Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (8)

◎ Thiên sứ ◎

Nếu trong trò chơi, mỗi phó bản đều có một câu chuyện đối ứng với thế giới thực, vậy còn Hoa Cương thì sao?

Hắn chắc hẳn cũng phải có một điều gì đó tương ứng.@ThThanhHinVng

Hắn là người như thế nào trong thế giới thực? Trên người hắn đã xảy ra những chuyện gì?

Vân An rất muốn biết, như thể nếu biết được điều đó, cậu sẽ có thể gần gũi với Hoa Cương hơn một chút, có thể thật sự bày tỏ tình cảm của mình với hắn.

Hoa Cương im lặng rất lâu, lâu đến mức đôi mắt của Vân An bắt đầu thấy cay xè. Cậu do dự muốn mở lời, nhưng nếu Hoa Cương không muốn nói, thì thôi cũng được.

"Ta không biết." Hoa Cương nói.

"Cái gì?" Vân An sững sờ một giây, như thể không kịp phản ứng lại lời Hoa Cương vừa nói.

"Ta không biết ta là ai, thân phận của ta, những gì ta đã trải qua. Điều duy nhất ta chắc chắn là tên của mình." Hoa Cương toát lên một chút mơ hồ, yếu đuối nhưng chân thật.

Vân An cảm thấy như tim mình bị đánh mạnh một cú, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hoa Cương "yếu thế" trước mặt mình.

Hắn không còn là một vị thần không gì không làm được, không bao giờ bộc lộ cảm xúc mà cũng có lúc mơ hồ, không biết làm sao và day dứt trong lòng.

"Sao lại như vậy? Không phải bà ngoại bà ấy đã nhớ ra rồi sao?" Vân An hỏi.

Vân An là một người rất thông minh. Sau khi xác định rằng Hoa Cương đã cố tình phá hủy các phó bản, cậu đã suy nghĩ rất kỹ.

Phó bản 【 Bài ca đoàn kịch 】 và 【 Trường Trung học số 1 】 đều là những thử nghiệm của Hoa Cương. Trong phó bản 【 Toà nhà 5 tầng 】, hắn đã tìm ra cách phá hủy phó bản thực sự.
Phương pháp sức mạnh bộc phát như trong 【 Bài ca đoàn kịch 】 dù có hiệu quả tại thời điểm đó nhưng cơ chế tự tái tạo của trò chơi mạnh mẽ hơn họ tưởng. Chẳng bao lâu sau, phó bản lại được tái thiết.

Phó bản 【 Trường Trung học số 1 】 bị phá hủy nhờ Vân An, người đã tác động đến NPC và quỷ Nam Tịch dẫn đến sự sụp đổ. Nhưng không phải người chơi nào cũng có thể làm như Vân An. Phương pháp đó không thể nhân rộng.@ThThanhHinVng

Còn trong 【 Toà nhà 5 tầng 】, Hoa Cương đã khiến bà ngoại nhớ lại cuộc sống của bà trong thế giới thực. Là một NPC quan trọng, khi bà khôi phục ý thức và kể lại những gì mình đã trải qua, bà phải bị hủy diệt. Và khi một NPC quan trọng bị hủy diệt, phó bản cũng không thể tồn tại nữa, chỉ có thể đi đến sự diệt vong.

Hoa Cương đã tìm ra cách để các NPC nhớ lại chuyện của thế giới thực, vậy tại sao hắn lại không thể nhớ được chuyện của chính mình? "Y giả không tự y?" Vân An không thể hiểu nổi.

*Y giả không tự y: Người làm nghề y không thể tự chữa bệnh cho mình

Nhưng cậu biết chắc rằng Hoa Cương không nói dối hay cố tình giấu giếm thân phận của mình.

"Ta đã thử rất nhiều cách, nhưng vẫn không nhớ ra được." Hoa Cương nắm chặt tay Vân An, ngẩng đầu nhìn cậu và nghiêm túc nói: "Ta không lừa em."

"Em biết." Vân An nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hoa Cương, nơi phản chiếu hình ảnh của cậu. Trong đôi mắt ấy dường như chỉ có cậu là tồn tại.

"Không sao cả." Vân An đưa tay vuốt nhẹ tóc Hoa Cương, an ủi hắn: "Nếu thân phận của anh ở thế giới thực không ảnh hưởng gì đến quyết định hiện tại của anh thì không biết cũng chẳng sao."

"Sẽ không." Hoa Cương trả lời dứt khoát. Dù hắn đã trải qua chuyện gì trong thế giới thực, hắn vẫn sẽ từng bước phá hủy các phó bản này, đánh tan nhà giam đang giam cầm họ.

Vân An mỉm cười nhẹ, mạnh dạn cúi xuống hôn lên trán Hoa Cương. Hoa Cương không né tránh, thậm chí còn nhắm mắt, tiếp nhận nụ hôn mang tính an ủi ấy của Vân An.

"Anh đã quyết định như vậy thì biết hay không cũng không quan trọng. Có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới, khi tới lúc, tự nhiên anh sẽ biết thôi." Vân An nói.

Nếu người khác nói những lời này với Hoa Cương, hắn sẽ chỉ cảm thấy đó là nói nhảm! Nhưng khi những lời ấy được thốt ra từ miệng Vân An, Hoa Cương lại bị thuyết phục. Hắn chăm chú nhìn Vân An, trong mắt đầy ắp tình cảm mãnh liệt không thể tan chảy.

"Em ủng hộ quyết định của anh. Em cũng muốn giúp anh." Vân An đan chặt mười ngón tay vào tay Hoa Cương. Một người ngồi trên mép giường, một người nửa ngồi nửa quỳ ở dưới giường. Hai người đối diện nhau trong đêm tĩnh mịch, không một tiếng côn trùng hay chim hót. Họ dường như đã nhìn thấu trái tim của nhau.@ThThanhHinVng

"Anh có hành động gì cần em giúp đỡ, hãy nói với em, được không?" Vân An nhẹ nhàng nói, giọng cậu như dòng suối trong núi, làm tim Hoa Cương trở nên mềm mại. "Dù em không mạnh như anh nhưng ít ra vẫn có chút hữu ích. Em sẽ không làm vướng chân anh đâu."

Với nhiều người, được cùng người mình yêu chiến đấu là một điều rất đẹp. Nhưng với Hoa Cương, đó là điều không thể thực hiện.

"Không được." Hoa Cương rút tay lại, dùng bàn tay mạnh mẽ nắm chặt vai Vân An, thậm chí còn mang theo ý cảnh cáo. "Vân An, em không cần nhúng tay vào."

"Tại sao?" Vân An không hiểu. Cậu nghĩ rằng Hoa Cương chê cậu vô dụng hoặc vì cậu là con người. "Em giờ đã biết vẽ bùa, có thể giúp anh mà. Em cũng đã mạnh hơn một chút, sẽ không phải lúc nào cũng nhờ anh giúp..."

"Chuyện này không liên quan đến em." Hoa Cương nhìn Vân An, khuôn mặt tuấn tú đầy nghiêm nghị. Hắn lặp lại từng lời: "Vân An, chuyện này không liên quan đến em. Vì vậy, em không cần nhúng tay vào."

Khoảnh khắc đó, Vân An cảm thấy một nỗi đau đớn ập đến, như thể bị một cú đấm mạnh vào thái dương, khiến cậu choáng váng, lạc lối giữa biển cả mênh mông.

Nỗi buồn như nước biển bao trùm lấy cậu. Vân An thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt Hoa Cương, chỉ cúi đầu, cố gắng chớp mắt để kìm lại những giọt nước mắt.

Cậu muốn kiểm soát cảm xúc của mình. Tuyệt đối không được khóc!

"Xin lỗi, em... em chỉ muốn giúp..." Vân An nỗ lực rất lâu, nhưng giọng nói vẫn mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.

Khoảnh khắc này, cậu chìm đắm trong cảm giác tự ghét bỏ bản thân. Tại sao mình lại vô dụng đến vậy? Không biết thuật pháp, không giúp được gì, thậm chí cả cảm xúc của chính mình cũng không kiểm soát nổi.

"An An." Vân An cúi đầu, nghe thấy tiếng Hoa Cương gọi mình. Nhưng giọng nói ấy giống như vọng lại từ nơi xa, lại như rất gần...

Giữa đôi lông mày của Hoa Cương nhíu chặt thành một đường, trông như nét chữ "Xuyên," nội tâm đầy hối hận và tự trách. Hắn thử gọi tên Vân An nhưng Vân An vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Không còn cách nào khác, hắn đành đưa tay nắm lấy cằm Vân An, ép cậu ngẩng mặt lên.

Quả nhiên, trong đáy mắt Vân An đã ánh lên một tầng hơi nước. Nước mắt đã tràn đến khóe mắt, nhưng cậu vẫn quật cường không để nó rơi xuống.@ThThanhHinVng

"Xin lỗi, An An." Hoa Cương nhẹ nhàng đỡ lấy Vân An như đang đối diện với một bảo vật vô giá. Hắn không biết làm thế nào để trân trọng cậu, chỉ biết nói: "Ta không có ý như vậy, em đừng khóc, được không?"

"Là ta sai rồi, thật xin lỗi." Hoa Cương dỗ dành, liên tục lặp lại lời xin lỗi. Ánh mắt hắn đầy sự chân thành, như thể chỉ cần Vân An không khóc, bảo hắn làm gì hắn cũng sẵn sàng.

Sự dịu dàng của Hoa Cương khiến Vân An nảy sinh ảo giác rằng hắn thực sự coi trọng và yêu thương mình.

"Vậy tại sao... anh không để em giúp?" Vân An vừa nói, giọng nghẹn ngào, vừa không thể kiềm được nước mắt. Là người có thể chất dễ khóc, cậu sợ nhất là những lời quan tâm từ người thân cận, đặc biệt là từ người mà mình thích.

Hoa Cương càng dỗ dành, Vân An lại càng muốn khóc. Ban đầu chỉ là tiếng nghẹn ngào, sau đó lập tức khóc không thành tiếng.

Hoa Cương thở dài bất lực, không còn cách nào khác. Hắn đành ôm Vân An lên, ngồi xuống giường, để cậu ngồi trên đùi mình, đầu tựa vào vai hắn như một đứa trẻ đang được dỗ dành.

"Chuyện này rất nguy hiểm." Hoa Cương không có ý định lừa dối Vân An, hắn muốn nói rõ mọi chuyện để tránh hiểu lầm.

Vân An không phục, vừa khụt khịt vừa biện minh: "Em không sợ khổ, không sợ khó, cũng không sợ nguy hiểm."

"Nhưng ta sợ." Hoa Cương áp đầu Vân An vào ngực mình, để cậu nghe rõ tiếng trái tim hắn đập. "An An, em vĩnh viễn không biết cảm giác của ta khi thấy em bị tấn công."

"Ta không có trái tim, cũng không cần trái tim nhưng ngay khoảnh khắc đó, ta đã biết đau lòng là gì."

"An An, em đã cho ta một trái tim, một trái tim có thể cảm nhận vui, buồn, yêu và được yêu."

Tiếng nức nở của Vân An dần dần ngừng lại. Cậu chớp mắt liên tục, cố gắng hiểu ý của Hoa Cương. Trái tim cậu đập loạn nhịp, trong lòng như có pháo hoa nổ tung. Cậu tự hỏi, liệu có phải hắn đang nói điều cậu nghĩ không?@ThThanhHinVng

Vân An đặt tay lên ngực Hoa Cương, định kéo giãn khoảng cách để nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng Hoa Cương lại siết cậu chặt hơn.

"Em đừng nhìn ta. Nhìn ta thì ta ngại, không nói được." Giọng trầm ấm và từ tính của Hoa Cương vang lên bên tai Vân An. Cậu suy nghĩ một lúc rồi quyết định ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn.

Cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc của cậu, ánh mắt sâu thẳm của Hoa Cương dường như muốn nhấn chìm cả thế giới.

Nếu trong những phó bản luyện ngục có sự tồn tại của thiên sứ, thì với Hoa Cương, Vân An chính là thiên sứ ấy.

Cậu thánh khiết, trong sáng và tốt đẹp như một nụ hoa hồng trắng đang chờ ngày nở rộ. Cậu đánh thức những linh hồn đau khổ giãy giụa trong địa ngục đó, rọi ánh sáng công bằng lên tất cả, mang đến ánh sáng, kết thúc những cơn ác mộng của họ và tiễn đưa họ trên chặng đường cuối cùng với chút ôn nhu và an ủi.

"Khế ước giữa chúng ta có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào." Hoa Cương hít một hơi thật sâu, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn. "Chỉ cần em muốn."

Vân An ngơ ngác. Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện hủy khế ước? Vì sao phải làm vậy?

Thấy Vân An im lặng, Hoa Cương có chút căng thẳng. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi giải thích: "Thật ra, khế ước này không nghiêm ngặt như ta nói trước đó. Lúc ký khế ước là ta cố ý dọa em."

Hoa Cương giải thích thêm rằng khế ước giữa hắn và Vân An không đơn thuần là một khế ước chủ - tớ mà giống như một sự hợp tác. Sau khi khế ước được lập, những đòn tấn công mà Vân An chịu sẽ được chia sẻ một nửa sang cho Hoa Cương.@ThThanhHinVng

Cũng chính vì vậy, khi Vân An bị tấn công mà Hoa Cương không cảm nhận được, hắn đã hoảng hốt.

Phó bản nguy hiểm và khó lường nên trong mắt Hoa Cương, việc giữ khế ước là điều tốt nhất. Hắn sẽ không lợi dụng khế ước để ép buộc Vân An mà còn có thể bảo vệ cậu.


*Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Cương: Là người yêu, cũng là thiên sứ.

(Tấu chương về lão thần Hoa Cương - cây khô nở hoa, haha! Nhưng An An thật sự là một tiểu thiên sứ!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro