👑Bài ca đoàn kịch (9)
◎ Cung phụng thần linh ◎
Trong ký túc xá của Hoa Cương, Vân An ngồi trên giường, còn Hoa Cương ngồi trên ghế, một người lo lắng bất an, người kia thì thả lỏng tự nhiên.
Bên ngoài, tiếng đập cửa của Lâm Lương vang lên không ngừng. Anh tức giận dùng nắm tay đập cửa, tạo ra những tiếng ồn ào vang dội, phá vỡ sự yên tĩnh của đêm.
"Anh Hoa Cương..." Vân An bất an xoắn lấy góc áo của mình, tiếng đập cửa điếc tai như đập thẳng vào lòng cậu khiến cậu không ngồi yên được. "Chúng ta để Lâm Lương ngoài cửa như vậy, có phải không hay lắm không?"
Hoa Cương với đôi lông mày sắc nét, khẽ nhếch miệng, biểu hiện chút trào phúng.
"Cô luyến tiếc à? Vậy thì bây giờ cô có thể mở cửa, ra ngoài và để anh ta đưa cô về."
"Không... không phải ý đó." Vân An lắp bắp.@ThThanhHinVng
Cậu không hiểu tại sao mình lại như vậy. Khi đối diện với người khác, cậu có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng cứ nhìn vào mắt Hoa Cương là cậu lại không nói được lời nào.
Điều này khiến Vân An cảm thấy bực bội với chính mình.
Cậu chống tay lên giường, cúi đầu nhìn xuống, đôi lông mày dài nhíu lại, môi hồng mím chặt, trông vẻ rất hối hận.
Tâm trạng khó chịu ban đầu của Hoa Cương nhanh chóng chuyển biến tốt, như một ngày hè nhiều mây bỗng trở nên tươi sáng.
Hắn đứng dậy, đi đến cửa và mở cửa. Giọng nói lạnh lùng không chút ấm áp, hắn quay lại nhìn Vân An, ra hiệu cho cậu nói chuyện.
Ngoài cửa, tay Lâm Lương đang đấm cửa chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía Vân An.
Vân An nhẹ nhàng giải thích với Lâm Lương, bảo anh không cần lo lắng rằng Hoa Cương sẽ đưa cậu về ký túc xá sau. Lâm Lương cuối cùng cũng miễn cưỡng rời đi.
Khi kẻ gây rối đã đi, Hoa Cương lại ngồi xuống chỗ cũ.
Vân An vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt mong đợi nhìn hắn và dịu dàng nói: " Anh Hoa Cương... anh vừa nói tôi có điều muốn nói với anh..."
"Chẳng phải thế sao?" Hoa Cương lười biếng dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thả lỏng. "Với tính cách của cô, nếu không có gì muốn nói thì giờ này cô đã trốn về ký túc xá của mình như một con thỏ rồi."
Bị Hoa Cương ví như "con thỏ" nhút nhát, mặt Vân An đỏ bừng lên như ánh hoàng hôn.
"Tôi... tôi có chuyện muốn hỏi anh." Vân An hít sâu, cố gắng dũng cảm đối diện với ánh mắt của Hoa Cương và hỏi: "Tại sao anh không tin là trong đoàn kịch có ma?"
Chiều nay, sau khi nghe Trần Nguyệt khẳng định không có ma trong đoàn kịch, một mầm nghi ngờ đã nảy lên trong lòng Vân An.
Cậu biết chắc rằng phải có lý do nào đó.
Vừa dứt lời, không khí trong phòng như ngưng đọng lại ngay lập tức. Vân An vội vàng nhảy xuống giường, lúng túng giải thích: "Tôi không có ý nghi ngờ anh, mà là... tôi thật sự đã nhìn thấy."
"Quỷ anh đó, tối qua trong phòng tắm chung và cả chiều nay khi tập luyện, tôi thấy nó bám trên vai của Trần Nguyệt." Nói đến đây, biểu cảm của Vân An có phần u sầu. "Nhưng cô ấy không tin tôi."
"Vậy tại sao cô lại hỏi tôi?" Hoa Cương có vẻ không bận tâm, thậm chí còn tỏ ra thờ ơ, như thể chỉ đang nói về một chuyện nhỏ nhặt với Vân An.@ThThanhHinVng
Vân An không biết trả lời thế nào, cậu cảm thấy như mình đang giống học sinh không làm được bài tập, chỉ biết lúng túng đứng đó. Cuối cùng, cậu nói ra một câu đầy bất lực: "Anh là người tốt, tôi nghĩ anh sẽ nói cho tôi biết."
Đây không phải là lời qua loa, mà là suy nghĩ chân thành của Vân An.
Trong tiềm thức, cậu thật sự tin rằng chỉ cần hỏi, Hoa Cương sẽ cho cậu câu trả lời.
Hoa Cương không nói gì, nhưng nét mặt thư thái của hắn cho thấy hắn rất hài lòng với câu trả lời của Vân An.
"Chúng tôi không tin có quỷ trong đoàn kịch vì đoàn kịch đang thờ một vị thần." Hoa Cương nói.
Đạo diễn của《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》đã làm việc trong đoàn kịch hơn 30 năm và vị thần này được thỉnh về cách đây 20 năm.
Trong đoàn kịch, phải tập luyện nhiều vở diễn liên quan đến sinh tử, ma quái. Trước đây, cũng có xảy ra một số sự kiện thần bí nhưng từ khi đạo diễn thỉnh vị thần này về thờ cúng, đoàn kịch không còn gặp phải những chuyện kỳ lạ nữa.
Mọi người đều biết về sức mạnh của vị thần này nhưng chuyện này không hay khi nói ra nên chỉ có một số diễn viên thân cận mới biết.
"Vị thần mà đạo diễn thờ cúng là thần gì vậy?" Vân An hỏi.
Hoa Cương lắc đầu, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười mỉa mai, hắn ghé sát nói: "Vị thần đó không có tên, không có họ. Người ta nói đó là một... tà thần."
Nghe đến đây, con ngươi của Vân An co lại, cả người cứng đờ.
Nhìn biểu cảm sợ hãi của Vân An, Hoa Cương nở một nụ cười mãn nguyện. Hắn đưa tay vỗ nhẹ đầu Vân An và nói: "Cô ngoan ngoãn, xinh xắn như vậy, tà thần chắc chắn sẽ thích cô và sẽ bảo vệ cô."
Nhưng sau khi nghe xong, Vân An lại càng thêm hoảng sợ. Một con quỷ anh chưa đủ sao? Sao lại có thêm cả tà thần?@ThThanhHinVng
Điều cậu lo lắng nhất là cậu và Lâm Lương đều có thể thấy con quỷ bám trên người Trần Nguyệt. Có phải điều đó có nghĩa là vị tà thần mà đạo diễn thờ đã mất tác dụng không?
Vân An còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hoa Cương nhưng khi Hoa Cương nhìn đồng hồ treo trên tường, hắn nhàn nhạt nói: "Đã 1 giờ sáng rồi, Vân An, cô nên nghỉ ngơi."
Đó là một lời nhắc nhở rõ ràng. Dù còn nhiều nghi vấn, Vân An cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo Hoa Cương ra cửa.
Ký túc xá của đoàn kịch nằm ở tầng hai, ký túc xá nam ở bên trái, còn ký túc xá nữ ở bên phải, gần phòng tắm chung. Từ ký túc xá nam đến ký túc xá nữ, phải đi qua gần như toàn bộ hành lang.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng, đi đến thang lầu tầng hai thì Vân An thấy đèn ở tầng dưới sáng trưng.
Đèn tầng một bật lên? Vân An đoán chắc có người chơi khác đang thực hiện nhiệm vụ.
Có Hoa Cương bên cạnh, Vân An cảm thấy gan dạ hơn, thậm chí còn muốn tiến lại gần để xem tình hình dưới thang lầu ra sao.
Nhưng chưa kịp bước tới, một giọng hát trong trẻo từ từ vọng lên từ tầng một.
Đó là giọng hát của một người phụ nữ, êm tai và buồn bã như tiếng hát của nàng tiên cá dưới lòng biển sâu, khiến ai nghe cũng phải động lòng mà rơi lệ.
Tuy nhiên, Vân An lại cảm thấy toàn thân nổi da gà, như một con mèo ba tư dựng lông, chỉ muốn quay đầu chạy ngay. Không nói đến việc giọng hát này xuất hiện vào giữa đêm có bao nhiêu rùng rợn mà chính giai điệu ấy làm cậu cảm thấy quen thuộc.
Đó là giai điệu mà Vân An đã nghe đi nghe lại vô số lần trong buổi tập luyện buổi chiều, chính là bài hát trong《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》, khi nàng tiên cá rời xa thiếu gia và hát một mình.
Ai đang hát bài đó? Là người hay quỷ?
Vân An kinh hoảng quay đầu lại, nắm chặt tay áo của Hoa Cương, lắp bắp nói: "Anh... anh có nghe thấy không?"@ThThanhHinVng
Hoa Cương không trả lời, chỉ ôm lấy vai Vân An, kéo cậu hướng về phía ký túc xá nữ.
Khi mở cửa ký túc xá nữ, Hoa Cương đẩy Vân An vào trong và nói nghiêm túc: "Đã khuya rồi, cô hãy ngoan ngoãn lên giường ngủ, đừng suy nghĩ gì nữa. Ngủ đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Hắn nở một nụ cười dịu dàng, xoa đầu Vân An như vuốt ve một chú chó con rồi đóng cửa lại.
Vân An dựa lưng vào cửa, trong lòng rối bời.
Quỷ anh, tà thần, tiếng hát ngoài kia và cả hồn ma nữ đã theo cậu tối nay...
Đầu cậu như muốn nổ tung. Ban đầu, cậu nghĩ chỉ có quỷ anh là đáng lo nhưng sự xuất hiện của hồn ma nữ tối nay đã làm mọi thứ trở nên phức tạp và đáng sợ hơn nhiều.
Vân An đứng đờ ra đó, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Đột nhiên, từ phòng vệ sinh tối om trong ký túc xá, tiếng nước bơm vang lên làm tim Vân An đập thình thịch. Cậu ngay lập tức nín thở và vài giây sau, một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra từ phòng vệ sinh.
Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu qua cửa sổ, Vân An nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, đó là Sở Nguyệt, bạn cùng phòng của cậu.
"Sở Nguyệt, sao cô đi vệ sinh mà không bật đèn thế?" Vân An hỏi khi cậu bật đèn lên, nhìn thấy Sở Nguyệt đang mặc áo ngủ, trông có vẻ vẫn còn ngái ngủ.
Sở Nguyệt cúi đầu, cười ngượng ngùng: "Tôi... tôi quen rồi, buổi tối nhìn thấy rõ thì không cần bật đèn, còn tiết kiệm điện nữa."
Vân An gật đầu rồi bỗng nhiên cậu nhớ đến chuyện con quỷ anh.
Dù tối nay bị nữ quỷ rượt đuổi và quỷ anh dọa sợ nhưng cậu cũng không phải không có được manh mối gì. Ở phòng tạp vật trên tầng ba, cậu đã nhìn thấy bài vị của quỷ anh.
Con quỷ anh tên Thông Thông, chắc chắn nó có liên quan đến đoàn kịch. Bên cạnh bài vị còn có một thau đồng cháy dở và thứ bị đốt không phải kịch bản mà là tiền giấy.
Khi Vân An sờ vào tro tàn, nó vẫn còn hơi ấm, chứng tỏ người đốt tiền giấy mới rời đi không lâu. Và người này chắc chắn là người sống.@ThThanhHinVng
Rõ ràng, quỷ anh có liên hệ với đoàn kịch, nếu không nó đã không ở đây suốt thời gian dài và người đốt tiền giấy cũng sẽ không lén lút lên tầng ba để đốt.
Sở Nguyệt ở trong đoàn kịch tuy không có địa vị gì nhưng cô đã ở đây khá lâu. Biết đâu cô có thể biết được điều gì đó.
Nghĩ vậy, Vân An kéo ghế ngồi xuống cạnh giường của Sở Nguyệt rồi lấy từ ngăn tủ một đống đồ ăn ngon đưa cho cô.
Vân An từ nhỏ đã sống trong sự nuôi dưỡng của người khác nên cậu không biết cách giao tiếp hay tạo mối quan hệ với người khác, nhất là với con gái. Cậu chỉ có thể nghĩ rằng đưa đồ ăn ngon cho Sở Nguyệt là cách thể hiện thiện chí.
Sở Nguyệt ngượng ngùng không muốn nhận lấy đồ nhưng Vân An rất kiên trì.
"Sở Nguyệt, cô có biết có nữ diễn viên nào trong đoàn kịch sinh con trong mấy năm gần đây không?" Vân An hỏi.
Sở Nguyệt nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ rồi đáp: "Phần lớn nữ diễn viên trong đoàn kịch đều còn trẻ, hình như chỉ có một người..."
Cô nói ra tên người đó và Vân An mới nhận ra, đó chính là nữ chính đã chết trước mặt cậu trên sân khấu.
Vậy quỷ anh là con của cô ấy sao? Tại sao nó lại giết mẹ mình? Vân An nhớ lại hình ảnh quỷ anh bám trên lưng Trần Nguyệt và gọi "mẹ" trong miệng khiến cậu càng thêm rối bời.
Nhìn thấy sắc mặt của Vân An thay đổi, Sở Nguyệt có vẻ lo lắng, cô rụt người lại. Vân An lúc này mới để ý thấy cổ tay của cô có quấn một vòng băng gạc.
"Tay của cô... bị làm sao vậy?" Vân An lo lắng hỏi.
Sở Nguyệt co người lại và lắc đầu, kéo tay áo che vết thương, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không sao đâu, buổi chiều tập luyện tớ không cẩn thận nên bị thương thôi."
Vân An nhíu mày, cậu biết Sở Nguyệt không nói thật.
Mặc dù chỉ mới đến đây hai ngày nhưng Vân An cảm nhận được bầu không khí trong đoàn kịch không hề tốt đẹp. Ở đây mọi người thích nịnh hót kẻ mạnh và coi thường kẻ yếu.
Sở Nguyệt đã ở đoàn kịch lâu nhưng chưa bao giờ được giao vai diễn quan trọng nên có người khinh thường và cố tình bắt nạt cô.
Vân An cảm thấy vừa tức giận, vừa xót xa cho cô gái trước mặt.
Sở Nguyệt thật sự là một người đam mê và chăm chỉ với những vai diễn của mình, cô không đáng bị cười nhạo hay bắt nạt.
"Không sao mà." Sở Nguyệt giả vờ cười tươi, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng rồi cô nói với Vân An: "Nhưng mà cô, cô nên cẩn thận."@ThThanhHinVng
"Tối nay tôi thấy rồi, Hoa Cương và Lâm Lương đưa cô về ký túc xá."
Vân An nhìn Sở Nguyệt với vẻ khó hiểu.
Bỗng nhiên, Sở Nguyệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cảm, cơ bắp trên mặt cứng đờ, hai mắt vô hồn, nhìn chằm chằm Vân An. Giọng cô lạnh lẽo và rợn người.
"Các cô ấy đã biết và sẽ gọi cô là đồ đê tiện, kẻ quyến rũ người khác."
🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.
❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro