Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (20)

◎ Gian lận ◎

Đôi giày da nhỏ màu đỏ trên chân Vu Du đã được cởi ra! Trong mắt Vân An hiện lên một tia vui mừng, bất kể Nhậm Lê đã dùng cách gì, việc đôi giày được cởi ra là một điều tốt!

Không kịp chúc mừng Vu Du và Nhậm Lê, Vân An vội vàng kể lại những thông tin mà mình vừa thu thập được từ chỗ Khương Vân cho hai người họ nghe.

Khương Vân đích thực là mẹ của Nam Tịch, điều này giải thích vì sao khi họ tìm cách liên hệ với gia đình học sinh giữa đêm, địa chỉ của Nam Tịch lại trống, số điện thoại của ba cô ấy thì không đúng. Có lẽ ngay từ đầu, Khương Vân đã không định để ba của Nam Tịch can dự vào cuộc sống của con gái.@ThThanhHinVng

Tuy quyền nuôi dưỡng Nam Tịch vẫn thuộc về ba cô, Khương Vân chỉ điền đại một số điện thoại vào để qua mặt.

Họ đã tìm kiếm mẹ của Nam Tịch bấy lâu nay nhưng thực ra bà đã ở ngay bên cạnh họ. Dù Vân An cảm thấy chuyện Khương Vân nói rằng Nghiêm Vũ là kẻ đã giết Nam Tịch vẫn cần được làm rõ, nhưng cậu có linh cảm rằng họ sắp tìm ra hung thủ.

Trái ngược với sự vui mừng của Vân An, Nhậm Lê và Vu Du trông như đang gắng sức duy trì tinh thần. Đặc biệt là Vu Du, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tiều tụy, trông vô cùng khổ sở.

Vân An không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, cẩn thận quan sát sắc mặt của họ rồi thăm dò: "Tôi... Tôi định nhờ cô Khương giúp Vu Du cởi đôi giày ra, vì rốt cuộc đôi giày đó là do bà mua cho Nam Tịch. Nhưng mà giờ giày đã được cởi rồi... thật là một điều tốt."

Đôi mắt Vu Du sáng lên, cô định nói gì đó nhưng lại bị Nhậm Lê ngắt lời.

Cậu ta gật đầu và nói với Vân An: "Cảm ơn cậu đã lo cho Vu Du, nhưng chúng tôi đã tìm ra cách an toàn nhất rồi. Giày đã cởi và đôi giày này sẽ không bao giờ xuất hiện trên chân Vu Du nữa."

Vân An gật đầu, trong lòng vẫn tò mò không biết Nhậm Lê đã dùng cách gì để giúp Vu Du cởi đôi giày đó.

Bởi vì theo những phân tích trước đây, chuyện này gần như là một thế cờ tử. Nam Tịch đã chọn Vu Du để mang đôi giày này vì cô đã tụt hạng trong bài kiểm tra. Nếu muốn giải quyết vấn đề, Vu Du cần phải tiến bộ trong kỳ thi thử thứ ba nhưng một khi cô tiến bộ thì lại mâu thuẫn với thân phận hiện tại của cô.

Nhưng Nhậm Lê không nói rõ, Vân An cũng hiểu rằng cậu ta không muốn nhắc đến điều đó.

Có thể Nhậm Lê đã dùng một loại đạo cụ nào đó? Vân An suy nghĩ trong đầu cùng với hệ thống, cậu nhớ hệ thống từng nói rằng cửa hàng có rất nhiều đạo cụ, nhưng chỉ mở ra theo cấp bậc của người chơi. Cấp bậc càng cao thì cửa hàng sẽ mở ra đạo cụ có cấp bậc càng cao. Nhậm Lê là người chơi cấp B+, nên cậu ta có thể mua được những đạo cụ cấp B+ và có lẽ đã dùng một đạo cụ bảo vệ mạng sống cho Vu Du?

Suy đoán của Vân An không được hệ thống phản hồi ngay. Sau một lúc lâu, hệ thống hỏi cậu một câu không liên quan: "Thẻ thân phận thật của cậu còn giữ trên người không?" Vân An đáp: "Còn." hệ thống lập tức không nói gì thêm, chỉ dặn cậu phải giữ gìn thẻ đó cẩn thận cho đến khi hoàn thành phó bản.@ThThanhHinVng

Vân An không hiểu rõ lý do nhưng cậu biết hệ thống sẽ không hại mình, nên ngoan ngoãn đáp: "Được."

Sau đó, Vân An, Nhậm Lê và Vu Du tiếp tục thảo luận. Nhậm Lê và Vu Du cũng đồng ý với Vân An rằng Nghiêm Vũ có thể nằm trong danh sách nghi phạm đã giết Nam Tịch nhưng hiện tại vẫn chưa thể khẳng định được.

Rốt cuộc tất cả những điều này chỉ là lời của Khương Vân.

"Nhưng..." Vu Du do dự nói: "Cô Khương là mẹ của Nam Tịch. Người ta thường nói trực giác của phụ nữ rất chính xác, liệu có phải Nghiêm Vũ vừa là kẻ giết người vừa là người đã trộm đôi giày?"

"Là mẹ, chắc chắn cô ấy hiểu Nam Tịch hơn chúng ta."

Vân An cũng đắn đo. Những điều Khương Vân nói đều có cơ sở và không mâu thuẫn nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn mà lại không thể nói rõ.

Có lẽ họ cần thêm chút thời gian để điều tra. Giờ Nam Tịch đã chết, không rõ ai là người đề nghị chia tay. Cả Nghiêm Vũ và Khương Vân đều khăng khăng với câu chuyện của mình và họ không thể hoàn toàn tin tưởng vào bất kỳ bên nào.

Nhưng may mắn là vấn đề cấp bách nhất đã được giải quyết. Vu Du đã cởi đôi giày da màu đỏ của Nam Tịch và cô ấy sẽ không phải lo lắng về kỳ thi thử thứ ba nữa.

Nhưng bài thi thử lần ba đối với mỗi học sinh đều rất quan trọng. Vân An và Nhậm Lê tuy chỉ là người chơi nhưng họ cũng cần phải đối mặt với kỳ thi này một cách nghiêm túc. Trường hợp của Vu Du đã cho họ thấy rằng, nếu lùi bước thì họ có thể bị Nam Tịch để ý.

Cùng lúc đó, thời gian Vân An về nhà mỗi ngày càng lúc càng muộn. Cả lớp giống như đang tham gia vào một cuộc đua căng thẳng. Sau khi kết thúc giờ tự học buổi tối, không ai trong lớp muốn rời đi. Tất cả đều ở lại lớp thêm ít nhất nửa giờ để học tiếp.

Vân An mỗi lần đều rời lớp đúng giờ như quy định, vì cậu không phải là một học sinh thật sự. Đối với cậu, hoàn thành nhiệm vụ còn quan trọng hơn. Tuy nhiên, Vân An lại bị ba mẹ trách mắng.

Đặc biệt là ba cậu, ông giận dữ trách móc rằng cậu không chú tâm vào việc học. Nếu không, tại sao các học sinh khác đều đang nỗ lực học tập, trong khi Vân An lại về nhà đúng giờ mỗi ngày? Vân An không thể cãi lại, cậu chưa bao giờ học cấp ba thực sự và với cậu, mỗi ngày ở trong phó bản từ 5 giờ sáng đã phải thức dậy, tối đến 12 giờ vẫn chưa được ngủ. Cuộc sống căng thẳng này khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.@ThThanhHinVng

Kỳ thi thử lần ba cuối cùng cũng tới, trong tâm trạng phức tạp của Vân An và Nhậm Lê. Kỳ thi kéo dài hai ngày, tất cả học sinh lớp 12 được xếp vào các phòng thi dựa trên thành tích của họ. Vân An, Nhậm Lê, Vu Du và tiểu Thanh đều không thi cùng phòng.

Nhưng điều làm Vân An ngạc nhiên là, khi bước vào phòng thi buổi sáng, cậu lại thấy bóng dáng của Trần Thanh Lâm.

Kể từ khi Trần Thanh Lâm bị ba mẹ đưa về sau sự cố ở dưới lầu nhà Vân An, anh đã xin nghỉ bệnh rất lâu và không đến trường học. Vân An và Nhậm Lê thậm chí đã bàn nhau, sau khi thi thử lần ba kết thúc sẽ đến thăm anh. Không ngờ, Trần Thanh Lâm đã trở lại.

"Trần Thanh Lâm." Vân An nhìn thấy cậu ấy từ xa và gọi lớn, nhưng Trần Thanh Lâm dường như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bước đi, bất chấp việc Vân An chạy theo phía sau, chỉ còn cách cậu ấy khoảng hai, ba mét mà gọi liên tục, Trần Thanh Lâm vẫn không quay đầu lại.

"Trần Thanh Lâm!" Vân An phải chạy nhanh hơn một chút và đứng chắn trước mặt anh mới ngăn được anh lại. Nhưng vừa nhìn gần, Vân An đã cau mày. Trần Thanh Lâm trông rất tệ.

Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi không có chút máu, ánh mắt vô hồn. Ngay cả khi nhìn thấy Vân An, anh cũng không thể hiện biểu cảm gì. Trông Trần Thanh Lâm như một con rối bị điều khiển, hồn vía như đã bị ai rút đi, chỉ còn lại cái xác không hồn.

Chỉ nhìn nhau trong hai giây, Vân An đã nổi da gà toàn thân, lòng cảm thấy lạnh buốt. Trần Thanh Lâm dường như đã thay đổi quá nhiều.

"Trần Thanh Lâm, tôi... Tôi là Vân An." Vân An tự giới thiệu. Cậu kéo nhẹ khoảng cách với Trần Thanh Lâm. "Cậu... Cậu còn nhớ tôi không?"

Vân An cảm thấy trạng thái hiện tại của Trần Thanh Lâm còn tệ hơn cả Vu Du khi bị đôi giày của Nam Tịch nhập vào. Nếu không phải Vân An đã tiếp xúc với cậu ấy và cảm nhận được làn da mềm mại, ấm áp, cậu ấy thậm chí còn nghi ngờ liệu Trần Thanh Lâm có phải là một cái xác không hồn không.

Trần Thanh Lâm gật đầu, đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Vân An, giọng nói trống rỗng: "Tôi biết, cậu là Vân An."

"Cậu... Cậu còn nhớ chúng ta... thân phận thật sự của mình chứ?" Vân An nhớ lại trạng thái kỳ lạ của Vu Du trước đây, khi cô đã gần như quên mất bản thân là ai, suýt nữa hòa nhập vào phó bản, trở thành một NPC trong đó. Giờ đây, Vân An nghi ngờ liệu Trần Thanh Lâm có đang rơi vào hoàn cảnh tương tự hay không.

"Tôi nhớ mà, chúng ta có nhiệm vụ, chúng ta phải tìm ra ai là kẻ đã trộm đôi giày đỏ của Nam Tịch, sau đó mới có thể rời khỏi nơi này." Trần Thanh Lâm nói với vẻ buồn bã, giọng điệu ảm đạm, ánh mắt dại ra. Nhưng khi nói đến câu cuối cùng, anh bỗng nhiên trở nên kích động, túm lấy tay Vân An, nói nhanh: "Cậu có tìm ra không? Ai đã trộm đôi giày của Nam Tịch? Cậu có tìm ra không? Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi phải rời khỏi nơi này!"@ThThanhHinVng

"Không, không, không! Tôi không thể rời đi, tôi sắp thi đại học rồi, tôi phải học hành chăm chỉ, thi tốt. Tôi không thể yêu đương sớm, cũng không thể làm nhiệm vụ, điều đó sẽ làm tôi lỡ việc học. Lần này trong kỳ thi thử, tôi nhất định phải đạt điểm cao, đạt điểm mà ba mẹ sẽ hài lòng." Trần Thanh Lâm cười một nụ cười méo mó, miệng nhếch lên, tạo ra một nụ cười chuẩn mực, nhưng trong mắt Vân An, nụ cười đó mang theo điều gì đó rất kỳ quái.

Vân An khiếp sợ. Trần Thanh Lâm đã thay đổi như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với anh?

"Không, Trần Thanh Lâm." Vân An cố gắng giải thích. "Cậu sẽ không thi đại học, chúng ta..."

Vân An chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Thanh Lâm đột ngột đẩy mạnh. Không kịp phản ứng, Vân An suýt ngã nhào xuống đất.

"Tôi phải thi đại học! Tôi nhất định phải thi, tôi sẽ đạt điểm cao, tôi sẽ không làm ba mẹ thất vọng. Tôi là một đứa con ngoan, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, tôi đã biết sai rồi. Tôi sẽ không yêu đương sớm nữa, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ đạt điểm cao." Trần Thanh Lâm phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân An, sau đó vừa lẩm bẩm vừa chạy về phía phòng thi của mình.

Vân An đứng ngẩn người tại chỗ, nhìn bóng dáng Trần Thanh Lâm chạy đi. Một cảm giác bất lực và nỗi sợ hãi sâu sắc dâng lên trong tim cậu. Có lẽ Trần Thanh Lâm đã phát điên rồi...

Kỳ thi bắt đầu. Giáo viên giám thị bắt đầu phát đề thi. Nhìn những con số dày đặc trên tờ đề, Vân An theo phản xạ bắt đầu làm bài nhưng trong đầu cậu không thể ngừng nhớ lại bộ dạng kỳ lạ của Trần Thanh Lâm vừa rồi.

Trong miệng anh liên tục lặp đi lặp lại rằng muốn đạt thành tích cao, sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không làm ba mẹ thất vọng, và... đừng đánh anh.

Sau ngày bị ba mẹ kéo về từ dưới lầu nhà Vân An, chẳng lẽ Trần Thanh Lâm đã bị ba mẹ đánh đập nặng nề sao? Nên anh mới không thể quay lại trường?@ThThanhHinVng

Nhưng nếu chỉ là một trận đòn của ba mẹ dạy con thì tại sao Trần Thanh Lâm lại sợ hãi đến mức phát điên? Anh không phải là một học sinh 17-18 tuổi bình thường, anh là một người trưởng thành, đã hoàn thiện tâm trí và còn trải qua nhiều phó bản trước đây.

Rốt cuộc họ đã đối xử với anh như thế nào mới có thể khiến một người sợ hãi đến mức đó?

Vân An đang làm bài bỗng nhiên ngẩn người, trong lòng cậu thấy hụt hẫng khi nghĩ đến tình trạng của Trần Thanh Lâm hiện tại. Đột nhiên, cậu cảm thấy một cơn đau nhói trên trán, như thể có thứ gì đó sắc bén xẹt qua. Vân An hoàn hồn và phát hiện có một cục giấy nhỏ trên bài thi của mình.

Hóa ra là cục giấy này vừa bay tới, đập trúng cậu.

Dù Vân An chưa bao giờ tham gia kỳ thi chính thức nhưng cậu đã từng xem trên TV, đây rõ ràng là một tờ giấy ghi chú. Có ai đó đang muốn gian lận? Lòng cậu chợt căng thẳng, theo phản xạ muốn giấu tờ giấy đi. Nhưng trước khi kịp làm gì, cậu nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau.

"Bạn học kia! Đưa tờ giấy trong tay cậu cho tôi!"


*Tác giả có lời muốn nói:

Tội nghiệp An An, bị bắt vì tội gian lận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro