Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

👑Bài ca đoàn kịch (20)

◎ Hiến tế ◎

Đối mặt với đám người hung hãn của Lâm Lương, Vân An gần như bị ép phải lùi từng bước về phía sau, chỉ có thể khó nhọc nói: "Hoa Cương không có ở đây, dù các người có lên lầu cũng không tìm thấy hắn đâu."

Trước đám đông đông đảo và ồn ào, nếu nói trong lòng không có chút sợ hãi thì chỉ là giả dối.

Trong đoàn kịch, hàng loạt người liên tục qua đời đã khiến phần lớn mọi người căng thẳng đến mức không thể chịu đựng thêm nữa, chỉ cần một tia lửa nhỏ là có thể kích nổ toàn bộ "quả bom" này.

Mà tia lửa đó, không ai khác chính là Hoa Cương.

"Hắn hiện giờ không có ở đây, chẳng lẽ hắn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa sao?" Triệu Lễ bỏ đi vẻ ngoài nhã nhặn và lễ độ, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng và giả tạo, không kiên nhẫn nói: "Hắn là nam chính, cuối cùng rồi hắn cũng sẽ trở lại đoàn kịch để tập luyện."@ThThanhHinVng

【Ký chủ, cậu nên tránh ra, đừng đối đầu trực diện với bọn họ. Cậu như vậy không có cơ hội thắng đâu.】 Hệ thống căng thẳng nhắc nhở Vân An trong đầu.

Nhưng Vân An làm ngơ, sợ hãi nhưng vẫn kiên định chắn trước mặt Lâm Lương và đám người của Triệu Lễ.

【Nhưng rõ ràng Hoa Cương không phải là người đứng sau tất cả.] Vân An sốt ruột nói. 

【Tôi phải tìm cách minh oan cho hắn.】

[Nhưng dù cho Hoa Cương không phải là kẻ đứng sau, theo đánh giá của cậu... hắn cũng không phải là người tốt. Vậy tại sao cậu lại phải làm vậy vì hắn chứ?] Hệ thống nói, có chút chột dạ.

Trước đây, chính nó đã bảo Vân An đi theo Hoa Cương, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến ngoài dự đoán...

Đây là lần đầu tiên hệ thống xử lý sai, thật là lạ.

【Nhưng hắn đã cứu tôi nhiều lần.】

Dù Vân An vẫn còn giận chuyện gần gũi thân mật lần đó nhưng không thể phủ nhận rằng Hoa Cương đã mấy lần cứu cậu khỏi quỷ anh.

【Tôi không muốn hắn bị oan.】 Vân An nói.

"Vân An!" Lâm Lương tăng thêm chút uy lực trong giọng nói. Thấy Vân An vẫn không nhường đường, khuôn mặt luôn tươi cười của anh bỗng toát lên vẻ giận dữ. Anh tiến đến gần Vân An, nhỏ giọng nói: "Vân An, tôi đã hết lòng hết sức."

"Tôi đã giúp cô che giấu thân phận là người chơi, còn cùng cô chia sẻ manh mối. Cô đừng làm khó tôi." Lâm Lương nhìn Vân An, nheo mắt lại và nói: "Cô không có bằng chứng nhưng vẫn cứ khăng khăng bảo vệ Hoa Cương, rất khó để tôi không nghi ngờ về thân phận và nhiệm vụ của cô."

"Nhiệm vụ của cô có thật sự giống chúng tôi là tìm ra kẻ đứng sau phá hoại buổi diễn không? Hay cô và kẻ đứng sau thật ra cùng một phe!"@ThThanhHinVng

Đối mặt với những lời chất vấn của Lâm Lương, Vân An không lùi bước, chỉ im lặng siết chặt vạt áo.

Ánh mắt của cậu vẫn trong trẻo như dòng suối, nhìn vào là có thể thấy ngay tâm hồn bình thản bên trong.

"Nhiệm vụ của tôi giống các người." Vân An nhíu mày, một lần nữa nhấn mạnh với Lâm Lương: "Là các người đi sai hướng rồi, Hoa Cương không phải là người đứng sau."

"Hiện giờ các người bị che mắt, cứ khăng khăng cho rằng Hoa Cương là người đứng sau, còn lời khác thì không nghe lọt tai."

"Tôi không muốn tranh luận thêm." Lâm Lương cau mày, ném lại một câu: "Nếu cô còn tiếp tục cản đường chúng tôi, tôi cũng không bảo vệ được cô đâu!"

【Ký chủ, cậu có thể nói cho họ biết Hoa Cương là tà thần mà!】 Hệ thống sốt ruột nói.

Vân An không phải là không nghĩ đến chuyện đó nhưng Hoa Cương luôn giấu giếm thân phận của mình. Ngay cả việc cứu cậu cũng hầu như diễn ra trong bí mật. Vân An không biết Hoa Cương đang tính toán điều gì, càng không chắc liệu Hoa Cương có khả năng trực diện đối đầu với quỷ anh, Sở Nguyệt hay kẻ đứng sau màn hay không.

Vân An không dám đánh cược, vì thế cậu chỉ có thể cố gắng ngăn cản, kéo dài được bao nhiêu thời gian thì hay bấy nhiêu, ít nhất là để Hoa Cương có thêm chút thời gian.

"Các người có thể nghe tôi nói một lời được không?" Vân An đứng trên bậc thang, trong lòng rất sợ hãi. Đôi mắt xanh nhạt của cậu mang theo ánh nước long lanh, tim đập mạnh như tiếng trống trận vang rền, đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng nói chuyện như vậy.

Trong giọng nói của Vân An có chút run rẩy, nhưng lại đầy kiên định. Ánh mắt cậu lướt qua mọi người, sâu trong đáy mắt là sự chân thành vô tận.

"Hoa Cương không liên quan đến quỷ anh và những diễn viên bị tấn công trong đoàn kịch. Anh ấy đã cứu tôi rất nhiều lần." Đôi mắt Vân An ánh lên ánh nước: "Nếu anh ấy thật sự là kẻ thao túng quỷ anh, thì tại sao anh ấy lại cứu tôi!"

Vì lời nói của Vân An, những diễn viên đi theo Lâm Lương và Triệu Lễ bắt đầu nhìn nhau và thì thầm bàn tán.@ThThanhHinVng

Dù Hoa Cương còn trẻ nhưng đã ở trong đoàn kịch rất lâu, gần như ngay sau khi tốt nghiệp, hắn đã gia nhập đoàn. Từ diễn viên mới đến diễn viên kỳ cựu, ai cũng quen thuộc với hắn.

Lúc đầu, khi Lâm Lương và Triệu Lễ nói rằng Hoa Cương là thủ phạm đứng sau, các diễn viên trong đoàn kịch cũng không tin, cho đến khi Lâm Lương đưa ra bằng chứng.

Bây giờ nghe Vân An nói như vậy, mọi người lại bắt đầu do dự.

Trình La Kinh, người đi theo sau Triệu Lễ và Lâm Lương, nóng lòng không yên. Gã đã tận mắt chứng kiến cái chết của Vương Thụ, điều đó làm gã khiếp sợ đến mức run rẩy.

Giờ đây, Trình La Kinh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cùng Lâm Lương và Triệu Lễ, kết thúc trò chơi kinh dị này.

"Ai biết hắn cứu cô vì cái gì?" Trình La Kinh lo lắng và khó chịu nói: "Cô với hắn có chuyện gì mờ ám mà tôi không rõ ràng lắm sao? Cô đã chia tay tôi vì hắn, chắc chắn hắn đang che chở cho cô!"

Mối quan hệ giữa Vân An và Trình La Kinh là do nhân vật trong trò chơi đặt ra. Giờ đây, Trình La Kinh vừa mở miệng, mọi người lại càng dao động, nhìn Vân An với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Triệu Lễ đã mất hết kiên nhẫn. Vì Vân An, họ đã mất Vương Thụ và bây giờ cậu lại ra đây cản trở, gây hoang mang cho mọi người!

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vân An đầy lo lắng và bất an, Triệu Lễ bỗng nghĩ ra một kế hoạch.

"Nếu Hoa Cương cứ không trở lại đoàn kịch hoặc thực ra hắn đã trở lại nhưng cố ý ẩn nấp, thì điều đó sẽ rất bất lợi cho chúng ta." Triệu Lễ tổng kết với mọi người: "Chúng ta cần phải kéo hắn ra vào ban ngày, vì ban đêm chính là lúc hắn nắm quyền chủ động."

Nghe đến từ "ban đêm", phần lớn mọi người đều tỏ ra sợ hãi, vì hầu hết những người chết trong đoàn kịch đều bị quỷ anh giết vào ban đêm.

Hiện tại, nhà hát vào ban đêm chính là nơi nguy hiểm nhất.

"Làm sao để khiến Hoa Cương xuất hiện?"

"Dù không phải là Hoa Cương thì anh ta cũng phải ra mặt giải thích rõ ràng cho chúng ta, chứng minh anh ta không phải kẻ đứng sau đi chứ!"

............

"Vân An, đây là cơ hội cuối cùng của cô, tránh ra đi, tôi cầu xin cô đấy!" Lâm Lương nói với giọng gấp gáp: "Tôi không muốn làm tổn thương cô."@ThThanhHinVng

"Hiện tại Hoa Cương là người bị nghi ngờ lớn nhất trong đoàn kịch, không thể phủ nhận sự thật này, mà cô cũng không có bằng chứng nào khác để chứng minh." Vân An nhìn Lâm Lương, ánh mắt dần trở nên xa cách. Cậu như thể chợt hiểu ra điều gì đó, đôi mắt xanh nhạt co chặt lại, giọng nói trở nên căng thẳng: "Nếu tôi có bằng chứng cho thấy kẻ đứng sau màn không phải là hắn, anh có tin không?"

"Là ai?" Đôi mắt đen của Lâm Lương dần trở nên sâu thẳm, vẻ gấp gáp trên mặt cũng từ từ biến mất.

Âm thanh của Vân An và Lâm Lương không lớn, ngoài họ ra không ai khác nghe thấy.

Vân An không trả lời nhưng đôi mắt hắn sáng lên, như con thú trong đêm tối, ánh sáng từ mắt cậu khiến Lâm Lương theo bản năng quay đầu đi.

"Nếu Vân An bảo vệ Hoa Cương thì các người rõ ràng là một nhóm." Triệu Lễ với vẻ mặt văn nhã nở một nụ cười tàn nhẫn: "Chúng ta không tìm thấy Hoa Cương, chắc Vân An có thể dẫn hắn ra?"

Vừa dứt lời, Vân An với bản năng sinh tồn như một con thú nhỏ, không chút nghĩ ngợi quay người chạy đi.

Nhưng thân hình yếu đuối của cậu làm sao có thể một mình chống lại đám người? Chỉ chạy được vài bước, cậu đã bị họ đuổi kịp.

Họ bắt được Vân An.

Vân An giống như một con mèo bị nhốt trong lồng sắt, những người này thực sự nắm chặt cổ tay cậu, đẩy cậu đi phía trước. Cậu rất đau nhưng kiên cường không phát ra tiếng kêu nào.

Vân An không muốn làm cho họ hài lòng.

Khi vài người nhận ra chỉ cần dùng chút sức là đã để lại dấu vết đỏ trên làn da mịn màng của cậu, giống như là đang bị ngược đãi, họ theo bản năng nới lỏng một chút. Nhưng họ lại thấy Vân An nhíu mày.

Dưới sự chỉ huy của Triệu Lễ, Vân An bị đẩy lên sân khấu. Cậu bị trói lại bằng dây thừng, thậm chí còn bị Lâm Lương dùng khăn lông bịt miệng.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Triệu Lễ, Lâm Lương giải thích: "Anh cũng biết tôi và cô ấy có quan hệ không tồi, tôi sợ đợi một chút cô ấy cầu xin thì tôi sẽ mềm lòng."

"Cậu, tên tiểu tử này cũng thật tàn nhẫn." Triệu Lễ như vô tình nói đùa: "Hành động của cậu rất tốt, tôi cũng phải nghi ngờ liệu cậu có phải là người chơi mới không."

Lâm Lương chỉ gãi gãi tóc, miễn cưỡng cười.

Vân An ngồi giữa sân khấu, ánh mắt toát lên nỗi sợ hãi mãnh liệt. Cậu giãy giụa, dây thừng thô ráp ma sát với làn da mịn màng khiến nó đỏ bừng, nhưng dường như cậu không cảm thấy đau đớn.

Lúc này, nỗi sợ hãi trong lòng vượt qua cả cơn đau.

Bởi vì Triệu Lễ đã đưa đến đây một chiếc quan tài, một chiếc quan tài gỗ sơn đen, nặng nề, được vài người cùng nhau nâng lên, mang đến bên cạnh Vân An.@ThThanhHinVng

"Vân An, có sợ không?" Triệu Lễ nửa ngồi xổm trước mặt Vân An, ánh mắt hẹp dài không chút che giấu sự tàn nhẫn của hắn ta.

Để hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Lễ không từ thủ đoạn, cuối cùng, hắn ta không cảm thấy mình làm gì sai.

"Cô có biết trong quan tài này là ai không?" Triệu Lễ cười tươi, nhưng bên trong lại tràn đầy sự hung ác, hắn ta gằn từng chữ: "Là Vương Thụ, anh ta bị cái lắc tay hại chết, khi chết đều trợn tròn mắt, là chết không nhắm mắt."

"Nhưng lẽ ra người chết phải là cô."

Giống như muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Vân An, Triệu Lễ cười nói: "Nếu cô không nói cho chúng ta biết Hoa Cương ở đâu, hoặc nếu cô không dẫn được hắn ra, tôi sẽ nhốt cô vào quan tài này để cô cùng Vương Thụ nằm chung, như vậy coi như cô thế anh ta đền mạng, thế nào?"

Dù Triệu Lễ nói như vậy, hắn ta vẫn không có ý định tháo khăn bịt miệng Vân An.

Câu nói đó dường như chỉ để gợi lên hi vọng của Vân An rồi lại tàn nhẫn vứt bỏ, giống như mèo vờn chuột.

Vân An từ từ buông xuôi giãy giụa, như thể chấp nhận số phận, ánh sáng trong mắt cậu cũng dần tắt.

Dù có chết, cậu cũng không muốn phải chịu đựng việc kéo dài hơi tàn dưới tay loại người như Triệu Lễ.

Triệu Lễ hưởng thụ cảm giác khi con mồi gần như đã chết vẫn còn giãy giụa, thích thú với nỗi thống khổ của họ. Khi Vân An dần trở nên vô hồn và ngừng giãy giụa, hắn ta bỗng chốc như bị kích động, bắt lấy cánh tay Vân An và đeo lên tay cậu chiếc vòng đỏ như máu.

Triệu Lễ chăm chú nhìn Vân An, hắn ta muốn chứng kiến cảnh quỷ anh và hồng y nữ quỷ giết người như thế nào! Đây là cơ hội cuối cùng để họ tìm kiếm manh mối, chỉ được thành công chứ không thể thất bại!

Vân An bị kéo đứng dậy, cậu bị Triệu Lễ đẩy từng bước một về phía quan tài. Càng gần đến quan tài, Vân An càng giãy giụa mạnh mẽ. Đôi mắt cậu vẫn sáng ngời như nước, còn môi thì không có chút sắc máu, bờ vai mỏng manh của cậu run nhẹ như chiếc lá mùa thu bị gió cuốn đi.

"Hoa Cương......" Vân An theo bản năng gọi tên Hoa Cương trong lòng nhưng ngay lập tức dừng lại.

Nước mắt của Vân An cuối cùng cũng rơi xuống, giống như những hạt ngọc trai tuôn trào không ngừng.

Da thịt cậu trắng nõn, như hoa đào vào mùa hè, ánh sáng nhu hòa tỏa ra. Chiếc vòng đỏ lỏng lẻo treo trên cổ tay cậu càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh tú của làn da.@ThThanhHinVng

Quỷ anh có đến không? Liệu Sở Nguyệt có đến không?

Ngoài đêm hôm đó khi thăm dò nhà hát thì Vân An chỉ nhìn thấy Sở Nguyệt. Cậu chưa bao giờ có bất kỳ giao tiếp nào với cô trong trạng thái quỷ quái.

Cô sẽ giết cậu sao?

Vân An không kịp suy nghĩ nhiều, trước mắt hắn không phải Sở Nguyệt cũng không phải quỷ anh, mà là Vương Thụ đã chết.

Cậu loạng choạng bị đẩy đến gần quan tài và bất ngờ thấy Vương Thụ nằm bên trong.

Trong quan tài, thi thể nam nhân xanh xao, gương mặt mang vẻ hoảng sợ, như thể y đã gặp phải điều gì đó cực kỳ khủng khiếp.

Không ai làm lễ cho y, đôi mắt Vương Thụ mở to, như thể ngay lập tức sẽ rời khỏi hốc mắt. Tròng trắng của mắt đã chuyển thành nửa trong suốt, đầu bị đâm nát, chỉ còn lại chút xíu vết khâu khép lại.

Gương mặt y đầy máu, vết máu khô quện lại như những con rắn cuốn quanh.

Vẻ mặt của Vương Thụ sau khi chết thật sự đủ để làm ác mộng.

Vân An sắp bị Triệu Lễ đẩy vào quan tài, nằm chung với Vương Thụ, đầu chạm đầu, chân chạm chân.

Nước mắt cậu từng giọt từng giọt rơi xuống, khi Vân An bị đẩy đến bên quan tài, chỉ trong giây lát, Triệu Lễ sẽ đẩy cậu vào trong.

Trong sân khấu, có người quay đi, lộ vẻ không đành lòng nhưng cũng có người ánh mắt sáng quắc, hưng phấn đến mức toàn thân run rẩy.

Bỗng chốc, mọi thứ trở nên tối tăm.

Bầu trời như bị che phủ bởi mây đen, trong chốc lát, ánh đèn rực rỡ bỗng chốc tối sầm, không thể nhìn thấy năm ngón tay.

Nỗi hoảng sợ như cơn sóng ập đến, lan tỏa khắp sân khấu.

Vân An ngơ người trong giây lát, sau đó mạnh mẽ giãy giụa, dùng hết sức lực để thoát khỏi sự kìm kẹp của Triệu Lễ.

Cậu nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, không giống như tiếng người, trong lúc đang mờ mịt, Vân An mơ hồ thấy một vật nhỏ nhảy lên giữa đám đông và đang chạy.@ThThanhHinVng

Mỗi khi nó đến gần, có người lại phát ra tiếng gào thảm thiết.

Quỷ anh đến.

Nó đang hướng về phía cậu.

Chiếc vòng tay của quỷ anh, Vân An cố gắng kéo nó xuống, nhưng tay cậu bị trói, một động tác đơn giản như vậy cũng không thể hoàn thành.

Nước mắt vẫn lăn tròn trong hốc mắt, chỉ trong vài nhịp thở, quỷ anh sẽ đến ngay trước mặt Vân An.

Cậu gần như rơi vào tuyệt vọng, hai tay hai chân bị trói, trên người còn bị buộc chiếc vòng quỷ.

Cái chết dường như đã trở thành điều không thể tránh khỏi.

Một cơn gió lạnh thấu xương đột ngột thổi qua, một bóng hình cao lớn mờ mờ xuất hiện phía sau Vân An. Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, nước mắt Vân An càng thêm tuôn rơi, tiếng khóc đau đớn vang lên.

"An An hôm nay ngoan lắm." Giọng nam trầm ấm vang lên trên đầu Vân An: "Tôi đau lòng quá, làm sao bây giờ."

Dây thừng trên cổ tay và đùi cậu lập tức rơi xuống, ngay cả cơn đau trên cơ thể cũng như được vuốt phẳng, chiếc vòng đỏ trên cổ tay Vân An bỗng nhiên sáng lên trong ánh sáng xanh lục của ngọn lửa quỷ, gần như bị thiêu rụi.

Sau đó, Vân An được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo như băng giá.

Cậu yếu ớt dán mình vào ngực nam nhân, không có tiếng tim đập, Vân An nước mắt càng tuôn rơi.

Cậu hơi hé miệng muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ là sau một khoảnh khắc cảm xúc sụp đổ, cậu cố gắng làm ra vẻ kiên cường để đứng thẳng.

Quỷ anh đang đến, không biết Sở Nguyệt có tới hay không, Vân An đẩy nam nhân, muốn hắn chạy đi nhanh chóng.

Nhưng hành động không tiếng động của cậu dường như chọc giận nam nhân. Vân An cảm nhận được bàn tay cơ bắp của nam nhân bỗng căng chặt, cằm hắn bị ngón tay lạnh lẽo của nam nhân nâng lên khiến Vân An bị bắt buộc phải ngẩng đầu.

Đôi môi lạnh lẽo như băng tuyết suốt năm không tan, chạm vào mí mắt Vân An, khiến cậu run rẩy.

Nam nhân dùng lưỡi linh hoạt, nhẹ nhàng cuốn đi những giọt nước mắt của Vân An.

Cậu như một con vật mềm mại, bất lực, bị buộc phải mở rộng cái bụng lông xù cho người ta đùa giỡn.@ThThanhHinVng

Nam nhân rất hài lòng, phát ra một tiếng cười nhẹ. Chỉ trong chốc lát, tất cả sự trói buộc mà Vân An cảm nhận đều biến mất và ngay sau đó, Vân An không biết ai đã bắt lấy cậu, lôi kéo chạy về phía trước.

Hoa Cương không còn nữa, hắn đã đi rồi?

Vân An theo bản năng quay đầu lại, nhưng trong bóng tối dày đặc, cậu không tìm thấy hình ảnh quen thuộc mà cậu nhớ nhung.

Bị kéo đi loạng choạng lên tầng hai, người kéo Vân An mở đèn ở lầu hai.

Ánh đèn chói lòa bỗng chiếu sáng hành lang, Vân An mất một giây để thích ứng với ánh sáng mới thấy rõ hình dạng của người dẫn cậu đi.

Đó là Trình La Kinh.

Trình La Kinh đã sợ đến mức chân tay mềm nhũn, không thể đi nổi.

"Vân An, tôi xin cô, trước đây tôi đã sai, tôi ngu ngốc, tôi là kẻ xấu! Tôi có thể quỳ lạy cô được không? Xin cô đừng để quỷ anh giết tôi." Trình La Kinh khóc lóc thảm thiết, nước mắt và nước mũi hòa lẫn trên mặt gã.

Vân An còn chưa kịp phản ứng thì Trình La Kinh đã quỳ xuống đất, ba lần dập đầu xuống đất.

"Tôi chỉ muốn sống, Vân An, cô  hãy nói giúp tôi với Hoa Cương, tôi xin cô, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết." Trình La Kinh quỳ lạy cầu xin.

"Quỷ anh không phải Hoa Cương điều khiển, hắn không phải là người đứng sau màn như các người nói." Vân An lạnh lùng nhìn Trình La Kinh: "Tôi cũng không có khả năng cứu mạng anh."

"Cô có khả năng đó, Vân An, trước đây mắt tôi không thấy thái sơn." Trình La Kinh hận không thể ôm chân Vân An xin tha: "Cô có thể sống lâu như vậy trong thế giới này, chắc chắn có người bảo vệ."

Vân An bị Trình La Kinh nói đến ngẩn ra, có người bảo vệ cậu?

Thực sự có người bảo vệ cậu, chỉ là......

Bỗng nhiên, tiếng động ở lầu một biến mất, những tiếng kêu thảm thiết và tiếng chạy rút lui dường như trong chốc lát đều tan biến không còn dấu vết.

Trong không gian tĩnh lặng như cái chết này, bỗng có tiếng động lộc cộc vang lên, không giống như người bình thường đi lại, mà như có một con vật nào đó bốn chân chạy qua.

Vân An và Trình La Kinh nhìn nhau, cả hai lập tức chạy về phía trước.@ThThanhHinVng

Đó là quỷ anh, nó đang lên lầu.

Trên hành lang tầng hai, ánh đèn bỗng nhiên nhấp nháy rồi tắt hẳn. Hành lang vốn quen thuộc trước mắt Vân An dần trở nên méo mó, như thể cậu đang bước trên bông, không chạm đến mặt đất thực sự.

Vân An và Trình La Kinh gần như lảo đảo khi chạy, một chân sâu, một chân cạn. Hành lang dường như kéo dài vô tận, không có điểm cuối.

Như thể có ai đó đẩy từ phía sau, cả hai gần như cùng lúc ngã vào một căn phòng chưa từng thấy trước đây.

Vân An vừa đứng dậy, cậu lập tức nghe thấy tiếng quỷ anh đang lao tới ngoài cửa. Ngay lập tức, Vân An đóng cửa lại với tốc độ nhanh nhất.

Quỷ anh bên ngoài phát ra tiếng huýt gió sắc nhọn đầy bất mãn, làm choáng váng người nghe và khiến Trình La Kinh đang ngồi bất động trên sàn, bị tiếng đó đánh thức.

Trình La Kinh sợ hãi đến mức không thể nói thành lời, chỉ lắp bắp, giọng nói ngắt quãng.

Vân An run rẩy nói: "Trình La Kinh, bật đèn đi."

Căn phòng đen tối đến mức không thể nhìn thấy gì. Điều đáng lo ngại nhất là dù đã đi qua hành lang tầng hai nhiều lần, Vân An chưa từng thấy căn phòng này trong trí nhớ.

Trình La Kinh không hiểu rõ cấu trúc tầng hai như Vân An, gã run rẩy mò mẫm trên tường để tìm công tắc đèn rồi ấn xuống.

Ánh sáng lại một lần nữa trở lại trước mắt Vân An.

Đây là một căn phòng trắng toát, không lớn, có thể nhìn thấy hết mọi thứ chỉ với một cái liếc mắt nhưng trong phòng trống rỗng, không có gì cả.

Tuy nhiên, trước khi Vân An và Trình La Kinh kịp thở phào, Vân An đã nhìn thấy trên một bức tường treo một chiếc bàn thờ bằng gỗ.@ThThanhHinVng

Sau khi phát hiện ra điều đó, ánh mắt Vân An không thể rời khỏi. Dường như bị một lực vô hình xui khiến, Vân An lập tức tiến tới bàn thờ.

Nhận thấy hành động của Vân An, Trình La Kinh không ngần ngại đi theo sau, vì lúc này Vân An chính là lá bùa hộ mệnh của gã.

Khi đến gần hơn, cả hai đều nhìn rõ trên bàn thờ có một tấm bài vị bằng gỗ.

Trên bài vị không khắc chữ nào, chỉ là một tấm bài vị trống.

Vân An với tâm trạng phức tạp ngước nhìn tấm bài vị, cậu lơ đãng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt.

Vậy nên, Hoa Cương không đi sao? Hắn vẫn luôn đi theo mình và khi thấy cả hai sắp bị quỷ anh đuổi kịp, đã kéo họ vào phòng này.

Vân An vẫn còn giữ được bình tĩnh nhưng Trình La Kinh thì hoảng loạn đến mức không thể đứng vững dù chỉ một giây, gã quỳ gối trước tấm bài vị và cũng nhận ra điều gì đó.

Đây là vị thần mà đoàn kịch đã thờ phụng.

Trong khi căn phòng yên tĩnh được vài giây, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng động như có ai đang cào móng tay vào cửa. Vân An nín thở, không dám phát ra tiếng động lớn, đôi mắt như ngấn nước nhìn chằm chằm vào cánh cửa mỏng manh.

Quỷ anh vẫn ở bên ngoài, nó có thể cảm nhận được hơi thở của những người còn sống trong phòng. Nó đang dùng móng vuốt cào lên cửa.

Tiếng móng vuốt sắc nhọn xé qua cánh cửa gỗ, phát ra âm thanh chói tai làm người nghe ê buốt và cánh cửa cũ kỹ, lâu năm không được sửa chữa, bắt đầu phát ra những tiếng lách cách, lung lay.

Quỷ anh dường như sắp phá cửa xông vào bất cứ lúc nào.

Trình La Kinh run rẩy, thành kính quỳ trước bài vị trống, vừa khóc vừa cầu xin vị thần mà đoàn kịch đã thờ phụng nhiều năm.

Gã nhớ lại đạo diễn từng nói, muốn gọi được thần thì phải cầu nguyện.

Trình La Kinh lập tức cầu nguyện, cầu xin được sống sót rời khỏi trò chơi này.

Vị tà thần đã nghe thấy lời cầu xin của gã và hiện thân.

Trong phòng đột nhiên bừng sáng, ngay cả quỷ anh bên ngoài cũng giảm bớt sự xao động.

Vân An không thể không ngẩng đầu nhìn lên. Một người đàn ông cao lớn lười biếng ngồi trên ngai vàng kim sắc, mặc một bộ vest đen thêu hoa văn bằng chỉ vàng. Hắn chống một tay lên ngai vàng, lười biếng nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, đôi môi mỏng khẽ hé.@ThThanhHinVng

Vân An không nhìn rõ khuôn mặt hắn, vì người này đang đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng tinh xảo, che phủ đôi mắt sắc như chim ưng và khuôn mặt điển trai. Chỉ có chiếc mũi cao và đôi môi quen thuộc là lộ ra.

Dù che giấu phần lớn khuôn mặt, vẫn có thể nhận ra người đàn ông này tuấn mỹ vô song, đầy tà khí và không phải là chồng của cô gái đã chết trước đây.

Kể từ khi hắn xuất hiện, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Trình La Kinh lạnh đến run rẩy, gần như phủ phục xuống, quỳ rạp dưới chân bài vị, dập đầu không ngừng.

"Nguyện vọng của ngươi, ta đã nghe thấy." Người đàn ông cười nhạt: "Ta có thể thực hiện điều ước của ngươi, nhưng ngươi phải trả một chút giá."

"Một chút thứ mà ngươi tự nguyện đánh đổi, ví dụ như tuổi thọ của ngươi, may mắn của ngươi hoặc là người thân, bạn bè của ngươi." Tà thần kéo dài giọng nói, mặc dù đang nói chuyện với Trình La Kinh nhưng ánh mắt lại hướng về phía Vân An.

"Tôi có bạn gái!" Trình La Kinh cố lấy lòng tà thần, chỉ vào Vân An và nói: "Cô ấy tên là Vân An, là bạn gái của tôi, tôi sẽ dâng cô ấy cho ngài."

"Chúng ta đã chia tay rồi." Vân An lạnh lùng nhìn Trình La Kinh.

"Tôi không đồng ý, vậy không tính là chia tay!" Trình La Kinh quỳ xuống, cúi đầu trước tà thần rồi lo sợ rằng Vân An không đồng ý sẽ làm mất hứng thú của tà thần, gã khẩn cầu Vân An: "Dù sao cô cũng chỉ là một NPC, hiến tế thì có gì đâu, đợi khi tôi thoát khỏi trò chơi rồi thì cô sẽ được làm mới lại. Tôi biết cô không hiểu những gì tôi đang nói, nhưng không sao, cô..."

"Tôi không phải là NPC, tôi cũng là một người chơi giống như anh." Vân An nói.

Đồng tử của Trình La Kinh bỗng nhiên mở to, gã như rơi vào một cú sốc lớn, bắt đầu cào tóc trong sự sụp đổ tinh thần: "Sao có thể? Cô sao có thể là người chơi? Hắn... hắn đã lừa tôi, hắn đã lừa tất cả chúng ta!"

"Thật đáng tiếc, nguyện vọng của ngươi không thể thành hiện thực." Tà thần cao cao tại thượng, ánh mắt vô tình nhìn xuống con người nhỏ bé đáng ghê tởm bên dưới, lời nói lạnh lẽo thốt ra từ đôi môi mỏng, nhẹ nhàng tuyên án tử hình cho Trình La Kinh.

"Không! Không!" Trình La Kinh hoảng loạn hét lên, một bàn tay nhỏ màu chì thò ra từ giữa cánh cửa gỗ, quỷ anh nhe răng cười, hàm răng nanh nhấp nhô khi cánh cửa bị phá mở một lỗ lớn.

Chớp mắt, nó lao như điên về phía Trình La Kinh, nhảy lên người gã, cúi đầu cắn mạnh vào cổ.

Hàm răng nanh sắc nhọn trực tiếp cắn đứt cổ Trình La Kinh. Cái đầu của gã vẫn mang nét mặt kinh hoàng tột cùng, rơi lăn lóc xuống sàn.@ThThanhHinVng

Máu nóng của Trình La Kinh bắn lên mặt Vân An, lông mi dài của cậu không ngừng run rẩy, đọng lại những giọt máu nhỏ li ti.

Giọng nói êm ái như thần biển cả của tà thần vang lên bên tai Vân An, trước mắt cậu là gương mặt dữ tợn của quỷ anh, đầy máu.

"Em có muốn cầu nguyện không?"

Chớp mắt, quỷ anh gào thét, lao tới Vân An với vẻ thống khổ.

Gương mặt thanh tú của cậu thiếu niên, đôi mắt long lanh như chứa nước mắt, không màng tất cả mà nghiêng ngả chạy về phía vị thần khủng bố đang ngồi trên ngai vàng rồi ngã sụp xuống dưới chân hắn.

"Nguyện vọng của tôi là... xin ngài hãy tiếp tục phù hộ cho tôi."

Người đàn ông từ ngai vàng bước xuống, tiến lại gần Vân An, nửa quỳ xuống, dùng ngón tay thon dài và lạnh buốt nâng cằm của cậu thiếu niên lên, đôi mắt đen tuyền không đáy nhìn cậu, cười nhạt.

"Xin được phù hộ thì phải trả giá, em sẽ dùng thứ gì để trao đổi? Thân thể của em? Hay là... linh hồn?"

Vân An cúi đầu, mắt cậu rưng rưng, cả người run rẩy như chiếc lá trôi trên nước, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định.

"Có thể, những điều ngài nói... đều có thể."


🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.

❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro