Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Thế giới hiện thực

◎ Bùa đào hoa ◎

Vân An chưa bao giờ nghĩ rằng câu chuyện trong phó bản lại có thể liên quan đến thế giới thực. Phát hiện này khiến cậu bất an, như thể có một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, chỉ chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Chuyện này cứ đeo bám trong lòng Vân An, cho đến khi cậu cùng Vân Hạo chuẩn bị xuất phát vẫn chưa thể buông bỏ. Sự lo âu hiện rõ trên khuôn mặt cậu, hoàn toàn khác với vẻ hào hứng và phấn khởi trước đó khiến Vân Hạo không khỏi đùa giỡn một chút.@ThThanhHinVng

Không tìm thêm được manh mối nào khác, Vân An cố gắng vực dậy tinh thần. Lần này, đại hội có sự tham gia của cả gia tộc Kim và Hạ, cậu hy vọng sẽ gặp được Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển. Những gì cậu không thể điều tra được, có lẽ họ sẽ giúp được.

Vân An nghe Vân Tùng nói rằng đại hội này là do các gia tộc lớn trong giới thiên sư phối hợp tổ chức. Cụ thể nội dung ra sao, cậu không quá quan tâm. Mục đích của cậu chỉ là theo chân mọi người để mở rộng tầm mắt. Hội nghị đơn giản chỉ là một buổi trao đổi và bàn bạc, nhưng cậu biết rằng bất kỳ gia tộc nào đạt đến quy mô như gia tộc cậu đều có quy tắc riêng cần tuân thủ.

Lần này, Vân Tùng không thể đi cùng, chỉ có Vân Hạo dẫn theo Vân An. Điều này khiến cậu hơi lo lắng cho bác cả. Tuy nhiên, Vân Hạo giải thích rằng Vân Tùng bị vướng bận công việc và sẽ đến sau. Nghe vậy, Vân An mới yên tâm phần nào.

Địa điểm tổ chức đại hội không phải ở thành phố lớn mà là một thị trấn nhỏ, không có chuyến bay thẳng. Vân An cùng Vân Hạo đi trên máy bay riêng của gia đình, đáp xuống sân bay thị trấn. Tại đây, đã có một đoàn xe đen chờ sẵn.

Vân An và Vân Hạo lên một chiếc xe, những người khác cũng lần lượt vào xe riêng của họ. Đoàn xe nối đuôi nhau rời đi, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ đông đúc. Lúc này, Vân An nhận ra, họ đang cố gắng che giấu hành tung.

Tham gia một hội nghị mà phải cẩn thận như vậy? Ngón tay Vân An cuộn tròn, nhịp thở cũng hơi gấp gáp. Nhận ra sự lo lắng của cậu, Vân Hạo nhẹ nhàng vỗ tay cậu trấn an: "Đừng lo. Đây là quy trình thường lệ. Cẩn thận vẫn hơn. Mỗi gia chủ tham dự đều được đối xử như vậy."

Nghe vậy, Vân An gật đầu, hít sâu để trấn tĩnh, miễn cưỡng mỉm cười với Vân Hạo, thể hiện rằng mình không sao.

Chiếc xe chạy thẳng đến bãi đỗ xe ngầm của một khách sạn lớn. Trước khi xuống xe, Vân Hạo kéo Vân An lại, nghiêm túc dặn dò: "An An, bên ngoài không giống như ở nhà. Đừng chạy lung tung, nhất định phải theo sát chú hoặc bác cả. Hiểu chứ?"

Vân An gật đầu: "Con biết rồi."

Cậu hiểu rằng lần này bất kể là Vân Tùng hay Vân Hạo, họ đều đặt cược rất lớn nên cậu càng cần tỏ ra thông cảm và hợp tác.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng, mỗi người có một phòng riêng. Vân An tò mò nhìn xung quanh. Dù khách sạn không quá cao cấp, nhưng an ninh được thực hiện rất tốt. Ở đại sảnh hay hành lang đều có thể thấy bảo vệ đi tuần.

Lúc quay lại, Vân An nhìn thấy hai người quen thuộc: Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển! Dù rất muốn lao tới, cậu cố gắng kiềm chế, nhớ rằng lúc này mình "không quen biết" họ. Nhưng đôi mắt sáng long lanh đã phản bội cảm xúc thật của cậu.@ThThanhHinVng

Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển cũng nhận ra Vân An. Hai người vốn đang tranh cãi điều gì đó, nhưng khi thấy cậu, họ vui vẻ chạy lại.

Thấy Vân An đứng cạnh Vân Hạo, cả hai lễ phép chào hỏi: "Chú Vân." Dù giữa các gia tộc không thân thiện nhưng với tiểu bối, Vân Hạo không chấp nhặt, trừ khi như Kim Vũ Thần, người từng chủ động gây hấn.

Kim Tử Ngâm lễ phép nói: "Chú Vân, cháu thay mặt Kim Vũ Thần xin lỗi chú. Hành vi của anh ta thất lễ, mong chú đừng để bụng. Kim gia chúng cháu đã có hình phạt thích đáng cho anh ta. Những lời nói của Kim Vũ Thần không đại diện cho thái độ của Kim gia."

Vân Hạo hừ lạnh, biết rằng những nỗ lực của đại ca anh đã có hiệu quả. Nhưng ông vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: "Cháu là tiểu bối, chuyện này ta sẽ bàn với trưởng bối nhà cháu. Các cháu cứ vui chơi cùng nhau, không cần để ý đến ta."

Nhìn thấy cách các trưởng bối bận rộn xử lý mọi việc, Vân An lần đầu hiểu được khối lượng công việc khổng lồ của họ. Chỉ trong vài phút, đã có không ít người muốn gặp Vân Hạo.

Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển kéo Vân An đến một góc khuất trong đại sảnh. Một nhóm người mặc thường phục, cao lớn, luôn giữ khoảng cách vừa đủ để theo sát họ. Vân An quay lại nhìn và giải thích: "Họ là người chú tôi sắp xếp."

Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển im lặng, không tỏ ra bất ngờ trước mức độ bảo vệ của Vân gia. Ba người bắt đầu trò chuyện thân mật, giống như trong phó bản.

Vân An nhận ra cảm giác gặp Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển ngoài đời hoàn toàn khác trong phó bản, mang đến sự mới lạ khó tả.

Sau khi trao đổi tình hình gần đây, mọi người nhận thấy không ai gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Các người chơi đều được truyền tống ra ngoài an toàn, chỉ có một điều khác biệt: hệ thống đã cảnh báo Vân An phải tránh xa Hoa Cương.

Các người chơi khác được hệ thống nhắc nhở rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng phó bản đã sụp đổ, tất cả bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài, không có phần thưởng nào được đưa ra sau khi phó bản kết thúc nên cũng không cần phải bàn đến.

"Còn giữ được mạng sống là tốt rồi, phần thưởng không có cũng chẳng sao." Hạ Uyển nói một cách vui vẻ.

"Bởi vì người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ không phải là cô." Kim Tử Ngâm đáp lại, ám chỉ Hứa Vi Đồng. Tuy nhiên, thời gian trong phó bản bị Hoa Cương đình trệ và khi thời gian bắt đầu trôi lại, gần như tất cả người chơi đều đã hoàn thành nhiệm vụ.@ThThanhHinVng

Nhìn thấy hai người bạn quen thuộc đang đấu khẩu, Vân An không thể kìm được nụ cười trên môi. Cậu nói: "Hạ Uyển nói đúng, không có gì quan trọng hơn việc còn sống."

Được Vân An ủng hộ, Hạ Uyển tự mãn cười, nhẹ vỗ vai cậu. Tuy nhiên, hành động tưởng như nhẹ nhàng đó lại khiến Vân An loạng choạng, suýt nữa ngã làm mấy người bảo vệ phía sau lập tức định tiến lên.

"Vân An, cậu... cậu làm sao thế?" Hạ Uyển lắp bắp, lúc này mới nhận ra sắc mặt của Vân An rất tệ, trắng bệch, đến môi cũng không còn chút sắc đỏ.

Liên tục bị lấy máu hai lần gần đây, dù lượng máu không nhiều nhưng cơ thể Vân An vốn đã yếu vì bị rút máu thường xuyên nên việc hồi phục rất chậm.

"Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là từ khi trở về vẫn cảm thấy như mình còn ở trong phó bản, lo lắng bất an, ăn uống không ngon, giấc ngủ cũng không tốt." Vân An nói, cố kéo tay áo xuống để che đi vết kim trên cánh tay.

Hạ Uyển tin lời cậu, lập tức chia sẻ rất nhiều kinh nghiệm của mình về cách phân biệt giữa phó bản và hiện thực. Cô nói chi tiết và nghiêm túc, vì không phải ai cũng dễ dàng vượt qua cảm giác này. Những người yếu tâm lý thậm chí có thể gặp hội chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn).

Kim Tử Ngâm kéo lại sự hào hứng của Hạ Uyển, nhìn Vân An thật sâu, ánh mắt phức tạp. Cậu ta nói: "Vân An, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ cho cậu."

"Đúng rồi, tôi cũng mang theo quà cho cậu!" Hạ Uyển hồ hởi, lấy từ túi ra một phong bao lì xì lớn và đưa cho Vân An.

Phong bao phồng lên, làm Vân An hoảng hốt, ban đầu còn không dám nhận.

"Cậu yên tâm, bên trong không phải tiền, nhưng thứ này còn đáng giá hơn cả tiền." Hạ Uyển cười hớn hở, nhét phong bao vào tay Vân An.

Mở phong bao ra, Vân An kinh ngạc vui mừng khi thấy bên trong là một xấp bùa chú.

Thực sự những lá bùa này còn đáng giá hơn cả tiền. Dù Hạ Uyển còn trẻ, nhưng năng khiếu của cô rất tốt. Những bùa chú cô vẽ không thể sánh bằng các thiên sư lớn tuổi, nhưng cũng thuộc dạng hiếm có. Lần này, cô tặng cho Vân An cả một xấp, đúng là một món quà vô cùng tâm huyết.

Hạ Uyển giải thích từng loại bùa chú trong xấp bùa, từ bùa che giấu khí tức, bùa dẫn sét, đến bùa trừ tà – tất cả đều rất hữu dụng.

Cô còn đặc biệt rút ra một lá bùa duy nhất, cười đùa đầy ẩn ý: "Đây là bùa đào hoa!"@ThThanhHinVng

"Không có tác dụng phụ đâu, ai dùng qua đều nói rất hiệu quả!" Hạ Uyển vỗ ngực đảm bảo: "Đây là loại bùa có giá bán cao nhất của tôi."

"Tôi không phải keo kiệt, nhưng bùa đào hoa chỉ cần một lá là đủ. Dùng nhiều sẽ gặp rắc rối với đào hoa xấu." cô giải thích.

Mặt Vân An lập tức đỏ bừng. Cậu cầm lá bùa mà cảm thấy như đang cầm củ khoai lang nóng bỏng, bởi trong lòng cậu đã có người thương.

"Hay là... không cần đâu." Vân An bối rối, nói lắp bắp: "Tôi thường phải vào phó bản, thứ này không phù hợp, sẽ làm chậm trễ người khác."

Những người chơi phó bản không ai dám chắc mình sẽ sống sót trở ra, nên ánh mắt Hạ Uyển cũng thoáng buồn. Vân An cắn môi, lấy hết can đảm hỏi: "Ngoài bùa đào hoa, còn có loại nào khác liên quan đến tình cảm không?"

Sợ Hạ Uyển hiểu sai ý mình, Vân An nhỏ giọng giải thích thêm: "Ý tôi là... kiểu bùa giúp người khác thích mình ấy..."

Đôi mắt Hạ Uyển sáng bừng, cô trêu chọc: "Hóa ra Vân An của chúng ta không cần bùa đào hoa vì đã có người trong lòng rồi nha. Là con gái nhà ai thế?"

Mặt Vân An đỏ như gấc, vội vàng bịt miệng Hạ Uyển, ánh mắt long lanh khẩn cầu cô đừng nói lớn tiếng.@ThThanhHinVng

Hạ Uyển cười đến híp cả mắt, còn Kim Tử Ngâm thì kéo tay Vân An, nghiêm túc hỏi: "Cậu thích người mà chúng tôi biết sao?"


*Tiểu kịch trường:

"Bốp!" Vân An dán lá bùa của Hạ Uyển lên trán Hoa Cương.

Vân An (mắt chớp chớp, nhỏ giọng): Hôm nay có yêu em thêm chút nào không?

Hoa Cương (chịu không nổi): Vợ nhỏ đáng yêu quá, phải làm sao đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro