👑Bài ca đoàn kịch (17)
◎ Vòng tay ◎
Sự hận thù mạnh mẽ như một cơn sóng thủy triều ập vào trước mặt Vân An. Nhìn chăm chú vào quá lâu, Vân An cảm thấy bản thân như sắp bị nhấn chìm trong đó.
【 Đây là một manh mối rất quan trọng! Chúc mừng cậu, ký chủ! 】 Giọng nói vui mừng của hệ thống vang lên trong đầu Vân An.
Khép lại kịch bản, tâm trạng Vân An phức tạp. Với người khác, câu chuyện này có lẽ chỉ là một tiếng thở dài, cảm thấy rằng người chủ trước của kịch bản đã đặt niềm tin sai chỗ.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sự tổn thương lớn đến nhường nào. Cô đã giấu kín tình yêu, sinh con, sự nghiệp bị hủy hoại, thậm chí còn trả giá bằng mạng sống của mình cho mối tình này.@ThThanhHinVng
Càng đi sâu vào câu chuyện, càng cảm thấy bi kịch dâng trào.
《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》với hai phiên bản kịch bản, nhìn bề ngoài thì hoàn hảo, cốt truyện đầy thăng trầm, quả thực là một kịch bản hay. Nhưng sau khi đọc xong, trong lòng Vân An luôn có một cảm giác nghẹn ngào khó chịu.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ, và đến khi chuyên viên trang điểm trang điểm xong cho cậu, Vân An mới bừng tỉnh nhận ra cảm giác "nghẹn ngào" ấy xuất phát từ đâu.
Mặc dù Vân An đóng vai nữ chính là nàng tiên cá nhưng do cậu không quen thuộc với cốt truyện, từ đầu đến cuối cậu chỉ có cái nhìn như một người đứng ngoài quan sát.
Dưới góc nhìn của "thượng đế", trong《 Bài Ca Bi Thương Của Biển 》, vai nam chính - thiếu gia, khi đối mặt với những khó khăn, đều là người hưởng lợi.
Khi gặp bão trên biển, nàng tiên cá xuất hiện và cứu anh ta, giúp anh ta vượt qua hiểm nguy, thậm chí cùng anh ta mở ra một câu chuyện tình yêu lãng mạn trên biển.
Khi trở về đất liền, dù từ chối vị hôn thê nhưng sự nghiệp của anh ta và những thứ khác đều không bị ảnh hưởng.
Sau khi nàng tiên cá lên bờ và ở bên anh ta, cô còn tận dụng những lợi thế của tộc mình để giúp sự nghiệp của anh ta tiến xa hơn.
Tóm lại, trong toàn bộ câu chuyện, mặc dù nam chính thiếu gia phải trả giá bằng việc từ bỏ một số thứ nhưng sau đó anh ta thường nhận được những lợi ích lớn hơn.
Trong phiên bản đầu tiên của câu chuyện, kết cục là nàng tiên cá từ bỏ gia đình, thân phận và gần như mọi thứ để ở bên anh ta, trong khi anh ta gần như không cần tốn sức vẫn có được tình yêu và sự nghiệp.@ThThanhHinVng
Điều đó có công bằng không? Không hề công bằng.
Vì vậy mới có kết cục thứ hai, nơi nam chính từ bỏ mọi thứ trên đất liền để cùng nàng tiên cá lặn xuống biển và sống với nhau.
Một cái kết mang tính mộng mơ, nhưng khi đọc lại, Vân An cảm thấy nó có phần gượng ép, giống như biên kịch không có cách nào thay đổi cái kết một cách tự nhiên.
Chắc chắn phải có một câu chuyện sâu sắc hơn nữa đang ẩn giấu, đòi hỏi phải được khám phá. Vân An nắm chặt kịch bản, ngón tay trắng bệch. Trực giác nói với cậu rằng, nếu tìm ra chân tướng đằng sau sự thay đổi kết cục này, có lẽ cậu sẽ có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi trang điểm xong, Vân An đang chuẩn bị rời khỏi phòng trang điểm để lên sân khấu thì Triệu Lễ và ba người khác cùng với Trình La Kinh xông vào phòng. Dưới ánh mắt đe dọa của Trình La Kinh, chuyên viên trang điểm không dám nói một lời, cúi đầu và nhanh chóng rời khỏi phòng.
"Các người định làm gì?" Vân An cảnh giác nhìn bốn người. Triệu Lễ trông có vẻ không đến với ý tốt.
Trình La Kinh vừa định mở miệng thì bị Triệu Lễ ngăn lại.
"Vân tiểu thư đừng căng thẳng, chúng tôi đến để xin lỗi." Triệu Lễ bước tới trước mặt Vân An, nụ cười trên gương mặt dường như thật sự mang theo một chút thành ý: "Lần trước chúng tôi quá lỗ mãng, làm cô sợ hãi."
"Chúng tôi đến để chuộc lỗi." Triệu Lễ từ trong túi áo lấy ra một chiếc vòng tay.
Chiếc vòng tay rất tinh xảo, là những hạt ngọc đỏ được xâu chuỗi lại, trên mỗi hạt còn có viền vàng, nhìn thoáng qua đã biết là đồ quý giá.
"Hy vọng Vân tiểu thư có thể nhận lấy." Triệu Lễ nói.
Trong mắt Vân An, sự cảnh giác không hề giảm bớt. Đối diện với thái độ tươi cười của Triệu Lễ, Vân An lùi lại một bước. Cậu sẽ không tin lời của nhóm người này.
"Tôi sẽ không nhận."
"Các người tránh ra, đạo diễn đang đợi tôi lên sân khấu! Nếu tôi không xuất hiện, họ sẽ nhanh chóng đến tìm tôi!" Đối mặt với một kẻ như Triệu Lễ, Vân An không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể lấy danh nghĩa của đạo diễn để hù dọa.
Ngay khi đó, Trình La Kinh - người đứng gác cửa, lao đến, gã chỉ thẳng vào mặt Vân An và giận dữ quát: "Mày đừng có mà không biết điều, anh Lễ đến xin lỗi mà mày còn dám tỏ thái độ! Mày thật sự nghĩ tao không có cách nào xử lý mày sao? Nhìn xem tao có cái gì trong điện thoại đây!"
Trình La Kinh lập tức đưa màn hình điện thoại sáng lên trước mặt Vân An.
Trên màn hình là một bức ảnh, một cô gái đang nằm trên chiếc giường trắng muốt, mắt nhắm nghiền, hơn nửa khuôn mặt chôn vào chiếc gối mềm, cau mày, trông có vẻ ngủ không yên giấc. Chiếc chăn lỏng lẻo chỉ che đến hông, để lộ phần lớn lưng với làn da trắng mịn.
"Mày thấy rõ người trong bức ảnh là ai chưa?" Trình La Kinh đắc ý nói, "Mày còn dám chia tay tao à? Mày có tin là tao sẽ gửi bức ảnh này cho tất cả những người mà mày quen không!"
Đây là đòn quyết định của Trình La Kinh.@ThThanhHinVng
Đối với một cô gái, chỉ cần liên quan đến những chuyện nhạy cảm như thế này, danh tiếng sẽ bị hủy hoại.
Trình La Kinh nhếch môi cười với Vân An, gã gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Vân An hoảng sợ, khóc lóc cầu xin gã tha thứ. Nghĩ đến cảnh đó, gã gần như hưng phấn đến mức cả người run rẩy.
Vân An chỉ cảm thấy Trình La Kinh đúng là bệnh nặng.
Chưa cần nói đến việc bức ảnh này che khuất hơn nửa khuôn mặt, nếu nhân vật mà Trình La Kinh đang cầm thật sự có liên quan đến Vân An thì đã sao?
"Nếu anh muốn công khai bức ảnh này... thì cứ công khai đi." Vân An bình thản đáp.
Trình La Kinh ngây người, không ngờ Vân An lại có phản ứng như vậy. Gã theo bản năng hỏi: "Mày không sợ người khác sẽ bàn tán về mày à?"
Vân An nhìn Trình La Kinh với ánh mắt bình tĩnh: "Tại sao tôi phải để ý người khác nói gì? Hơn nữa, tôi là người bị hại, kẻ gây hại là anh. Nếu có ai phải bị bàn tán, thì đó chính là anh."
Trình La Kinh đứng lặng hồi lâu không nói được gì, chỉ vào Vân An, nghẹn đến mức không thốt nên lời.
Người đàn ông tên Vương Thụ luôn đứng sau Triệu Lễ, bước tới hoà giải: "Thôi nào, chúng ta đến để xin lỗi mà. Trình La Kinh, nhanh xóa bức ảnh đi!"
Trình La Kinh vẫn chưa phục, nhưng dưới ánh mắt của Vương Thụ và Triệu Lễ, gã miễn cưỡng mở điện thoại và xóa bức ảnh đã lưu.
Vương Thụ vỗ vai Vân An, nở nụ cười hòa nhã: "Vân tiểu thư, khoan dung độ lượng thì vạn sự tất an, chúng tôi trước đó có hơi sai sót, cô hãy rộng lượng bỏ qua, đừng chấp nhặt với chúng tôi."
Vân An muốn tránh cái vỗ vai đó nhưng không kịp, cậu cảm thấy khó chịu, trên mặt thể hiện rõ sự không hài lòng.
Cậu không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với đám người Triệu Lễ và Trình La Kinh nữa.
Bất ngờ, cánh cửa phòng hóa trang bị gõ, giây tiếp theo là một tiếng "phịch" lớn vang lên, cửa bị ai đó đá văng bằng một cú đá mạnh.
Hoa Cương đứng đó, hai tay khoanh lại, thân hình cao ráo và khuôn mặt điển trai hiện rõ sự không kiên nhẫn. Hắn lập tức tiến về phía Vân An, khi đến trước mặt cậu, đột nhiên bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Thụ.
Vương Thụ bị ánh mắt của Hoa Cương làm cho hoang mang nhưng khí chất mạnh mẽ của hắn khiến y theo phản xạ lùi về sau một bước. Khi đã lùi lại, hắn lại cảm thấy việc sợ một NPC thật là mất mặt, vì thế y đành cố lấy lại tinh thần và tiến lên một bước.
"Hoa Cương!" Từ khi Hoa Cương xuất hiện, trong mắt Vân An tràn đầy sự mừng rỡ như thể một con thú nhỏ bị bỏ rơi tìm được chủ nhân.@ThThanhHinVng
Hoa Cương nhẹ nhàng nắn nắn sau cổ Vân An như đang trấn an một chú mèo con, sau đó hắn quay người về phía Vương Thụ.
"Nếu sau này anh còn dám động tay chân nữa..." Hoa Cương cười nhẹ, lời nói tràn đầy sự đe dọa, đôi mắt lạnh lùng khiến ai cũng phải rùng mình. Vương Thụ sợ hãi nuốt nước bọt, không dám nói thêm một lời.
"Đạo diễn đang giục chúng ta lên sân khấu để diễn." Hoa Cương quay lại nhìn Vân An, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Vân An ngoan ngoãn gật đầu.
Thế là Hoa Cương nắm tay Vân An rời khỏi phòng hóa trang, để lại ba người Triệu Lễ, Trình La Kinh và Vương Thụ đứng đó, nhìn nhau không nói nên lời.
Khi Hoa Cương đã rời đi xa, Vương Thụ mới thở hổn hển, như thể vừa mới lấy lại hồn vía. Rõ ràng y lớn tuổi hơn Hoa Cương, nhưng đứng trước hắn lại giống như chuột gặp mèo, hoàn toàn bị áp đảo.
"Chết tiệt, cái NPC này có khí chất mạnh thật." Vương Thụ cảm thấy xấu hổ vì mình yếu đuối nhưng cũng may mắn nói: "May mà chúng ta hành động nhanh, đã bỏ chiếc vòng tay vào túi của Vân An trước rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là anh Lễ thông minh, nghĩ ra chiêu này. Vân An chắc chắn không ngờ rằng chúng ta bên ngoài thì làm ra vẻ nhưng thực chất đã âm thầm hành động." Trình La Kinh cười nịnh bợ, trong tay gã thì lá bài quan trọng nhất là bức ảnh của Vân An, nhưng nếu Vân An không nhận thì sẽ chẳng có tác dụng. Gã nhất định không thể để bị Triệu Lễ và những người khác bỏ rơi.
Trên gương mặt Triệu Lễ cũng lộ ra nụ cười hài lòng hiếm hoi.
Chiếc vòng tay đó không phải là vòng tay bình thường mà là do Vương Thụ tình cờ lấy được từ một nhiệm vụ phụ, có khả năng triệu hồi quỷ.
Thời gian thực hiện nhiệm vụ ngày càng ngắn lại, nhóm của Triệu Lễ có rất ít manh mối trong tay. Ban đầu họ nghĩ Vân An sẽ chết và để lại một số manh mối khi cậu trở thành nữ chính nhưng không ngờ sau một đêm, cậu vẫn sống khỏe mạnh.
Không còn cách nào khác, họ đành dùng đến hạ sách này.
Ngay từ đầu, Triệu Lễ đã đoán rằng Vân An sẽ không chịu nhận chiếc vòng tay này, vì thế hắn ta bảo Vương Thụ thừa lúc Vân An không để ý, lén bỏ chiếc vòng tay vào túi áo của cậu.
"Giờ chỉ cần bám sát Vân An, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra manh mối về quỷ anh!" Vương Thụ hưng phấn nói.@ThThanhHinVng
Đã có quá nhiều người chết trong nhiệm vụ phụ này, Vương Thụ không muốn nán lại thêm một ngày nào nữa, chỉ mong nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và rời đi.
Nhưng để theo dõi Vân An, họ phải cảnh giác mọi lúc, vì không ai biết khi nào quỷ anh sẽ ra tay.
Nhóm của Triệu Lễ và Vân An, Hoa Cương gần như đến phòng diễn xuất cùng lúc. Trên sân khấu, đạo diễn đang chỉ đạo Vân An và Hoa Cương, phía dưới khán phòng cũng có lác đác một số diễn viên phụ đang ngồi.
Triệu Lễ và đồng bọn tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục theo dõi.
Trên sân khấu, Vân An đối diện với đạo diễn đang mặt mày khó chịu, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cậu cắn chặt môi, vẻ mặt ủ rũ. Nhân vật mà cậu đóng không biết hát cũng không biết nhảy nên cậu thật sự không thể hoàn thành phần hát trên biển của nhân vật nàng tiên cá.
Luyện tập đến đoạn này thì bế tắc, Vân An cố gắng hát thử một hai câu, giọng cậu nghe thì dễ chịu nhưng giai điệu lại lệch lạc hoàn toàn khiến đạo diễn nhăn mày, còn Hoa Cương thì cười tươi.
Vân An lườm Hoa Cương trách móc, nếu không phải do Hoa Cương đề cử, cậu đã không phải chịu khổ thế này trên sân khấu.
Trình La Kinh dưới sân khấu dán chặt vào ba người Triệu Lễ, cố gắng hòa nhập vào cuộc trò chuyện của họ: "Anh Thụ, cái vòng tay triệu hồi quỷ này khoảng bao lâu thì có hiệu lực vậy? Quỷ anh thật sự sẽ xuất hiện sao?"
"Sao? Cậu xót à?" Vương Thụ liếc nhìn Trình La Kinh, cười nham hiểm: "Xót cũng đúng thôi, dù gì cũng là một khuôn mặt xinh đẹp, chết đi cũng tiếc thật."
Tiếng hát không ra giai điệu của Vân An trên sân khấu truyền tới, Vương Thụ cười khẩy nói: "Hát như thế này đúng là khó nghe thật."
Trình La Kinh chưa kịp hưởng ứng thì thấy Vương Thụ đột nhiên đứng dậy, đi về phía sân khấu.
Ba người ngồi cùng đều ngỡ ngàng trong giây lát. Triệu Lễ cau mày hét lên: "Vương Thụ! Anh đang làm gì vậy?"@ThThanhHinVng
Vương Thụ không quay đầu lại, bước chân không hề dừng lại, như thể không nghe thấy tiếng của Triệu Lễ.
Bất ngờ, trong lòng Triệu Lễ dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Trên sân khấu, Vân An đang bị đạo diễn trách mắng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, cậu buồn bã nghĩ thầm trong lòng và phàn nàn với hệ thống. Đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng hát uyển chuyển vang lên, chính là bài hát mở màn của nhân vật nàng tiên cá.
Cậu tò mò nhìn qua, chỉ thấy Vương Thụ vừa hát vừa múa, bước lên sân khấu.
Vương Thụ rõ ràng là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi nhưng khi mở miệng lại phát ra giọng hát sắc nhọn của một nữ sinh. Vân An chỉ nhìn thoáng qua mà đã nổi da gà.
Ánh mắt của Vương Thụ chỉ còn lại tròng trắng.
Phòng diễn xuất đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi người đều nín thở không dám phát ra tiếng động. Một mình Vương Thụ trên sân khấu hát một cách ai oán.
Vân An, Hoa Cương và đạo diễn đã sớm rời khỏi sân khấu, đứng dưới khán đài quan sát. Vân An nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón lại dùng tư thái của một nữ sinh để diễn xuất và hát bài mở màn của nhân vật nàng tiên cá. Sau khi hát xong, Vương Thụ đột nhiên liếc nhìn về phía Vân An và Hoa Cương, ánh mắt đầy bi thương như dòng nước chảy tràn.
Giữa sự kỳ dị đó lại ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
Chưa kịp để Vân An phản ứng, giây tiếp theo, Vương Thụ lao về phía mép sân khấu, giơ cao hai tay và với giọng sắc nhọn, y khóc lóc: "Tôi muốn về nhà."
Y nhảy từ trên sân khấu xuống, đầu đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "bịch" lớn. Sân khấu không cao lắm nhưng đầu của y đập xuống như một quả dưa hấu vỡ tung, trông như có ai đó đè đầu y xuống đất mà đập.
Dòng máu đỏ tươi trào ra, chiếc vòng tay màu đỏ nằm chơ vơ cạnh đầu của y, trong máu càng trở nên đỏ thẫm và yêu dị.@ThThanhHinVng
Khi Vương Thụ ngã xuống sân khấu, Vân An theo bản năng quay đầu lại và va vào một lồng ngực rắn chắc, ấm áp.
Hoa Cương dùng một tay ôm eo Vân An, tay to vỗ nhẹ bên hông cậu, siết chặt.
Tay còn lại của hắn đặt lên lưng Vân An, nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cậu.
"Ngoan, đừng sợ."
Nhưng Vân An dù trốn trong lòng Hoa Cương, cơ thể lại càng trở nên cứng đờ. Cậu như bừng tỉnh, đột nhiên thoát khỏi vòng tay của Hoa Cương, ngước lên nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi.
*Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Cương · kẻ cuồng bảo vệ vợ · xuất hiện rồi ~
🌟 Luôn ủng hộ việc mọi người tìm lỗi edit (lỗi chính tả/câu từ mà mọi người thấy không phù hợp với ngữ cảnh), có thể để lại bình luận và mình sẽ sửa.
❤️ Mong mọi người bình luận / góp ý một cách nhẹ nhàng và văn minh ạ!!! Xin cảm ơn ạ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro