Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (29)

Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An như nhìn một quái vật: "Đầu óc cậu có phải có vấn đề rồi không?" Hoa Cương suy cho cùng cũng chỉ là một NPC trong phó bản, làm sao có thể so sánh với những người bằng xương bằng thịt như bọn họ? Cái nào quan trọng hơn, chẳng lẽ Vân An còn không hiểu rõ hay sao?

"Cậu không phải thật sự tự coi mình là vị hôn thê của hắn đấy chứ? Cậu thích một NPC?" Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An với ánh mắt âm u, giống như một nơi ẩm ướt đầy rêu phong, làm người khác cảm thấy khó chịu. "Thì ra cậu là đồng tính luyến ái."@TửuHoa

Dù tính tình tốt đến đâu, Vân An cũng bị lời nói của Từ Xuyên Bạc kích động đến mức nổi giận: "Cho dù tôi là đồng tính luyến ái thì tôi cũng không thèm để mắt đến loại người như anh! Một tên chủ nghĩa sô vanh thẳng nam!"

*sô vanh (chauvinism): là một chủ nghĩa dân tộc cực đoan cho rằng nhóm hoặc dân tộc của mình là thượng đẳng và chính nghĩa còn những dân tộc hay nhóm khác là yếu đuối, hạ đẳng và đáng khinh.

Tô Chi đứng há hốc mồm, không ngờ Vân An và Từ Xuyên Bạc lại cãi nhau to như vậy. Sự bùng nổ bất ngờ của Vân An làm tất cả mọi người ngạc nhiên trong chốc lát. Trước khi Từ Xuyên Bạc kịp định thần lại, Vân An tiếp tục: "Anh tốt nhất nên kiểm soát tính khí của mình trước khi chỉ trích tôi."

Vân An cảm thấy mình đã làm tròn trách nhiệm, trong tình huống này vẫn còn nhắc nhở Từ Xuyên Bạc. Nhưng việc có hiểu được ý tứ của cậu hay không thì còn tùy thuộc vào chính Từ Xuyên Bạc.

Như thể một chậu nước lạnh dội thẳng lên người, Từ Xuyên Bạc đứng đờ ra tại chỗ, cơ thể cứng ngắc, sau một lúc lâu không nói được câu nào, sắc mặt trở nên tái xám, trông đầy khó chịu.

Tô Chi cảm thấy khó hiểu nhưng không dám hỏi thêm. Chỉ biết đứng nhìn Vân An cùng tiểu K rời khỏi nhà ăn. Không lâu sau khi họ rời đi, những người hầu đến giục ba người còn lại chuẩn bị cho công việc buổi chiều.

Ở tầng một của lâu đài cổ, sau khi hỏi rõ vị trí làm việc của tiểu K, Vân An tạm thời tách ra, đi đến phòng của công tước Eagle.@TửuHoa

Trong phòng, Arlene không có mặt, chỉ có một người hầu đang lau người cho công tước Eagle. Vân An giữ vững nguyên tắc không nhìn điều bất chính, quay mặt đi. Trong lòng cậu thầm thắc mắc: thân thể đang nằm trên giường kia rõ ràng không phải cơ thể của con người, chẳng lẽ Arlene và các người hầu trong lâu đài cổ không hề nhận ra?

Hoặc là, liệu Hoa Cương đã dùng thủ đoạn gì để khiến cơ thể giả mạo này lừa gạt cả hệ thống lẫn tất cả NPC trong lâu đài cổ?

Sau khi hoàn tất việc lau người cho Công tước, người hầu cung kính nói với Vân An: "Điện hạ đã dặn rằng ngài không cần phải luôn túc trực tại đây. Chúng tôi sẽ chăm sóc cho ngài công tước."

Vân An gật đầu, đi loanh quanh trong phòng công tước nhưng không phát hiện ra manh mối đặc biệt nào. Một lúc sau, cậu rời khỏi phòng và đi đến tầng hầm của lâu đài.

Nơi làm việc hôm nay của tiểu K là tại tầng hầm – một nhà kho tự nhiên mát mẻ, khô ráo, dùng để chứa các loại thực phẩm dễ hư hỏng.

Khi Vân An đến tầng hầm, tiểu K cùng hai người hầu khác vẫn đang cặm cụi khuân vác và kiểm kê hàng hóa. Bầu không khí trong tầng hầm nặng nề, ba người không nói với nhau lời nào, mỗi người một việc, khuôn mặt họ lộ vẻ mệt mỏi, sống không còn thiết tha gì.

Thấy Vân An đến, hai người hầu chào hỏi cậu. Dù hiện tại Vân An có thân phận là nô bộc, nhưng mọi người trong lâu đài đều biết cậu từng là vị hôn thê của điện hạ. Vì vậy, họ vẫn ưu ái cậu, không thực sự coi cậu như một nô bộc.

Hiểu rằng Vân An đến để tìm tiểu K, hai người hầu không nói gì thêm. Sau khi chào hỏi, họ tìm cớ rời khỏi tầng hầm, để lại không gian riêng cho Vân An và tiểu K.

Trước khi rời đi, họ có chút khó xử nhìn đống hàng hóa còn chưa được sắp xếp, do dự nói: "Những thứ này cần được kiểm tra trước khi trời tối, ngài Reuel sẽ đến kiểm tra, ngài..."

"Tôi sẽ giúp cô ấy hoàn thành." Vân An phẩy tay, mỉm cười: "Cảm ơn."

Nghe được lời hứa từ Vân An, hai người hầu mới yên tâm rời đi. Cả tầng hầm âm u giờ đây chỉ còn lại Vân An và tiểu K.

Vân An tự tay khuân vác những thùng hàng nặng nề, sắp xếp chúng gọn gàng. Đây là công việc tay chân khiến cậu mồ hôi nhễ nhại. Huống hồ tiểu K với sức lực yếu hơn cậu, hẳn là rất vất vả. Không khó hiểu khi trong bữa trưa, tay cô run rẩy không thể kiểm soát.

Sau một lúc làm việc, hai người ngồi nghỉ ngơi trên bậc thang. Không gian nhỏ hẹp và tối tăm được chiếu sáng bởi vài ngọn nến leo lắt, tạo ra ánh sáng mờ mờ.

Tiểu K lau mồ hôi trên mặt, không nói lời nào, cứ trầm mặc như vậy.

Vân An nghiêng đầu nhìn cô: "Cô không thấy tò mò sao? Tôi đến tìm cô."@TửuHoa

Cô gái cất giọng khẽ khàng, khô khốc như âm điệu của một cây đàn cũ: "Cảm ơn."

Vân An nhíu mày rồi bật cười: "Tôi không đến đây để nghe cô nói cảm ơn."

"Vừa nãy ở nhà ăn, trước mặt Từ Xuyên Bạc và những người khác, tôi không tiện nói nhiều. Vì vậy, buổi chiều tôi mới đến tìm cô bàn bạc." Vân An tựa cằm lên tay, ánh mắt nhìn sâu vào bức tường với những ngọn nến leo lắt. "Đêm nay sẽ rất nguy hiểm, cô phải cẩn thận."

Tiểu K gật đầu, khẽ đáp một tiếng.

Vân An trầm ngâm, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, do dự không biết có nên nói ra điều gì đó giống như đang cố gieo rắc nghi ngờ hay không. Đúng lúc ấy, tiểu K chậm rãi lên tiếng: "Cậu muốn nói rằng nguy hiểm không chỉ đến từ quỷ quái, đúng không?"

Ánh mắt Vân An sáng lên. Tiểu K hiểu được ý cậu!

"Trừ tôi ra, đừng tin tưởng bất kỳ ai trong lâu đài này." Vân An nghiêm túc nói: "Bao gồm cả Từ Xuyên Bạc, Tô Chi và Kiều Cấm."

Tiểu K lại gật đầu, không nói gì thêm. Hàng mày của Vân An nhíu chặt hơn, cậu không kiềm được mà nói: "Tiểu K, gần đây cô càng ngày càng ít nói."@TửuHoa

Không chỉ như vậy, cô còn rất lười vận động, có thể ngồi thì quyết không đứng, ngay cả khi ăn uống cũng luôn bày ra bộ dạng uể oải, điều này không phải là một dấu hiệu tốt.

"Tôi biết." Tiểu K nghiêng đầu nhìn Vân An, ánh mắt của cô gái vẫn sáng rõ, giống như lần đầu Vân An nhìn thấy cô khi tiến vào phó bản, trong trẻo và rạng rỡ. "Chúng ta đều có bệnh."

Hai người nhìn nhau, Vân An nhặt từ góc nền đất hai cành cây khô, mỗi người cầm một cành, đồng thời viết lên mặt đất một chữ, là số bảy.

Xem ra tiểu K và hắn có cùng suy nghĩ.

"Thất tông tội..." Vân An lẩm bẩm: "Có lẽ đây mới là thứ thực sự lấy mạng chúng ta."

Trong truyền thuyết, thất tông tội là bảy nguyên tội của con người, bao gồm: kiêu ngạo, đố kỵ, cuồng nộ, lười biếng, tham lam, tham ăn và dâm dục.

"Không trách phó bản còn chưa bắt đầu mà đã đào thải hai người." Vân An nở một nụ cười khổ.

Bảy người chơi còn lại trong phó bản dường như đều tương ứng với một trong bảy nguyên tội. Từ khi phó bản chính thức mở ra, hạt giống của nguyên tội đã được gieo vô hình vào cơ thể mỗi người chơi, trở thành lá bùa đoạt mạng họ, đến mức có người chơi chết đi mà không hề biết mình đã chết vì điều gì.

"Lý Nhận là tham ăn." Vân An nói.

Vì thế, anh ta mới điên cuồng ăn uống mà mất lý trí, không thực hiện nhiệm vụ, cuối cùng phải nhận cái chết đau đớn do bụng căng nổ.

"Kiều Cấm là kiêu ngạo."

Ngay từ đầu, Kiều Cấm đã luôn cao ngạo, coi mình là trên hết, thậm chí khinh thường giao tiếp với những người chơi khác.

"Từ Xuyên Bạc là cuồng nộ."

Vân An tiếp tục phân tích từng người. Ban đầu, mọi người chấp nhận để Từ Xuyên Bạc làm người dẫn dắt nhóm nhờ năng lực lãnh đạo của anh ta. Nhưng dần dần, tính tình của anh ta ngày càng nóng nảy, không chịu nổi việc người khác không làm theo kế hoạch của mình, không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào, sự kiểm soát tăng cao và anh ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.

"Tần Bác là tham lam."@TửuHoa

Ngay trong bữa ăn đầu tiên tại phó bản, Vân An nhớ rất rõ rằng, trong số tất cả những người chơi, ngoài Lý Nhận ra, chỉ có Tần Bác ăn thêm miếng thịt thứ hai. Khi đó, biểu cảm của hắn ta trông rất khổ sở, như thể miễn cưỡng nuốt xuống, không giống Lý Nhận ăn uống tự nhiên.

Lúc đó, Vân An đã thấy kỳ lạ. Bây giờ nhớ lại, hóa ra Tần Bác không phải bị ám ảnh bởi đồ ăn mà chính là bị dục vọng tham lam chi phối.

Sau đó, việc Tần Bác quyết không từ bỏ việc theo đuổi con hươu càng chứng minh điểm này.

Hiện tại, chỉ còn lại ba người: Vân An, tiểu K và Tô Chi. Những nguyên tội còn lại là đố kỵ, lười biếng và dâm dục.

"Tôi là lười biếng."

Tiểu K bình thản thừa nhận. Cô nằm trên bậc thang, nhìn trần nhà ẩm ướt phủ đầy rêu phong, dường như bị gợi lên ký ức không mấy tốt đẹp nào đó rồi khẽ nhắm mắt lại.

"Tô Chi, Tô Chi hẳn là đố kỵ."

Tai của Vân An đỏ lên, lời nói có chút lắp bắp, mặc dù sự đố kỵ của Tô Chi không biểu hiện rõ ràng lắm.

Vậy thì nguyên tội của Vân An chính là... dâm dục.

Nhớ lại những lần gặp Hoa Cương tại phó bản, mỗi lần đều không tự chủ được muốn lại gần hắn. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương lạnh lùng trên người Hoa Cương, cả cơ thể Vân An lập tức mềm nhũn. Lúc đó, Vân An còn nghĩ rằng mình quá... phóng túng, thậm chí tự kiểm điểm bản thân.

Đột nhiên, trong đầu Vân An lóe lên một ý nghĩ: Hoa Cương biết điểm này nên những buổi tối gần đây hắn mới không đến phòng mình sao?@TửuHoa

Nhớ đến mỗi lần vô tình đụng chạm tứ chi với Hoa Cương, đôi mắt sâu thẳm của hắn luôn ẩn chứa sự kiềm chế mãnh liệt. Vân An đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hai má đỏ bừng, cả cổ và tai cũng đỏ lên. Cậu lúng túng gãi đầu, lẩm bẩm: "Tầng hầm ngầm sao lại có muỗi thế này."

"Cậu vì điều này mà ở bên Hoa Cương sao?" tiểu K tò mò hỏi.

"Đương nhiên không phải." Vân An theo phản xạ phản bác. "Tôi với anh ấy..."

Vân An không biết nên diễn tả như thế nào. Nghĩ một lúc, cậu chỉ có thể đỏ mặt đổi cách giải thích: "Nguyên tội của tôi chỉ dành cho một mình anh ấy."

Tiểu K nở một nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.

"Cô không thấy kỳ lạ sao? Tôi và một NPC lại bên nhau. Nhưng tôi thật sự thích anh ấy." Vân An cẩn thận hỏi.

Tiểu K lắc đầu. "Ngoài đời còn có người coi gối ôm hoặc búp bê silicon như bạn gái. Trong phó bản, ít nhất Hoa Cương còn là một người sống."

Vân An bật cười. Cậu tựa đầu nhìn xuống cành cây dưới đất, thở dài. Bảy nguyên tội dường như ngày càng thể hiện rõ ràng trên từng người chơi. Từ Xuyên Bạc chính là ví dụ điển hình.

Thời gian không chờ ai, đêm nay quả thực phải hành động.

Nhưng...

"Tiểu K, cô  cũng nghĩ Reuel là quỷ sao?" Có lẽ là muốn hỏi thật, cũng có lẽ chỉ muốn tiểu K nói nhiều hơn, Vân An ưu tư hỏi.@TửuHoa

"Tôi không nghĩ vậy." Tiểu K trả lời rất thành thật. "Nhưng Từ Xuyên Bạc nói đúng, chúng ta không có manh mối nào khác về quỷ, chỉ có thể thử từng bước một."


*Tác giả có lời muốn nói:

An An đỏ mặt: Vì sự phóng túng của mình mà thấy thẹn.

Hoa Cương: Sẽ không đâu, mong hiệu quả càng mãnh liệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro