Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Trường Trung học số 1 (21)

◎ Kỳ hạn cuối cùng ◎

Vân An cứng đờ cả người. Tờ giấy vừa nhận chưa kịp mở ra đã trở thành một gánh nặng khiến cậu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Theo bản năng, cậu quay đầu lại nhìn, gương mặt xa lạ của giám thị hiện lên đầy nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

Trong lòng Vân An hoảng hốt. Cậu hiểu rằng tờ giấy này, dù muốn hay không, cũng phải nộp lên.

Không còn cách nào khác, Vân An đành sợ hãi đưa tờ giấy lên, trong lòng vẫn không ngừng cầu nguyện, hy vọng nội dung trên tờ giấy không liên quan đến bài thi.@ThThanhHinVng

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của giám thị ngày càng nghiêm trọng, Vân An cảm thấy một dự cảm xấu dâng lên trong lòng, như thể một chậu nước lạnh vừa tạt vào cậu.

Cậu cầm chặt cây bút, tay đẫm mồ hôi lạnh. Gian lận trong thi cử là một tội rất nghiêm trọng, thậm chí còn nặng hơn cả việc không mặc đồng phục hay yêu sớm.

Cuộc đối thoại giữa Vân An và giám thị thu hút sự chú ý của nhiều thí sinh khác, làm gián đoạn sự tập trung của một số bạn.

"Ra ngoài cùng tôi." giám thị chính gõ lên bàn của Vân An, ra hiệu cho cậu đi ra ngoài. Vân An từ từ đứng dậy, liếc nhìn bài thi của mình vẫn chưa hoàn thành, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Thời gian thi cũng không còn nhiều, nhưng cậu vẫn còn nhiều câu chưa làm.

Giám thị chính dẫn Vân An đến một phòng học khác, lông mày nhíu chặt, giọng nói nghiêm túc: "Em học sinh này, ai đã ném tờ giấy này cho em?"

"Em... Em không biết." Vân An bối rối giải thích. "Em... Em thực sự không biết tờ giấy viết gì."

"Hừ." giám thị hừ lạnh, như thể đang chế giễu. "Tôi làm giám thị suốt 20 năm, trò gì chưa thấy qua? Em nói em không biết ai truyền tờ giấy cho em? Ai lại tốt bụng đến mức đưa đáp án cho em mà em không hay biết?"

"Em..." Vân An không biết nói gì thêm. Cậu hiểu rằng giám thị có lý nhưng thực sự cậu không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thấy Vân An còn cố gắng chối, giám thị ném tờ giấy lại vào tay cậu, lạnh lùng nói: "Tự mình xem đi."

Vân An mở tờ giấy ra. Ban đầu cậu nghĩ nó nhỏ, nhưng khi mở ra, tờ giấy trở nên lớn hơn và đầy ắp chữ viết đen, bao gồm các câu trả lời cho câu hỏi lựa chọn và điền vào chỗ trống.

Chữ viết rất đẹp, giống như chữ của một nữ sinh. Vân An nhìn chăm chú một lúc, cảm thấy có gì đó quen thuộc.

"Thưa thầy, em... em thực sự không biết gì cả. Em không có gian lận." Vân An cố gắng giải thích.

"Vẫn còn nói dối à?" Giám thị nổi giận: "Em nghĩ tôi không thể tìm ra ai là người đã truyền tờ giấy cho em sao? Giấy nháp của tất cả các thí sinh đều do trường phát, tôi sẽ kiểm tra từng người một."

Nói xong, Vân An bị giữ lại trong phòng, còn giám thị quay trở lại phòng thi để kiểm tra giấy nháp của các thí sinh.

Vân An lo lắng chờ đợi khoảng 10 phút thì thấy giám thị trở lại với vẻ mặt tức giận, miệng lẩm bẩm: "Thật là kỳ lạ."@ThThanhHinVng

Rõ ràng giám thị đã kiểm tra tất cả thí sinh, bài thi và giấy nháp, nhưng không tìm thấy ai có dấu hiệu gian lận. Các biện pháp an ninh trước khi vào phòng thi cũng rất nghiêm ngặt, không có ai mang theo bất kỳ mảnh giấy nào vào.

"Tôi nói cho em biết, dù đồng phạm của em có thoát lần này, họ cũng không thể trốn khỏi kỳ thi đại học được!" Giám thị tiếp tục cảnh cáo Vân An một cách nghiêm khắc.

Nghe giám thị nói, Vân An chợt nhớ ra tại sao cậu thấy chữ viết trên tờ giấy quen thuộc. Cậu đã thấy nó trước đây, trong nhật ký của Nam Tịch mà Trương Nguyệt Hoan đưa cho họ. Đó là chữ của Nam Tịch, tờ giấy này chính là do cô ta viết.

Vân An cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cậu thậm chí không dám nghĩ tiếp. Nam Tịch đã cố tình làm vậy, cô ta muốn hãm hại cậu.

"Gian lận chỉ lừa dối chính mình. Em gian lận bây giờ, liệu có thể làm thế trong kỳ thi đại học không?" Giám thị tiếp tục nhắc nhở. "Thay vì dựa vào mánh khóe để qua được bài thi, em nên dành thời gian học tập. Còn một tháng nữa đến kỳ thi đại học, cố gắng lên, thành tích của em vẫn có thể cải thiện."

"Thưa thầy, em biết... em sai rồi." Sau khi nhận ra tờ giấy do Nam Tịch cố tình ném cho mình, Vân An từ bỏ việc tranh cãi. Trường học sẽ không tìm ra "đồng phạm" của cậu, nên thay vì đôi co với giám thị, cậu quyết định nhận lỗi. Hiện giờ, còn 20 phút nữa là hết giờ thi, cậu vẫn có thể làm thêm vài câu.

"Hy vọng em thật sự hiểu mình sai." Giám thị nhìn thấy thái độ nhận lỗi của Vân An, lập tức dịu giọng lại. "Tôi còn phải tiếp tục giám sát thi. Em ngồi ở đây chờ cho đến khi kết thúc kỳ thi rồi mới quay lại phòng thi."

"Không..." Vân An hoảng loạn. Bài thi của cậu mới làm được một nửa, còn nhiều câu có giá trị điểm cao chưa làm xong.

"Không cái gì mà không! Em còn muốn quay lại làm bài à?" Giám thị nổi giận quát: "Dù em có quay lại làm bài xong cũng vô ích, hành vi gian lận của em sẽ bị báo cáo lên nhà trường và điểm môn này sẽ bị xử lý là 0."

Vân An như bị đánh một cú chí mạng, cậu sững người tại chỗ. Bị xử lý là 0 điểm? Vậy chẳng phải là cậu sẽ mất điểm của một môn và điểm tổng kết của cậu sẽ tụt xuống rất nhiều, cả xếp hạng lớp và khối cũng sẽ giảm mạnh.

Cuối cùng Vân An cũng hiểu rõ ý đồ của Nam Tịch. Một nụ cười cay đắng nở trên môi cậu. Nam Tịch thực sự đã "chăm chút" cho cậu, cô ta còn chuẩn bị kỹ càng đến thế.@ThThanhHinVng

Thiếu điểm của một môn thì tổng điểm sẽ không thể nào đọ lại với các bạn có điểm cao. Dù cho Vân An có thi tốt ở các môn khác thì trên đầu cậu vẫn mang một tội "gian lận."

Giống như Vu Du trước đây, dù có thế nào, Vân An cũng không thể thoát khỏi tình cảnh này.

Nhưng lần này, Vân An không còn quá sợ hãi nữa. Dù trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng cậu không hoảng loạn như trước. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh lại, hỏi giám thị: "Thầy ơi, việc thông báo gian lận... khi nào sẽ có?"

Giám thị có vẻ không chắc chắn, hỏi nhân viên phụ trách kỳ thi và đưa cho Vân An một câu trả lời chính xác.

Tất cả các hành vi gian lận trong kỳ thi sẽ được thông báo toàn trường và cũng sẽ được ghi vào hồ sơ cá nhân của học sinh. Không chỉ vậy, thông tin còn sẽ được thông báo cho phụ huynh. Tuy nhiên, tất cả việc này sẽ xảy ra sau khi điểm thi được công bố.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Vân An lập tức lại căng thẳng. Cậu nhớ rằng trước đó trường đã dán thông báo liên quan đến kỳ thi trên bảng thông báo, nhưng khi đó cậu chỉ liếc qua và không chú ý kỹ, dường như trên đó có ghi ngày công bố điểm thi.

Nếu không nhờ Hoa Cương, Vân An nghĩ có lẽ ngày công bố điểm thi chính là ngày mà Nam Tịch đã định sẵn để kết liễu cậu.

Nghĩ đến đây, Vân An không thể chờ thêm được nữa. Khi giám thị quay trở lại phòng thi, cậu lén lút đi xuống lầu, chạy thẳng đến bảng thông báo của trường.

Tầng 5 của khu dạy học chưa bao giờ yên tĩnh đến vậy, chỉ có tiếng viết sột soạt của các học sinh và tiếng lật bài thi. Khi xuống đến tầng 3, Vân An mới nghe được tiếng học sinh các khoá dưới và tiếng giảng bài của thầy cô.

Ra khỏi khu dạy học, Vân An chạy thẳng đến bảng thông báo bên sân thể dục. Dưới ánh nắng hè gay gắt, cậu chạy điên cuồng, cuối cùng cũng đến nơi và thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Đó là Nhậm Lê và Vu Du.

Họ cũng đang đứng bên bảng thông báo.

Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Nhậm Lê và Vu Du quay đầu lại. Cả ba người nhìn nhau, trên mặt ai cũng hiện lên vẻ căng thẳng không đúng lúc.@ThThanhHinVng

"Các cậu..." Vân An thở dốc nhìn hai người: "Các cậu... chẳng phải bây giờ đang thi sao?"

Nhậm Lê lắc đầu, mặt lạnh lùng nói: "Tôi và Vu Du đều vì một số lý do mà bị đưa ra khỏi phòng thi."

Vu Du nói rằng cô vừa mới bắt đầu thi được một chút thì đột nhiên đau bụng dữ dội, đau đến mức không thể viết nổi bài. Cô đành phải giơ tay xin giám thị cho ra ngoài đi vệ sinh.

Giám thị đồng ý nhưng khi Vu Du quay lại sau khi đi vệ sinh, cô bị thông báo không được phép quay lại phòng thi nữa vì đã ra ngoài.

Lúc đó bài thi vừa mới bắt đầu, Vu Du mới chỉ làm được vài câu trắc nghiệm. Dù cô có van xin bao nhiêu, giám thị cũng không thay đổi quyết định, chỉ nói rằng đó là quy định.

Cùng lúc đó, Vu Du gặp Nhậm Lê, người cũng bị đưa ra khỏi phòng thi. Tuy nhiên, khác với cô, Nhậm Lê được giáo viên dìu ra vì cậu bị đau đầu dữ dội ngay sau khi bài thi bắt đầu, đến mức cầm bút cũng không nổi.

Nhóm giám thị đã đưa Nhậm Lê đến phòng y tế, Vu Du cũng đi theo. Nhưng ngay khi đến phòng y tế, cơn đau đầu của Nhậm Lê bỗng dưng biến mất. Vu Du đề nghị Nhậm Lê thử quay lại phòng thi xem sao và đúng như dự đoán, ngay khi cậu đến gần phòng thi, cơn đau đầu lại xuất hiện.

Một người đau bụng, một người đau đầu, cả hai đều không thể tiếp tục làm bài. Nhậm Lê và Vu Du nhận ra có điều gì đó không bình thường, họ đoán rằng đây là trò của Nam Tịch, cùng chung ý nghĩ với Vân An. Thế nên, hai người đã chạy đến bảng thông báo để xem ngày công bố điểm thi.

Khi biết Vân An bị đuổi khỏi phòng thi vì gian lận, Vu Du rất ngạc nhiên, nhất là khi nghe nói tờ giấy đó do Nam Tịch viết, cô càng sốc hơn.

"Có vẻ như Nam Tịch đã đặt cho chúng ta thời hạn cuối cùng, đó là ngày công bố điểm thi của kỳ thi này. Chúng ta phải tìm ra kẻ đã ăn cắp đôi giày múa đỏ của Nam Tịch trước khi đến ngày công bố điểm thi, nếu không chúng ta sẽ chết vào ngày đó." Nhậm Lê nói.

Vân An tiến lại gần bảng thông báo để xem thông tin về kỳ thi. Trên đó ghi rõ ràng rằng điểm thi sẽ được công bố vào ngày hôm sau khi kỳ thi kết thúc.@ThThanhHinVng

Kỳ thi diễn ra trong hai ngày, tức là điểm sẽ được công bố vào ngày thứ tư. Thời gian còn lại cho họ thực sự quá ít.

Vu Du căng thẳng đến mức nói chuyện lắp bắp, mặc dù hiện tại họ không hoàn toàn vô vọng, nhưng manh mối cũng không nhiều. Người bị nghi ngờ nhất lúc này là Nghiêm Vũ nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng.

"Giờ làm sao đây..." Vu Du lo lắng đến mức mắt đỏ hoe: "Nếu không tìm ra kẻ trộm, chúng ta sẽ chết mất."

"Phải trước kỳ thi." Vân An và Nhậm Lê đồng thanh nói. Nếu họ không tham gia kỳ thi tiếp theo, e rằng Nam Tịch sẽ ra tay trước thời hạn.

Nhưng mà... Vân An nhìn quanh một lượt, nghi ngờ hỏi: "Sao không thấy tiểu Thanh nhỉ?"

Nếu ngày công bố điểm thi là hạn cuối của họ thì tất cả người chơi chắc chắn sẽ phải có mặt. Nếu Trần Thanh Lâm đã phát điên thì tại sao tiểu Thanh ở lớp Ba lại không xuất hiện?

Vân An nhớ rõ, khi cậu rời khỏi lớp học cũng không thấy ai trên hành lang.

Nghe Vân An nói, Vu Du và Nhậm Lê đều có biểu cảm thay đổi nhưng rất nhanh họ trở lại bình thường.

"An An đang tìm ai đó? Đang tìm ta à?" Tiếng của Hoa Cương đột nhiên vang lên. Vân An kinh ngạc quay đầu lại rồi thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Hoa Cương.@ThThanhHinVng


* Tác giả có lời muốn nói:

Hoa Cương: Thi cử có gì vui đâu, chẳng bằng ở bên vợ yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro