👑Toà nhà 5 tầng (29)
◎ Em có vẻ rất thích trẻ con nhỉ? ◎
Hạ Uyển bị đẩy ra khỏi hàng ngũ, cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao tự dưng bọn họ – nhóm người trẻ – lại bị đuổi ra khỏi đội hình.
Cô còn định nói thêm điều gì đó thì nhìn thấy mẹ trong phó bản của mình mặt mày nặng trĩu, lắc đầu với cô, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Hạ Uyển như chợt nhận ra điều gì, tim đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cô cảm thấy cổ họng khô khốc, da đầu hơi tê đi, một cảm giác phản xạ theo bản năng chỉ xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm.
Mọi thứ rõ ràng rất bình thường vào ban ngày, chẳng có gì bất thường cả, ngoại trừ tấm biển lớn phủ vải đỏ kia...@ThThanhHinVng
Thấy Hạ Uyển vẫn còn ngẩn ngơ, Kim Tử Ngâm bèn nắm chặt cánh tay cô, kéo về phía mình và Vân An, trên mặt đầy vẻ nghiêm trọng: "Có gì đó không ổn."
Vân An trông có vẻ bối rối, nhưng trong lòng như hiểu được ý của bà ngoại.
Lâm Bội Nga đứng thẳng giữa đội hình, lưng thẳng tắp dù đã ngoài 80, ánh nắng chiếu lên bà và bà gắng gượng giữ thẳng người. Bà nở một nụ cười trấn an nhìn về phía cháu, như muốn bảo Vân An đừng lo lắng gì cho mình.
"Bà ngoại của tôi làm vậy có chủ đích." Vân An thì thầm: "Bà đang nhắc nhở mọi người trong nhà họ Lâm."
So với thế hệ củbà, Vân An và những người trẻ như họ đã là thế hệ thứ tư. Cậu nhớ rõ rằng bà ngoại từng nhắc đi nhắc lại rằng ân oán kết thúc ở đời thứ ba, tức là thế hệ của mẹ Vân An. Thế hệ của cậu và những người trẻ sẽ không tham gia vào những chuyện này.
Dù vậy, bà ngoại của Vân An vẫn lo lắng, muốn đẩy cậu ra khỏi vòng nguy hiểm. Còn buổi lễ trao giải lớn này, có lẽ cũng liên quan đến những chuyện xảy ra năm xưa...
Vân An nhìn Hứa Vi Đồng đang đứng xa họ một đoạn. Nếu như Vân An và Hạ Uyển bị người lớn yêu cầu rời khỏi đội hình thì Hứa Vi Đồng lại tự mình rời khỏi mà không hề bị ai đuổi. Giờ đây, trong phó bản này, danh tính của người chơi đã rõ là bốn người: Vân An, Hạ Uyển, Kim Tử Ngâm, và Hứa Vi Đồng. Ba người đã lập đội, chỉ còn lại Hứa Vi Đồng một mình nhưng anh ta vẫn thản nhiên, tự tin như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Vân An thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ Hứa Vi Đồng đúng là một người chơi rất lợi hại.
Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm còn đang bàn luận thì trong đầu Vân An chợt lóe lên một suy nghĩ, mặt cậu lộ vẻ mừng rỡ. Cậu hạ thấp giọng, ánh mắt đen như hắc diệu thạch lấp lánh: "Tôi biết tấm biển đó là gì rồi."
"Lúc bà tư qua đời, tôi từng nghe họ nhắc đến một giải thưởng – "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm"". Vừa dứt lời, buổi lễ trao giải hoành tráng trước hiên nhà cũng chính thức bắt đầu.
Không khác gì đời sống thực, nhân viên khu phố đọc dõng dạc bài diễn văn trao giải rồi trao tấm huy chương lớn được phủ vải đỏ cho nhà họ Lâm.
Tấm huy chương quá to và nặng, cần vài người cùng nắm giữ. Trong tiếng hò reo của người xem và ống kính máy quay chĩa vào, tấm vải đỏ cuối cùng được kéo xuống, để lộ huy chương rực rỡ.
Nền đỏ, chữ vàng, năm chữ lớn lấp lánh hiện lên trước mắt: "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm"
Nhà họ Lâm cuối cùng cũng đạt được danh hiệu này.@ThThanhHinVng
"Lại đây nào, năm nay gia đình đạt giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm", cùng nhau chụp một bức ảnh đi." Nhân viên khu phố nói.
Người nhà họ Lâm liền tụ lại theo đội hình cũ, ôm tấm huy chương lớn màu đỏ chữ vàng, cùng nhau chụp bức ảnh kỷ niệm.
So với những người xung quanh đang vui vẻ reo hò náo nhiệt, vẻ mặt của người nhà họ Lâm – những người nhận giải – lại không có mấy nụ cười. Mỗi người trông đều nghiêm nghị, có người chụp ảnh còn không cười nổi khiến cho nhân viên công tác tỏ vẻ bất mãn.
"Khi nào ảnh rửa ra, tôi sẽ cho người mang đến vài tấm cho cả nhà." Nhân viên khu phố nói, nhưng người nhà họ Lâm chỉ hờ hững gật đầu.
Vân An cảm thấy hơi kỳ lạ. Mới hôm nào họ còn tranh cãi đỏ mặt tía tai vì giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm", hôm nay nhận được huy chương lớn như thế này, sau đó sẽ được đội chuyên gia của khu phố đến treo lên tường, ai đi qua cũng có thể nhìn thấy, vậy mà họ lại không có chút gì vui mừng?
Ở bên kia, Hạ Uyển đã bắt đầu tìm hiểu tiêu chí bình chọn "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm". Người dân trong khu vực tụ tập bàn tán, ai nấy nhiệt tình giải thích và phổ cập kiến thức cho cô.
Thì ra giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm" được tổ chức mỗi năm một lần. Vì đây là một thị trấn nhỏ, kinh tế chưa phát triển, không có tiền để cải tạo hoặc xây mới nên hầu hết các căn nhà trong trung tâm thị trấn đều là những "ngôi nhà cũ kỹ," phần lớn là nhà tái định cư, nơi hàng xóm dễ xảy ra xích mích.
Vì vậy, chính quyền địa phương nghĩ ra cách này để khuyến khích sự hòa thuận. Để được chọn "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm," nhà nào cũng phải đáp ứng nhiều tiêu chí: láng giềng phải sống hòa thuận, giúp đỡ nhau, vệ sinh hành lang phải sạch sẽ, bầu không khí trong gia đình phải hòa nhã... Nói chung, còn khó hơn tiêu chuẩn của giải "Gia đình văn hoá."
Nhà của họ Lâm vốn nổi tiếng xa gần. Các anh chị em sống cùng trong một dãy nhà, nhưng vì người quê đông con, việc có thể sống hòa thuận không phải gia đình nào cũng làm được, vì thế nhà họ Lâm đã nhiều lần xin giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm" nhưng đều không được. Năm nay, họ mới được chọn.@ThThanhHinVng
Được giải rồi, căn nhà không chỉ trở thành tấm gương điển hình để khen ngợi, tuyên truyền khắp nơi, mà trong mắt hàng xóm, các thành viên trong nhà đó còn được coi là những người có nhân phẩm tốt.
"Cuối cùng thì năm nay cũng được giải, coi như là mãn nguyện rồi." Một cụ ông cười nói.
Vân An nghe xong, như có điều suy nghĩ. Giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm" nghe thì giống như một danh hiệu "hữu danh vô thực," vậy mà người nhà họ Lâm lại coi trọng đến thế, chẳng lẽ ý nghĩa ẩn sau danh hiệu này còn quan trọng hơn, chẳng hạn như sự hòa thuận, đoàn kết, thân thiện giữa hàng xóm?
Vân An không chắc lắm. Sau khi chụp ảnh xong, người nhà họ Lâm tản ra, nhân viên khu phố cũng thu dọn thiết bị, chuẩn bị kêu gọi mọi người rời đi.
Bỗng nhiên, từ trong hành lang vọng ra tiếng bước chân dồn dập, kèm theo giọng một người phụ nữ phẫn nộ cố kìm nén và tiếng một người đàn ông lo lắng giữ lại.
Đám người đang định tản đi thì khựng lại, ngay cả nhân viên khu phố cũng dừng tay, nhìn nhau ngượng ngùng, không biết phải làm sao.
Vừa mới được trao giải "Toà nhà 5 tầng tốt nhất năm" sao trong nhà lại có người cãi nhau rồi?
"Trong nhà vẫn còn người à, sao không gọi ra cùng chụp ảnh?" Nhân viên khu phố ngượng ngùng cười nói.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ bế đứa con, tay còn lại kéo chiếc vali, lảo đảo bước ra từ hành lang. Mắt cô đỏ hoe, vừa giận vừa đau, không nói một lời nào, kéo vali đi thẳng về phía trước. Bánh xe vali lăn trên nền xi măng kêu lộc cộc, âm thanh vang vọng như từng nhát búa gõ vào tim mỗi người.
Theo sau cô là Mao Tử. Thấy nhân viên khu phố và các bậc trưởng bối, mặt hắn ta đỏ bừng, như xấu hổ vì chuyện riêng trong nhà bị phơi bày ra ngoài. Hắn ta vội bước nhanh, cố giữ vợ lại trước khi cô rời đi.
"Có chuyện gì thì về nhà nói, đây không phải là chỗ để cãi nhau." Mao Tử hạ giọng nói với vợ, tay hắn ta siết chặt cổ tay cô, nắm chắc như thép, làm cô không thể cử động được.
"Xin lỗi mọi người, buổi lễ đã kết thúc phải không? Chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ." Mao Tử cố gắng cười xin lỗi mọi người rồi giành lấy chiếc vali trong tay vợ, kéo cô đi về.
Người phụ nữ vùng vẫy dữ dội, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Cô giận dữ trừng mắt nhìn Mao Tử, thấp giọng nói: "Anh muốn về thì tự về, nhà này tôi sẽ không bao giờ quay lại."
"Buông tôi ra!" Cô mạnh mẽ giật tay, hất Mao Tử ra. Nhưng cô loạng choạng, suýt ngã, Vân An theo phản xạ vội bước tới đỡ cô. Cô quay đầu nhìn cậu, đôi mắt còn vương nước mắt, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."@ThThanhHinVng
Đứa con trong lòng cô bị hoảng sợ, òa khóc nức nở. Cô vội vàng dỗ dành, cậu bé khoảng bốn, năm tuổi dần ngừng khóc trong vòng tay mẹ rồi còn hiểu chuyện đưa bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt trên mặt cô. Giọng nói non nớt vang lên: "Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc."
Nước mắt người mẹ càng rơi nhiều hơn. Những người xung quanh cũng bắt đầu khuyên giải nhưng vì không rõ nội tình, họ chỉ biết an ủi bằng những câu quen thuộc như: "Vợ chồng không nên giận nhau qua đêm", "Cố gắng thông cảm và hiểu nhau".
Các nhân viên khu phố chuẩn bị rời đi, thấy tình hình cũng không tiện đi ngay, bèn tới khuyên can vài lời.
Nhưng người phụ nữ tỏ ra rất cứng rắn, cô nhất quyết đòi đi.
"Cô muốn đi thì đi, nhưng để đứa nhỏ lại." Bị nhiều người chứng kiến chuyện riêng của mình, Mao Tử có vẻ mất kiên nhẫn: "Tự cô đi."
Người phụ nữ cười lạnh: "Tôi không đời nào để con ở lại với cái gia đình tồi tệ, toàn những kẻ cặn bã như các người."
Nói rồi, cô định rời đi. Mao Tử không chịu, hai người lại giằng co. Mọi người vội chạy đến can ngăn, ngăn cách họ ra. Vân An cũng cùng hai người bạn tiến lại gần, trong đầu vẫn nhớ rõ cuộc trò chuyện mà cậu nghe được tối qua giữa Mao Tử và bà út của cậu.
Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Mao Tử và vợ con hắn ta và chuyện này chắc hẳn có liên quan đến bà cố. Đây chính là một manh mối mới.
"Mày dám chửi thêm một câu nữa không? Mày nghĩ tao không dám dạy cho mày một bài học sao?" Mao Tử mặt đỏ bừng vì giận dữ, mắt trợn trừng, trông như bị ai đâm trúng chỗ đau, khuôn mặt trở nên hung dữ.
Người phụ nữ tóc tai rối bù, rõ ràng trong lúc giằng co đã bị thương. Cô ôm chặt đứa con trong lòng, nhưng cậu bé vì sợ cha mẹ cãi nhau mà run rẩy khóc to hơn.
Bất chợt, Vân An cảm thấy có vật gì được nhét vào tay. Đứa bé đang khóc to bị mẹ nó đặt vào tay cậu. Cậu sững sờ mất một giây, chưa kịp phản ứng, chỉ thấy đôi tay mình đang ôm đứa bé mà không biết phải làm sao, vì cậu chưa từng bế trẻ con, chân tay luống cuống.@ThThanhHinVng
"Xin cậu, làm ơn trông con giúp tôi. Đừng để ai mang nó đi, làm ơn." Nước mắt giàn giụa, người phụ nữ khẩn thiết cầu xin Vân An rồi cô cúi xuống hôn lên trán con, nhẹ nhàng trấn an: "Con ngoan, ở lại chơi với anh trai này nhé. Mẹ sẽ quay lại ngay. Trước khi mẹ về, dù ba hay ông bà có tới cũng không được đi theo họ, có biết không? Phải luôn ở cạnh anh trai này."
Nói xong, người mẹ quay lại "chiến trường" để đối diện với Mao Tử.
Cô không phải người ở đây, theo chồng về sống chung với gia đình nhà chồng, nơi mà cô thấy hoàn toàn xa lạ. Cô cũng không tin rằng những người nơi này sẽ thật tâm suy nghĩ và đứng về phía cô, bởi họ đều là người thân của chồng, không phải người thân của cô.
Hiện giờ, người duy nhất cô có thể đặt chút niềm tin chỉ là chàng trai trẻ vừa giúp đỡ cô.
"À? Tôi... Tôi không biết cách bế trẻ con." Vân An hoảng hốt, ôm cậu bé như đang cầm một củ khoai lang nóng, không biết phải làm thế nào, trên mặt hiện rõ sự bối rối.
Trong không khí căng thẳng như thế, Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm đứng cạnh Vân An không nhịn được mà quay đầu đi, muốn cười.
"Tôi... Tôi... Hai người giúp tôi một chút đi." Vân An hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm.
Hai người thường ngày vẫn hay đấu khẩu với nhau, vậy mà lúc này lại bất ngờ ăn ý đến lạ, gần như đồng thanh nói: "Đứa bé được giao cho cậu trông nom, bọn tôi không nhận đâu."
Như để xác nhận lời họ nói, cậu bé đang khóc to chợt ngừng lại, ngước hàng mi dày ướt đẫm nước mắt, bĩu bĩu môi. Gương mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng vì khóc, nhóc đưa hai cánh tay nhỏ ôm chặt cổ Vân An, vừa khóc vừa bám chặt hơn.
Bị đứa bé vẫn còn thơm mùi sữa ôm chặt, Vân An đứng ngây ra, trong khoảnh khắc này dường như cậu có thể cảm nhận được sự run rẩy và nỗi bất an của đứa nhỏ. Cậu vụng về học theo động tác dỗ dành của người phụ nữ vừa rồi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng bé, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc em, không để ai mang em đi đâu."
Cậu bé bốn, năm tuổi tuy chưa hiểu chuyện nhiều, nhưng đã có thể hiểu lời người lớn nói. Mẹ bảo cậu phải đi theo anh trai này nên cậu bám chặt lấy Vân An.
"Dạ... Được ạ." Cậu bé trả lời bằng giọng non nớt, thân hình nhỏ xíu rúc vào lòng Vân An. Trái tim Vân An như tan chảy, chỉ còn lại sự dịu dàng.@ThThanhHinVng
Vân An bế đứa bé, ra hiệu cho Hạ Uyển và Kim Tử Ngâm rằng chuyện tiếp theo chỉ có thể nhờ vào họ. Cậu đang bế đứa nhỏ nên không thể lao vào "chiến trường", mà thực ra trẻ con phải nghe ba mẹ cãi nhau từ nhỏ sẽ dễ bị ám ảnh, dù sau này có thể quên đi nhưng nỗi sợ và bất an lúc này là thật.
Vân An bế đứa bé tránh xa đám đông, đứng từ xa quan sát cảnh hỗn loạn nơi cổng hành lang.
"Đừng khóc nữa, anh sẽ mua kẹo cho em được không?" Vân An thật sự chưa từng bế trẻ con, từ nhỏ tới lớn cũng ít khi tiếp xúc với trẻ nên cậu chỉ có thể nghĩ đến những gì đã thấy trên TV hay trong sách, cố hết sức dỗ dành đứa bé trong lòng.
"Kẹo mút được không?" Một lát sau, không thấy đứa bé trả lời, Vân An bắt đầu lo lắng, nghĩ rằng chiêu này không hiệu quả. Không ngờ cậu bé vẫn còn sụt sùi, giọng nhỏ nhẹ đáp: "Em chỉ thích ăn kẹo mút."
"Được, anh sẽ mua kẹo mút cho em." Vân An cười mỉm: "Chỉ cần em không khóc nữa, anh sẽ mua cho em."
Cậu bé bĩu môi, quay đầu nhìn về phía ba mẹ đang cãi nhau, đôi mắt đỏ hoe trông đáng thương như chú thỏ con. Thực ra nhóc vẫn muốn khóc, nhưng vì kẹo mút nên cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
"Anh sẽ mua cho em cây kẹo mút to thật to, được không? Chúng ta không khóc nữa, một lát nữa mẹ sẽ tới đón em." Vân An tiếp tục dỗ dành.
Cậu bé gật đầu mạnh, bị kẹo mút "siêu to" làm phân tán sự chú ý. Mắt cậu bé tò mò chớp chớp, giọng non nớt hỏi: "To cỡ nào ạ? Có bằng tay em không?"
Nói rồi, cậu giơ bàn tay nhỏ xíu lên, vẽ vời trước mặt Vân An. Nhìn cử chỉ ấy, trái tim Vân An như tan chảy, giọng cậu cũng trở nên mềm mỏng hơn: "Còn to hơn cả tay em, to bằng khuôn mặt của em nha."
Cậu bé tròn mắt ngạc nhiên, tưởng tượng ra cây kẹo to khổng lồ, không thể tin nổi.
Vì sự phân tâm, cậu bé không khóc nữa. Khuôn mặt đáng yêu với cặp mắt to, mày rậm, có thể thấy rõ cậu thừa hưởng những nét đẹp từ ba mẹ. Dù còn nhỏ nhưng tính tình rất ngoan ngoãn, được mẹ dạy dỗ lễ phép và biết chừng mực.
Vân An vừa dỗ dành cậu bé, bỗng nghe thấy đám đông bên kia lại vang lên tiếng la hét. Tiếng gào thét sắc nhọn của người phụ nữ vang vọng đến cả chỗ Vân An đang đứng.
"Nhà anh có quỷ! Cứ bám theo chúng tôi khiến tôi không được yên ổn! Ly hôn! Tôi muốn ly hôn với anh!"@ThThanhHinVng
Nghe thấy tiếng mẹ, đứa bé theo bản năng muốn quay đầu lại nhưng Vân An nhanh tay bịt tai nó lại, vỗ nhẹ vào lưng để đầu bé tựa vào vai mình, bế bé ra xa khỏi tiếng cãi vã cho đến khi không còn nghe thấy âm thanh ồn ào nữa mới dừng lại.
Mặc dù lúc này trong lòng Vân An tò mò như thể có hàng nghìn con kiến đang bò, nhưng khi nhìn đứa trẻ ngây thơ vô tội trong vòng tay, cậu chỉ có thể bất lực thở dài rồi cười khẽ. Dù sao Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển vẫn đang ở đó, nếu có manh mối quan trọng chắc chắn họ sẽ phát hiện.
Trong lúc một bên vẫn còn cãi nhau, Vân An bế đứa trẻ đứng ở một góc yên tĩnh. Đột nhiên, có một bàn tay lớn lặng lẽ đặt lên eo cậu, giúp cậu có thêm chút sức lực để đỡ bé.
Vân An giật mình quay đầu lại, thì ra là Hoa Cương, người đã vắng mặt bấy lâu nay.
Mặc áo trắng và quần đen, tóc có chút rối bời, hắn không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày, nhưng lại có một nét quyến rũ riêng. Hắn vừa từ bên ngoài khu dân cư quay lại.
"Hồi khuya, tình trạng của Lâm Thế Cường có chút tệ nên ta phải về tranh thủ đến bệnh viện." Hoa Cương giải thích, như thể đã biết Vân An muốn hỏi gì. Hắn bổ sung thêm: "Lâm Thế Cường không sao, tình hình đã ổn định, ít nhất hiện tại sẽ không chết."
Nghe Hoa Cương xác nhận, Vân An mới yên lòng, thở phào một hơi.
Nhưng sao tình trạng của Lâm Thế Cường lại đột nhiên xấu đi? Liệu có liên quan đến việc cúng tế tối qua hay vì Mao Tử bất ngờ quay về nhà?
Vân An nhìn về phía đám đông hỗn loạn, trong khi ánh mắt của Hoa Cương lại dừng ở đứa bé trong vòng tay của cậu.
Trẻ con thường rất nhạy cảm, như thể bé đã nhận ra sự nguy hiểm từ Hoa Cương. Đứa nhỏ run rẩy trong vòng tay của Vân An, dường như muốn chui sâu vào lòng cậu mà không dám ló đầu ra.
Thấy đứa bé sợ hãi như vậy, Hoa Cương bất ngờ bật cười, hiếm hoi đưa tay véo nhẹ vào đôi má bầu bĩnh của bé. Đứa trẻ sợ hãi nhưng không dám động đậy, cố gắng nín khóc nhưng nước mắt vẫn ngấn đầy, trông thật đáng thương.
Vân An không biết Hoa Cương đã dọa đứa trẻ một phen, chỉ thấy bé bỗng khóc òa lên thì hoảng hốt dỗ dành: "Không khóc, không khóc, sao thế này."@ThThanhHinVng
"Đưa đây cho ta." Hoa Cương giơ tay ra, ý bảo Vân An giao đứa bé cho mình.
Vân An ngạc nhiên mở to mắt, đôi mắt tròn như viên ngọc mèo. Cậu không ngờ sẽ có ngày được thấy Hoa Cương bế trẻ con.
Cảnh tượng này kì diệu như thể thấy Tôn Ngộ Không dỗ trẻ con vậy.
"Anh... anh có biết cách bế trẻ con không?" Vân An ngập ngừng, ngay cả con người cũng chưa chắc ai cũng biết cách bế trẻ, huống chi Hoa Cương là một tà thần...
Hoa Cương nhíu mày, dùng ngón tay chạm nhẹ vào má đứa bé, bé con lập tức nín khóc.
Vân An ngạc nhiên vô cùng, không hiểu phép thuật gì mà lại hiệu quả như vậy?
Sau đó, cậu nghiêng đầu thấy đứa bé với đôi mắt ướt đẫm nước mắt, miệng há ra nhưng lại không phát ra tiếng khóc.
Vân An sững sờ, vội vàng kéo tay áo của Hoa Cương, giọng nói run rẩy: "Anh... anh đã làm gì bé rồi, mau... mau trả bé lại như cũ."
"Không phải em muốn nó ngừng khóc sao?" Hoa Cương hỏi.
Vân An lúng túng giải thích: "Em... em muốn bé ngừng khóc, nhưng em... em đâu có muốn bé không nói được."
Hoa Cương búng tay một cái, đứa bé bật khóc thét lên khiến Vân An cũng giật mình, còn chính đứa trẻ cũng bị dọa sợ hãi.
Nhưng ngay sau đó, đứa bé tự lấy tay bịt miệng mình lại, rụt vào lòng Vân An, không dám nhìn "hung thần ác sát" Hoa Cương, khụt khịt nói: "Em ngoan, em không khóc nữa."
Vân An vừa buồn cười vừa bất lực, nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé, còn hát cho bé nghe bài hát ru thời nhỏ mình từng nghe. Trong tiếng hát dịu dàng, đứa bé từ từ nhắm mắt lại và ngủ yên trong vòng tay của cậu.
Hoa Cương lại giơ tay ra ý muốn Vân An giao bé cho hắn: "Em ôm không nổi nữa rồi."
Mặt Vân An đỏ bừng. Thật ra... đúng là cậu có hơi mỏi. Đứa bé này được chăm sóc kỹ lưỡng, trắng trẻo mũm mĩm, cánh tay bụ bẫm như những đốt củ sen, cân nặng ít nhất cũng phải tầm 20 kg.
Đúng là bế một hồi lâu khiến cánh tay cậu cũng hơi mỏi rồi, nhưng mà...
Nghĩ đến hành động có phần "ác ý" vừa rồi của Hoa Cương, Vân An vẫn quyết đoán lắc đầu nói: "Thôi, để em bế bé cho."@ThThanhHinVng
Sợ bé bị nóng, Vân An còn lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho đứa trẻ, động tác nhẹ nhàng, trên mặt hiện lên một nụ cười mờ nhạt.
Nhìn cảnh này, trong lòng Hoa Cương bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Trước đây, Vân An luôn là người đi tìm kiếm sự bảo vệ từ người khác, nhưng giờ phút này, chính cậu lại đang che chở cho một sinh vật yếu ớt hơn mình. Hình ảnh ấy làm lòng Hoa Cương ngập tràn cảm xúc khó tả.
Không đợi Vân An phản ứng, Hoa Cương đã chậm rãi và dịu dàng ôm lấy đứa bé từ tay cậu, giúp Vân An được nhẹ nhõm hơn rồi khẽ nói: "Nó sẽ không tỉnh đâu." Sau đó hắn dừng lại một chút rồi bỗng hỏi: "Em có vẻ rất thích trẻ con nhỉ?"
Bị hỏi bất ngờ, Vân An ngẩn ra, theo bản năng lắc đầu rồi lại gật đầu, giải thích: "Không phải là em thích mọi đứa trẻ đâu, em chỉ thích những bé ngoan, biết nghe lời thôi."
*Tác giả có lời muốn nói:
An An: "Em chỉ thích những bé ngoan, biết nghe lời."
Hoa Cương: Đúng vậy, chúng ta đã có một "bé ngoan" rồi.
Tác giả:???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro