Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Toà nhà 5 tầng (39)

◎ Thần linh trời giáng ◎

Vân An không có quyền chọn lựa, tối nay họ chỉ có thể nghỉ lại ở thôn này, đợi đến trưa hôm sau cùng ông Dương mù ra mộ bà cố để xem ngày giờ lập bia mộ. Họ lại quay về nhà mà trưa nay họ đã ăn cơm để ăn tối. Trong thôn không có gì để giải trí, ăn tối xong mọi người chỉ ngồi xem TV một lát rồi chuẩn bị đi ngủ.@ThThanhHinVng

Lúc này, Vân An dường như có thể hiểu vì sao bà ngoại và hai người ông lại đồng ý nghỉ lại trong thôn đêm nay. Ban ngày cả ba người có vẻ vẫn khỏe khoắn, nhưng dù sao họ cũng đều đã lớn tuổi, đặc biệt là bà ngoại Vân An, đã ngoài 80 tuổi. Ăn tối xong, bà còn chưa kịp xem TV đã lên giường nghỉ ngơi sớm.

Nếu phải đi về ngay trong ngày rồi hôm sau lại trở vào thôn, cơ thể của người già chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Vân An thầm thở dài trong lòng, cậu cũng không có tâm trạng xem TV, ăn xong cũng ngồi một chút rồi trở về phòng.

Một điều hay ở nông thôn là mọi người đều giản dị, nhà cửa rộng rãi, phòng nhiều nên Vân An được bố trí một phòng riêng. Chăn nệm đã được thay mới và giặt sạch, còn phảng phất mùi nắng nhẹ.

Cậu ngồi trên giường, nhìn vào điện thoại, thấy đã 9 giờ tối. Cậu nhắn tin cho Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm biết tối nay sẽ ngủ lại trong thôn. Hai người họ khá lo lắng nhưng cũng không có cách nào khác. Kim Tử Ngâm còn dặn Vân An để một lá bùa dưới gối, phòng trường hợp có nguy hiểm thì có thể kịp thời đối phó.

Vân An làm theo. Cậu báo tin cho Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là nghĩ nếu lỡ có chuyện gì bất trắc, ít nhất họ cũng sẽ biết mà chuẩn bị.

Dù có Hoa Cương bên cạnh bảo vệ, Vân An cũng không dám nghĩ mình sẽ bất tử trong phó bản này.

Hoa Cương cũng không phải là người hoàn hảo, không thể lo chu toàn mọi mặt. Vân An cũng không thể yêu cầu hắn bảo vệ mình mọi lúc nên từng ngày trong phó bản này, Vân An đều cẩn trọng tự bảo vệ tính mạng mình. Cậu cũng rất muốn sống sót đến ngày qua được phó bản.

Sau khi nhắn xong với Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm, Vân An nhìn điện thoại suy nghĩ một lúc rồi quyết định gọi cho Hoa Cương. Cậu có chút hồi hộp, chăm chú nhìn màn hình điện thoại, yết hầu khẽ di chuyển lên xuống.@ThThanhHinVng

Tiếng chuông vang lên khá lâu mà không ai nghe máy, cuối cùng chuyển thành giọng trả lời tự động lạnh lùng: "Xin lỗi, hiện tại không có ai nghe máy."

Ngón tay cầm điện thoại của Vân An trở nên trắng bệch, cậu nhíu mày chặt lại. Hoa Cương sao không nghe máy? Hắn đi đâu rồi?

Sau một hồi suy nghĩ, Vân An nhắn cho Hoa Cương một tin nhắn dài, nói rằng đêm nay mình sẽ ngủ lại trong thôn, dự kiến đến trưa mai mới về. Gửi xong, cơn buồn ngủ kéo đến như thủy triều, cậu nằm xuống, chăn ấm áp, mí mắt nặng trĩu. Dù cố mở mắt, nhưng cuối cùng cũng từ từ nhắm lại, thỉnh thoảng hé mắt nhìn điện thoại.

Hoa Cương vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Trong lúc chờ đợi trong mỏi mệt, Vân An dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cậu dường như ngửi thấy mùi gì đó bị cháy, có chút khó chịu. Cậu cố gắng dùng hết sức ý chí để mở mắt ra.

Lúc tỉnh dậy, Vân An thấy mình đang ngồi ở ghế phụ trong xe, dây an toàn thắt chặt quanh người. Mao Tử đang ngồi ở ghế lái, thấy Vân An tỉnh thì quay đầu lại nhìn cậu một cái rồi nói: "Thôn còn chưa đến đâu, còn khoảng 20 phút nữa, cậu cứ ngủ thêm chút đi."

Vừa mới tỉnh dậy, Vân An có chút ngơ ngác. Theo phản xạ, cậu lắc đầu, tuy đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng cũng không còn buồn ngủ.

"Chúng ta đang vào thôn sao?" Vân An nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy màn đêm đen kịt như một vũng nước đen, không có sao trời, chỉ có một vầng trăng tròn. Đèn pha xe tuy bật sáng nhưng cũng chỉ chiếu được trong phạm vi 10 mét, không thể xuyên qua bóng tối dày đặc, giống như một thứ vật chất bí ẩn bao quanh chiếc xe.

Vân An theo phản xạ nắm chặt dây an toàn trước ngực, nhìn về ghế sau, thấy bà ngoại và hai người ông đều nhắm mắt ngủ say. Mao Tử ở ghế lái cũng có vẻ ngáp liên tục. Nghe Vân An hỏi, hắn ta đáp: "Đúng vậy, sắp đến thôn rồi, sắp đến lúc lập bia mộ."@ThThanhHinVng

"À." Vân An nhìn bóng tối lùi dần ngoài cửa sổ, trong lòng cảm thấy không ổn nhưng không nói rõ được điều gì.

Họ đã quyết định từ hôm qua là hôm nay sẽ vào thôn để lập mộ cho bà cố, bà ngoại và ông ba Lâm Thế Thành sẽ đi cùng. Họ là bốn người...

Vân An bỗng dưng cứng đờ người. Bốn người? Đúng rồi, chẳng phải là bốn người sao?

Ông tư Lâm Thế Bình sao lại có mặt trên xe? Ông lên xe khi nào?

Sáng nay Vân An lên lầu gọi cậu ba Lâm Thế Thành xuống. Buổi sáng... Trong đầu Vân An như có những tia sáng vụt qua, giống như hình ảnh một chiếc TV cũ không bắt được tín hiệu, chỉ hiển thị một màn hình đen trắng lấp lánh như bị phá vỡ, cậu thở hổn hển, mọi ký ức đột ngột ùa về trong đầu.

Không, đây là ảo giác. Họ đã xuất phát vào từ buổi sáng, cũng chỉ gặp Lâm Thế Bình khi vào thôn.

Nhận ra điều này, lòng Vân An lạnh đi, như rơi vào hố băng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám quay lại nhìn cảnh tượng trong xe, nhưng khi ký ức vừa quay trở lại, cậu có cảm giác bầu không khí trong xe thay đổi, trở nên quỷ dị và lạnh lẽo.

Hàm răng cậu nghiến chặt, sắc mặt tái nhợt, hai tay chầm chậm lần tìm vào túi. Trong túi có một lá bùa, nếu... Nếu xảy ra chuyện... Vân An không dám nghĩ đến điều gì tồi tệ nhất, cậu chỉ biết rằng nếu cần thì cậu sẽ ném lá bùa và nhảy khỏi xe.

Hả? Lá bùa đâu?

Gương mặt Vân An cứng đờ, không còn biểu cảm nào khác, tay cậu sờ soạng khắp túi nhưng những lá bùa cậu cất giữ bên người đều biến mất không dấu vết.

Giữa đêm hè nóng bức, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh như đang trên một con đường vô tận, không có điểm dừng. Nỗi sợ hãi xâm chiếm khiến cơ thể Vân An trở nên yếu đuối, đôi mắt chớp nhẹ, khóe mắt ửng đỏ, như cánh bướm run rẩy. Khi quyết định cắn răng, chuẩn bị nhảy ra khỏi xe, ánh mắt cậu chạm vào kính chiếu hậu bên cạnh.@ThThanhHinVng

Người lái xe là Mao Tử, vốn đang ngồi ở ghế lái, không biết từ khi nào đã ngồi sau lưng cậu. Đầu của hắn ta cúi sát vào lưng ghế của Vân An, đôi mắt lớn trũng sâu, sắc mặt tái nhợt và không còn chút sinh khí. Khi nhận thấy Vân An phát hiện ra mình, Mao Tử chầm chậm nở một nụ cười cứng đờ qua tấm kính chiếu hậu.

Tim Vân An như ngừng đập, cậu không thể kêu lên thành tiếng, nước mắt dâng lên rưng rưng. Trong khoảnh khắc này, vì bản năng sinh tồn, cậu nhắm chặt mắt, cả cơ thể run rẩy không ngừng rồi đột ngột ngã xuống bên vệ đường.

Khi mở mắt ra, cậu ngửi thấy mùi đất và cỏ dại rất quen thuộc, thứ mùi mà cậu vừa ngửi thấy lúc chiều nay. Phía dưới cậu là nền đất cứng và dày. Vân An cố gắng hít thở sâu, cố trấn tĩnh bản thân, chưa dám mở mắt hẳn vì sợ nhìn thấy điều không mong muốn.

Giờ cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tại sao những lá bùa bên mình biến mất? Tại sao một giây trước cậu còn trong chiếc xe kỳ quái ấy mà bây giờ lại nằm dưới đất? Có quá nhiều câu hỏi không lời đáp trong đầu cậu. Điều duy nhất mà cậu chắc chắn là mình không còn trong phòng ngủ đêm nay mà đang ở ngoài trời, bởi cậu cảm nhận được gió thoảng mùi hương của thiên nhiên.@ThThanhHinVng

Cậu tự nhủ có khi đây chỉ là một giấc mơ thôi. Sau một hồi chuẩn bị tâm lý, cậu mở mắt chậm rãi. Cảnh tượng đập vào mắt là một vùng cỏ dại, tầm nhìn trống trải, xa xa là cánh đồng hoang phế, ngay gần đó là một cái giếng đã bỏ hoang.

Trái tim vừa mới bình tĩnh đã lại nhảy lên tận cổ, nước mắt bất giác chảy xuống đất. Cậu cắn chặt môi để không bật khóc, nhưng tinh thần thì như đang sụp đổ.

Giờ phút này, cậu dường như hiểu được sự suy sụp của vợ Mao Tử. Đứng trước cái giếng ấy, Vân An cảm thấy một nỗi sợ kinh hoàng trỗi dậy từ xương tủy.

Cậu đứng yên như cây đã bén rễ, không thể cử động nổi dù chỉ một bước. Cậu muốn quay lưng bỏ chạy nhưng cơ thể không nghe theo. Sau một lúc rất lâu, Vân An cuối cùng cũng cử động được.

Nhưng thay vì quay lưng bỏ chạy, cậu lại tiến về phía trước với tư thế cứng đờ, như một con rối bị giật dây.

"Buông tôi ra!" Vân An chỉ có thể hét lên trong vô vọng, cố giãy giụa nhưng bất lực. Cái giếng cách cậu chỉ vài mét, mỗi bước chân như bị một thế lực vô hình đẩy tới gần hơn.

Lúc này, cậu gần như quên cả việc thở. Cái giếng mỗi lúc một gần, những âm thanh xung quanh dường như tắt lịm, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập trong tai.

Vân An bị ép phải quỳ xuống, hai tay bám lấy thành giếng và cúi xuống nhìn vào lòng giếng.

Đôi mắt cậu mở to, nước giếng đục ngầu, mực nước không cao lắm, lẫn lộn với nhiều rong rêu, lá cây rụng và xác vài con vật nhỏ. Nhưng điều cậu thấy vẫn khiến cậu kinh hoàng.@ThThanhHinVng

Đó là một khuôn mặt phụ nữ trắng bệch, đã phồng rữa, ngũ quan vặn vẹo đến mức không còn hình người. Người đó ngẩng đầu, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào Vân An, chỉ cách chưa đến một mét.

Khi con người sợ hãi đến cực độ, họ sẽ đóng lại tất cả giác quan của mình. Vân An ngay khi nhìn thấy thứ trong giếng, dường như mất kiểm soát hoàn toàn đối với cơ thể mình, thậm chí cả ký ức cũng như bị xóa sạch.

Cho đến khi có một bàn tay chạm vào sau gáy cậu, như cách người ta nắm vào lớp da lông sau gáy con mèo, kéo cậu ra khỏi bên giếng.

Ngay lập tức, Vân An lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể.@ThThanhHinVng

Nước mắt cậu rơi xuống đất, vẻ mặt ngơ ngác, dường như không biết rằng mình đang khóc, cũng không rõ bản thân vì sao lại ở đây và chuyện gì vừa xảy ra. Đôi bàn tay ôm lấy cậu vào lòng, mạnh mẽ vỗ về.

"An An, ta đến rồi."


*Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Cương: Xuất hiện quá là loé sáng trên sân khấu (rất hài lòng).

Tác giả: Thật ra thì trời tối mịt nên chẳng nhìn thấy gì rõ ràng cả...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro