Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (15)

◎ Bụng phình to ◎

Nhưng dường như mọi chuyện không chỉ đơn giản là như vậy, bước chân của Vân An khựng lại.

Năm người chơi còn lại đều nhìn Lý Nhận với ánh mắt phức tạp, trong khi Lý Nhận không hề để ý đến xung quanh, chỉ vùi đầu ăn uống, thậm chí khi Vân An bước vào cũng chẳng thu hút được sự chú ý của hắn ta.@ThThanhHinVng

Nhìn qua một lượt bàn ăn, Vân An nhận ra rằng chỉ có trước mặt Lý Nhận là có đồ ăn, còn những người chơi khác, trên bàn họ trống trơn, chẳng có gì cả.

Không đúng, điều này không bình thường.

Vân An bước tới chỗ ngồi của mình, không kìm được mà hỏi nhỏ với tiểu K: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Tiểu K không trả lời ngay câu hỏi của Vân An. Cô cũng đang chăm chú quan sát Lý Nhận.

Dưới ánh mắt của nhiều người, Lý Nhận chỉ tập trung vào bữa ăn trước mặt, như một con cá vàng không biết no, liên tục nhét thức ăn vào miệng. Hắn ta chỉ nhai qua loa rồi nuốt chửng.

Sau một lúc quan sát kỹ, tiểu K đột nhiên nói với Vân An: "Anh ta không còn cứu được nữa."

Nói xong, tiểu K rời mắt khỏi Lý Nhận, không buồn nhìn thêm, như thể hắn ta không tồn tại. Điều này khiến Vân An cảm thấy mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Anh ta đến từ lúc nào vậy?" Vân An bất ngờ vì mình đã dậy sớm hơn bình thường, nhưng vẫn là người cuối cùng có mặt. Cậu tò mò về thời điểm Lý Nhận đến và những gì đã xảy ra sau khi Lý Nhận gặp quốc vương tối qua. Liệu hắn ta có trở về phòng an toàn không?

Trong lòng Vân An tràn ngập những thắc mắc, nhưng có một điều mà cậu mơ hồ đoán được, đó là Lý Nhận không thể trở thành người được quốc vương chọn làm vương hậu.

"Anh ta là người đến sớm nhất." Tiểu K đáp. "Khi chúng tôi tới nhà ăn, trên bàn chỉ có mình anh ta."

Lý Nhận đã bắt đầu ăn từ trước khi họ bước vào nhà ăn và vẫn tiếp tục ăn cho đến giờ.

Thức ăn trên bàn không ngừng xuất hiện như một bữa tiệc buffet, liên tục thay thế những món vừa được dọn sạch. Từ lúc Vân An bước vào, ngồi xuống và hỏi chuyện, Lý Nhận đã ăn hết ba đĩa đồ ăn.@ThThanhHinVng

Vân An nhíu chặt mày. Dù có là người có sức ăn phi thường đi nữa thì cũng không thể ăn theo cách này. Trừ khi dạ dày của Lý Nhận là một hố đen không đáy, mới có thể tiêu hóa hết đống thức ăn đó.

"Lý Nhận, tối qua anh đã gặp quốc vương chưa?" Người mở miệng đầu tiên là Từ Xuyên Bạc, người được xem là "lãnh đạo" trong nhóm. Đây là câu hỏi thích hợp nhất lúc này.

Lý Nhận không trả lời, như thể không nghe thấy gì, tiếp tục chăm chú vào đồ ăn trước mặt.

Vân An nhận thấy sắc mặt của Từ Xuyên Bạc thoáng hiện một tia giận dữ. Nhưng anh ta cố gắng kiềm chế. Sau một lúc im lặng, sự tức giận ấy cũng tan biến, điều mà chỉ Vân An nhận ra.

"Tôi hiểu anh có oán giận." Từ Xuyên Bạc nói bằng giọng điệu thân thiện. "Nhưng tối qua thật sự không ai giúp được anh. Chúng ta có cùng một mục tiêu, là một đội. Nếu anh nói cho chúng tôi biết những gì đã xảy ra tối qua, có khi chúng ta sẽ tìm ra được manh mối, hoàn thành nhiệm vụ và nhanh chóng thoát khỏi đây."

Nhưng Lý Nhận vẫn không nói gì.

Ban đầu, Vân An nghĩ rằng Lý Nhận đang cố tình phớt lờ. Tối qua, Lý Nhận đã tha thiết cầu xin sự giúp đỡ nhưng không ai giúp hắn ta. Thậm chí, nếu không phải vì Vân An, tiểu K và Tô Chi đưa cho hắn ta một ít nguyên liệu, có lẽ hắn ta đã không có cơ hội gặp quốc vương và bị phán tử hình vì không hoàn thành nhiệm vụ.

Việc Lý Nhận mang lòng oán giận là điều bình thường. Nhưng việc hắn ta chỉ cúi đầu ăn uống, không để ý đến ai khiến Vân An cảm thấy lạnh sống lưng. Một cảm giác rợn người bỗng nhiên dâng lên trong lòng cậu.

Thấy Lý Nhận mãi không nói gì, Từ Xuyên Bạc dường như mất kiên nhẫn. Dù đã nhiều lần kiềm chế, anh ta không thể nhịn được nữa. Trong một khoảnh khắc, Từ Xuyên Bạc đứng bật dậy, giật lấy đĩa thức ăn trước mặt Lý Nhận rồi ném mạnh xuống đất.

Chiếc đĩa sứ trắng đập xuống sàn nhà vang lên tiếng "choang", vỡ vụn thành nhiều mảnh. Tất cả mọi người trong phòng ăn đều giật mình trước hành động bất ngờ của Từ Xuyên Bạc.

Trong khi những người khác theo bản năng nhìn về phía Lý Nhận để xem phản ứng của hắn ta, Vân An lại nhìn về phía Từ Xuyên Bạc. Anh ta dường như cũng bất ngờ trước hành động bộc phát của chính mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Lý Nhận..."@ThThanhHinVng

Chưa kịp nói hết câu, Từ Xuyên Bạc đã nhận ra không cần thiết phải nói thêm điều gì nữa.

Những người chơi yếu tim như Tô Chi giờ phút này đã che miệng, đôi mắt long lanh đầy sợ hãi.

Hành động vừa rồi của Từ Xuyên Bạc không chỉ ném vỡ đĩa thức ăn mà còn khiến Lý Nhận lật ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế một cách bất động.

Phía trước hắn ta vẫn luôn cúi người ăn gì đó, chiếc khăn trải bàn dài phủ trên đùi, những người chơi khác hoàn toàn không để ý tới sự thay đổi hình thể của hắn ta. Giờ đây khi ngả người ra sau, cái bụng phình to như quả bóng được bơm đầy hơi lộ rõ trước mặt mọi người.

Điều quái dị hơn chính là tứ chi của hắn ta vẫn gầy guộc, chỉ có chiếc bụng là to một cách đáng sợ.

Bị người khác ném cái đĩa đi, trước mặt không còn đồ ăn, Lý Nhận vẫn không hề dao động. Hắn ta cúi đầu, khom người, hai tay cầm dao nĩa làm động tác như đang cắt thịt và ăn thịt.

Cảnh tượng này khiến mọi người chấn động vô cùng. Bọn họ đều là những người chơi đã trải qua không ít phó bản, nói một câu "thân kinh bách chiến" cũng không quá đáng. Họ từng gặp rất nhiều cảnh tượng kinh khủng nhưng chưa từng có cảnh nào như hiện tại khiến tâm lý họ bị tác động mạnh mẽ như vậy. Trước khi Từ Xuyên Bạc ném đĩa của Lý Nhận, các người chơi vẫn còn nghĩ hắn ta là con người bình thường.

Nhìn bụng của Lý Nhận giống như đang mang thai mười tháng, Vân An nhíu mày, không biết rốt cuộc hắn ta đã ăn bao nhiêu thứ vào bụng. Chẳng lẽ từ tối qua đến giờ hắn ta vẫn luôn ăn sao?

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên. Reuel dẫn theo đám người hầu đi vào.

Lại lần nữa thấy người quản gia thần bí với thái độ đầy ác ý này, các người chơi cũng chẳng buồn giữ thể diện nữa, ngay cả việc giả vờ thân thiện cũng lười làm.

Reuel không thèm để ý. Ông búng tay một cái, đám người hầu phía sau lần lượt tiến vào, mang theo khay thức ăn, chuẩn bị bữa sáng cho các người chơi.

Đương nhiên, Lý Nhận cũng được mang một phần.

Hương thơm của bữa sáng lan tỏa nhưng chẳng ai có tâm trạng để ăn, nhất là khi bên cạnh họ có một người ăn uống điên cuồng làm đối lập rõ ràng.@ThThanhHinVng

"Tại sao hắn ta lại được ăn loại thịt ngày đó chứ!" Đột nhiên có người lên tiếng, đối tượng hỏi là Reuel.

Vân An nhìn qua, phát hiện người hỏi là Tần Bác. Giọng điệu của gã rất khó chịu, ánh mắt chằm chằm vào khay thịt của Lý Nhận, phẫn nộ không thôi. Vân An giật mình, suýt tưởng rằng Tần Bác cũng sẽ đi theo vết xe đổ của Lý Nhận. Nhưng quan sát kỹ, gã chỉ đơn thuần tức giận, không có ý định tranh giành thức ăn từ Lý Nhận.

Thịt ngày đó?

Vân An nhìn kỹ lại, quả thật, bữa sáng của mọi người chỉ tạm gọi là bình thường nhưng trên khay của Lý Nhận là một miếng thịt được chiên.

Thịt ngày đó có lẽ là loại thịt mà sau khi ăn có thể tăng cường cơ thể, ngoài bữa ăn vào đêm đầu tiên khi vào phó bản, các món ăn khác chỉ là thịt bình thường, không có bất kỳ hiệu quả đặc biệt nào.

Không biết Tần Bác đã phát hiện ra sự khác biệt giữa hai loại thịt như thế nào.

"Vị khách quý này tối qua đã có tư cách diện kiến đức vua của chúng ta, tất nhiên ngài ấy có quyền ăn những gì mình muốn." Reuel trả lời.

Reuel chỉ còn thiếu không nói rõ rằng hiện tại địa vị của Lý Nhận là cao nhất trong số các người chơi.

"Vậy anh ta đã được chọn sao?" Người hỏi lần này là Kiều Cấm, vẻ mặt đầy khó chịu.

Reuel thở dài, tỏ vẻ ưu sầu: "Thật đáng tiếc, vị khách này đã không được chọn." Nếu Reuel chịu che giấu nụ cười đầy ác ý của mình, có lẽ câu nói này sẽ chân thật hơn một chút.

Không được chọn, vậy tức là thất bại trong việc tranh cử làm vương hậu. Vân An ngẫm nghĩ điều này trong lòng.@ThThanhHinVng

"Mời các vị dùng bữa sáng. Sau khi ăn xong sẽ có một bất ngờ nhỏ." Reuel khẽ cúi người làm một động tác lễ nghi hoa lệ rồi nghịch ngợm chớp mắt nói: "Tôi biết mọi người đều nóng lòng muốn gặp quốc vương. Đừng lo, ai cũng có cơ hội. Từng người một, từng người một, tất cả đều có cơ hội."

Reuel kéo dài giọng nói, nghe như một điềm báo xấu trong phim kinh dị. Ông ta không quan tâm các người chơi nghĩ gì, chỉ vui vẻ rời khỏi nhà ăn.

Reuel vừa rời đi, ánh mắt của các người chơi lại quay trở về người Lý Nhận.

Không ai dám ngăn cản hắn ta, cũng không ai dám đến gần kiểm tra hơi thở của hắn ta để xác định xem hắn ta còn sống hay không.

Nếu hắn ta còn sống, bộ dạng này cũng chẳng khác gì sống không bằng chết. Nếu hắn ta đã chết, ý nghĩ này khiến da gà của mọi người nổi lên. Một khi nghĩ tới, tâm lý phòng tuyến của họ lập tức sụp đổ.

Mọi người chỉ có thể tự ép mình không nhìn hắn ta, coi như không tồn tại.

"Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không?" Từ Xuyên Bạc hỏi.

Mọi người lắc đầu.

Kiều Cấm không nhịn được lên tiếng: "Hai phòng bên cạnh anh ta cũng không có ai ở, cách một căn phòng thì làm sao nghe thấy động tĩnh gì được." Vẻ mặt rõ ràng khinh thường câu hỏi của Từ Xuyên Bạc.@ThThanhHinVng

Các người chơi được phân ở tầng ba, mỗi người một phòng. Tổng cộng có chín người chơi tham gia phó bản, tương ứng với chín căn phòng.

Từ Xuyên Bạc ở phòng 301, Kiều Cấm ở 302, Tần Bác ở 303, Tô Chi ở 304, Vân An ở 305, tiểu K ở 306, cô gái nhát gan đã chết ở 307, Lý Nhận ở 308, người đàn ông trung niên đã chết ở 309.

Hai phòng bên cạnh Lý Nhận đều không có ai ở, phòng hắn ta giống như một hòn đảo cô lập. Đúng như Kiều Cấm nói, dù có chuyện gì xảy ra tối qua, ngay cả tiểu K – người gần nhất – cũng khó lòng nghe được động tĩnh.

Thấy Kiều Cấm không phối hợp, Từ Xuyên Bạc nhíu mày nhưng không nổi giận. Anh ta tiếp tục hỏi: "Vậy ở hành lang thì sao? Có tiếng động gì không?"

Mọi người lắc đầu.

Mọi người đều có chút nôn nóng. Phó bản này tổng cộng có chín người chơi tham gia, hiện tại không có một chút manh mối nào mà họ đã mất ba đồng đội, tức là tổn thất một phần ba nhân lực.

Phó bản này nhìn qua có vẻ bình thường không có gì đáng chú ý, nhưng lại âm thầm giết chết ba người họ. Những người chơi còn lại vẫn giống như ruồi mất đầu, cứ loanh quanh một cách vô định.

Không có manh mối, nhưng bóng ma tử vong lại cứ bám chặt lấy họ như hình với bóng.

"Chắc chắn phải có manh mối." Từ Xuyên Bạc lên giọng nói. "Chuyện này không thể nào là một cái bẫy chết hoàn toàn. Dù phó bản có cấp bậc cao thế nào cũng nhất định phải có manh mối. Nếu là bẫy chết thì chẳng có chút ý nghĩa nào cả."

Những người chơi đang xao động tâm lý thoáng chốc bị lời nói của Từ Xuyên Bạc làm cho ổn định lại.

Vân An nghĩ ngợi một chút, đột nhiên nhỏ giọng hỏi tiểu K bên cạnh: "Lúc nãy làm sao cô phát hiện Lý Nhận có điểm bất thường?"

Lý Nhận khi nãy tuy vẫn luôn ăn gì đó, nhưng hành vi cử chỉ của hắn ta vẫn còn khá bình thường, chỉ là không phản ứng với mọi người mà thôi. Tiểu K chắc chắn không phải nhìn thấy hình thể kỳ dị của hắn ta rồi mới đi đến kết luận.@ThThanhHinVng

"Hắn ta không hề chớp mắt." tiểu K không giấu diếm, nói thẳng.

Vân An sững sờ một giây, sau đó có chút hổ thẹn. Là cậu đã xem nhẹ chi tiết này. Cậu có thói quen suy nghĩ theo kiểu "tổng thể" nhưng đôi khi lại bỏ qua một vài chi tiết nhỏ. Những chi tiết nhỏ này, vào lúc quan trọng, lại chính là thứ có thể cứu mạng.

Tuy nhiên, câu trả lời của tiểu K quả thực nằm ngoài dự đoán của cậu, nhưng đó không phải là câu trả lời mà anh đang mong muốn.

"Nhiệm vụ của chúng ta chắc chắn có liên quan đến việc tranh cử làm vương hậu, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm được nhịp cầu kết nối giữa hai điều này." Vân An nói ra suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro