
26. ∠w🩷s = 90° _ Chap 1: Đi coi mắt
Ánh trăng mùa thu từ trên cao rọi xuống, bóng của Nhật Phong cùng người bên cạnh in xuống đường bê tông. Chẳng biết từ lúc nào cậu đã chuyển từ vị trí đi bên cạnh thành đối diện cậu ấy. Một người cứ bước về phía trước, một kẻ thì lùi về phía sau.
'Nhìn bướng chết đi được.'
Nhật Phong xỏ hai tay vào túi quần, đôi mắt hướng về người đối diện - đúng là ánh mắt của kẻ 'điên tình'.
"Nhìn đường đi, đừng nhìn tôi."
"Có nhìn cậu đâu, tôi nhìn mặt trời mà."
"Đồ khùng điên."
Đôi mắt của Nhật Phong híp lại, miệng thì lan ra một nụ cười rõ tươi.
"Da cậu cứ trắng như ma ý."
"Còn cậu thì năm giờ chiều là không thấy đâu rồi nhỉ?"
"Da tôi đen không phải bẩm sinh đâu, nụ cười của cậu làm tôi cháy nắng
đấy."
Đôi mắt khẽ nhắm, Nhật Phong ngửa mặt lên hứng làn nước mát chảy xuống từ vòi hoa sen. Dòng suy nghĩ miên man trong đầu anh hoàn toàn hướng về giấc mơ vừa rồi.
Ánh trăng, bộ đồng phục mùa hè, anh và người ấy, tuổi mười sáu và tuổi mười ba,... Đó liệu có phải là một giấc mơ đẹp không nhỉ? Cũng không chắc nữa.
Người con trai ấy đã bước đến bên Nhật Phong cùng cơn gió mùa thu vào mười năm trước. Rồi đột nhiên lại biến mất khỏi cuộc đời anh vào cơn mưa mùa hạ vào hai năm sau đó. Đến tận bây giờ, Nhật Phong cũng không rõ vì lý do gì mà cả hai lại rời xa nhau, như thể đã có ma thuật nào xảy ra rồi giấu nhẹm người đó đi mất. Hôm nay là lần đầu tiên trong tám năm qua, cậu ta đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Người ấy là tình đầu - tình đơn phương - người mà Nhật Phong đã mặt dày theo đuổi suốt những năm tháng trung học phổ thông. Kể từ mười năm trước, Nhật Phong cứ như một kẻ 'điên tình', cuồng nhiệt theo đuổi người đó.
Có điều, thứ tình cảm đó sẽ mãi là bản demo, mãi nằm sâu trong ký ức của anh và chẳng có ngày được ra mắt. Tất cả thanh xuân tươi đẹp Nhật Phong có được đều là người ấy, và được cất giữ vào 'kỷ niệm', sẽ còn vang mãi nơi trái tim này.
Với Nhật Phong những hình ảnh về người ấy vẫn rõ hình, rõ nét mỗi khi được tái hiện lại trong tâm trí. Thậm chí, những âm thanh từ người ấy vẫn da diết, vẫn sâu lắng mỗi khi vang lên trong trái tim cằn cỗi này. Cảm xúc nơi anh vẫn vậy, nghẹn ngào, đau đớn, có chút tiếc nuối, chút day dứt,... Một giấc mơ thoáng qua, nhưng lại gói gọn tâm trạng của anh ở đó.
Ánh mặt trời đã tắt hẳn, màu nhập nhoạng của hoàng hôn rơi bên khung cửa sổ. Đã 15 phút trôi qua, Nhật Phong chưa thể thoát khỏi giấc mơ vừa rồi, hình ảnh, thanh âm thuộc về người ấy cứ liên tục đánh thức ký ức. Khó khăn lắm anh mới có thể gột sạch lớp bọt trên cơ thể, với lấy chiếc khăn tắm lau khô người trước khi bước ra khỏi đó.
Vì mải chìm đắm vào giấc mơ, khiến Nhật Phong suýt nữa quên mất còn có một cuộc hẹn - buổi xem mắt, diễn ra vào bảy giờ tối nay.
Đây là lần đầu tiên "làm chuyện ấy", thế nên Nhật Phong rất bối rối trong việc chọn trang phục. Sau một hồi đứng trước tủ cân nhắc, anh chọn chiếc áo phông màu đen, sơ vin gọn gàng với chiếc quần jean sáng màu ống rộng. Một sét đồ hoàn hảo cho concept đi xem mắt vào ngày nắng nóng.
Đi xem mắt. Nhật Phong đã nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ không phải trải qua thứ sự kiện ngớ ngẩn như thế này. Vốn dĩ phương châm của giới trẻ hiện nay là: 'tự lo tìm hiểu, tự do yêu đương' không phải sao? Nếu như không điên cuồng hẹn hò với đối tượng trúng tiếng sét ái tình, cũng say đắm với mối tình tìm kiếm trên những app hẹn hò.
Vậy mà, đâu đó cũng có những kẻ phải đi coi mắt theo ý phụ huynh. Dù không muốn, anh cũng không thể để mẹ Diễm buồn, nếu từ chối thêm lần này nữa,... tròn trĩnh 30 lần đấy.
🔆🔆🔆
Dưới ánh trăng của đêm mười sáu vậy mà Dương Nhật lại thấy nó chẳng sáng bằng người đang đi cạnh mình.
"Trăng đêm nay đẹp nhỉ?"
"..."
Hướng mắt về phía người đi bên cạnh mình, cặp lông mày của Dương Nhật khẽ thu lại.
"Yên tâm đây không phải Nhật Bản đâu. Đừng nhìn tôi như mấy thằng con trai chỉ biết ctrl + c mấy câu thả thính trên mạng rồi đem đi ctrl + v cho cả tá những cô gái."
Hình như Dương Nhật vừa bị người đó đọc trộm ý nghĩ thì phải? Ngại ngùng khi bị nhìn thấu tim đen, cậu ngập ngừng định lên tiếng nhưng lại thôi.
"..."
"Trăng ở đây đẹp thật đó."
"Nói như thể nó khác với nơi cậu sống không bằng ý."
"Vậy cậu nói xem, nó có khác không?"
Một câu hỏi thành phần đầy đủ, cách sắp xếp chúng cũng không có gì để bàn cãi. Tuy nhiên, lại được thốt ra từ người đó khiến nó trở thành một câu hỏi thực sự ngốc nghếch. Đưa ánh nhìn qua người bên cạnh, đôi con ngươi Dương Nhật lóe lên thứ ánh sáng kì ảo.
"Dĩ nhiên là không?"
"Thế mà tôi lại thấy nó khác đấy."
Người đó đang dán chặt mắt vào mặt trăng ở trên cao. Dòng suy nghĩ của Dương Nhật thì lại hướng về người bên cạnh, cơ mặt bỗng nhiên giãn ra rồi biến thành một nụ cười. Cái người đi bên cạnh cậu lúc nào cũng ngốc như thế thì phải?
"Thằng ngốc."
Đã 25 phút trôi qua kể từ lúc tỉnh giấc, Dương Nhật vẫn thẫn thờ trên chiếc giường, đôi mắt nửa nhắm nửa mở chưa thực sự tỉnh ngủ. Trong khi không tỉnh táo, cậu chẳng thể phân biệt nổi những hình ảnh, âm thanh vừa xuất hiện trong tâm trí là một giấc mơ hay một đoạn hồi ức.
'Mình đã mơ à?'
Khi đó, Dương Nhật mới chỉ là thằng nhóc 13 tuổi thôi. Đúng rồi, còn người ấy 16 tuổi. Thình thịch thình thịch thình thịch... âm thanh nơi lồng ngực mỗi lúc vang lên một rõ hơn, như thể đã có ai đó đến và vặn âm lượng lên mức lớn nhất. Mỗi khi nghĩ đến người đó, Dương Nhật lại mất hết khả năng điều khiển cảm xúc như vậy đấy.
Những tia nắng ngoài trời đã yếu dần, trước khi tắt hẳn. Vươn vai theo thói quen trước khi bước xuống giường, sau đó Dương Nhật đi thẳng vào nhà tắm.
Làn nước mát cũng không đủ làm cho tinh thần cậu tỉnh táo, khó khăn lắm công việc tắm gội mới được hoàn thành.
"Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm đi."
Tiếng hỏi han từ mẹ vang lên trong lúc cậu hoàn tất việc lau khô người và mặc quần áo. Với chiếc khăn bông lau đầu, Dương Nhật chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.
"Con sẽ ngủ thêm sau, giờ thì con có việc quan trọng cần phải làm."
"Mới về nước sáng nay, có việc gì mà vội thế?"
Chắc mẹ muốn ngắm cậu thêm chút nữa. Lần cuối cùng cả hai gặp nhau là vào mùa hè hai năm trước, lúc đó cả mẹ và bố đều sang bên đó để thăm cậu.
"Chuyện quan trọng ạ."
"Còn chưa giải thích cho mẹ tại sao lại bỏ dở việc học lên tiến sĩ để về đây đâu đấy."
Dương Nhật đang nghiêm túc suy nghĩ, có nên giải thích cho mẹ nghe hay không? Nếu như nghe được lý do liệu mẹ có đánh cho cậu một trận và đuổi ra đường không nhỉ? Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Dương Nhật đã vội vàng xóa bỏ, khi chưa tiên lượng được mức độ nghiêm trọng của sự việc, tốt nhất nên giữ im lặng, mọi chuyện để sau rồi tính.
"Chuyện đó con giải thích sau. Giờ con cần đi gặp cái tên đó."
"Vừa mới gặp hai đứa chúng nó sáng nay rồi còn gì."
"Không phải hai thằng đó. Con cần đi gặp con trai của mẹ kia kìa."
Người mà Dương Nhật cần gặp lúc này là con con trai của mẹ - cái người mà vừa xuất hiện trong giấc mơ, chứ đâu phải thằng Bình và thằng Khải.
"Haizzz."
"Sao thế? Sao mẹ lại thở dài."
Gương mặt mẹ nhăn lại, vang lên một tiếng thở dài như muốn thông báo một điềm xấu, lòng Dương Nhật bất giác thấy bất an và vô cùng bối rối. Kể từ ngày đó, đã tám năm rồi cậu không còn cập nhật thông tin về người con trai ấy nữa.
"Còn hỏi nữa. Thằng bé chắc chắn không muốn gặp con đâu. Đợt đầu thằng bé còn không thèm nhìn mặt cả bố và mẹ nữa cơ."
'Đồ trẻ con.'
Mối quan hệ giữa gia đình cậu và gia đình người đó trước giờ vốn dĩ vẫn cực kỳ tốt đẹp cơ mà. Chỉ vì cậu đi du học mà cái tên đó hành xử như một kẻ ngốc vậy sao? Dẫu thế nào thì chuyện này cũng không thể trách bố mẹ cậu được.
"Thằng hấp này."
"Con mới hấp đấy."
Vừa mắng, mẹ vừa nhìn cậu không chút thiện cảm. Đây chắc chắn không phải ánh mắt mẹ nên dùng để nhìn người con trai tận tám năm rồi mới trở về nhà. Dù vậy, Dương Nhật lại chẳng quan tâm đến điều ấy, cả tâm trí này đều bị tên đó đánh cắp mất rồi.
"Đến bây giờ cái tên đó cũng thế hả mẹ?"
"Khó khăn lắm mới chịu nói chuyện với mọi người đấy vậy nên để yên cho con trai mẹ đi."
"Tên này bị làm sao thế nhỉ?"
Nét mặt Dương Nhật ánh lên vẻ chạnh lòng với những điều vừa nghe được, cảm giác hỗn độn giữa sự thất vọng và buồn rầu cứ thế bành trướng khắp lòng. Chẳng phải, trước đây tên đó đã từng rất rất thích cậu hay sao?
"Con mới là thằng làm sao đấy. Mẹ vẫn không thể hiểu sao ngày đó hai đứa đang yên đang lành như thế, tự nhiên con sống chết đòi đi du học, còn muốn ở lại bên đó học lên tiến sĩ, giờ thì lại muốn bỏ dở rồi về đây? Chẳng hiểu tính khí giống ai nữa."
Tại sao năm đó Dương Nhật đã sống chết đòi đi du học - đó là một câu chuyện cực kỳ dài, chỉ với một vài câu thì không thể nào nói hết được. Ngay cả việc cậu đột nhiên bỏ dở việc học lên tiến sĩ để về nước cũng rất khó để nói ra vào lúc này. Chung quy lại, cậu đi hay trở về đều có lý do cả. Và người đó chính là lý do.
"Chuyện dài lắm, con sẽ giải thích hết cho mẹ nghe sau. Con cần đi gặp cái tên đó."
"Biết thằng bé ở đâu mà gặp."
"Không có nhà sao mẹ?"
"Thằng bé chỉ về đây vào cuối tuần thôi, nhưng cuối tuần này không về đâu, thấy chú Khôi bảo bận đi coi mắt rồi."
"Đi coi mắt á?"
Dương Nhật kéo căng hai mí mắt ra hết cỡ, miệng há hốc như chờ được bón cơm.
'Không thể tin được, mới xa nhau có tám năm mà muốn bỏ mình để đi xem mắt á. Thằng tồi này.'
Đã tám năm trôi đi, dù thế Dương Nhật vẫn luôn cảm thấy hai người mới chỉ gặp nhau ngày hôm qua thôi. Những hình ảnh, âm thanh và ngay cả cảm xúc về người đó vẫn nguyên vẹn như ngày ấy. Vậy mà, cái tên đó lại có thể thản nhiên đi coi mắt, trong khi cậu phải vật vã với những xáo trộn trong lòng, thậm chí còn phải dừng cả việc học lên tiến sĩ để về cơ mà.
"..."
"Địa chỉ! Cho con địa chỉ chỗ thằng hấp đó đi coi mắt đi. Mẹ."
Vốn dĩ Dương Nhật vẫn luôn biết cách kiềm chế và điều khiển hành động trước mọi tình huống. Kỳ lạ, hiện tại cậu như một thằng ngốc dễ dàng đánh mất những cảm xúc vốn có, tâm trí không khác gì đống bùn lầy đen đúa và nhơ nhớp.
"Làm sao mẹ biết được cái thằng này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro