Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Toà nhà 5 tầng (11)

◎ Mạnh miệng nhưng mềm lòng ◎

Vân An không hiểu vì sao Hoa Cương đột nhiên lại giận, cậu luống cuống đứng lên, thấy Hoa Cương sải bước ra khỏi văn phòng, Vân An vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng chạy đến chỗ bàn của Hoa Cương để lấy hộp cơm.

Cầm hộp cơm trong tay, Vân An cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra Hoa Cương đã ăn hết đồ ăn mà cậu mang đến. Dù biết mối quan hệ của họ có thể sẽ thay đổi, Vân An vẫn không thể kìm nén được cảm giác buồn bã nếu Hoa Cương không còn muốn chạm vào những thứ cậu đưa nữa.

Hoa Cương đi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng hắn. Nghe tiếng thang máy từ xa, Vân An thở gấp, lo sợ rằng Hoa Cương đã bỏ đi trước nên cậu vội chạy theo.

Đến nơi, cậu thấy Hoa Cương đang đứng giữ cửa thang máy, dù vẻ mặt vẫn cau có và không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn chờ. Vân An không thấy buồn, cũng chẳng thấy giận mà chỉ vội vàng ôm hộp cơm và bước vào thang máy.@ThThanhHinVng

Thang máy chỉ có hai người, không gian yên tĩnh. Nhìn vào màn hình hiển thị số tầng, Vân An hồi hộp liếm đôi môi khô khốc, lén nhìn Hoa Cương rồi khẽ nói: "Cảm ơn."

Cánh cửa thang máy vừa mở ra, một nhóm người bước vào, át đi câu cảm ơn nhỏ bé của Vân An.

Hoa Cương với vóc dáng cao ráo, vẻ ngoài nổi bật, dù đứng ở góc thang máy vẫn dễ dàng thu hút ánh nhìn của nhiều người. Vân An cúi đầu nhìn xuống đôi giày trắng mới tinh của mình, bà ngoại mua cho cậu, hôm nay là ngày đầu tiên đi, nhưng một bên giày đã bị dẫm bẩn.

Cậu cảm thấy khó chịu, như có vị chua chua dâng lên trong lòng. Đến khi xuống tầng một, khi đang đi theo sau Hoa Cương, một cô gái bước vội lên, dẫm mạnh vào giày mới của Vân An, làm cậu cảm thấy trái tim như bị ai đó đập mạnh một nhát.

Cậu cúi xuống nhìn đôi giày đã bị in thêm dấu chân, cảm thấy trong lòng thật đau đớn. Ngồi nép vào một góc đại sảnh, Vân An rút một gói khăn giấy từ túi ra, cố sức lau sạch vết bẩn, nhưng dấu giày đen cứng đầu vẫn không chịu biến mất.

Cảm giác khó chịu ngày càng tăng, đến mức ngón tay cậu trắng bệch vì quá cố sức. Đột nhiên, Vân An thấy Hoa Cương đứng trước mặt mình, cậu ngơ ngác không hay biết gì.

Hoa Cương ngồi xuống, cầm một chiếc khăn giấy ướt và cẩn thận lau vết bẩn trên đôi giày của Vân An. Hắn làm việc đó một cách nghiêm túc, như thể đang thực hiện một việc cực kỳ quan trọng.

Trái tim Vân An bỗng nhiên co thắt, cậu lúng túng, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ biết nhìn chăm chăm vào động tác của Hoa Cương.

Hoa Cương lau khô đôi giày cho Vân An, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe và đầy vẻ đáng thương của cậu, trông như một chú chó con bị chủ bỏ rơi, trái tim đang sôi sục giận dữ của hắn bỗng chùng xuống.

Hoa Cương cụp mắt, thầm thở dài trong lòng và giấu đi mọi cảm xúc. Vân An mở miệng định cảm ơn, nhưng câu nói bị chặn lại bởi ánh nhìn sắc bén của Hoa Cương khiến cậu chỉ nuốt lại nửa lời, cảm giác không rõ ràng là gì nhưng rất khó tả.@ThThanhHinVng

Vân An chưa bao giờ nghĩ Hoa Cương sẽ ngồi xổm xuống để lau giày cho mình. Trong tâm trí cậu, Hoa Cương là một người cao ngạo, như một vị thần luôn được mọi người kính sợ. Thế nhưng, tại sao hắn lại hành động như vậy, như thể hắn đã rơi xuống nhân gian?

Vân An vội đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt long lanh nhìn Hoa Cương. Sau khi ném đi chiếc khăn giấy bẩn, Hoa Cương nhanh chóng xoay người, bước đi vội vã như thể việc ngồi xuống lau giày vừa rồi không hề xảy ra.

Hai người một trước một sau đi về khu chung cư, khoảng cách không xa lắm từ bệnh viện. Vân An nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối. Trong khu vẫn sáng đèn, nơi linh đường vẫn còn đông đúc với những màn biểu diễn xiếc và ca hát. Điều này làm cậu thắc mắc, vì thường tang lễ vào ban đêm không cho phép có tiếng động lớn, theo lời bà ngoại cậu.

Nhưng hôm nay đã quá muộn mà nơi đó vẫn náo nhiệt. Vân An lén nhìn thoáng qua và suýt chút nữa sợ hãi đến mức hồn bay phách tán khi thấy hình ảnh người giấy đỏ thẫm đứng đối diện với mình. Cậu vội vã quay đầu lại, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch, cổ bỗng lạnh toát giữa đêm hè oi bức.

Cậu tự trấn an mình rằng đó chỉ là ảo giác, người giấy làm sao có thể sống được. Nhưng dù đã cố trấn an, Vân An không dám nhìn lại lần nữa. Cậu nhanh chóng đuổi kịp Hoa Cương, lần này không còn đi sau nữa mà chọn bước sóng vai cùng hắn, cảm giác an toàn dần trở lại.

Cả hai im lặng bước vào sảnh của tòa nhà. Khi đến tầng hai, nơi Vân An ở, họ sẽ chia tay nhau.

Đứng trước cửa nhà mình, Vân An nhìn Hoa Cương định bước lên cầu thang mà không nói lời nào. Cậu khẽ mím môi, do dự không biết có nên gọi hắn lại không, nhưng Hoa Cương vẫn bước đi, không hề ngoảnh lại.

Ngay lúc Vân An còn lưỡng lự, cửa nhà bà ngoại bất ngờ mở ra. Ánh sáng từ bóng đèn dây tóc chiếu sáng hành lang, Vân An ngạc nhiên khi thấy bà ngoại đứng đó, trong bộ áo ngủ, đeo cặp kính viễn thị dày cộp, nắm tay Vân An và nhìn về phía cầu thang.@ThThanhHinVng

"Là Hoa Cương đã về sao?" Bà ngoại hỏi.

Khi bóng dáng của Hoa Cương đã khuất sau hành lang, Vân An biết rõ rằng bà ngoại dù có hỏi thì cũng chẳng nhận được câu trả lời. Cậu hiểu đây chỉ là một phó bản của thế giới ảo, nơi mà tất cả đều là những nhân vật không thật. Dù cho bọn họ đều là người chơi và Hoa Cương là một "quỷ quái", điều đó cũng không khác gì đối với hắn. Hơn nữa, Hoa Cương đang có tâm trạng không tốt, nên chắc chắn hắn sẽ không phản ứng gì với lời hỏi han của bà ngoại.

"Bà ơi, chúng ta vào nhà trước đi." Vân An đỡ cánh tay gầy yếu của bà, cố ý chuyển đề tài: "Cháu đói bụng rồi, trong nhà còn gì ăn không ạ?"

Thực ra Vân An không nói dối. Cậu thật sự đang đói. Vào bữa tối, cậu đã ăn rất vội vì sợ lỡ mất giờ kiểm tra phòng của Hoa Cương, sau đó lại nhanh chóng chạy đến bệnh viện nên trong phòng bệnh cậu không hề ăn gì. Bây giờ bụng cậu đã đói cồn cào.

"Đứa trẻ này." Bà ngoại cười hiền từ, nhẹ nhàng nhéo mũi Vân An, yêu thương nói: "Bà bảo ăn nhiều lên mà không chịu, giờ lại đói rồi."

Vân An cười hiền lành, nụ cười tỏa sáng dù Hoa Cương đang đứng trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ. Kể từ khi bắt đầu phó bản này, Vân An chưa từng cười thoải mái như vậy. Nhìn nụ cười đó, ánh mắt của Hoa Cương dần trở nên trầm ngâm hơn.

Đột nhiên, giọng nói và tiếng bước chân của Hoa Cương vang lên từ phía cầu thang, kèm theo ánh sáng từ hành lang. Hoa Cương đã quay trở lại khiến Vân An bất ngờ sững sờ tại chỗ.

"Hoa Cương, cháu nghe bà gọi mà." Bà ngoại vui mừng khi thấy Hoa Cương quay lại, vẫy tay gọi hắn. "Tới đây, mang vài món đồ về cho bà của cháu đi, bà đã chuẩn bị sẵn rồi."

Hoa Cương đi vào nhà và Vân An lặng lẽ theo sau. Trên sàn nhà bày ra vài hộp thực phẩm chức năng, có thức uống bổ dưỡng và bột protein. Nhìn qua, Vân An nhận ra đây chính là những thứ mà ba mẹ cậu đã mang về hôm qua.

"Bà định tự mình mang lên cho bà cháu nhưng già rồi, chân không còn khỏe, đầu gối cũng không cúi xuống được nữa." Bà ngoại lẩm bẩm. "Bà của cháu sức khỏe yếu, cháu mang lên giúp bà đi."

Những món đồ này đều là quà mà ba mẹ Vân An mua tặng, vì bà ngoại biết bà của Hoa Cương không khỏe. Bà muốn Hoa Cương chăm sóc bà mình tốt hơn, không để bà ấy tiết kiệm quá mức, để rồi đồ quá hạn lại lãng phí.

Dù Vân An sợ Hoa Cương sẽ mất kiên nhẫn và bỏ đi, nhưng ngược lại, hắn đứng yên lắng nghe bà ngoại lải nhải rất lâu mà không tỏ ra khó chịu. Điều này khiến Vân An cảm thấy lạ lẫm và kinh ngạc.@ThThanhHinVng

Hoa Cương cuối cùng cũng không từ chối nữa, nhưng chỉ lấy một ít. Bà ngoại Vân An cười và bảo: "Chúng ta vẫn còn nhiều lắm, mấy thứ này là cho bà của cháu. Thân thể bà ấy đã sớm suy yếu rồi, đáng thương, uống nhiều một chút sẽ tốt hơn. Bà thì sắp xuống mồ rồi, uống cũng không có tác dụng gì."

Vân An hiểu rõ trong phó bản này, bà của Hoa Cương, Lâm Chi Phương, chỉ ngoài 60 nhưng sức khỏe đã xuống dốc do nhiều năm lao động. Bà ấy là người có lòng tốt, dù cuộc sống khó khăn vẫn luôn dành sự quan tâm cho gia đình.

Hoa Cương thấy không thể từ chối nữa, vừa định cầm đồ thì Vân An đã nhanh nhẹn cầm trước. "Bà ngoại, hôm nay Hoa Cương ca ca đi làm mệt rồi, để cháu giúp anh ấy mang lên." Vân An nói.

Hoa Cương đứng sau Vân An, nhìn cậu "giúp đỡ" với vẻ lạnh nhạt. Không đợi bà ngoại trả lời, Vân An đã nhanh chóng mang đồ lên cầu thang. Bà ngoại nhìn bóng dáng vội vã của cậu, lẩm bẩm: "Cháu nói là đói bụng mà?"

"Bà Bội Nga, cháu lên lầu trước đây." Sau khi nói lời tạm biệt, Hoa Cương cũng bước đi.

Nhìn hai người trẻ tuổi rời đi, bà ngoại lắc đầu rồi đóng cửa lại, để hành lang trở nên tối đen và yên tĩnh.

Lên đến tầng ba, Vân An dừng lại ở chỗ ngoặt, không dám đi tiếp. Cậu không muốn gặp phải những thứ không nên thấy, đặc biệt là sau khi vẫn chưa bắt được kẻ bí ẩn trong nhà cậu.

Khi Hoa Cương lên đến tầng ba và thấy Vân An đang chờ, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười như trào phúng. Hắn không nói gì, chỉ xách đồ đi tiếp. Vân An lặng lẽ theo sau, từng bước đi đều in dấu chân của cả hai trên hành lang.

Hoa Cương chẳng sợ gì cả, thậm chí không cần phải bật đèn hành lang, chỉ cần ánh trăng xuyên qua những bức tường có khe hở cũng đủ để hắn thấy rõ đường đi phía trước.

Vân An thì không nhìn rõ đường, nhưng cũng không dám bật đèn hành lang. Cậu không rõ lý do tại sao, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng của Hoa Cương lúc này vô cùng tồi tệ.

Giữa Vân An và Hoa Cương đã không còn như trước, không còn cách cư xử thoải mái như trước nữa. Trong lòng Vân An có phần lo lắng. Cậu không biết Hoa Cương đang nghĩ gì, nhưng không muốn khiến hắn tức giận, vì vậy cậu chọn cách im lặng.

Ánh sáng của trăng không đủ để chiếu rõ từng bậc cầu thang. Hoa Cương bước đi rất nhanh, và Vân An không dám đi xa quá, mặc dù không nhìn rõ đường, cậu vẫn cố gắng bám theo.

Khu chung cư cũ không giống những khu chung cư mới, nơi mà mỗi bậc thang đều có chiều cao và tỉ lệ như nhau. Vì một sai lầm, Vân An dẫm trượt vào bậc thang và mất thăng bằng. Cậu cố gắng giữ vững nhưng vẫn loạng choạng ngã ra phía sau.

Trong lúc hoảng loạn, đôi tay của Vân An quơ loạn xạ và một cánh tay chắc chắn bỗng nhiên bắt lấy tay cậu. Theo phản xạ, Vân An nắm chặt lấy, dựa vào cánh tay đó để đứng vững lại.

Suýt chút nữa là ngã từ trên cầu thang xuống, Vân An hoảng sợ, mắt mở to, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không kịp cảm ơn.@ThThanhHinVng

Chưa kịp định thần lại, Hoa Cương đã tiếp tục đi lên, lần này hắn giậm mạnh chân khiến dòng điện xẹt qua, đèn hành lang bật sáng lên. Ánh đèn màu vàng ấm chiếu sáng cả hành lang.

Vân An chỉ sững sờ một giây, ánh mắt bỗng trở nên tươi sáng. Cậu lặng lẽ nở nụ cười rồi nhanh chóng chạy theo bước chân của Hoa Cương.

Họ đã đến tầng 5. Có lẽ vì bên cạnh có Hoa Cương mà Vân An không cảm thấy điều gì bất thường hay khó chịu.

Trên tầng chỉ có hai hộ gia đình. Nhà của Lâm Thế Cường và nhà của bà Hoa Cương, Lâm Chi Phương, đối diện nhau. Lúc này, cửa nhà Lâm Thế Cường đóng chặt, còn dán một tờ quảng cáo không rõ dán từ khi nào.

"Đồ đã được đưa đến." Đứng trước cửa, Hoa Cương không vội mở khóa mà quay lại nhìn Vân An, lạnh lùng thốt ra một câu.

Vân An đầu tiên là ngẩn người, sau đó hiểu ra ý của Hoa Cương. Đây là ý đuổi khách.

Vân An ban đầu vì Hoa Cương chủ động bật đèn hành lang mà cảm thấy vui mừng, bỗng trở nên bình tĩnh lại.

"Em... em muốn vào nhà anh xem một chút." Vân An hít một hơi sâu. Dưới ánh đèn ấm áp, cậu có chút ngại ngùng khi đối diện với ánh mắt của Hoa Cương. "Bà của anh vẫn luôn ở đây, em muốn hỏi xem bà có nghe thấy gì không."

Hoa Cương nhắm mắt lại, đôi tay thon dài siết chặt thành nắm đấm. Hắn bực bội không thôi. Rốt cuộc hắn đang mong đợi điều gì? Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ Vân An muốn cùng hắn về nhà chỉ để ở bên hắn thêm chút thời gian sao?

"Hoa Cương, anh giận sao?" Dù ánh đèn không sáng lắm, Vân An vẫn thấy rõ khuôn mặt căng thẳng của Hoa Cương. Cậu không biết làm sao đối diện với hắn. "Có phải em đã làm phiền anh không? Anh có mệt không? Em chỉ vào gặp bà của anh, hỏi vài câu rồi đi, được không?"

Hoa Cương không trả lời, điều này khiến Vân An càng thêm bối rối.

"Xin lỗi." Vân An nghĩ mãi nhưng không biết nên nói gì, cảm thấy dù nói gì cũng khiến Hoa Cương không vui.

Cảm ơn và xin lỗi... những từ này Hoa Cương đã nghe từ miệng Vân An không biết bao nhiêu lần hôm nay. Còn cả sự lo lắng và ngạc nhiên trong mắt Vân An khi đối diện với bà ngoại.

Trong vô số các phó bản mà Hoa Cương đã trải qua, hắn khinh thường tất cả, từ những người chơi vật lộn để sống sót đến những NPC không có ký ức. Với hắn, tất cả đều giống nhau. Thậm chí, con người còn đáng ghét hơn.

Con người với tính cách ích kỷ, giả dối và tàn nhẫn. Hoa Cương ghét sự dơ bẩn của con người, và hắn đã quen với việc nhìn thấy sự sợ hãi trên gương mặt họ khi biết được chân tướng của mình. Hắn chẳng bận tâm, vì sao một vị thần lại phải để ý đến một con kiến nhỏ bé?@ThThanhHinVng

Nhưng hôm nay, hắn thấy sự sợ hãi tương tự trong mắt Vân An. Vân An đang sợ điều gì? Sợ rằng hắn sẽ mất kiểm soát và giết hết cả bà ngoại và ba mẹ của cậu trong bản phụ này sao?

"Vân An." Giọng nói trầm thấp của Hoa Cương vang lên lạnh lẽo trong hành lang, như một lời triệu hồi từ địa ngục.

Vân An ngẩng đầu nhìn vào mắt Hoa Cương. Gương mặt trắng trẻo và đẹp đẽ của cậu không hề biểu lộ sự tin tưởng mà Hoa Cương mong đợi. Hàng mi dài mảnh khảnh của cậu run rẩy như một con thú nhỏ đang đối diện với kẻ thù, nhưng vẫn cố gắng mạnh mẽ chống lại.

"Có phải trong lòng em nghĩ rằng, không phải người của ta thì sẽ có tâm tư khác?" Giọng của Hoa Cương nhẹ nhàng, nhẹ như một sợi lông vũ trôi nổi trên mặt nước, nhẹ như chiếc lá khô vàng rơi chầm chậm từ trên cây vào mùa thu.

Giọng nhẹ đến mức Vân An tưởng mình nghe nhầm.

Cậu ngơ ngác nhìn Hoa Cương: "Gì cơ?"

Hoa Cương cười lạnh một tiếng khiến tim Vân An như bị kim nhọn đâm thấu. Cậu cắn môi, nhìn Hoa Cương xoay người mở cửa bằng chìa khóa.

Vừa đứng ở cửa, Vân An đã ngửi thấy mùi thuốc đậm đặc từ trong nhà thoát ra. Phòng khách tối đen, không có đèn bật, chỉ có màn hình tivi còn hắt ra một chút ánh sáng mờ ảo. Một người phụ nữ tóc bạc nửa đầu đang dựa trên ghế sô pha, phía sau kê một chiếc gối dày, điều khiển tivi rơi ở một bên và chiếc quạt thổi mạnh nhưng chỉ thổi ra luồng gió nóng giữa đêm hè oi bức.

Lâm Chi Phương ngủ không sâu, vừa nghe thấy tiếng Hoa Cương mở cửa đã tỉnh dậy. Bà thấy Vân An đi theo sau Hoa Cương và niềm vui hiện rõ trên mặt khi Hoa Cương bật đèn phòng khách.

Ánh đèn sáng lên, lúc này Vân An mới thấy rõ bố cục trong nhà Lâm Chi Phương. Căn hộ này có kết cấu giống hệt nhà bà ngoại Vân An, nhưng về trang trí và nội thất thì không bằng nhà bà ngoại cậu.

Thậm chí, ghế ăn ở đây vẫn là ghế gỗ kiểu cũ như ở quê, trông chẳng khác gì đồ đạc từ nông thôn được đưa vào thành phố, không có gì đáng chú ý.

Vân An có ấn tượng rất rõ ràng về điều kiện khó khăn của Lâm Chi Phương và dần hiểu vì sao bà ngoại cậu luôn nhớ đến người em này.

"Cháu đi làm về trễ, giờ tan ca mỗi ngày không cố định, đừng chờ cháu, mệt thì cứ đi ngủ trước." Hoa Cương kiểm tra từng món thực phẩm chức năng mà bà ngoại Vân An đưa cho rồi cất vào trong tủ.

Vân An bị Lâm Chi Phương kéo ngồi xuống sô pha, cậu nhìn Hoa Cương làm mọi việc thuần thục. Trong lòng cậu có cảm giác khó tả, vì cậu từng nghĩ rằng Hoa Cương chỉ là người đứng ngoài quan sát mọi chuyện xảy ra trong bản phụ này, nhưng hành động của Hoa Cương hôm nay khiến cậu cảm thấy như hắn cũng là một phần của thế giới này, đang sống trong đó.

"An An về lâu chưa? Còn nhớ bà không? Hồi nhỏ con luôn ăn cơm ở nhà bà Chi Phương, bà còn làm gà nướng trứng cho con ăn nữa." Lâm Chi Phương nhìn Vân An, ánh mắt đầy cảm xúc. Dường như cậu đã gợi lại cho bà nhiều kỷ niệm.@ThThanhHinVng

Theo ký ức do hệ thống cung cấp, Vân An có mối quan hệ tốt nhất với Lâm Chi Phương trong số các ông bà trong thôn, không chỉ vì khi còn bé cậu thường đi chơi với Hoa Cương mà còn vì Lâm Chi Phương luôn rất tốt với cậu.

Khi đó, gia đình Lâm Chi Phương rất khó khăn, bữa ăn thường chỉ có chút đồ mặn. Nhưng mỗi lần Vân An đến ăn, bà luôn lấy trứng gà mới từ chuồng ra và nướng trên bếp ấm áp.

Mùi trứng nướng thơm nức, Vân An mỗi lần đều ăn rất thích.

Dù trong thời gian khó khăn nhất, bà cũng không bao giờ để Vân An phải thiệt thòi.

"Con nhớ rõ." Vân An nắm chặt tay Lâm Chi Phương. Dù bà nhỏ hơn bà ngoại cậu gần hai mươi tuổi, nhưng tóc của bà lại bạc nhiều hơn và lòng bàn tay cũng thô ráp hơn. Những nếp nhăn trên tay bà giống như vỏ cây già, thô cứng khiến bàn tay mềm mại của Vân An cũng cảm thấy đau.

Sau khi cất xong đồ của bà ngoại Vân An đưa, Hoa Cương không quay lại phòng khách nữa. Vân An nhìn quanh một vài lần mà không thấy hắn đâu, đành phải quay sang nhìn Lâm Chi Phương. Lần này cậu đến đây có mục đích.

"Bà Chi Phương, con muốn hỏi bà một chuyện." Vân An nói. "Con nghe thấy vợ của ông út nói nhà họ lúc nào cũng có tiếng động lạ của người thứ ba. Nhưng chỉ có ông út nghe thấy, còn bà út thì không. Con thấy rất kỳ quái nên muốn hỏi xem bà có nghe thấy âm thanh gì bất thường không?"

Vân An chú ý thấy nụ cười trên mặt Lâm Chi Phương nhanh chóng phai nhạt. Bà im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: "Bà ấy còn không nghe thấy, thì làm sao bà có thể nghe thấy gì được chứ."

"Cái kia... nhà bà có từng nghe thấy âm thanh gì kỳ quái không? Đặc biệt là buổi tối." Vân An hỏi.

Cậu nhớ lại âm thanh kỳ lạ tối qua trong phòng khách, khi có một con quỷ vào bếp nấu ăn. Chính vì điều này mà hôm nay đồ ăn đưa cho bà ngoại và gia đình ông út đều mất đi hương vị. Có khi nào quỷ quái đã ăn mất không?@ThThanhHinVng

Đây là lần đầu tiên Vân An gặp phải một con quỷ không giết người hay làm hại ai, mà chỉ làm ồn để nấu ăn. Vân An nghĩ, nếu ở nhà bà ngoại có chuyện kỳ lạ như vậy, liệu nhà khác có không? Có thể mọi người sợ quá nên không dám nói ra.

"Tối qua ở nhà bà ngoại, con nghe thấy một chút động tĩnh. Con nghĩ có thể là ăn trộm, vì khu này an ninh không tốt lắm, camera cũng ít. Nếu thật sự có trộm, tìm lại đồ bị mất cũng khó. Con nghĩ động tĩnh mà ông út nghe thấy có thể là ăn trộm. Nếu nhà bà cũng có động tĩnh, con sẽ mua vài cái chuông cửa có camera để phòng tránh trộm." Vân An cố ý giải thích để đánh lạc hướng Lâm Chi Phương.

Nhưng Lâm Chi Phương lắc đầu: "Nhà bà không có động tĩnh gì cả."

"Con còn nhỏ, đừng lo lắng nhiều. Khu này tuy cũ kỹ nhưng láng giềng đều quen biết nhau. Nếu thật sự gặp trộm, chỉ cần kêu lên là mọi người sẽ đến giúp. Ở đây chưa từng xảy ra trộm cắp đâu."

Vân An chăm chú nhìn Lâm Chi Phương, không chắc bà đang nói thật hay chỉ đang tự an ủi mình.

Cậu định nói thêm thì nghe thấy tiếng bước chân của Hoa Cương. Khi quay đầu lại, cậu thấy Hoa Cương mang ra một bát mì nóng hổi, thơm phức và đặt lên bàn.

Vân An vốn đã quên mình đói nhưng nghe mùi thơm, bụng cậu không ngừng réo lên, tiếng kêu còn rất to.

Cậu đỏ mặt, Lâm Chi Phương cười hiền, vỗ vai cậu nói: "Mau ăn đi, Hoa Cương ca ca cố tình nấu cho con đấy."

Vân An bất giác nhìn về phía Hoa Cương. Hắn còn biết nấu ăn sao?

Cậu không dám hỏi, chỉ lẳng lặng ăn sạch bát mì. Sau khi ăn xong, Hoa Cương cũng không cho cậu từ chối, ép cậu ra ngoài cửa.

Ban đầu, Vân An còn định hỏi thêm gì đó nhưng Hoa Cương chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay. Kim đồng hồ đã gần 11 giờ.

Chỉ còn chưa đến nửa tiếng là đến 0 giờ. Hoa Cương nhíu mày, lạnh lùng nói: "Em muốn lang thang ở hành lang lúc nửa đêm sao?"

Vân An không dám cố chấp, nhanh chóng rời đi, lòng đầy lo lắng. Cậu thở phào khi xuống đến tầng 4 và chỉ thực sự yên tâm khi đã vào phòng.

Tuy nhiên, khi vừa bước vào phòng, Vân An nhận ra có điều gì đó không ổn. Đồ đạc của ba mẹ cậu đều đã biến mất. Bà ngoại vẫn chưa ngủ, dường như đang chờ Vân An về.

Bà ngoại đã làm rất nhiều sủi cảo, chuẩn bị cho bữa sáng hôm sau. Bà nói mẹ cậu vì có công việc đột xuất nên phải bay về tối nay và ba cậu đi cùng mẹ.@ThThanhHinVng

Ba mẹ đi rồi, phòng trở nên trống vắng. Vân An sẽ ngủ trong phòng đêm nay.

Cậu cảm thấy điều này cũng tốt, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng. Mặc dù đây chỉ là một phó bản, nhưng ba mẹ trong bản này đối xử với cậu rất tốt, không mang theo bất kỳ kỳ vọng nào.

Họ rời đi mà không một lời tạm biệt khiến cậu có chút buồn bã.

"An An à, bà ngoại cho con tiền, con ra siêu thị gần khu mình mua một chai giấm về đi." bà ngoại từ bếp gọi Vân An. "Trong nhà hết dấm rồi, sáng mai ăn sủi cảo mà không có dấm thì không ngon."

Vân An cầm tiền, nhìn đồng hồ. Còn 10 phút nữa là đến 0 giờ, một đi một về chắc là kịp.


*Tác giả có điều muốn nói:

Hoa Cương là người luôn cứng nhắc từ đầu đến chân, ha ha ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro