21
# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 85, 86, 87, 88, 89, 90, 91 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 06.12.2013, 19:59 Chương 344: Muộn rồi! Dịch: Benbobinhyen Lôi Tuấn Vũ lạnh lùng nói ra một câu như vậy, nhưng lại giống như đang gợi tình. Lãnh Tử Tình cố nén tức giận, nhanh chóng lột trần như nhộng! Đàn ông thối chết tiệt! Không nhìn thấy mà còn cậy mạnh! Cởi thì cởi, ai sợ ai?! Một ngón tay đưa lên miệng cắn, khuôn mặt tức giận, phơi bày không hề phòng bị... Lôi Tuấn Vũ nhìn đến mức dường như huyết mạch sôi sục! Tử Tình, có thể đừng gợi cảm hồn nhiên như vậy được không? Lôi Tuấn Vũ e là ngay giây đầu tiên đã sẵn sàng chờ phát động! Ánh mắt mờ ám của hắn xấu xa thưởng thức thân thể của cô, cái loại áp lực có thể nhìn nhưng lại không thể nhìn này khiến hắn sắp sửa không nín nhịn được nữa! "Em xác định cái gì cũng không làm? Cái gì cũng không nói? Thời gian không còn nhiều đâu!". "Không cần anh nhắc nhở!". Lãnh Tử Tình tức giận nói. Hai tay chống nạnh, không hề phát hiện cảnh đẹp mê người trước ngực mình đã bị người đàn ông nào đó nhìn đến ngây người! "Ừm". Lãnh Tử Tình hắng giọng, vẫn không biết phải làm như thế nào. Hắn không cho đụng vào, chẳng lẽ muốn cô nói mấy lời buồn nôn đó sao? Đàn ông thối chết tiệt! Đánh chết cô cũng không chịu! Thôi vậy! Buổi tối gọi điện lại cho Hoa Bá, nói với anh ngày mai không đi được! Lôi Tuấn Vũ, bây giờ anh vẫn đáng ghét y như trước kia! Lãnh Tử Tình không khỏi cắn chặt môi! "Không hành động hả?". Ánh mắt tham lam của Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi môi cắn chặt của cô, nỗi kích động muốn lập tức được hôn cô dâng trào trong lồng ngực đến mức không thể kiềm chế. "Thôi đi! Cám ơn ý tốt của anh! Tôi quyết định không đi nữa! Lôi Tuấn Vũ, anh có thể bớt quá đáng đi một chút có được không?". Lãnh Tử Tình nói xong, liền định cởi bỏ khăn bịt mắt. Một cánh tay chính xác kéo cô lại, ôm cả thân mình cô vào trong lòng. "Không đi? Hàn, em cảm thấy em chọc giận anh như vậy, có thể thôi được không?". Trong giọng nói của Lôi Tuấn Vũ tràn đầy dục vọng, Lãnh Tử Tình đã quá quen rồi! Bộ ngực mềm mại dán vào ngực hắn, khiến cho Lãnh Tử Tình toàn thân cứng đờ! Hắn là muốn trừng phạt cô chắc? Không khỏi toàn thân run rẩy, nổi đầy da gà. Hắn muốn làm thế nào? "Anh... Lôi Tuấn Vũ...". "Suỵt! Hiện giờ muốn nói, đã muộn rồi! Hàn, dùng thân thể của em... Anh chỉ muốn cảm nhận ngôn ngữ thân thể của em!". Lôi Tuấn Vũ nói xong liền kéo tay cô đặt lên bụng dưới của mình, từ từ dịch xuống. Lãnh Tử Tình cả kinh, nơi đó đã sẵn sàng chờ phát động. Cô không khỏi một trận kích động, có chút hưng phấn nói: "Anh... tôi thắng rồi! Thời gian còn chưa hết, anh đã... có phải là ngày mai tôi có thể đi không?". Trong lúc hưng phấn, tay không khỏi tăng thêm lực đạo, chợt nghe trên đầu một tiếng rên rỉ, còn kèm theo tiếng gầm nhẹ sung sướng. "Á! Xin lỗi! Tuấn Vũ, ngày mai tôi...". "Chết tiệt! Muộn rồi! Anh nói là muộn rồi! Còn nhắc đến chuyện ngày mai nữa, anh sẽ khiến em phải dùng miệng hoàn thành nó!". Ngữ khí ác liệt của Lôi Tuấn Vũ quả thực giống như tiểu tử ngốc đang bị thiêu trong lửa ghen. Lãnh Tử Tình không khỏi sửng sốt! Theo bản năng che miệng lại! Thật ghê tởm! Mệt hắn nghĩ ra! "Lấy nó ra!". Lãnh Tử Tình chậm rãi làm theo lệnh của hắn, cởi quần dài của hắn ra, nhưng vì không quen với bóng tối, luống cuống tay chân, chỉ nghe thấy trên đỉnh đầu từng đợt hít hà. Lãnh Tử Tình bất giác muốn đùa dai một phen. Cô cố ý chậm lại động tác, thi thoảng lại vô tình hữu ý đụng chạm nơi cao ngất của hắn! "Ưm!". Ánh mắt đầy kích tình của hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi mím cười của cô, "Chết tiệt! Em cố ý, hử?". Bàn tay to lớn nắm lấy mông cô, áp thân thể cô về phía hắn. "Tôi chẳng thèm!". Khi nói chuyện còn không nhịn được cười khẽ. Mắt Lôi Tuấn Vũ mờ ám nheo lại, mèo hoang nhỏ, rốt cuộc cũng lộ móng vuốt rồi! "Bốp!" một tiếng, cùng với tiếng thét chói tai và sự run rẩy của Lãnh Tử Tình, hắn lại còn đánh vào mông cô! Tiếng này vang lên khiến cho phân thân hắn run rẩy, trong lòng nhất thời cảm thấy sung sướng kỳ lạ! "Anh làm gì vậy?!". Giọng nói yêu kiều oán trách. Tuy rằng không đau lắm, nhưng lại khiến cô giật nảy mình. "Bốp!" lại một tiếng nữa, lần này đánh vào mông bên trái. Một tiếng vang rõ ràng lúc này lại có hiệu quả đặc biệt, giống như một khúc dạo đầu. Hắn động thân một cái, rất hưng phấn. "Này! Lôi Tuấn Vũ, sao anh lại đánh tôi?". Lãnh Tử Tình lần này lại giật nảy mình, hai tay bất giác giữ lấy mông. Sợ hắn lại đánh nữa. "Trừng phạt tay em để sai vị trí!". Giọng Lôi Tuấn Vũ khàn khàn đầy gợi cảm, hơi thở vấn vít quanh cổ cô, khiến cô ngứa ngáy khó chịu. Tay hắn nắm lấy tay cô, tiếp tục đặt lên nơi cao ngất của mình, đồng thời dùng thân mình kẹp chặt lại, không cho cô trốn thoát! "Ngoan, cầm lấy nó! Ưm!". Tay Lôi Tuấn Vũ lại lần đến mông cô, vuốt ve, vỗ nhẹ. Thân thể hưng phấn không ngừng tiến về phía tay cô. "Không đâu, kỳ lắm!". Lãnh Tử Tình bị hắn vỗ trong lòng cũng có chút kỳ lạ! Lại cứ muốn thân thể áp sát vào ngực hắn. Bầu ngực bị chèn ép lúc này cũng căng trướng lên, cô lại chỉ muốn cọ xát vào quần áo hắn, càng muốn được vuốt ve nhẹ nhàng. "Thật không? Chỗ nào kỳ?". Lôi Tuấn Vũ áp môi lên tai cô, nói khẽ, dỗ dành. Dường như muốn nghe thấy lời nói đúng ý mình. Đầu lưỡi không ngừng trêu đùa vành tai cô, thấy cô không ngừng tránh né, không khỏi cười khẽ. "Không biết". "Không biết? Nói đi, ngoan. Chỗ nào kỳ?". Lôi Tuấn Vũ chợt ngậm lấy vành tai cô, một đường hôn xuống cổ cô. Lãnh Tử Tình ngửa cổ, không còn chỗ trốn. Bàn tay to lớn của hắn giữ chặt mông cô, chỉ đành ngửa người ra sau, né tránh đôi môi hắn. Thân mình lại dựa vào bàn máy tính phía sau, không còn đường trốn. "Không nói phải không?". Lôi Tuấn Vũ cười xấu xa, đặt cô nằm lên bàn, nhanh chóng tách hai chân cô ra. "Á!". Lãnh Tử Tình cả kinh vội vàng muốn nhổm dậy. Bị Lôi Tuấn Vũ ấn xuống. "Đừng!". Một hồi điên cuồng trong bệnh viện khiến cho trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, cả người lập tức đỏ bừng! Không phải là hắn lại muốn... "Nói chỗ nào kỳ?". Tay Lôi Tuấn Vũ vờn quanh hông cô. "Trong lòng đó, kỳ lắm! Anh đúng là xấu xa! Biết rõ còn hỏi!". Lãnh Tử Tình tức giận muốn xuống, bị Lôi Tuấn Vũ ương ngạnh đè lại! "Em có yêu anh không?". Dưới ánh mắt nóng rực cả người Lãnh Tử Tình cứng đờ! Đương nhiên là yêu! Nếu không sao có thể để anh bắt nạt như vậy?! "Không yêu!". Giận dỗi nói. "Không yêu? Phải không? Rất tốt!". Lôi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm đôi môi dẩu lên của cô, vùi đầu xuống, nhấm nháp giữa hai chân cô. Mắt nhìn thấy nơi mềm mại của cô run rẩy, một tiếng gầm nhẹ tràn ra khỏi miệng. "Á... yêu! Yêu! Lôi Tuấn Vũ, em yêu anh! Đừng như vậy, thật khó chịu! Đừng như vậy!". Lãnh Tử Tình nằm trên bàn, không ngừng lắc đầu, muốn lùi người về phía sau, hai chân lại bị hắn nắm chặt lấy, không thể động đậy. "Bây giờ mới yêu? Muộn rồi! Mèo hoang nhỏ của anh!". Lôi Tuấn Vũ cố nén xúc động muốn tiến vào, dùng đầu lưỡi không ngừng trêu đùa nhụy hoa. Khiến cô thét chói tai... Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 06.12.2013, 20:01 Chương 346: Lộ mặt Dịch: Benbobinhyen "Định đi đâu?". Lôi Tuấn Vũ thảnh thơi nằm trên sô pha, bá đạo ôm lấy thắt lưng Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt. Hắn thật đúng là dính chặt lấy cô! Chết thật! "Tôi muốn về nhà thăm con, đã mấy ngày không nhìn thấy nó rồi!". Lãnh Tử Tình quả thật rất nhớ con. Có lúc nhìn Lôi Tuấn Vũ lại thấy hiện lên hình ảnh của tiểu tử kia. "Đón nó đến đây!". "Hả?". Lãnh Tử Tình sửng sốt, hắn đang nói gì? "Nể mặt em, anh có thể cho phép con của em lui tới nhà anh!". Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn vẻ mặt không biến sắc của hắn. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Có điều... Cái gì mà bảo là lui tới? Hắn coi con của bọn họ là thú hoang sao? Có điều... nếu... cũng là một chuyện tốt! Lôi Tuấn Vũ không nhìn thấy, mà cô lại có thể chăm con chăm Lôi Tuấn Vũ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao! "Thật không?". Lãnh Tử Tình có chút kích động. "Trước khi anh đổi ý, tốt nhất em nên hành động nhanh nhanh một chút!". Lời nói của Lôi Tuấn Vũ một chút cũng không đáng yêu. Nhưng Lãnh Tử Tình đã quên cả so đo. Cảm giác vui sướng này đã làm cô u mê đầu óc rồi. "Vui vẻ như vậy?". Lãnh Tử Tình không khỏi có chút ngại ngùng, đúng vậy! Cô đương nhiên là vui vẻ, nhưng đây không nên là phản ứng của "Hàn tiểu thư"! "Tên là gì?". "Tên là Lãnh... ồ, không phải, tên là Tử Tử!". Lãnh Tử Tình không khỏi toát mồ hôi lạnh, suýt nữa thì lỡ lời! "Đi thôi...". "Đi đâu?". "Đón Tử Tử của em về đây!". Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đứng dậy... "Á... không cần gấp như vậy đâu... Tôi...". "Sao vậy? Chẳng phải em nói rất nhớ nó sao? Dù sao cũng không có việc gì làm". Lãnh Tử Tình vẫn chưa khôi phục tinh thần từ trong nỗi kinh hỉ, chỉ đành đỡ Lôi Tuấn Vũ ra cửa. Trình độ lái xe của cô thật là rất tệ! Hắn đã rất cố gắng kiềm chế chính mình, cố gắng nhắm mắt lại, tận lực không nhìn tình hình giao thông! Nếu không, e là hắn sẽ tống cổ cô ra khỏi ghế lái mất! Cái này chính là, khuất mắt trông coi! Khiến Lôi Tuấn Vũ ngạc nhiên là, cô lại lái xe thẳng đến nhà Lôi lão gia. "Đây là đâu?". Lôi Tuấn Vũ bất động hỏi. Lãnh Tử Tình xấu hổ nói: "Ừm, nhà một người bạn". Bởi vì không thể gọi điện thoại trước, Lãnh Tử Tình chỉ đành kiên trì bấm chuông cửa. Trong màn hình điện thoại, Lãnh Tử Tình chỉ dám nói: "Dì à, con và Lôi tiên sinh cùng đến đón Tử Tử!". Đối phương hiển nhiên vô cùng kinh ngạc. Lãnh Tử Tình lén liếc mắt nhìn Lôi Tuấn Vũ, trong mắt hắn không có một chút tia sáng, còn cô lại chột dạ đến mồ hôi đầy tay. "Sao vậy? Tay ướt như vậy". Lôi Tuấn Vũ thật sự tỏ vẻ không hiểu ra làm sao. "Hả? Không có!". Lãnh Tử Tình cuống quýt rút tay lại. Sau đó, không đến một giây, lại bị Lôi Tuấn Vũ tóm lại. Lãnh Tử Tình có chút tò mò, từ khi phẫu thuật trở về, cảm giác phương hướng của hắn cũng quá chuẩn đi! Không cho cô nghĩ nhiều, cửa đã mở ra. Lôi Tuấn Vũ tùy ý để Lãnh Tử Tình dắt tay bước vào nhà của hắn. Thái độ của ba mẹ lại khiến hắn càng thêm tò mò. Mẹ nói vô cùng ít, về cơ bản chỉ là những tiếng "ừm", dường như sợ hắn nhận ra giọng. Còn ba, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh! Điều này càng thêm kích thích lòng hiếu kỳ của hắn, hắn thật muốn xem xem trong hồ lô của ba người này bán thuốc gì? "Dì, con tới đón Tử Tử. Lôi tiên sinh nói, con có thể đưa Tử Tử theo, ở một chỗ với con". Lãnh Tử Tình hướng về phía Tiêu Duệ ra sức khoa tay múa chân, dáng vẻ vô cùng cố gắng. "Nhưng mà... nhưng mà Tử Tử đang ngủ... Hôm nay đưa nó đi chơi ở khu vui chơi, về muộn, vẫn còn đang ngủ". Tiêu Duệ cố ý đè thấp cổ họng, tận lực không để Lôi Tuấn Vũ phát hiện. "Vậy con có thể đi xem bé không?". "Đương nhiên!". Nói xong, Lãnh Tử Tình liền khẩn trương đứng dậy, lại bị Lôi Tuấn Vũ giữ chặt lại: "Anh đi cùng em!". Á! Lãnh Tử Tình mồ hôi lạnh đầy đầu, đành tùy ý hắn ôm lấy vai cô. Tiêu Duệ ngây ngẩn nhìn bóng dáng hai người bọn họ, chỉ chốc lát hốc mắt đã ươn ướt. "Ông nó à, ông xem, chúng nó hiện giờ thật tốt! Ngay cả cháu nội cũng có rồi, sao lại biến thành...". "Bà nói nhỏ một chút! Cẩn thận kẻo con trai bà nghe thấy! Haiz! Bà nó à, đừng đau lòng, con cháu có phúc của con cháu!". Lôi Đình lại rất lạc quan. Lãnh Tử Tình đi vào phòng, nhìn thấy Tử Tử nằm ngoan ngoãn trên giường, cánh tay bé con mập mạp lộ ra bên ngoài, mũm mĩm, thật đáng yêu! Cô dường như bỏ lại Lôi Tuấn Vũ chạy ào vào, ghé sát lại vừa thơm vừa cắn, quả thực như muốn nuốt tiểu tử kia vào trong bụng. Mà tiểu tử kia khẽ động đậy, dường như muốn tỉnh lại. Lãnh Tử Tình vội vàng thu tay lại, chờ bé ngủ yên một chút, lại thơm lên cánh tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài của bé. Lãnh Tử Tình hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng này, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Lôi Tuấn Vũ! Còn Lôi Tuấn Vũ? Hoàn toàn cứng đờ! Hắn nhìn thấy Tử Tử, nhưng ngay giây phút đó liền ngẩn người! Hắn có thể khẳng định chắn chắn đến mười phần Tử Tử này là con của hắn và Lãnh Tử Tình. Nếu nói đến lúc trước khi vào phòng, trong lòng hắn còn tồn tại chút ghen tị với đứa bé này, thì giờ phút này hắn dường như là kinh ngạc đến suýt nữa gào lên! Cô lại dám lừa hắn?! Cô lại còn nói Tử Tử là con của người khác?! Khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia quả thật là phiên bản của hắn! Cô lại còn nói con của hắn là con của người khác?! Chẳng trách đứa bé lại ở nhà ba mẹ! Nghi vấn trong lòng không thắng nổi lửa giận! Cô tước đoạt quyền làm cha của hắn! Cô lại còn nhẫn tâm như vậy, không cho cha con hắn nhận nhau! Cô lại để con của hắn gọi người khác là ba?! Người phụ nữ chết tiệt! Phải chăng cô thấy hắn là người mù, cho nên mới ở đây chơi trò bịt mắt với hắn sao?! "Á! Tuấn Vũ, anh làm gì vậy?!". Lãnh Tử Tình chợt ngẩng lên, sợ tới mức trắng bệch mặt. Quay đầu nhìn về phía Lôi Tuấn Vũ, lại phát hiện hai mắt hắn hừng hực lửa giận. "Anh làm cái gì?! Lãnh Tử Tình! Em thật là to gan!". Lôi Tuấn Vũ quả thật là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này! "Rầm" một tiếng, đầu óc Lãnh Tử Tình nhất thời trống rỗng! Hắn gọi cô là "Lãnh Tử Tình"? Hắn biết cô là Lãnh Tử Tình?! "Á!". Lãnh Tử Tình bị hắn vác lên vai, đầu dốc xuống đất, cô vội vàng tóm lấy vai hắn. Sợ hắn đánh thức Tử Tử, cô hạ giọng nói: "Anh... sao anh biết tôi là Lãnh Tử Tình?!". Tiêu Duệ và Lôi Đình từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ vác Lãnh Tử Tình trên vai, cuống quýt ngăn lại: "Tuấn Vũ à, cẩn thận nha! Hai đứa đang làm gì vậy?!". "Ba! Mẹ! Chắn hẳn ba mẹ cũng nên giải thích với con một chút chứ? Con sẽ tìm ba mẹ nói chuyện sau! Bây giờ, con muốn dạy dỗ người phụ nữ này, xin tránh ra!". Lời nói bá đạo khiến cho hai người già đứng ở đó cản cũng không được mà không cản cũng không được. Nhưng khi Tiêu Duệ nhìn thấy ánh mắt sáng ngời có thần thái của con trai, cả kinh đến mức nghẹn lời. Vẫn là Lôi Đình phản ứng nhanh: "Con, mắt của con?". Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 06.12.2013, 20:02 Chương 347: Huề nhau Dịch: Benbobinhyen Nhưng khi Tiêu Duệ nhìn thấy ánh mắt sáng ngời có thần thái của con trai, cả kinh đến mức nghẹn lời. Vẫn là Lôi Đình phản ứng nhanh: "Con, mắt của con?". "Xin tránh ra!". Lãnh Tử Tình sợ tới mức khua khoắng loạn xạ, vội vàng cầu cứu: "Ba, mẹ, mau cứu con! Mau cứu con!". Lôi Tuấn Vũ không chút thương tiếc "bốp" một tiếng đánh lên mông cô. Nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn kêu nữa, anh sẽ lột quần áo của em!". "Á! Lôi Tuấn Vũ, anh thật quá đáng! Anh lại còn đánh tôi? Anh không phải là đàn ông! Mẹ, ba, mau cứu con với!". Lãnh Tử Tình bối rối chỉ còn cách cầu cứu bố mẹ chồng. "Tuấn Vũ, con đang làm gì vậy? Có cái gì từ từ nói. Tử Tình cũng có nỗi khổ của nó". Lời Tiêu Duệ lại càng chọc giận Lôi Tuấn Vũ, nói vậy tức là bọn họ cũng cùng một giuộc với cô? "Bốp bốp bốp" lại đánh thêm ba cái nữa, Lôi Tuấn Vũ đè nén tức giận, vác Lãnh Tử Tình lướt qua hai ông bà, đi vào phòng ngủ của mình. Cầu thang, cửa phòng hoàn toàn không phải là chướng ngại, ngay cả máy hút bụi mà Tiêu Duệ chưa kịp thu dọn, hắn cũng có thể đi vòng qua. "Trời ạ! Ông xem, mắt của Tuấn Vũ, có thể nhìn thấy rồi! Ông nó à, ông nhìn thấy chưa? Mắt của Tuấn Vũ... nhưng chúng nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?". Tiêu Duệ vẫn lo lắng, định đi theo. Lôi lão gia vội vàng ngăn lại: "Haiz, bà làm gì vậy?! Vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi cuối giường hòa, để hai đứa chúng nó nói rõ hết thì tốt rồi! Bà cũng đừng có xen vào! Haiz! Như vậy cũng tốt, cả ngày bị đè nén, cứ cảm thấy có lỗi với con trai. Tốt rồi, bây giờ không cần giấu diếm nữa!". Trên đường đi Lãnh Tử Tình lại còn bị Lôi Tuấn Vũ tét mông mấy cái nữa, đau đến rớt nước mắt! "Lôi Tuấn Vũ, anh làm gì vậy?! Anh điên rồi!". "Rầm" một tiếng, cô bị ném lên giường, còn hai mắt Lôi Tuấn Vũ dường như muốn tóe lửa! Lãnh Tử Tình không khỏi toàn thân run rẩy, hắn quả thực giống một con dã thú! "Anh... anh... mắt của anh? Anh có thể nhìn được rồi phải không? Tuấn Vũ, anh có thể nhìn được rồi phải không?". Giật mình, Lãnh Tử Tình kinh ngạc định tiến lại xem xét mắt hắn, lại bị Lôi Tuấn Vũ giữ chặt lấy cánh tay. "Á! Đau quá! Anh làm gì vậy?". Trong mắt Lãnh Tử Tình lập tức đầy nước mắt. Giây phút hắn buông tay ra, cô nhìn thấy rõ ràng vết bầm tím trên cánh tay mình. "Anh làm gì? Hàn tiểu thư? Có phải em nên giải thích cho rõ không?". Lôi Tuấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói. "Tôi... tôi... anh phát hiện từ khi nào?". Lãnh Tử Tình cảm thấy sống lưng lạnh toát, có một nỗi kích động muốn bỏ trốn. Nhưng bố mẹ chồng sẽ không đến cứu cô, hắn lại chắn ở cửa, muốn chạy trốn trước mặt hắn là chuyện hoàn toàn không có khả năng. "Em nói đó là con trai của em? Hay là con trai của chúng ta?". Lôi Tuấn Vũ liền nắm lấy cằm Lãnh Tử Tình, lực đạo vừa phải, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy tơ máu của hắn. Tim Lãnh Tử Tình lập tức ngừng đập mấy nhịp. Hắn biết rồi? Ông trời ơi! Làm sao hắn biết được? "Tử Tử không phải là con trai anh...". "Soạt" một tiếng, Lôi Tuấn Vũ giận dữ xé rách áo của cô, đẩy cô ngã lên giường. "Em dám lặp lại lần nữa?!". "Tử Tử nó... Á!". Ánh mắt né tránh không dám đối diện với ánh mắt đầy tơ máu của hắn. Lại kinh hãi phát hiện tay hắn đã cởi bỏ áo ngực của cô, sau đó liền bắt đầu cởi quần cô. "Này! Anh làm gì vậy? Anh nghe tôi giải thích!". Lãnh Tử Tình hoảng hốt, cả người dựng đứng hết lông tơ. Hắn điên rồi! Không chút thương tiếc, làm đau cô rồi! "Lãnh Tử Tình! Em cho rằng anh không nhìn thấy thì có thể tùy ý lừa gạt anh sao? Em để con trai anh gọi cái kẻ chết tiệt kia là ba? Hai năm em không cho anh và con gặp nhau? Lãnh Tử Tình, tâm địa của em từ bao giờ trở nên tàn nhẫn như vậy? Hả?!". Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lên án, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, trong chốc lát đã lột Lãnh Tử Tình trần như nhộng! "Anh! Buông ra! Lôi Tuấn Vũ, anh làm tôi đau đó! Anh nghe tôi giải thích...". Lãnh Tử Tình sợ tới mức run rẩy, hắn định làm gì. Nỗi sợ hãi ba năm trước lập tức như ma quỷ quấn chặt trong lòng, ép cô đến mức không thở nổi. "Giải thích? Hàn tiểu thư? Hả? Hàn tiểu thư? Em cho rằng em thay tên đổi họ là có thể lừa gạt anh sao?". Lôi Tuấn Vũ giận dữ đến mức ánh mắt cũng khiến người ta lạnh thấu xương. "Anh... đã biết từ lâu?". Lãnh Tử Tình không khỏi lắc đầu. Trời ạ! Hắn quả thực chính là một... thật đáng sợ! Hắn đã sớm biết thân phận của cô, lại còn xoay cô như chong chóng! "Phải! Anh đã biết từ lâu! Thân thể của chính em chẳng lẽ em lại không hiểu rõ sao? Da thịt như vậy, sao anh có thể quên được chứ?!". Lôi Tuấn Vũ thô lỗ xoa tay lên mặt trong đùi cô, "Chẳng lẽ em không biết chỗ này có cái gì sao? Hả?". Lãnh Tử Tình giật mình, hóa ra hắn đã sớm biết thân phận của cô! Cô lại vẫn còn ở đây sắm vai "Hàn tiểu thư". Người đàn ông này... Người đàn ông này sao lại... Giãy ra khỏi tay hắn, cô thẹn quá hóa giận: "Anh đúng là khốn kiếp! Lôi Tuấn Vũ! Anh cho rằng đùa giỡn tôi như vậy rất hay, phải không?". Lôi Tuấn Vũ nhìn Lãnh Tử Tình giận đến nỗi run rẩy cả người, cười khẩy: "Ngang nhau cả thôi! Ba năm không gặp, trình độ diễn xuất của em cũng nâng lên không ít! Lại có thể khiến cho cha con anh không được nhận nhau! Lãnh Tử Tình, anh quả thật vẫn chưa hiểu rõ em!". Lãnh Tử Tình giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hắn luôn có đạo lý của hắn, trong từ điển của hắn, vĩnh viễn chỉ có hắn là đúng! Nếu nói trong lòng cô áy náy vì đã không để cha con hắn nhận nhau! Thì hiện giờ, giờ này phút này, cô một chút cũng không áy náy! Bọn họ... huề nhau! "Mắt của anh khỏi từ khi nào? Chẳng lẽ ngay từ đầu đã không phải là không nhìn thấy? Chính là vì để tôi trở về?". Giọng Lãnh Tử Tình run rẩy tiết lộ nội tâm tức giận. Mắt Lôi Tuấn Vũ bỗng nhiên nheo lại, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy?! Cô cho rằng hắn là kẻ tiểu nhân như vậy sao? Hắn có thể chấp nhận cô phiêu bạt bên ngoài ba năm, lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu này để lừa cô trở về? "Hừ, Lãnh Tử Tình đại tiểu thư, em cũng đánh giá quá cao bản thân mình rồi! Lôi Tuấn Vũ anh dạng phụ nữ nào không có chứ, anh sẽ vì em mà làm ra chuyện ấu trĩ như vậy sao?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên tiến sát thân thể đang cuộn tròn trên giường, nhìn thân thể mềm mại run run của cô, trong mắt hắn lóe lên ánh lửa. "Á! Anh muốn làm gì?!". Lãnh Tử Tình cả kinh vội vàng co lại phía đầu giường, nhưng thân mình hắn quá cao lớn, áp lực vô hình bao phủ lên cô. "Làm gì? Lãnh Tử Tình, đừng giả bộ thanh thuần nữa! Trong thời gian này, là ai nằm dưới thân anh vui thích như thần tiên? Là ai không ngừng kêu: Tuấn Vũ, em muốn em muốn? Hả?". "Anh... câm mồm!". Lãnh Tử Tình tức giận muốn xuống giường, lại bị Lôi Tuấn Vũ giữ chặt cánh tay, ương ngạnh đè cô trên giường! "Anh cảnh cáo em! Lãnh Tử Tình, món nợ anh cần tính với em vẫn còn rất nhiều! Từ bây giờ trở đi, em hãy ngoan ngoãn chịu chấp nhận đi!". Lôi Tuấn Vũ nheo chặt mắt khiến Lãnh Tử Tình kinh hãi. Ương ngạnh tiến vào không có bất kỳ khúc dạo đầu, hoàn toàn chỉ có đau đớn và khô rát! Lãnh Tử Tình yên lặng chấp nhận, nước mắt tuôn như mưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro