Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Toà nhà 5 tầng (82)

◎ Chuyện cũ không thể thay đổi ◎

Dưới sự dịu dàng an ủi của Hoa Cương, Vân An dần bình tĩnh lại. Khi tỉnh táo hơn, cậu mới chợt nhận ra một chút ngượng ngùng.

Phòng bệnh này là phòng tám người, bên trong còn có những bệnh nhân khác. Vừa rồi cậu khóc lóc, bám víu vào người khác như vậy, chắc chắn đã bị mọi người thấy hết.

Giờ phút này, Vân An hận không thể giả vờ bất tỉnh rồi cuộn người lên giường. Nhưng đột nhiên, cậu nhớ ra một chuyện quan trọng hơn!

Trần Phương đâu? Bà ấy thế nào rồi?@ThThanhHinVng

Hoa Cương chỉ về phía chiếc giường bên cạnh được bao quanh bởi rèm xanh. Giường của Trần Phương ở ngay bên cạnh Vân An.

Xuống giường kéo rèm ra, Vân An nhìn thấy Trần Phương đang nằm mê man trên giường bệnh.

Hoa Cương đứng dựa vào mép giường, khoanh tay nhìn lướt qua Trần Phương đang nằm, giọng nói hờ hững: "Người không sao, chỉ là bị hoảng sợ quá độ. Ta đã cho bà ta bất tỉnh để tránh gây phiền phức."

Làm cho bất tỉnh? Vân An kinh ngạc tròn mắt nhìn, không ngờ còn có cách như vậy.

Ngẩn người nhìn Trần Phương đang mê man trên giường, Hoa Cương lại hiểu lầm ý của Vân An, tưởng rằng cậu muốn đánh thức Trần Phương. Dù sao bây giờ cũng là cơ hội tốt để hỏi chuyện và làm rõ mọi thứ, vì những người chơi khác và các NPC quan trọng đều chưa đến, trong phòng chỉ có Vân An, Hoa Cương và Trần Phương. Những người khác chỉ là những nhân vật không quan trọng.

Hoa Cương khẽ cử động ngón tay, Trần Phương nhíu mày, giãy giụa trong cơn mơ một lát, sau đó từ từ mở mắt.

Bà dường như vẫn còn hoảng sợ bởi cảnh tượng kinh hoàng ở nhà xác, vừa tỉnh lại đã bắt đầu hét lên. Vân An còn chưa kịp nói gì thì Hoa Cương, bị tiếng hét làm phiền, lập tức đi tới phía sau Trần Phương, đánh một cú vào sau cổ bà. Tiếng hét đột ngột im bặt, người ngã xuống giường, chỉ tỉnh táo được năm giây.

Hoa Cương nhếch cằm lên, như muốn nói với Vân An rằng: "Em xem, ta không cố ý đánh ngất bà ta, chỉ là bà ta quá không kiểm soát được."

Vân An có chút đau đầu. Cậu muốn nhân lúc Kim Tử Ngâm và những người khác chưa tới để nói chuyện riêng với Trần Phương.

Không phải vì Vân An không tin Kim Tử Ngâm hay Hạ Uyển, mà là vì trong lòng cậu vẫn canh cánh một chuyện, cần phải xác nhận với Trần Phương. Và chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Cậu không quên ở nhà xác lúc đó, khi bà cố xuất hiện, Trần Phương trong trạng thái sắp chết đã hét lên những lời cầu xin, nói rằng những tội lỗi đó không phải do bà làm, cầu xin bà cố tha cho mình.

Lúc đó tình huống quá cấp bách, Vân An không kịp suy nghĩ kỹ. Nhưng bây giờ, khi hồi tưởng lại, cậu chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Nếu thật sự giống như cậu nghĩ thì...@ThThanhHinVng

Thấy Vân An kiên trì, Hoa Cương không còn cách nào khác, đành phải làm cho Trần Phương tỉnh lại một lần nữa.

Lần này, Trần Phương còn chưa kịp hét lên thì Vân An đã bước lên trước. Một khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến bà không khỏi bị thu hút. Ít nhất, bà đã im lặng, chỉ thở hổn hển và nhìn hai người trước mặt với ánh mắt hoang mang.

Xét thấy Trần Phương vẫn còn đang trong trạng thái tinh thần không ổn định, Vân An cố gắng để mình trông thật dịu dàng, hiền lành, tốt nhất không nên kích thích thêm vào dây thần kinh yếu ớt của bà.

"Trần Phương, bà an toàn rồi." Vân An nở một nụ cười nhẹ. "Chúng ta đang ở bệnh viện, cả hai đều không sao."

Trần Phương do dự nhìn Vân An, rồi lại nhìn "nhóc thỏ trắng" nhỏ bé này phía sau là "con sói xám" hung dữ Hoa Cương. Nuốt nước bọt, bà nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn."

Bà biết rằng nếu không có Vân An, e rằng bà đã không thể sống sót ở nhà xác.

"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi bà." Vân An nói: "Bà cần phải trả lời tôi."

Đây không phải là một lời thương lượng. Trần Phương nghe ra được, lập tức căng thẳng.

Bà không sợ Vân An nhưng lại sợ Hoa Cương, người như hổ rình mồi phía sau cậu. Trần Phương không hề nghi ngờ rằng nếu bà dám không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, giây tiếp theo Hoa Cương sẽ bẻ gãy cổ mình, dù bây giờ hắn trông có vẻ nhã nhặn, lịch sự. Nhưng ai biết được phút tiếp theo hắn có thể phát điên hay không?

Nhớ lại những "lời lẽ điên loạn" mình nói ở nhà xác, Trần Phương chỉ muốn tự vả mình mấy cái. Chắc chắn Vân An đã phát hiện ra điều gì đó. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, đầu óc Trần Phương nhanh chóng hoạt động, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất nếu Vân An hỏi đến...

"Chiếc vòng cổ trên cổ bà là lấy được từ lúc nào?" Vân An bất ngờ hỏi một câu không liên quan khiến Trần Phương hoàn toàn bất ngờ. Bà ngơ ngác trong vài giây rồi theo bản năng nắm lấy chiếc vòng cổ màu đỏ đã mờ đi không ít.

Sao đột nhiên hỏi đến vòng cổ? Không chỉ Trần Phương ngẩn người, mà ngay cả Hoa Cương cũng nhướng mày. Nhưng ngay lập tức, như thể nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ cười, ánh mắt nhìn Vân An mang theo một chút tán thưởng.

Hắn nghĩ thầm: Bé nô lệ của hắn thông minh hơn hắn tưởng nhiều.

"Tôi nhớ lần trước ở bệnh viện gặp quỷ, bà nói với chúng ta rằng sợi dây chuyền này là thứ bà cầu được để hộ thân sau khi ba bà qua đời." Vân An xác nhận lại với Trần Phương: "Tôi nói không sai chứ?"

Vân An nhắc đến, Trần Phương lập tức nhớ lại. Đúng vậy, lúc đó trong cơn hoảng loạn, bà đã nói như vậy với Vân An.@ThThanhHinVng

Trần Phương gật đầu, co rúm người lại, siết chặt lấy sợi dây chuyền, như thể sợ rằng Vân An và những người khác sẽ cướp nó đi.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Vân An cảm thấy trong lòng đã rõ ràng, như thể vừa hiểu ra điều gì đó. Ánh mắt nhìn Trần Phương trở nên phức tạp. Cậu khẽ cử động môi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng thật nhẹ.

"Sợi dây này là của bà, tôi sẽ không cướp. Dù có muốn cướp, tôi tin rằng cũng không thể cướp được." Vân An nói một cách đầy ẩn ý.

Trần Phương nhíu mày, chưa kịp hiểu rõ ý tứ của Vân An thì cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Người đến thăm là Kim Tử Ngâm cùng với Mao Tử và những người khác. Vân An không kịp phản ứng, ý nghĩ đầu tiên của cậu là không thể để Trần Phương trong trạng thái này đối mặt với những người chơi khác. Nếu không, rất có khả năng bà sẽ gặp nguy hiểm.

Do đó, Vân An bắt chước Hoa Cương, giơ tay lên đánh vào sau cổ Trần Phương, định làm bà bất tỉnh.

Bị "tập kích" bất ngờ, Trần Phương ngẩn người. Phát hiện mình không ngất đi, Vân An cũng sững sờ. Hai người nhìn nhau và ngay sau đó, cảm giác đau nhói truyền đến khiến Trần Phương ôm cổ, đau đớn khóc lớn.

Điều này khiến Vân An hoàn toàn bối rối, không biết làm gì, đành ngước mắt cầu cứu Hoa Cương.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoa Cương cố nhịn nhưng cuối cùng không thể, quay lưng lại và cười đến mức cả người run rẩy.

"Tôi không nói gì cả! Đừng đánh tôi nữa!" Trần Phương cắn răng nói, cố chịu đau.

Thực ra bà cũng chẳng có gì để nói. Cảnh tượng đáng sợ ở nhà xác khi bà bị kéo vào đó đã khắc sâu vào tâm trí, có lẽ cả đời này cũng không thể quên được. Ngay khi bị kéo đi, bà đã ngất xỉu và khi tỉnh dậy thì đã ở nhà xác. Làm thế nào bà được cứu ra, bà thực sự không biết.

Kim Tử Ngâm, Hứa Vi Đồng và Mao Tử bước vào và nhìn thấy cảnh Trần Phương ôm cổ nước mắt lưng tròng, còn Vân An thì bối rối. Trong khi đó, Hoa Cương cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc nhưng không ngừng cười.

Ba người vừa vào phòng gần như có dấu chấm hỏi treo lơ lửng trên đầu.

Sau khi đơn giản hỏi thăm, Trần Phương chỉ có thể kể lại rằng mình đi lấy nước ấm, sau đó mắt tối sầm lại. Tỉnh dậy thì đã bị nhốt trong ngăn lạnh của nhà xác. Nếu không nhờ Vân An đến kịp thời, bà đã chết vì bị đông lạnh hoặc bị bán làm vật hy sinh cho nghi thức minh hôn.

Ngoài điều này ra, Trần Phương không cung cấp thêm được thông tin gì hữu ích.

Vân An vừa mới tỉnh lại không lâu, nhờ có Hoa Cương đến kịp thời nên cậu không bị thương nặng. Chỉ cần nghỉ ngơi là được.@ThThanhHinVng

Kim Tử Ngâm đưa Vân An về nhà. Trên đường, Vân An suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói ra suy đoán của mình về thân phận của Trần Phương. Cậu chỉ dặn dò Kim Tử Ngâm chăm sóc tốt cho Lâm Thế Cường.

Sự thật ẩn giấu sau màn sương mù đang dần được hé lộ trước mắt Vân An. Cậu vẫn cần xác nhận một điều cuối cùng.

Về đến nhà thì trời đã tối. Điều làm Vân An bất ngờ là Lâm Chi Phương vẫn đang ở nhà bà ngoại chờ cậu. Chỉ khi thấy cậu về, bà mới rời đi.

Nhìn cảnh tượng này, Vân An cảm thấy lòng tràn đầy cảm kích. Ngược lại, Lâm Bội Nga khi thấy Vân An được Kim Tử Ngâm đưa về, mặt tái nhợt đi vì kinh ngạc.

Kim Tử Ngâm đưa Vân An về xong thì rời đi. Ông ngoại sau khi xem TV một lát cũng vào phòng ngủ, để lại Vân An và Lâm Bội Nga trong phòng khách, bầu không khí mang theo chút căng thẳng, như báo hiệu cơn bão sắp đến.

"An An, con cũng mệt rồi, cả ngày hôm nay đã đủ lăn lộn, về phòng nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Bội Nga nói.

Vân An ngồi trên ghế sô pha, không đứng dậy. Từ lúc cậu trở về, Lâm Bội Nga không hỏi một lời nào về chuyện cậu bị thương hay chuyện gì đã xảy ra ở bệnh viện. Bà chỉ giục cậu về phòng nghỉ.

"Bà ơi, bà không tò mò sao?" Vân An nghiêm túc nhìn Lâm Bội Nga: "Con bị thương như thế nào?"

Như thể nhận ra quyết tâm của Vân An đêm nay, Lâm Bội Nga im lặng một lát rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

"Vậy An An bị thương như thế nào?" Lâm Bội Nga hỏi, giọng có phần cứng nhắc.

Vân An cúi đầu: "Vì cứu người."

"Cứu Trần Phương, bà út. Hôm nay bà bị trói trong nhà xác bệnh viện, suýt nữa bị bán làm vật hi sinh cho nghi thức minh hôn." Vân An nói: "Nếu không có con, bà đã chết."

Lâm Bội Nga im lặng, vẻ mặt hoàn toàn không hề vui vẻ.

Vân An nhìn ra được điều đó, cố ý hỏi: "Con cứu người, bà không vui sao?"

Lâm Bội Nga ngừng lại một chút rồi nói: "Nhưng con bị thương. Vì loại người như bà ta mà bị thương, không đáng."

Trần Phương chết không đáng tiếc. Nhưng vì cứu bà mà khiến đứa cháu ngoan của mình gặp nguy hiểm, Lâm Bội Nga không thể vui nổi.

"Bà ngoại, bà đoán xem ai muốn giết bà ấy?" Vân An hỏi.@ThThanhHinVng

Lần này, sắc mặt của Lâm Bội Nga thay đổi. Ánh mắt bà trống rỗng, nhìn chằm chằm phía trước như mất hồn. "Bà không biết."

"Bà không thể không biết." Vân An nói, ánh mắt bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy Lâm Bội Nga co rúm người lại, tim cậu không khỏi thắt lại.

Hai người đang thăm dò lẫn nhau, nhưng tình hình đang tiến triển theo hướng mà Vân An không muốn thấy.

Nhìn thấy Lâm Bội Nga im lặng, Vân An gượng cười: "Gần đây trong nhà xảy ra chuyện, mọi người đều nói là bà cố trở về trả thù. Hôm nay con đã thấy bà cố."

Lâm Bội Nga giật mình quay đầu nhìn Vân An, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dường như bà không ngờ Vân An lại gặp được bà cố.

Lần này, Lâm Bội Nga thực sự hoảng hốt. Bà ngồi xuống cạnh Vân An, đưa tay định kiểm tra cơ thể cậu: "Sao lại gặp bà ấy? Con bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Con làm thế nào mà thoát được?"

Những câu hỏi liên tiếp của bà giống như pháo liên thanh, không dứt, trên mặt hiện rõ sự lo lắng không thể che giấu được.

Vân An lắc đầu để trấn an tâm trạng của Lâm Bội Nga, tỏ vẻ mình không có việc gì. Cậu nghiêng đầu nhìn Lâm Bội Nga, cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt của bà rồi hỏi: "Bà vừa rồi cảm thấy con nhìn thấy người nào vậy?"

Lâm Bội Nga lại lần nữa im lặng. Bà nhớ lại lúc mình bị Vân An kéo tay giữ lại và ngồi xuống sofa lần nữa.

Không cần Lâm Bội Nga mở miệng, chỉ từ sự im lặng của bà cùng những biểu hiện khác thường suốt mấy ngày qua, Vân An cũng đã tìm được đáp án.

"Con hà tất phải xen vào những chuyện này làm gì?" Khi Vân An nghĩ rằng Lâm Bội Nga sẽ tiếp tục im lặng mãi, bà đột nhiên lên tiếng. Bà thở dài, vuốt mái tóc mềm mại của Vân An, ôm cậu vào lòng như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu: "Con là tiểu bối, những chuyện này con không cần phải lo. Con muốn kết quả gì, bà sẽ giúp con đạt được."

Được bà ôm vào lòng, ngửi thấy hương thơm quen thuộc và ấm áp từ bà, mắt Vân An chớp chớp rồi bỗng đỏ hoe.

Dù đây là một phó bản đáng sợ nhưng ở nơi này, Vân An cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà trước đây cậu chưa từng cảm nhận.

Trong thế giới thực, tuy chú và bác đối với cậu rất tốt, nhưng họ quá bận. Một tháng về thăm Vân An hai lần đã là may mắn, muốn gặp mỗi tuần hay mỗi ngày thật sự là điều xa vời.

Nhưng ở nơi này, dù chỉ vài ngày ngắn ngủi, ba mẹ tạm biệt ra đi vẫn hết lòng quan tâm cậu, ông bà ngoại yêu thương cậu hết mực, đặc biệt là bà ngoại. Cuối cùng, Vân An hiểu cảm giác được nâng niu, yêu chiều, được người ta sợ mình tổn thương mà bảo bọc.@ThThanhHinVng

Bà ngoại dốc lòng vì cậu, luôn che chở cậu. Có lẽ nói ra sẽ chẳng ai hiểu, ngay cả bản thân Vân An cũng thấy điều đó kỳ lạ. Nhưng cậu thực sự nảy sinh tình cảm với một NPC trong phó bản này.

Bà ngoại giống như thân nhân thực sự của cậu.

Dựa vào lòng bà, Vân An làm nũng, giọng cậu nghẹn ngào mang theo chút tiếng nức nở: "Giống như bà vẫn luôn chăm sóc con, con cũng muốn giúp bà."

Hai người như đang chơi trò đoán ý, chẳng ai phá vỡ tấm rèm mỏng giữa họ.

Lâm Bội Nga cười khẽ, Vân An nằm trên đùi bà, bà nhẹ nhàng xoa đầu cậu, vỗ về sự mệt mỏi.

"An An, bà hiểu tấm lòng của con, nhưng bà không cần con giúp." Lâm Bội Nga cúi xuống nhìn Vân An. Giờ phút này, ánh mắt cậu dõi theo bà, cái cảm giác quen thuộc lại ùa về. Đôi khi ánh mắt Lâm Bội Nga nhìn cậu không giống như đang nhìn cậu, mà như đang xuyên qua cậu để nhìn một người khác.

"Từ nay về sau, không cần cứu bất kỳ ai trong Lâm gia. Con chỉ cần bình an mà sống, đó đã là tâm nguyện lớn nhất của bà rồi." Lâm Bội Nga nói: "Hứa với bà nhé?"

Vân An mím môi, bướng bỉnh nhìn bà: "Cả bà sao?"

"Cả bà." Lâm Bội Nga trả lời dứt khoát, không chút do dự, như thể đáp án này đã tồn tại sẵn trong đầu bà, không cần suy nghĩ thêm.

Nước mắt bất giác lăn dài, thấm ướt những lọn tóc đen bên thái dương, Vân An âm thầm khóc.

Đây không phải là kết quả cậu mong muốn.

"Con không làm được." Vân An nghẹn ngào nói. "Không cần có cái thời khắc như vậy, được không? Bà ơi, coi như con cầu xin bà có được không?"

"Đứa trẻ ngốc." Hôm nay, Lâm Bội Nga thật dịu dàng. Bà mỉm cười, như thể đã xem nhẹ sinh tử. Đến cả những nếp nhăn trên khóe mắt cũng mang theo dấu vết của sự bình thản:

"Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, con phải học cách buông tay."

"Đời người của con còn rất dài. Rất ít người có thể đồng hành cùng con suốt cả cuộc đời. Hầu hết thời gian, con phải tự mình bước đi. Ngay cả bà, cũng chỉ là người qua đường trong cuộc đời con mà thôi." Lâm Bội Nga nói: "Nếu thật sự đến giây phút đó, đừng vì bà mà đau buồn, An An. Chỉ cần nhớ rằng bà đã từng tồn tại là đủ. Bà sẽ luôn phù hộ cho con, con chỉ cần bước tiếp, đừng bao giờ ngoảnh lại."

Nước mắt Vân An như dòng sông vỡ đê, lau mãi cũng không hết. Lâm Bội Nga mỉm cười, dùng khăn giấy lau nước mắt cho cậu: "Đã chuẩn bị vào đại học rồi, sao còn khóc như trẻ con thế này?"

Vân An lắc đầu, nhắm mắt lại nhưng nước mắt vẫn chảy không ngừng.@ThThanhHinVng

Để chuyển hướng sự chú ý của Vân An, Lâm Bội Nga nghĩ ngợi rồi hỏi: "An An có muốn nghe bà kể chuyện không?"

Vân An tự mình lấy giấy lau nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Lâm Bội Nga dựa lưng vào sofa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người bà, phác họa một dáng hình dịu dàng. Vân An ngẩng đầu nhìn bà, chỉ cảm thấy trên người bà toát ra ánh hào quang của tình mẫu tử. Cậu mấp máy môi, đôi mắt đỏ hoe, lại thấy lòng muốn khóc.

Đêm nay, Lâm Bội Nga kể cho Vân An nghe câu chuyện về một cô gái thôn quê.

Cô gái ấy sinh ra trong một gia đình vô cùng nghèo khổ. Trẻ con ở nông thôn, từ khi biết đi đã phải giúp ba mẹ làm việc. Cô gái thôn quê cũng không ngoại lệ.

Cô sinh ra vào một thời kỳ không tốt, khi đất nước còn trong những năm tháng loạn lạc. Từ khi còn nhỏ, cô đã phải cùng ba mẹ và những người lớn trong thôn chạy trốn khỏi những kẻ ngoại lai mang theo vũ khí. Họ phải chạy lên núi và trốn đến bảy ngày mới có thể quay về. Khi về đến nhà, số gạo ít ỏi trong nhà cũng không còn sót lại chút nào.

Cả nhà ba người phải dè sẻn ăn uống, sống trong cảnh đói khát.

Nhưng dù vậy, cô gái ấy cũng không cảm thấy cuộc sống của mình quá tồi tệ. Cô có ba mẹ, hạnh phúc hơn rất nhiều so với những đứa trẻ trong thôn không còn người thân.

Cô biết những đứa trẻ ấy mồ côi ba mẹ vì họ bị những kẻ ngoại lai cầm vũ khí giết chết. Những đứa trẻ lớn hơn một chút phải đi ăn xin, những đứa nhỏ hơn chỉ có thể chết đói. Nhưng dù là trẻ lớn hay nhỏ, phần lớn đều chết, vì thời đó mỗi nhà đều có con cái của riêng mình, ngay cả con mình còn không nuôi nổi, làm gì có lương thực để cứu tế những đứa trẻ mồ côi ấy.

Nhà mẹ đẻ của cô gái ấy chỉ có mình cô nên điều kiện có phần khá hơn. Thỉnh thoảng, nhà cô có thể san sẻ chút thức ăn cho những đứa trẻ không còn ba mẹ.

Có đôi khi hàng xóm trong thôn nhìn thấy cảnh đó lại hay nói những lời châm chọc: "Cho ăn cũng phí của, mấy đứa nhỏ đó nuôi không lớn, ăn vào bụng bọn nó thà để lại cho mình còn hơn."

Cô gái lúc đó ngây thơ, mờ mịt, không hiểu những lời này có ý gì nhưng cô nhìn thấy mẹ mình – một người phụ nữ nhỏ bé, gầy gò, thân hình như chỉ cần cơn gió thổi qua là sẽ đổ, nhưng thần sắc lại rất kiên nghị, không để những lời thị phi ấy lọt vào tai.

Cô ấy giống mẹ, là một đứa trẻ cần cù, chịu khó, không hề yếu đuối, rất hiểu chuyện. Không lâu sau, mẹ cô đã mang thai và sinh ra một em trai.

Em trai lớn lên giống ba, cô gái cảm thấy hơi xấu, nhưng chưa bao giờ nói ra. Tuy nhiên, dần dần cô cũng có những phiền muộn của mình: ba có phần thiên vị em trai hơn.

Nhưng may mắn là mẹ không như vậy, bà luôn đối xử công bằng.@ThThanhHinVng

Liên tiếp những năm sau đó, cô gái nhìn thấy bụng mẹ cứ như quả bóng, cách một năm lại to lên. Mỗi lần bụng mẹ to lên, cô biết trong bụng mẹ lại có thêm một em trai hoặc em gái của mình.

"Kỳ thật, cô bé này không chỉ có bảy chị em." Lâm Bội Nga nhẹ nhàng vuốt tóc Vân An, trong ánh mắt mang theo chút hoài niệm và thương cảm: "Là tám chị em."

"Hả?" Vân An ngạc nhiên. Cậu mơ hồ nhớ rằng Lâm Thế Cường từng nhắc qua chuyện này, nhưng chỉ là một câu nói thoáng qua.

Cô gái thôn quê từng có một cô em gái, theo thứ tự trong gia đình thì là con thứ ba. Em gái nhỏ lớn được ba tuổi, một lần bị sốt cao, mẹ ôm em suốt nửa đêm chạy đến nhà một thầy thuốc ở thôn để chữa bệnh. Thầy thuốc không có cách trị, nói rằng phải lên trấn trên mới được.

Từ làng đến trấn trên thì xa lắm.

Cô gái nhớ rất rõ, ba chọn gánh gạo mang ra trấn trên bán, từ nhà đến trấn trên mất khoảng hai đến ba tiếng đi bộ.

Mẹ ôm trong lòng em gái đang sốt cao đến đỏ cả người, cô bé nghe thấy ba nói: "Thầy thuốc đã kê thuốc, uống xong mà khỏi thì tốt, không thì coi như đứa bé này mệnh ngắn."

Nhưng mẹ không đồng ý. Bà kiên quyết mang con gái đi trấn trên để khám bệnh, mặc cho chồng ngăn cản, bà sẵn sàng một mình đi suốt nửa đêm.

Ba không còn cách nào khác, ông không yên tâm để mẹ đi một mình vào ban đêm, mà nhà cũng không thể không có người. Cuối cùng, ông một mình mang em gái đi bệnh viện.

Đêm đó, cô gái thức trắng, đếm thời gian. Đến khi trời tờ mờ sáng, cô đoán rằng ba chắc hẳn đã đưa em gái đến trấn trên.

Mẹ cũng thức trắng đêm, bà lo lắng, chờ đợi. Đến giữa trưa, khi mặt trời đã lên cao, ba mồ hôi đầm đìa trở về nhưng chỉ có một mình, không có em gái.

Mẹ như hiểu ra điều gì, bà ngã khuỵu xuống đất, òa khóc nức nở.

Cô gái sợ hãi, run rẩy nấp sau cánh cửa gỗ mỏng, nhìn ba và mẹ ôm đầu khóc nức nở. Cô nghe thấy ba nói, tối qua khi chưa kịp đến trấn trên, giữa đường, em gái đã không qua khỏi.

Sợ mẹ và các con ở nhà buồn đau, trên đường về, ba tìm một sườn đồi nhỏ, đào một cái hố nhỏ để chôn em gái.

Những đứa trẻ chết yểu không được chôn vào phần mộ tổ tiên nên em gái nhỏ chỉ có thể được chôn bên ngoài.

Cô gái thấy mẹ tinh thần suy sụp rất lâu, mãi đến khi bụng mẹ lại một lần nữa to lên, bà mới lấy lại tinh thần.

"Con có biết điều đầu tiên mà cô ấy nghĩ đến sau khi biết em gái đã chết là gì không?" Lâm Bội Nga vừa cười nhạt vừa hỏi, ánh mắt như ngấn lệ.@ThThanhHinVng

Trong đầu Vân An lướt qua nhiều suy nghĩ: Trọng nam khinh nữ? Hay có lẽ em gái không thực sự chết, mà bị ba bỏ lại bệnh viện?

Cậu lắc đầu, nhìn Lâm Bội Nga.

"Là cô ấy nghĩ mình không được phép ốm." Lâm Bội Nga dù miệng đang cười, nhưng ánh mắt đã ngân ngấn nước. "Ốm sẽ chết, mà chết rồi thì sẽ không còn ai nhớ đến mình."

Em gái nhỏ chỉ mới ba tuổi, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, chớp chớp như biết nói, còn hay gọi bà là "chị ơi" bằng giọng trẻ con non nớt. Vậy mà chỉ vì một cơn sốt cao, em đã không còn nữa.

"Trước đây, cô ấy không hiểu, nhưng lớn lên rồi, cô mới hiểu. Không đưa em gái đến trấn trên khám bệnh không phải vì trọng nam khinh nữ, cũng không phải vì trấn trên quá xa mà vì nghèo."

Những gia đình nghèo lấy đâu ra tiền mà đưa con đến bệnh viện tốt để chữa bệnh. Ở thời đó, sinh con dễ hơn kiếm tiền.

Hầu như nhà nào cũng có bốn, năm đứa con. Trẻ nhỏ ốm thì chỉ dùng thuốc dân gian để trị, trị không được thì cũng đành chịu. Trẻ mất đi, tuy đau lòng, nhưng nỗi buồn cũng chỉ là tạm thời, vì vẫn có thể sinh thêm đứa khác. Đứa trẻ sinh ra sau đó chưa chắc đã chết yểu.

Nhưng may mắn là mẹ và ba cô sau này gặp vận may, những em trai em gái sinh sau đó đều khỏe mạnh, bình an lớn lên.

Cô đến tuổi đi học, vào ngôi trường tiểu học tồi tàn trong thôn.

Đi học mệt quá, cô gái nghĩ. Cô chẳng muốn học chút nào. Ban ngày phải đi học, tan học về lại phải giúp ba mẹ làm việc đồng áng, sau đó vào bếp nấu cơm, còn phải chăm sóc các em trai, em gái. Cô cảm thấy mình mỗi ngày đều mệt như một con chó.

Không, chó còn nhàn nhã hơn cô.

Nhưng dù cô gái ấy có muốn học, cũng không có cơ hội để học. Ba mẹ cố gắng cho cô học xong lớp 3 tiểu học để không phải mù chữ, đó đã là mục tiêu lớn. Đến bây giờ, trình độ học vấn của cô vẫn chỉ dừng lại ở lớp 3 tiểu học.

Không đi học nữa, cô bé bắt đầu vất vả hơn trong công việc đồng áng. Cô còn học may vá từ chị hàng xóm. Cô ấy có đôi tay rất khéo, trong thời kỳ chưa có máy may, cô đã biết xâu kim, khâu vá những bộ quần áo cũ rách thành những bộ đồ đẹp.

Cô còn rất thích hát tuồng. Thỉnh thoảng trong thôn có đoàn diễn đến, cô đều cảm thấy rất hứng thú. Cô có giọng hát hay, lại thích ăn mặc đẹp nên thỉnh thoảng đi theo để học hát.

Có tay nghề kiếm tiền, lại có niềm yêu thích, cuộc sống mỗi ngày của cô rất vui vẻ, chẳng thấy mệt nhọc gì. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, một tai nạn đã làm cho gia đình cô suy sụp.

Ba cô trong lúc thu hoạch lúa với người trong thôn, bị ngã từ trên gác lúa cao xuống, làm gãy một chân.

Cái chân bị gãy, từ đầu gối trở xuống mềm oặt, chảy rất nhiều máu. Cô chứng kiến thầy thuốc ở thôn chữa trị cho ba mình, máu chảy ra rất nhiều, giống như lúc mổ lợn vào dịp cuối năm, lợn kêu la thảm thiết, ba cô cũng kêu la thảm thiết.@ThThanhHinVng

Thầy thuốc chỉ có thể sơ cứu, nhưng cũng nói đây chỉ là chữa tạm thời, không phải chữa trị tận gốc. Thậm chí, nếu muốn giữ được chân thì chỉ còn cách duy nhất là phẫu thuật ở bệnh viện trên trấn.

Nhưng tiền phẫu thuật thì lấy đâu ra? Một gia đình chín người, cuộc sống đã khó khăn túng thiếu, có thể nuôi được mấy đứa trẻ đã là may mắn lắm rồi.

Ba của cô không đến bệnh viện, cắn răng chịu đựng với cái chân bị gãy. Ông vẫn sống như bình thường, ban ngày nhìn qua không khác gì người khỏe mạnh, chỉ là đi lại hơi tập tễnh. Nhưng vào ban đêm, cô gái thường xuyên tỉnh giấc giữa giấc mơ vì nghe thấy tiếng rên đau đớn của ba mình.

Dần dần, khi thời tiết trở nên nóng bức, cô phát hiện cái chân gãy của ba bắt đầu bốc mùi, mưng mủ và đổi màu. Nhưng ba cô dường như không quan tâm, vẫn cố gắng làm việc. Ông không thể đi lại bình thường nữa, cái chân gãy dần lan nhiễm lên đùi. Hình ảnh cô gái nhớ nhất là ba mình quỳ một gối trên đất, cắt cỏ cho heo ăn, còn cái chân gãy mềm oặt, rũ xuống một bên.

Cuối cùng, ba cô qua đời. Cái chết đến rất nhanh, không đau đớn như những gì ông phải chịu đựng khi còn sống. Ông ra đi lặng lẽ trong giấc ngủ.

Nhưng sau khi ông mất, cuộc sống của gia đình cô lại rơi vào cảnh nghèo túng như cũ. Mẹ cô không từ bỏ, bà làm việc cật lực, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả đàn ông. Bà gom góp chuẩn bị chút của hồi môn và tìm cho cô một người chồng tử tế.

Chồng của cô làm việc trong kho lúa, có công việc ổn định và thu nhập chắc chắn. Cô không còn phải lo lắng chuyện bữa đói bữa no. Nhưng đáng tiếc là chồng cô tính tình quá hiền lành, dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên, điều đó không thành vấn đề, bởi cô rất mạnh mẽ, sẵn sàng bảo vệ chồng mình.

Thế nhưng, cuộc sống không bao giờ dễ dàng như vậy. Dù chồng cô có công việc ổn định, anh em trong nhà vẫn ganh tị, thường xuyên tìm cớ gây chuyện. Một lần, em trai của chồng cô vu khống rằng con của cô và chồng đã ăn trộm khoai lang đỏ trên đất nhà họ, đòi bồi thường.

Không có bằng chứng, cô gái tất nhiên không nhận. Bọn trẻ của cô sau giờ học đều về nhà, không có thời gian đi trộm khoai lang. Nhưng người em trai của chồng tức giận, cầm cuốc lao vào nhà, đánh mạnh vào đầu chồng cô. Chồng cô đau đớn kêu lên, máu chảy rất nhiều. Cảnh tượng đó khiến cô nhớ lại hình ảnh ba mình ngày trước khi bị xử lý vết thương.

Cô nổi giận, nhặt ngay một hòn đá lớn và ném thẳng vào đầu người em chồng. Cú ném rất chuẩn khiến đầu anh ta bị thương nặng, máu cũng chảy không ngừng.

Gia đình người em trai tức giận, kéo đến tìm trưởng thôn để đòi lại công bằng. Trưởng thôn dù sao cũng muốn tránh rắc rối, đề nghị gia đình cô bồi thường.

Nhưng cô không đồng ý. Cô lấy ra chiếc áo trắng mà chồng cô mặc hôm đó, vẫn còn dính đầy máu, để cho mọi người xem. Chiếc áo đầy vết máu khô khiến trưởng thôn không còn lời nào để nói.

Cô mạnh mẽ tuyên bố: "Đây là chuyện trong nhà chúng tôi, người ngoài không có quyền can thiệp. Nếu gia đình em trai chồng cư xử đàng hoàng, chúng tôi vẫn coi là anh em. Nhưng nếu họ tiếp tục gây chuyện, tôi không sợ bất cứ ai!"

Từ sau chuyện này, danh tiếng của cô bị ảnh hưởng. Mọi người trong thôn đều nói cô là người phụ nữ ghê gớm, dữ dằn nhất vùng.@ThThanhHinVng

Cô gái không quan tâm. Dữ dằn thì sao? Ít ra, không ai còn dám gây chuyện với gia đình cô.

Duy chỉ có một điều khiến cô lo lắng: mẹ của cô.

Khi đứa em út của cô lấy vợ, mẹ cô không còn chỗ dựa. Những người em trai khi còn độc thân thì còn có chút tình nghĩa, nhưng sau khi lập gia đình, họ quên luôn mẹ mình. Những cô em dâu mới cưới còn thường xuyên gây khó dễ khiến cô thôn nữ lo lắng cho mẹ mình trong những năm tháng cuối đời.

Cô ấy không muốn người phụ nữ đã lao khổ cả đời như mẹ của mình lại không có một cái kết tốt đẹp khi ở tuổi già.

Nhưng mẹ lại nghĩ rất đơn giản, bà tin rằng mình có bốn người con trai, chắc chắn sẽ không đến mức phải thiếu miếng cơm ăn.

Tuy nhiên, thực tế còn tàn nhẫn hơn những gì cô gái tưởng tượng. Mẹ cô phải lang thang không chốn dung thân, giống như một gói hành lý nặng nề bị các con trai ném qua ném lại, cuộc sống còn khổ sở hơn cả chó mất chủ.

Cô muốn đưa mẹ về nhà mình sống, nhưng mẹ lại từ chối.

Không có lý gì để mẹ ở nhà con gái. Gia đình cô vẫn còn mẹ chồng, chưa kể chồng cô có đồng ý hay không thì mẹ chồng cũng không bao giờ chấp nhận. Hơn nữa, cô còn phải lo nghĩ đến danh tiếng cho các con trai của mình.

Có lẽ đây là điều khiến cô gái hối hận nhất trong đời. Trong nỗi đau đớn ấy, mẹ cô đã tự tử. Bà không thể tiếp tục sống được nữa, bị hàng vạn người chê bai, hàng ngàn người chỉ trích. Các con dâu thì hung hãn, coi thường bà như một thứ rác rưởi, còn các con trai thì im lặng, trở thành đồng phạm của sự tàn nhẫn ấy.

Cô con gái cả tuy có lòng muốn đối xử tốt với mẹ, nhưng bản thân cô đã là một bà cụ, không còn sức lực để chăm sóc mẹ mình. Cô con gái thứ năm là người ham hư vinh, xem tiền bạc còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, không đáng tin cậy. Cô con gái thứ sáu thì hiền lành, tốt bụng nhưng lại gả cho một người đàn ông nghèo khổ, cuộc sống của cô cũng rất khó khăn, không thể giúp mẹ được.

Nhưng ngay cả khi sắp chết, mẹ cô vẫn nghĩ cho danh dự của các con. Bà không muốn mọi người nghĩ rằng bà đã bị các con ép chết nên bà âm thầm mua thuốc trừ sâu, pha vào rượu và uống.

Bằng cách này, người ngoài chỉ biết rằng bà đã uống rượu quá nhiều mà chết, chứ không biết rằng bà đã tự tử bằng thuốc độc.@ThThanhHinVng

Cái chết của bà quá quyết liệt, khiến những người đã ngược đãi bà, các con trai và con dâu đều sợ hãi. Họ năn nỉ cô gái tìm đến một đạo sĩ, trong lễ tang của mẹ, mời đạo sĩ dùng bùa chú phong ấn bà.

Lâm Bội Nga kể lại với nước mắt rơi lã chã trên tay mình. Nhưng bà như không nhận ra, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cả đời này cô gái không thể quên được cảnh tượng đó, rất nhiều bùa vàng, dán kín cả thân thể bà ấy. Trước quan tài, cô ấy muốn nhìn mặt mẹ lần cuối nhưng không thể nhìn rõ, chỉ thấy những tấm bùa dày đặc."

Vân An cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, mắt đỏ hoe. Cậu biết rằng bà ngoại mình đã sống một cuộc đời quá khổ, nhưng không ngờ lại đau khổ đến mức này. Thậm chí bà cố, trước khi chết vẫn phải lo lắng cho con cái, đến cả cách chết cũng phải suy nghĩ để không làm ảnh hưởng đến danh tiếng của các con.

Nhưng điều khiến Vân An không hiểu là tại sao bà ngoại lại biết đúng sai mà vẫn làm những điều có vẻ như tiếp tay cho sai trái.

Lâm Bội Nga mỉm cười nhạt, trả lời một cách đơn giản: "Để bảo vệ một phía."

Mẹ bà đã chết, nhưng những người sống vẫn phải tiếp tục cuộc đời của họ. Vì vậy, Lâm Bội Nga mặc dù biết những gì đã làm là sai, vẫn phải thỏa hiệp vì các em trai và em gái của mình.

"Cho nên chính bà đã đi tìm đạo sĩ." Lâm Bội Nga vừa nói vừa khóc: "Bà nghĩ rằng nếu có báo ứng, dù bà ấy trở về để báo thù thì hãy tìm đến bà."

"Nhưng bà không nghĩ rằng bà cố còn chưa ra tay thì các ông và các bà đã làm những điều còn tàn nhẫn hơn." Vân An thì thầm.

Lúc còn sống, họ đã không đối xử tốt với bà cố, ngược đãi bà, xem bà như gánh nặng. Sau khi bà qua đời, họ còn mời đạo sĩ phong ấn bà, không cho bà một ngôi mộ hay bia tưởng niệm, thậm chí không có hương khói. Tất cả chỉ vì họ sợ hãi.

Lâm Bội Nga lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu bỗng trở nên sáng rõ, tràn đầy căm hận.

"Sau này bà mới hiểu rằng lòng tham và sự ác độc của con người là những thứ không bao giờ chấm dứt." Lâm Bội Nga định đưa tay chạm vào tóc Vân An, nhưng giữa chừng lại dừng lại, như thể sợ rằng cậu sẽ sợ hãi bà, hoặc sợ rằng đôi tay dính đầy máu của bà sẽ làm bẩn sự trong sáng, tốt đẹp của cháu trai mình.

Vân An như cảm nhận được điều gì đó, lập tức đưa tay ra nắm lấy tay của bà ngoại.

Bàn tay của Vân An ấm áp, còn tay của bà lạnh ngắt.

Hai bà cháu, một người như ánh nắng ban mai tràn đầy sức sống, một người như ánh trăng lúc tàn, đã đi tới cuối con đường đời.@ThThanhHinVng

Không chỉ một bàn tay, Vân An dùng cả hai tay nắm chặt tay bà, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho bà.

"An An, thật ra bà đã cho họ cơ hội." Lâm Bội Nga lẩm bẩm. Bà như đang nói với Vân An, lại như đang nói với ai đó trong hư không: "Nhưng kết quả cuối cùng là chính họ lựa chọn."

Vân An nhớ lại, sau khi bà ba qua đời, những người nhà họ Lâm ào ạt kéo đến nhà bà ngoại cậu. Dẫn đầu là Lâm Chi Viện, họ yêu cầu mời đạo sĩ một lần nữa để phong ấn bà cố. Bà ngoại đã xác nhận rất nhiều lần với họ, rằng họ có chắc chắn muốn làm vậy không.

Ngoại trừ Lâm Chi Phương phản đối, tất cả những người còn lại đều đồng ý.

Sau đó chính là Lâm Thế Thành chết thảm, ngay sau đó là Lâm Chi Viện qua đời. Nếu hôm nay không phải Vân An kịp thời chạy đến, Trần Phương cũng đã chết. Người tiếp theo có thể sẽ là Lâm Thế Cường.

Có lẽ cuối cùng, người nhà họ Lâm còn lại chỉ có mỗi Lâm Chi Phương.

"Được rồi, An An, khuya rồi, con nên đi ngủ." Lâm Bội Nga đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Vân An khi cậu định nói thêm điều gì. Bà không để cho Vân An có cơ hội phản đối, cương quyết đẩy cậu trở về phòng.

Khi đi đến cửa phòng, Vân An nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quay đầu lại hỏi Lâm Bội Nga một câu hỏi.

"Bà ơi, liệu cô gái ấy có hối hận không? Hối hận vì đã cùng các em trai em gái phong ấn mẹ mình, để rồi cuối cùng nhận lấy kết cục như vậy?"

Lâm Bội Nga mỉm cười, nụ cười ấm áp và hiền từ. Bà từ từ bước tới trước mặt Vân An, ôm cậu thật chặt, giọng nói dịu dàng: "An An, cảm ơn con vì hôm nay đã lắng nghe bà kể một câu chuyện dài dòng. Nhưng đây chỉ là một câu chuyện thôi, hiện tại đã là đêm khuya, con hãy ngủ một giấc thật ngon. Sau khi tỉnh dậy, mặt trời sẽ mọc, thế giới vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước và con cũng vậy."@ThThanhHinVng

"Bà nghĩ cô gái ấy cũng sẽ nghĩ như vậy, rằng thế giới luôn tiến về phía trước, còn chuyện cũ thì không thể thay đổi."

Lâm Bội Nga khép cửa phòng của Vân An lại. Ánh đèn dây tóc sáng rực trong nhà chiếu thẳng vào mắt Vân An khiến cậu hơi khó chịu mà nheo mắt lại. Ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng, ánh sáng làm đôi mắt cậu cay xè đến mức nước mắt trào ra.

Chuyện cũ không thể thay đổi, Vân An hiểu ý của bà ngoại.

Trên thế giới này không có thuốc hối hận mà uống, bất kể là chuyện gì cũng không có cơ hội làm lại. Thời gian không ngừng tiến về phía trước, nó sẽ không vì bất kỳ ai mà dừng lại.

【 Hệ thống, tôi có chút bất an. 】 Vân An nằm trên giường, trò chuyện với hệ thống. Tim cậu vẫn luôn đập liên hồi, rất nhanh, rất mạnh. Trực giác của cậu như đang cảnh báo rằng có lẽ sẽ xảy ra điều gì đó quan trọng.

Hệ thống lại suy nghĩ thoáng hơn Vân An.

【 Trừ khi bà cố của cậu nửa đêm mò vào phòng cậu, nếu không thì chẳng có chuyện gì lớn đâu. 】 Hệ thống đáp: 【 Phó bả này đã đến thời khắc cuối cùng rồi, Vân An à, tôi có linh cảm cậu sẽ là người chơi đầu tiên vượt qua nó. 】@ThThanhHinVng


*Tác giả có lời muốn nói:

Ngao ngao ngao, người giết chính là bà ngoại! Mọi người có đoán được không, hả các thiên thần nhỏ ha ha ha ha~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro