Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Bài ca đoàn kịch (21)

◎ Khế ước ◎

Vân An nhẹ nhàng ngẩng đầu, khuôn mặt vì sợ hãi mà trở nên tái nhợt, đôi môi đỏ mọng, đáy mắt trong veo, chiếc cổ trắng dài khẽ run, trông thuần khiết và yếu đuối như một con dê non dễ bị tổn thương.

Cậu nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống từ khoé mắt đỏ hoe, cả người đều đang run rẩy, chờ đợi sự phán xét dành cho mình.

Một bàn tay lạnh lẽo, nhẹ nhàng như lông chim, lướt qua khoé mắt của Vân An, lau đi nước mắt cho cậu.@ThThanhHinVng

Ngay sau đó, hàm dưới của Vân An bị nắm nhẹ, cậu bị ép phải mở miệng, một chất lỏng lạnh đến mức tưởng như có thể đông cứng người mang theo mùi máu, được rót vào miệng của cậu.

Cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị người kia giữ cằm, bắt phải nuốt xuống.

Vân An ho sặc sụa, ho đến mức mắt rưng rưng, toàn thân run rẩy, cậu ngã vào lòng tà thần rồi thấy vết thương chưa lành trên cổ tay của tà thần.

Giống như vết thương của chính mình, cũng là màu đỏ của máu, Vân An bỗng dưng nghĩ vậy.

"Khế ước đã thành." Giọng nói lạnh lùng của tà thần vang lên trên đỉnh đầu Vân An, như lời thì thầm của quỷ dữ: "Vân An, giờ em đã không còn đường lui."

---

Khi xuống lầu, bước chân của Vân An rất nhẹ, ánh nắng nóng rực chiếu qua cửa sổ pha lê trong veo, rọi xuống sàn gỗ của nhà hát.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên người thật ấm áp, phảng phất như bóng tối trước đây chỉ là ảo giác.

Mùi máu tươi theo gió bay xa, đó là một mùi vị khắc sâu trong gene của con người, gợi lên sự sợ hãi.

Máu đỏ tươi tràn ra khắp nơi như những dòng suối nhỏ hội tụ lại với nhau.

Vân An đứng trước cửa chính của nhà hát, nhìn dòng máu một lúc lâu rồi mới hít sâu một hơi, mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Cảnh tượng bên trong còn thảm khốc hơn những gì Vân An tưởng tượng, máu tươi từng giọt rơi vung vãi khắp nơi, từ những hàng ghế khán giả, sân khấu, tường trắng cho đến tấm rèm màu xanh lam...

Những thi thể nằm la liệt, người thì cụt tay cụt chân, người thì xác bị chia lìa, cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục trần gian. Vân An chỉ bước vào một bước đã nhắm mắt lại, không dám nhìn thêm.

Quỷ anh đã tàn sát không chừa một ai, cướp đi mạng sống của hầu hết mọi người ở đây.

Vân An dừng bước nhìn quanh, cảm thấy như mình không còn ở trần thế, mà đang trong địa ngục.

Cậu từng nghĩ rằng cái chết của Lâm Thần, Trần Nguyệt, Vương Thụ đã đủ đáng sợ, nhưng hệ thống nói với cậu rằng những gì cậu đang chứng kiến bây giờ mới là bản chất thực sự của trò chơi sinh tồn kinh hoàng này.@ThThanhHinVng

"Vân An!" Một bóng người run rẩy bước ra từ phía sau sân khấu, giọng nói đầy tiếng nức nở gọi tên Vân An.

Vân An cố nén cảm giác buồn nôn do cảnh tượng đẫm máu mang lại, nhìn kỹ thì thấy đó là Lâm Lương.

"Cô... cô có sao không?" Hai chân Lâm Lương mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống, giọng nói lộn xộn, khó khăn lắm mới bước đến gần Vân An.

Vân An lắc đầu, Lâm Lương thở phào nhẹ nhõm, khi gặp được Vân An, anh như tìm thấy người thân, che mặt suýt ngã ngồi xuống đất.

"Con quỷ anh đó... Nó đến! Nó giết rất nhiều người! Nó cứ giết liên tục, tôi... tôi sợ quá, trốn vào phía sau sân khấu, nghe bên ngoài chỉ toàn tiếng hét thảm thiết, tôi... tôi không dám ra ngoài, may mà nó không phát hiện ra tôi." Lâm Lương, người luôn mang nụ cười tươi trên mặt, giờ đây lộ vẻ thống khổ.

Cho đến lúc này, Lâm Lương vẫn còn hoảng sợ.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng như thế này." Lâm Lương xua tay, nhíu mày: "Vẫn chưa thể quen được."

So với sự sợ hãi và bất an của Lâm Lương, Vân An lại đứng bình tĩnh một cách lạ thường.

Lâm Lương nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ hỏi: "Cô không sợ sao?"

Vân An gật đầu, sợ chứ, làm sao không sợ, nỗi sợ trước những điều chưa biết và quỷ quái là bản năng của con người.

"Đúng rồi, cô làm sao trốn thoát được? Trước đó không phải cô bị Triệu Lễ trói tay chân sao..." Lâm Lương dừng lại khi nói đến đây, mang chút áy náy nhìn Vân An: "Xin lỗi, lúc đó tôi không ngăn được Triệu Lễ, là tại tôi..."

Vân An nhẹ lắc đầu nói: "Là Trình La Kinh giúp tôi cởi trói và đưa tôi rời khỏi lầu một."

Lâm Lương tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như không tin nổi con người như Trình La Kinh lại có thể cứu người trong tình cảnh nguy hiểm như vậy.

"Những người khác đâu?"

"Đều chết hết rồi, bị quỷ anh giết, chết ngay trước mặt tôi, máu bắn hết lên mặt tôi, vẫn còn nóng hổi."

Vân An nhìn Lâm Lương với ánh mắt phức tạp nhưng dường như Lâm Lương không nhận ra, anh tránh ánh mắt của Vân An, lộ vẻ buồn bã nói: "Lâm Duyệt và Triệu Lễ cũng chết rồi, tôi tận mắt chứng kiến, họ cũng bị quỷ anh giết."

Như thể không thể chịu nổi thêm tin dữ nào nữa, Lâm Lương ngồi thụp xuống đất, bật khóc thành tiếng.@ThThanhHinVng

"Anh có hối hận không?" Vân An đứng đó, nhìn xuống Lâm Lương, trong ánh mắt mang theo một tia thương hại.

Lâm Lương ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi lại: "Hối hận chuyện gì?"

Chưa kịp để Vân An trả lời, Lâm Lương đã kéo khoé miệng cười rồi đứng dậy, lau nước mắt, khuôn mặt trước nay luôn rạng rỡ tươi cười, lần đầu tiên hiện lên vẻ lạnh lùng đáng sợ.

"Cô nghĩ rằng tất cả đều là lỗi của tôi sao? Tôi không nên đối đầu với Hoa Cương? Cũng không nên để Triệu Lễ bắt nạt cô? Đúng, có lẽ tôi đã hơi hấp tấp. Nhưng tôi làm vậy để sống sót! Nếu không tìm ra kẻ đứng sau, vở kịch không thể tiếp tục, nhiệm vụ không hoàn thành, chúng ta đều sẽ chết!" Lâm Lương nói.

Nhìn xung quanh đầy thi thể, Vân An thấy Lâm Duyệt nằm chết ở một góc, trên khuôn mặt không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại sự sợ hãi trước khi chết.

Nhưng cậu không nhìn thấy xác của Triệu Lễ, có lẽ quỷ anh đã giết hắn ta giống như đã giết Trình La Kinh, cắn đầu hắn ta xuống.

Vân An nén nỗi sợ và ghê tởm, nhanh chóng quét mắt qua những thi thể trên mặt đất, xác nhận một sự thật: trong vở kịch này, có lẽ chỉ còn lại cậu và Lâm Lương là người sống sót.

"Nhiệm vụ sẽ hoàn thành." Vân An mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống như ánh hoàng hôn nơi chân trời: "Tôi đã biết ai là kẻ đứng sau màn."

Lâm Lương khựng lại trong động tác lau nước mắt, im lặng thật lâu rồi lôi từ túi ra một gói thuốc, rút một điếu, khi châm lửa, tay anh vẫn còn run rẩy.

Trong làn khói thuốc bay lên lơ lửng, Vân An không thể nhìn rõ biểu cảm của Lâm Lương, chỉ nghe anh thốt lên một câu: "Được thôi."

Vân An không muốn ở lại nhà hát thêm giây phút nào nữa, thế giới của vở kịch này dường như đã tan vỡ bởi sự tàn sát của quỷ anh. Quá nhiều người trong đoàn kịch đã chết nhưng cậu sẽ mãi không thể nào chai sạn cảm xúc trước cái chết.

Ngay khi Vân An quay người rời đi, Lâm Lương đứng thẳng người, nghiêng đầu, nhẹ nhàng gọi cậu: "Vân An, tối nay chúng ta gặp lại."

Vân An quay đầu lại, Lâm Lương dường như đã trở lại là chàng trai trẻ tràn đầy sức sống như lần đầu họ gặp nhau, với nụ cười sáng lóa trên khuôn mặt.

Toàn thân anh tắm trong máu, nụ cười kiêu ngạo và bất cần, đứng giữa đại sảnh tàn sát, dưới chân hắn là những thi thể ngổn ngang.

Vân An quay đi, lúc này, dù Lâm Lương vẫn còn là con người nhưng cậu cảm thấy anh còn giống một con quỷ hơn cả tà thần.

Trong sự im lặng chờ đợi, màn đêm từ từ buông xuống, Vân An ngồi bên cửa sổ trong ký túc xá, nhìn ra ngoài, thấy một vầng trăng tròn, hôm nay bầu trời không có sao, chỉ có ánh trăng chói mắt.

"Trăng tròn." Vân An thì thầm: "biểu tượng của đoàn tụ và vĩnh cửu."@ThThanhHinVng

Cậu nhìn về phía giường của Sở Nguyệt, người từng ngủ cùng cậu trong vài đêm ở căn phòng này. Sau khi biết sự thật, nếu nói không sợ hãi thì Vân An cũng không tin vào chính mình nhưng khi sự bình tĩnh trở lại, cậu cũng không cảm thấy quá sợ.

Suy cho cùng, Sở Nguyệt chưa từng làm tổn thương cậu.

Vân An cúi mắt xuống, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người cậu, phủ lên một lớp mỏng như màn sương. Cậu chỉ mong đêm nay qua đi, Sở Nguyệt và con của cô không còn phải chịu cảnh chia lìa đau khổ.

Tiếng hát ai oán của cô gái như khói sương lượn lờ bay lên từ tầng hai. Vân An đứng bên cửa sổ, nhìn lần cuối về phía vầng trăng tròn ngoài kia rồi kiên định quay người, bước xuống tầng một, đi về phía nhà hát.

Khi cánh cửa mở ra, những thi thể chồng chất trên sàn lúc chiều đã biến mất, chỉ còn lại những vệt máu loang lổ, như muốn nhắc nhở mỗi người đi vào rằng nơi đây đã từng xảy ra thảm kịch.

Một chùm ánh sáng trắng chiếu thẳng lên sân khấu. Trên sân khấu, một cô gái trẻ mặc trang phục của nhân vật chính trong một vở kịch, cất tiếng hát. Giọng hát du dương, ai oán, êm ái nhưng đầy u sầu.

Cô gái uyển chuyển di chuyển trên sân khấu, mỗi cử động đều như một bức tranh sống động, dường như ánh đèn sân khấu chỉ tồn tại để tôn vinh vẻ đẹp của cô.

Vân An ngồi xuống ghế ở hàng đầu, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái hoàn thành vai diễn mà không có sự góp mặt của bất kỳ ai khác. Khi màn hạ xuống, cô gái dù dùng khăn che mặt nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh ánh lệ. Cô cúi người chào Vân An – người xem duy nhất – thật sâu.

Vân An đứng dậy, màn biểu diễn đã kết thúc, Sở Nguyệt cũng từ sân khấu nhảy xuống. Cô rơi xuống đất không một tiếng động, nhẹ nhàng như một tờ giấy mỏng rơi xuống. Ánh đèn rực rỡ chiếu vào người cô nhưng không thấy bóng của đôi chân.

"Đêm nay, cô đến để giết tôi, đúng không, Sở Nguyệt?" Giọng Vân An nhẹ nhàng, đôi mắt xanh nhạt như đang chứa đầy nước.

Sở Nguyệt rơi hai hàng huyết lệ, cô gật đầu rồi lại lắc đầu, chỉ nói: "Vân An, thực sự xin lỗi."

"Nếu không giết cô, Thông Thông sẽ tan biến hoàn toàn. Tôi đã có lỗi với nó một lần, không thể có lỗi với nó lần thứ hai."

"Vậy trước khi chết, tôi có thể nghe câu chuyện của cô được không?" Vân An mỉm cười dịu dàng với Sở Nguyệt, dù biết cô là quỷ, nhưng vào lúc này, cậu không cảm thấy sợ hãi như thường ngày.

Sở Nguyệt bắt đầu kể một câu chuyện nghe có vẻ rất cũ kỹ.

Cô gia nhập đoàn kịch ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Là một đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, gia đình cô đã tiêu hết mọi khoản tích cóp để cho cô theo học ngành diễn xuất, mong rằng một ngày cô sẽ trở thành diễn viên, một ngôi sao lớn.

Nhưng Sở Nguyệt không yêu điện ảnh hay phim truyền hình, cô chỉ thích kịch nói. Cô đã bỏ ra rất nhiều công sức và nỗ lực để cuối cùng được vào đoàn kịch, dù ban đầu chỉ được diễn những vai nhỏ nhưng cô vẫn rất hạnh phúc.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ là những vai nhỏ ấy kéo dài năm này qua năm khác, suốt 5-6 năm cô vẫn chỉ là "người mới" trong đoàn kịch, không ai nhớ tên.

Cô không cam lòng nhưng không có cơ hội, cho đến một ngày, "hắn" tìm đến cô.

Sở Nguyệt và "hắn" hợp tác rất vui vẻ và sau một thời gian, họ yêu nhau. Mọi thứ dường như phát triển theo chiều hướng tốt nhất, dưới sự giúp đỡ của "hắn", Sở Nguyệt có được vai nữ chính đầu tiên trong đời mình trong vở kịch《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》.@ThThanhHinVng

Nhưng cùng lúc đó, những lời đồn về Sở Nguyệt bắt đầu lan truyền trong đoàn kịch. Cô vì muốn tránh những điều tiếng nên không dám tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào khác trong đoàn. Đỉnh điểm là khi Sở Nguyệt bị phát hiện mang thai.

Cô muốn giữ lại đứa con nhưng "hắn" không đồng ý. Không chỉ vậy, cô còn phát hiện ra "hắn" có quan hệ với một nữ diễn viên khác trong đoàn kịch và muốn thay thế cô bằng người phụ nữ kia để chiếm lấy vai nữ chính.

Sở Nguyệt cảm thấy trái tim mình lạnh giá, nhanh chóng quyết định chia tay. Cô có thể không cần tình yêu nhưng không thể không có sự nghiệp.

Nhưng cô không ngờ rằng "hắn" lại tàn nhẫn đến mức này. "Hắn" lén cho cô uống thuốc phá thai. Khi Sở Nguyệt đang tập luyện, đột nhiên cô đau bụng dữ dội và chảy máu nhiều trong nhà vệ sinh. "Hắn" lo rằng Sở Nguyệt có thể chết nên còn giả vờ tốt bụng đưa cô một đoạn đường.

Khi Sở Nguyệt được phát hiện và đưa đến bệnh viện thì đã quá muộn, đứa bé không giữ được và cô cũng mất mạng.

Nhưng cô và đứa con chết đi mà không được yên ổn, vì "hắn" là ba ruột của đứa bé, không biết bằng cách nào mà "hắn" đã kiểm soát được linh hồn của đứa trẻ. Phải biết rằng, cách khống chế tốt nhất một người mẹ là nắm giữ được linh hồn của con cô ấy.

Sở Nguyệt căm hận "hắn" đến mức muốn ăn thịt, uống máu, đập xương, hút tủy, giật da, nhổ tóc "hắn"! Nhưng cô vẫn phải chịu đựng để bị "hắn" sử dụng và làm việc cho "hắn".

Kể đến đây, oán khí của Sở Nguyệt bùng lên tới trời, âm khí bao quanh bốn phía. Đột nhiên, như bị một cú đánh nặng nề, cô phun ra một ngụm khí đen. Vân An theo phản xạ muốn đỡ lấy cô nhưng Sở Nguyệt né tránh.

"Vân An, cô là một người rất ôn nhu, tốt bụng. Nếu tôi gặp cô sớm hơn thì thật tốt biết bao." Sở Nguyệt nói trong nước mắt.

"Tôi thật sự không muốn làm hại cô, Thông Thông cũng không muốn. Tôi đã nói với nó về cô. Khi nó không còn bị khống chế, nó chỉ muốn chơi với cô. Tôi đã dạy nó, nó biết gọi cô là dì."

"Vân An, thực sự xin lỗi. Tôi có lòng riêng. Tôi đã đuổi theo cô, dẫn cô đến trước bài vị của Thông Thông, cho cô biết tên của nó, chỉ để cô có thể nói chuyện với nó một câu khi gặp lại. Thật sự xin lỗi, Vân An."

Nước mắt Vân An trào ra, trái tim như bị kim đâm, đau đớn dày đặc. Đột nhiên, cậu quay đầu về phía góc tối của nhà hát, hét lên: "Lâm Lương, anh ra đây! Tôi muốn làm giao dịch với anh!"

Từ trong bóng tối, một thanh niên cao lớn từ từ hiện ra. Lâm Lương từng bước một bước ra khỏi bóng đêm nhưng dáng vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống của anh đã biến mất. Giờ đây, anh ngạo mạn đối mặt với Vân An.@ThThanhHinVng

"Vân An, đây là số phận của cô. Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi."

Lâm Lương tiến lại gần Vân An, một tay anh nắm lấy đầu quỷ anh, không chút thương tiếc mà vỗ vào mặt đứa bé.

Quỷ anh phát ra tiếng khóc sợ hãi, đau đớn đến chói tai, Sở Nguyệt càng khóc nhiều hơn nhưng Lâm Lương vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

"Thả Thông Thông ra." Vân An, với dáng người mảnh khảnh, kiên định đứng trước Sở Nguyệt, dũng cảm nhìn thẳng vào Lâm Lương: "Tôi có thể..."

"Cô có thể làm gì?" Lâm Lương cười khinh bỉ: "Nhưng tôi thật sự tò mò, từ khi nào cô đã đoán ra kẻ đứng sau là tôi?"

Vân An thừa nhận Lâm Lương là người rất thông minh. Ban đầu, Vân An không bao giờ nghi ngờ thân phận của Lâm Lương. Khi anh mời Vân An lập nhóm, trong lòng Vân An chỉ có một chút nghi hoặc nhưng vẫn chưa nghi ngờ gì nhiều.

Điều thực sự khiến Vân An bắt đầu nghi ngờ Lâm Lương là khi anh biết tiểu Hi chính là Sở Nguyệt. Cậu nhớ rằng Sở Nguyệt từng nói với mình rằng hãy tránh xa Hoa Cương và Lâm Lương. Hoa Cương là vì hắn có liên hệ với tà thần, còn Lâm Lương vì đa tình.

Vân An xác nhận Lâm Lương là kẻ đứng sau màn vì anh quá vội vã đổ lỗi cho Hoa Cương. Vân An biết thân phận của Hoa Cương, nếu không biết thì có lẽ đã bị Lâm Lương lừa.

Chính vì Vân An tin chắc rằng Hoa Cương không phải là kẻ đó nên đã ép Lâm Lương tự bộc lộ thêm một điểm yếu.

"Đây là một nhiệm vụ cá nhân trong phó bản. Nhiệm vụ của anh, tôi và Triệu Lễ không giống nhau. Anh đã đoán ra nhiệm vụ của chúng tôi nhưng lại che giấu nhiệm vụ thật của mình. Nhiệm vụ của anh là đóng vai kẻ đứng sau màn, giết chúng tôi và ngăn cản buổi diễn."

Lâm Lương vỗ tay, hơi nghiêng đầu nhìn Vân An: "Vân An, nếu cô chỉ là một bình hoa, biết ít hơn một chút, có lẽ cô đã có thể sống thêm vài ngày."

Vân An vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nói.

"Lúc anh đưa tôi cuốn nhật ký để thuyết phục tôi, anh nói rằng ba nữ chính đã chết đều có một điểm chung: họ đều yêu một người sau khi nhận vai nữ chính. Người có khả năng lớn nhất là Hoa Cương vì hắn là nam chính và tiếp xúc với họ nhiều nhất."

"Thực ra còn có một người tiếp xúc với họ nhiều hơn cả Hoa Cương."

Vân An hỏi: "Lâm Lương, mỗi lần tập luyện anh đều có mặt nhưng anh lại không đóng vai bất cứ nhân vật nào, cũng không cần làm bất cứ việc gì khác. Tôi muốn hỏi vai trò của anh trong đoàn kịch là gì?"@ThThanhHinVng

Lâm Lương cười lạnh nói: "Cô đã đoán được rồi, còn hỏi làm gì?"

"Tôi là biên kịch."

"Vở kịch《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》là do tôi viết."

"Những người họ yêu không phải Hoa Cương, mà là anh. Anh đã dùng danh tiếng của nữ chính để thu hút hết cô gái này đến cô gái khác rồi yêu đương và chia tay với họ. Anh còn thao túng Thông Thông và Sở Nguyệt để giải quyết từng rắc rối cho anh."

"Lâm Lương, anh thật thông minh và tài giỏi. Anh không phải người chơi mới đúng không? Ngay cả người chơi kỳ cựu như Triệu Lễ cũng bị anh lừa." Vân An nói.

Lâm Lương chẳng để tâm, gật đầu. Anh đã vượt qua bao nhiêu bản phó bản, những người như Triệu Lễ anh thậm chí không thèm để ý.

"Vân An, thật lòng mà nói, cô rất đẹp và may mắn. Tôi rất thích cô. Nếu không phải vì nhiệm vụ của chúng ta đối lập nhau, tôi thật sự không muốn giết cô." Lâm Lương nói như thể đang ban ơn từ trên cao.

"Nhưng không còn cách nào khác." Lâm Lương nói, tay siết chặt cổ quỷ anh. Quỷ anh khóc thét trong đau đớn, cơ thể nhỏ bé không ngừng giãy giụa, miệng liên tục gọi "Mẹ".

"Còn chưa ra tay sao!" Lâm Lương gầm lên với Sở Nguyệt.

Sở Nguyệt khóc lắc đầu, tiếng khóc thê lương của quỷ anh càng lớn rồi biến thành một con lệ quỷ, lao thẳng về phía Vân An.

Vân An nhắm mắt lại, biểu hiện như người đang phó mặc cho số phận.

Lâm Lương cười đắc ý. Anh nghĩ, khi Vân An chết, anh sẽ là người chơi duy nhất còn sống trong phó bản này!

Anh mở to mắt, nhìn Vân An với ánh mắt khinh bỉ. Vân An lại dám đi theo cái NPC Hoa Cương kia, thật không biết điều.

Lâm Lương muốn chứng kiến Vân An chết trước mặt mình, muốn thấy đóa hồng kiều diễm ấy rơi vào bùn đất!

Một luồng áp lực mạnh mẽ, đáng sợ không có dấu hiệu nào báo trước, giáng xuống. Oán khí bùng lên, lệ quỷ Sở Nguyệt bị đánh mạnh xuống sân khấu, còn Lâm Lương bị áp lực mạnh đến mức khuỵu gối xuống đất.

Vân An rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Cậu chậm rãi mở mắt, chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo và tôn quý của tà thần, ẩn sau chiếc mặt nạ vàng.@ThThanhHinVng

"Ngươi... ngươi là ai?" Lâm Lương hoảng sợ. Người đàn ông trước mặt toát ra tà khí khắp nơi, nhưng lại tôn quý như một vị thần giáng thế. Chỉ cần lại gần hắn, Lâm Lương đã không thể ngừng run rẩy.

Làm sao trong phó bản này lại xuất hiện thêm một con quái vật khác?

Sở Nguyệt cười lớn, cô biết... cô đã biết từ trước.

"Cô đã biết về hắn, đúng không! Cô cố tình không nói với tôi! Đồ tiện nhân! Tôi sẽ giết các người!" Lâm Lương gần như phát điên.

"Em ấy ghét ngươi đến vậy, sao có thể nói với ngươi về sự tồn tại của ta." Giọng tà thần trầm thấp vang lên như đến từ địa ngục. "Ngươi đã động đến người của ta, ta rất không vui."

"Vì vậy, ta sẽ cho ngươi một chút trừng phạt."

Lâm Lương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, liên kết giữa anh và quỷ anh bị cắt đứt hoàn toàn.

Anh không còn điều khiển được quỷ anh nữa!

Như thể đối mặt với thứ đáng sợ nhất thế gian, Lâm Lương mở to mắt, sợ hãi hiện lên trên gương mặt anh.

Tiếng hét đau đớn vang lên, Sở Nguyệt lao về phía Lâm Lương, sống sờ sờ móc ra hai con mắt của anh. Cô muốn anh nếm trải nỗi đau mà Thông Thông đã phải chịu đựng!

Đôi tay lạnh lẽo che mắt Vân An lại, tà thần ôm lấy Vân An, che chở cậu dưới đôi cánh của mình, dịu dàng hỏi: "An An, bây giờ em có vui không?"

Vân An nhẹ nhàng gật đầu, tà thần hài lòng mỉm cười, ôm Vân An rời khỏi nhà hát.

Phía sau họ, tiếng hét thảm thiết của Lâm Lương không ngừng vang lên. Sở Nguyệt và quỷ anh phản công, đó là nghiệp báo của anh.

Nhiệm vụ cá nhân của Lâm Lương đã thất bại.

Cánh cửa lớn của nhà hát khép chặt lại, tà thần ôm Vân An như báu vật, bước lên lầu hai.

Khi họ lên đến lầu, bước chân tà thần khựng lại, hắn hơi nghiêng đầu như lắng nghe điều gì đó, khóe miệng nhếch lên. Sau đó như không có chuyện gì, hắn tiếp tục ôm Vân An lên lầu.

Ở dưới lầu, trước cửa nhà hát, một bóng dáng đang run rẩy khi nghe tiếng hét thảm thiết bên trong. Kẻ đó che miệng, không dám thở mạnh, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của tà thần và Vân An, mới thở phào.@ThThanhHinVng

Triệu Lễ không ngờ mình lại bị lừa! Kẻ đứng sau tất cả lại là Lâm Lương! Vân An thực ra cũng là người chơi và bên cạnh cậu còn có một quái vật mạnh mẽ không rõ lai lịch!

May mà Triệu Lễ đã làm nhiều nhiệm vụ và trong tay còn có đạo cụ bảo vệ mạng sống, nếu không hắn ta đã chết trong nhiệm vụ này.

"May mắn, thật may mắn." Triệu Lễ thở phào nhẹ nhõm rồi lén lút bước về phòng nghỉ. Khi nỗi sợ qua đi, khuôn mặt hắn ta hiện lên nụ cười may mắn. Lâm Lương đã bị quái vật bên cạnh Vân An giết, vậy là hắn ta có thể nhặt được lợi ích.

Không ai biết hắn ta còn sống. Chỉ cần hắn ta trốn kỹ, qua được thời khắc cuối cùng này thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Nghĩ đến đây, Triệu Lễ cảm thấy sự tiếc nuối vì đã dùng hết đạo cụ bảo vệ mạng cũng vơi bớt. Hắn ta đẩy cửa phòng nghỉ, bên trong tối đen như mực, hắn ta đưa tay bật đèn lên.

Một chiếc quan tài đen bóng nằm giữa phòng.

Cánh cửa đóng lại với một tiếng "bang".

Triệu Lễ run rẩy, cố gắng mở khóa nhưng không thể.

Hắn ta nhìn thấy quái vật cường đại đi theo Vân An xuất hiện ở một góc phòng khiến không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.

"Tôi xin ngài, tha cho tôi, tha cho tôi. Tôi có thể đưa ngài đạo cụ, ngài muốn gì tôi cũng có thể đưa." Triệu Lễ quỳ xuống cầu xin, chiếc kính trên mũi hắn ta bị lệch sang một bên, trông vô cùng thảm hại.

"Chính đôi tay này của ngươi đã đẩy Vân An vào quan tài, bây giờ ngươi cũng nên thử cảm giác đó ra sao."@ThThanhHinVng

Tà thần nhếch miệng cười, nhưng đôi mắt ẩn dưới chiếc mặt nạ lại lạnh như tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro