Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Thế giới hiện thực

◎ Diễn đàn 

Cánh cửa phòng đóng lại, Vân An dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo. Vân Hạo đứng bên ngoài, hai chú cháu cách nhau bởi một cánh cửa dày nặng và cả hai đều im lặng hồi lâu.

Sau một thời gian dài, Vân Hạo mới thở dài thật mạnh và nói: "An An, hôm nay... cứ coi như Kim Vũ Thần chưa từng đến đây. Những lời nó nói... đừng để trong lòng."

"Chú, ba mẹ con..." Vân An do dự hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng hỏi, giọng nói còn mang theo một chút hy vọng.@ThThanhHinVng

Vẻ mặt Vân Hạo thay đổi, chú biết rằng những chuyện này không thể giấu mãi được. Trước đây, Vân An còn nhỏ, ngoan ngoãn, có thể lừa dối qua ngày nhưng giờ cậu đã lớn, rất nhiều chuyện không thể coi như không từng xảy ra được, cho dù họ có cố ý không đề cập tới.

Vẻ ngoài yên bình của Vân gia suốt bao năm qua có lẽ sẽ sớm bị phá vỡ.

"An An, con có tin chú không?" Vân Hạo hỏi.

Vân An quay lưng lại với Vân Hạo, hốc mắt dần trở nên đỏ. Những ngón tay trắng nõn và yếu ớt cố gắng nắm chặt nhưng không đủ sức, chỉ có thể nắm hờ hững. Cậu chậm rãi ngồi xuống cạnh cửa, dựa vào cánh cửa và sau một lúc lâu mới nói: "Con tin."

"Chuyện của anh hai và chị hai, khi đến lúc, chú và bác cả sẽ nói rõ cho con biết. Nhưng bây giờ, đừng hỏi gì cả, đừng tin bất cứ điều gì. Con có thể làm được không?" Vân Hạo nói.

Vân An không trả lời ngay, cậu nhìn ra cửa sổ, nơi mà nhánh cây xanh biếc từng có đàn chim ríu rít giờ đã không thấy bóng dáng. Như tổ chim trống trải bị bỏ rơi, có thể là nó đã bị bỏ lại hoặc không thể trở về nữa.

"Con hiểu rồi, chú." Vân An dường như có điều suy nghĩ, cậu cúi đầu và lau nước mắt nơi khóe mắt. Hiện tại chỉ còn một mình cậu nên cần phải mạnh mẽ hơn. "Xin lỗi, con đã làm chú cảm thấy bối rối."

"Không, An An, đừng nói vậy." Tâm trạng của Vân Hạo rất phức tạp. Từ nhỏ đến lớn, Vân An luôn rất hiểu chuyện, biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, không bao giờ làm chú hay bác cả nổi giận. Nhưng chính vì Vân An quá hiểu chuyện mà Vân Hạo càng cảm thấy đau lòng. "Chuyện của ba mẹ con, sau này chú nhất định sẽ kể lại đầy đủ cho con. Chỉ là bây giờ..."

Đôi khi, Vân Hạo thà rằng Vân An có tính cách kiêu căng, tùy hứng như một thiếu gia, để chú có thể cảm thấy bớt áy náy hơn một chút.

"Được rồi, chú à, con hiểu." Vân An hiếm khi lạnh lùng ngắt lời Vân Hạo. Cậu cúi đầu, khóe mắt đỏ hồng, làn da yếu ớt mang vẻ buồn bã, giống như một chú nai nhỏ trong rừng bị ức hiếp. Cậu ôm lấy chính mình và khổ sở nói: "Chú, con mệt rồi, con muốn một mình ngủ một chút."

Vân Hạo thở dài không thành tiếng nói: "Vậy chú không làm phiền con nữa, con nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong, Vân Hạo rời đi, mang theo túi máu quý giá trong ngực, thứ hiện rất quan trọng đối với Vân gia. Nếu không bị Kim Vũ Thần cản trở, chú đáng lẽ đã rời bệnh viện sớm hơn.

Ban đầu, Vân Hạo có chút lo lắng rằng Vân An sẽ có khoảng cách với mình và Vân Tùng sau những lời Kim Vũ Thần nói về ba mẹ cậu. Nhưng đến ngày Vân An xuất viện, cậu vẫn tỏ ra rất bình thường, như thể mọi thứ Vân Hạo dặn dò hôm đó đều đúng.

Kim Vũ Thần chưa bao giờ đến và những lời anh ta nói cũng coi như chưa từng nghe thấy.

Vân An vẫn yên lặng như thường lệ. Cậu mặc bộ vest đen vừa vặn, mái tóc đen mềm mại rủ xuống hai bên thái dương. Khuôn mặt trắng bệch, yếu ớt, ngũ quan thanh tú như một nhân vật yếu đuối bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.@ThThanhHinVng

Chiếc xe đen dừng lại ở bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện. Lần xuất viện này của Vân An thậm chí còn ồn ào hơn mọi lần trước, có lẽ vì lần trước Kim Vũ Thần xâm nhập đã làm Vân Hạo cảm thấy có nguy cơ. Lần này, Vân Hạo sắp xếp rất nhiều vệ sĩ cao lớn bao quanh Vân An, hộ tống cậu lên xe. Mọi người luôn căng thẳng, chỉ đến khi vào đến cửa trang viên của Vân gia mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cả quãng đường, Vân An im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một con rối tinh xảo. Chỉ khi cậu nhìn thấy quản gia già quen thuộc, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của cậu mới nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Quản gia già đã ở bên Vân An từ khi cậu có trí nhớ. Vân Tùng và Vân Hạo dù có rút thời gian để chăm sóc cậu, nhưng họ đều có công việc riêng. Chỉ có quản gia già cần cù ở bên Vân An, mang đến cho cậu tình yêu thương và ấm áp như của một người ông.

Vân An cũng rất nhớ ông, đặc biệt khi thấy những sợi tóc bạc ẩn giấu trong mái tóc đen của ông, nỗi nhớ càng thêm mãnh liệt.

Nhìn thấy Vân An bình an trở về, quản gia già cũng đỏ hoe mắt, luôn miệng xin lỗi vì sự sơ suất của mình, đã để người khác có cơ hội lợi dụng.

Ở trang viên của Vân gia, người hầu đều được thay đổi sau mỗi 5 năm, ngoại trừ quản gia. Không ai có thể làm việc lâu dài ở trang viên, dù có năng lực giỏi đến đâu cũng không được. Nếu năng lực kém thì càng có thể bị sa thải bất cứ lúc nào. Lần này, người hầu mang cơm cho Vân An là người mới tuyển vào. Tuy nhiên, khi vào trang viên, họ đã tra xét kỹ lưỡng thân thế, gia đình ba đời trong sạch, không có dính dáng gì tới các thầy phong thủy nhưng không ngờ lại dám bỏ độc vào thức ăn của Vân An.

Vân An đã an ủi quản gia nhưng sức lực không còn bao nhiêu, chỉ có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

Hậu quả của việc rút máu quá nhiều làm Vân An, dù đã quen với tình trạng này, vẫn cảm thấy khó chịu. Nếu bệnh tật có thể chữa trị tại bệnh viện thì tình trạng mất máu không thể chữa bằng cách nào khác, chỉ có thể tự chịu đựng.

Dù vậy khi về phòng, Vân An cũng không nhàn rỗi. Trong lòng cậu vẫn luôn nghĩ đến việc về phó bản. Những người tham gia phó bản đều là người thật trong thế giới hiện tại và sau khi hoàn thành phó bản, họ có thể trở lại thực tại để nghỉ ngơi một thời gian. Như vậy, chắc chắn phải có manh mối nào đó để lại.

Vân An muốn tìm ra manh mối, dù biết rằng chúng được ẩn giấu rất kỹ.

Ba ngày sau khi trở về trang viên, Vân An ở trong phòng cả thời gian đó. Cuối cùng, cậu đã tìm được một chút manh mối liên quan trên máy tính.

Có người đã sáng lập ra một diễn đàn nhưng việc truy cập diễn đàn rất chậm. Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, Vân An thấy một giao diện toàn màu đen. Trên màn hình máy tính tối om, cậu thấy khuôn mặt mình nhíu mày, nét mặt nghiêm trọng.

Trên màn hình đen nhảy ra một cửa sổ pop-up, nội dung rất đơn giản: yêu cầu Vân An trả lời tên phó bản mà cậu đã trải qua, tên của boss cuối cùng cậu đánh bại và tên của cậu.

Vân An suy nghĩ một chút rồi điền vào: @ThThanhHinVng

【Bài ca đoàn kịch - Lâm Lương】 và 【Trường Trung học số 1 - Khương Vân】, cùng với tên của mình là 【Vân An】.

Sau khi điền xong, giao diện lập tức xoay chuyển và hiện ra một diễn đàn trước mắt Vân An. Cậu lập tức cảm thấy phấn khởi, lướt nhanh qua các tiêu đề bài viết trên trang đầu tiên và nhanh chóng nhận ra vấn đề.

Tất cả các bài viết mà cậu thấy đều liên quan đến 【Bài ca đoàn kịch】 và 【Trường Trung học số 1】 – hai phó bản mà cậu đã tham gia. Không có bài viết nào về các phó bản khác.

Sau khi bình tĩnh suy nghĩ, Vân An đoán rằng đây có thể là một cơ chế ngăn cản việc rò rỉ thông tin của diễn đàn. Người chơi chỉ có thể xem các bài viết về những phó bản mà họ đã hoàn thành, để tránh việc biết trước manh mối của các phó bản khác.

Điều này hơi tiếc nhưng Vân An đã chuẩn bị tâm lý. Cậu không thể hiểu rõ nguyên lý tại sao từ thế giới hiện thực lại bị kéo vào một trò chơi sinh tồn như vậy. Tuy nhiên, nếu có một sức mạnh lớn đến thế, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng để người chơi tìm ra bí mật hoặc manh mối của phó bản trong thế giới thực.

Có thể xem các bài viết về phó bản mình đã vượt qua, với Vân An đã là một điều may mắn rồi.

Cảm thấy như mình vừa khám phá ra một thế giới mới, Vân An bắt đầu từ từ đọc qua từng bài viết. Đa số tiêu đề đều mang tính phát tiết, chẳng hạn như: 

【Đm! Ai có thể giải thích tại sao phó bản "Bài ca đoàn kịch" lại biến thái như vậy! Chẳng phải nó là một phó bản cấp C sao! Cuối cùng thủ phạm lại là một người chơi! Tôi ***】 (những từ tục tĩu đã bị che lại).

Hoặc những bài viết như: 

【Chúng tôi không thể tin nổi, tại sao hung thủ trong "Trường Trung học số 1" lại là Khương Vân, cô ấy đẹp như thế, sao có thể là hung thủ được, aaah! Tâm trạng của tôi sụp đổ rồi, may mà đồng đội đã giúp đỡ, nếu không chắc tôi đã chết.】

 ...

Vân An tiếp tục xem các bài viết, trong đó có nhiều bình luận khác nhau. Một số người thì hả hê trước nỗi khổ của người khác, một số thì than phiền, kêu ca đồng cảm và cũng có người nói chuyện thô lỗ. Đủ loại người với nhiều cách phản ứng khác nhau.@ThThanhHinVng

Lúc đầu, Vân An khá ngạc nhiên và cảm thán trước tâm trạng của những người chơi đã đăng bài. Khi cậu hoàn thành phó bản đầu tiên, dù may mắn sống sót, cả người vẫn còn run rẩy vì sợ hãi. Cậu không thể tưởng tượng được làm sao những người này lại có thể thản nhiên lên diễn đàn để "phun tào".

* phun tào: xả giận hoặc chế giễu

Nhưng càng đọc nhiều, Vân An dần hiểu ra rằng có lẽ những người chơi này không thực sự chỉ muốn chế giễu hay tìm sự đồng cảm trên diễn đàn. Họ chỉ đang cố tìm chút niềm vui trong khổ đau mà thôi.

Hiểu được điều này, Vân An cảm thấy có chút khó chịu. Cậu như đồng cảm với những người chơi đứng sau mỗi bài viết. Tất cả đều đã từng cận kề cái chết, như đang múa trên lưỡi dao mỏng manh. Mỗi người đều rất dễ gục ngã và nếu không thể giải tỏa những căng thẳng, có lẽ họ sẽ không điên loạn trong phó bản mà sẽ phát điên trong cuộc sống thực tại.

Đặc biệt là khi có một cuộc sống hiện thực yên bình để so sánh, không ai sau khi trở về thế giới thực lại muốn quay lại phó bản nữa.

Vân An nở một nụ cười buồn bã. Cậu nghĩ có lẽ mình là người duy nhất lại muốn đi ngược lại điều đó.

Cậu tiếp tục lướt chuột qua các bài viết. Diễn đàn không chỉ có những người chơi đăng đủ kiểu bài, mà còn có một số người chia sẻ những bài tổng kết kinh nghiệm.

Mặc dù một khi đã vượt qua phó bản sẽ không phải trải qua nó lần nữa nhưng kinh nghiệm từ phó bản vẫn có thể áp dụng cho những lần khác. Những kinh nghiệm này đều được đúc kết từ thực tế và rất quý giá. Người có thể chia sẻ điều này thật sự rất đáng trân trọng và Vân An đọc chúng một cách rất nghiêm túc.

Tuy nhiên khi đọc, cậu phát hiện một điều gì đó không ổn.

Một người dùng viết:

【Lầu 100: Cho mình hỏi, có ai nghe thấy thông báo "nhảy cấp" đó không?】

【Lầu 101: Tôi nghe thấy! Lúc đó tôi đang làm nhiệm vụ, đột nhiên hệ thống nói với tôi câu đó, làm tôi sợ đến run cả người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi chạy ngay vào diễn đàn. Người chơi nào đã thông qua phó bản nhanh vậy? "Trường Trung học số 1" tôi cũng đã chơi qua rồi, nhưng không có phần thưởng đặc biệt nào cả.】@ThThanhHinVng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro