Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Thế giới hiện thực

◎ Giải trừ khế ước ◎

Nói dối trước mặt người thân quen không phải là việc dễ dàng, đặc biệt là khi ánh mắt sắc bén của đối phương đang chăm chú nhìn bạn.@ThThanhHinVng

Vân An căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi suy đi nghĩ lại, lời nói dối đã đến bên miệng nhưng lại không thể thốt ra dưới áp lực khủng khiếp này.

May mắn thay, cửa phòng lại một lần nữa bị đẩy ra. Người bước vào chính là Vân Hạo với dáng vẻ vội vã.

Lần này Vân Tùng trở về cũng là vì cảm thấy một vài chuyện không nói rõ được nên ngay khi nhận được tin tức của Vân Hạo đã lập tức quay về nhà.

Gõ nhẹ lên bàn, Vân Tùng không quay đầu lại nhìn em trai mà vẫn chăm chú nhìn thẳng vào mắt Vân An. Giọng điệu chậm rãi, thậm chí mang theo chút thăm dò, ông hỏi: "Rốt cuộc là ai đã nói với An An..."

"Là con nghe Kim Vũ Thần nói." Vân An tranh thủ khoảnh khắc không khí ngột ngạt bị phá vỡ bởi sự xuất hiện đột ngột của Vân Hạo. Cậu hít một hơi thật sâu: "Lần trước khi con nằm viện, anh ta đã đến phòng bệnh nói với con."

"Con... Con từ nhỏ lớn lên trong trang viên, cũng không hay ra ngoài. Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển là bạn cùng lứa tuổi với con. Kim Vũ Thần nói họ đều rất giỏi, có thể tự mình ra ngoài bắt quỷ, nên con... con cảm thấy hơi tò mò."

Vân Tùng gật đầu, như thể đồng ý với lời giải thích của Vân An. Ông nói: "Con luôn ở nhà thì quả thực buồn chán. Mấy ngày nữa, giới thiên sư sẽ tổ chức một hội nghị long trọng. Các gia tộc đều sẽ tham dự, bao gồm cả Kim gia và Hạ gia. Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển là những nhân tài trẻ tuổi của hai nhà đó, hẳn cũng sẽ đi. An An, con có muốn đi không?"

Vân An kinh ngạc mở to mắt, mất vài giây mới phản ứng lại được. Giọng nói run rẩy vì kích động:
"Con... con có thể ạ?"

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được quang minh chính đại ra khỏi trang viên. Dù chỉ là để tham dự một hội nghị, không phải tự do đi lại tùy thích nhưng với Vân An, đó cũng là một điều vô cùng bất ngờ.

Ở trong trang viên quá lâu, cậu như đã cắt đứt với thế giới bên ngoài. Không ai biết rằng khi ở trong phó bản, cậu đôi khi cảm thấy rất vui vì có thể tự do đi lại và nhìn thấy những điều mới lạ chưa từng thấy.

"Anh cả!" Vân Hạo sốt sắng kêu lên, vẻ mặt hoảng hốt.

Vân An theo bản năng nhìn về phía Vân Hạo, nhưng lý trí lập tức kéo cậu quay lại. Nếu chú bác muốn cậu ru rú trong trang viên, chắc chắn phải có lý do.@ThThanhHinVng

Thấy biểu cảm gấp gáp của Vân Hạo, Vân An hơi do dự rồi nói: "Hay là thôi vậy..."

Vân Tùng vẫy tay, nói: "Không cần bận tâm chuyện khác, con chỉ cần nói cho bác cả biết con có muốn đi không. Những chuyện khác không phải là việc của một đứa trẻ như con phải lo."

Làm sao cậu có thể không muốn đi? Vân An cắn môi, gật đầu.

Trên mặt Vân Tùng lộ ra một nụ cười. 

"Vậy thì được. Một tuần nữa chúng ta xuất phát. Đến lúc đó bác cả sẽ đến đón con. Con hãy chuẩn bị sẵn những thứ cần mang theo."

Sự hưng phấn hiện rõ trên mặt Vân An. Khuôn mặt trắng bệch ban đầu vì vui mừng mà đã dần hồng hào trở lại. Ba người nói chuyện thêm một lúc rồi Vân Tùng và Vân Hạo bảo Vân An nghỉ ngơi và rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa phòng của Vân An, Vân Hạo lập tức lo lắng nói: "Anh cả, tại sao anh lại đồng ý dẫn An An đi..."

Vân Tùng dừng bước. Sắc mặt ôn hòa trước mặt Vân An lập tức trở nên nghiêm khắc.

"Chúng ta không thể nhốt An An ở trong trang viên cả đời. Sau này nếu có chuyện xảy ra với chúng ta, ai có thể bảo vệ thằng bé mãi mãi? Đã đến lúc nó nên bước ra ngoài."

Nếu họ cùng tuổi với Vân An, họ có thể tự tin rằng mình sẽ bảo vệ cậu cả đời. Nhưng họ là chú bác, đi trước cậu là điều sớm muộn. Đến lúc đó, để An An một mình đối mặt với thế giới đầy hiểm họa này mới thực sự là tàn nhẫn.

"Đúng rồi, cái cửa sổ bịt kín phòng của An An, chú tìm người bọc lại lần nữa cho kín hơn. Cả trang viên kiểm tra lại tất cả các cửa sổ, tăng cường nhân lực, bên trong lẫn bên ngoài không được để lọt dù chỉ một con ruồi." Vân Tùng trừng mắt nhìn Vân Hạo nói: "Chú làm việc kiểu gì vậy!"

Vị Vân Hạo tính tình nóng nảy mà bên ngoài không ai dám chọc, lúc này ngoan ngoãn nghe mắng không dám cãi lại.

Thấy Vân Hạo biết lỗi, Vân Tùng cũng dịu lại. Ông vỗ vai em trai, thở dài: "Chú cũng vất vả rồi."

"Hôm nay rút của An An 100cc máu. Chú mang máu này đi kiểm tra xem, anh cảm thấy trên người thằng bé có điều gì đó không ổn. Âm khí dường như ngày càng nặng hơn."

Vân Hạo nhíu mày, khó hiểu nói: "Lần trước ở phòng bệnh, máu lấy được đã có âm khí sâu hơn trước. Sao lần này lại..."

Vân Tùng day trán, nói: "Chú cứ kiểm tra đã. Có kết quả thì báo cho anh ngay."

Vân Hạo gật đầu, định đi nhưng lại bị Vân Tùng gọi lại.@ThThanhHinVng

"Còn chuyện nữa. Chú lấy đoạn video giám sát Kim Vũ Thần vào phòng bệnh của An An lần trước rồi mang đến cho anh."

Vân Hạo ngẩn ra vài giây, như nghĩ đến điều gì đó, rồi mới phản ứng lại: "Anh cả, ý anh là..."

"Đúng vậy. Kim Vũ Thần không có khả năng nói với An An về Kim Tử Ngâm và Hạ Uyển. Nhưng phải xem lại giám sát mới có thể khẳng định. Nếu cậu ta thực sự không nhắc đến thì chuyện An An biết họ rất có thể là..."

Mày Vân Tùng nhíu chặt, như có điều gì khó nói.

Vân Hạo như bị điện giật, toàn thân run rẩy, nếu thật sự là như vậy, bọn họ đã chuẩn bị rất lâu cho ngày này. Dù rằng Vân Hạo tự nhủ bản thân đã sẵn sàng tâm lý nhưng khi ngày đó thực sự đến, dù chưa xác nhận, trong lòng ông vẫn trỗi lên nỗi sợ hãi khó diễn tả.

"Được rồi, em sẽ lập tức kiểm tra, sau đó ngay lập tức gửi cho anh." Vân Hạo không nhận ra giọng mình hơi run rẩy, vội bước nhanh rời đi. Nhìn cánh cửa vừa khép lại, ánh mắt Vân Tùng cũng đầy lo lắng.

Còn Vân An thì hoàn toàn không hay biết gì, vẫn đắm chìm trong niềm vui vì sắp được ra ngoài cùng chú bác. Cậu không nghe thấy gì về chuyện không may xảy ra với Kim Tử Ngâm hay Hạ Uyển. Đây là điều tốt, có vẻ như họ đều đã bình an rời khỏi phó bản.

Vân An nhớ rõ Hoa Cương từng hứa rằng hắn sẽ đảm bảo mọi người chơi đều an toàn rời đi và hắn đã thực hiện được.

Tuy nhiên... Sau niềm vui, Vân An bình tĩnh lại. Phó bản【Toà nhà 5 tầng】 này vẫn còn quá nhiều điểm đáng ngờ. Cậu nhanh chóng lấy máy tính, giấy bút và bắt đầu ghi chép lại các sự kiện. Tranh thủ khi ký ức còn rõ ràng, cậu muốn sắp xếp lại các manh mối để tránh bỏ sót điều gì quan trọng.

Vân An nhớ lại cảnh mình từ sân bay trở về và thấy hai phe đang giằng co: một bên là Lâm Bội Nga cùng Hoa Cương, tạm xem như đồng minh; bên kia là Kim Tử Ngâm đại diện cho các người chơi.@ThThanhHinVng

Lâm Bội Nga và Hoa Cương đã thỏa thuận một giao dịch. Nội dung giao dịch là Hoa Cương sẽ giúp Lâm Bội Nga giết những người trong gia tộc mà bà muốn loại bỏ. Mục đích của bà là để gánh hết tội lỗi thay cho bà cố, đồng thời bảo vệ tính mạng của Lâm Chi Phương.

Đổi lại, Lâm Bội Nga phải giúp Hoa Cương làm một việc. Vân An nhớ lại không khí căng thẳng lúc đó, Hoa Cương chỉ yêu cầu bà làm một điều duy nhất.

Đó là: trước mặt mọi người, Lâm Bội Nga phải nói ra những lời "kỳ quái" đó.

Trong phó bản【Toà nhà 5 tầng】, huyện nhỏ nơi Lâm gia sống không tồn tại trong thực tế. Thậm chí, các phó bản như 【Bài ca đoàn kịch】 và 【Trường Trung học số 1】 cũng vậy. Vân An đã từng tìm kiếm thông tin trên mạng nhưng không hề có bất kỳ manh mối nào.

"Đường Hoài Tử, tỉnh Giang Bắc, thành phố Định An..." Vân An lẩm bẩm. Cậu nhớ rõ những lời đó chính là do Lâm Bội Nga nói ra.

Ngay sau khi bà nói xong, bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp, những tia sét to lớn xé ngang bầu trời, như một con rắn sáng chói lao thẳng vào nhà Lâm Bội Nga. Ánh sáng chói lòa gần như làm mù mắt họ, tiếng sấm vang rền như thể thần linh giáng xuống trừng phạt khiến tim ai nấy đập loạn vì kinh hãi.

Sau cơn sấm sét, bầu trời dường như thay đổi. Phó bản như bị xé rách. Trước khi bất kỳ người chơi nào kịp phản ứng, tất cả đều bị truyền tống ra khỏi phó bản một cách đột ngột.

Không tự giác cắn vào cán bút, trên trang giấy trắng tinh, Vân An viết thêm bốn chữ "Phó bản sụp đổ" ngay sau mục đích của Hoa Cương rồi đánh một dấu chấm hỏi. Cậu không chắc liệu Hoa Cương có biết trước rằng khi Lâm Bội Nga nói những lời đó, phó bản sẽ sụp đổ hay không. Nếu hắn không biết, vậy ý nghĩa của việc bắt Lâm Bội Nga nói ra những lời đó là gì?

Còn về những thông tin mà Lâm Bội Nga tự thuật...

Vân An mở máy tính, cau mày tìm kiếm các cụm từ khóa như "đường Hoài Tử, tỉnh Giang Bắc, thành phố Định An", "Lâm Bội Nga" và "Án đầu độc".

Cậu biết tỉnh Giang Bắc và cũng biết ở đó có một thành phố tên là Định An, nhưng cụ thể về con đường này thì Vân An không rõ. Kết quả tìm kiếm trên máy tính cho thấy, thành phố Định An thực sự có một con đường mang tên Hoài Tử. Lòng cậu thoáng xao động.

Chẳng lẽ những gì Lâm Bội Nga nói đều là thật?@ThThanhHinVng

Bà là người thật? Không phải NPC? Hay bà cũng là một người chơi?

Trong trạng thái lo lắng và bất an, Vân An tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin về những vụ án xảy ra tại đường Hoài Tử trong những năm gần đây, nhưng vẫn không có kết quả gì.

Có tai nạn giao thông, bạo lực gia đình, ẩu đả nhưng không hề có vụ án đầu độc nào.

Nhìn kết quả này, Vân An không rõ bản thân nên có cảm xúc gì.

Mặc dù địa điểm khớp nhau, nhưng lại không có vụ án, thậm chí cả cái tên "Lâm Bội Nga" cũng không hề liên quan đến đường Hoài Tử trong bất kỳ thông tin nào.

Với sự phát triển của Internet, Vân An tin rằng bất kỳ sự kiện nào xảy ra cũng sẽ để lại dấu vết nhưng hiện tại, những gì Lâm Bội Nga nói hoàn toàn không khớp với thực tế.

Có thể đó chỉ là sự trùng hợp? Nhưng nếu chỉ là trùng hợp, tại sao vài câu nói đó lại khiến phó bản sụp đổ? Có mối liên hệ nào ở đây không? Hoặc có thể còn một nguyên nhân khác đứng sau sự sụp đổ của phó bản.

Vân An cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, giống như cậu đang tham gia vào một chương trình "tiến gần khoa học" vậy.

Cậu không tìm được lời giải đáp cho câu hỏi ban đầu, nhưng lại phát sinh thêm rất nhiều câu hỏi mới.

Tuy nhiên, bất kể có bao nhiêu vấn đề mới, Vân An xác định một điều chắc chắn: sự sụp đổ của phó bản nhất định có liên quan đến Hoa Cương.

Bởi vì ngay khi phó bản sụp đổ, trong hai giây cuối cùng trước khi mất ý thức, Vân An nghe thấy giọng nói máy móc đứt quãng từ hệ thống.@ThThanhHinVng

Hệ thống để lại cho Vân An tám chữ: "Giải trừ khế ước, rời xa Hoa Cương!"

Sau đó, Vân An mất liên lạc với hệ thống. Khi tỉnh lại, cậu đã quay trở về thế giới thực.


Tác giả có chuyện muốn nói:

Ha ha ha, tuy đã quay về thế giới thực, nhưng mỗi chương gần như đều nhắc đến tên Hoa Cương. Tôi chỉ muốn nói, đừng quá mê mẩn...

Hệ thống: "Hừ! Tức chết mất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro