17
# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 80, 81, 82, 83, 84, 85, 86 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:56 Chương 331: Bất ngờ gặp Tử Tử Dịch: Benbobinhyen Xe đang trên đường về nhà. Âm nhạc du dương vẫn đang nối tiếp nhu tình bên bờ biển, trong xe tràn đầy ngọt ngào. "Đến nhà mẹ đi!". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên đề nghị. Xe Lãnh Tử Tình đang lái chợt đảo, suýt chút nữa va vào hàng rào bên đường. "Sao vậy?". "Ừm, không có việc gì. Sao đột nhiên lại muốn đến nhà mẹ anh?". Lãnh Tử Tình chột dạ hỏi. "Em đã đến được hai ngày, ba mẹ đều không qua, có chút kỳ lạ". Lôi Tuấn Vũ giải thích. "Ừm". Lãnh Tử Tình cái khó ló cái khôn, "Lôi tiên sinh...". "Gọi anh là Tuấn Vũ!". "Hả? Không... tôi vẫn nên gọi là Lôi tiên sinh thì hơn. Anh xem có cần gọi điện thoại trước không?". Lãnh Tử Tình lo lắng hỏi. Bố mẹ chồng chắc là sẽ không mang Tử Tử về. "Không cần. Chúng ta ở đó ăn cơm tối xong rồi về". Lôi Tuấn Vũ cười nói. Ngữ khí này không thể tự nhiên hơn được nữa, đơn giản như hai người về nhà ăn một bữa cơm vậy. Lãnh Tử Tình cứ có một ảo giác, thật giống như ba năm trước đây, những ngày hai người còn sống cùng nhau. Sao hắn nói cái gì cũng đều nghĩ đương nhiên như vậy. Dắt tay Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình lại lo lắng, ấn chuông cửa. Tiêu Duệ ra mở cửa, khi bà nhìn thấy Lãnh Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ lập tức mở lớn mắt, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc. Còn Lãnh Tử Tình thì vội vàng ra hiệu chớ lên tiếng, chỉ sợ bà gọi tên cô ra. "Ơ, Tuấn Vũ à, sao con lại về đây?". Tiêu Duệ có chút căng thẳng, khó hiểu nhìn Lãnh Tử Tình, còn liên tục nháy mắt. Lãnh Tử Tình lập tức liền có dự cảm xấu. Chẳng lẽ... Quả nhiên, tiếng trẻ con từ phòng khách truyền ra, cô nhạy cảm nghe thấy. Trong đầu Lãnh Tử Tình nổ vang một tiếng. Ông trời ơi! Sao Tử Tử lại ở nhà bố mẹ chồng. Trong tình thế cấp bách, liền buông tay Lôi Tuấn Vũ ra, ghé sát Tiêu Duệ hỏi: "Mẹ, sao Tử Tử lại ở đây?". Tiêu Duệ lén lút nói: "Ba mẹ con đều ở đây cả, không biết hôm nay các con lại về, phải làm sao bây giờ?". "Mẹ đừng lo, nhớ gọi con là "Hàn tiểu thư", con là do mẹ giới thiệu đến". Lãnh Tử Tình vội vàng dặn dò. Ông trời ơi! Chưa vào đến nhà toàn thân đã đầy mồ hôi. Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ mang theo ý cười, không bỏ qua lời thì thầm qua lại của hai người phụ nữ, mặc dù không nhìn thấy, nhưng hắn dám khẳng định mẹ mình nhất định là biết chuyện Lãnh Tử Tình giả làm "Hàn tiểu thư"! Ha ha, được lắm! Hùa nhau lừa gạt hắn. Thú vị thật! Hắn không phối hợp thì thật có lỗi với màn diễn xuất của bọn họ! Lãnh Tử Tình cố tỏ vẻ thản nhiên tiếp tục dắt tay Lôi Tuấn Vũ, cố ý lề mề giúp hắn thay dép lê. Đây là để Tiêu Duệ có đủ thời gian đi vào giải thích với người bên trong về tình hình hiện tại. "Hàn tiểu thư, mẹ anh rất quen với em hả?". Lôi Tuấn Vũ lơ đãng hỏi. "Hả? Ừm, cũng tàm tạm". Lãnh Tử Tình dắt tay Lôi Tuấn Vũ đi vào phòng khách. Quả nhiên, mấy bậc tiền bối hành động rất mau lẹ, tiểu tử kia không thấy đâu, Mạnh Hân Di cũng không thấy. Nhất định là trốn ở trong một phòng nào đó. "Tuấn Vũ đã về! Thế nào? Hai ngày nay vẫn khỏe chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?". Người hỏi là Lãnh Huyền Thiên, ông vẫn rất coi trọng người con rể này. Lôi Tuấn Vũ cười cười, theo Lãnh Tử Tình ngồi xuống sô pha, nói: "Ba đến chơi ạ. Con rất khỏe, "Hàn tiểu thư" chăm sóc con rất chu đáo". Lôi Đình lại không giấu giếm được, cười ha hả nói: "Lại đây lại đây, các con, ăn hoa quả đi. Đã lâu không về nhà, hôm nay đều đến đông đủ cả, thật sự là náo nhiệt nha!". Tiêu Duệ gấp đến độ nhéo Lôi Đình một cái. Lôi Tuấn Vũ lại không cho là đúng, cười nói: "Ba, mẹ. Con biến thành người mù, ba mẹ hình như không lo lắng lắm thì phải? Hai ngày nay bận gì vậy?". Các vị tiền bối sửng sốt. Lãnh Tử Tình vội vàng khoa tay ra hiệu. Tiêu Duệ gật gật đầu, cướp lời: "Tuấn Vũ à, chúng ta đang bàn chuyện chữa trị cho con. Quá lo lắng nên không đi thăm con. Hơn nữa, Tử... "Hàn tiểu thư" ở bên cạnh chăm sóc con, chúng ta cũng yên tâm". "Ồ. Đúng, Hàn tiểu thư chăm sóc rất tốt. Hôm nay chúng con ở đây ăn cơm rồi về, mẹ không phiền chứ?". "Trời ạ! Cái thằng này! Nói cái gì thế, xa cách như vậy?!".Tiêu Duệ và Lôi Đình vội vàng vui vẻ đi vào bếp nấu nướng, còn luôn miệng nói ông bà thông gia chớ đi. Lãnh Tử Tình một ngày không nhìn thấy Tử Tử rồi, rất nhớ, thế là liền nói với Lãnh Huyền Thiên: "Bác trai, con vào phòng vệ sinh, hai người cứ nói chuyện nhé". "Hả?". Lãnh Huyền Thiên trợn mắt nhìn con gái của mình gọi mình là bác trai, nhất thời không phản ứng kịp. Nhìn thấy Lãnh Tử Tình nháy mắt, mới giật mình, "Được được được, con đi đi. Không cần khách sáo". Lãnh Tử Tình vội vàng nói với Lôi Tuấn Vũ: "Lôi tiên sinh, tôi đi một lát nhé. Hai người cứ nói chuyện". Dứt lời, vội vã đi thẳng vào phòng ngủ. Quả nhiên, Mạnh Hân Di mang tiểu tử kia vào phòng ngủ của Lôi Tuấn Vũ chơi đùa. "Mẹ". "Ai da, Tử Tình à! Thế này là chuyện gì vậy? Các con muốn về, sao không gọi điện thoại. Con xem, chuyện này...". Mạnh Hân Di cuống quýt hết cả lên. "Mẹ... mẹ...". Tử Tử nhìn thấy Lãnh Tử Tình liền vui vẻ nhổm dậy, bò một mạch đến bên cạnh Lãnh Tử Tình. Vẻ mặt Lãnh Tử Tình lập tức dịu xuống, vui vẻ ôm lấy bé, thơm lên mặt thơm lên tay. Mà tiểu tử kia liền xác định mục tiêu, rúc đầu vào cánh tay Lãnh Tử Tình, tìm kiếm kho lương thực của bé. Thân thể Lãnh Tử Tình cũng kích động theo, cô liền nói với mẹ: "Mẹ, con cho Tử Tử bú đã. Bé thật đáng thương!". "Đúng vậy, con không biết chứ, đêm qua nó khóc dữ lắm. Nếu không, hôm nay mẹ mang nó đến nhà mẹ chồng con làm gì chứ! Cả tối qua mẹ không được ngủ ngon! Haiz! Lòng mẹ cũng bị nó khóc làm tan nát hết rồi! Mà đêm qua con bận cái gì vậy? Cũng không gọi điện thoại". Mạnh Hân Di trách móc, còn không ngừng bóp bóp vai mình. Lãnh Tử Tình đỏ mặt, vội vàng nói qua loa: "Con xin lỗi mẹ, để mẹ vất vả rồi". Tử Tử đã gấp đến mức cắn vào áo Lãnh Tử Tình. Ha ha, Lãnh Tử Tình vội vàng lấy khăn lau sạch sẽ, sau đó mới thỏa mãn tính háu đói của tiểu tử kia. Cảm giác căng tức của cô cũng dần dần biến mất. "Mẹ, mẹ chồng con nói giữ ba mẹ ở lại ăn cơm tối". "Như vậy sao được, đêm dài lắm mộng. Để mẹ nói với bà ấy, về luôn thôi. Con mau cho nó bú, lát nữa mẹ quay lại mang Tử Tử đi". "Vâng ạ. Mẹ vất vả rồi!". "Nói gì vậy, con ngốc này! Mẹ và ba con mừng còn không kịp nữa là!". Mạnh Hân Di đi ra ngoài. Lãnh Tử Tình vui vẻ vừa ôm tiểu tử kia, vừa ngâm nga một khúc hát, tình thương âu yếm của mẹ khiến tiểu tử kia vui vẻ không thôi, bé vừa bú sữa, vừa cười nhìn mẹ, bàn tay nhỏ bé còn không ngừng xoa lên ngực cô. Thật đáng yêu biết bao! Tiểu tử kia sức ăn ngày càng lớn rồi, sau khi bú xong một bên, lại muốn bú tiếp bên kia. Thế là Lãnh Tử Tình liền chiều lòng bé. Dáng vẻ bá đạo bé nhỏ kia thật có chút giống với Lôi Tuấn Vũ. Đang đung đưa hát, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như có một ánh mắt đang chằm chằm nhìn cô. Lãnh Tử Tình vội vàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn thấy trong phòng từ lúc nào đã có thêm một người, mà cô lại không hay biết gì! Không phải ai khác, chính là Lôi Tuấn Vũ, hắn đang đứng dựa vào cửa! Gửi thanks Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:59 Chương 332: Chúng ta sinh một đứa nữa nhé Dịch: Benbobinhyen Đang đung đưa hát, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như có một ánh mắt đang chằm chằm nhìn cô. Lãnh Tử Tình vội vàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn thấy trong phòng từ lúc nào đã có thêm một người, mà cô lại không hay biết gì! Không phải ai khác, chính là Lôi Tuấn Vũ, hắn đang đứng dựa vào cửa! "Anh... anh... sao anh lại vào đây?". Lãnh Tử Tình cả kinh suýt chút nữa không ôm chặt Tử Tử, Tử Tử không hiểu gì ê a kháng nghị. Bàn tay nhỏ bé ra sức túm chặt ngực của Lãnh Tử Tình, đau đến mức Lãnh Tử Tình phải xuýt xoa ra tiếng. "Làm sao vậy?". "Á... Không... không có gì!". "Em đang làm gì?". Lôi Tuấn Vũ chậm rãi hỏi. "Tôi... tôi... tôi đang cho con bú. Anh có thể ra ngoài trước được không". Lãnh Tử Tình căng da đầu nói. Cô sợ nếu không nói, Lôi Tuấn Vũ đi đến cạnh cô, Tử Tử sẽ bị lộ thân phận mất! Đâm lao thì phải theo lao. Phải biết rằng hai ngày nay cô lừa dối quả thực đến mức ngạt thở! Cô đã bắt đầu nghi ngờ phẩm hạnh của chính mình! "Tử Tử?". "Vâng, là con tôi!". "Mấy tuổi rồi?". "Hai tuổi". Hắn ở trong phòng, cô vẫn cảm thấy cả người khô nóng! Mặc dù hắn không nhìn thấy, nhưng cho con bú trước mặt một người đàn ông, dù thế nào thì cô vẫn cảm thấy không thoải mái?! Tiểu tử kia thì lại bú rất ngon lành! "Phải không?". Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ có một chút không vui. Nhưng hắn không hề có ý muốn rời đi. Lãnh Tử Tình khẽ hắng giọng, nói tiếp, "Lôi tiên sinh, anh có thể...". "Dù sao anh cũng không nhìn thấy, em ngại cái gì chứ?!". Lãnh Tử Tình nghe thế nào cũng thấy hắn đang tức giận chứ?! Chết thật! Đây là logic gì vậy? Vội vàng qua loa cho xong, Tử Tử xem ra vẫn còn muốn bú nữa. Lãnh Tử Tình vội vàng dỗ dành: "Ngoan, Tử Tử ngoan, đi chơi với bà. Mẹ và... chú phải nói chuyện!". Tử Tử hoàn toàn như không nghe thấy, ôm lấy cổ cô không buông tay, miệng còn ngọng nghịu gọi: "Mẹ ôm, mẹ ôm!". Ăn uống no nê xong, đôi mắt nhỏ bắt đầu quan tâm đến người đàn ông trong phòng này. Đột nhiên, bé mở lớn đôi mắt tò mò, chỉ tay vào Lôi Tuấn Vũ gọi: "Ba! Ba...". Lãnh Tử Tình nhất thời lạnh toát người, sao bé lại gọi hắn là ba?! Lôi Tuấn Vũ vừa nghe được tiếng ba này, cũng ngây ngẩn cả người. "Nói bậy! Tử Tử ngoan, đó là chú, không phải ba!". Lãnh Tử Tình lập tức ngăn tiếng gọi của Tử Tử. Đúng lúc này Mạnh Hân Di đi vào, nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ liền biết chuyện lớn không ổn, lại còn nghe thấy Tử Tử đang gọi ba. Ai da! Hôm nay đến nhà ông bà thông gia, Tiêu Duệ liền lấy ảnh chụp của Lôi Tuấn Vũ ra, ra sức dạy Tử Tử, ba ba ba ba! Tiểu tử kia trí nhớ tốt, nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ không gọi mới là lạ! "Ba... ba...". Tử Tử vẫn hớn hở gọi. Lãnh Tử Tình luống cuống, vội vàng quát: "Đã nói không phải là ba, con còn gọi lung tung, mẹ đánh mông đó!". Tiểu tử kia vừa nghe khẩu khí của Lãnh Tử Tình, ấm ức khóc òa lên, miệng vẫn còn mếu máo gọi: "Ba, ba...". Mạnh Hân Di vội vàng chạy tới, giằng lấy Tử Tử, trách móc: "Sao con lại mắng nó?! Muốn mắng, thì tự mắng mình đi! Tử Tử ngoan, ra ngoài chơi với bà nha! Không thèm mẹ nữa, mẹ hư, bà đánh mẹ!". Nói xong, còn đánh vào tay Lãnh Tử Tình một cái. Lãnh Tử Tình cau mày chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Mạnh Hân Di ôm Tử Tử đi ra ngoài. Lãnh Tử Tình có chút xấu hổ nhìn Lôi Tuấn Vũ nãy giờ vẫn không nói năng gì, nặn ra một nụ cười: "Để anh chê cười rồi. Tử Tử không có ba, nhìn thấy ai cũng gọi lung tung...". "Không sao". Lôi Tuấn Vũ chậm rãi tiến đến. Lãnh Tử Tình hoảng hốt, trước chân hắn có cái đồ chơi ngựa gỗ, vội kêu: "Đừng nhúc nhích!". Lôi Tuấn Vũ dừng bước. Lãnh Tử Tình vội vàng lấy ngựa gỗ ra, sau đó kéo tay hắn, đỡ hắn ngồi xuống giường. Vừa định đứng dậy, lại bị Lôi Tuấn Vũ ôm vào lòng. "Anh... làm gì vậy? Đừng để... người nhà anh nhìn thấy!". Lãnh Tử Tình hoảng loạn suýt chút nữa nói ra chữ "ba mẹ", cũng may đầu óc còn tỉnh táo. Lôi Tuấn Vũ dường như rất bực bội, nụ hôn cường ngạnh chặn lấy môi Lãnh Tử Tình. "Ưm...". Kháng cự không ra lời, cũng là vô ích. Lôi Tuấn Vũ dường như đã hạ quyết tâm, hôn vô cùng kịch liệt. Chỉ sau vài giây, Lãnh Tử Tình liền bị hắn hàng phục. Hai người ngã xuống giường lớn mềm mại. Tay Lôi Tuấn Vũ lần vào trong áo cô, nắm lấy bộ ngực mềm mại, giọng điệu buồn bực nói: "Con của em ăn mất bữa tối của anh!". Lãnh Tử Tình suýt sặc, hắn... nói cái gì vậy?! Có người nào lại tranh ăn với con chứ! Trời ạ! Đây là cái tình huống gì! Nhân cơ hội nói: "Anh cũng thấy đấy, tôi phải cho con bú. Sáng tối một lần. Cho nên buổi tối...". "Anh không đồng ý! Con đã hai tuổi rồi, vẫn còn bú mẹ?! Em làm mẹ kiểu gì vậy?!". Ngữ khí ác liệt của Lôi Tuấn Vũ, giống như Tử Tử là đứa trẻ hư hút thuốc phiện vậy! "Anh... Lôi tiên sinh, tôi làm mẹ kiểu gì, không tới lượt anh dạy bảo chứ?". Nỗi tức giận của Lãnh Tử Tình cũng trỗi dậy! Con của bọn họ, hắn một chút cũng không phải vất vả, Tử Tử không có ba cô đã đủ áy náy rồi! Chẳng qua là muốn cho con bú lâu một chút, hắn lại còn ngăn cản! "Đứa bé là con ai?". Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ giữ lấy người Lãnh Tử Tình, bá đạo dùng hai chân giam cầm chân của cô. "Của ai, liên quan gì đến anh?!". Lãnh Tử Tình tức giận ra sức giãy dụa, muốn đẩy hắn ra. Còn hắn lại đè chặt tay cô lại, khiến cô không thể động đậy. "Không liên quan đến anh? Được lắm! Hàn tiểu thư, chúng ta sinh thêm một đứa nữa, em thấy thế nào?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên mờ ám nói, trong giọng nói không bỏ qua sự ác liệt. "Anh! Anh làm gì vậy?! Đây là nhà mẹ anh đó, các vị tiền bối đều ở đây, anh không được làm loạn!". Lãnh Tử Tình thất kinh, nhìn dáng vẻ của hắn, hình như rất tức giận. Quái lạ, theo lý mà nói, hắn không nên tức giận, thế này là thế nào?! Hắn có tư cách gì mà truy vấn cô chứ?! "Hàn tiểu thư, chúng ta sinh một đứa nữa, có phải là sẽ liên quan đến anh rồi không?!". Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ mờ ám nhếch lên, cả khuôn mặt vô cùng âm trầm, trên trán nổi đầy gân xanh, Lãnh Tử Tình đã biết rõ bản tính của hắn cảm nhận rõ ràng sự tức giận của hắn. "Ai muốn sinh con với anh? Anh mau buông tôi ra! Nếu không, tôi kêu lên đó!". Lãnh Tử Tình dùng chân đá hắn, bị hắn nhẹ nhàng tránh được, nhân cơ hội áp lên bụng cô. "Hàn tiểu thư, tối qua chẳng phải em rất hưởng thụ sao? Thế nào? Em thế này là đã muốn còn chối sao?". Lời nói ác liệt của Lôi Tuấn Vũ vang lên bên tai Lãnh Tử Tình, khiến cô tức giận đến cả người run rẩy. "Lôi Tuấn Vũ! Anh không được ức hiếp người quá đáng! Mau buông tôi ra!". Thấy Lôi Tuấn Vũ càng thêm mạnh bạo, một bàn tay to lớn đã cởi hết áo của cô, bắt đầu cởi đến quần cô. Lãnh Tử Tình liền bắt đầu thét chói tai, còn không ngừng kêu: "Cứu với! Buông tôi ra! Bác trai bác gái, mau đến cứu con! Cứu với...". Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng kêu của cô vào trong bụng. Lãnh Tử Tình không chịu khuất phục, cắn mạnh vào môi hắn, vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng... Gửi thanks Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 20:01 Chương 333: Chiến đấu hừng hực khí thế Dịch: Benbobinhyen Lôi Tuấn Vũ mạnh mẽ hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng kêu của cô vào trong bụng. Lãnh Tử Tình không chịu khuất phục, cắn mạnh vào môi hắn, vị máu tanh tràn ngập trong khoang miệng... Lôi Tuấn Vũ cứng đờ, lại càng tấn công mạnh bạo, vươn dài lưỡi tấn công vào thành trì của cô, cạy mở hàm răng của cô, không còn cơ hội cắn lại nữa. Môi dường như đã bị cô cắn rách, cô gái nhỏ này bản tính ương bướng hắn sao có thể không biết chứ! Ngay cả một chú mèo con hiền lành, thi thoảng cũng sẽ vươn móng vuốt của nó ra. Nhưng Lôi Tuấn Vũ chinh phục mèo con đã thành quen rồi! Một bàn tay bận bịu dưới thân, chỉ chốc lát sau đã lột sạch quần áo. Trong đầu liên tiếp cảnh báo, cô chỉ sợ bố mẹ chồng chạy vào, mặt mũi cô biết giấu vào đâu! Ra sức đẩy tay hắn ra, lắc lắc người, nhưng lại nghe hắn gầm một tiếng, hình như càng thêm khiêu khích hắn! Hôn đến vành tai cô, khiến cô run rẩy, lại để miệng cô được tự do. Cô vội vàng quát: "Lôi Tuấn Vũ, anh không cần mặt mũi, nhưng tôi vẫn cần! Mau buông tôi ra!". "Suỵt! Đừng có kêu, nếu em muốn để ba mẹ vào tham quan, anh cũng không ngại đâu! Em cứ kêu đi!". Lôi Tuấn Vũ ra sức trêu đùa vành tai cô, vô cùng thành thục khơi mào dục vọng của cô. Lãnh Tử Tình kìm lòng không đậu, suýt nữa ngâm nga ra tiếng. Tức giận sớm đã bị thẹn thùng thay thế, lý trí cũng dần dần bị dục vọng bao phủ. "Ngoan, thả lỏng! Chúng ta sinh thêm một đứa nữa!". Lời nói Lôi Tuấn Vũ không có một chút nào dịu dàng, ngược lại còn rất lạnh lùng! Như dội một gáo nước lạnh vào Lãnh Tử Tình. "Buông ra! Sinh cái đầu anh!". Lãnh Tử Tình há mồm cắn vào tai Lôi Tuấn Vũ, nghe thấy tiếng kêu rên của hắn, cô lại cắn mạnh hơn! Ai bảo anh bắt nạt tôi! Lôi Tuấn Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, buông tay Lãnh Tử Tình ra, nắm lấy cằm cô, giữ chặt lấy khiến cô không thể không mở miệng, lúc này mới giải cứu được cho cái tai của mình! Người phụ nữ này cũng thật nhẫn tâm, đau quá! Tai như muốn rớt ra! Nhưng vẫn không buông tha như muốn bóp nát cằm cô. Hai tay Lãnh Tử Tình được giải phóng, liền dùng hết sức đẩy hắn ra, Lôi Tuấn Vũ không phòng bị, liền ngã nhào xuống đất. Cuống quýt sửa sang lại quần áo của mình, kéo quần đã bị tụt xuống tận đầu gối lên. Lãnh Tử Tình tức giận đến ngứa ngáy chân răng. Hắn quả thực chính là cầm thú! Còn đường đường chính chính nói mình ba năm chưa đụng đến phụ nữ, theo cô thấy, một ngày không có phụ nữ hắn sống không nổi! Đàn ông thối chết tiệt không biết xấu hổ! Vừa nghĩ, cô vừa sửa sang lại quần áo của mình, lại phát hiện người dưới đất vẫn không nhúc nhích. Cô tức giận nói: "Đừng giả bộ! Lôi Tuấn Vũ, mau dậy đi!". Lôi Tuấn Vũ dưới đất mặt úp xuống dưới vẫn không nhúc nhích. Trời ạ! Hắn làm sao vậy? Lãnh Tử Tình sợ tới mức vội vàng ngồi xổm xuống lật người Lôi Tuấn Vũ lại, còn dùng tay kiểm tra hơi thở của hắn. Ông trời ơi, sao thế này? Bị ngã ngất đi rồi sao? "Tuấn Vũ? Tuấn Vũ? Anh làm sao vậy? Tỉnh lại đi!". Lãnh Tử Tình vội vàng dùng tay vỗ lên mặt Lôi Tuấn Vũ, muốn làm hắn tỉnh lại. Nhưng hắn vẫn không hề có phản ứng! "Trời ạ! Đừng dọa tôi, Tuấn Vũ? Anh làm sao vậy, mau tỉnh lại đi! Tôi đi gọi người, tôi đi gọi người...". Lãnh Tử Tình hoảng hốt, vội vàng muốn chạy đi kêu ba mẹ đến. Nào ngờ lúc bước qua người Lôi Tuấn Vũ không cẩn thận chệch chân, lập tức ngã nhào lên người Lôi Tuấn Vũ. Tiếng kêu rên dưới thân, làm Lãnh Tử Tình nhất thời cả người cứng đờ. Đàn ông thối chết tiệt! Lại còn giả ngất để dọa cô! "Anh! Anh quá đáng rồi đấy!". Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn khóe miệng cong lên của hắn, tức giận muốn bò dậy. Lôi Tuấn Vũ nhân cơ hội giam cầm cô trước ngực, cất giọng dịu dàng: "Em quan tâm anh như vậy?". "Ai quan tâm đến anh, đi chết đi!". Lãnh Tử Tình cũng đã bình tĩnh lại, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều. "Ha ha". Nghiêng người, đặt cô dưới thân. Dưới thân là thảm, mềm mại, hắn ở ngay trước người mình, chống hai cánh tay, vây cô dưới thân mình. Nằm dưới đất, nhìn tất cả mọi đồ vật trong phòng đều cao lớn như vậy, cách mình thật xa, lại có một tâm tình khác lạ. "Anh muốn em, ngay bây giờ". Lôi Tuấn Vũ nói rất dịu dàng, Lãnh Tử Tình nghe mà rung động. Thế là, nụ hôn dịu dàng rơi xuống, tiếng nỉ non khe khẽ hòa theo, hắn thành công hàng phục được cô. Không biết đến lúc nào, hai người đã lăn được lên giường. Trong đôi mắt mê ly của Lãnh Tử Tình, là thân hình gợi cảm của Lôi Tuấn Vũ, mồ hôi của hắn rỏ xuống vai, xuống ngực cô, tăng thêm cảm hứng vô hạn. Còn trái tim không yên phận của cô lại khiến sự tốt đẹp này càng thêm vui thích, thật giống như tình yêu vụng trộm, kích thích như vậy, thích thú như vậy. Hết lần này đến lần khác đoạt lấy, khiến cho hai người kìm lòng không đậu mà nỉ non, rên rỉ... Mà bên ngoài Tiêu Duệ định gõ cửa nhất thời mặt đỏ tai hồng! Hai đứa nhỏ này, lại đói khát như vậy?! Không khỏi thở dài, cũng khó trách! Đã ba năm rồi, nhớ nhung cũng thật khổ nha! Ấy? Không đúng nha! Tử Tình biết là Tuấn Vũ, nhưng Tuấn Vũ không biết là Tử Tình mà? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?! Tuấn Vũ hẳn không phải là loại đàn ông nhìn thấy mật liền đậu vào chứ! "Làm gì vậy? Cơm canh xong rồi, gọi hai đứa chúng nó ra ăn cơm thôi". Lôi Đình tò mò nhìn Tiêu Duệ. Sao lại ngơ ngẩn đứng ở trước cửa phòng Tuấn Vũ không đi vào chứ. Nói xong, ông liền định gõ cửa. Thấy con dâu trở về, Lôi lão gia trong lòng vui vẻ, cũng trở nên ân cần. Tiêu Duệ vội vàng giữ chặt tay ông lại, quở trách: "Ông làm gì vậy?! Đừng có chen vào!". "Này? Sao lại bảo là chen vào chứ? Tôi gọi con trai con dâu ra ăn cơm, sao lại gọi là chen vào chứ? Bà sao lạ vậy?". Lôi Đình không hiểu ra làm sao. Tiêu Duệ không vui trừng mắt lườm ông một cái: "Tôi thấy ông già lẩm cẩm rồi! Hai đứa chúng nó vợ chồng son còn phải làm chuyện quan trọng hơn! Ông chớ quấy rầy!". "Chuyện gì? Chuyện gì còn quan trọng hơn cả ăn cơm?". Lôi Đình vẫn một mực không tin, xoay người định tiếp tục gõ cửa. Tiêu Duệ nhéo mạnh cánh tay ông một cái, Lôi Đình kêu oái một tiếng, quát: "Bà làm gì vậy?!". "Suỵt! Nhỏ tiếng một chút! Ông đã quên năm đó lúc ở nhà ông, ba mẹ ông cũng có nhà, chúng ta trốn trong nhà kho nhà ông, làm chuyện gì hả?!". Tiêu Duệ liếc xéo ông một cái, lại thận trọng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, kéo Lôi Đình đã hiểu ra đi về phía bàn ăn. Lôi Đình đột nhiên cười ha hả: "Cái bà này, sao lại không nói sớm! Ha ha!". "Nhỏ tiếng một chút! Xem bộ dạng ngốc của ông kìa!". Lãnh Tử Tình ở trong phòng nghe thấy tiếng kêu của Lôi Đình ở bên ngoài, sợ tới mức vội vàng tóm lấy cánh tay Lôi Tuấn Vũ, hoảng hốt nói: "Tuấn Vũ, hình như là tiếng của ba anh!". Lôi Tuấn Vũ cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục tấn công, cười nói: "Yên tâm đi! Ba mẹ sẽ không vào đâu! Đừng phân tâm, chúng ta tiếp tục!". "Nhưng mà... á...". Lãnh Tử Tình bị Lôi Tuấn Vũ động thân một cái giật nảy mình. Một cơn khoái cảm từ đầu dây thần kinh lập tức thổi quét toàn thân. Hai người trong phòng chiến đấu hừng hực khí thế, hai người bên ngoài ăn cơm cũng khí thế ngút trời... Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 80, 81, 82, 83, 84, 85, 86 ... 100
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro