Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (23)

◎ Mọi chuyện đều có ta ◎

Một chiếc ô tô màu đen từ xa lao tới cổng trường một cách hỗn loạn. Lúc đó, mặt trời đã gần tắt và đó là thời điểm học sinh tan trường. Cổng trường đông đúc với phụ huynh và học sinh. Tiếng phanh xe vang lên chói tai, giống như tiếng bước chân của tử thần, khiến mọi người sợ hãi, vội vàng tán loạn chạy trốn.

May mắn thay, tài xế đã phanh kịp thời, xe dừng lại ngay trước khi đâm vào cổng trường, mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm. Vân An được Hoa Cương kéo mạnh ra khỏi đường đi của chiếc xe đang lao tới, tránh được một tai nạn nguy hiểm.@ThThanhHinVng

Vân An thở hổn hển, mặt trời đã gần khuất sau núi và nhiệt độ mặt đất dần giảm xuống. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh nguy hiểm vừa rồi, Vân An vẫn toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nếu không có Hoa Cương kéo cậu và nếu tài xế không kịp phanh, thì cả Vân An, tiểu Thanh và các bạn học của cô ấy đều có thể đã không thoát khỏi cái chết.

Vân An theo bản năng nhìn về phía tiểu Thanh, cô ấy đứng sững sờ tại chỗ, khuôn mặt vẫn còn kinh hoàng. Các bạn học của cô đã sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, được các phụ huynh tốt bụng đỡ dậy để trấn an.

Phụ huynh xung quanh, sau khi lấy lại tinh thần, trở nên vô cùng phẫn nộ. Họ vây quanh chiếc xe, đập vào thân và cửa sổ xe, yêu cầu tài xế phải xuống xe chịu trách nhiệm.

Vân An thở hổn hển vài lần để bình tĩnh lại, cậu quay đầu nhìn Hoa Cương, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt, muốn cho Hoa Cương biết rằng mình không sao, không cần lo lắng quá. Cậu còn định cố gắng thuyết phục tiểu Thanh cởi đôi giày ra.

Nhưng Hoa Cương không buông tay. Hắn nhìn về một hướng cách đó không xa, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường. Vân An nghe thấy hắn cười nhạo và nói: "Trò vặt vãnh." nhưng trong giọng nói còn ẩn chứa sự khó chịu bị khiêu khích.

Như thể bị ngâm trong nước lạnh, Vân An toàn thân cứng đờ. Một trực giác kỳ lạ xâm nhập vào tâm trí cậu. Gần như theo bản năng, cậu quay đầu nhìn về phía tiểu Thanh và hét lớn: "Tiểu Thanh, chạy mau!"

Nhưng đã quá muộn.

Vân An vừa kịp lên tiếng thì có lẽ tiểu Thanh còn chưa nghe thấy tiếng gọi của cậu. Cánh cửa xe mở ra, tài xế vừa bước xuống đã bị phụ huynh quát mắng và ẩu đả. Nhưng ngay lúc đó, chiếc xe không còn người điều khiển đột nhiên rồ ga, tiếng động cơ gầm rú vang khắp cổng trường.

Chiếc xe, như điên loạn, lao thẳng về phía cổng trường. Tiểu Thanh đứng cách đầu xe chưa đến 10 mét, như bị dọa đến choáng váng, không hề nhúc nhích.@ThThanhHinVng

"Chạy đi!" Vân An khóc thét, nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt ướt đẫm. Cậu bị Hoa Cương giữ chặt lấy eo, không thể giãy ra.

Trong tích tắc, tiểu Thanh quay đầu nhìn về phía Vân An, ánh mắt đầy sợ hãi, cô nói: "Cứu tôi." Nhưng chân cô như bị dính chặt xuống đất, không thể nhúc nhích.

Có lẽ cô ấy còn chưa kịp nói hết hai chữ "Cứu tôi" thì đã bị đầu xe đã đâm mạnh vào thân hình mỏng manh. Cơ thể bằng xương thịt của con người không thể làm chậm lại cỗ máy lạnh lùng. Đầu xe cứ thế đẩy tiểu Thanh đến khi đâm vào tường cổng trường mới chịu dừng lại.

Mọi người xung quanh đều bị cảnh tượng kinh hoàng này làm choáng váng. Những phụ huynh vừa rồi còn đang chửi rủa và tấn công tài xế chỉ bị chiếc xe khởi động bất ngờ làm lảo đảo một chút, ai cũng an toàn. Chỉ có tiểu Thanh là chết.

Bàn tay rộng lớn và ấm áp của Hoa Cương chạm nhẹ lên mí mắt Vân An đang run rẩy. Toàn thân cậu đang run lên bần bật, có cả sợ hãi, phẫn nộ và nỗi buồn. Có những việc, không phải không nhìn thấy thì có thể xem như chưa từng xảy ra.

"An An." Hoa Cương có vẻ lo lắng, Vân An run rẩy quá mạnh. Hắn đổi vị trí, che chắn trước thi thể của tiểu Thanh, buông tay ra để xem xét tình trạng của Vân An nhưng Vân An lại cúi đầu chặt cứng.

"Ngẩng đầu lên!" Giọng của Hoa Cương mang theo sự nghiêm khắc và ra lệnh nhưng Vân An dường như không nghe thấy, không có phản ứng gì. Hoa Cương trực tiếp vươn tay nắm lấy cằm Vân An, buộc cậu phải ngẩng mặt lên.

Gương mặt vốn trong sáng giờ đây đẫm nước mắt. Vân An cắn chặt môi, đôi môi tái nhợt bị cắn đến mức chuyển sang màu hồng không bình thường. Hoa Cương nhìn thấy điều đó, có chút bất lực, hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào môi Vân An, ngăn cậu tiếp tục tự làm đau mình.

Hoa Cương thở dài rồi kéo Vân An vào lòng. Tiếng ồn ào của mọi người đang cố gắng cứu người vang lên xung quanh, tiếng còi của xe cảnh sát và xe cứu thương vang vọng trong lòng mọi người. Vân An vùi mặt vào ngực Hoa Cương, òa khóc. Nước mắt như một dòng thác, tuôn trào không ngừng.

Vân An có một cách khóc rất đặc biệt, khác với những người khác. Cậu khóc một cách yên lặng, không làm phiền người khác, như lúc này đây, ngoài Hoa Cương ra thì không ai biết Vân An đang khóc.@ThThanhHinVng

Hoa Cương không quen lắm, nhưng hắn chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng Vân An, như đang dỗ dành một đứa trẻ mà không cần nói gì để an ủi.

Bởi vì đang ở trong tình huống đầy căng thẳng nên ngay cả việc buông thả cảm xúc của mình cũng là điều quá xa xỉ. Vân An khóc một lúc rồi ngẩng đầu lên. Hoa Cương nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu mà không nói gì.

Vân An cũng không giải thích gì. Cậu không hiểu vì sao mình lại sụp đổ vào khoảnh khắc đó. Cái chết của tiểu Thanh dường như trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, khiến Vân An sụp đổ. Cậu cứ ngỡ mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Ở phó bản trước, Vân An đã chứng kiến quá nhiều người chơi chết. Cậu nghĩ rằng mình có thể đối mặt với cái chết bằng một tâm lý bình thường. Nhưng Nguyên Nguyên đã chết, Trần Thanh Lâm phát điên, tiểu Thanh chết... Còn những bạn học khác cũng chết. Những cái chết đó như từng quả tạ nặng nề dồn ép lên trái tim cậu, khiến cậu không thở nổi.

Vân An nghĩ mình có thể tự vượt qua những cảm xúc này nhưng mỗi lần chứng kiến bạn bè ra đi, cậu lại thấy mình bất lực.

Nguyên Nguyên là như thế, tiểu Thanh cũng là như thế. Vân An đã đứng ngay bên cạnh Nguyên Nguyên, nhưng chỉ có thể nhìn chiếc áo của cô ấy bay qua tay mình. Cậu cũng chỉ đứng cách tiểu Thanh hai bước chân, nhìn cô ấy bị xe đâm chết mà không thể vươn tay ra cứu.

Sự bất lực trước việc bạn bè ra đi và nỗi sợ cái chết bao vây Vân An khiến cậu cảm thấy nghẹt thở.

Vân An khóc đến mức đau đầu. Cậu nắm chặt tay Hoa Cương, như một người lạc trong sa mạc cuối cùng tìm được bạn đồng hành. Cậu dựa vào người Hoa Cương, như một con thú nhỏ đang nức nở.

Cảnh sát và xe cứu thương đã đến, đám đông cũng đã được sơ tán. Máu từ cơ thể tiểu Thanh chảy ra như một dòng suối, đỏ tươi, thậm chí còn rực rỡ hơn cả ánh hoàng hôn trên bầu trời. Vân An không muốn nhìn nữa, quay mặt đi và thấy hai bóng người quen thuộc.

Họ đứng cách Vân An không xa, Nhậm Lê đang ôm Vu Du. Cậu ta trông rất mệt mỏi, ánh mắt như già nua đi nhiều, không còn chút sinh khí nào. Vu Du thì khóc nức nở, mắt đỏ hoe.

Như cảm nhận được ánh mắt của Vân An, Vu Du nhìn lại. Khi thấy Vân An, cô ngẩn người rồi với vẻ xấu hổ, quay mặt đi. Vân An cũng thu lại ánh mắt, không biết phải đối mặt với Nhậm Lê và Vu Du thế nào.

Ít nhất là bây giờ, cậu không biết.@ThThanhHinVng

"Vân An." Tiếng bước chân vang lên, Nhậm Lê và Vu Du tiến đến. Vân An không nhìn họ, chỉ chăm chú nhìn các nhân viên y tế đang di chuyển thi thể của tiểu Thanh lên xe cứu thương. Cảnh sát cũng đang tiến hành điều tra hiện trường.

Do chiếc xe va chạm mạnh và không dừng lại sau khi đâm vào tiểu Thanh mà tiếp tục đâm vào tường cổng trường, thi thể của Tiểu Thanh không còn nguyên vẹn, máu thịt nham nhở, tay chân bị cụt. Cảnh tượng đó có thể khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

Nhậm Lê không quan tâm việc Vân An không trả lời. Cậu ta liếc nhìn Hoa Cương rồi nói: "Vân An, dù chúng ta không ở bên nhau lâu, nhưng tôi cũng phần nào hiểu được tính cách của cậu. Tôi biết từ khi tiểu Thanh chết, cậu sẽ không còn coi chúng tôi là bạn nữa, nhưng tôi vẫn giữ lời hứa trước đây. Dù cậu không coi chúng tôi là bạn, chúng tôi vẫn coi cậu là bạn."

"Không còn thời gian nữa, dù cậu có thái độ thế nào, chúng ta vẫn phải hợp tác." Nhậm Lê nói. "Hãy coi như hôm nay chúng tôi tặng cậu một bài học tàn nhẫn. Sau này đừng dễ dàng tin tưởng người khác."

"Ở nơi này, những ai có tình cảm đều sẽ không sống được lâu, chỉ có người vô cảm mới có thể đi xa hơn."

Nước mắt của Vân An lại rơi xuống, từng giọt trong suốt như ngọc trai. Cậu cứng đầu lau đi nước mắt, nhìn Nhậm Lê và nói: "Nhưng cậu cũng là người có tình cảm, đúng không?"

Nhậm Lê có tình cảm với Vu Du nên cậu ta mới tìm cách để tiểu Thanh mang đôi giày da đỏ và thay thế Vu Du đi tìm cái chết. Cậu ta cũng là người có tình cảm.

Nhậm Lê cười gượng gạo, gật đầu nói: "Cậu nói không sai. Tôi có tình cảm nên tôi và Vu Du cũng không có hy vọng thực sự rời khỏi nơi này. Tôi chỉ hy vọng chúng tôi có thể sống thêm một chút."

Vu Du khóc nấc lên, mắt đẫm lệ nhìn Vân An, nghẹn ngào nói: "Vân An, anh Lê làm vậy là vì tôi, đừng trách cậu ấy, nếu có trách thì trách tôi."@ThThanhHinVng

Vân An đứng ngẩn ra một lát, lắc đầu và nói: "Không cần bàn đến chuyện trách hay không. Tôi không có tư cách để trách."

Người có tư cách trách là tiểu Thanh. Nhậm Lê và Vu Du không làm hại Vân An nên họ không cần sự tha thứ của cậu.

"Hoa Cương, em... mệt quá rồi, em muốn... về nhà." Vân An nói với giọng yếu ớt.

Hoa Cương gật đầu, đưa tay nhận lấy cặp sách của Vân An rồi ôm vai cậu, cùng nhau rời đi. Bóng dáng của hai người dưới ánh hoàng hôn mờ ảo dần bị kéo dài vô tận rồi từ từ hòa quyện vào nhau.

Nhà Vân An cách trường khá xa nhưng chẳng mấy chốc họ đã đến dưới lầu nhà cậu. Suốt quãng đường, cả hai không nói gì. Khi Vân An ngoan ngoãn chào tạm biệt và định lên lầu, Hoa Cương bỗng gọi cậu lại. Một tay hắn đút trong túi, tay kia vẫy vẫy Vân An, trên gương mặt vẫn là nụ cười dịu dàng và đáng tin cậy mà Vân An đã quen thuộc.

Hoa Cương nói: "An An, tối nay hãy đi ngủ sớm, đừng nghĩ ngợi gì cả, mọi chuyện đã có ta lo."

Vân An gật đầu thật mạnh, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu mà không quay đầu lại, sợ rằng nếu quay đầu, Hoa Cương sẽ lại nhìn thấy nước mắt của mình.

【Hệ thống, tôi không biết phải đối diện với Nhậm Lê và Vu Du như thế nào. Tôi hiểu rằng Nhậm Lê chỉ muốn Vu Du sống sót, họ không thực sự làm gì sai với tôi, nhưng... nhưng trong lòng tôi cứ cảm thấy không thoải mái.】 Vân An lo lắng nói.

Đợi rất lâu mà hệ thống vẫn không trả lời, Vân An thất vọng cúi đầu. Ngay khi cậu định giơ tay gõ cửa thì giọng nói máy móc của hệ thống, mang theo chút dịu dàng an ủi, vang lên trong đầu cậu.

【Vân An, đừng để người khác làm ảnh hưởng, hãy giữ vững lòng mình. Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.】@ThThanhHinVng


* Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là ngày mà An An khóc rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro