👑Trường Trung học số 1(1)
◎ Giày múa màu đỏ ◎
Họ rời đi như một cơn gió, rất nhanh hành lang phòng học trở nên vắng lặng, không còn nghe thấy tiếng bước chân nào.
Vân An đứng bên trong phòng học 601, nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị khóa chặt, cơ thể cứng đờ như tượng. Cậu hít thở sâu rất nhiều lần, lấy hết can đảm từ từ tiến đến gần cửa, đưa tay nắm lấy tay cầm.
Cậu dùng sức đẩy cửa, cánh cửa mở ra một khe nhỏ, ánh sáng từ khe hở rọi xuống chân Vân An.
Nhưng trước khi cậu kịp vui mừng, tiếng xích sắt kêu lách cách khiến hy vọng trong lòng Vân An vụt tắt.
Họ thực sự đã khóa cửa, Vân An không có cách nào thoát ra qua cửa.
【 Hệ thống, cậu còn ở đó không? 】
Như nhớ ra điều gì, Vân An gọi hệ thống trong đầu.@ThThanhHinVng
Khi nghe thấy âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu, Vân An đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
May quá, hệ thống vẫn còn, điều này có nghĩa ít nhất trong phòng học 601 hiện tại không có quỷ. Dù vậy, Vân An cũng không dám tùy tiện "khám phá" căn phòng học bị bỏ hoang này.
Cậu chỉ dám thử mò mẫm đi tới gần công tắc đèn trong phòng học rồi nhấn nút.
Nhưng không có tiếng điện chạy qua, như thể không có gì xảy ra, trước mắt Vân An vẫn là một mảng tối đen.
Bóng tối làm dấy lên nỗi sợ hãi, Vân An chậm rãi đi đến phía bàn giáo viên, ngồi dựa lưng vào đó. Cảm giác có vật gì chắc chắn phía sau lưng khiến cậu bớt sợ hãi hơn.
Chỉ cần đợi đủ mười phút là cậu có thể ra ngoài, Vân An ngồi co ro ôm đầu gối, cả người cuộn lại thành một khối nhỏ, giống như đứa trẻ bị lãng quên. Cậu liên tục nói chuyện với hệ thống để giảm bớt nỗi sợ trong lòng.
【 Hệ thống, cậu nói xem Hoa Cương có biết tôi đang ở trong trò chơi này không? 】 Vân An vùi mặt vào tay, lo lắng hỏi.
Hệ thống im lặng một lúc lâu rồi do dự trả lời 【 Có lẽ là biết, hắn không phải là quỷ trong 《Bài ca đoàn kịch》. Với sức mạnh của hắn, tôi nghĩ ít nhất hắn phải ở phó bản cấp A. Nhưng tôi không nghe thông báo nào nói rằng có quỷ cấp A hoặc cao hơn biến mất. 】
Hệ thống còn tò mò về lai lịch của Hoa Cương hơn cả Vân An.
Nhưng câu hỏi này, ngoài Hoa Cương ra thì không ai có thể trả lời.
【 Cậu đừng lo lắng, nếu hai người đã có khế ước thì tôi thấy hắn rất thích cậu, sẽ không bỏ mặc cậu ở đây để cậu tự thân tự diệt, bị quỷ hành hạ đâu. 】
Vân An: ............
Mỗi lần hệ thống an ủi đều làm Vân An cảm thấy như bị nó đâm thêm một nhát dao vào tim.
【 Nhưng có một điều tôi cần nói với cậu rất nghiêm túc. 】 Giọng hệ thống đột nhiên trở nên nghiêm trọng, Vân An cũng lo lắng thẳng người lên.
【 Mặc dù cậu đã hoàn thành phó bản 《Bài ca đoàn kịch》, nhưng vì Hoa Cương can thiệp quá nhiều, dẫn đến thế giới phó bản này bị sụp đổ một phần lớn! Hiện tại đang trong quá trình sửa chữa khẩn cấp. 】
【 Xin... xin lỗi? 】 Vân An dè dặt nói, không biết phải làm thế nào.@ThThanhHinVng
Hệ thống tỏ ra mềm mỏng hơn:【 Cũng... không phải lỗi của cậu. Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu, mặc dù Hoa Cương rất lợi hại nhưng cậu cần phải hạn chế hắn, đừng để hắn can thiệp quá sâu vào các sự việc trong phó bản. Thân phận của hắn càng ít người biết càng tốt. 】
【 Trong phó bản tiếp theo, cậu không biết sẽ phải tiếp xúc với bao nhiêu người chơi, ngay cả khi tôi không báo cáo nhưng nếu thân phận của hắn bị người chơi khác phát hiện và báo cáo, thì dù hắn có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi trói buộc được. 】
Hệ thống bắt đầu cảm thấy quá đáng! Mặc dù phó bản 《Bài ca đoàn kịch》 chỉ là cấp C, nhưng vì đây là phó bản cá nhân nên độ khó đã tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên, số người hoàn thành phó bản này cũng không ít. Sau khi Vân An hoàn thành phó bản, hệ thống đã nhanh chóng tìm kiếm thông tin và nhận thấy rằng những người chơi khác đều tiến hành xong buổi công diễn thứ ba mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ có Vân An! Cậu và Hoa Cương ngồi ở thính phòng, nhìn một nhóm người chết trên sân khấu biểu diễn cho họ!
Còn thưởng thức màn biểu diễn đó nữa chứ, hệ thống không biết nên nói gì trong tình huống này. Cũng chính vì Hoa Cương sử dụng sức mạnh quá mức, dẫn đến hệ thống trò chơi không chịu nổi và sập.
Điều này còn liên lụy đến Vân An, lẽ ra sau khi hoàn thành phó bản 《Bài ca đoàn kịch》, cậu có thể trở về thế giới thực để nghỉ ngơi nhưng giờ đây vì trình tự sụp đổ, cậu đã bị kéo thẳng vào phó bản tiếp theo.
Vân An nghe xong ngớ người ra nhưng cậu hiểu ý của hệ thống, nếu Hoa Cương theo cậu vào phó bản này, không thể để hắn can thiệp quá nhiều vào việc vận hành bình thường của phó bản.
【 Còn nữa, phần thưởng tích điểm của cậu khi hoàn thành 《 Bài ca đoàn kịch 》 đã được cộng vào tài khoản rồi, có mười vạn điểm! 】
Qua lời giới thiệu của hệ thống, Vân An mới hiểu rằng 《 Bài ca đoàn kịch 》 được xem như nhiệm vụ người mới của cậu, chỉ những người chơi hoàn thành nhiệm vụ mới có tư cách nhận giới thiệu từ hệ thống. Bây giờ cậu mới chính thức trở thành một "người chơi chính thức".
Thông qua trò chơi để kiếm điểm tích lũy, có thể sử dụng điểm này để đổi một số đạo cụ trong cửa hàng hệ thống, ngoài ra không có công dụng nào khác.
Muốn hoàn toàn trở lại thế giới thực, chỉ có một cách duy nhất là hoàn thành phó bản cấp cao nhất. Nhưng Vân An không nghĩ quá nhiều về việc này, bởi hiện tại cậu còn đang vất vả tự bảo vệ mình ở phó bản cấp C, chưa nói đến những cấp cao hơn.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy khá hứng thú với cửa hàng hệ thống mà hệ thống vừa nhắc tới. Nhưng vì Vân An chỉ mới hoàn thành một phó bản, cấp bậc người chơi vẫn là bậc C thấp nhất nên trong cửa hàng hệ thống cậu chỉ có thể xem những đạo cụ cấp C.
【 Đạo cụ: Một đôi giày giúp người chơi chạy trốn rất nhanh khi mang vào. 】
【 Thời gian hiệu lực: Năm giây. 】
【 Cấp bậc: Bình thường. 】
【 Giá: Năm vạn điểm. 】
【 Đạo cụ: Một chiếc áo tàng hình không có mũ. 】
【 Thời gian hiệu lực: Hai mươi giây. 】
【 Cấp bậc: Chất lượng tốt. 】
【 Giá: Mười lăm vạn điểm. 】
............
Vân An xem đến hoa cả mắt, nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng những đạo cụ này... vô dụng mà lại đắt.
Ví dụ như chiếc áo tàng hình không có mũ kia, nếu cậu mặc áo mà cái đầu vẫn lộ ra, người khác nhìn thấy chắc sẽ bị dọa chết, còn nếu quỷ nhìn thấy thì chỉ cần chém đầu cậu thôi, cũng chẳng thể tránh được.@ThThanhHinVng
【 Vì vậy tôi đề nghị cậu nên tích lũy điểm, chờ khi cậu thăng cấp lên một chút, mở ra các tầng cửa hàng cao hơn rồi hãy mua. Trên đó, đồ tuy đắt hơn nhưng sẽ hữu dụng hơn nhiều. 】 Hệ thống nói.
Vân An gật đầu đồng ý, bỗng nhiên có một cơn gió lạnh thổi tới khiến lưng cậu lạnh buốt.
Dựa trên kiểu dáng của đồng phục và cảm nhận về nhiệt độ, Vân An đoán rằng thời gian trong phó bản này chắc là đầu mùa hè.
Đầu mùa hè, gió đêm đáng lẽ phải mang theo chút ấm áp của mùa hè, sao lại lạnh như vậy?
Trái tim Vân An vừa bình tĩnh một chút đã lại lo lắng. Cậu không dám quay đầu, đèn pin trong tay cũng đã bị hất ra ngoài, giờ trong tay cậu không còn thứ gì để chiếu sáng, chỉ còn hệ thống vẫn còn đó.
Hệ thống vẫn còn, Vân An có được một chút cảm giác an toàn.
Thời gian như bị kéo dài vô tận trong sự im lặng, Vân An cảm thấy chắc chắn mười phút đã trôi qua nhưng đến giờ vẫn chưa có ai tới mở cửa cho mình.
Cậu gắng sức đứng dậy, đầu gối bị trầy xước khi ngã xuống đất, lộ ra vết máu đỏ tươi, đi đường còn cảm thấy đau nhói.
Vân An cố gắng chậm rãi đi tới gần cửa, dùng sức gõ cửa, cánh cửa nhôm vang lên những âm thanh lớn giữa đêm tĩnh lặng.
"Mười... mười phút... đã tới rồi, mở cửa!" Vân An bắt đầu hoảng hốt, bị gió thổi đến run cả người, dính chặt vào cửa hy vọng Trần Trí và những người khác nghe thấy tiếng động mà đến mở cửa.
Trong phòng học tĩnh lặng, đột nhiên vang lên những tiếng động khác thường.
Đó là một âm thanh rất nặng nề, như thể có thứ gì đó đụng vào bàn nhưng âm thanh không trong trẻo mà là nặng và cứng, vang lên đều đặn "cộp cộp" khiến Vân An cảm thấy nỗi sợ dần dần xâm chiếm lòng mình.
Lòng bàn tay Vân An ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở dồn dập, cậu không hiểu vì sao trong phòng học đột nhiên có tiếng động.
"Mở... cửa! Mở cửa!" Vân An gấp đến độ gần như khóc nhưng vẫn không có ai đến mở cửa cho cậu.
Vân An thay đổi hướng nhìn, nhìn về phía cửa sổ bị rèm che kín.
Khi còn đứng ngoài cửa, cậu nhớ rằng cửa sổ đã bị đóng chặt, hơn nữa còn rất nhỏ nhưng giờ đây, Vân An bất chấp tất cả. Không có ai mở cửa cho cậu cùng với luồng gió lạnh ngày càng lớn, tiếng động phía sau cũng càng lúc càng dồn dập.@ThThanhHinVng
Nếu có ai đó đứng phía sau thì giờ này "nó" có lẽ đã ở ngay sau lưng cậu rồi.
Vân An không để ý đến cơn đau ở chân, gần như chạy đến bên cửa sổ. Tấm rèm màu lam phủ đầy bụi bẩn và tỏa ra mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi.
Nín thở, Vân An dùng đôi tay trắng muốt, thon dài của mình bám chặt lấy một bên rèm, sau đó dùng toàn lực kéo mạnh. Cậu muốn kéo rèm ra, đập vỡ cửa kính và chạy thoát!
Nhưng khi kéo rèm ra, cậu thấy một gương mặt dán vào tấm kính cửa sổ, đang nhe răng cười với mình.
Ngay khoảnh khắc đó, Vân An sợ đến mức gần như không thở nổi, đầu óc trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững. Chỉ đến khi cái khuôn mặt áp sát vào kính dần lùi lại, cậu mới hoàn hồn.
Là Trần Trí.
"Haha, tôi biết ngay Vân An sẽ sợ mà! Gan cậu ta còn nhỏ hơn nửa gan của tôi nữa." Trần Trí cười phá lên, quay về phía mấy người đứng sau mà khoe khoang.
Vân An cau mày chặt, thật sự ghét Trần Trí.
"Trần Trí! Mau mở cửa đi, lúc trước nói là chỉ 10 phút, mà giờ đã qua 20 phút rồi!" Cô bé tên Vu Du, một trong năm người kia không nhịn được mà lên tiếng.
"Tôi chỉ muốn dọa nó chút thôi, để tăng chút gan dạ, chứ không thì suốt ngày mềm yếu, chẳng khác gì con gái, thì làm sao có cô gái nào thích được." Trần Trí nói một cách khinh thường.
"Mở! Cửa!" Vân An nghiến răng, nói từng từ một. Cậu thật sự tức giận, khóe mắt đỏ hoe, trông như bị ai bắt nạt.
Trần Trí mở cửa cho Vân An. Khi cánh cửa nhôm bật mở, luồng không khí mới ùa vào khiến Vân An cảm thấy như vừa được sống lại, thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng phải chỉ ở trong phòng học 601 có 20 phút thôi sao mà cậu sợ thành như thế. Làm như trong phòng học 601 có ma thật vậy." Lị Lị cầm đèn pin chiếu vào phòng học tối đen.
Ánh sáng chói từ đèn pin quét qua phòng học trống rỗng, không có gì ngoài đám bụi bay mù mịt trong ánh sáng.
"Đấy, thấy không? Không có gì cả! Không hiểu sao cậu lại..." Lị Lị nói nửa chừng thì đột nhiên im bặt, như thể có ai chặn giọng cô lại.
Vân An đứng quay lưng về phía phòng học, đối diện với mấy người kia, thấy trên mặt đám bạn trẻ trạc tuổi mình bỗng hiện lên vẻ kinh hoàng tột độ.@ThThanhHinVng
Gió lạnh thổi tới và rồi âm thanh mà Vân An từng nghe lại vang lên lần nữa.
Như trong một cảnh quay chậm, Vân An cứng người lại, chậm rãi quay đầu. Dưới ánh sáng đèn pin của Lị Lị, ánh mắt cậu từ từ di chuyển đến khu vực gần bục giảng.
Cậu nhìn thấy một đôi chân.
Một đôi chân trần, không đi giày, nhưng đầy những vết thâm tím. Đôi chân ấy đang treo cao trên bục giảng. Gió thổi qua, khiến đôi chân ấy lắc lư và va vào bục giảng, tạo ra những tiếng động nặng nề mà Vân An quen thuộc.
Âm thanh vang lên đều đều, theo nhịp gió, từng chút, từng chút va vào bàn.
Tim Vân An dường như ngừng đập. Cậu không thể kiểm soát được mình, chậm rãi ngước lên. Từ đôi chân trắng bệch ấy, ánh mắt cậu dần dần hướng lên phía trên, đến một bộ váy đỏ và rồi cậu thấy cô ấy. Một cô gái bị treo cổ trên bục giảng, đôi mắt mở to, khuôn mặt biến dạng vì nghẹt thở, đầu cúi xuống.
Nước mắt nóng hổi không kiềm được lăn dài trên má Vân An. Cậu run rẩy, tay che miệng, toàn thân run cầm cập.
Vừa rồi cậu ngồi ngay dưới chân cô ấy.
"A a a a a a" Tiếng hét chói tai vang lên từ Trần Trí, Lị Lị và những người khác. Vân An chỉ nghe thấy tiếng máy móc vô cảm từ hệ thống.
【 Chúc mừng người chơi, bạn đã tiến vào phó bản: Trường trung học số 1】
【 Loại hình: Nhiệm vụ nhiều người chơi】
【 Cấp bậc: C】
【 Nỗi đau của Nam Tịch: Mẹ đã mua cho mình một đôi giày múa màu đỏ rất đẹp. Mình rất thích nó nhưng trong buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, đôi giày bị đánh cắp. Mẹ đã trách mình rất lâu, khiến mình rất buồn. Mình muốn biết ai đã lấy đôi giày đỏ yêu thích của mình!】
【 Nhiệm vụ: Tìm ra kẻ đã đánh cắp đôi giày đỏ trước khi Nam Tịch giết hết tất cả người chơi.】
【 Hệ thống: Chúc người chơi may mắn nhé ~】
Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương vang vọng khắp sân trường, tòa nhà dạy học tối tăm giờ đây bừng sáng bởi ánh đèn.
Vân An, Trần Trí, Lị Lị, Vu Du và Lưu Duệ, năm người làm chứng nhân tại hiện trường, được yêu cầu không được rời đi.
Nhìn cảnh sát, bác sĩ và pháp y đi ra đi vào hiện trường, Vân An đứng lặng một bên, cảm giác như mất hồn.
Đây là một nhiệm vụ nhiều người chơi. Vân An cố gắng giữ bình tĩnh. So với nhiệm vụ cá nhân, nhiệm vụ nhiều người sẽ dễ dàng hơn vì tất cả người chơi đều có chung một nhiệm vụ.
Chỉ cần tìm ra kẻ trộm càng sớm thì phó bản sẽ kết thúc càng nhanh.
Nghĩ đến đây, Vân An không thể không nhìn về phía thi thể cô gái.
Cô ấy chính là Nam Tịch. Đôi chân trắng bệch của cô đầy những vết bầm và dường như vẫn còn đang đi đôi giày múa đỏ bị đánh cắp.
"Ê." Một cánh tay nhẹ nhàng đẩy Vân An. Cậu nghiêng đầu, thấy đó là Vu Du.
Cậu nhớ, trong số bốn người kia thì chỉ có Vu Du từng nói chuyện với cậu.
"Ừ?" Vân An là người nói lắp, không giỏi nói chuyện nên rất ít khi mở miệng. Mỗi lần nói, cậu chỉ nói vài từ ngắn gọn.
Vu Du cũng trông có vẻ sợ hãi nhưng đôi mắt cô ánh lên vẻ hiểu biết mà những người khác không có.
Vu Du tiến lại gần Vân An, thì thầm vào tai cậu: "Cung đình ngọc dịch rượu?"
Vân An: ???
Nhưng cậu nhanh chóng hiểu ra, nhìn sang mấy người còn lại vẫn đang run rẩy vì sợ rồi nhỏ giọng đáp: "Một trăm tám... một ly?"@ThThanhHinVng
"Tôi biết mà! Cậu chắc chắn là người chơi!" Vu Du vui mừng khôn xiết, giọng nói của cô trở nên kích động: "Tôi cũng thế, tôi cũng là người chơi!"
Vân An và Vu Du kiểm tra lại thời gian, phát hiện ra họ gần như cùng tiến vào phó bản nhưng chưa có nhiều thời gian để trao đổi thông tin, vì ba mẹ họ đã đến ngay sau đó.
Nhìn vào đôi vợ chồng trung niên khóc nức nở, ôm chặt lấy mình, Vân An ngẩn người trong giây lát rồi từ từ đáp lại cái ôm của họ.
Đã lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được sự quan tâm từ ba mẹ và khi ôm lấy thân thể ấm áp của họ, Vân An cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Trước đây, trong《Bài ca đoàn kịch》, các diễn viên trong nhà hát lúc nào cũng toát lên một chút quái dị. Chính cái vẻ quái dị đó đã nhắc nhở Vân An rằng đây không phải thế giới thực, mà chỉ là một trò chơi hư cấu.
Nhưng trong《Trường trung học số 1》, thế giới này lại giống hệt một thế giới bình thường. Cậu có ba mẹ, có bạn học, có bạn bè. Khi có chuyện xảy ra, họ đến đồn công an để ghi chép. Thi thể của Nam Tịch được pháp y kiểm tra. Nếu không phải vì hệ thống vẫn còn hoạt động, Vân An đã nghĩ rằng mình chỉ đang sống trong một thế giới song song khác.
Do Vân An và các bạn của cậu chưa đủ 18 tuổi nên họ được phép đi cùng ba mẹ tới đồn công an để làm ghi chép. Sau khi hoàn thành việc này, Vân An được ba mẹ đưa về nhà.
Vì lo lắng rằng Vân An sẽ không ngủ ngon sau cú sốc, mẹ cậu còn chu đáo pha cho cậu một ly sữa. Bà đợi đến khi cậu uống hết mới yên tâm. Thậm chí sau khi Vân An nằm xuống, bà còn vào phòng để đắp lại chăn cho cậu, nhẹ nhàng vuốt má cậu, thể hiện rõ tình thương của một người mẹ.
Chờ đến khi mẹ đi rồi, Vân An một mình trốn trong chăn, không kìm được cảm xúc mà muốn khóc.
Cậu dùng chăn che mặt, những giọt nước mắt tủi thân làm ướt cả gối. Cậu sợ rằng mình sẽ bị cuốn vào tình cảm ấm áp từ gia đình nhưng cũng sợ rằng khi nhắm mắt, khuôn mặt của Nam Tịch lúc chết sẽ hiện lên trong đầu mình.@ThThanhHinVng
Cậu nghĩ giá mà Hoa Cương ở đây thì tốt biết mấy.
Hoa Cương, rốt cuộc hắn đã đi đâu? Bao giờ mình mới tìm thấy hắn đây?*
*Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống (vô cùng đau đớn đối với Hoa Cương): Ngài quá kiêu ngạo! Ngài quá ghê gớm! Ngài bắt một đám người chết để biểu diễn cho tiết mục của ngài! Ai da!
Hoa Cương (nhướng mày): Có gan thì nói lại lần nữa xem? Nhắc cho ngươi biết, tâm trạng ta hiện tại không tốt đâu đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro