Chap18
Sau khi ăn xong phần ăn mà Seola chuẩn bị Luda trở về phòng nằm dài trên giường. Cảm thấy chán chường, với tay lấy chiếc điện thoại trong vali nhấn nút mở nguồn. Điện thoại vừa bật mở là hàng chục tin nhắn cùng thư thoại Bona gửi cho mình. LUDA bật cười, làm cô tổn thương để rồi giờ đây xin lỗi liệu có phải quá dễ dàng hay không?
Đọc xong tất cả tin nhắn cô biết Bona đang rất lo cho mình nhưng Luda vẫn còn giận, cô chưa muốn gặp Bona lúc này
*Neon moreuncheok nuneul gamneun. You bad, bad, bad boy, you so bad* Tiếng chuông điện thoại vang lên, là Bona?
Chừng chừ 1 hồi Luda bắt máy
Luda: Alo!
Bona: Ơn Chúa cậu nghe máy rồi Luda à tớ rất lo cho cậu
Luda: Cảm ơn vì cậu còn quan tâm tớ. Luda nói mỉa mai
Bona: Cậu đang ở đâu tớ cần gặp cậu. Đêm qua tớ đã rất lo cho cậu làm ơn hãy cho tớ biết cậu đang ở đâu? Bona nói với sự lo lắng
Luda: Cậu không cần lo tớ hiện giờ vẫn đang rất tốt
Bona: Làm ơn Luda à hãy gặp tớ. Tớ xin lỗi vì tất cả những gì ngày hôm qua. Luda à tớ rất nhớ cậu. Những câu cuối Luda không thể nghe rõ được nhưng cô biết Bona bên đầu dây kia đang khóc vì cô nghe có tiếng nức
Luda: Thôi được rồi tớ sẽ gặp cậu ở công viên gần nhà cậu, 15 phút nữa tớ sẽ gặp cậu. Nói rồi Luda tắt máy
Bona sau khi nghe Luda cho mình cuộc hẹn cô liền tức tốc chạy đến công viên gần nhà mình. Cô không quan tâm bộ dạng mình lúc này thế nào cũng chẳng cần biết mặt mũi mình tèm lem sau khi khóc ra sao. Điều cô cần bây giờ là Luda
15 phút sau Luda bước bộ ra công viên, nơi đây cũng gần nhà Seola nên cô bước bộ. Đứng chờ đại ở 1 gốc cây nào đó cô biết với tính của Bona thì cô ấy sẽ chạy xung quanh tìm cô mà thôi
- Luda!
Là tiếng của Bona đang gọi cô. Chưa kịp nhìn xung quanh thì có 1 vòng tay ôm xiết mình thật chặt
- Luda à tớ rất nhớ cậu. Bona xiết chặt cái ôm như thể nếu vòng tay này nới lỏng ra thì Luda sẽ biến mất khỏi cô mãi mãi
- Tớ ở đây Bona à cậu đừng khóc. Cảm nhận những giọt nước mắt của Bona đang ướt đẫm trên đôi vai mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy 1 Kim Bona yếu đuối đến như thế. Vòng tay ôm lại Bona, vòng tay và những giọt nước mắt này làm cô cảm thấy thật hạnh phúc
- Tớ rất sợ Luda à. Tớ biết lỗi của mình rồi cậu làm ơn đừng đẩy tớ ra. Cậu đừng rời ra tớ lần nữa, tớ sợ cảm giác mất cậu. Bao nhiêu nỗi sợ của Bona liền được bọc bạch hết ra, giờ phút này Bona biết cô cần phải giữ Luda lại bằng mọi giá
- Tớ không đi đâu cả tớ ở ngay đây. Luda vuốt nhẹ tấm lưng kia vỗ về
Hai người ôm nhau rất lâu, mọi người ở công viên qua lại nhìn thấy liền bàn tán. Người thì khen họ rất đẹp đôi, người thì ngưỡng mộ tình bạn của họ và cũng có người nhìn bằng cặp mắt kì thị. Nhưng BonLu không quan tâm giờ đây cả 2 như đang lạc vào thế giới riêng chỉ có 2 người và những chú bướm đang bay ra trong lòng họ
Ngồi xuống băng ghế đá kế bên Bona hỏi Luda
- Qua giờ cậu ở đâu thế? Sao lại tắt tất cả mọi liên lạc của tớ? Mẹ cậu đang rất lo
- Tớ ở nhà Seola
- Sao? Cậu ở nhà Seola? Tớ không nghe lầm chứ? Trước giờ cậu và chị ấy đâu được tốt. Bona tỏ ra ngạc nhiên
- Vì hôm qua tớ không biết phải đi đâu thì gặp Seola. Chị ấy kêu tớ về ở tạm nhà mình
- Vậy giờ cậu về nhà tớ ở nhá, tớ không an tâm khi cậu ở bên ngoài
- Thôi tớ không sang cậu đâu. Nhà cậu còn có Sojung unnie tớ rất ngại gặp chị ấy
- Cậu thật sự không thích Sojung thật sao? Bona liền hỏi
- Tất cả chỉ là sự nhầm lẫn. Luda cười nhẹ
- Cảm ơn cậu. Bona khẽ nắm tay Luda
- Vì điều gì?
- Cảm ơn cậu vì tất cả *cười tươi* vậy cậu ở tạm nhà Seola nhá tớ sẽ qua đấy với cậu thường xuyên hơn
- Chứ không phải qua với bạn gái cậu à? Luda móc mỉa
- Ừ.... Thì.... Cả 2 luôn! *gãi đầu*
Ngồi nói chuyện vui vẻ, mọi gánh nặng trong lòng như được trút bỏ. Dù có giận nhau thế nào thì họ vẫn không thể nào cứ giận đối phương mãi vì chỉ duy nhất 1 chữ "Yêu".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro