Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Lâu đài cổ Mary (14)

◎ Cầu thang và gương đồng ◎

"Chỉ là... chỉ là..." Lý Nhận lắp bắp, nhưng lại không thể nói ra được lý do cụ thể.

Vân An nhìn thấy trên mặt Từ Xuyên Bạc thoáng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và sự lạnh lùng nhưng rất nhanh đã biến mất, giọng nói mang theo chút cứng rắn: "Hiện tại anh tiếp tục dây dưa với chúng tôi cũng chẳng giải quyết được gì. Kết quả khi gặp quốc vương tối nay đã được định trước, không thể thay đổi. Thay vào đó, chẳng phải nên nghĩ cách làm thế nào để tranh thủ vị trí vương hậu thì tốt hơn sao?"@ThThanhHinVng

Nói xong, Từ Xuyên Bạc lập tức gạt tay Lý Nhận đang chặn trước cửa phòng ra, lập tức quay về phòng, để lại Lý Nhận thất thần đứng trơ trọi một mình giữa hành lang trống vắng.

Có lẽ vì tối nay sẽ có người gặp mặt quốc vương nên bữa tối được những người hầu trong lâu đài cổ mang đến từng phòng của mỗi người chơi.

Vân An ngồi trước bàn, nhìn đồ ăn bày biện với hương vị và màu sắc đủ đầy nhưng lại không động đũa. Cậu không nhịn được mà nói chuyện với hệ thống.

【Nếu hôm nay không phải Lý Nhận ở đây, người bị chọn có thể là tôi hoặc Kiều Cấm.】 Vân An lo lắng nói.

Cậu và Kiều Cấm là hai người chơi duy nhất không biết nấu ăn.

Cậu làm món trứng xào cà chua còn Kiều Cấm làm món dưa leo xào chân giò hun khói. So ra, món của Kiều Cấm trông có vẻ ngon hơn một chút.

【Nhưng cuối cùng đâu phải là cậu, đúng không?】 Hệ thống trấn an Vân An. 【Dù có là cậu thì cũng không sao, Hoa Cương chắc chắn sẽ không để mặc mà không giúp cậu.】

【Nhưng không thể chuyện gì cũng trông chờ vào anh ấy.】 Kể từ khi xác định tình cảm với nhau, Vân An không còn thấp thỏm lo sợ nhưng khát khao mạnh mẽ muốn tự mình trưởng thành lại càng mãnh liệt hơn. Nếu những người chơi khác có thể dựa vào nỗ lực cá nhân để đi đến cấp độ này, tại sao cậu lại không thể?

【Hơn nữa, tôi thấy Lý Nhận rất kỳ quặc.】 Đây chính là điều khiến Vân An băn khoăn.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nhận trong phó bản, hắn ta lúc thì bình thường, lúc lại không bình thường. Sự hiện diện của hắn ta không quá rõ ràng, nhưng hễ nhắc đến chuyện ăn uống, thái độ của hắn ta lại vô cùng khác lạ, ăn rất nhiều và rất nhanh.

Ban đầu, Vân An còn đoán liệu hắn ta có bị một linh hồn nào đó chiếm đoạt cơ thể hay không hoặc đã kích hoạt một loại buff đặc biệt nào đó khiến hắn ta không thể dừng ăn, mất đi lý trí.

Nhưng sau khi ăn xong, lời nói và cách cư xử của hắn ta rõ ràng cho thấy hắn ta có ký ức về những gì mình vừa ăn, điều này khiến Vân An không thể hiểu nổi.

【Phó bản mà không kỳ lạ thì mới đáng sợ nhất.】 Hệ thống có vẻ khá thoải mái, không tạo áp lực cho Vân An. Có lẽ nó cảm thấy Vân An sở hữu lợi thế lớn nhất trong trò chơi nên cơ bản sẽ không gặp nguy hiểm. Vì vậy, hệ thống cũng không mấy bận tâm đến sự khác thường của Lý Nhận. Trong phó bản, việc có người chết là chuyện bình thường, miễn là Vân An còn sống thì không sao.@ThThanhHinVng

Vân An còn định nói thêm thì cửa phòng bị đẩy ra, Hoa Cương bước vào.

Cả ngày nay ở trong bếp, Vân An cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu "Một ngày không gặp như cách ba thu." Cậu và Hoa Cương trao nhau một nụ hôn đầy thân mật. Đôi mắt Hoa Cương dịu dàng, đồng tử đen sâu thẳm phản chiếu gương mặt hơi đỏ của Vân An. Hắn ôm lấy eo Vân An, cọ mũi nhẹ nhàng với cậu rồi xin lỗi: "Hôm nay có chút việc phải xử lý, không đến gặp em được."

Trái tim Vân An đập thình thịch, cậu lắc đầu. Không hiểu sao, chỉ cần ánh mắt của Hoa Cương nhìn về phía cậu, toàn thân cậu lại mềm nhũn, giống như bây giờ, dù hai người đang đứng, nhưng cậu lại không đứng vững được. Cậu chỉ có thể dựa vào Hoa Cương, thậm chí muốn hoàn toàn bám lấy người hắn, dính chặt vào hắn.

Vân An không biết gương mặt mình đã đỏ ửng như thế nào. Cậu kể cho Hoa Cương nghe chuyện tối nay Lý Nhận sẽ gặp mặt quốc vương.

Hoa Cương không có phản ứng gì nhiều, chỉ dẫn Vân An đi rửa mặt rồi cùng nằm lên giường.

Trong lòng Vân An vẫn còn suy nghĩ về chuyện này, tay kéo chăn lên đến cằm, ánh mắt mong chờ nhìn Hoa Cương như một đứa trẻ cần được dỗ ngủ.

Hoa Cương không nỡ, cúi xuống hôn lên trán Vân An: "Hắn đi gặp quốc vương, chuyện đó không ảnh hưởng gì đến chúng ta. Em cứ yên tâm mà ngủ."

Vân An hiểu ý Hoa Cương sẽ canh chừng bên cạnh mình, đôi tay trắng trẻo lặng lẽ thò ra khỏi chăn, nắm lấy tay Hoa Cương. Nhưng ngay lập tức, Hoa Cương nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan xen.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của Vân An. Trong lúc thất thần, hắn trả lời những câu hỏi của Vân An một cách bâng quơ.

Vân An hỏi đến lần thứ hai rằng liệu Lý Nhận có chết đêm nay không, Hoa Cương mới phản ứng.

Hắn không trả lời rõ ràng mà ánh mắt đen sâu thẳm mang theo chút giễu cợt: "Sinh tử chỉ cách nhau một ý niệm. Tất cả phụ thuộc vào chính hắn. Nếu hắn vượt qua được thì sống, không vượt qua được thì đó là số mệnh của hắn."@ThThanhHinVng

Hoa Cương nói một cách mơ hồ, như thật như giả, nhưng dường như lại ẩn chứa nhiều thâm ý. Vân An suy nghĩ rồi cũng hiểu ra, có lẽ họ vẫn chưa tìm được đủ manh mối. Có thể sau vài ngày nữa, khi hiểu rõ quy luật của phó bản, họ sẽ hiểu được ý của Hoa Cương. Chỉ không biết đến lúc đó sẽ có thêm bao nhiêu người phải chết.

"Ngủ đi." Hoa Cương rất quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như việc ăn uống, ngủ nghỉ của Vân An. Cũng chính nhờ sự bảo vệ của hắn mà Vân An có thể ngủ đủ tám tiếng mỗi ngày trong phó bản đầy nguy hiểm này. So với những người chơi khác, Vân An đúng là trông giống một du khách hơn.

Nếu bị những người chơi khác biết được, có lẽ họ sẽ tức giận mà mắng: "Quá đáng!"

Được an ủi một hồi, Vân An không còn lo lắng nữa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Lý Nhận có vượt qua được đêm nay hay không, sáng mai dậy là biết.

Đêm dài yên ắng, trong lâu đài cổ, không biết từ lúc nào, bầu trời đêm bên ngoài với trăng sáng và sao lấp lánh đã bị mây đen che phủ, chỉ còn lại một màn tối sâu thẳm không đáy.

Hoa Cương nằm nghiêng bên mép giường, Vân An nằm nghiêng về phía hắn, gương mặt mềm mại hướng về ngực Hoa Cương. Cậu ngủ rất say, hơi thở đều đều theo nhịp. Hoa Cương nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, chậm rãi xoa như đang dỗ dành trẻ con.

Đột nhiên, hắn mở mắt. Trong lâu đài cổ dường như có một âm thanh rất nhỏ vang lên. Hoa Cương căng tai lắng nghe suốt mười mấy giây, sau đó hạ thấp ánh mắt, che giấu đi nét giễu cợt sâu trong đáy mắt.

Nhìn Vân An trong lòng ngực không hề phòng bị mà ngủ say ngon lành, Hoa Cương cúi đầu hôn lên xoáy tóc của cậu, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi lần nữa.

Trong một phòng ở lâu đài cổ, Lý Nhận ngồi không yên, hắn ta không dám vào phòng tắm, cũng không dám đến gần cửa sổ. Hắn ta đóng tất cả các cửa trong phòng lại, ngồi dựa vào đầu giường, chỉ có như vậy mới mang lại chút cảm giác an toàn.

Sắp đến giờ gặp quốc vương, trong lòng Lý Nhận hiện lên vô số phương án đối phó. Hắn ta lặng lẽ điểm lại tất cả đạo cụ mà mình đang sở hữu trong đầu, lòng đầy lo âu.

Không có bất kỳ đạo cụ công kích mạnh nào, phải làm sao đây?@ThThanhHinVng

Lý Nhận đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu gặp quốc vương, hắn ta sẽ ra tay trước để chiếm lợi thế. Cái vị trí vương hậu gì đó hắn ta không quan tâm, hắn ta cảm thấy bản thân đã bị Từ Xuyên Bạc lừa dối và giờ nghĩ lại, vương hậu vốn không phải là thứ có thể tranh giành được.

Quốc vương chọn nhiều người làm ứng cử vương hậu như vậy mà vẫn không lựa chọn ai, chỉ e rằng những người được chọn trước đó đều đã bị giết chết. Hắn ta không muốn kết cục giống vậy.

Đã quyết định xong, Lý Nhận cố gắng bình tĩnh lại. Hắn ta chờ đến khi cửa phòng bị gõ vang, tiếng của Reuel vang lên bên ngoài, cung kính nhưng cũng mang theo vẻ đùa cợt: "Thưa vị khách tôn quý, xin mời ngài theo tôi đi gặp quốc vương vĩ đại."

Không còn đường trốn thoát, Lý Nhận hít sâu một hơi. Thân hình gầy yếu của hắn ta run rẩy, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen, không một tia sáng nào. Các ngôi sao và ánh trăng đều bị mây đen che phủ, bầu trời giống như một điềm xấu đầy đáng ngại.

Có lẽ vì cảm thấy Lý Nhận chần chừ lâu quá, Reuel trực tiếp mở cửa bước vào. Lý Nhận run rẩy nhìn ông, không dám hỏi mấy câu ngu ngốc như: "Rõ ràng cửa đã khóa, tại sao ông lại vào được?"

"Mời đi." Giọng của Reuel vừa cung kính nhưng lại không để người khác từ chối. Lý Nhận bị đưa đến vị trí cầu thang ở tầng ba.

Lâu đài cổ tối om, chỉ có ánh nến trên tường chiếu sáng một phần nhỏ không gian.

Reuel dẫn Lý Nhận đến cầu thang, nhưng không phải xuống dưới mà là đi lên phía trước.

Đồng thời, Reuel lấy từ cầu thang ra một cây nến đang cháy và đưa cho Lý Nhận, sau đó gỡ một chiếc gương đồng đang treo trên tường xuống.

Nếu không phải Reuel tự tay gỡ, Lý Nhận còn không phát hiện ra trên tường lại treo gương.

"Một tay cầm nến, một tay cầm gương đồng, mắt nhìn chằm chằm vào gương, cứ như vậy đi thẳng lên tầng bốn. Đây là thử thách của quốc vương dành cho ngài." Giọng Reuel nhẹ nhàng như chim sơn ca, vừa dịu dàng vừa dẫn dụ: "Chỉ cần vượt qua thử thách này, lên được tầng bốn, ngài chính là vương hậu của lâu đài cổ và tôi sẽ trở thành thanh kiếm trong tay ngài."

Như bị thôi miên, Lý Nhận nắm chặt cây nến và gương đồng trong tay.@ThThanhHinVng

Hắn ta hít sâu một hơi. Tất cả những gì hắn chuẩn bị trước đó đều vô ích, hắn ta còn chưa gặp được quốc vương mà đã phải hoàn thành một thử thách như vậy.

Dù lo sợ, Lý Nhận vẫn giữ sự cảnh giác cao độ. Hắn ta nhớ rõ ngày hôm qua có hai người chơi đã chết ngay tại chiếc cầu thang này, vốn trông rất bình thường.

Bước lên bậc thang đầu tiên, Lý Nhận căng thẳng đến mức hô hấp run rẩy, hơi thở mạnh suýt nữa thổi tắt ngọn nến. Hắn ta sợ hãi đến mức vội vàng dịch ngọn nến sang bên cạnh, ánh mắt tự nhiên liếc qua ánh nến.

Nhận ra mình vừa rời mắt khỏi gương, Lý Nhận lập tức dời ánh mắt trở lại gương đồng. Reuel đã dặn phải luôn nhìn chằm chằm vào gương. Lý Nhận lo lắng đến mức không dám cử động, dừng lại ở bậc thang thứ tư.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, Lý Nhận chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Rõ ràng Reuel đang đứng cách đó chỉ một mét, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Nỗi sợ hãi trong lòng Lý Nhận dâng lên. Hắn ta đứng trên bậc thang thứ tư rất lâu mà không thấy điều gì xảy ra, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ việc rời mắt khỏi gương cũng không bị trừng phạt, có lẽ Reuel chỉ đang đùa cợt hắn.

Nhưng nhìn vào chính mình trong gương, nỗi sợ hãi trong lòng Lý Nhận lại bùng lên. Hắn ta cảm thấy như người trong gương không còn là mình nữa.

Khi bước thêm một bậc, một cơn đói cồn cào bất ngờ ập đến. Cơn đói này như một cơn sóng lớn, nhấn chìm hắn ta trong nháy mắt.

Lý Nhận chỉ còn một ý nghĩ trong đầu: "Thật sự rất muốn ăn."

Ánh mắt hắn ta dần dại đi, chậm rãi nhìn xuống ngọn nến trong tay.@ThThanhHinVng

Ngọn nến tắt phụt trong bóng tối, sau đó chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt ghê rợn lạnh người.

Sáng hôm sau, Vân An tỉnh dậy. Mặt trời vừa ló dạng chưa lâu, Hoa Cương đã không còn ở đó. Vân An đã quen với việc khi nhắm mắt thì hắn ở bên, khi mở mắt thì đã không thấy đâu. Nhớ đến việc tối qua Lý Nhận đi gặp quốc vương, Vân An vội vã rửa mặt rồi đi thẳng xuống tầng hai.

Lần này, dù Vân An thức dậy sớm hơn hôm qua, khi đến tầng hai thì cậu vẫn là người đến muộn nhất.

Vừa bước vào, Vân An đã thấy Lý Nhận ngồi ở vị trí hôm qua, trong nhà ăn im lặng, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng nhai nuốt không ngừng của Lý Nhận.

Lý Nhận... không có chuyện gì đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro