Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (28)

"Không thể nào!" Tần Bác phản bác ngay lập tức mà không chút nghĩ ngợi. Có lẽ vì đang mang thai nên khuôn mặt hắn ta không còn sắc bén, lạnh lùng như khi vừa bước vào phó bản nữa, mà trở nên tròn trịa hơn. Cảm xúc kích động khiến má hắn ta như rung lên, khuôn mặt trở nên dữ tợn: "Tôi đã liều mạng gõ cửa các người, vừa khóc vừa cầu xin, thậm chí quỳ trên đất van nài. Làm sao các người có thể không nghe thấy!"@TửuHoa

Vân An bình tĩnh nhìn Tần Bác, người vẫn không muốn tin rồi nói: "Chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng Reuel gõ cửa phòng của anh. Sau khi cánh cửa mở ra thì chỉ còn một sự yên tĩnh bao trùm."

Đêm qua mọi người đều không ngủ, ai cũng lắng nghe từng động tĩnh ngoài cửa. Nghe Vân An nói, những người khác cũng đồng loạt gật đầu tán thành. Họ biết Tần Bác hận nhất chính là mình, nhưng Từ Xuyên Bạc không nói gì. Tô Chi khẩn thiết nhìn Tần Bác: "Anh Tần, những gì Vân An nói là thật, đêm qua chúng tôi chỉ nghe được tiếng gõ cửa thôi."

"Không thể nào!" Giọng Tần Bác run rẩy: "Nhất định là các người đã thông đồng với nhau để lừa tôi. Các người không chịu nổi sự cắn rứt của lương tâm nên mới sắp xếp lời khai trước như vậy!"

"Chúng tôi có lừa anh hay không, hoặc là ai đã lừa anh, trong lòng anh hẳn phải tự hiểu rõ." Vân An nói thẳng, không chút nể tình.

Dựa vào biểu hiện của Tần Bác tối qua, Vân An không tin quốc vương thần bí kia có thể đồng ý chọn hắn ta làm vương hậu. Nghĩ tới Reuel hôm nay tâm trạng lại rất tốt, ánh mắt Tần Bác khi đối diện với Reuel đã vô thức tránh né làm Vân An càng cảm thấy khả năng Reuel "mượn danh vua để thao túng chư hầu" là lớn hơn cả.

Tần Bác ngồi bệt trên ghế, mồ hôi lạnh chảy ra. Đêm qua, việc đồng đội thấy chết mà không cứu trở thành giọt nước làm tràn ly khiến hắn ta suy sụp hoàn toàn. Vì vậy, dưới sự hướng dẫn từng bước của Reuel, hắn ta đã đồng ý với lời thỉnh cầu của ông ta.

Nhưng nếu đêm qua, âm thanh trong phòng hắn ta thật sự bị chặn lại và mọi người không nghe thấy gì thì sao?

Ngay từ đầu, hắn ta đã rơi vào chiếc bẫy tâm lý và thực tế mà Reuel dựng lên cho.

"Nếu... nếu đêm qua các người nghe thấy, các người... có đến cứu tôi không?" Một lúc lâu sau, Tần Bác ngồi bệt trên ghế, lẩm bẩm hỏi.

Hắn ta biết mỗi phó bản đều quỷ quyệt và nguy hiểm. Mỗi người chỉ mong tự bảo vệ mình. Nhưng phó bản này, chẳng phải Từ Xuyên Bạc đã từng nói rất hay rằng mọi người cần đoàn kết một lòng, cùng nhau vượt qua thử thách và hoàn thành nhiệm vụ hay sao?

Tần Bác thật sự tin những lời Từ Xuyên Bạc nói. Dù hắn ta không lợi hại như Từ Xuyên Bạc, cũng không thông minh như Kiều Cấm, nhưng dù gì hắn ta cũng là một người đàn ông to khỏe. Hắn ta nghĩ rằng bản thân vẫn hơn những người phụ thuộc như Tô Chi, yếu đuối như Vân An hoặc lười biếng không chịu làm gì như tiểu K suốt ngày im lặng kia.@TửuHoa

Vậy mà sao cái chết lại rơi xuống đầu hắn ta? Tại sao họ không chịu cứu hắn ta? Chỉ cần họ muốn, họ chắc chắn có thể cứu được.

Đáp lại câu hỏi của Tần Bác là một khoảng lặng kéo dài đến mức tiếng thở cũng như biến mất. Nụ cười mỉa mai hiện lên khóe miệng, Tần Bác lau mồ hôi trên trán, nhìn từng người một rồi nói: "Vậy nên, cho dù các người có nghe thấy hay không, kết quả cuối cùng chẳng phải vẫn như nhau sao?"

Dù có nghe thấy, họ cũng sẽ không ra cứu người. Kêu hợp tác trong phó bản, hợp tác cái quái gì chứ. Thật là nực cười.

"Tần Bác, chúng tôi không có nghĩa vụ phải cứu anh." Từ Xuyên Bạc dường như không thể kìm nén cơn giận của mình được nữa, hạ giọng mắng: "Chúng tôi là đồng đội, nhưng không phải cha mẹ của anh. Chúng tôi không có trách nhiệm phải mạo hiểm tính mạng để cứu anh. Anh vì chuyện này mà oán hận chúng tôi, có phải là quá..."

"Quá cái gì?" Tần Bác không ngần ngại ngắt lời Từ Xuyên Bạc: "Quá so đo? Quá nhỏ nhen? Ha, tôi cũng không phải chưa từng trả giá cho các người."

"Từ Xuyên Bạc, anh có phải đã quên rồi không? Lúc mới bước vào phó bản, khi leo cầu thang, anh suýt trượt chân. Là tôi kéo anh lên, nếu không, anh đã ngã xuống như hai người xui xẻo kia. Anh sẽ không bao giờ lên được tầng hai và chết ngay từ đầu rồi."@TửuHoa

Mọi người kinh ngạc nhìn Từ Xuyên Bạc. Khi vừa bước vào phó bản, Reuel yêu cầu họ phải đi từ tầng một lên tầng hai. Ngay tại cầu thang, hai người chơi đã chết, thậm chí không kịp nghe thông báo hệ thống mở ra. Không ngờ lúc đó, Tần Bác lại giúp Từ Xuyên Bạc một phen.

Từ Xuyên Bạc không phản bác, chỉ quay mặt đi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Phản ứng của anh ta đủ để chứng minh lời Tần Bác là thật.

Nhưng Tần Bác không có ý định dừng lại ở đây. Hắn ta quay sang Kiều Cấm, người đang đứng yên lặng rồi tiếp tục "nã pháo".

"Kiều Cấm, ngày đầu tiên, nhiệm vụ là nấu ăn. Cô chẳng biết làm gì cả, ngay cả nguyên liệu cũng do tôi lấy giúp. Tôi còn nói cho cô phải nấu món gì. Nếu không phải nhờ tôi, tối hôm đó người chết không phải là Lý Nhận mà chính là cô."

Kiều Cấm bình thản nhìn Tần Bác, gật đầu: "Chuyện đó tôi thật sự phải cảm ơn anh."

"Còn cô, Tô Chi." Tần Bác lập tức chuyển mục tiêu sang Tô Chi, người đang định khuyên can nhưng lại không dám: "Cô bám lấy Từ Xuyên Bạc, cầu xin anh ta che chở. Nhưng cô chỉ có mỗi cái mặt đẹp, ngoài ra chẳng có gì. Trong đội còn có một người vừa đẹp vừa thông minh hơn cô là Kiều Cấm. Từ Xuyên Bạc đối xử với cô như một món đồ chơi, cô sợ anh ta vứt bỏ nên đã khóc lén mấy lần. Là tôi đã an ủi cô."

Mặt Tô Chi đỏ bừng. Cô theo bản năng nhìn về phía Từ Xuyên Bạc rồi lại nhìn Kiều Cấm. Cả hai đều không có phản ứng gì lớn. Tô Chi cúi đầu, hai tay đan vào nhau, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào nói: "Đừng nói nữa."

"Là tôi nhìn nhầm. Tôi cứ tưởng rằng nếu giúp đỡ các người, mọi người sẽ thật sự đoàn kết. Tôi đã tin những lời dối trá của các người. Hợp tác? Hợp tác gì chứ. Trong mắt các người, hợp tác chỉ là giẫm lên những người như tôi để leo lên mà thôi."

Oán khí của Tần Bác sâu nặng.@TửuHoa

Vân An thầm thở dài. Cậu cảm thấy xúc động. Trước giờ, cậu không biết giữa các người chơi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ban đầu, cậu nghĩ Tần Bác chỉ là một người đàn ông to lớn nhưng đơn giản. Ngay cả cậu và Từ Xuyên Bạc cũng nghĩ rằng không ai có nghĩa vụ phải cứu người khác.

Nhưng sau khi nghe Tần Bác nói, Vân An bắt đầu hiểu được phần nào sự oán hận của hắn ta. Những sự giúp đỡ của Tần Bác có thể chỉ là tình cờ hoặc có mục đích, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn ta đã từng giúp. Trong khi đó, khi hắn ta gặp nguy hiểm, Từ Xuyên Bạc và những người khác dù nói những lời nghe rất hay nhưng lại không có hành động thực tế nào, chính điều này đã khiến Tần Bác cảm thấy thất vọng và đau lòng.

Cái giá phải trả để đạt được kết quả không hẳn là điều có thể trách móc, Tần Bác có lẽ lúc đầu cũng thật lòng đặt lời tuyên bố đoàn kết của Từ Xuyên Bạc trong lòng.

Lớp vỏ bọc bên ngoài về một đội nhóm hòa thuận và hợp tác vui vẻ đã bị lột trần, để lộ bộ mặt trần trụi của từng người dưới ánh sáng.

"Vậy nên rốt cuộc các người có tư cách gì để yêu cầu tôi nói cho các người biết tối qua đã xảy ra chuyện gì? Đây là manh mối mà tôi phải đánh đổi bằng mạng sống của mình." Tần Bác nói với vẻ đầy oán hận.

"Nhưng chúng ta đều chung một con thuyền." Từ Xuyên Bạc nhìn thẳng vào mắt Tần Bác: "Anh nói cho chúng tôi manh mối, chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và anh cũng sẽ được qua màn cùng chúng tôi."

Tần Bác trầm mặc, bởi vì Từ Xuyên Bạc nói không sai, giờ đây họ là một cộng đồng lợi ích, nhưng trong lòng hắn ta vẫn nuốt không trôi sự bất mãn này.

Dựa vào đâu mà hắn ta phải liều mạng để có được manh mối, rồi lại phải chia sẻ cho họ?

"Anh Tần, đứa bé trong bụng anh..." Tô Chi yếu ớt nói: "Thật sự rất nguy hiểm. Hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng sẽ tốt hơn cho tất cả chúng ta."@TửuHoa

Mặc dù tối qua Tần Bác không chết, nhưng trong bụng hắn ta lại có thêm một đứa bé. Đứa bé này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Tần Bác xoa bụng, cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt hắn ta.

Sau một lúc lâu, Tần Bác mới mở miệng: "Tối qua thực sự không có chuyện gì xảy ra. Tôi lên lầu và gặp quốc vương, quốc vương lập tức phong tôi làm vương hậu."

"Lúc từ lầu ba lên lầu bốn, anh không gặp nguy hiểm gì sao?" Từ Xuyên Bạc nghi ngờ hỏi.

Tần Bác đen mặt, nghe ra sự không tin tưởng trong lời của Từ Xuyên Bạc: "Không có. Tôi cầm một tay ngọn nến, một tay cầm gương đồng. Reuel bảo tôi nhìn chằm chằm vào gương đồng. Tôi an toàn lên lầu bốn mà không gặp bất kỳ con quỷ hay vật gì tấn công."

Nhưng khi Kiều Cấm lên lầu thì bị quỷ tấn công, còn Lý Nhận thì chết trong quá trình lên lầu. Vậy là những con quỷ trong lâu đài cố tình không tấn công Tần Bác để hắn ta sống sót gặp quốc vương?

"Tôi có thể nói hết mọi chuyện cho các người." Tần Bác vuốt bụng mình, cúi xuống nhìn thoáng qua. Bụng hắn ta như đang bị thổi phồng, dù mới mang thai nhưng đã hơi nhô lên. "Đổi lại, các người cũng phải giúp tôi một việc. Nếu không, tôi thà đồng quy vu tận chứ không nói thêm bất kỳ manh mối nào."

"Anh cần giúp gì? Cứ nói, chỉ cần chúng tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm." Từ Xuyên Bạc nói.

Ánh mắt Tần Bác nhìn xuống bụng với vẻ sợ hãi. Hắn ta không biết mình đang mang trong người thứ quái quỷ gì: "Các người phải tìm cách giúp tôi loại bỏ cái thứ trong bụng này."

Phá thai?

Điều này khiến những người chơi khác cảm thấy khó xử. Dù họ cũng nghĩ rằng đứa bé trong bụng Tần Bác không thể giữ lại. Từ trước đến nay, bất kể phương Đông hay phương Tây, quỷ anh đều là loại quỷ dữ và nguy hiểm. Nếu đứa bé này thực sự được sinh ra, không chỉ Tần Bác mà họ cũng khó thoát khỏi cảnh tử vong.

Nhưng làm thế nào để loại bỏ đứa bé này lại là một vấn đề lớn. Đây không phải là một phôi thai bình thường, bên trong có thể chứa một linh hồn tà ác.

"Chúng tôi sẽ cố hết sức để giúp anh." Từ Xuyên Bạc hứa hẹn. "Cũng xin anh tin tưởng chúng tôi. Thứ trong bụng anh nếu sinh ra sẽ không có lợi cho ai, vì vậy chúng tôi nhất định sẽ giúp anh. Như thế anh yên tâm hơn chưa?"@TửuHoa

Tần Bác đã mất niềm tin vào họ. Những lời hứa không bằng một cộng đồng lợi ích thực tế. Từ Xuyên Bạc hiểu điều đó nên thẳng thắn nói ra.

Tần Bác gật đầu, vẻ mặt có phần bực bội. Một tay hắn ta vuốt bụng, một tay nói: "Các người tốt nhất hãy nhanh lên. Tôi cảm thấy nó lớn rất nhanh, nó đang liên tục hấp thụ dinh dưỡng từ tôi."

Không cần Tần Bác nói, những người chơi khác cũng nhận ra điều đó. Bữa trưa hôm nay Tần Bác đã ăn rất nhiều, vượt xa khẩu phần bình thường của hắn ta. Rõ ràng không phải hắn ta muốn ăn, mà là đứa bé trong bụng hắn ta cần ăn.

Vừa dứt lời, Tần Bác đột nhiên ôm lấy bụng, đau đến mức cả người run rẩy, ngã từ trên ghế xuống sàn, toàn thân toát mồ hôi lạnh và co giật trên mặt đất.

Biến cố bất ngờ khiến mọi người không kịp phản ứng. Sau khi nhận ra, Vân An là người đầu tiên lao lên. Cậu hét lớn bảo Từ Xuyên Bạc đến giúp giữ chặt tứ chi của Tần Bác rồi xé một chiếc khăn ăn nhét vào miệng Tần Bác để ngăn hắn ta cắn phải lưỡi mình.

Sau khi làm xong tất cả, Vân An mới rảnh để nhìn xuống bụng Tần Bác. Tô Chi bên cạnh sợ hãi hét lên một tiếng, lùi lại vài bước.

"Bụng... bụng." Tô Chi run rẩy nói.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào bụng của Tần Bác. Họ thấy bụng của hắn ta phồng to hơn so với trước đó. Cùng lúc đó, xuyên qua lớp váy trắng, mọi người có thể thấy rõ một dấu tay nhỏ in lên lớp vải.@TửuHoa

"Đứa bé trong bụng anh ta có ý thức." Kiều Cấm lạnh lùng nói. "Nó nghe thấy rồi, biết rằng chúng ta không muốn nó sống. Nó đang phản kháng, thị uy."

Giọng nói lạnh lẽo của Kiều Cấm vang lên trong căn phòng ăn trống trải khiến tất cả mọi người rùng mình. Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Bác, không dám tưởng tượng trong đó là thứ quái quỷ gì.

Tần Bác đau đớn đến mức gân xanh nổi lên, khuôn mặt đỏ bừng vì áp lực, mồ hôi đầm đìa như vừa được vớt ra từ nước, gánh chịu cơn đau mà mắt thường cũng có thể thấy được. Dù vậy, hắn ta vẫn duy trì được sự tỉnh táo, như đang trải qua một cuộc tra tấn khắc nghiệt.

Vân An không chịu nổi khi nhìn tình trạng đó, cậu lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, Tần Bác sẽ chết vì đau đớn.

"Đánh cho anh ta ngất đi." Vân An quay sang nhìn Từ Xuyên Bạc. "Nếu không, anh ta không chịu nổi nữa đâu."

Vân An, Tô Chi và tiểu K miễn cưỡng nâng Tần Bác dậy. Từ Xuyên Bạc dùng tay đánh mạnh vào sau đầu Tần Bác khiến hắn ta lập tức ngất xỉu, thân thể mềm nhũn như sợi mì, nhắm mắt không còn động đậy. Ngay lúc Tần Bác bất tỉnh, thứ quỷ quái trong bụng anh cũng ngừng gây rối.

Tất cả những người chơi có mặt đều thở phào nhẹ nhõm. Họ ngồi phịch xuống sàn, nhìn chằm chằm vào Tần Bác đang bất tỉnh với vẻ mặt căng thẳng.

Nhưng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, cửa nhà ăn lại mở ra. Reuel dẫn theo một nhóm người hầu của lâu đài bước vào. Thấy Tần Bác đã ngất, vẻ mặt Reuel vẫn bình tĩnh nhưng nhíu mày. Những người hầu được huấn luyện bài bản nhanh chóng tiếp nhận Tần Bác từ tay Vân An, nâng hắn ta lên và đưa đi ra khỏi nhà ăn.

"Ông định đưa anh ta đi đâu?" Vân An không kìm được, hỏi.

"Tất nhiên là đưa về phòng riêng của vương hậu để tĩnh dưỡng. Ngài ấy đang mang thai, nếu làm tổn thương người thừa kế tương lai của vương quốc thì không ổn." Reuel trả lời rồi nhìn chằm chằm nhóm người chơi. Trong mắt ông, dường như ẩn chứa cơn giận dữ dữ dội. "Các người làm nô bộc, không biết chăm sóc tốt cho vương hậu đang mang thai, lẽ ra nên bị phán tử hình. Nhưng nể tình vương hậu có mối quan hệ không quá tệ với các người, chỉ trừng phạt nhẹ mà thôi. Nếu lần sau tôi thấy các người làm tổn thương vương hậu, hình phạt sẽ không nhẹ nhàng như vậy nữa."

Nhóm người chơi bị phạt không được ăn bất kỳ thứ gì trong ngày hôm đó và nhà bếp của lâu đài cũng không cung cấp đồ ăn cho họ.@TửuHoa

Đói bụng nhưng vẫn phải lao động, họ chỉ biết cúi gằm mặt ủ rũ ngồi trên ghế. Lúc này, họ mới thật sự hiểu ý nghĩa của câu: "Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói đến hoảng."

Lượng thức ăn vừa ăn trước đó dường như đã tiêu hóa hết. Mọi người gục đầu xuống bàn, chẳng ai còn đủ sức để nói chuyện.

Đột nhiên, cửa nhà ăn lại mở ra một khe nhỏ. Một người hầu lớn tuổi mà Vân An từng quen biết chui vào, tay bưng một khay thức ăn gồm hai phần thịt trông rất ngon.

Đặt khay thịt trước mặt Vân An, người hầu cúi đầu nói: "Vương tử điện hạ biết ngài bị ngài Reuel trừng phạt, sợ ngài đói bụng nên cố ý bảo tôi mang thức ăn đến. Xin ngài dùng bữa."

Nhìn hai phần thịt thơm ngon trước mặt, Vân An bụng đói cồn cào nhưng cố kìm lại hỏi: "Reuel không cho phép chúng tôi ăn, vương tử điện hạ bảo ông mang thức ăn đến, liệu có vấn đề gì không?"

"Ngài Reuel dù có quyền cao chức trọng, nhưng ông ấy chỉ là quản gia của lâu đài, trong khi vương tử điện hạ là người tôn quý nhất ở đây, chỉ sau quốc vương và vương hậu. Reuel cũng phải nghe theo phân phó của vương tử điện hạ." Người hầu đáp.

Nghe vậy, Vân An gật đầu. Lúc này, cậu đã đói đến mức không thể chịu nổi. Nhưng khi vừa cầm dao nĩa lên, cậu cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng của mọi người đang nhìn mình.

Nếu tất cả đều đói thì ai nấy đều chịu đói. Nhưng nếu chỉ một mình cậu ăn, mà còn là đồ ăn thơm ngon như thế này thì những người khác làm sao không ghen tị? Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Vân An do dự một lát rồi đẩy khay thịt sang phía tiểu K. "Cô ăn đi."

Tiểu K đã làm nhiều việc nặng nhọc suốt buổi sáng, lại là con gái, sức khỏe yếu hơn. Vân An sợ rằng nếu cô không ăn, cơ thể sẽ không chịu nổi.

Tiểu K không từ chối lòng tốt của Vân An. Cô nhận khay thịt, nhưng sau đó lại lấy một phần thịt chia lại cho cậu. "Cùng ăn đi."

Vân An gật đầu. Người hầu đứng bên cạnh nhìn thấy hành động chia sẻ này thì cúi người nói: "Vương tử điện hạ có dặn rằng nếu ngài thấy không đủ ăn, có thể yêu cầu thêm, ngài muốn ăn bao nhiêu cũng được."

Nghe thế, đôi mắt của những người chơi còn lại sáng rỡ. Nếu Vân An đồng ý, họ cũng có thể nhờ danh nghĩa của cậu mà được ăn no.@TửuHoa

Vân An nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Vậy mang lên bốn phần thịt nữa đi."

Người hầu nhận lệnh và nhanh chóng quay lại với phần ăn đầy đủ. Nhờ danh nghĩa của Vân An, tất cả người chơi đều được ăn no.

Khi đã ăn uống đầy đủ, tinh thần mọi người dần khôi phục. Nhưng ánh mắt họ nhìn Vân An trở nên phức tạp. Không ai ngờ rằng có một ngày, họ phải dựa vào một NPC để được ăn uống.

Cũng không ai ngờ rằng, Vân An - một người chơi - lại có thể khiến một NPC quan trọng cấp B+ mê mẩn đến mức bảo vệ cậu không sót việc gì, thậm chí đến chuyện nhỏ như bữa ăn cũng được lo chu đáo.

Không ai nói gì, nhưng trong lòng họ ít nhiều có sự ghen tị. Nếu người được vương tử che chở là họ, chắc hẳn sẽ sướng biết bao.

Sau khi no nê, mọi người lấy lại tinh thần. Trước khi rời khỏi nhà ăn, họ nhìn nhau. Trong số chín người chơi khi bắt đầu phó bản, giờ đây chỉ còn lại năm người sống sót.

Rõ ràng chẳng có con quỷ nào xuất hiện để dọa người chơi sợ đến hồn xiêu phách lạc, nhiệm vụ ban ngày mà Reuel giao cũng không quá nguy hiểm. Nhưng số lượng người chơi ngày một ít đi, giống như con ếch xanh bị nấu trong nước ấm, dần dần từng chút một bị loại khỏi đội.

"Chúng ta không thể cứ tiếp tục ngồi chờ chết thế này." Từ Xuyên Bạc nghiêm túc nói. "Phải hành động thôi. Từ lúc bước vào phó bản đến giờ, chúng ta luôn bị Reuel dắt mũi. Ông ta bảo làm gì thì làm nấy. Nếu cứ thế này, đến khi cả đội bị tiêu diệt, chúng ta vẫn chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ."

Mọi người gật đầu đồng ý, không ai phản bác. Thực tế đúng như vậy. Mỗi ngày họ đều bận rộn với những nhiệm vụ mà Reuel giao, hoàn thành xong một ngày là hết. Chẳng ai tìm được chút manh mối nào liên quan đến nhiệm vụ.@TửuHoa

"Vừa hay hiện giờ Tần Bác mang thai, Reuel cũng sẽ không giao thêm nhiệm vụ." Từ Xuyên Bạc tiếp tục. "Tuy rằng chúng ta vẫn phải làm việc cực nhọc như nô bộc, nhưng đây là cơ hội tốt. Chúng ta có thể tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình bên trong lâu đài cổ."

"Nhưng... nhưng chúng ta đâu có cơ hội tiếp xúc với những nơi quan trọng..." Tô Chi do dự. "Vả lại, chúng ta phải tìm hiểu cái gì đây? Hiện tại chúng ta chẳng có chút manh mối nào liên quan đến nhiệm vụ cả."

Nhiệm vụ trong phó bản【Lâu đài cổ Mary】là tìm ra con quỷ ẩn náu trong lâu đài và tiêu diệt nó.

Nhưng cho đến giờ, họ chẳng biết chút gì về con quỷ đó, chỉ biết có thể nó sẽ xuất hiện khi họ bước từ tầng ba lên tầng bốn vào ban đêm.

"Đừng vội vàng." Vân An lên tiếng, giành quyền phát biểu. "Nếu cứ loạn chạy khắp nơi như ruồi mất đầu, chúng ta không chỉ chẳng tìm ra manh mối mà còn có thể lỡ mất những cơ hội quan trọng."

Để chứng minh bản thân trước Hoa Cương trong phó bản này, Vân An đã nghĩ đến rất nhiều khả năng. Sau khi suy đoán kỹ, cậu nói ra điều mà mình tin chắc nhất.

"Có ai nghĩ đến tên của phó bản này chưa?" Vân An bất ngờ hỏi một câu có vẻ chẳng liên quan.

Những người chơi khác cau mày. Tô Chi lẩm bẩm: "【Lâu đài cổ Mary】, có vấn đề gì sao?"

"Đương nhiên là có, và đó là vấn đề rất lớn." Vân An dẫn dắt. "Chẳng lẽ các người không thắc mắc tại sao lâu đài này lại được gọi là 【Lâu đài cổ Mary】 sao? Tôi thì rất tò mò."

"Mary là một cái tên dành cho nữ, trong khi quốc vương là nam. Rõ ràng, Mary không phải tên của quốc vương. Vậy tại sao lâu đài của quốc vương không lấy tên ông ta, mà lại dùng tên một người phụ nữ chưa từng xuất hiện? Chỉ riêng điều này đã rất kỳ lạ rồi. Tôi cho rằng đây là một manh mối mà phó bản đưa ra."@TửuHoa

"Nhưng Mary là một cái tên rất phổ biến." Từ Xuyên Bạc trầm ngâm một lúc rồi phản bác. "Điều đó chẳng nói lên được điều gì."

"Nhưng chúng ta chưa từng gặp bất kỳ ai tên Mary trong lâu đài này. Ngay cả cô em gái mà công tước Eagle mang đến, với tư cách là một quý tộc nữ, cô ấy tên là Arlene, không phải Mary. Vậy nên, việc đặt tên lâu đài theo Mary chắc chắn mang một ý nghĩa đặc biệt."

"Tôi nghĩ rằng Mary nhất định sẽ xuất hiện trong lâu đài cổ. Nếu trong quá khứ và hiện tại không có, vậy thì sao không nghĩ đến tương lai?" Vân An nói.

Người phản ứng nhanh như Từ Xuyên Bạc lập tức hiểu ra, trong khi Tô Chi thì ngơ ngác, như thể bị chìm trong sương mù. "Tương lai gì? Có phải sẽ xuất hiện một NPC tên Mary và cô ta chính là con quỷ mà chúng ta cần tiêu diệt không?"

"Không, Mary chính là đứa trẻ trong bụng Tần Bác. Nó chính là Mary." Từ Xuyên Bạc nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Vân An gật đầu, búng tay một cái đầy tự tin. "Điều này còn phải cảm ơn câu hỏi của anh về vấn đề trọng nam khinh nữ. Nếu không, tôi cũng chẳng nghĩ đến điều này."

"Tôi không có trọng nam khinh nữ!" Từ Xuyên Bạc phản bác theo bản năng.

"Không sao, điều đó không quan trọng. Quan trọng là Reuel đã phản bác anh, hơn nữa còn nhấn mạnh rằng, bất kể đứa trẻ trong bụng Tần Bác là nam hay nữ, nó đều sẽ trở thành người thừa kế ngai vàng."

"Nếu là nữ thì sẽ thành nữ vương, là nam thì sẽ là quốc vương. Điều này rất kỳ lạ, bởi quốc vương hiện tại đã có một đứa con trai trưởng thành rồi. Theo lẽ thường, ngai vàng phải truyền cho Hoa Cương, người con trai hiện tại của quốc vương, chứ không phải đứa trẻ còn chưa biết sẽ ra đời hay không trong bụng Tần Bác."

"Trừ khi Reuel và quốc vương đều biết rằng đứa trẻ này nhất định sẽ được sinh ra và nó chính là trái tim của thế giới trong phó bản này." Vân An dùng một cách nói hơi khoa trương để nhấn mạnh. "Tôi nghĩ rằng thời hạn hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta cũng chính là thời điểm đứa trẻ này chào đời."

Nhiệm vụ trong phó bản có thời gian giới hạn. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian này, người chơi sẽ mãi mắc kẹt trong phó bản.@TửuHoa

Tuy nhiên, thời gian giới hạn này được chia làm hai loại: một loại được ghi rõ trong phần giới thiệu nhiệm vụ, như phó bản 【Toà nhà 5 tầng】; loại còn lại thì yêu cầu người chơi tự phát hiện, và loại này thường khó hơn.

Thời hạn nhiệm vụ trong 【Lâu đài cổ Mary】 thuộc loại thứ hai.

"Một người tên là Mary, mà sau này sẽ trở thành nữ vương. Các người nghĩ sao?" Vân An hỏi.

Tô Chi lắc đầu, Kiều Cấm không nói gì, còn Từ Xuyên Bạc thì sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng đáp: "Bloody Mary."

Vân An gật đầu. Có vẻ vẫn còn người hiểu chuyện.@TửuHoa

"Trong thế giới hiện thực ở nước Anh từng tồn tại một triều đại có tên là Tudor. Vị vua thứ hai của triều đại này cũng là vua đầu tiên của Ireland, chính là Henry VIII." Vân An bắt đầu chia sẻ những kiến thức lịch sử mà mình biết. Khi nhận ra những gì Vân An nói có sự liên quan chặt chẽ giữa lịch sử và nội dung phó bản, tất cả người chơi đều nín thở lắng nghe.

"Henry VIII nổi tiếng là một bạo quân giết vợ, suốt cuộc đời ông ta đã sát hại sáu người vợ của mình, danh tiếng xấu lan xa. Sau khi ông qua đời, con gái của ông - Mary, đã chờ đợi thời cơ đến khi người em trai cùng cha khác mẹ qua đời để lên ngôi, trở thành nữ hoàng Anh và Ireland."

"Giết sáu người vợ rồi con gái Mary lên ngôi trở thành nữ hoàng." Vân An tiếp tục: "Các người có thấy điều này có gì quen thuộc không?"

Trừ hai người chơi đã chết mà thậm chí chưa kịp nghe thông báo từ hệ thống, bảy người chơi còn lại vừa đúng với số lượng. Nếu mỗi người chơi bị lựa chọn làm vương hậu rồi lần lượt bị quốc vương xử tử, cuối cùng sẽ chỉ còn một người sống sót để thoát khỏi phó bản.

Lý Nhận đã chết, Kiều Cấm còn sống và Tần Bác hiện đang là vương hậu mang thai. Nếu cứ theo logic đó, sau khi Tần Bác sinh con, có khả năng cao hắn ta cũng sẽ bị giết. Vậy điều này có nghĩa Kiều Cấm sẽ là người cuối cùng còn sống sót thoát khỏi phó bản?

Cảm nhận được ánh mắt dò xét từ mọi người, Kiều Cấm vẫn bình thản đứng yên, không hề lên tiếng giải thích cho mình.

"Nhưng trọng điểm không nằm ở quốc vương hay các vương hậu." Vân An nhíu mày: "Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tôi nói ra để mọi người cùng cân nhắc."

Theo quan điểm của Vân An, những vụ sát hại của quốc vương không phải là trọng tâm của phó bản, dù chúng là mối đe dọa trực tiếp với người chơi.@TửuHoa

"Henry VIII và người vợ Catherine của ông đã sinh ra con đầu lòng là Mary. Sau này, Mary đã nổi danh là Bloody Mary vì những hành động tàn bạo của mình khi xử lý những người phản đối do bất đồng quan điểm chính trị và tôn giáo. Bởi vậy, tên của Mary còn được gắn với hình ảnh phù thủy trong một số ngữ cảnh đặc biệt."

Điều này càng củng cố thêm luận điểm rằng tên gọi Mary đại diện cho sự tàn ác và khát máu.

"Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của chúng ta phải hoàn thành trước khi đứa trẻ trong bụng Tần Bác chào đời." Vân An nói. "Đứa trẻ đó chính là Mary, tương lai sẽ kế thừa ngôi vua và trở thành nữ hoàng. Do đó, tòa lâu đài này mới được đặt tên là "Lâu đài cổ Mary". Hơn nữa, mỗi đêm khi chúng ta lên lầu với một tay cầm gương và tay kia cầm nến, hành động này rất giống với nghi thức của phù thủy."

Hai yếu tố này bổ trợ lẫn nhau và với biểu hiện hung bạo của đứa bé trong bụng Tần Bác vừa rồi, càng làm Vân An tin chắc vào suy đoán của mình.

"Nếu đợi đến khi đứa trẻ ra đời mà chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ Mary sẽ giết sạch tất cả chúng ta." Vân An nói. "Vì vậy, chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi Mary được sinh ra."

Không ai phản bác ý kiến của Vân An. Từng chứng cứ được xâu chuỗi, thậm chí Từ Xuyên Bạc cũng không thể phủ nhận rằng suy đoán này rất có khả năng là đúng.

"Vậy ai trong lâu đài là con quỷ?" Tô Chi sốt sắng hỏi.

Nghĩ đến việc bụng của Tần Bác đang lớn lên nhanh chóng một cách bất thường, cùng với lưỡi hái của tử thần như đang treo lơ lửng trên đầu mọi người, thời gian họ còn lại không nhiều.

Vân An lắc đầu, bản thân cậu cũng không có manh mối rõ ràng.

Không ai có thể khẳng định nhân vật NPC nào trong lâu đài là quỷ. Họ thậm chí còn không biết liệu quỷ chỉ có một hay là nhiều. Và cũng không rõ liệu giết được một con quỷ có thể hoàn thành nhiệm vụ, hay phải tiêu diệt hết tất cả quỷ mới được tính là hoàn thành.

Mỗi chi tiết đều không rõ ràng và tất cả đều phải tự mình mò mẫm.

"Reuel." Từ Xuyên Bạc buột miệng nói ra hai chữ. Vân An khẽ nhíu mày, trên mặt thoáng hiện vẻ không đồng tình nhưng không nói gì.

"Trước tiên giết ông ta." Khuôn mặt kiên nghị của Từ Xuyên Bạc hiện rõ sự lạnh lùng tàn nhẫn. "Ông ta là nhân vật NPC có khả năng cao nhất là quỷ trong lâu đài."@TửuHoa

Hành động của Reuel đầy quỷ quyệt, từ lúc bước vào phó bản, ông ta luôn bám theo người chơi, can thiệp vào mọi chuyện. Khả năng ông ta là quỷ đúng là rất lớn.

"Nhưng..." Tô Chi ngập ngừng, như muốn nói gì đó nhưng lại do dự: "Chúng ta không có chứng cứ."

Từ Xuyên Bạc không kiên nhẫn liếc cô một cái rồi bất ngờ nổi giận: "Bây giờ chẳng ai có chứng cứ cả! Không ai biết quỷ là ai. Những NPC trong lâu đài, chúng ta chỉ có thể từng bước thử giết. Đứa bé trong bụng Tần Bác không biết khi nào sẽ chào đời, nhưng khả năng tệ nhất là trước khi Mary ra đời, chúng ta phải giết sạch tất cả các NPC có tên trong lâu đài!"

Không biết ai là quỷ, nhưng họ có thể từng bước thử giết. Đây là một cách làm ngu ngốc, đầy rủi ro nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, bởi người chơi không có bất kỳ manh mối nào để xác định danh tính quỷ.

"Giết tất cả sao?" Kiều Cấm nhíu mày, không chắc chắn hỏi. "Vậy quốc vương thì sao? Ông ta không phải quỷ chứ?"

Nhiệm vụ yêu cầu hỗ trợ quốc vương tiêu diệt quỷ nên khả năng cao quốc vương không phải quỷ. Nhưng ánh mắt của Từ Xuyên Bạc đã đỏ ngầu, giờ phút này chẳng còn nghe lọt bất kỳ lời can gián nào. "Nếu giết hết tất cả NPC mà vẫn chưa tìm được quỷ, vậy cô có giết quốc vương không?"

Kiều Cấm im lặng, không trả lời.

Nhưng bất kể là giết Reuel hay giết quốc vương, khó khăn đều không nhỏ, hoặc nói cách khác, giết bất kỳ NPC nào trong lâu đài này đều rất khó khăn. Có lẽ đối tượng dễ xử lý nhất chính là công tước Eagle, người đang nằm trên giường và có khả năng sẽ tự chết mà không cần người chơi phải ra tay.

Đây thực sự là một nhiệm vụ khó khăn.

"Có lẽ, độ khó của nhiệm vụ phó bản cấp B+ chính là ở điểm này." Từ Xuyên Bạc nói, giọng điệu càng thêm tự tin.

Reuel và quốc vương đều cực kỳ thần bí. Muốn giết được bọn họ, cần sự hợp tác của toàn bộ người chơi, điều này hoàn toàn phù hợp với cấp độ khó khăn của một phó bản cấp B+.

Vân An không lên tiếng, chỉ nghĩ thầm trong lòng, liệu mọi chuyện có đơn giản như vậy không?

Nhưng cậu cũng không có bất kỳ manh mối nào khác nên chỉ có thể thử từng bước với các NPC này.

"Chúng ta không còn thời gian." Từ Xuyên Bạc một lần nữa nhấn mạnh: "Đêm nay nhất định phải bắt đầu hành động."@TửuHoa

Ban ngày, bọn họ mỗi người đều phải làm việc và luôn bị người khác giám sát, không tiện để ra tay với Reuel. Thời điểm tốt nhất chính là vào ban đêm.

Ban đêm là khoảng thời gian rất nguy hiểm, quỷ quái thường xuyên xuất hiện, nhưng cũng là cơ hội tốt để các người chơi hành động. Bóng tối dày đặc có thể trở thành vỏ bọc hoàn hảo, chỉ cần biết tận dụng, người chơi có thể giải quyết NPC mà không ai phát hiện.

Dẫu sao, họ cũng không thể nào hành động ngay giữa ban ngày, trước mặt một đám nô bộc, để trực tiếp giết Reuel. Nếu Reuel không phải là quỷ, hậu quả mà người chơi phải gánh chịu sẽ rất khủng khiếp.

Cho nên, dù trong lòng ai cũng sợ hãi, họ vẫn không thể không gồng mình chuẩn bị hành động vào ban đêm.

"Tối nay, năm người chúng ta nhất định phải cùng nhau hành động. Tốt nhất là chia làm hai đội, không cần tập trung cùng một chỗ, như vậy có thể vừa hỗ trợ lẫn nhau, vừa tránh lãng phí nhân lực." Từ Xuyên Bạc nói.

Hành động cùng nhau có nghĩa là mọi người sẽ chịu rủi ro tương đương, không có ai được hưởng lợi từ công sức của người khác. Việc chia làm hai đội không chỉ tối ưu hóa nguồn lực, mà còn xuất phát từ ý đồ cá nhân của Từ Xuyên Bạc.

Lý do chính để chia đội là tránh lãng phí nhân lực, nhưng thật ra Từ Xuyên Bạc cũng không muốn có Vân An và tiểu K trong đội của mình. Dù Vân An biết cưỡi ngựa và bắn cung, điều đó cũng không giúp ích gì ở một nơi như lâu đài cổ này, không phải là chiến trường hay khu săn bắn. Vân An trông yếu ớt và có lẽ đến lúc quan trọng còn chẳng bằng tiểu K. Về phần tiểu K, sự tồn tại của cô gần như bằng không.

Từ Xuyên Bạc tự thấy đã phải chịu đựng một "gánh nặng" là Tô Chi, anh ta không muốn thêm một hoặc hai "gánh nặng" khác.

"Em sẽ ở chung đội với anh Từ." Tô Chi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Từ Xuyên Bạc, khẽ kéo tay áo anh ta, ánh mắt đầy mong chờ. Thấy Từ Xuyên Bạc không phản đối, cô nhẹ nhàng thở phào. Anh ta đã không bỏ rơi cô.

"Tôi sẽ ở chung đội với tiểu K." Vân An cụp mắt xuống, cậu có thể nhận ra Từ Xuyên Bạc không ưa mình.

Tiểu K gật đầu, không có ý kiến gì. Vốn dĩ cô và Vân An đã kết minh với nhau nên việc ở cùng đội là điều hợp lý.@TửuHoa

Lúc này, chỉ còn lại Kiều Cấm. Đồng đội của cô là Tần Bác hiện đang trở thành vương hậu khiến cô lẻ loi.

Kiều Cấm ngồi trên ghế, không suy nghĩ lâu, trực tiếp nhìn Từ Xuyên Bạc và nói: "Tôi sẽ ở cùng đội với các anh."

Trên mặt Từ Xuyên Bạc lộ rõ vẻ vui mừng. Thật ra, ngay từ đầu anh ta đã muốn đổi Tô Chi trong đội của mình thành Kiều Cấm. Nhưng lúc đó, Kiều Cấm tỏ ra cao ngạo, lạnh nhạt với sự tiếp cận của anh ta. Tính cách của Từ Xuyên Bạc cũng không cho phép anh ta hạ thấp bản thân quá nhiều. Sau hai lần bị cô lạnh nhạt, anh ta đã từ bỏ ý định.

Không ngờ cuối cùng, sau nhiều vòng quanh co, Kiều Cấm vẫn đến bên cạnh mình.

Từ Xuyên Bạc nhìn Kiều Cấm với ánh mắt đầy tán thưởng. Mặc dù trong phó bản, những người phụ nữ yếu đuối và hay làm nũng như Tô Chi có thể thỏa mãn nhu cầu kiểm soát của đàn ông, nhưng trong tình huống nguy hiểm, những người phụ nữ thông minh như Kiều Cấm mới được hoan nghênh.

Vân An không để tâm đến việc bị Từ Xuyên Bạc "cô lập". Cậu đã hiểu một đạo lý: lòng người rất khó đồng nhất, không thể cưỡng cầu. Nếu cố ép buộc, dễ dẫn đến rắc rối.

"Hành động tối nay tôi không có ý kiến, nhưng tôi nghĩ mình cần nhắc nhở mọi người một điều." Vân An cân nhắc một lúc rồi vẫn mở miệng.

"Ban đêm rất nguy hiểm."

"Đương nhiên, chúng tôi đều biết ban đêm rất nguy hiểm." Từ Xuyên Bạc không kiên nhẫn đáp.

Vân An lắc đầu, nhìn Từ Xuyên Bạc và nói: "Nguy hiểm mà anh nói và nguy hiểm mà tôi nói không giống nhau."

Nếu như điều Từ Xuyên Bạc nói chỉ là sự nguy hiểm chưa biết thì điều Vân An ám chỉ lại là mức độ nguy hiểm đã được nhận thức rõ ràng.@TửuHoa

"Khi mọi người hành động, tốt nhất là bám sát đồng đội. Có thể, tôi chỉ nói là có thể thôi, quỷ quái sẽ giả dạng thành chúng ta để lừa gạt những người khác." Vân An nói.

Từ Xuyên Bạc cau chặt mày, nhìn về phía Vân An: "Làm sao cậu biết được? Cậu có manh mối mới, tại sao không nói cho chúng ta biết?"

"Việc tôi có nói hay không là chuyện của tôi, tốt nhất anh nên nói chuyện với tôi lịch sự hơn một chút." Vân An dùng giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại không hề khách sáo đáp: "Hơn nữa, đây cũng chỉ là suy đoán của tôi."

Vân An đã nói cho người chơi khác những điều mà Hoa Cương từng dặn dò cậu. Hoa Cương từng nhấn mạnh rằng, sau khi màn đêm buông xuống, tuyệt đối không được mở cửa cho bất kỳ ai, dù cho người gõ cửa có nói mình chính là Hoa Cương.

Suy luận từ điều này, Vân An rút ra kết luận rằng có khả năng quỷ quái sẽ giả dạng thành Hoa Cương để lừa gạt cậu mở cửa.

"Cậu tin Hoa Cương sao?" Từ Xuyên Bạc cười nhạo, nhìn Vân An với vẻ chế giễu.

Vân An thậm chí không buồn nhìn Từ Xuyên Bạc, cậu chỉ nói: "Còn một chuyện nữa, tôi nhắc nhở mọi người trước: Hoa Cương không phải quỷ quái. Dù là tối nay hay sau này, nếu nhìn thấy anh ấy, đừng công kích anh ấy. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Vân An tin tưởng vào thực lực của Hoa Cương. Người chơi chắc chắn không thể làm hắn bị thương, nhưng việc tấn công có thể gây phiền nhiễu cho hắn. Vân An không muốn Hoa Cương nổi giận rồi giết sạch tất cả người chơi, ngoại trừ cậu. Vì vậy, cậu mới phải nhấn mạnh điều này.

"Vân An, cậu điên rồi sao?" Từ Xuyên Bạc nhìn Vân An đầy khó tin. "Cậu có chứng cứ gì để chứng minh rằng Hoa Cương không phải quỷ quái mà chúng ta đang tìm? Nếu không có bằng chứng thì đừng nói mấy lời chắc như đinh đóng cột này! Nếu chúng ta tin cậu, trả giá thảm khốc bằng việc giết sạch NPC trong lâu đài, để rồi phát hiện ra quỷ quái chính là Hoa Cương, cậu có gánh nổi trách nhiệm không?"@TửuHoa

"Tôi có thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng Hoa Cương không phải quỷ quái mà chúng ta đang tìm. Các người có thể không tin lời tôi nói, các người muốn tự tìm đường chết thì tôi cũng không ngăn cản." Gương mặt xinh đẹp của Vân An thoáng hiện chút giận dữ, cậu nhìn thẳng vào Từ Xuyên Bạc. "Còn nữa, anh tốt nhất nên tỏ ra tôn trọng Hoa Cương một chút."

"Hôm nay nếu không có anh ấy, anh còn đang đói bụng. Ăn cơm của người ta, nhận ơn của người ta, đạo lý đó anh còn cần tôi nhắc lại sao?" Vân An tức giận nói. "Tôi đã nhắc nhở anh rồi, nếu lần sau tôi còn nghe anh nói bậy nói bạ, tôi sẽ đánh cho anh ói hết bữa cơm hôm nay ra, không tin thì cứ thử xem."

"Điên rồi, cậu thật sự điên rồi. Vì một NPC mà cậu lại nói những lời ác ý như vậy với đồng đội mình sao?"


*Tác giả có đôi lời muốn nói:

Vân An - bé  vợ cuồng bảo vệ chồng đã chính thức lên sàn, hahaha! Không ai được phép nói xấu Hoa Cương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro