Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Bài ca đoàn kịch (2)

◎ Anh ấy trông có vẻ là người tốt ◎

Vân An theo chân Hoa Cương chạy về phía hậu trường của nhà hát, đến phòng trang điểm. Khi họ đến nơi, phòng trang điểm đã đông nghẹt người.

Vân An nhìn kỹ, tất cả đều là nhân viên đoàn phim và các diễn viên.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Hoa Cương buông tay Vân An. Ngay khoảnh khắc những ngón tay ấm áp của Hoa Cương rời khỏi tay cậu, cảm giác an toàn mà Vân An có được lập tức biến mất hoàn toàn.

【 Nhanh lên, hãy tỏ ra mơ hồ một chút, đừng để lộ sự sợ hãi. 】

Hệ thống dường như phát hiện ra điều gì đó, nhắc nhở Vân An.

Vân An không biết diễn xuất, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng thu mình lại, giấu mình trong một góc, làm giảm sự hiện diện của bản thân. @ThThanhHinVng

Khi cậu khẽ ngẩng đầu quan sát biểu cảm của mọi người trong phòng, cậu mới hiểu ý hệ thống.

Nữ chính đã chết tại hiện trường buổi diễn, bị chiếc đèn màu đen rơi xuống đè chết nhưng đoàn phim lại tỏ ra thờ ơ, như thể chỉ có một con mèo hay con chó vừa chết vậy. Trên mặt họ không có chút bi thương hay tiếc nuối nào.

Ngược lại, bầu không khí đầy sự tức giận, mọi người chỉ trích người phụ trách ánh sáng, trách móc anh ta và nữ chính vì đã phá hỏng buổi diễn lần thứ hai này.

Sinh mạng con người ở đây dường như chẳng có giá trị gì cả.

Giữa đám nhân viên đang phẫn nộ, các người chơi nổi bật rõ rệt. Dù họ chưa hết kinh hãi về cái chết của nữ chính nhưng trên mặt họ lại hiện lên vẻ may mắn vì sống sót, xen lẫn nỗi sợ hãi.

Sự đối lập rõ rệt giữa biểu cảm bình thản của NPC và cảm xúc hỗn loạn của người chơi trong bối cảnh kỳ quái này khiến Vân An cảm thấy lạnh toát, dù đây là giữa mùa hè.

【 Hệ thống, đây không phải là nhiệm vụ cá nhân sao? Sao lại có người chơi khác ở đây? 】

Vân An hỏi nhỏ trong lòng.

Hệ thống im lặng: ......

Có lẽ ký chủ này thực sự muốn bỏ nhiệm vụ để đi tìm chết trước đó nên chẳng thèm quan tâm đến quy tắc gì cả!

【 Nhiệm vụ cá nhân chỉ có nghĩa là mỗi người chơi trong phó bản này đều có nhiệm vụ riêng của mình. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm thưởng. 】

Nếu nhiệm vụ giống nhau thì ai hoàn thành trước sẽ nhận được điểm thưởng.

Nếu nhiệm vụ khác nhau thì có thể nhiệm vụ của một người sẽ mâu thuẫn với người khác. Khi đó, ai hoàn thành nhiệm vụ của mình sẽ nhận được điểm thưởng, còn người không hoàn thành sẽ bị kẹt lại vĩnh viễn trong phó bản.

【 Có phải cậu chưa xem qua thân phận của mình không? 】 Hệ thống hỏi.

Vân An ngơ ngác lắc đầu. Hiếm khi hệ thống thở dài.

Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Vân An lục tìm trong túi áo và rút ra một chiếc thẻ thân phận.

Cậu vuốt ve tấm thẻ. Nó bóng loáng, không rõ được làm từ chất liệu gì, cứng và lạnh, kích cỡ giống như chứng minh nhân dân. Tấm thẻ màu trắng tinh, trên mặt có một dòng chữ in nổi bằng mực vàng nhưng nội dung không mấy dễ chịu.

Trên thẻ viết: Cậu là một nữ diễn viên thất bại của đoàn kịch, không biết ca hát cũng chẳng biết nhảy múa, vì vậy bị mọi người xa lánh.

Hóa ra vai diễn của mình là một cô gái, Vân An ngỡ ngàng nghĩ. Không lạ gì khi trên sân khấu cậu mặc váy và để tóc dài.

Mặt sau của tấm thẻ còn có một dòng chữ khác: Vi phạm tính cách của nhân vật sẽ được coi là vi phạm quy định. Hãy bảo vệ thẻ thân phận của mình nhé.

Vân An cẩn thận cất tấm thẻ thân phận vào túi áo, ánh mắt không thể rời khỏi Hoa Cương - người đang đứng bên cạnh đạo diễn, được bao quanh bởi nhiều người như sao vây quanh trăng.

Cậu vẫn chưa kịp cảm ơn Hoa Cương.

Vì có quá nhiều người vây quanh Hoa Cương, Vân An đứng trong góc cũng không sợ bị phát hiện, nên ánh mắt của cậu cứ tự nhiên nhìn thẳng.

Hoa Cương là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai và hào phóng với vẻ ngoài tinh tế. Khi nhìn ai đó, ánh mắt hắn luôn tỏ ra rất chú tâm, khóe miệng hơi nhếch lên tạo cảm giác thiện lương và đáng tin cậy. @ThThanhHinVng

Có lẽ do Vân An nhìn quá táo bạo, đột nhiên không kịp đề phòng, Hoa Cương quay đầu lại nhìn theo hướng ánh mắt của Vân An.

Vân An hoảng hốt quay đầu đi, giả vờ như không có chuyện gì, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, biểu hiện của cậu chẳng khác gì một người đang có tật giật mình.

Hoa Cương thấy Vân An đỏ mặt, cổ cũng đỏ bừng, môi đỏ mọng bị cắn chặt. Hắn quay lại tiếp tục nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt lại thoáng hiện lên chút đạm mạc, đôi mắt đen sâu thẳm như mực.

Phòng hóa trang rất ồn ào, dường như chẳng ai để ý đến việc nữ chính của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》liên tục gặp tai nạn trên sân khấu. Các nữ diễn viên thi nhau giơ tay tranh giành vai nữ chính.

Để tránh làm mình nổi bật, Vân An cũng đành căng da đầu giơ tay nhưng chỉ có thế mà thôi.

"Được rồi!" Đạo diễn của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》 cũng là người khởi xướng nhiệm vụ phó bản này, lớn tiếng ngắt lời các nữ diễn viên đang tự đề cử mình.

Ông là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, tóc thưa thớt, đầu hói chỉ còn vài sợi tóc bao quanh như hình bán nguyệt. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh lấp lánh, ra quyết định một cách nhanh chóng.

Ông tuyên bố sẽ chọn vai nữ chính vào ngày khác! Nhưng buổi diễn thứ ba sẽ được tổ chức sau một tuần nữa.

Trong lòng Vân An căng thẳng, điều đó có nghĩa cậu phải tìm ra con quỷ phá hoại buổi diễn trong tuần này...

Hệ thống an ủi: 【 Lỡ như có người chơi khác cũng có nhiệm vụ giống cậu, nếu họ hoàn thành nhiệm vụ, cậu tuy không có điểm thưởng nhưng ít nhất vẫn có thể qua phó bản. Tồn tại là quan trọng nhất lúc này! 】

Vân An khẽ gật đầu. Khi lên sân khấu có sáu người nhưng sau đó lại biến thành bảy người và sau khi nữ chính chết, số người trên sân khấu chỉ còn năm. @ThThanhHinVng

Điều này chứng tỏ người chết là người thật, không phải quỷ. Vân An sợ hãi cực kỳ, cậu không còn chắc chắn điều gì nữa, thậm chí những gì nhìn thấy cũng không thể tin tưởng.

Cậu vô thức sờ vào chiếc khăn tay dính máu trong túi váy.

Chiếc khăn này là của Hoa Cương dùng để lau máu trên mặt cậu trên sân khấu. Lúc đó, Vân An tiện tay cất vào túi. Cậu lấy khăn tay ra, dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm từ Hoa Cương.

Khi đám đông bắt đầu giải tán, Vân An thu hết dũng khí chậm rãi tiến về phía Hoa Cương.

Đôi mắt to tròn, long lanh như mắt nai nhìn đầy thương cảm vào người trước mặt, đôi môi đỏ tươi như cánh hoa bị cậu cắn nhẹ, trông như chỉ cần cắn mạnh một cái là có thể nếm được vị ngọt. Vân An không nhận ra dáng vẻ của mình lúc này mê hoặc đến nhường nào.

Cậu đứng đó, giống như một chú nai con sợ hãi nhưng ngoan ngoãn, hy vọng sau khi Hoa Cương xong việc sẽ chú ý đến mình.

"Có chuyện gì tìm tôi à?" Hoa Cương tiến đến trước mặt Vân An.

Hắn cao lớn, bờ vai rộng và thân hình chuẩn như một hình tam giác ngược, tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ khi lại gần. Vân An còn ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người Hoa Cương.

Vân An không thể không nhăn mũi lại, giống như một chú cún đáng yêu. Nhưng cậu vẫn nhớ mục đích của mình, đó là tìm một lý do để có thể ở bên cạnh Hoa Cương, chỉ như vậy cậu mới không bị những con quỷ đáng sợ đeo bám.

Ngón tay thon dài trắng trẻo của Vân An thọc vào túi, gắt gao nắm lấy chiếc khăn tay dính máu, như thể từ đó có thể lấy ra được chút dũng khí.

Cậu hít sâu, cố gắng mở lời. Do đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, Vân An nói chuyện rất khó khăn, lắp bắp nhưng Hoa Cương vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

"Anh Hoa Cương... tôi muốn..." Vân An nói chậm, giọng điệu cẩn thận và rụt rè, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Hoa Cương, chỉ dám cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thon dài, trông giống như một con thiên nga.

"Cô cũng muốn tranh vai nữ chính sao?" Hoa Cương hơi cúi đầu nhìn Vân An với hàng lông mi rung rinh vì căng thẳng. Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ chán nản.

Lại thêm một người chơi không biết điều, tưởng rằng tiếp cận NPC sẽ được bảo vệ. Đôi mắt đen sâu của Hoa Cương không mang theo chút cảm xúc, chỉ có một nụ cười nhẹ trên môi.

"Trước buổi diễn thứ ba, tôi sẽ luôn ở trong ký túc xá của đoàn kịch và không đi đâu. Nếu cô muốn luyện tập với tôi, sau buổi tập, tôi sẽ không có chuyện gì gấp, có thể giúp cô."

Vân An không ngờ tới điều đó. Hệ thống đã đơn giản kể lại cho anh câu chuyện của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》. @ThThanhHinVng

Đó là về một vị công tử giàu có, đẹp trai yêu một nàng tiên cá xinh đẹp vì tiếng hát của cô. Nàng tiên cá dùng ma pháp để biến đôi chân cá của mình thành hai chân người trong một thời gian ngắn và cùng chàng trai trải qua một hành trình lãng mạn trên biển.

Nhưng khi tàu cập bến, cô không thể theo chàng trai lên bờ và phải rời đi.

Chàng trai đau lòng vì sự ra đi không lời từ biệt của cô, thậm chí đã hủy hôn ước, thề sẽ tìm được cô và kết hôn với cô.

Nàng tiên cá cảm động trước tình yêu sâu sắc của chàng trai và đã hiến dâng giọng hát và yết hầu của mình để có thể biến thành người mãi mãi.

Không thể nói chuyện, cũng không thể hát nữa, nàng tiên cá gặp lại chàng trai nhưng họ lại phải đối mặt với rất nhiều khó khăn.

Kết cục câu chuyện là chàng trai từ bỏ mọi thứ để trở về biển cả cùng nàng tiên cá, sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Câu chuyện này giống như phiên bản hiện đại của《Nàng tiên cá》, nhưng đối với Vân An, những chi tiết đó không quan trọng.

Điều quan trọng là cả hai lần diễn trước của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》đều bị gián đoạn vì nữ chính gặp tai nạn chết trên sân khấu. Đây là một vai diễn nguy hiểm, Vân An không muốn dính líu.

Nhưng trước khi cậu kịp từ chối thì một giọng nói thô lỗ vang lên bên cạnh, và một bàn tay thô ráp mạnh mẽ nắm chặt cổ tay yếu ớt của Vân An. Cậu giật mình quay lại.

Đó là một người đàn ông mặc đồ bảo hộ lao động, vẻ mặt hung dữ nhìn Vân An, nhưng khi Vân An quay đầu lại, ánh mắt gã ta trở nên ngơ ngác.

Đôi mắt trong như pha lê của Vân An long lanh, ánh mắt lấp lánh sự bối rối. Cậu vô thức cắn môi đỏ mọng khiến đôi môi trắng nhợt lập tức hồng lên.Trông cậu như một bông hoa hồng nở rộ, đầy quyến rũ khiến người khác muốn hái.

"Vân An, em đứng đây làm gì vậy, hôm nay thật sự nguy hiểm lắm, để anh đưa em về nhà." Người đàn ông nói với vẻ cảnh giác, liếc mắt nhìn Hoa Cương, người đang tỏ vẻ lạnh lùng rồi kéo Vân An về phía sau mình để che chở. @ThThanhHinVng

Vân An ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt.

【 Hệ thống, gã là ai vậy? 】

Hệ thống ngừng một lát, cũng có chút ngạc nhiên.

【 Trình La Kinh, bạn trai của cậu trong phó bản, hai người có mối quan hệ rất tốt. 】

Vân An, người trước giờ vẫn còn đang cô đơn, tỏ vẻ bối rối, không tự chủ được mà nhìn về phía Trình La Kinh. Gã ta siết tay mạnh đến nỗi làm cổ tay Vân An đau nhói.

"La Kinh..." Vân An rụt rè gọi thử, mắt cụp xuống nhút nhát nói: "Tối nay tôi không về nhà, tôi muốn ở lại ký túc xá của đoàn kịch để ngủ."

Mặc dù không thể ở cùng phòng với Hoa Cương, nhưng chỉ cần được gần hắn một chút, Vân An cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Nếu đêm nay có ma quỷ tìm đến, cậu chỉ cần gọi to tên Hoa Cương. Khi Hoa Cương nghe thấy... chắc chắn sẽ đến cứu cậu, đúng không?

Trong lòng, Vân An tự khẳng định như thế và gật đầu. Hoa Cương nhìn có vẻ là người tốt, nhất định sẽ cứu cậu.

"Được rồi, để anh ở lại ký túc xá cùng em, anh cũng không về nhà." Trình La Kinh nói.

Vân An nhẹ nhàng đáp: "Được."

Sau khi tạm thời đối phó với Trình La Kinh xong, Vân An muốn tìm cách làm quen thêm với Hoa Cương nhưng khi quay lại, hắn đã rời đi từ lúc nào không biết.

Vân An cảm thấy thất vọng, cúi đầu ủ rũ, đứng im tại chỗ, trông như một đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.

Thấy Vân An tỏ ra buồn bã vì Hoa Cương, trong mắt Trình La Kinh lóe lên tia bất mãn nhưng nhanh chóng biến mất.

Bầu trời đã dần phủ đầy sao. Màn đêm lặng lẽ buông xuống từ bao giờ.

Vân An sau khi trải qua những sự việc kinh hãi này, cơ thể và tinh thần đều đã mệt mỏi. Cậu theo chỉ dẫn của hệ thống, cầm quần áo để đi đến nhà tắm công cộng đơn giản để tắm rửa và nghỉ ngơi.

Nhà hát đã tồn tại lâu đời, kiến trúc mang phong cách của thập niên 90. Dù đã được sửa chữa nhưng phần lớn chỉ là khu vực tầng một, nơi biểu diễn, còn tầng hai - khu ký túc xá, vẫn giữ nguyên trạng, chỉ có một vài chỗ được tu sửa sơ qua. @ThThanhHinVng

Phòng tắm công cộng nằm ở cuối hành lang tầng hai, bên trong có bốn gian phòng, dùng chung cho cả nam và nữ. Vì điều kiện còn sơ sài nên rất ít người ở lại ký túc xá. Khi Vân An cầm quần áo đến cửa phòng tắm, bên trong trống rỗng.

Nhưng khi cậu chưa kịp bước vào, một người đàn ông bất ngờ từ phía sau ôm chặt lấy cậu, như một con thú hoang phát tình ngửi ngửi cổ trắng nõn của Vân An.

Vân An hoảng loạn hét lên, cái rổ tắm trên tay cũng rơi xuống đất. Đôi mắt màu xanh nhạt nhanh chóng rưng rưng, cậu cố gắng giãy giụa và nói: "Anh là ai! Đừng chạm vào tôi!"

"Suỵt, Vân An, đừng sợ, là anh đây. Em không phải muốn tắm sao? Anh và em cùng tắm chung." Trình La Kinh nở một nụ cười dâm đãng, trong mắt đầy sự tà ác. Ôm trong lòng một cơ thể ấm áp mềm mại khiến gã cảm thấy như thể dù có chết dưới tay người đẹp, gã cũng cam tâm tình nguyện. Không ngờ hệ thống lại sắp đặt cho gã một NPC xinh đẹp như vậy để làm bạn gái.

Cho dù có phải chết, hắn cũng muốn vui vẻ trước đã!

Trình La Kinh hoàn toàn không nghĩ đến việc Vân An có thể là người chơi. Những người chơi đều biết rằng trong trò chơi sinh tồn này, ai càng đẹp thì càng dễ bị quỷ theo dõi. Những người đẹp bước vào trò chơi thường không thể sống sót qua nổi phó bản đầu tiên.

Với vẻ ngoài như Vân An, đáng lẽ ngay khi vừa vào phó bản, cậu đã bị quỷ hành hạ và ăn thịt mà chết rồi, làm sao có thể sống đến bây giờ được.

Vân An ra sức giãy giụa trước Trình La Kinh, thậm chí giọng nói còn pha lẫn sự nghẹn ngào vì hoảng sợ: "Anh đừng làm vậy!"

Cổ chiếc áo thun trắng của Vân An bị kéo xuống đến vai, lộ ra làn da mềm mịn, trắng nõn. Cổ dài trắng nõn của hắn lấm tấm mồ hôi, tỏa ra một hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể, cùng với khuôn mặt yếu đuối và đầy vẻ đáng thương càng làm Trình La Kinh thêm phấn khích.

Khi bị Trình La Kinh kéo mạnh vào phòng tắm, Vân An càng giãy giụa dữ dội hơn. Nhưng với thân hình nhỏ yếu, cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của Trình La Kinh, chỉ có thể tuyệt vọng bị kéo đi.

Bất ngờ, đèn trong phòng tắm công cộng tắt ngúm, trước mắt Trình La Kinh và Vân An trở nên tối đen. Cả hai đều ngạc nhiên, Trình La Kinh lơi lỏng tay đang nắm chặt Vân An.

"Có quỷ..." Tiếng nói run rẩy của Vân An vang lên trong bóng tối, nỗi sợ hãi bị kéo và nỗi sợ có quỷ cùng lúc ập đến khiến cậu run rẩy. @ThThanhHinVng

Trình La Kinh tức giận đẩy mạnh Vân An, ngoài mặt tỏ vẻ cứng rắn nhưng giọng nói đã yếu đi, "Đừng có nói bậy bạ!"

Vân An nhân cơ hội giãy giụa mạnh mẽ nhưng sức lực của Trình La Kinh quá lớn, cậu không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của người kia.

Giữa lúc giằng co, một tiếng động lớn vang lên, giống như ai đó đá mạnh vào cánh cửa phòng tắm, phát ra âm thanh nặng nề.

Tiếng động tuy không quá lớn nhưng đủ để khiến người nghe cảm thấy áp lực.

Ngay sau đó, đèn trong phòng tắm bỗng sáng trở lại.

Trong hoàn cảnh này bất ngờ sáng rực, Trình La Kinh nheo mắt lại để thích nghi với ánh sáng và theo bản năng buông tay Vân An ra.

Vân An ngẩng đầu nhìn về phía cửa, và người đang đứng đó không phải ai khác, chính là Hoa Cương.

Giống như tìm thấy người cứu tinh, nước mắt Vân An chảy càng nhiều hơn. Cậu loạng choạng chạy về phía Hoa Cương, trốn sau lưng hắn và khóc thút thít.

Thấy Hoa Cương xuất hiện, Trình La Kinh tỏ vẻ khó chịu, nhíu mày nói với giọng thiếu kiên nhẫn: "Tôi đang tắm chung với bạn gái của tôi, anh xen vào chuyện người khác làm gì?"

Hoa Cương nhìn cảnh Trình La Kinh kéo Vân An, có chút ngạc nhiên nhưng không còn vẻ dịu dàng như khi đối xử với Vân An trước đây. Hắn khoanh tay đứng dựa vào cửa, môi mím chặt, đôi mắt đen sâu như một hồ nước, nhìn lâu khiến người ta có cảm giác bị hút vào.

Dù không nói gì, Trình La Kinh cũng đã cảm thấy sự lạnh lẽo lan từ chân lên, khí thế giảm đi ba phần.

"Vân An là bạn gái anh, tôi không quản nhưng đạo diễn của đoàn kịch đã lập quy định, không được làm việc bậy bạ. Đây là điều cấm kỵ của đoàn kịch." Hoa Cương nói.

Mặt Trình La Kinh thay đổi vài lần, đủ loại cảm xúc lướt qua. Trong bối cảnh đầy quỷ quái này, cụm từ "điều cấm kỵ" thực sự chạm đến nỗi sợ của gã.

Gã hừ lạnh một tiếng, đẩy vai Hoa Cương ra rồi nhìn lướt qua Vân An đang trốn sau lưng Hoa Cương, mặt mày cậu tái xanh, gã không nói một lời mà bỏ đi.

Khi Trình La Kinh rời đi, Vân An mới run rẩy bước ra khỏi bóng dáng che chở của Hoa Cương.

"Anh Hoa Cương, cảm ơn anh." Giọng Vân An vẫn còn run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, chóp mũi cũng ửng đỏ, nhưng gương mặt lại trắng bệch như tuyết.

"Hoa Cương nhìn chằm chằm vào nửa bờ vai trần của Vân An, làn da trắng nõn giờ đây đầy những vết đỏ, dấu tích để lại do bị đối xử thô bạo. @ThThanhHinVng

"Anh Hoa Cương?" Vân An rụt rè gọi nhỏ.

Hoa Cương cúi xuống nhặt lên những đồ dùng tắm rơi vương vãi khắp nơi, trong đó có một chai sữa tắm, do lúc nãy bị giằng co nên nắp đã bị bật mở, sữa tắm màu trắng chảy ra khắp sàn, rõ ràng là không thể dùng lại được.

"Không sao, cô chờ tôi một lát." Hoa Cương rời đi một lát ngắn ngủi. Khi quay lại, hắn mang theo một chai sữa tắm mới toanh và đưa cho Vân An.

"Đồ mới, cô có thể dùng." Ánh mắt của Hoa Cương vẫn dừng lại ở cổ của Vân An, chiếc cổ nhỏ nhắn đến mức có thể nắm gọn chỉ bằng một tay và sau đó... bẻ gãy.

Nhận thấy ánh mắt đó, Vân An theo bản năng kéo lại cổ áo đang bị xộc xệch để che đi những dấu vết rồi khẽ nói: "Cảm ơn anh." @ThThanhHinVng


*Tác giả có chuyện muốn nói: 

Hoa Cương: Nắm đấm rất cứng!

🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro