Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (11)

◎ Yêu sớm ◎

Thi thể của Khúc Lị treo cao trên màn chiếu, đôi mắt trừng lớn đến mức dường như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Khuôn mặt tái nhợt của cô ta méo mó, vặn vẹo, giống như lúc còn sống đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng. Đầu cô ta bị treo lơ lửng, mười ngón tay loang lổ vết máu, trên người mặc một chiếc váy đỏ, trông như một hồn ma oán hận.

Trần Trí suýt chút nữa đối diện trực tiếp với thi thể của Khúc Lị, sợ hãi hét lên một tiếng, chân mềm nhũn, hốt hoảng chạy trốn nhưng mới chạy được nửa bước thì đã tè ra quần và ngã xuống ngay cạnh bục giảng, làm nước tiểu chảy ướt cả quần.

Trong vài giây, đầu óc mọi người dường như trống rỗng. Sau đó là tiếng hét kinh hoàng và khóc lóc vang lên không ngừng. Khương Vân với sắc mặt trắng bệch, cố gắng duy trì trật tự. Trong khi đó, Vân An ngồi bất động tại chỗ, hoàn toàn sững sờ.

Nếu đây không phải là ban ngày, nếu đây không phải là lớp Một thì Vân An chỉ biết nghĩ rằng cảnh tượng này giống hệt như lần họ nhìn thấy thi thể của Nam Tịch trong phòng học 601 tối hôm đó.@ThThanhHinVng

Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là Khúc Lị vẫn đang đi đôi giày da đen của chính mình.

Khúc Lị đã chết, thi thể bị mắc kẹt trong màn chiếu, buộc lớp Một phải tạm dừng học. Chẳng mấy chốc, tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp trường, và các học sinh lớp Một được giáo viên dẫn ra khỏi lớp, tạm thời chuyển sang một phòng học khác.

Thi thể của Khúc Lị sẽ được cảnh sát đưa đi và nguyên nhân cái chết của cô ta sẽ được điều tra.

Vân An nghĩ đến Hoa Cương, trong lòng cảm thấy lo lắng. Tối qua gần như toàn trường đều biết Khúc Lị và Hoa Cương đã ở bên nhau. Sáng nay, Khúc Lị lại bị phát hiện chết trong trường học. Liệu cảnh sát có nghi ngờ Hoa Cương không?

Vân An biết rằng chuyện này chắc chắn không phải do Hoa Cương làm nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn là người đáng nghi nhất.

Đây là lần đầu tiên Vân An cảm nhận được ý nghĩa của câu "mỗi giây trôi qua dài như một năm". Hết giờ học, cậu lập tức chạy về hướng lớp Bốn nhưng chưa kịp ra khỏi lớp thì đã bị Nhậm Lê và Vu Du kéo lại.

"Chuyện Khúc Lị chết là thế nào?" Nhậm Lê nghiêm túc hỏi.

Vu Du thì lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng đầy nỗi lo âu. Hôm nay chỉ có một NPC chết, nhưng ai biết ngày mai liệu có phải đến lượt họ, những người chơi?

Dù nhiệm vụ cấp C thường không có tỷ lệ tử vong quá cao nhưng trước cái chết, dù chỉ có 1% nguy cơ cũng đủ để khiến người ta sợ hãi.

"Cách chết này giống hệt như Nam Tịch." Vu Du run rẩy nói, đến mức hàm răng va vào nhau. Nhậm Lê an ủi cô bằng cách siết chặt tay và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng để trấn an.

"Tối qua cô ấy còn ở bên Hoa Cương..." Vu Du lắp bắp nói nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Vân An cắt ngang. Cậu kiên quyết lắc đầu: "Không phải Hoa Cương."@ThThanhHinVng

Lòng Vân An đã sớm bay về phía lớp Bốn. Cậu không thể nán lại dù chỉ một giây, lập tức xoay người chạy thẳng đến đó. Nhậm Lê và Vu Du vội vàng chạy theo. Trần Thanh Lâm đi chậm một bước, nhìn theo bóng ba người rời đi và thầm chửi một câu, giữa lông mày cũng hiện lên nét lo sợ.

Khi đến cửa lớp Bốn, mọi thứ vẫn bình thường, chỉ có điều Hoa Cương không có trong lớp. Vân An vừa hỏi mới biết rằng hắn đã bị gọi lên văn phòng.

Khi ba người đến trước cửa văn phòng, họ thấy vài viên cảnh sát đang đứng gác. Trước khi Vân An kịp lại gần, Hoa Cương đã cùng cảnh sát Hứa mà Vân An quen biết bước ra.

Thấy cảnh sát Hứa, Vân An có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi nhưng lúc này tất cả sự chú ý của cậu đều dồn vào Hoa Cương. Cậu sốt sắng chạy đến trước mặt Hoa Cương và lo lắng hỏi: "Anh... Anh sao rồi?"

Hoa Cương chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và lắc đầu: "Không sao."

Sau khi cảnh sát rời đi, Nhậm Lê và Vu Du tiến lại gần, kéo Vân An về đứng cùng họ. Hoa Cương là một NPC, hơn nữa còn là một NPC rất khả nghi.

"Hoa Cương, chắc cậu biết Khúc Lị đã chết rồi chứ?" Nhậm Lê nheo mắt, nhìn Hoa Cương với vẻ nghi ngờ.

Hôm qua còn thấy Hoa Cương và Khúc Lị tình cảm sâu đậm, vậy mà hôm nay Khúc Lị đã chết nhưng trên gương mặt của Hoa Cương lại không hề có chút dấu hiệu đau buồn.

"Cảnh sát đã đến, sao tôi lại không biết chứ." Hoa Cương dựa lưng vào bức tường trắng trên hành lang, gương mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp, bình thản đến mức khiến Vân An cũng phải ngạc nhiên.

"Vậy tại sao cậu vẫn..." Vu Du vừa nói đến đó thì bị Nhậm Lê bịt miệng lại. Điều quan trọng nhất lúc này là phải tìm ra ai đã giết Khúc Lị.

Thật ra trong lòng Nhậm Lê đã có một phán đoán sơ bộ nhưng họ tìm Hoa Cương chỉ để xác nhận lại.

"Tối qua cậu ở bên Khúc Lị phải không? Hai người đã xin nghỉ buổi tự học tối qua. Sao cô ấy lại chết trong trường học?" Nhậm Lê không chút khách sáo hỏi, thậm chí thái độ còn có phần gay gắt.

Vân An mím môi, xoay người lại, đứng đối diện với Nhậm Lê, muốn lên tiếng bảo vệ Hoa Cương nhưng bị Hoa Cương nhẹ nhàng kéo tay áo.

"Nhậm Lê, cậu đang thẩm vấn tôi sao?" Hoa Cương nói với vẻ thích thú. Không đợi Nhậm Lê phản ứng, hắn tiếp tục: "Thực ra cảnh sát đã thẩm vấn tôi rồi. Nếu cậu muốn biết sự thật, tôi không ngại nói cho cậu nghe, chỉ là thái độ của cậu nên tốt hơn một chút."

Mặc dù trên mặt Hoa Cương đang cười, nhưng trong ánh mắt của hắn không có một chút ý cười nào. Vân An đứng gần nhất thậm chí còn cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong lòng Hoa Cương.

Hoa Cương không thích Nhậm Lê và Vu Du, mặc dù Vân An không biết lý do nhưng cậu có thể cảm nhận được điều đó.

"Hoa Cương... Nhậm Lê và bọn họ có thể... có thể hơi sốt ruột." Vân An vội vàng nói thay cho Nhậm Lê và Vu Du. "Em sẽ giải thích cho họ..."

Ngón tay thanh mảnh của Hoa Cương nhẹ nhàng chạm vào đôi môi hồng hào mềm mại của Vân An. Hắn hơi nghiêng người về phía Vân An, hơi ấm từ hơi thở của hắn vỗ về vành tai của Vân An, khiến cho mặt cậu đỏ bừng.@ThThanhHinVng

Vân An nghe thấy giọng nói ôn nhu nhưng sắc bén của Hoa Cương: "Nếu An An xin lỗi bọn họ, ta chỉ càng thấy... khó chịu hơn."

Trong lòng Vân An căng thẳng, những lời của Hoa Cương như lưỡi dao sắc bén. Cậu không biết phải làm sao, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Hoa Cương rồi nghiêng đầu nhìn Nhậm Lê với vẻ khó xử.

May mắn là Nhậm Lê đã bình tĩnh lại, lập tức nói: "Thực xin lỗi Hoa Cương, vừa rồi tôi quá sốt ruột, giọng điệu không được tốt, tôi xin lỗi cậu."

"Tôi biết cậu muốn hỏi gì." Hoa Cương cười nhẹ: "Tối qua tôi và Khúc Lị đã cùng nhau đi đến trung tâm thành phố, đến nơi thì cô ấy nói quên mang bài thi về, bài thi hôm nay phải nộp."

"Cô ấy bảo tôi đi cùng về trường nhưng tôi không đồng ý, cô ấy tự về một mình." Hoa Cương tóm tắt nhanh chóng: "Tôi nói có phải là sự thật, có thể kiểm chứng."

Khúc Lị đã chết, điều đó có nghĩa Hoa Cương thật sự là người nghi ngờ hàng đầu. Khi cảnh sát đến hỏi chuyện, họ nhanh chóng thả hắn, có vẻ như Hoa Cương thật sự có chứng cứ chứng minh hắn không có mặt tại hiện trường.

"Nhưng đã muộn như vậy, cô ấy về một mình mà cậu không đi cùng? Không phải hai người đang yêu nhau sao? Cậu có thể đối xử như vậy với bạn gái mình?" Vu Du không thể tin hỏi.

Hoa Cương cười lạnh một tiếng, nhướng mày nhìn Vu Du: "Ai nói tôi và cô ấy đang yêu nhau?"

"Vậy những ngày qua hai người...?" Vu Du chậm rãi dừng lại, đúng vậy, bất kể là Khúc Lị hay Hoa Cương đều không bao giờ nói rằng họ đang yêu nhau, chỉ là suy đoán của những học sinh khác.

Nhưng dù không phải là tình yêu thì vẫn có chút tình cảm mập mờ, Vu Du nhìn chằm chằm Hoa Cương.

Hoa Cương nở nụ cười giả tạo: "Tối qua Khúc Lị có thông báo với tôi, nhưng tôi không đồng ý."

Câu này Hoa Cương nói với Vu Du và Nhậm Lê, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn Vân An.

Vân An ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Hoa Cương, đúng vậy, Khúc Lị thích Hoa Cương, mọi người đều có thể thấy điều đó, thông báo cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, điều này...

Bỗng dưng Vân An nghĩ ra điều gì đó, mồ hôi lạnh toát ra. Cậu biết tại sao Khúc Lị lại chết.

Nhậm Lê cũng đoán được, vẻ mặt cực kỳ khó coi, không còn dây dưa với Hoa Cương, chỉ có Vu Du vẫn còn vẻ mặt không hiểu.

Trước khi đi, Hoa Cương nhẹ nhàng xoa đầu Vân An, đến gần mặt cậu như muốn hôn nhẹ. Vân An sợ đến mức không dám thở nhưng Hoa Cương chỉ cười khẽ rồi nói: "An An có muốn đoán một chút không, ai là người đã hại cô ta?"@ThThanhHinVng

"Các cậu rốt cuộc làm gì vậy?" Vu Du khó hiểu nhìn Vân An và Nhậm Lê: "Chẳng lẽ Hoa Cương nói là sự thật? Có thể cậu ta đang gạt chúng ta, mà những gì bị theo dõi cũng có lỗ hổng."

"Cậu ta nói là sự thật." Nhậm Lê tựa vào tường hành lang, đôi mắt nâu sẫm của cậu ta mang theo chút sợ hãi và lo lắng, cậu ta không thể kiềm chế nhìn về phía Vu Du, may mà cậu ta và Vu Du chưa làm gì...

Vân An ngây dại nhìn xuống đất, lòng như lửa đốt, đến giờ phút này cậu còn có điều gì chưa hiểu.

"Khúc Lị là... bị Nam Tịch giết." Vân An từ từ nói: "Bởi vì cô ấy... đã thông báo với Hoa Cương."

Không chỉ như vậy, toàn bộ học sinh trong trường đều tưởng rằng họ đang bên nhau.

Khúc Lị vi phạm nội quy của trường, cô ta yêu sớm.

"Điều này... sao có thể..." Vu Du hoảng loạn, ấp úng, cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Nhậm Lê xoa đầu, mặt đầy mệt mỏi, nói: "Khúc Lị chết cũng có thể coi như là một tiếng chuông cảnh báo cho chúng ta, sau này cần phải cẩn thận hơn."

Vân An gật đầu, Nhậm Lê và Vu Du không biết thân phận thật sự của Hoa Cương, họ chỉ xem hắn là một NPC bình thường nhưng Vân An biết rõ, cậu cũng hiểu rằng Hoa Cương đang có ý đồ.

Hắn cố ý thu hút sự chú ý của Khúc Lị, cố ý để Khúc Lị nghĩ rằng hắn cũng quan tâm đến cô ta, cố ý dụ dỗ Khúc Lị thông báo với hắn, cố ý... khiến Nam Tịch giết Khúc Lị!

Giống như nụ cười bình thản trên môi Hoa Cương, đối với hắn, NPC hay người chơi đều không có gì khác biệt.

Hoa Cương chưa bao giờ che giấu ý đồ của mình trước mặt Vân An, thậm chí hắn rất rõ ràng thể hiện ý đồ của mình, trong mắt hắn, mạng sống của người khác chỉ như cỏ rác, bất kể là trong phó bản nào cũng như vậy.

Hệ thống trong đầu Vân An không khỏi cảm thán nói: 【Với khả năng của Hoa Cương, tôi cảm thấy trong những phó bản cấp thấp này, hắn là một tồn tại khủng khiếp hơn cả quái vật phó bản.】

【Không...】Vân An bỗng nhiên phản bác một cách nhỏ giọng: 【Hắn không phải là loại ác ma thích giết người để tìm niềm vui.】

Trong phó bản này, Vân An bị bắt nạt bởi hai người, một là Khúc Lị, một là Trần Trí.

Sự việc Khúc Lị chết như một cơn sóng nhỏ khuấy động cuộc sống bình lặng của các học sinh Trung học số 1, có ảnh hưởng nhưng không lớn, các bạn học bàn luận hai ba câu rồi cũng chẳng nói gì thêm, như thể mọi chuyện dừng lại ở đó.@ThThanhHinVng

Vân An cũng nhận được phản hồi từ Nghiêm Vũ, anh ta có một manh mối mới.

Nghiêm Vũ đã mua một món quà cho Nam Tịch trên mạng và đã chia sẻ địa chỉ, nếu không phải Vân An nhắc nhở, anh ta cũng không nhớ ra.

Khi nhìn điện thoại, Nghiêm Vũ gửi lại địa chỉ, Vân An khẽ nhíu mày, xác nhận địa chỉ với Nghiêm Vũ mà không thấy có sai sót. Nhưng sau đó, cậu nhận ra một điều không đúng.

Địa chỉ mà Nghiêm Vũ gửi cho cậu hoàn toàn không giống với địa chỉ mà Vân An và Nhậm Lê thấy ở văn phòng Khương Vân.

Dù rằng thông tin về Nam Tịch trên hồ sơ rất trống rỗng nhưng cũng cụ thể đến tên đường, hai địa chỉ này có thể coi như một ở phía đông và một ở phía tây, hoàn toàn đối lập nhau.

Rốt cuộc ai đã cung cấp thông tin sai lệch?

Vu Du đề nghị nếu tìm được địa chỉ cụ thể, không bằng đi một chuyến để tìm hiểu rõ ràng. Chủ nhật này mặc dù không phải là ngày nghỉ nhưng chiều chủ nhật họ có thể nghỉ nửa ngày.

Nhậm Lê và Vân An đều đồng ý, còn các nữ sinh khác thì bị ba mẹ quản thúc không thể ra ngoài, còn Trần Thanh Lâm nói có việc riêng nên không thể đi cùng.

Vu Du không nhịn được mà châm chọc Trần Thanh Lâm, có việc gì mà quan trọng hơn việc làm nhiệm vụ nhưng từ sau lần tranh chấp trước đó, Trần Thanh Lâm đã lùi bước và ít liên lạc với họ hơn, lần này không tham gia khiến Vu Du cảm thấy thoải mái hơn.

Chiều chủ nhật, Vân An lén lút nói dối ba mẹ, bảo rằng cậu đi học nhóm ở nhà bạn, ba mẹ cậu cũng đồng ý cho cậu ra ngoài, vì vậy Vân An phải vác cả cặp sách theo.

Ba người dựa theo địa chỉ mà Nghiêm Vũ gửi, từ xe buýt rồi chuyển sang thuê xe, cuối cùng căn cứ vào bản đồ trên điện thoại để đến đích. Vu Du không nhịn được thốt lên: "Nhà Nam Tịch có điều kiện tốt như vậy sao!"

Đây là khu biệt thự nổi tiếng trong nội thành. Khi ba người đến cửa, họ bị bảo vệ ngăn lại và yêu cầu phải đăng ký và xin chỉ thị từ Trần gia thì mới được vào.

Vân An ban đầu còn ngơ ngác nhưng dần dần cảm thấy hào hứng.

Họ nói mình là bạn học của Nam Tịch, Trần gia cho phép họ vào, có phải điều đó có nghĩa là họ không tìm nhầm không? Đây chính là nhà của Nam Tịch, nhìn thấy thì có thể họ sẽ tìm được nhiều manh mối hơn.@ThThanhHinVng

Chỉ có điều ba người không ngờ tới là, chưa vào đến nhà Nam Tịch, họ đã gặp một người không ngờ.

Trương Nguyệt Hoan.

Khi thấy Vân An và các bạn, Trương Nguyệt Hoan cũng ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Sao lại là các người?"

"Xin các người đừng có theo dõi tôi như bóng ma, các người có phải đến để điều tra không? Nếu các người đã biết tôi và Nam Tịch có quan hệ, sao còn ép tôi phải trả lời? Các người có muốn làm khó tôi phải không?" Trương Nguyệt Hoan cảm xúc trở nên rất kích động.

Khi sự hoảng sợ qua đi, Vân An và các bạn cũng nhanh chóng phản ứng lại, Trương Nguyệt Hoan và Nam Tịch là người một nhà sao?

Họ hóa ra là chị em? Không ai biết điều này ở trường học, hai người giấu diếm quá giỏi.

"Cô còn ồn ào như vậy, chúng tôi thật sự sẽ đến để cáo trạng." Vu Du bước lên một bước, che miệng Trương Nguyệt Hoan lại, biểu hiện nghiêm túc mà cảnh cáo: "Hôm nay chúng tôi đến chỉ muốn bày tỏ lòng thành kính với Nam Tịch, không phải muốn làm khó cô, tốt nhất cô cũng nên cư xử cho đúng mực."

Trương Nguyệt Hoan nghi ngờ nhìn ba người, cuối cùng vẫn gật đầu.

Trong phòng, người nghe thấy tiếng động trong viện cũng đi ra, lọt vào tầm mắt là một người phụ nữ có dáng người thanh thoát, khuôn mặt hiền hòa và dịu dàng, ngũ quan có vài phần giống với Trương Nguyệt Hoan, chắc hẳn là mẹ của cô. Nhưng nhìn rất trẻ, nếu không biết bà có một cô con gái như vậy, có lẽ người ta sẽ nghĩ bà chỉ mới hơn 30 tuổi.

Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đi ra, dáng người trung bình, hơi mập một chút, có lẽ chính là ba của Nam Tịch. Dù bộ dạng không thể gọi là xấu nhưng cũng chỉ có thể nói là bình thường, nhìn ngũ quan cũng không có chút nào tương đồng với Nam Tịch.

"Các cậu là bạn học của Nam Tịch phải không? Mau vào mau vào." Mẹ Trương Nguyệt Hoan mời ba người vào, khi Vân An và các bạn bước vào cửa thì phát hiện trong nhà còn có một đứa trẻ, là một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, nhìn giống ba của Nam Tịch.

Vân An nghe Nhậm Lê trao đổi nhiệm vụ với ba Nam Tịch, trong khi cậu âm thầm đánh giá căn biệt thự này.@ThThanhHinVng

Nhìn qua, ba của Nam Tịch trông rất xa hoa, căn biệt thự nhỏ hai tầng này rất rộng rãi, bên trong được bài trí cũng cho thấy sự phú quý. Nếu nói Trương Nguyệt Hoan có thể hiện ra gia cảnh giàu có của mình trong trường học thì Nam Tịch lại hoàn toàn không có dấu hiệu nào.

Nhậm Lê và ba Nam Tịch khách sáo với nhau, cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Nhậm Lê ngượng ngùng vì họ không phải là bạn bè thật sự của Nam Tịch nên nói dối có phần chột dạ, còn ba Nam Tịch thì tỏ ra không biết gì về những chuyện xảy ra trong cuộc đời Nam Tịch.

Thậm chí, ông còn không hiểu biết về Nam Tịch bằng nhóm người chơi họ.

Mẹ Trương Nguyệt Hoan cũng đứng một bên cười ngượng, trong khi Trương Nguyệt Hoan ngồi cách đó không xa nhìn cảnh tượng này và quay đầu đi, mắt trợn trắng, như thể đang chế giễu.

Ba Nam Tịch thậm chí không biết Nam Tịch đã từng có một đôi giày múa màu đỏ, Nhậm Lê nhận ra rằng từ ông không thể hỏi thêm nhiều manh mối, vì vậy quyết định muốn vào phòng của Nam Tịch để tưởng nhớ cô.

Ba Nam Tịch do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Vu Du đã tận dụng mọi cơ hội để đưa Trương Nguyệt Hoan đi cùng họ và mẹ Trương Nguyệt Hoan ngay lập tức đồng ý. Ba người, bao gồm cả Trương Nguyệt Hoan không tình nguyện, cùng nhau tiến vào phòng của Nam Tịch.

Phòng của Nam Tịch ở lầu hai. Vân An đã quan sát xung quanh, căn phòng này gần một phòng khác, trên cửa phòng có treo một số vật trang trí như là của một cô gái trẻ, chắc chắn đó chính là phòng của Trương Nguyệt Hoan.

"Phòng của Nam Tịch có gì đẹp." Trương Nguyệt Hoan ngồi trên đệm của phòng Nam Tịch, bĩu môi nói: "Sau khi cô ta chết, tất cả quần áo còn lại đều không còn sử dụng, gối đầu, chăn mền cũng bị đốt hết sạch."

Trong phòng thực sự rất sạch sẽ, tủ quần áo cũng trống rỗng, không có gì thừa thãi, chỉ có trên bàn học còn vài quyển sách và một ít đồ chơi nhỏ.

Thấy Vân An và các bạn nhìn chăm chú vào bàn học, Trương Nguyệt Hoan giải thích: "Mấy thứ này mẹ cô ta chưa kịp lấy đi, chỉ để lại ở đó."

Vân An nhớ rằng Nam Tịch sống trong một gia đình đơn thân, cô sống với ba nhưng nghe giọng nói của Trương Nguyệt Hoan dường như có điều gì khác thường.@ThThanhHinVng

"Các người là... gia đình tái hôn?" Vân An hỏi.

Trương Nguyệt Hoan họ Trương, bố của Nam Tịch họ Trần mà Trương Nguyệt Hoan lại không giống chút nào với ba Nam Tịch.

"Đúng vậy." Nam Tịch đã chết, Trương Nguyệt Hoan nhìn như không có gì phải kiêng kỵ, cô tự giễu và cười nhẹ, như thể Vân An đã mở ra cho cô một cơ hội để nói hết lòng.

Trước đây, cô không biết có thể nói những điều này với ai, tất cả đều kẹt lại trong lòng, dồn nén đến nỗi biến cô thành một đứa trẻ mà cô ghét.

"Như các người thấy đấy, mẹ tôi và ba Nam Tịch đã kết hôn, tôi là do mẹ tôi dẫn theo, quyền nuôi dạy cô ta thì ở trong tay bố cô ta." Trương Nguyệt Hoan nói.

Trong lời tự thuật của cô, Vân An và Nhậm Lê như thể chính mắt chứng kiến cuộc sống của Nam Tịch suốt 18 năm qua.

Sau khi ba của Nam Tịch và mẹ của Trương Nguyệt Hoan tái hôn, họ sinh thêm một đứa con, chính là đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi mà Vân An và mọi người nhìn thấy.

"Các người biết không, sau khi ba mẹ ly hôn, nếu họ không tìm được người bạn đời mới thì cậu vẫn còn có một gia đình. Nhưng nếu họ có bạn đời mới, kết hôn và sinh con thì cậu sẽ không còn gia đình nữa."

"Cậu sẽ trở thành người ngoài trong gia đình này, trong khi ba người họ mới là một gia đình thực sự."

Trương Nguyệt Hoan lau nước mắt ở khóe mắt, mắt cô đỏ hoe, khuôn mặt thể hiện sự bướng bỉnh. "Rõ ràng tôi có mẹ nhưng chẳng khác gì không có. Mẹ tôi nếu có tình yêu thì năm phần dành cho ba Nam Tịch, bốn phần cho con trai bà, còn tôi có được một phần đã là tốt rồi."

"Nhưng trong gia đình này, tôi vẫn chưa phải là người thảm nhất, Nam Tịch còn thảm hơn tôi."

"Ít nhất mẹ tôi là mẹ ruột của tôi. Dù bà có xem nhẹ tôi, yêu thương tôi ít ỏi nhưng ít nhất bà vẫnthương tôi thật lòng. Còn Nam Tịch và ba cô ta thì chẳng có mối quan hệ huyết thống nào. Một người ba không có quan hệ huyết thống với đứa con gái, lại không thường ở bên cạnh cô ta thì ông ấy có thể yêu thương Nam Tịch đến mức nào? Mỗi lần Nam Tịch về nhà, cô ta còn giống như một vị khách hơn cả tôi."

Nhậm Lê, Vân An và Vu Du bị sốc bởi những điều mà Trương Nguyệt Hoan vừa tiết lộ.

Nam Tịch và ba cô không có quan hệ huyết thống? Có lẽ là vì biểu cảm quá kinh ngạc của cả ba, Trương Nguyệt Hoan nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ rồi nói: "Các người không phải là bạn thân của Nam Tịch sao? Cô ấy không kể với các người à?"

Như thể nhận ra điều gì, Trương Nguyệt Hoan cười lạnh nói: "Thì ra là vậy, cô ta tỏ vẻ như không quan tâm đến chuyện này. Tôi còn tưởng cô ta thực sự không để bụng, hóa ra chỉ là đang giả vờ."

Dường như không còn gì để giấu giếm, Trương Nguyệt Hoan kể hết mọi chuyện mà cô biết cho Vân An và những người khác.

Nam Tịch không phải là con ruột của ba mẹ cô ấy, cô ấy được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi.

Mẹ của Nam Tịch không thể sinh con, trong khi ba của Nam Tịch lại rất mong muốn có một đứa con nên họ đã chọn Nam Tịch - cô bé xinh đẹp nhất trong trại trẻ mồ côi khi cô ấy khoảng bốn, năm tuổi - để nhận nuôi.@ThThanhHinVng

Ba người họ từng có một quãng thời gian hạnh phúc bên nhau nhưng niềm vui đó không kéo dài lâu. Khi Nam Tịch chỉ mới bắt đầu học tiểu học, ba của cô ấy đột nhiên kiếm được một khoản tiền bất chính trong việc kinh doanh, lại gặp thời cơ thuận lợi, công việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, thời gian ông ở nhà cũng ngày càng ít.

Việc ông ngoại tình và ly hôn dường như lập tức trở thành sự thật không thể thay đổi và Nam Tịch đã chọn sống với ba trong phiên tòa ly hôn, quyền nuôi dưỡng thuộc về ba Nam Tịch.

Tuy nhiên, dù ba Nam Tịch ngoại tình trong khi còn kết hôn nhưng ông cũng không hề có ý định nghiêm túc với người phụ nữ đó, chỉ là vui chơi qua đường. Vì vậy, trong nhà chỉ có người giúp việc chăm sóc Nam Tịch, nên thực tế Nam Tịch vẫn được mẹ cô chăm sóc dù quyền nuôi dưỡng thuộc về ba cô.

Chỉ có vào dịp lễ tết hoặc kỳ nghỉ, cô ấy mới đến ở với bố vài ngày.

Nếu nói rằng khi Nam Tịch còn nhỏ, ba cô ấy từng có tình cảm ba con với cô thì mối quan hệ này đã dần phai nhạt qua năm tháng. Huống hồ sau đó, ba cô còn tái hôn và có thêm một đứa con ruột.

"Vì vậy, khi các người vừa trò chuyện với ông ấy, ông ấy thậm chí còn không hiểu Nam Tịch bằng tôi." Trương Nguyệt Hoan cười lạnh.

Vân An nhìn Trương Nguyệt Hoan với ánh mắt phức tạp, khó hiểu hỏi: "Nếu... nếu cô và Nam Tịch cùng cảnh ngộ, tại sao... cô lại bắt nạt cô ấy?"

"Có thể nào... có sự hiểu lầm ở đây không?"

"Hiểu lầm?" Trương Nguyệt Hoan tỏ vẻ thờ ơ, cô nói: "Tôi đã tận mắt đọc nhật ký của cô ấy, làm sao có thể là hiểu lầm được?"

Như sợ Vân An và mọi người không tin, Trương Nguyệt Hoan lập tức đi đến giá sách trong phòng Nam Tịch, kéo ghế lại để leo lên và lấy từ trên giá một cuốn sổ cuộn dây.

"Đây là nhật ký của Nam Tịch, các người tự xem đi." Trương Nguyệt Hoan ném cuốn nhật ký của Nam Tịch về phía Vân An.

Vân An mở ra xem, chữ viết của Nam Tịch hoàn toàn trái ngược với tính cách của cô ấy. Mặc dù Nam Tịch có tính cách thẳng thắn, dũng cảm nhưng chữ viết lại rất thanh tú. Nhật ký không ghi nhiều ngày, nhưng mỗi ngày đều ghi chép rất chi tiết.@ThThanhHinVng

Nhật ký của Nam Tịch dường như đầy sự đau khổ. Cô ấy luôn dùng từ "cô" để chỉ một người nào đó, kể rằng người này đã gây ra nhiều rắc rối cho cô ấy. Ở trường, chỉ cần nhìn thấy "cô", Nam Tịch đã cảm thấy khổ sở đến mức không muốn gặp lại, thậm chí hy vọng người này biến mất.

"Các người nghĩ người mà cô ấy nhắc đến không phải là tôi sao?" Trương Nguyệt Hoan ngẩng đầu lên, bướng bỉnh nói, giọng cứng rắn nhưng nước mắt không ngừng rơi. "Ở trường, ở nhà, cô ấy đều có thể nhìn thấy tôi. Người đó ngoài tôi ra thì còn ai khác được chứ!"

"Các người nghĩ tôi muốn bắt nạt cô ta à? Ban đầu, tôi tưởng rằng cô ta hiểu tôi, vì cả hai chúng tôi đều có hoàn cảnh gia đình giống nhau. Nhưng sau này tôi mới nhận ra, đó chỉ là do tôi tự mình đa tình mà thôi! Cô ta thực sự ghét tôi, vậy tại sao tôi không thể ghét cô ta chứ?"

Vu Du lấy cuốn nhật ký từ tay Vân An, cẩn thận lật xem lại một lần và lẩm bẩm: "Không thể nào, Nam Tịch không phải người như vậy."

Vân An cau mày suy nghĩ. Từ những thông tin hiện có, dù Nam Tịch có tính cách hơi thất thường nhưng cô ấy vẫn là một cô gái sống tình cảm. Ở một mức độ nào đó, Nam Tịch và Trương Nguyệt Hoan đúng là có sự đồng cảm về hoàn cảnh. Vậy tại sao Nam Tịch lại ghét Trương Nguyệt Hoan đến mức hy vọng cô ấy biến mất?

"Tôi biết các người sẽ nói như vậy! Các người đều giống nhau cả!" Trương Nguyệt Hoan chỉ vào ba người, khóc nức nở, thở không ra hơi. "Vì Nam Tịch xinh đẹp, học giỏi nên bất cứ điều gì cô ta làm các người đều không cho là sai. Rõ ràng bằng chứng nằm ở đây, mà các người vẫn nói cô ta không phải người như vậy!"

"Chẳng lẽ người xấu nhất định phải có khuôn mặt đáng ghét hay tầm thường sao? Chẳng lẽ người đẹp thì nhất định phải có lòng tốt hay sao?"

Nhìn Trương Nguyệt Hoan đau khổ, Vân An và hai người kia cũng không biết phải nói gì. Cô ấy cũng là một người đáng thương.

Nhưng còn cuốn nhật ký này...

"Nhật ký này... có thể cho chúng tôi xem được không?" Vân An hỏi.

Trương Nguyệt Hoan vội lau nước mắt, giọng khàn khàn nói: "Các người muốn thì cứ lấy đi, tùy các người."

"Nhưng tôi nói cho các người biết, nếu các người dùng nó làm bằng chứng để nói rằng tôi bắt nạt Nam Tịch, tôi sẽ không thừa nhận!"@ThThanhHinVng

Vân An suy nghĩ rất lâu rồi mới nói với Trương Nguyệt Hoan: "Nam Tịch là một cô gái rất rõ ràng trong việc yêu ghét. Cô bắt nạt cô ấy... nhưng cô ấy đã bao giờ trả đũa lại cô chưa?"

Trương Nguyệt Hoan sững sờ vài giây, sau đó vội vàng phản bác: "Cô ta không trả đũa, nhưng chẳng phải điều đó chứng tỏ cô ấy có gì đó không ngay thẳng sao?"

Dù không có chứng cứ rõ ràng, Vân An vẫn cảm thấy không chắc rằng người được nhắc đến trong nhật ký của Nam Tịch thực sự là Trương Nguyệt Hoan. Cũng có khả năng đây chỉ là sự hiểu lầm do Trương Nguyệt Hoan tự tạo ra.

Cô ấy quá nhạy cảm, mà sự nhạy cảm này là kết quả của gia đình nơi cô ấy sinh ra. Không ai có thể trách cô ấy vì sự nhạy cảm đó.

Nhậm Lê và Vu Du đã lục soát phòng của Nam Tịch thêm một lần nhưng không tìm thấy manh mối gì khác hữu ích. Đúng như Trương Nguyệt Hoan đã nói, Nam Tịch chỉ thỉnh thoảng ở đây, nên trong phòng không còn nhiều đồ đạc, phần lớn đã bị dọn sạch.

Khi ba người bước ra khỏi nhà của ba Nam Tịch, họ đều trầm ngâm. Mặc dù họ hiểu rõ đây chỉ là một màn chơi trong trò chơi nhưng vào lúc này, Nam Tịch giống như một người bạn thực sự của họ.

Trên đường về nhà, ba người trò chuyện nhỏ về những manh mối đã thu thập được trong ngày hôm nay.

Ban đầu, Nam Tịch trông giống như một học sinh trung học bình thường nhưng càng điều tra, càng thấy nhiều chuyện phức tạp xung quanh cô. Từ gia đình, bạn trai cho đến trường học, dù họ chưa từng gặp Nam Tịch ngoài đời, nhưng qua những gì họ biết, họ có thể hình dung được chân dung thực sự của cô.

Cô đầy sức sống, dám yêu dám ghét. Mặc dù gia đình không hạnh phúc, cô vẫn giữ được lòng tự trọng và với thành tích học tập xuất sắc, cô giống như bông hoa vươn mình trong mùa xuân, không sợ đối mặt với khó khăn.

"Chúng ta đã tìm thấy nhiều manh mối, nhưng chúng đều rất hỗn độn và nhiều manh mối liên quan đến gia đình của Nam Tịch và các mối quan hệ trong trường học." Nhậm Lê phân tích một cách lý trí, cậu ta đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ nên đầu óc khá tỉnh táo. "Tôi nghĩ chúng ta nên quay trở lại trọng tâm. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra ai đã ăn trộm đôi giày múa đỏ của Nam Tịch. Đây mới là điều quan trọng!"

Vu Du với đôi mắt hơi đỏ, gật đầu mạnh mẽ, đồng ý với quan điểm của Nhậm Lê.

"Nam Tịch ban đầu dự định sẽ biểu diễn với đôi giày múa đỏ này trong buổi dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường. Tuy nhiên, đôi giày múa này đã bị ai đó lấy trộm ở hậu trường khiến Nam Tịch rơi vào tình huống không có giày để diễn. Điều này có thể khiến cô không thể lên sân khấu biểu diễn." Nhậm Lê nói.@ThThanhHinVng

"Kẻ trộm giày có thể là người muốn Nam Tịch không thể lên sân khấu để họ được lợi."

"Có thể là Khúc Lị không?" Vu Du lập tức đoán. Cô ta và Nam Tịch luôn đối đầu nhau, giống như hai đóa hoa hồng trắng và hồng đỏ trong lớp. Nếu Nam Tịch không thể biểu diễn trong buổi dạ tiệc thì Khúc Lị có thể chiếm toàn bộ sự chú ý.

Hơn nữa, Khúc Lị đã chết và có khả năng chính Nam Tịch đã giết cô ta nên Vu Du cảm thấy rất có lý.

"Khúc Lị... là vì yêu sớm, cô ấy đã vi phạm quy định trường học." Vân An lắc đầu: "Nam Tịch giết... vi phạm quy định trường học... học sinh và chính cô ấy... giết người, không giống nhau, không thể... nhập làm một."

Vân An gần như chắc chắn rằng Nam Tịch không chỉ giết vì lý do vi phạm quy định hoặc chỉ vì muốn làm quỷ. Thực ra, Nam Tịch vẫn giữ lại một phần ý thức của mình và cô chỉ tấn công những học sinh mà cô muốn giết.

Bằng chứng rõ ràng nhất chính là Vân An. Ngay ngày hôm sau khi cậu bước vào nhiệm vụ, Nam Tịch đã tìm cậu.

Nếu hôm đó không có Hoa Cương, có lẽ Vân An thực sự đã không bao giờ rời khỏi được cái nhà vệ sinh đó.

Nghĩ lại chuyện này, lòng Vân An vẫn có chút lạnh lẽo.

"Buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường có chọn tiết mục không? Nếu một tiết mục gặp sự cố, sẽ có tiết mục dự phòng lên thay." Nhậm Lê nói: "Nếu Nam Tịch không thể lên sân khấu vì không có giày múa thì tiết mục dự phòng sẽ là người được lợi nhất."

"Cũng có lý." Vu Du nói, như thể đã suy nghĩ điều gì đó. Cô đập tay vào ngực và nói: "Chuyện này để em lo, em sẽ điều tra."

Khi xe buýt đến nơi, ba người xuống xe, Vân An chuẩn bị về nhà nhưng Vu Du muốn đi dạo thêm ở trung tâm thành phố. Cô nói rằng đây là một nhiệm vụ có môi trường bình thường hiếm có nên việc đi dạo cũng coi như là một phần thưởng.

Nhớ lại nhiệm vụ trước mang tên《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》, với tình huống đa phần là giết chóc, Vân An có chút xúc động và hiểu cho Vu Du. Tuy nhiên...@ThThanhHinVng

Vân An nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vu Du... Dạo này... cô không nghiêm túc học, sắp đến... kỳ thi thử lần ba rồi."

Vu Du nghịch ngợm chớp mắt với Vân An, cười nói: "Ai ya, cậu không cần lo cho tôi, tôi tự biết mà."

Không thuyết phục được Vu Du, Vân An đành quay về nhà. Trên đường về, hệ thống phân tích với cậu: 【Vu Du dám làm vậy, có lẽ là vì vai diễn của cô ấy. 】

【Vai diễn? 】 Vân An thắc mắc.

Hệ thống giải thích: 【Cậu tham gia nhiệm vụ đều là nhiệm vụ cấp thấp nhất, cấp C. Những vai diễn của cậu đều rất đơn giản, không quá khó. Ví dụ, trong nhiệm vụ trước cậu đóng vai một nữ diễn viên có tính cách hướng nội, không hát cũng không nhảy, còn trong nhiệm vụ này cậu đóng vai một học sinh nói lắp, cũng có tính cách hướng nội. Những vai này đều dễ diễn. 】

【Khi cậu tham gia những nhiệm vụ có cấp độ cao hơn, vai diễn của cậu sẽ phức tạp hơn, hạn chế cũng nhiều hơn, và tỷ lệ tử vong sẽ tăng theo. 】

【Vậy Vu Du thì sao? Vai diễn của cô ấy có khó không? 】

【Hiện tại nhà trường đang siết chặt thành tích học tập. Vai diễn của cô ấy có lẽ là vai một người không học hành gì cả, hoặc là một kiểu nhân vật không cần phải học hành chăm chỉ. 】

Vân An ngây thơ gật đầu, cảm thấy phân tích của hệ thống rất có lý. Điều này khiến cậu yên tâm hơn.

Những ngày này, sau khi ở chung với Nhậm Lê và Vu Du, Vân An dần coi hai người họ là bạn bè. Nếu có thể, cậu mong rằng cả ba người đều có thể vượt qua được nhiệm vụ này một cách an toàn.

Trước khi trời tối, Vân An cõng cặp sách về nhà. Trong lòng cậu có chút lo lắng vì cậu đã hứa với mẹ là sẽ về trước 5 giờ chiều, nhưng bây giờ đã gần 6 giờ rồi.@ThThanhHinVng

Bước vào nhà, Vân An thấy ba mình đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt khó chịu, còn trong bếp, máy hút khói đang ầm ầm kêu, mẹ cậu có lẽ đang nấu ăn.

"Con xin lỗi, con về muộn." Sau những ngày này, Vân An đã học được rằng thay vì chờ bị ba mắng thì xin lỗi trước có thể khiến họ bớt giận, và cậu cũng đỡ bị trách mắng hơn.

"Hừ!" Ba Vân nhìn có vẻ rất tức giận. Ông một tay giật lấy cặp sách của Vân An, kéo khóa ra rồi trút hết sách vở, bài kiểm tra và túi đựng bút lên mặt đất.

"Ba hỏi con, hôm nay con có đi học cùng bạn bè không?" Ba Vân chỉ tay vào Vân An, giận dữ nói.

Vân An sững sờ trong hai giây, định mở miệng trả lời nhưng ba cậu đã ngắt lời: "Ba khuyên con nghĩ kỹ rồi hãy nói! Nếu dám nói dối trước mặt ba..." Ba Vân rút ra một cái thước dài: "Đừng trách con lớn thế này mà còn bị đánh!"

"Con... Buổi chiều con không học bài." Vân An hoảng hốt, cậu không biết ba mình làm sao biết được và không biết ba đã biết bao nhiêu.

"Vân An! Con đã học được cách nói dối ba mẹ!" Cha Vân giận dữ nói: "Con có phải đang thắc mắc làm sao ba biết?"

"Chủ nhiệm lớp của con, cô Khương đã gặp con và bạn cùng lớp đi lang thang trên phố. Cô ấy gọi điện thoại cho ba, khuyên rằng các con sắp thi đại học, bảo ba mẹ phải bắt các con học tập nhiều hơn, đừng để các con đi chơi!"

"Vân An! Ba và mẹ con quản lý con vẫn chưa đủ nghiêm sao? Con thực sự làm ba thất vọng!" Ba Vân phẫn nộ nói.

Vân An không ngờ lại bị chủ nhiệm lớp nhìn thấy và tố cáo với ba mẹ. Cậu đã nói dối và cũng chấp nhận hình phạt từ ba mình.@ThThanhHinVng

Tuy nhiên, ba Vân đánh khá mạnh và sáng hôm sau khi dậy, lưng Vân An vẫn còn đau âm ỉ.

Cậu cố gắng phớt lờ cơn đau, đến trường sớm. Ngay khi đến cổng trường, cậu đã thấy Hoa Cương.

Vân An chưa kịp nói gì thì Hoa Cương đã hỏi: "Bị đánh à?"

Dường như hắn biết rõ mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Vân An ngoan ngoãn gật đầu, Hoa Cương mỉm cười nhẹ, chạm nhẹ vào mũi Vân An và âu yếm nói: "An An không muốn ta can thiệp, bây giờ tự chịu khổ rồi."

Nói rồi, Hoa Cương bất ngờ cúi xuống và hôn nhẹ vào gáy Vân An. Vân An đỏ bừng mặt, lúng túng nhưng ngay lập tức cậu nhận ra rằng lưng mình không còn đau nữa. Cậu kinh ngạc nhìn Hoa Cương và nhận lại nụ cười từ hắn.

"Người ta gọi đây là "nụ hôn may mắn"." Hoa Cương nói.

Vân An hơi ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Hoa Cương và cũng sợ người khác thấy nên cậu vội kéo Hoa Cương vào trường.

Dẫn Vân An vào lớp, Hoa Cương không rời đi mà tựa vào cửa lớp, không nói lời nào, chỉ cười nhìn Vân An. Bị nhìn đến ngượng ngùng, Vân An cố gắng lục lọi trong ngăn kéo, lấy sách bài tập ra làm bộ làm bài, hy vọng sẽ không để ý đến ánh mắt của Hoa Cương.

Nhưng vừa mở sách bài tập ra, Vân An đã hoảng hốt.

Đây là cuốn sách bài tập mới, Vân An chưa bao giờ mở ra trước đây, là mẹ cậu mua cho cậu và vẫn luôn để trong ngăn kéo.

Nhưng bên trong cuốn sách bài tập này, có người dùng bút màu đỏ viết kín ba chữ lớn "ĐI CHẾT ĐI".

Màu đỏ tươi như máu. Cả cuốn sách, mỗi trang đều viết hai chữ này. Vân An run rẩy, tim đập thình thịch, môi cậu trắng bệch vì sợ hãi.

Cuốn sách rơi xuống đất và khi những dòng chữ đỏ chói mắt biến mất, Vân An mới bình tĩnh lại đôi chút. Cậu không biết đây lại là trò đùa của ai.

Cậu cúi xuống định nhặt cuốn sách lên nhưng Hoa Cương không biết từ lúc nào đã bước vào lớp và nhanh tay hơn, nhặt cuốn sách lên trước.

Mở cuốn sách ra và nhìn những chữ bên trong, Hoa Cương cười khinh bỉ. Vân An vươn tay muốn kéo hắn lại nhưng chậm mất một bước. Hoa Cương cầm cuốn sách bước lên bục giảng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.@ThThanhHinVng

Hắn  không nói lời nào, lấy từ túi ra một chiếc bật lửa. Ngọn lửa xanh lam bốc lên từ đuôi cuốn sách bài tập, trước mặt bao nhiêu người, cuốn sách nhanh chóng cháy rụi thành tro và được Hoa Cương dọn dẹp vào thùng rác.

Vân An nhìn Trần Trí - người ngồi bên dưới - mặt tái nhợt như giấy vàng, không nói gì mà chỉ thở dài trong im lặng.

Sau khi làm xong một việc lớn mà không nói một lời, Hoa Cương quay lại bên Vân An và từ tốn nói: "Có vẻ người tiếp theo sẽ không trốn thoát nữa rồi."


*Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Cương: An An không cho ta nhúng tay nên ta đành nghĩ ra cách khác thôi.

Hoa *mượn đao giết người* Cương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro