👑Trường Trung học số 1 (3)
◎ Tiết tự học buổi tối ◎
Đó là một đôi giày da màu đỏ sáng bóng, đẹp đến mức không thể tả được, đầu giày hình vuông đối diện thẳng với mặt Vân An, bất động.
Vân An sợ đến mức gần như quên cả thở. Trong đầu cậu trống rỗng như một tờ giấy trắng tinh, không thể nghĩ ngợi được gì. Toàn thân cậu cứng đờ như một khúc gỗ, đến cả việc đứng thẳng cũng không làm được.
Chỉ như một giây trôi qua, chủ nhân của đôi giày đỏ dường như nhận ra Vân An đã nhìn thấy nó. "Nó" từ từ nhấc chân lên, bước một bước với động tác cứng đờ và bất tự nhiên.
Đôi giày đỏ tiến lại gần Vân An hơn, đến mức cậu không cần phải cúi xuống, ngay cả đứng cũng có thể thấy qua khóe mắt.
Một tiếng "bang" nhỏ vang lên bên tai Vân An, cậu lặng lẽ siết chặt vạt áo mình, lưng dán chặt vào vách ngăn, cố gắng kéo dài khoảng cách với "nó" ở buồng bên cạnh.
Vân An không dám tưởng tượng xem "nó" ở buồng bên đang trong tư thế gì. Càng nghĩ, cậu càng thấy sợ hãi. Nhưng nhìn đôi giày đỏ vẫn nỗ lực tiến lại gần, Vân An dần cảm thấy hoảng loạn. Cậu nghĩ, chỉ cần một chút nữa thôi, "nó" sẽ phá vỡ vách ngăn mỏng manh và đối mặt trực tiếp với cậu.@ThThanhHinVng
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong phòng vệ sinh. Vân An sững sờ một giây rồi mới phản ứng lại. Đó là tiếng phát ra từ buồng đối diện, cậu nhớ lúc vào nhà vệ sinh, buồng đối diện vẫn đóng kín và bên trong có người.
Vân An hơi hé miệng định kêu cứu nhưng cổ họng khô khốc, cậu cố gắng hết sức cũng chỉ phát ra một tiếng rất nhỏ. Cậu không biết người ở buồng đối diện có nghe thấy không, nước mắt cậu gần như sắp trào ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân thô bạo.
Như thể có ai đó mạnh mẽ đá vào cánh cửa buồng bên phải, phát ra tiếng "phanh" lớn. Vân An hoảng sợ, người cứng đờ.
Rồi cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngạo mạn và khinh thường: "Cút!"
Ngay lập tức, Vân An như được kéo trở lại hiện thực. Cậu cảm thấy an tâm hơn, vội vàng mở cửa, ngón tay run rẩy vì kích động.
Mở cửa ra, cậu nhìn thấy Hoa Cương đứng ở lối đi.
"Hức ~" Những cảm xúc hoang mang, sợ hãi và bàng hoàng dồn dập trong lòng Vân An khi vừa nhìn thấy Hoa Cương. Cậu như một đứa trẻ bị bỏ rơi, lao vào lòng Hoa Cương, ôm chặt lấy eo hắn không chịu buông.
Bị Vân An chủ động ôm chặt trong lòng, khóe miệng Hoa Cương hơi cong lên, tâm trạng rất tốt.
"Hoa Cương, Hoa Cương, sao bây giờ... mới đến tìm... em?" Vân An vừa khóc vừa gọi tên hắn, mắt đẫm lệ ngước nhìn Hoa Cương: "Em... em cứ nghĩ... anh sẽ không đến."
"Sao ta lại không đến khi em ở đây chứ? Đã ký khế ước rồi, An An, em có muốn bỏ rơi ta cũng không được." Giọng nói dịu dàng của Hoa Cương thì thầm bên tai Vân An như cơn gió nhẹ lướt qua. Lỗ tai Vân An hơi động đậy, sau cơn kích động, cậu dần bình tĩnh lại.
Khuôn mặt trắng nõn của Vân An hơi đỏ ửng, cậu xấu hổ rời khỏi vòng tay của Hoa Cương. Cậu... Cậu vừa rồi thật sự quá xúc động, mất kiểm soát.
"Buồng vệ sinh... đôi giày đỏ..." Vân An nhớ ra chuyện quan trọng nhất, cậu nắm lấy tay Hoa Cương, lắp bắp nói, càng gấp gáp, cậu càng nói chậm, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp từng chữ.
Nghe cách Vân An nói chuyện kỳ lạ, Hoa Cương hơi ngạc nhiên. Hắn nắm lấy cằm Vân An, nhẹ nhàng bắt cậu mở miệng, lộ ra chiếc lưỡi hồng nhạt mềm mại. Ánh mắt Hoa Cương tối lại, sau khi xác định Vân An không gặp vấn đề gì với dây thanh quản thì hắn mới buông tay.
"An An, lần này lấy được vai nhân vật nói lắp à?" Hoa Cương cười đùa, cố ý trêu Vân An.
Mặt Vân An đỏ bừng, cậu gật đầu rồi quyết định không nói thêm gì nữa, chỉ kéo tay Hoa Cương chỉ vào buồng vệ sinh, ra hiệu rằng chuyện đó rất quan trọng.
"Người đã đi rồi." Hoa Cương lắc đầu, Vân An ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng cũng hiểu ra. Vậy là "nó" thực sự là quỷ vì có thể biến mất ngay lập tức.
Lông tơ trên người Vân An dựng đứng, đồng tử hơi co lại, ngón tay vô thức siết chặt vạt áo Hoa Cương.
Nếu không có Hoa Cương, có lẽ vừa rồi cậu đã chết thật sự trong buồng vệ sinh.
Vân An ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Hoa Cương. Trong phó bản《 Trường Trung Học Số 1》, Hoa Cương cao hơn Vân An rất nhiều, gần 1m9, thân hình gầy nhưng săn chắc. Bộ đồng phục học sinh màu xanh đậm, gần như đen tuyền, trông như một món đồ thời trang trên người hắn. Với dáng người chuẩn hình tam giác ngược, Hoa Cương trông giống như một "móc treo quần áo" trời sinh, mang theo khí chất thoải mái của tuổi trẻ.@ThThanhHinVng
"Nhìn gì đó?" Hoa Cương xoa xoa đầu Vân An, vẫn như mọi khi, dịu dàng.
Lần này, trong phó bản, Hoa Cương vào vai một NPC là học sinh của lớp Bốn, một trong những nam thần của lớp, còn Vân An thì không học cùng lớp với hắn.
"Ta có thể xin chuyển lớp." Hoa Cương nói.
Trường Trung học số 1 chia lớp 12 thành nhiều lớp dựa theo thành tích. Lớp Một của Vân An là lớp có thành tích tốt nhất còn lớp Bốn của Hoa Cương lại là lớp có thành tích kém nhất. Tuy nhiên, thành tích của Hoa Cương rất xuất sắc, hắn luôn đứng đầu lớp Bốn nên việc chuyển lớp với hắn không hề khó.
Vân An thoáng động lòng nhưng sau đó nhớ tới lời dặn của hệ thống, lập tức nhanh chóng lắc đầu, nói: "Không được, không được."
Vân An kể lại cho Hoa Cương nghe những gì hệ thống đã cảnh báo. Phó bản《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》đã thất bại, nếu phó bản《Trường Trung học số 1》cũng thất bại, Vân An sợ rằng Hoa Cương sẽ bị "xóa sổ".
Sau khi trải qua một phó bản, Vân An cũng hiểu rằng trò chơi nhập vai sinh tồn này giống như một trò chơi trực tuyến quy mô lớn trong thế giới thực. Cho dù là hệ thống, những quỷ quái NPC hay các NPC là con người khác thì tất cả đều không có quyền tự chủ.
Nếu người chơi tử vong thì hệ thống thuộc về người chơi đó sẽ bị thu hồi, xử lý lại dữ liệu và sau đó được phân phối cho người chơi mới. Nếu người chơi vượt qua phó bản thì các NPC trong phó bản đó cũng sẽ bị xóa sạch ký ức, ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm khác chờ đợi người chơi mới tiến vào.
Trong tất cả những điều đó, việc Hoa Cương có "tỉnh táo" là điều vô cùng quý giá.
Vân An không biết Hoa Cương đã làm thế nào để có được quyền tự chủ nhưng cậu biết điều này chắc chắn không dễ dàng gì. Cậu không muốn vì mình mà khiến Hoa Cương bị xóa sổ.
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Vân An, tuy miệng cậu muốn từ chối nhưng lại không nói thành lời, Hoa Cương không hề để tâm đến những gì hệ thống giám sát và kiểm soát. Tuy nhiên, trước sự quan tâm của Vân An, cuối cùng hắn cũng mềm lòng, gật đầu nói: "Được, tất cả nghe theo An An."
Lúc này Vân An mới cười, một nụ cười nhẹ nhàng, mi mắt cong cong làm cho lòng Hoa Cương rung động.
Thấy Vân An có vẻ định nói thêm, Hoa Cương chỉ vào buồng vệ sinh bên cạnh và ho nhẹ: "An An định đứng trong nhà vệ sinh nói chuyện phiếm với ta mãi sao?"
Vân An vội vàng lắc đầu. Cậu vừa nhìn thấy Hoa Cương, xúc động đến nỗi quên mất hoàn cảnh xung quanh. Hai người cùng nhau rời khỏi nhà vệ sinh nhưng chỉ còn năm phút nữa là đến giờ tự học buổi tối. Hoa Cương tiễn Vân An đến trước cửa lớp Một.
Hắn nhẹ nhàng nhéo má Vân An rồi dịu dàng nói: "Mau về chỗ ngồi đi."
Sau khi nhìn thấy Vân An ngồi xuống, Hoa Cương mới rời đi. Hắn vừa rời khỏi thì Vu Du đã vội vã tiến lại gần, lo lắng nói: "Vân An, cậu đi đâu vậy? Sao giờ mới quay lại? Làm tôi sợ chết khiếp, lúc vào lớp không thấy cậu, tụi tôi còn tưởng cậu gặp chuyện gì rồi."@ThThanhHinVng
Vân An dừng lại một chút, quay đầu nhìn thấy những người chơi khác đều có mặt trong lớp, trông như đang họp.
Khuôn mặt của Vu Du lộ rõ vẻ lo lắng chân thành, Nhậm Lê – người chơi có cấp bậc cao nhất trong nhóm tám người – đã ngầm thể hiện vai trò lãnh đạo. Là một nam sinh nhưng tâm lý của cậu ta rất nhạy bén. Thấy sắc mặt Vân An không tốt, cậu ta hỏi: "Vân An, cậu vừa gặp chuyện gì phải không?"
Vân An gật đầu, nghĩ một lúc rồi kể lại chuyện vừa nhìn thấy đôi giày da nhỏ màu đỏ trong nhà vệ sinh cho mọi người nghe. Nhưng vì cậu đang đóng vai một người nói lắp nên nói chuyện rất chậm, làm mọi người càng thêm căng thẳng.
Có một người chơi không chịu được, sốt ruột thúc giục: "Vân An, cậu chỉ đóng vai nói lắp thôi, chứ đâu phải nói lắp thật, có thể nói nhanh hơn được không?"
Sắc mặt của Nhậm Lê lập tức trở nên nghiêm túc: "Sau khi vào phó bản, người chơi phải tuân thủ nghiêm ngặt nhân vật mà mình đảm nhận, không được phép mắc bất kỳ sai sót nào." Cậu ta quay sang người chơi vừa thúc giục Vân An và nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Cậu thúc giục Vân An nói nhanh, nếu cậu ấy bị hệ thống phán định vi phạm nhân vật và bị trừng phạt, cậu có chịu được trách nhiệm không?"
Người chơi đó cúi đầu, ngượng ngùng, không dám nói thêm lời nào.
Nhậm Lê tiếp tục nhìn từng người trong nhóm, giống như một người anh cả khuyên bảo: "Tôi biết mọi người chưa trải qua nhiều phó bản nhưng chắc chắn các bạn đã thấy cảnh đồng đội chết thảm trong phó bản. Đây là trò chơi sinh tồn, không phải trò chơi gia đình, một sai sót nhỏ cũng có thể khiến chúng ta mất mạng. Phó bản này bắt đầu với tám người chơi, tôi hy vọng khi vượt qua nó, tất cả chúng ta đều còn sống, không thiếu một ai!"
Những lời của Nhậm Lê làm mọi người đều cảm thấy xúc động, Vân An cũng kinh ngạc nhìn cậu ta một cái.
Ít nhất đến thời điểm này, có vẻ như Nhậm Lê thật sự muốn tốt cho mọi người. Có lẽ vì nhiệm vụ của phó bản nhiều người khác với nhiệm vụ cá nhân nên giữa các người chơi không có sự cạnh tranh mà là mối quan hệ đồng đội.
"Không sao đâu, Vân An, cậu cứ tiếp tục nói, chậm rãi cũng được." Nhậm Lê nhẹ nhàng nói với Vân An.
Vân An tiếp tục lắp bắp kể hết sự việc, nhưng cậu đã giấu đi chuyện gặp lại Hoa Cương.
Sau khi Vân An kể xong, cậu nhận thấy sắc mặt của Vu Du, Nhậm Lê và những người khác đều không tốt. Lúc đầu Vân An nghĩ họ lo lắng vì đôi giày da màu đỏ nhưng có vẻ không phải vậy.
"Vân An, cậu chắc chắn đã nhìn thấy đôi giày da nhỏ màu đỏ chứ?" Vu Du vẫn chưa từ bỏ, hỏi lại.
Vân An gật đầu. Vu Du sắc mặt biến đổi, sau vài giây mới khó khăn mở miệng: "Tôi nói một chuyện này, cậu đừng sợ nhé."@ThThanhHinVng
"Lúc cậu không có ở đây, cảnh sát đã tới tìm năm người chúng tôi."
"Cảnh sát nói... Nam Tịch không phải tự sát... mà là bị giết. Họ đến để tìm thêm manh mối."
"Sau khi hỏi xong, họ nhận được một cuộc gọi rồi đột nhiên trông rất lo lắng. Tôi đã lén nghe cuộc gọi đó."
"Tôi nghe thấy họ nói, thi thể của Nam Tịch... không còn nữa."
Thi thể của Nam Tịch không còn? Vân An suýt ngất xỉu. Trong đầu cậu lập tức hiện ra hình ảnh Nam Tịch treo cổ trên bục giảng với khuôn mặt đầy đau đớn, không nhắm mắt. Khuôn mặt nữ sinh ấy trở nên vô cùng đáng sợ khi bị nghẹt thở. Nghĩ đến đôi giày da màu đỏ mà cậu đã thấy trong buồng vệ sinh, Vân An che ngực, cảm thấy trái tim đập thình thịch, sợ hãi.
"Chúng tôi nghĩ... có khả năng rất cao người cậu thấy trong buồng vệ sinh... chính là Nam Tịch."
"Phó bản này... Nam Tịch nhanh chóng ra tay như vậy sao?" Một nữ sinh không thể kiềm chế, che miệng bật khóc. Rõ ràng, mục tiêu đầu tiên của Nam Tịch chính là Vân An.
Khi cô ra tay, toàn bộ người chơi đều nằm dưới bóng đen của sự sát hại.
"Cậu nói rằng khi đối mặt với cô ấy, Hoa Cương xuất hiện rồi cô ấy biến mất?" Nhậm Lê đột nhiên hỏi Vân An.
Vân An gật đầu, Nhậm Lê lại nói: "Nhưng các cậu không mở cửa buồng vệ sinh, làm sao biết cô ấy biến mất?"
Vân An sững người, nhận ra lỗ hổng trong lời nói của mình.
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không dám... mở cửa, nhưng bên trong... không có... không có tiếng động. Vì thế... tôi đoán cô ấy đã rời đi."
Nhậm Lê gật đầu, cau mày nhìn Vân An, không rõ liệu cậu ta có tin lời cậu hay không.
Nhưng Vân An có một thắc mắc, đó là nếu người trong buồng vệ sinh thực sự là Nam Tịch và cô đã tìm lại được đôi giày múa đỏ, thì cô tìm lại bằng cách nào? Người đã trộm đôi giày đỏ của cô liệu còn sống không?
Không chỉ riêng Vân An mà những người chơi khác cũng có cùng thắc mắc.
Vu Du lấy ra một tờ giấy nháp sạch, mọi người bắt đầu thảo luận và liệt kê những điều nghi ngờ của mình lên giấy.
Nam Tịch bị giết có liên quan gì đến việc cô bị trộm đôi giày múa đỏ không?
Nam Tịch đã tìm lại được đôi giày múa đỏ, vậy kẻ trộm còn sống không?
Kẻ giết Nam Tịch và kẻ trộm giày có phải là cùng một người không?......
Nếu hung thủ và kẻ trộm là cùng một người thì rất có thể đối phương có mối thâm thù sâu sắc với Nam Tịch nên mới ra tay như vậy.@ThThanhHinVng
Phó bản mới chỉ mở ra được một ngày, thậm chí chưa đến 24 giờ và những manh mối mà nhóm của Vân An nắm giữ còn quá ít, khiến những nghi ngờ chỉ có thể tạm thời để đó mà chưa có cách giải đáp.
Rất nhanh sau đó, tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên khắp trường học. Chủ nhiệm lớp Khương Vân bước vào, giày cao gót đen của cô đập xuống sàn vang lên âm thanh lộp cộp như một lời nguyền quanh quẩn mãi trong tâm trí Vân An khiến cậu bồn chồn, không thể tập trung và thậm chí chưa hoàn thành xong bài tập.
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, học sinh không được phép ở lại trường, tất cả phải rời khỏi trường trong vòng hai mươi phút.
Vân An vừa thu dọn xong cặp sách thì thấy Hoa Cương đứng chờ cậu ở cửa lớp. Vu Du cũng nhìn thấy, nhẹ nhàng chọc chọc vai Vân An, tò mò nói: "Vân An, cậu thân với Hoa Cương lắm à?"
Dù Hoa Cương không phải là học sinh lớp Một nhưng vì vẻ ngoài điển trai của hắn nên trong ký ức của mỗi người chơi đều có đoạn giới thiệu ngắn gọn về hắn.
Vân An nhẹ nhàng gật đầu mà không nói gì thêm. Cậu biết không thể che giấu chuyện mình tiếp xúc với Hoa Cương khỏi mọi người nên ngay từ đầu đã quyết định thoải mái kể cho các người chơi khác biết.
"Hoa Cương đẹp trai quá! Thật đó, lần đầu tiên tôi thấy một NPC đẹp trai như vậy trong trò chơi. Tôi cũng muốn làm bạn với anh ấy, thật ghen tị với cậu, hu hu hu." Vu Du không nhịn được cảm thán.
Ngay sau đó, cô lập tức bị Nhậm Lê túm cổ áo, thúc giục cô nhanh chóng thu dọn cặp sách và không trì hoãn thêm thời gian.
Vân An bước ra cửa lớp, thấy Hoa Cương đang có vẻ mặt chán chường.
Biết Vân An vẫn chưa hoàn thành bài tập và phải về nhà làm tiếp, Hoa Cương tỏ vẻ cười đùa khiến Vân An cũng cảm thấy hơi bực mình.
"Em... em không phải... không phải không biết làm... là do... do mất tập trung." Vân An cố gắng giải thích.
Hoa Cương gật đầu, kéo dài giọng điệu: "Đúng vậy, An An thông minh nhất, sao lại không làm được bài tập lớp 12 cơ chứ."@ThThanhHinVng
Nói xong, Hoa Cương mở cặp của Vân An, lấy bài thi chưa hoàn thành của cậu và bỏ vào cặp sách của mình. Vân An ngạc nhiên đến há hốc miệng, ngây ngốc hỏi: "Anh... Anh làm gì vậy?"
"Bé ngốc, đương nhiên là giúp em làm bài tập rồi." Hoa Cương đưa Vân An đến dưới lầu nhà Vân. Như thể nhớ ra điều gì đó, hắn đột nhiên cúi người, tiến sát mặt Vân An, giọng nói trầm khàn của một nam sinh tuổi dậy thì đầy ám muội, như thể đang tán tỉnh mà hỏi Vân An:
"Hay là tối nay An An đến nhà ta, ta sẽ dạy em làm bài tập rồi chúng ta... ngủ cùng nhau nhé."
*Tác giả có lời muốn nói:
Thời đại nam đức mới, đã biết bảo vệ vợ lại còn biết giúp vợ làm bài tập (khoe cơ bắp jpg)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro