhưng... nhưng... chuyện này thật là quái dị." Vu Du sợ hãi lắp bắp: "Cậu ấy đâu có cố tình không mặc, chỉ là đồng phục bị ướt. Hơn nữa sau đó cậu ấy đã quay về lớp để lấy đồng phục rồi mà."

"Quỷ không nhìn quá trình, chỉ nhìn kết quả." Nhậm Lê nói nghiêm túc: "Quy tắc này có thể càng khắt khe hơn với chúng ta, người chơi. Nên đừng để xảy ra sơ hở nào."

Nhậm Lê nhìn lướt qua Vân An, Vân An khẽ gật đầu. Mặc dù họ chưa có chứng cứ, nhưng chiếc áo đồng phục đã rơi xuống từ trên trời, như một lời nhắc nhở.

"Vu Du, đây không phải là thế giới bình thường. Dù có chuyện gì không tưởng xảy ra ở đây thì cũng là bình thường!" Nhậm Lê nhìn chằm chằm vào Vu Du: "Cô đã chơi nhiều lần mà vẫn không có cảnh giác sao!"

Đây là lần đầu tiên sau khi vào phó bản, Nhậm Lê nói nặng lời với Vu Du. Vu Du đỏ mặt, xấu hổ gật đầu, lí nhí nói: "Anh Lê, em biết sai rồi."

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt rụt rè của Vu Du, ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Lê dần trở nên mềm mại hơn, không nói thêm gì nữa.

Vân An quan sát một bên, âm thầm đoán cùng hệ thống. Cậu cảm thấy có lẽ Nhậm Lê và Vu Du đã quen biết từ trước khi vào phó bản này, dù rằng một người cấp B+, một người cấp C.

"Đúng rồi Vân An." Nhậm Lê đột nhiên nói: "Gần đây cậu đi lại khá thân với Hoa Cương đúng không?"

Vân An khẽ gật đầu, nói: "Chúng tôi... là bạn."

"Từ một khía cạnh nào đó, Hoa Cương và Nam Tịch giống nhau, đều là những phần tử nguy hiểm trong mắt các giáo viên. Vân An, cậu tốt nhất đừng quá thân thiết với anh ta, anh ta rất có thể sẽ mang lại rắc rối cho cậu."

Mọi người đều muốn cậu tránh xa Hoa Cương. Vân An cúi đầu không đáp lại, Nhậm Lê cũng không để ý. Cậu ta đã nhắc nhở Vân An, còn xử lý thế nào là chuyện của Vân An.

"Tôi có một ý tưởng mới."

"Nếu tiệc tối kỷ niệm thành lập trường không có manh mối, sao chúng ta không thử đến nhà Nam Tịch xem? Đôi giày múa đỏ kia không thể lúc nào cũng ở trong trường, chắc chắn là cô ấy mang từ nhà đến."

Người chơi nữ ở lớp Ba, tiểu Thanh, đề nghị.

Hiện tại lớp Ba chỉ còn lại mình cô ấy, cô ấy thực sự rất sợ hãi, chỉ mong tìm được manh mối ngay lập tức để xác định ai đã lấy trộm đôi giày đỏ của Nam Tịch.

Nhậm Lê và mọi người đều đồng ý với ý kiến của cô ấy. Tuy nhiên, Nam Tịch luôn sống khép kín, không có bạn bè trong lớp. Muốn biết cô ấy sống ở đâu, chỉ có thể hỏi chủ nhiệm lớp.

Chỉ chủ nhiệm lớp mới có địa chỉ gia đình và số điện thoại của phụ huynh từng học sinh.

Trong lúc giải lao 10 phút, Nhậm Lê và Vân An, hai học sinh có thành tích tốt nhất, được giao nhiệm vụ đến văn phòng của chủ nhiệm lớp Khương Vân.

Văn phòng rất rộng, có nhiều giáo viên cùng làm việc. Bàn làm việc của cô Khương nằm ở trong cùng. Khi thấy Nhậm Lê và Vân An, ban đầu Khương Vân vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã nhưng khi nghe họ trình bày lý do đến, sắc mặt cô lập tức thay đổi.

"Đã là học sinh lớp 12 rồi, trong đầu các em còn suy nghĩ gì nữa? Việc đến thăm gia đình Nam Tịch là trách nhiệm của giáo viên chúng tôi, nhiệm vụ của các em là học tập! Đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện linh tinh!" Khương Vân nghiêm khắc mắng.@ThThanhHinVng

Vân An cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên, người gần như cứng đờ.

Nhậm Lê thì vẫn cố gắng chen vào một câu giữa những lời trách mắng như mưa của cô Khương, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Cô Khương kiên quyết không cung cấp cho họ cách liên lạc với gia đình Nam Tịch hay địa chỉ nhà cô ấy, đồng thời còn đe dọa rằng nếu họ không tập trung vào việc học, cô sẽ gọi phụ huynh đến trường.

Nhậm Lê và Vân An trở về lớp với tâm trạng nặng nề. Họ chưa kịp đến phòng học thì Vu Du đã hớt hải chạy tới mang theo một tin mới.

Cảnh sát đã đến, họ đi tới phòng học 601, nơi Nam Tịch tử vong.

"Anh Lê, em và Vân An lên xem thử nhé. Biết đâu có thể tìm được manh mối mới từ phía cảnh sát." Vu Du tự đề xuất.

"Em có chắc không?" Nhậm Lê lo lắng hỏi.

"Yên tâm... Vu Du... thông minh lắm." Vân An trấn an.

Không lãng phí thêm thời gian, Vân An và Vu Du liền đi thẳng lên lầu 6. Quả nhiên, bên ngoài phòng học 601 đã được phong tỏa, trong và ngoài phòng đều có cảnh sát.

"Này, hai em học sinh kia, không được đứng đây nhìn lén, mau trở về lớp học đi." Một cảnh sát cau mày xua đuổi họ.

Vu Du nhanh nhảu giơ tay lên nói: "Anh cảnh sát, bọn em là nhân chứng."

Viên cảnh sát trẻ ngạc nhiên trong giây lát. Hai giây sau, một cảnh sát già từ trong phòng học 601 bước ra, trông khoảng 40 tuổi, dáng người gầy gò nhưng rắn rỏi, làn da ngăm đen và đôi mắt sáng.

"Là các em à." Vị cảnh sát già vẫy tay gọi hai người lại. Vân An nhớ ra đó là cảnh sát Hứa, người đã làm bản ghi chép toàn bộ sự việc trước đó và hỏi rất nhiều câu hỏi.

"Các cháu đã nói hết những gì cần nói rồi. Ở đây không còn việc gì liên quan đến các cháu nữa, mau quay lại lớp học đi." Cảnh sát Hứa nói.

Vu Du hơi sốt ruột. Phó bản này không phải là kiểu cảnh sát làm việc qua loa mà họ thực sự đang điều tra nghiêm túc. Hiện tại, nhóm họ không có thêm manh mối nào, nếu có thể lấy được thông tin từ phía cảnh sát thì sẽ rất tốt.

"Chú cảnh sát, bọn cháu..." Vu Du vừa định nói tiếp thì bị Vân An kéo tay lại.

"Chú Hứa, Nam Tịch... cô ấy... không phải... tự sát, đúng không?" Vân An bất ngờ lên tiếng.

Ánh mắt của cảnh sát Hứa lập tức trở nên sắc bén, sau đó dịu lại. Ông nhìn chằm chằm Vân An với vẻ nghiêm túc và hỏi: "Vân An, tại sao cháu lại nghĩ như vậy?"

Vu Du lo lắng. Chuyện Nam Tịch không phải tự sát và thi thể không toàn vẹn đều là những thông tin họ nghe lén được. Bây giờ nói thẳng ra với cảnh sát, liệu có bị coi là nghi phạm không?

Vân An trấn an Vu Du bằng cách vỗ nhẹ tay cô. Mặc dù trong lòng cậu cũng đang rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng lấy hết dũng khí để nhìn thẳng vào mắt cảnh sát Hứa, khiến bản thân trông thật chân thành.

"Cháu... cháu đoán vậy thôi." Vân An trả lời. "Lần trước... khi các chú... đến trường... các chú đã hỏi rất nhiều câu. Lần này... lại đến phòng học 601..."

"Nếu... Nam Tịch là tự sát, thì các chú... đâu cần phải... làm lớn chuyện như vậy."

Cảnh sát Hứa mỉm cười, gật đầu nói: "Cháu rất thông minh, nhưng việc Nam Tịch tự sát hay bị sát hại đều không liên quan đến các cháu. Các cháu nên..."@ThThanhHinVng

"Không... Nam Tịch là bạn... của cháu." Vân An nói dối. Tim cậu đập thình thịch, như thể máu trong người đang sôi lên.

Vu Du há hốc miệng nhìn Vân An đối thoại với cảnh sát, theo trực giác cô cảm thấy lúc này tốt nhất là không nên xen vào.

"Vậy à? Nhưng trong quá trình chúng tôi điều tra mối quan hệ của người chết, các cháu chỉ là bạn học của em ấy thôi." Cảnh sát Hứa nói.

Vân An lắc đầu, "Không phải tất cả bạn bè đều cần phải thể hiện tình bạn ra ngoài. Chúng cháu là bạn."

"Được rồi, cho dù các cháu là bạn của em ấy thì sao, các cháu cũng không giúp được gì đâu. Mau về học đi." Cảnh sát Hứa nói.

Vân An lại lắc đầu: "Em... có manh mối, muốn trao đổi."

Vân An muốn trao đổi manh mối với cảnh sát. Đôi mắt của cảnh sát Hứa híp lại, ông quan sát kỹ cậu bé trước mặt. Cậu không cao lắm, hơi khom lưng, đầu lúc nào cũng cúi xuống như một thói quen, trông rất tự ti và rụt rè, nhưng lại có gương mặt rất đẹp.

Tính cách này, việc chủ động nói chuyện với cảnh sát đúng là cần rất nhiều dũng khí và quyết tâm.

"Vân An, cung cấp manh mối cho cảnh sát là nghĩa vụ của mọi công dân..." Cảnh sát Hứa chưa kịp nói hết thì đã bị Vân An giơ tay cắt ngang.

Cậu rất kiên định: "Trao đổi." Nếu không, cậu thà không nói gì.

Cuối cùng, cảnh sát cũng phải thỏa hiệp.

"Đôi giày múa màu đỏ, Nam Tịch... cô ấy có một đôi giày múa màu đỏ... bị mất cắp ở hậu trường buổi tiệc mừng ngày thành lập trường." Vân An nói: "Kẻ trộm... có liên quan đến cái chết của cô ấy."

Cảnh sát Hứa chìm vào suy nghĩ sâu xa. Đây quả là một manh mối mới.

Ông không nuốt lời, Vân An và Vu Du đúng lúc chuông vào học vang lên đã kịp nhận được một manh mối từ cảnh sát.

Nam Tịch... mang thai.

Đứa bé đã chết trong bụng.

Giờ ra chơi, mọi người tụ tập lại, khi nghe tin Nam Tịch mang thai, ai cũng nhíu mày.

Vu Du nhìn Vân An với ánh mắt sùng bái. Trước đây, cô nghĩ Vân An chỉ là một người chơi yếu đuối, không ngờ cậu lại thông minh như vậy.

Đúng thế, tất cả họ đều là học sinh, mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong trường, nhiều chuyện không thể điều tra được. Vậy thì không bằng để cảnh sát giúp đỡ, mục tiêu của mọi người cũng tương tự mà.

"Vậy thì câu hỏi đặt ra là: Đứa bé của ai? Chẳng nghe nói Nam Tịch có bạn trai mà." Nhậm Lê thắc mắc.

Một cô bạn trong lớp Hai suy nghĩ rồi thử nói: "Có thể là của Hoa Cương bên lớp Bốn?"

"Cậu ta và Nam Tịch không phải là bạn sao? Hai người đều xinh đẹp, học giỏi và còn hay tham gia các hoạt động ngoại khóa cùng nhau nữa."@ThThanhHinVng

"Đúng thế, cậu nói vậy cũng hợp lý." Vu Du gật đầu.

"Không thể nào!" Vân An phản đối ngay lập tức. Làm sao có thể là con của Hoa Cương được chứ?Hệ thống hốt hoảng nhắc nhở trong đầu Vân An: 【Vân An, bình tĩnh nào, cho dù đứa bé là của Hoa Cương thì đó cũng chỉ là tình huống giả định khi các cậu bước vào trò chơi!】

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Vân An. Ai cũng thấy kỳ lạ vì phản ứng của cậu quá mạnh.

"Tôi... tôi và Hoa Cương... là bạn." Vân An lúng túng giải thích: "Nếu cậu ấy... có quan hệ tình cảm với Nam Tịch... chắc chắn sẽ nói với tôi."

"Nhưng chuyện riêng tư thế này, không nhất thiết phải kể cho bạn bè biết đâu." Vu Du nhíu mày nói.

Vân An im lặng, nắm chặt lấy vạt áo, không nói gì thêm.

Gần như không thể đợi lâu hơn, ngay khi tiếng chuông tan học tiết thứ tư vang lên, Vân An lập tức chạy ngay đến cửa lớp Bốn để chặn Hoa Cương.

Đây là lần đầu tiên Vân An đến tìm Hoa Cương ở lớp Bốn và cũng là lần đầu tiên cậu trực tiếp cảm nhận được Hoa Cương được các nữ sinh yêu thích đến mức nào. Chỉ cần hai người đứng ở cửa sau phòng học, tám chín phần mười các nữ sinh đi ngang qua đều quay đầu nhìn Hoa Cương.

"An An tìm ta gấp vậy, nhớ ta à?" Hoa Cương cố tình nói đùa.

"Không... không nhớ anh." Vân An nắm chặt vạt áo rồi thả ra: "Bọn em vừa có được... một manh mối mới..."

"Hả?" Hoa Cương hờ hững đáp lại.

"Nam Tịch... khi chết... đang mang thai." Vân An nói đến đây thì không muốn nói tiếp nữa. Cậu mím môi, biểu hiện ra sự kiên quyết hiếm thấy, nhìn thẳng vào Hoa Cương.

Hoa Cương hiểu ý, gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng mà Vân An quen thuộc nhất.

"Vậy nên An An đến hỏi ta, đứa bé trong bụng Nam Tịch có phải của ta không à?"

Vân An nhẹ nhàng đáp: "Ừm." Giọng cậu nhỏ đến mức nếu không chú ý, có thể bỏ qua.

"Nếu tôi nói thật sẽ làm An An buồn. An An vẫn muốn biết sao?"


*Tác giả có lời muốn nói:

An An: Tức quá, muốn phá CP!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro