Chương 4: Lục Vân Huy cứu Kiều Nguyệt Quân
Sáng nay, 4h Quân đã dậy để chuẩn bị về quê đám giỗ. Suốt quãng đường 45 phút trên xe buýt, qua cửa sổ Quân ngắm hình cảnh vật quê mình trong sương sớm. Đồng lúa xanh rì bát ngát, nó mở cửa sổ," hương quê" chạm vào cảm xúc, khơi gợi kỉ niệm tuổi thơ. Ngày trước, hè nào nó cũng về đây chơi vài tuần, đủ thứ trò vui với lũ bạn cùng làng. Nào là câu cá bống dừa, trèo cây hái mận, bơi xuồng trộm ổi hay thả diều ở bờ kinh vào các buổi chiều lộng gió. Ngoại mất 8 năm rồi, cũng từng ấy năm nó không về lại. Không biết mọi thứ giờ ra sao. Mắt nó rưng rưng nhớ ngoại! Ngoại thương nó nhất, cái gì cũng thằng Quân.
"Cho con xuống ngã tư Tân Trung nha Bác Tài ơi" Quân gọi với lên khi chợt thấy cột mốc còn 1 km nữa là tới. Nó xuống xe, nhìn quanh tìm xe ôm. Đưa tay nhìn đồng hồ, mới gần 5 giờ sáng, đâu ra xe ôm đây. Biết vậy chiều hôm qua theo mẹ về sớm cho rồi, giờ đi có một mình. Nó nghĩ. Bảo Quân đành thả bộ vào. Theo trí nhớ của nó, đường vào xã xa lắm, qua mấy cánh đồng và hai trường học, phen này cuốc bộ banh giò. Mãi suy nghĩ nó ko thấy cái ổ voi, hụt chân nó chới với, quơ quào và rồi rớt bịch như trái mít rụng. Ê cái mông, nó ngồi luôn tại chỗ ăn vạ, phủi phủi đôi giày hunter mới mua của nó. Bị té, vừa mắc cỡ vừa mắc cười.
"Trai thành phố ngộ ta, bị té mà vui ghê ha" Nó giật mình quay lưng lại. Môt anh chuẩn to cao đen, còn hôi không thì chưa biết, đang ngồi trên chiếc xe đạp cũ mèm đứng sau lứng nó nhìn nó cười cười. Hàm răng đẹp đấy.
"E bị hụt chân." Nó quê quê, chỉ biết nhăn răng cười lại.
"Sao đi đâu lúc trời vừa sáng dạ?"
"E về ngoại,ở..."Nói tới đây nó sực nhớ, không thể làm cô bé quàng khăn đỏ được, không nói nhà ngoại ở đâu. Nó nói tiếp." Về đám giỗ."
"Đừng nói là đám giỗ bà Ba ở Minh Đức nha!"
"Ủa, sao anh biết?" Nó ngạc nhiên hết sức."Ko lẽ con sói này là X-men, biết đọc suy nghĩ hả"
"Vậy đúng rồi phải ko. Mà e là con của ai. Còn nhỏ vầy chắc con cô chín hoặc cô mười phải không?"
"Dạ e con cô chín. Mà a là ai dạ. Sao biết nhà e?
"Xã mình có chút xíu hà, quen nhau hết trơn hà. e về hỏi mẹ cô tư Liên là mẹ e biết. A là con thứ ba. Mới chở mẹ vô trỏng phụ làm đám về tới đây nè. Thôi lên đây a chở vô cho. Định ngồi luôn ở đó hả."
Mãi để trí tưởng tượng bay xa, nó quên mất mình đang còn ngồi bẹp dưới đất. Từ góc độ này nhìn lên, anh thật to lớn. "Dạ. Vậy e cám ơn anh ba" Nó đang định chống tay xuống lấy thế đứng lên thì thấy tay a chìa ra. Bàn tay cũng to nữa. Nó nắm tay a. Bàn tay chay sần nhưng thật ấm. A kéo 1 phát nó đứng dậy luôn. Nhìn cái bắp tay thôi là biết mạnh rồi.
"Ủa rồi e ngồi ở đâu?" Nó nhìn cái xe đạp, có 1 yên mà a ngồi rồi, đằng sau làm gì còn chỗ.
"À, xe a cái yên sau di động, a tháo ra để trong ngoại e rồi, định chiều rước mẹ rồi lấy chở mẹ về, chứ không có người ngồi nó rớt lên rớt xuống cũng vậy hà". "E đứng đằng sau được không?" Nói rồi a xoay đầu hướng mắt vào 2 thanh sắt chìa ra ở trục bánh xe sau.
"Dạ chắc được." Nó trật vuột hai ba lần nó mới đứng cả chân lên được.
"Rồi chưa? A chạy đó nha" Nói rồi a khom người đạp. "Cũng nặng dữ ha."
"Dạ, e 58 Kg" Nó cũng chỉ nghe a loáng thoáng vì đang bận cảm nhận phần cơ bắp trên vai của a dưới hai bàn tay của nó. Đúng nghĩa vai u thịt bắp luôn. Rồi nó đưa mắt nhìn vào hai cánh tay đang lái xe của a, các cơ bắp nổi lên rõ ràng. Bỗng a ngọ nguậy lưng. Nó nhìn xuống. OMG. Thằng nhỏ của nó dựng lên dứng ngắt và nãy giờ đâm vào lưng ảnh. Nó hẩy mông về đằng sau để ko cọ sát nữa.
"Đứng sát vào, ko thôi lại vồ ếch nữa bây giờ." Anh nói và hình như ảnh đang cười.
"Nhà a ở gần đây hả?" Nó đánh trống lãng.
"Cũng gần nhà bà ba ở dưới đó, a đang trên đường ra ngã ba ngồi uống cafe chơi."
"A ở đây từ nhỏ luôn hả, hồi nhỏ e cũng hay về đây chơi nữa."
"A học thành phố. A mới tốt nghiệp xong, nhớ nhà nên về đây chơi, định qua Têt rồi lên thành phố kiếm việc làm."
"Hèn gì nhìn anh cũng ko giống người ở đây. Vậy mà nãy còn chọc e người thành phố."
"Da a ngâm ngâm, mặc đồ của ba anh, chạy chiếc xe này là đúng bài anh ba khía luôn còn gì nữa. Ai như e, người gì mà da trắng , nhìn..."
Bỗng bụp, chiếc xe đạp chạy vào cái ổ gà. Quân giật mình la á 1 tiếng rõ to. May a giữ vững tay lái, chỉ loạng choạng rồi lấy lại thăng bằng sau đó. Anh cười mắc nẻ. Bị quê tập hai, Quân bóp mạnh tay vào hai vai của anh. Anh la lên ui da. "E bám vầy cho chắc a ha"
"E bám vậy tới nhà ngoại e, chắc vai a in dấu bạch cốt trảo của e luôn quá."
2 đứa cười lớn, làm mấy con chó giật mình sủa vang trời, a cong lưng chạy nhanh kẻo bị chó dí bây giờ.
Quân nhảy xuống xe a. Trông a hổn hển thấy mà tội nghiệp. Đường xa quá mà, lại chở thêm cái cục to đùng này này nữa.
"E cám ơn a nha. Ủa mà a tên gì dạ?"
"A tên Quang Huy."
"E tên Bảo Quân. A vô nhà chơi nha."
"Lúc trưa rãnh a ghé. A còn về nhà phụ ba chút việc nữa."
"Vậy trưa a Huy qua chơi nha."
"Ok e. A đi nha."
A đạp xe đi. Bảo Quân nhìn theo dáng anh bự chảng.
Nó chạy vào nhà kiếm mẹ kể mẹ nghe chuyện gặp được Lục Vân Tiên giữa đường. Mẹ đang ngồi làm gỏi cuốn. Dì tư Liên cũng ở đó."Vậy nãy thằng Huy nó chở con vô đó ha." "Dạ. Dì tư với anh Huy nhìn giống nhau ghê." Nó trả lời và nhìn dì tư với ánh mắt biết ơn người đã tạo nên chàng trai ân nhân của nó. Dì tư nói tiếp" Nó ở thành phố quen rồi, về đây hổm rài cũng buồn, mai đám dỗ xong con mới lên hả, hai đứa coi đi vòng vòng chơi đi." Bảo Quân háo hức" Dạ." Nó ngồi xuống kế mẹ, phụ cuốn. Cuốn cái nào ăn cái đó. Được 1 hồi, coi bộ hao nguyên liệu quá, mẹ kêu nó lên đốt nhang cho ngoại rồi ra vườn chơi đi, nay hàng xóm láng giềng, bà con tới phụ nấu đám cũng đông. Ai cũng khen thằng Quân ngày lớn đẹp trai quá. Nghe mà nở lỗ mũi. Nó lên đốt nhang cho ngoại rồi ra vườn. Nhà ngoại sát bờ kinh, luc nhỏ nó với tụi con trai hay đu tàu lá dừa làm bom B52 rớt chéooooo chủm xuống nước. Đâu có biết bơi. Uống nước thấy bà nội mà cũng ham chơi. Nó ngồi xuống gốc me cổ thụ rợp bóng, gió thổi vườn cây xào xạc, lá me bay bay đáp xuống mặt nước, mấy con cá lòng tong vụt lên đớp mồi. Nhìn xung quanh, cảnh vật cũng như vậy, nhớ ngày xưa quá.
"Đừng nói là mới té nữa nha" Giọng nói mới vừa quen cất lên.
"A. A Huy" Nó reo lên" Sao lần nào a cũng xuất hiện phía sau e hết dạ"
" Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn.Để có thể ngắm em từ xa âu yếm hơn
Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái."
"Haha. a hát hay quá à. Ngồi xuống đây chơi a. A Huy chắc có nhiều bạn gái lắm ha."
"Sao e nói vậy?"
"Cao lớn, đẹp trai, ga lăng, lại hát hay nữa. Da ngăm ngăm nữa. Chuẩn sói ca luôn"
"Ừa thì cũng có vài người thích a."
"Rồi a có quen ai hok. Dễ gì hok ha a? Gái thành phố đẹp gần chết!"
Quân thích gái thành phố hả?" A quay qua nhìn vào mắt Quân, bị chiếu tướng đột ngột Quân bối rối quay mặt đi chỗ khác.
"Dạ ko có"
"A cũng không" Quân nhìn lên. A nhoẻn miệng cười. Trời ơi, cái nụ cười tỏa nắng ấy càng làm Quân bối rối hơn. Tay nó không kiểm soát được, mà xé mát cái lá khô mới nhặt.
"Nhớ người iu rồi hay sao mà xúc động tội nghiệp cái lá dạ." A ghẹo nó.
"Làm gì có người yêu, hihi" Nó cười lại với a, khoe cái răng khểnh, một điểm nhấn chết người của nó. A nhìn Quân, không quay đi chỗ khác như nó. Ánh mắt ấy là sao đây. Sao mà tình cảm, ấm áp đến lạ.
"Quân ơi" Giọng mẹ nó cắt ngang ánh mắt tưởng chừng sắp có màn 16+ sau đó."Vô ăn cơm nè con ơi"
A Huy đứng dậy chìa tay cho Quân. "A quên nữa, mẹ e kêu e vô ăn cơm". Rồi a lại cười. Ỷ có nụ cười đẹp rồi muốn cười là cười hả. Quân lại nắm tay a. Lần này đôi bàn tay ấy siết nhẹ nhau rồi mới buông ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro