👑Toà nhà 5 tầng (13)
◎ Hiện trường án mạng ◎
Tiếng khóc của người phụ nữ vang lên xé lòng, tiếng khóc lóc hoảng loạn của trẻ em, tiếng chửi bới giận dữ của đàn ông. Xen lẫn vào đó là tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất và âm thanh của vật sắc chém vào cơ thể.
Tiếng động lớn đến mức đứng từ căn hộ bên cạnh, Vân An cũng nghe thấy rõ. Vân An tin chắc rằng không chỉ mình cậu trong khu chung cư này bị đánh thức.
Thế nhưng, đứng cạnh bà ngoại ở cửa sổ khoảng mười phút, Vân An lại thấy khu chung cư yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua hàng cây xào xạc trong đêm hè, yên tĩnh đến rợn người.@ThThanhHinVng
Không có ai nói chuyện hay ra ngoài can ngăn. Trong bóng tối, qua các ô cửa sổ tối đen, có những bóng người đứng nhìn trân trân về phía căn hộ duy nhất còn sáng đèn.
Không biết bao lâu sau, những âm thanh giận dữ, khóc lóc ấy bỗng dưng biến mất, tựa như một bộ phim bị tắt tiếng và ánh đèn trong căn hộ đó cũng tắt hẳn.
Khu chung cư lại chìm vào yên tĩnh như thường. Vân An cúi xuống nhìn đồng hồ, đã là 4 giờ 44 phút sáng, một giờ chẳng mấy may mắn.
Bà ngoại ngáp một cái, đôi tay thô ráp khẽ nhéo vai Vân An nhưng lại vô cùng ấm áp: "Trở về ngủ thôi."
Vân An ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm dù trong lòng có nhiều thắc mắc.
Tại sao tiếng ồn lớn như vậy mà không có ai lên tiếng, thậm chí là gọi báo cảnh sát? Rồi những người trong căn hộ đèn mới tắt ấy bây giờ ra sao?
Ngay từ khi vào bản đồ này, Vân An đã cảm thấy mọi thứ ở đây đều chân thật, giống như thế giới thực. Nhưng sự việc đêm nay lại toát lên nét kỳ lạ, đến cả bà ngoại, khi đứng ở cửa sổ nhìn về phía nhà của bà Cát Tường, khuôn mặt cũng như lộ vẻ hiểu rõ và lãnh đạm.
Có lẽ người dân ở đây đều biết trước chuyện gì sẽ xảy ra đêm nay.
Ý nghĩ đó làm Vân An rùng mình, nhưng bà ngoại thì đã bình thản trở lại, bảo cậu quay về phòng ngủ.
---
Sáng hôm sau, bà ngoại gõ cửa đánh thức Vân An. Ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào phòng, khiến Vân An phải nheo mắt nhìn. Cậu gần như cảm thấy tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ.
Lúc 6 giờ 30 sáng, Vân An đã đứng trong bếp phụ bà ngoại làm sủi cảo. Ông ngoại do chân yếu, tựa vào gậy chậm rãi tự mình rửa mặt rồi từ từ đi ra bàn ăn. Thói quen của các cụ là dậy sớm, nhưng Vân An lại ngáp liên tục, trông như chưa tỉnh ngủ.
Đêm qua cậu không ngủ được bao nhiêu, giờ thì cảm thấy thái dương cứ giật thon thót đau.
Dù mệt, cậu cũng không dám xin phép ngủ tiếp, vì sau khi ăn sáng, bà ngoại muốn vào viện đưa cơm sáng cho ông út và vợ ông.
Bởi 8 giờ sáng bác sĩ sẽ bắt đầu đi kiểm tra phòng và hôm nay không biết có kiểm tra gì không nên bữa sáng tốt nhất nên ăn trước 8 giờ. Vân An và bà ngoại đến bệnh viện vào khoảng 7 giờ 30.
Bà út đã dậy, mặc áo ngắn tay màu trắng và quần ngắn đến đầu gối, ngồi thẫn thờ bên mép giường, hai mắt còn thâm quầng, trông vô cùng uể oải.@ThThanhHinVng
Ông út nằm trên giường, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, thở gấp nhọc nhằn, trông như không thở được, vẻ mặt đầy đau đớn.
Đây là lần đầu tiên bà ngoại đi thăm ông út sau khi ông nằm viện. Vân An tưởng bà sẽ xúc động lắm, ở nhà lúc nào bà cũng nhắc nhở nhớ thương người em út này. Vậy mà khi hai người gặp mặt, bà ngoại lại điềm tĩnh như gặp một người thân bình thường. Ngược lại, ông út khi nhìn thấy chị gái mình, đôi mắt ông tròn xoe, vươn tay ra nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể thở hổn hển yếu ớt.
"Ăn cơm đi." Bà ngoại đứng bên giường, đưa sủi cảo cho Lâm Thế Cường ăn, còn bà út thì đặt phần còn lại trên tủ đầu giường, vẻ mặt đầy lo lắng.
Chỉ vài phút sau, bà út đã bắt đầu lo lắng hỏi, giọng điệu rất cẩn trọng: "Chị à, em nghe nói tối qua trong khu có chuyện gì đó."
Vân An đang giúp bà ngoại thì sững người, trong lòng đầy ngạc nhiên. Sự việc xảy ra lúc 4 giờ sáng, mà bây giờ mới chỉ là 7 giờ rưỡi sáng, chưa đầy ba tiếng, trong khi bà út vẫn ở bệnh viện. Vậy ai đã kể cho bà ấy?
Bà ngoại không có biểu hiện gì nhưng Vân An cảm thấy từ lúc bước vào phòng bệnh, tâm trạng của bà đã rất tệ.
"Đúng là có chuyện xảy ra." Bà ngoại lấy khăn giấy lau miệng cho Lâm Thế Cường, những sợi tóc bạc lấp lánh dưới ánh nắng buổi sáng, trông rất điềm tĩnh và bình yên.
Trước đây, Vân An chỉ có cảm giác, nhưng giờ đây cậu có cái nhìn rõ ràng hơn. Bà ngoại trông rất khác với tuổi thật của mình. Dù đã ngoài 80, nhưng bà vẫn nhanh nhẹn, thính tai, mắt tinh, tóc chỉ lác đác vài sợi bạc và nhìn bề ngoài cũng chỉ như người 70 tuổi.
"Cát Tường chết rồi, chẳng phải ai cũng biết sao." Bà ngoại nói.
Bà út cười gượng, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Em biết chị Cát Tường đã mất rồi, nhưng chị ấy mới được chôn tối qua, vậy mà nửa đêm đã xảy ra chuyện như vậy, thật là...."
Đôi mắt bà ánh lên nét hoảng sợ, tay cầm đũa khẽ run, nhìn chằm chằm đĩa sủi cảo trước mặt nhưng không buồn ăn.
Vân An im lặng, đóng vai như một người ngoài cuộc, chỉ lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
"Sợ cái gì chứ, có phải chính em hại chết Cát Tường đâu." Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, giọng không chút khách khí: "Đám con cái của Cát Tường thật chẳng ra gì, nhẫn tâm đến mức hại chết mẹ ruột mình. Những kẻ bất hiếu thì đáng bị trời đánh."
"Chị tuy quý Cát Tường, nhưng không làm gì trái với lương tâm nên không sợ quỷ gõ cửa."
Bà ngoại nói chắc nịch và bà út vội vàng đồng ý: "Đúng vậy, oan có đầu, nợ có chủ mà."
Bà cười nhưng trông rất gượng gạo khiến Vân An nghi ngờ bà đang giấu giếm điều gì. Cậu hơi nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt. Rốt cuộc, bà út đang sợ điều gì?
Chẳng lẽ cái chết của bà Cát Tường có liên quan đến bà ấy? Tuy hai người là chị em họ nhưng tuổi tác cách xa nhau, cũng chẳng mấy khi qua lại. Và rõ ràng người gây ra cái chết cho bà Cát Tường là con cái của bà ấy, không liên quan gì đến bà út.@ThThanhHinVng
Vân An thầm vẽ một đường liên kết mờ nhạt giữa bà út và bà Cát Tường trong tâm trí, tạo thành một mối quan hệ không rõ ràng.
Nhìn bà út ăn sủi cảo mà không cảm nhận được mùi vị, bà ngoại cũng không nán lại lâu. Sau đó, Vân An cùng bà về nhà, nhưng khi đi ngang qua văn phòng bác sĩ, cậu lén nhìn vào trong một chút.
Chiếc ghế hôm qua Hoa Cương ngồi thì giờ đây trống không. Vân An tự hỏi không biết hôm nay hắn có đi làm không.
Khi về đến khu chung cư, vừa qua 8 giờ sáng, nhiều cụ ông cụ bà đã đi chợ xong, đẩy xe trở về. Họ không vội về nhà mà ngồi tụ tập dưới sân, mỗi người mang theo một chiếc ghế, nói chuyện phiếm.
Câu chuyện của họ xoay quanh gia đình bà Cát Tường.
Dấu vết của đám tang bà Cát Tường vẫn còn in hằn trên nền xi măng, một mảng đen do đốt pháo và những dấu tích của các đồ cúng.
Vân An theo sát bà ngoại, lắng nghe các cụ kể lại chuyện đã xảy ra sau nửa đêm ở nhà bà Cát Tường. Không ai biết chính xác chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng sáng sớm, sau khi Vân An và bà ngoại rời đi, một xe cứu thương đã đến khu.
Nghe nói là những người phụ trách tang lễ đến thu dọn vì khi gọi điện không ai trong gia đình bà Cát Tường bắt máy, nên họ đành đến tận nơi đòi tiền. Điện thoại reo lên liên tục, nhưng sau cánh cửa sắt, họ chỉ nghe tiếng chuông, không có ai trả lời hoặc ra mở cửa.
Thậm chí đứng ngoài cửa, người ta đã có thể ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ.
Chuyện nhà bà Cát Tường thì hàng xóm ai cũng biết rõ. Dù không rõ ràng thì cũng biết bà ấy được chôn cất vào buổi tối và cái chết không phải là ngẫu nhiên. Vì vậy, những người đến đòi tiền đã báo cảnh sát.
Cảnh sát tìm một thợ mở khóa, khi cánh cửa vừa mở ra, họ đã bị sốc nặng.
Cả căn phòng đều phủ đầy máu, những vệt máu nâu đỏ bám trên tường, sàn nhà và cả trên đồ đạc. Toàn bộ ngôi nhà trông như hiện trường một vụ án mạng kinh hoàng.
Bà Cát Tường có hai người con trai và một người con gái, cả ba gia đình đều sống chật chội trong căn hộ nhỏ với hai phòng ngủ và một phòng khách. Phụ nữ và trẻ em ngủ trên giường, còn đàn ông thì ngủ dưới đất.@ThThanhHinVng
Khi cảnh sát bước vào, những người đàn ông nằm la liệt trên sàn, tay cầm dao phay và dao gọt trái cây, mắt trợn trừng, gương mặt đầy vẻ sợ hãi như thể đã thấy điều gì khủng khiếp trước khi chết.
Trên sàn nhà toàn là xác đàn ông, cảnh sát bước qua để vào phòng ngủ. Trong phòng, những đứa trẻ ngủ rất say, đến khi nghe tiếng động của cảnh sát mới thức giấc, nhưng phụ nữ thì lại không thấy đâu.
Sau đó, khi lật xác các người đàn ông lên, cảnh sát mới tìm thấy phụ nữ nằm bên dưới. Trong nhà, trừ người con rể của bà Cát Tường và các cháu nhỏ, tất cả đều đã chết. Người ta nói rằng hai người con trai và cô con gái đã tàn sát lẫn nhau, chém nhau đến chết.
Bà ngoại của Vân An nghe kể mà chỉ cười nhẹ nhưng trong ánh mắt không có chút ý cười nào, bà nói: "Thiện ác đều có báo, gia đình này chỉ có con rể của Cát Tường là người có chút lương tâm."
Chỉ có anh là sẵn sàng dốc toàn lực cứu giúp mẹ vợ mình, không tiếc tiền của hay công sức.
Nhưng con gái của Cát Tường lại không đồng ý, dù con rể có muốn cứu cũng không thể làm gì khác, nhưng cũng chính nhờ lòng tốt của mình mà anh đã thoát chết.
Nghe đến đây, Vân An cảm thấy rùng mình. Dù nói thiện ác có báo, nhưng sự báo ứng lần này thật sự đến quá nhanh. Cậu nghĩ ít nhất cũng phải chờ đến lễ đầu thất, vậy mà nó đã xảy ra ngay lập tức. Hơn nữa, khi nghe các ông bà già nói chuyện phiếm, không ai tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể họ đã quá quen với những chuyện như thế này.@ThThanhHinVng
Bà ngoại của Vân An ngồi một lúc rồi chuẩn bị về nhà, Vân An định đi cùng nhưng bà ngăn lại.
"Con đã về thăm nhà rồi thì không cần phải ở bên cạnh chúng ta suốt ngày. Con nên đi chơi với bạn bè, Tử Ngâm năm nay cũng vừa thi đại học xong, nó đã muốn gặp con lâu lắm rồi. Đi gặp nó đi, sau này khi các con lên đại học, bận rộn học hành và làm việc, muốn gặp nhau sẽ không còn dễ dàng nữa đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro