Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Bài ca đoàn kịch (7)

 ◎ Tôi sẽ đưa cô xuống lầu ◎

Như bị bóp chặt cổ họng, Vân An che miệng, đôi mắt ướt đẫm nước như những viên ngọc mắt mèo.

Toàn thân Vân An bỗng chốc trở nên mềm nhũn, sức lực của cậu như bị hút cạn. Cậu đứng cứng đơ tại chỗ, không dám quay đầu lại nhìn thứ đang nắm lấy cổ chân mình là thứ quái quỷ gì.

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong hành lang vắng lặng. Vân An từng nghĩ rằng khi đối diện với cái chết, cậu sẽ bình tĩnh vì đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần. Nhưng chỉ đến khi thực sự đối diện với giờ phút này, cậu mới nhận ra rằng bản năng sống còn của con người mạnh mẽ đến mức không thể kiểm soát. @ThThanhHinVng

Cậu muốn sống. Cậu không muốn chết.

"Cầu xin ngươi, có thể tha cho ta được không?" Vân An cầu xin, giọng nức nở như tiếng mèo con yếu ớt. Bàn tay tái nhợt với móng tay đỏ tươi nắm lấy cổ chân cậu như có ngàn cân đè nặng, muốn kéo cậu xuống thang lầu.

Cậu khóc nức nở, nước mắt tuôn trào như dòng suối, ướt đẫm khuôn mặt, nhỏ xuống tay của người phụ nữ đang nắm lấy chân mình.

Như thể bị nước mắt của Vân An làm rung động, bàn tay kia đột nhiên buông ra.

Bỗng nhiên được tự do, Vân An vội vàng bám lấy tay vịn cầu thang lạnh lẽo và dốc toàn lực chạy lên trên.

Đây là cơ hội duy nhất của cậu.

Cậu phải chạy đến tầng hai, ở đó sẽ có Hoa Cương. Khi đến tầng hai, những thứ quái quỷ này sẽ không còn đe dọa được cậu nữa.

Nhưng dù chỉ còn vài bậc thang nữa thôi là đến tầng hai, Vân An dường như không thể nào chạm tới đích.

Tiếng bước chân sau lưng cậu lại vang lên, lần này còn gần hơn trước.

Nó lại đến. @ThThanhHinVng

Vân An không biết phải làm gì ngoài việc tiếp tục chạy. Nhưng tiếng bước chân kia như tiếng vuốt mèo theo sát chuột, không nhanh không chậm mà cứ bám theo sau lưng cậu.

Không xa nhưng cũng không gần, lại cứ dai dẳng như hình với bóng.

Tiếng nước nhớp nháp lại vang lên, như thể có ai đó đang kéo lê một vật gì đó ướt sũng lên cầu thang.

Hồi tưởng lại hình ảnh bàn tay nắm lấy cổ chân mình ban nãy, Vân An không thể kiểm soát được sự lo lắng. Phải chăng con quỷ đó đang bò sát đất, vặn vẹo như một con rắn bám theo sau lưng mình? Bàn tay tái nhợt ấy nắm chặt lấy cậu, liệu nếu lúc ấy cậu cúi đầu thêm chút nữa, có phải đã nhìn thấy khuôn mặt của nó?

Không thể nghĩ thêm được nữa! Vân An tự véo mạnh cánh tay mình, cố gắng kích thích trí não để tỉnh táo hơn nhưng cảm giác bình tĩnh chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi.

Cậu càng không muốn nghĩ nhưng những ý nghĩ đó cứ không ngừng tuôn trào trong đầu cậu.

Vân An không biết đã chạy được bao lâu, có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi hoặc có thể đã là mười phút dài đằng đẵng.

Trong cơn hoảng loạn, thời gian trở nên mơ hồ nhưng điều khiến cậu vui mừng là cậu cuối cùng cũng nhìn thấy tia hy vọng.

Tầng hai đã ở ngay trước mắt!

Vân An gần như bò lên bậc thang cuối cùng, chạm tới cửa thang lầu tầng hai. Mọi thứ ở đây tối đen như ở tầng một nhưng cậu biết rằng nơi này khác biệt vì có Hoa Cương ở đây.

Ngay khi cậu chạm tới tầng hai, tiếng bước chân và tiếng nước nhớp nháp phía sau cũng biến mất. Cậu đã an toàn. @ThThanhHinVng

Vân An cảm thấy mình thật yếu đuối vì trong lòng dâng lên cảm giác muốn khóc.

Cậu dựa vào tường ở cửa cầu thang tầng hai, dùng tay áo lau vội nước mắt, đôi mắt đỏ hoe nhưng cậu không để tâm. Cậu mò mẫm tìm công tắc đèn trên tường.

Giờ cậu không còn lo lắng liệu mình có bị phát hiện là người chơi hay không. Quan trọng nhất bây giờ là sống sót.

Cậu chỉ muốn bật đèn lên vì ánh sáng sẽ mang lại cảm giác an toàn.

Khi tìm được công tắc đèn quen thuộc, Vân An cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Cậu vội vã ấn xuống. @ThThanhHinVng

Tiếng điện xẹt nhẹ vang lên, ánh sáng yếu ớt chậm rãi lan tỏa.

Nụ cười vui mừng vẫn còn trên mặt Vân An nhưng chỉ trong giây lát nó cứng đờ lại.

Như thể bị ai đó dội một chậu nước lạnh vào đầu, Vân An cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Ánh sáng ở tầng hai là ánh sáng trắng sáng, hoàn toàn không phải là loại đèn vàng mà cậu quen thuộc.

Cậu chợt quay đầu lại, thấy một cánh cửa sắt nhỏ hiện ra trong tầm mắt.

Đây không phải là tầng hai!

Một cơn ớn lạnh từ bàn chân lan khắp cơ thể Vân An khiến cậu cảm thấy như bị bao trùm bởi sự sợ hãi. Cậu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở lạnh giá trong lồng ngực.

Vân An cố gắng kiểm soát nỗi sợ và trong ký ức mà hệ thống đưa cho cậu, cậu nhận ra rằng cánh cửa sắt này thuộc về một nơi khác.

Đây là tầng ba của nhà hát. @ThThanhHinVng

Nhà hát Hải Dương đã tồn tại từ rất lâu, kiến trúc mang đậm dấu ấn của thời đại cũ. Từ bên ngoài nhìn qua thì nhà hát chỉ có hai tầng, nhưng thực tế nó cao hơn nhiều so với những nhà hát hai tầng khác.

Bởi vì nhà hát này còn có một tầng ba nhỏ.

Đi lên từ tầng hai sẽ dẫn đến tầng ba, nhưng vì không gian ở tầng ba quá nhỏ nên trần nhà cũng thấp, người vào đây chỉ có thể đứng thẳng một cách miễn cưỡng. Nên tầng ba chỉ được sử dụng làm kho chứa đồ. @ThThanhHinVng

Những đạo cụ mà đoàn kịch từng sử dụng và có khả năng cần dùng lại đều được nhét vào căn phòng này.

Vân An cũng không biết làm sao mình lại chạy lên được tầng 3. Chẳng lẽ cậu đã chạy qua tầng 2?

Nhưng không đúng. Vân An nhớ rõ mình đã chạy thẳng lên trước, cầu thang ở đây chỉ có lên xuống thẳng, không có chỗ nào phải rẽ. Muốn từ tầng 2 lên tầng 3 thì phải rẽ vào một chỗ khác.

Hơi thở của Vân An bắt đầu dồn dập, đầu óc cậu rối tung. Đúng lúc này, tiếng bước chân kinh hãi lại vang lên lần nữa.

Ánh đèn mờ nhạt ở tầng 3 cũng bắt đầu chớp nháy. Vân An hoảng loạn ngẩng đầu lên nhìn, gió lạnh thổi qua làm cậu cảm thấy lạnh buốt tận xương.Nó đang đến.

Tầng 3 có một cầu thang nhỏ hướng về phía trước nhưng nhà hát này không có tầng 4. Cuối cầu thang đó chỉ là một bức tường.

Nhưng dù vậy, Vân An cũng không muốn ngồi chờ chết, đối diện với con quỷ ở tầng 3.

Cậu lại bắt đầu chạy lên, tiếng bước chân phía sau dường như cũng trở nên gấp gáp hơn, tiếng lộc cộc theo sát Vân An.

Cậu vừa hoang mang vừa tuyệt vọng. Cậu biết phía trước là ngõ cụt nhưng cậu thực sự không còn lựa chọn nào khác.

Nhưng ngoài dự đoán của Vân An, khi cậu bước lên bậc thang tiếp theo, phía trước lại xuất hiện một chút ánh sáng.

Ánh sáng dù yếu ớt nhưng vẫn tốt hơn là bóng tối. Vân An bất chấp tất cả, cắn răng kéo thân hình mệt mỏi của mình tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng khi cậu bước vào vùng sáng đó, cậu chỉ cảm thấy máu trong người mình lạnh ngắt.

Lại là cánh cửa sắt quen thuộc kia. Rõ ràng cậu đã chạy về phía trước nhưng vẫn quay trở lại phòng chứa đồ ở tầng 3.

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, dường như nó phát ra từ cầu thang nhỏ dẫn lên phía trên tầng 3. @ThThanhHinVng

Nó đang từ trên xuống.

Không cần suy nghĩ nhiều, Vân An vội chạy xuống, hướng về tầng 2. Tới được tầng 2 là cậu có hy vọng sống sót.

Cậu thậm chí còn chưa chạy đến cửa thang lầu, chỉ cần thấy ánh sáng ấm áp quen thuộc là Vân An đã biết.

Vẫn là tầng 3, vẫn là cánh cửa sắt đó.

Đây là một vòng luẩn quẩn quái quỷ, cậu bị nhốt rồi.

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, mỗi bước như đè nặng lên thần kinh căng thẳng của Vân An. Nó vẫn không buông tha cậu.

Dù chạy lên hay xuống, cậu mãi mãi không thể thoát ra khỏi tầng 3.

Nhìn cánh cửa sắt không khóa, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, như thể nó sắp xuất hiện trước mặt mình.

Vân An không còn lựa chọn nào khác, cậu cắn chặt môi, trong làn nước mắt mờ mịt, cậu cố gắng đẩy cánh cửa sắt của tầng 3 ra.

Cửa bị đóng lại mạnh mẽ, Vân An dựa lưng vào cánh cửa lạnh lẽo, như thể việc này có thể ngăn con quỷ bên ngoài lại.

Không biết có phải vì nó không tìm thấy Vân An hay không nhưng cậu nghiêng tai lắng nghe một lúc thì tiếng bước chân quanh quẩn trước cửa rồi biến mất.

Vân An ngã ngồi xuống đất, cuối cùng cảm thấy một chút an toàn.

Ngồi nghỉ một lúc dưới đất, Vân An mới chống tay vào tường từ từ đứng dậy. Do không ai đến đây từ rất lâu, khắp nơi trong phòng chứa đồ đều phủ đầy bụi bặm, không khí ngập tràn mùi mốc lâu ngày không lưu thông.

【Ký chủ, chúc mừng cậu, cậu lại tránh được một kiếp.】

Giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Vân An. Dù là giọng máy móc lạnh lẽo không mang cảm xúc nhưng với cậu, nó giống như tiếng cứu rỗi từ thiên đường.

Hệ thống xuất hiện có nghĩa là con quỷ đã rời đi! @ThThanhHinVng

【Hệ thống, tôi sợ lắm, nó đã nắm lấy cổ chân tôi.】 Vân An với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào như một đứa trẻ bị ức hiếp.

【Cậu đã vất vả rồi.】 Hệ thống đáp lại, rồi nói tiếp 【Hay đêm nay cậu ở lại phòng chứa đồ này đi, nơi đây vẫn còn tương đối an toàn, con quỷ đó chắc cũng không vào đây đâu.】

Vân An gật đầu lia lịa. Có hệ thống ở bên cạnh, cảm xúc của cậu có phần ổn định hơn một chút.

Phòng chứa đồ không có đèn, Vân An chỉ dám ngồi dựa vào tường, không dám ngủ. Cậu chỉ ngồi đó ngẩn ngơ hoặc trò chuyện với hệ thống.

Nhưng không bao lâu sau, cậu lại ngửi thấy một mùi lạ dần dần lan tỏa trong không khí, giống như có thứ gì đó đang bị đốt cháy.

Vân An co rúm lại, càng thêm sợ hãi.

Chẳng lẽ trong phòng chứa đồ này ngoài cậu ra còn có thứ gì khác?

Nếu thật sự có thứ gì đang cháy, tại sao lại không có ánh lửa?

Hệ thống khích lệ Vân An: 【Hay cậu đi xem thử đi? Nhiệm vụ đêm nay là thăm dò nhà hát, tốt nhất là thu thập thêm nhiều manh mối. Tuy cậu đang gặp phải tình huống này nhưng vẫn có thể kiểm tra phòng chứa đồ xem sao, biết đâu lại tìm được gì đó hữu ích.】

Vân An hơi do dự, cậu thực sự đã bị dọa đến kiệt sức trong đêm nay rồi.

Nhưng hệ thống đã nói rằng trong phòng này không có quỷ. Nghĩ vậy, Vân An lại cảm thấy có thêm một chút dũng khí.

Cậu cẩn thận đứng dậy, căn phòng chứa đồ này không lớn, có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng chỉ trong một cái nhìn nhưng vì trong đó chứa quá nhiều đồ vật lộn xộn nên có rất nhiều góc khuất mà ánh mắt không thể chạm tới.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ của phòng chứa đồ, Vân An từng bước chậm rãi tiến về phía trước, hít hà để tìm ra mùi khét đang phát ra từ đâu. @ThThanhHinVng

Không mất quá nhiều thời gian, cậu nhanh chóng tìm ra nơi mùi khét phát ra.

Từ xa, dưới ánh trăng, Vân An nhìn thấy trên nền xi măng của phòng chứa đồ có một chiếc thau đồng.

Bên trong chiếc thau đồng là một đống đen sì, trông rất nhẹ, có vài mảnh vụn bay ra. Bên cạnh chiếc thau có một vật hình chữ nhật. Vì ánh trăng không chiếu tới chỗ đó nên từ khoảng cách này, Vân An không thể nhìn rõ được.

Nhìn chiếc thau đồng, Vân An nín thở chờ đợi vài giây. Khi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác trong phòng chứa đồ, cậu mới từ từ tiến tới gần.

Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc thau nhưng vì ánh sáng yếu, cậu không thể nhìn rõ vật bên trong. Cậu liều lĩnh đưa tay chạm vào, nhưng vội rụt lại ngay lập tức, đầu ngón tay như bị bỏng rát.

Có vẻ như ai đó vừa mới đốt thứ gì đó trong chiếc thau đồng này. Những mảnh vụn kia chính là tàn dư sau khi đốt cháy.

Họ đã đốt cái gì? Thư từ? Hay kịch bản?

Vì đốt quá sạch sẽ nên Vân An chỉ có thể đoán mò.

Nhưng hệ thống thì lại vô cùng phấn khởi. Nó vốn tưởng rằng việc Vân An sống sót qua đêm nay đã là may mắn, không ngờ lại có được một phát hiện bất ngờ.

【Ký chủ, cậu còn nhớ nhiệm vụ trung tâm nhắc nhở lúc công bố không? May mắn và nỗ lực sẽ giúp người chơi thu thập thông tin liên quan đến nhiệm vụ. Đây có thể là một manh mối quan trọng!】

Vân An ngồi xổm bên cạnh chiếc thau, buồn rầu suy nghĩ. Dù đây có liên quan đến nhiệm vụ nhưng mọi thứ đã bị đốt sạch, không còn bất cứ thông tin nào lưu lại.

Ánh mắt của cậu chuyển sang vật hình chữ nhật bên cạnh chiếc thau. Vì trong phòng quá tối, cậu không thể nhìn rõ nó là gì, nhưng với sự lo lắng, cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm thử.

Vật này lạnh, có cảm giác trơn nhẵn, giống như gỗ được sơn. @ThThanhHinVng

Có lẽ đây là thông tin mà nhiệm vụ nhắc đến, Vân An nghĩ vậy. Cậu quyết định cầm vật hình chữ nhật này ôm vào lòng và đi về phía góc phòng nơi ánh trăng chiếu vào.

Dù vật này không lớn nhưng lại khá nặng, giống như được làm từ kim loại. Chỉ với đoạn đường ngắn mà Vân An đã mướt mồ hôi.

Nếu phải ôm nó lâu hơn, chắc chắn cậu sẽ không thể tiếp tục.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Vân An cúi đầu nhìn vật mình đang ôm trong lòng.

Một cơn gió lạnh từ ống quần Vân An luồn vào, như thể biến thành một hình người, thổi nhẹ vào tai cậu.

Tiếng thét chỉ mới phát ra một nửa bỗng chốc bị tắt ngấm trong không gian chật hẹp của phòng chứa đồ.

Vân An chao đảo, vật trong lòng ngực cũng rơi xuống đất. Dưới ánh trăng, cậu nhìn thấy rõ ràng đó là... một cái bài vị nhỏ.

Trên bài vị có khắc những chữ lớn "Ái tử Thông Thông chi linh vị".

Trên bài vị còn có một tấm ảnh đen trắng, trong ảnh là một đứa trẻ tươi cười rạng rỡ, trông như chỉ mới hai, ba tuổi.

Nỗi sợ hãi như bị chặn nghẹn trong cổ họng Vân An, đôi mắt cậu tuôn trào nước mắt.

Tấm ảnh trên bài vị bắt đầu biến đổi, nụ cười của đứa trẻ ngày càng kỳ lạ, khóe miệng như nứt ra đến tận sau đầu, đôi mắt trong ảnh dường như sắp rơi xuống.

Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, gương mặt ngây thơ trong bức ảnh đã biến thành bộ dạng của con quỷ mà Vân An từng gặp - quỷ anh.

Đây chính là bài vị của con quỷ anh đó.

Một tiếng khóc chói tai của đứa trẻ đột ngột vang lên trong phòng chứa đồ, đinh tai nhức óc, vô cùng kinh khủng.

Vân An ngã lăn ra đất, gắt gao che chặt hai tai, như thể không còn cả sức để thở.

【Hệ thống, hệ thống.】 @ThThanhHinVng

Vân An cố gắng dùng chút ý chí còn lại để gọi hệ thống, nhưng hệ thống không đáp lại cậu.

Quỷ anh đã tới.

Vân An cuộn tròn lại, trong lòng đầy tuyệt vọng, nghĩ rằng lần này có lẽ cậu thật sự không thể thoát được.

Cậu nhắm chặt mắt, ngẩng cổ chờ đợi, tưởng tượng khoảnh khắc mình sẽ bị quỷ anh giết chết. Nhưng trong khoảnh khắc cậu nhắm mắt, hình ảnh Hoa Cương kéo cậu khỏi sân khấu hiện lên trong đầu cậu.

Cậu còn nhớ độ ấm trong lòng bàn tay của Hoa Cương, ấm áp và rất chân thật.

"Anh Hoa Cương." Vân An giống như một con vật nhỏ đang ngủ đông, vùi đầu vào đầu gối, cuộn tròn người lại. Cậu khẽ gọi tên Hoa Cương nhiều lần, mong muốn từ trong đó tìm thấy một chút dũng khí, để bản thân bớt sợ hãi.

Cậu biết rằng Hoa Cương không thể nghe thấy tiếng gọi của mình, càng biết rõ hắn không thể đến cứu cậu nhưng trong lòng Vân An vẫn nuôi một chút hy vọng mong manh.

"Rầm" một tiếng, cửa sắt bị ai đó mạnh mẽ đá văng ra, ánh sáng chói mắt từ đèn pin chiếu thẳng vào phòng. Vân An ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa.

"Anh Hoa Cương? Là anh sao? Anh Hoa Cương?" Vân An mừng rỡ vô cùng, như tìm được người mình có thể dựa vào. Bất chấp nỗi đau từ cú ngã, cậu cố gắng đứng dậy, loạng choạng chạy về phía trước.

"Vân An, cô không sao chứ?" Khuôn mặt lo lắng của Lâm Lương xuất hiện trước mắt Vân An.

Không phải Hoa Cương. Bước chạy của Vân An dần chậm lại khi cậu tiến về phía Lâm Lương.

Nhìn thấy chút thất vọng trong mắt Vân An, ánh sáng trong đôi mắt của Lâm Lương cũng mờ đi.

"Tôi... tôi không sao." Vân An lắc đầu, khập khiễng bước về phía Lâm Lương.

Trong tay Lâm Lương là một chiếc đèn pin lớn, ánh sáng từ đèn pin rọi vào Vân An. Anh ngồi xổm xuống, nhìn vết thương trên chân Vân An và nhíu mày: "Thế này mà cô bảo là không sao à? Cô đang chảy máu."

Vân An đã bị thương ở đầu gối từ trước, vết thương chưa kịp lành lại còn bị tổn thương thêm. Hơn nữa, da của Vân An rất mềm và trắng, nhìn như vỏ trứng vừa bóc nên vết thương nhỏ trên cơ thể cậu trông rất nghiêm trọng.

Vân An rưng rưng nước mắt lắc đầu, dù rất đau nhưng ít nhất cậu vẫn còn sống.

"Ngài... ngài làm sao mà..." Vân An vẫn còn hoảng sợ, giọng nói của cậu còn lắp bắp.

Cậu nhìn Lâm Lương ngồi xổm, lấy ra khăn giấy từ túi áo và cẩn thận lau vết máu trên chân mình. Cậu hơi khó chịu, lùi lại một bước. @ThThanhHinVng

Vân An không quen để người khác chạm vào mình nhưng Lâm Lương chỉ nghĩ rằng mình đã làm đau cậu.

Anh đứng dậy, gãi đầu một cách ngượng ngùng và nói: "Xin lỗi, tôi vụng về quá, chắc làm cô đau."

"Tôi nghe thấy có tiếng động trên lầu rồi nghe thêm một tiếng thét kinh hoàng. Tôi nghe giống như tiếng của cô nên tôi chạy lên đây xem. Không ngờ lại thật sự là cô."

Nhìn Lâm Lương cầm đèn pin, nghênh ngang đi khắp nơi, trông chẳng có chút lo lắng hay sợ hãi nào, Vân An ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin nổi: "Ngài đêm nay không gặp phải thứ gì kỳ lạ sao?"

Cả hai đều biết rõ Vân An đang ám chỉ điều gì.

Lâm Lương lắc đầu, mặt đầy tự mãn nói: "Không hề. Không chỉ đêm nay, từ lúc tôi bước vào cái phó bản này, tôi chưa từng gặp thứ gì kỳ lạ. Có lẽ do tôi còn trẻ, gan lớn mà tôi cũng không tin mấy thứ đó lắm. Nếu bọn chúng dám đến, dù tôi có chết cũng không để chúng yên đâu!"

Lần đầu tiên Vân An cảm thấy ghen tỵ với người khác.

Lâm Lương chưa bao giờ gặp phải thứ gì còn cậu thì bị quỷ quái hành hạ, không có một khắc yên bình.

"Vừa nãy tôi đụng phải một thứ không hay ho gì." Vân An cúi mắt xuống, nhớ lại hình ảnh bài vị vừa thấy khiến toàn thân cậu lạnh toát. "Chúng ta xuống lầu trước đi."

Lâm Lương gật đầu, anh bước đến trước mặt Vân An, ngồi xổm xuống. Dù vai lưng của anh vẫn còn chút ngây ngô, không quá rộng lớn nhưng đủ sức để cõng một người. Tuy nhiên, Vân An vẫn ngập ngừng.

"Tôi... tôi tự đi được, cảm ơn ngài Lâm Lương." Giọng Vân An nhẹ nhàng như lông thiên nga lướt qua lòng Lâm Lương, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. @ThThanhHinVng

"Vân An, cô không cần khách sáo với tôi, cũng đừng gọi tôi là ngài Lâm Lương. Dù chúng ta chưa phải đồng đội nhưng cũng coi như là bạn bè rồi." Lâm Lương quay đầu lại, ánh mắt chân thành và đầy nhiệt huyết: "Giữa bạn bè với nhau, giúp đỡ là chuyện bình thường. Tôi cõng cô xuống lầu chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Vân An do dự một lát, cuối cùng cũng phải đồng ý dưới sự thúc giục không ngừng của Lâm Lương, ngoan ngoãn dựa vào lưng anh.

Khi sắp rời đi, Vân An suy nghĩ một lúc rồi không kiềm chế được, nhịn sợ hãi quay đầu lại nhìn vào phòng chứa đồ. Cửa phòng rộng mở, cái bài vị mà Vân An làm rơi lúc trước đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc thau đồng trơ trọi nằm đó.

Khi Lâm Lương cõng Vân An chưa kịp xuống lầu, vừa tới cửa thang lầu tầng ba, đèn trên trần nhà bỗng sáng lên.

Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu xanh đậm đang dựa vào tường, khoanh tay nhìn họ.

Là anh Hoa Cương!

Trong mắt Vân An lóe lên niềm vui sướng, giống như pháo hoa bừng sáng, cậu gần như quên mất rằng mình vẫn đang nằm trên lưng Lâm Lương.

Nhìn Vân An áp sát vào lưng Lâm Lương, ánh mắt sâu thẳm của Hoa Cương thoáng hiện lên chút không vui, cùng với cảm xúc khó tả mà chính hắn cũng không thể hiểu rõ.

Vân An có thân thể mềm mại như không có xương, dễ dàng uốn cong theo ý muốn. Điều này, không ai hiểu rõ hơn Hoa Cương.

Hắn vẫn còn nhớ cảm giác tối qua khi Vân An nhào vào lòng hắn trong phòng tắm công cộng. Cơ thể mềm mại như một đám mây có thể nắn thành bất cứ hình dạng nào mà hắn muốn.

Nhưng khi nhìn thấy Vân An tiếp xúc với Lâm Lương, Hoa Cương vốn định giữ vẻ "người tốt" trước mặt Vân An nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã thay đổi.

"Hiện tại đã 12 giờ rưỡi sáng, hai người làm ồn khá lớn ở tầng ba." Giọng điệu của Hoa Cương có chút lười biếng nhưng không ai có thể bỏ qua sự khó chịu trong lời nói của hắn.

Vân An vỗ nhẹ vai Lâm Lương, ý bảo anh thả mình xuống. Lâm Lương không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý và thả cậu xuống. @ThThanhHinVng

Khi chạm đất, đầu gối của Vân An đau nhói, cậu hơi nhíu mày nhưng vẫn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Cương, như thể sợ làm hắn không vui, cậu vội vàng xin lỗi: "Hoa Cương tiên sinh, có phải chúng tôi đã làm phiền giấc ngủ của anh không? Thật xin lỗi."

"Thật ra chúng tôi có việc..." Vân An chưa nói hết câu, Hoa Cương đã phất tay ngắt lời.

"Hai người nửa đêm làm gì ở tầng ba không cần nói cho tôi, vì chuyện đó không liên quan đến tôi." Hoa Cương mỉm cười nhẹ nhàng nhưng lời nói lại lạnh lùng đến thấu xương: "Chỉ là, cô Vân, tôi nhớ cô có bạn trai rồi phải không?"

Nụ cười trên mặt Lâm Lương lập tức biến mất, Vân An ngơ ngác nhìn Hoa Cương, không hiểu sao đột nhiên lại nhắc đến Trình La Kinh.

"Cô Vân và cậu Lâm, nam nữ khác biệt. Nửa đêm để cậu Lâm cõng cô xuống lầu, nếu bị người khác thấy, có lẽ sẽ không tốt cho danh tiếng của hai người." Hoa Cương lịch sự nói, như thể chỉ đang đưa ra lời khuyên chân thành.

"Chúng tôi có lý do chính đáng, Vân An bị thương, tôi mới cõng cô ấy xuống. Kể cả khi bị người khác thấy, chúng tôi cũng không có gì phải áy náy." Lâm Lương lớn tiếng nói.

Nhưng khi ánh mắt đen sâu thẳm của Hoa Cương liếc qua, Lâm Lương cảm thấy hơi sợ hãi, mặc dù trông hắn không có vẻ gì là đáng sợ.

"Cô Vân bị thương? Cậu Lâm nhìn cũng không có vẻ ổn lắm." Hoa Cương nhếch cằm chỉ vào Lâm Lương, ngụ ý rằng anh chỉ là "miệng hùm gan sứa".

Lúc này Vân An mới phát hiện trên quần của Lâm Lương cũng dính máu, có lẽ là do lúc anh đá cửa không cẩn thận bị cắt trúng. @ThThanhHinVng

"Anh... sao không nói gì? Tôi... tôi có thể tự đi mà." Vân An sốt ruột nói.

Lâm Lương vẻ mặt đau khổ đáp: "Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, không sao cả."Anh còn định nói thêm nhưng Hoa Cương đã bước tới, không nói lời nào, trực tiếp bế ngang Vân An lên.

"Nếu cậu Lâm cũng bị thương thì đừng cố quá. Tôi sẽ đưa cô Vân xuống lầu."


🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro