👑Lâu đài cổ Mary (22)
Cúi người xuống, người đàn ông bị thương đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhắm chặt mắt, đôi môi trắng bệch, nhìn sơ qua cũng thấy vết thương vô cùng nghiêm trọng.
Vân An có biết một chút kiến thức sơ cứu đơn giản. Mũi tên đã xuyên qua vai người đàn ông, nếu tùy tiện rút ra, máu có thể sẽ tuôn ra ồ ạt. Trong điều kiện hoang dã như thế này, không có cách nào để cầm máu, tốt nhất là giữ nguyên mũi tên và đưa người bị thương về lâu đài cổ để xử lý.
Cậu đưa tay đặt dưới mũi người đàn ông, nhận thấy hơi thở rất yếu ớt, tình hình khá cấp bách.
Cô gái từ đầu đến giờ luôn đứng bên cạnh, ánh mắt đầy căng thẳng, nhìn Vân An với vẻ hung dữ và cảnh cáo.@TửuHoa
Vân An lại quan sát người đàn ông dựa vào thân cây, cảm thấy may mắn vì mũi tên không cắm quá sâu. Cậu đỡ lấy vai của người đàn ông, nhưng khi chạm vào, cảm giác không phải là sự mềm mại của da thịt mà mang chút gì đó cứng rắn, rất lạ lùng.
Cậu ngẩn người trong một thoáng. Hoa Cương đã ngồi xổm xuống, đẩy tay Vân An ra, thay cậu kiểm tra tình trạng của người bị thương, đồng thời đánh giá độ sâu của mũi tên ghim vào thân cây.
"Chỉ cần rút mũi tên ra là được đúng không?" Hoa Cương hỏi.
Hắn đã quen với việc giết người, nhưng cứu người thì lại rất ít kinh nghiệm nên không chắc lắm.
Vân An vẫn còn đang nghĩ ngợi về cảm giác kỳ lạ từ cơ thể người đàn ông. Nghe Hoa Cương hỏi, cậu ngẩn ra một chút rồi trả lời: "Đúng vậy, nhưng phải cẩn thận. Khi rút mũi tên ra, cố gắng không làm động vết thương để tránh gây tổn thương thêm."
Hoa Cương gật đầu, động tác rất dứt khoát, mạnh tay rút mũi tên ra khỏi thân cây. Cảnh tượng đó khiến Vân An suýt nữa không dám nhìn tiếp.
Ngay khi mũi tên được rút ra, từ khu rừng gần đó vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Vân An quay lại thì thấy Reuel cưỡi ngựa phi nhanh đến. Khuôn mặt Reuel lộ rõ vẻ khẩn trương và lo lắng, nhưng ánh mắt ông ta lại có chút gì đó khó hiểu.
"Điện hạ, ngài có bị thương không?" Reuel vừa xuống ngựa lập tức hỏi thăm Hoa Cương. "Ngài khăng khăng vào khu vực săn bắn, tôi không yên tâm nên đã luôn ở gần đây để đề phòng bất trắc."
"Làm ông thất vọng rồi. Người bị thương không phải ta." Hoa Cương nói thẳng rồi di chuyển sang một bên, để lộ người đàn ông đang bất tỉnh dựa vào thân cây. "Là hắn."
Reuel nhìn người đàn ông bị thương, ban đầu không nói gì. Nhưng Vân An nhận thấy sắc mặt ông ta dần thay đổi, từ ngạc nhiên đến kinh ngạc, cuối cùng lộ ra vẻ giận dữ và âm trầm. Reuel liếc nhìn Hoa Cương thật sâu trước khi cúi đầu nói: "Thương thế của công tước đại nhân rất nghiêm trọng. Nếu không đưa về lâu đài cổ ngay lập tức, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm."
Những người chơi khác nghe được động tĩnh cũng chạy đến và nghe rõ câu này. Tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc. Công tước? Từ bao giờ lại xuất hiện một vị công tước mới? Là NPC mới sao?
Vân An, sau khi nghe hai chữ "công tước" như bị sét đánh ngang tai. Cậu hoảng sợ lùi vài bước, chỉ hận không thể cách xa người đàn ông bị thương hàng ngàn dặm.@TửuHoa
Công tước? Là công tước mà cậu nghĩ đến sao?
【Hắc hắc hắc, tiểu Vân An, chính là người đó.】 Hệ thống vang lên trong đầu Vân An, giọng nói đầy vẻ vui sướng khi thấy cậu gặp rắc rối, nhưng lại mang theo chút nghi hoặc. 【Nhưng tại sao lại xuất hiện sớm như vậy?】 Hệ thống bỗng cảm thấy có điềm chẳng lành.
Không lẽ Hoa Cương lại đang âm thầm làm chuyện gì lớn? Hệ thống bắt đầu lo lắng.
Vân An còn hoảng hơn, bởi cậu chưa hề chuẩn bị tâm lý. Phó bản【Lâu đài cổ Mary】này, cậu chỉ nghĩ đến một người có danh hiệu công tước.
Thân phận của Vân An đã được thiết lập rõ ràng: là thanh mai trúc mã và vị hôn thê của vương tử, nhưng cuối cùng lại lựa chọn bỏ trốn. Lý do là cậu đem lòng yêu thích anh em thân thiết của vương tử – một vị công tước đại nhân.
Lúc ấy, Vân An còn lo lắng rất lâu về thiết lập này nhưng vì không nghe thấy tin tức gì về vị công tước nên cũng dần buông lỏng cảnh giác. Không ngờ tình huống khó xử này lại ập đến bất ngờ như vậy!
Nếu không phải vì tình thế hiện tại không cho phép, Vân An thật sự muốn hét lên kêu cứu.
Dưới ánh mắt đầy ý cười mà như không cười của Hoa Cương, Vân An cảm thấy vô cùng chột dạ, đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, giống như bản thân thực sự đã làm điều gì tội lỗi.
Phải làm sao đây?
Nhìn người công tước trẻ tuổi bị thương nặng, hơi thở yếu ớt nằm trên đất, Vân An không dám tiến lại gần. Cậu rất chắc chắn rằng Hoa Cương đang ghen. Nếu cậu lại gần thêm chút nữa, chỉ sợ người công tước này sẽ chết nhanh hơn.
Reuel gọi thêm Từ Xuyên Bạc và Tần Bác – những người đã cưỡi ngựa đến sau khi nghe động tĩnh – để cùng hỗ trợ đỡ công tước trẻ bị thương lên.
Hoa Cương huýt sáo một tiếng, chú ngựa nhỏ màu đen luôn theo sau họ từ nãy giờ liền chậm rãi bước tới.@TửuHoa
"Đỡ hắn lên ngựa đi." Hoa Cương nói: "Tiểu Hắc biết đường, đi cũng ổn định."
Đến giờ phút này, nếu nói rằng Hoa Cương không phải là người đã lên kế hoạch từ trước thì chính Vân An cũng không tin. Rõ ràng hắn đã biết công tước trẻ tuổi và em gái của anh sẽ xuất hiện trong khu rừng này. Hắn bắn bị thương công tước, chuẩn bị cả ngựa rồi đưa anh về lâu đài cổ để chữa trị.
Vân An chớp mắt, nhìn Hoa Cương đầy nghi hoặc. Anh ấy rốt cuộc đang muốn làm gì?
Em gái của công tước xoay người lên ngựa, vô cùng gấp gáp, chỉ muốn nhanh chóng đưa anh trai về lâu đài cổ để chữa trị. Reuel cũng buộc phải đi theo.
Vì chuyện này, cuộc săn bắn buộc phải tạm dừng. Trước khi rời đi, Reuel quay lại tuyên bố với vẻ bất đắc dĩ: "Mọi người có thể cùng về lâu đài cổ. Nhiệm vụ hôm nay tạm hoãn."
Người chơi vui mừng khôn xiết. Dù không hiểu tình huống, nhưng việc không cần hoàn thành nhiệm vụ săn bắn là tin tốt. Hiện tại, đừng nói đến Tô Chi hay Kiều Cấm, ngay cả Từ Xuyên Bạc túi cũng trống không.
Ngược lại, tiểu K và Tần Bác mỗi người săn được một con gà rừng và một con thỏ. Riêng Vân An, cậu là người săn được nhiều nhất, túi căng phồng.
Tần Bác đứng gần Vân An nhất, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào túi đựng con mồi của Vân An. Khi bị Vân An phát hiện, gã tỏ vẻ không phục, lẩm bẩm vài câu nhỏ tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai nói rằng số con mồi này không phải do chính Vân An săn được.
Trong khu rừng yên tĩnh, giọng của Tần Bác dù nhỏ nhưng vẫn rõ ràng đến tai mọi người, kể cả chính Vân An.
Vân An không phản bác hay giải thích gì, chỉ im lặng đáp lại, giương cung, nhắm mũi tên về phía Tần Bác.
Tần Bác biến sắc, giận dữ hét lên: "Vân An! Cậu muốn làm gì! Cậu định giết tôi sao?"
Từ Xuyên Bạc cũng giục ngựa tiến đến gần Vân An, nhưng lại sợ Hoa Cương phía sau cậu, không dám lại gần quá. Ở một khoảng cách an toàn, Từ Xuyên Bạc cau mày khuyên: "Vân An! Tần Bác chỉ ăn nói thẳng thắn, cậu đừng kích động."
Vân An mỉm cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng. Nếu cậu không thể hiện uy quyền đúng lúc, mọi người sẽ thực sự nghĩ cậu là kẻ dễ bị bắt nạt. Cậu biết rõ những người này đang nghĩ gì trong lòng. Và đây chính là thời điểm thích hợp nhất để thể hiện uy lực.@TửuHoa
"Nếu anh không tin vào khả năng bắn tên của tôi thì cũng không sao cả." Vân An nói.
Cậu vừa dứt lời, không đợi Tần Bác kịp đáp trả, mũi tên trong tay đã buông ra.
Mũi tên lao đi với tiếng gió rít, xẹt qua sát bên tai Tần Bác, trúng ngay một con rắn đuôi dài đang lẩn mình trong lớp lá mục, chuẩn bị tấn công gã.
Con rắn quằn quại trên mặt đất, không thể tránh khỏi mũi tên. Sau một hồi giãy giụa, nó từ từ nằm bất động.
Mọi người đứng đó, ai nấy đều kinh hãi. Tần Bác mồ hôi lạnh đổ đầy người, ngượng ngùng quay đầu nhìn Vân An.
"Không cần cảm ơn tôi." Vân An nhướng mày, nói.
Ánh mắt của những người chơi khác nhìn về phía Vân An cũng thay đổi. Cuối cùng, họ nhận ra rằng trong khu vực này, không ai có thể là đối thủ của cậu. Chàng trai trẻ đẹp đẽ và có vẻ mảnh mai này, hóa ra không phải một đóa hoa yếu ớt mà lại là một con thú có thể cắn người.
Vân An hài lòng với ánh mắt sợ hãi và kính nể từ những người chơi, bởi đó chính là hiệu quả cậu mong muốn.
Ở đằng xa, không biết từ lúc nào, Reuel đã đứng yên trên lưng ngựa quan sát toàn bộ cảnh tượng. Sau khi chứng kiến, ông ta quay ngựa đi, theo sau con ngựa đen đang hướng về lâu đài cổ. Những người chơi khác liếc nhìn nhau rồi cũng lúng túng kéo dây cương, đi theo sau Reuel.
Nhiệm vụ đã bị tạm hoãn, trong khu rừng nguy hiểm đầy rẫy, chẳng ai muốn ở lại lâu hơn.
Trước khi rời đi, tiểu K quay đầu nhìn Vân An một cái, nhận được một cái gật đầu nhẹ nhàng từ cậu rồi mới rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại Vân An, Hoa Cương và Tần Bác - người dường như bị dọa đến sợ hãi.
"Đi thôi?" Vân An quay lại hỏi Hoa Cương: "Chúng ta cũng trở về chứ? Hay anh muốn đi dạo thêm?"
Vân An sợ rằng Hoa Cương sẽ hiểu lầm mình đang vội vã trở về để thăm vị công tước trẻ bị thương nên cậu mới đưa ra lựa chọn thứ hai. Nhưng Hoa Cương lắc đầu đáp: "Về lâu đài cổ thôi, chỗ này cũng chẳng còn gì hay ho. Con mồi trong rừng phần lớn đã nằm trong túi của chúng ta."
Hoa Cương nói xong lập tức giục ngựa, mang theo Vân An rời khỏi khu rừng, để lại một mình Tần Bác trên lưng ngựa, đứng ngơ ngác tại chỗ.
Trong đầu Tần Bác vang vọng câu nói của Hoa Cương: "Con mồi trong rừng phần lớn đã nằm trong túi của Vân An."@TửuHoa
Sao có thể chứ? Tần Bác nhếch mép cười, ánh mắt trở nên âm u. Dù Vân An có liên kết với NPC trong phó bản thì đã sao? NPC không phải là toàn năng. Ví dụ như đàn hươu trong khu rừng này, đến cả Hoa Cương cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Đàn hươu đó do chính Tần Bác phát hiện ra và gã không cho ai khác biết. Tần Bác chìm vào cảm giác phấn khích tự mãn, tin rằng chỉ cần săn được đủ nhiều hươu, gã sẽ trở thành người chơi hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất.
Lời thông báo nhiệm vụ tạm dừng của Reuel bị gã coi như gió thoảng qua tai. Tần Bác lắng nghe tiếng động trong rừng, chờ đợi hồi lâu. Đến khi con ngựa dưới thân gã mất kiên nhẫn hừ một tiếng, cuối cùng, gã nghe thấy âm thanh mà mình mong đợi – tiếng hươu kêu.
"Đi!" Gã kéo dây cương, cưỡi ngựa chạy về hướng phát ra tiếng hươu kêu.
Quả nhiên, trong khu rừng sâu, có một đàn hươu rất lớn. Sự xuất hiện của Tần Bác khiến đàn hươu tán loạn bỏ chạy. Nhưng vì mật độ quá đông, dù kỹ năng bắn tên của Tần Bác rất kém, gã vẫn bắn trúng được vài con.
Có cả hươu con và những con hươu cái không chịu rời đi để bảo vệ hươu con. Những con hươu bị thương ngã xuống đất, kêu rên thảm thiết, không thể chạy thoát nhưng cũng chưa chết.
Tần Bác xuống ngựa, lấy ra một con dao găm nhỏ từ túi đựng con mồi, can đảm tiến lên, cắt cổ từng con hươu bị thương. Máu tươi tuôn ra, văng tung tóe lên người gã nhưng gã chẳng hề bận tâm, trong mắt chỉ toàn là sự vui mừng vì đã săn được nhiều con mồi.
Gã giết chết sáu con hươu nhưng lại không thể mang hết đi. Không mang đi được nghĩa là không có bằng chứng. Vậy giờ phải làm sao?
Tần Bác suy nghĩ rồi dùng dao găm sắc cắt lấy một mẩu gạc hươu nhỏ, bỏ vào túi đựng con mồi. Có mẩu gạc này, gã có thể chứng minh mình đã săn được hươu.
Tần Bác hài lòng, mang theo gạc hươu, leo lên ngựa và chạy về hướng lâu đài cổ. Trời đã gần tối.
Tại lâu đài cổ, không khí vô cùng hỗn loạn. Vị công tước trẻ bị thương rất nặng, từng chậu máu loãng được mang ra khỏi phòng, không ai biết liệu anh có giữ được mạng sống hay không.
Cũng chính vì sự hỗn loạn này, tạm thời không ai đến gây phiền phức cho Vân An. Còn về "kẻ đầu sỏ" là Hoa Cương, vì thân phận tôn quý, chẳng ai dám động đến hắn để tính sổ.
Các người chơi tự giác lên lầu hai để chuẩn bị ăn tối. Hôm nay, nhiệm vụ đã tạm dừng, sẽ không có bất kỳ người chơi nào phải gặp quốc vương. Đây sẽ là một đêm yên bình. Nghĩ đến điều này, tâm trạng của mọi người đều trở nên nhẹ nhõm hơn không ít.
Cho đến khi tất cả đã ngồi xuống, họ mới nhận ra vẫn còn một chỗ trống và nhớ ra rằng Tần Bác vẫn chưa trở về.@TửuHoa
"Sao lại thế này?" Từ Xuyên Bạc không nhịn được cau mày hỏi: "Tần Bác đâu rồi?"
Mọi người nhìn nhau bối rối. Vân An cũng hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ Tần Bác đã gặp chuyện gì trong rừng cây?
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng ăn bất ngờ bị đẩy mạnh ra. Tần Bác bước vào, cả người đầy máu, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập khắp phòng. Gã phấn khích giơ cao một chiếc sừng hươu, khiêu khích nói với Vân An: "Vân An! Người chiến thắng trong nhiệm vụ hôm nay vẫn là tôi."
Vân An sững sờ, vì cậu vốn dĩ không hề nghĩ đến việc muốn cạnh tranh cao thấp với Tần Bác, hơn nữa, nhiệm vụ đã được thông báo là tạm dừng.
"Anh giết mấy con hươu?" Vân An như nhận ra điều gì, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.
Tần Bác chỉ giơ lên một chiếc sừng hươu, nhưng mùi máu trên người gã đậm đến mức khiến ai cũng phải nghi ngờ. Cả lượng máu dính trên người gã cũng không thể nào chỉ từ một con hươu.
"Sáu con!" Trong mắt Tần Bác lóe lên ánh nhìn tham lam khiến người khác cảm thấy rùng mình, nhưng gã lại không hề nhận ra. Gã liếm môi, tiếp tục nói: "Nếu trời không phải sắp tối, tôi còn có thể giết thêm nhiều hơn nữa. Tôi có thể thu được thêm rất nhiều chiến lợi phẩm!"
"Anh!" Vân An mím chặt môi, định nói gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì Reuel đã bước vào.
Trông tâm trạng của Reuel cũng không tốt chút nào. Sắc mặt âm trầm, ngay cả nụ cười giả tạo thường ngày cũng biến mất. Nhưng khi nhìn thấy chiếc sừng hươu trong tay Tần Bác và bộ dáng cả người nhuốm máu của gã, ánh mắt Reuel lóe lên một tia khó hiểu, nụ cười như rắn độc dần dần hiện lên trên khuôn mặt.
"Xem ra vị khách quý này hôm nay thu hoạch rất phong phú nhỉ." Reuel cười nói.
Tần Bác chìa chiếc sừng hươu về phía Reuel, ưỡn ngực, nhắc lại những lời đã nói với Vân An và những người khác.
"Họ nói nhiệm vụ đã tạm dừng, nhưng tôi cảm thấy như vậy không công bằng. Tôi giết được rất nhiều hươu, tôi đáng lẽ phải là người chiến thắng." Tần Bác nói.
Reuel nhận lấy chiếc sừng hươu, khóe mắt và chân mày đều mang theo vẻ hài lòng mỉa mai. Ông ta nói: "Tất nhiên rồi, hôm nay ngài chính là người chiến thắng nhiệm vụ. Đêm nay, ngài sẽ có cơ hội mang theo chiến lợi phẩm này để gặp quốc vương. Tôi tin rằng quốc vương bệ hạ khi nhìn thấy ngài anh dũng như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng."
Vẻ mặt tự mãn của Tần Bác lập tức đông cứng lại. Bốn chữ "quốc vương bệ hạ" giống như một hồi chuông cảnh báo, kéo gã thoát khỏi trạng thái lâng lâng tự mãn.
Gã đứng ngây ra tại chỗ, chợt nhận ra mình đã làm gì!@TửuHoa
Nhìn chiếc sừng hươu trong tay Reuel, Tần Bác bắt đầu nhớ lại từ lúc Vân An và Hoa Cương rời đi. Gã săn lùng đàn hươu, chặt sừng hươu, sau đó giống như một kẻ ngốc, phô trương khoe khoang trước mặt đồng đội. Ngay sau đó, gã còn khoe với Reuel, để rồi bây giờ nhận được "phần thưởng" là cơ hội gặp mặt quốc vương.
"Không!" Cuối cùng, Tần Bác hoàn toàn tỉnh táo. Gã run rẩy đôi môi, theo bản năng muốn giật lại chiếc sừng hươu từ tay Reuel, thậm chí còn định phủ nhận việc mình đã săn lùng đàn hươu.
Nhưng Reuel dường như đã đoán trước mọi suy nghĩ của gã. Ông ta liếc nhìn Tần Bác, ánh mắt đầy hàm ý rồi chậm rãi nói: "Nói dối trước mặt tôi, thưa ngài, là lý do để bị đuổi khỏi lâu đài cổ. Lâu đài cổ không chào đón những kẻ đầy lời nói dối."
*Tác giả có lời muốn nói:
Tình địch xuất hiện, một giây đã bị hạ gục. Không hổ là anh, đại lão!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro