16
# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 79, 80, 81, 82, 83, 84, 85 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:44 Chương 328: Cùng đi ngắm biển đi Dịch: Benbobinhyen "Hàn tiểu thư, em cảm thấy Tử Tình còn hận anh không?". Lôi Tuấn Vũ cười khổ hỏi. "Hả, Tử Tình... Tử Tình là...". Đầu Lãnh Tử Tình trống rỗng, nói năng có chút hàm hồ. "Cô ấy là vợ của anh, người yêu duy nhất của anh!". Lôi Tuấn Vũ nói rất chắc chắn. Lãnh Tử Tình hoảng loạn lại vội vàng gõ bàn phím, che giấu nội tâm mất bình tĩnh của mình. Lại lập tức tỉnh ngộ, hắn hoàn toàn không nói chuyện với QQ, cô gõ cái gì chứ?! Thật là ngốc! Hắn nói kết hôn không lâu liền yêu mình, sao cô lại không cảm nhận được nhỉ? Mà hiện giờ, hắn lại còn vừa mới lên giường với hộ lý chăm sóc đặc biệt của mình, chẳng qua mới có vài giờ, thế mà lại có thể nói nhớ mình, nói yêu mình?! Người đàn ông này thật đúng là biết nói lời đường mật! Nếu cô tin hắn thì mới là lạ?! "Hàn tiểu thư, nếu em là vợ của anh, em sẽ trở về bên cạnh anh không?". Lôi Tuấn Vũ vươn người nằm trên bàn, cảm nhận hô hấp rối loạn của cô trong khoảng cách gần. "Tôi... không rõ! Lôi tiên sinh, anh còn muốn nói gì nữa không?". Lãnh Tử Tình đột nhiên có chút buồn bực, càng gần hắn, lại càng không đoán được hắn! Sao hắn có thể đùa giỡn tình cảm của cô như vậy, lại còn nói yêu một cách ngang nhiên như vậy?! "Nói đến đây thôi!". Lôi Tuấn Vũ cảm thấy Lãnh Tử Tình không vui, tạm dừng đối thoại, "Nếu vợ anh trả lời, em phải lập tức báo cho anh biết". Lãnh Tử Tình trong lòng hừ lạnh, cô sao có thể trả lời hắn chứ?! "Lôi tiên sinh, tôi có chuyện không hiểu, không biết có thể hỏi không?". "Cứ nói đừng ngại". "Vợ anh đang ở đâu? Vì sao anh không đi tìm cô ấy?". Lãnh Tử Tình nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ, thấy hắn từ mặt bàn nhổm người dậy, hai tay đút túi. "Cô ấy đang ở Mỹ. Đã bỏ đi ba năm rồi! Năm đó anh không đi tìm cô ấy, là vì bị cô ấy làm tổn thương quá sâu!". Lãnh Tử Tình cau mày, cô làm tổn thương hắn? Có lầm hay không?! Thật sự là nói thì dễ hơn làm! Cô mới là người bị hại đấy chứ?! "Ngay trước khi anh bị mù, anh mới biết chân tướng của việc cô ấy bỏ đi! Hóa ra là anh làm tổn thương cô ấy quá sâu!". Lãnh Tử Tình cả người chấn động! Hắn nói hắn đã biết chân tướng?! Vậy thì... hắn hiện giờ đang làm cái gì? Là hối hận hay sao? "Sau khi anh biết được chân tướng, anh hận không thể tự giết chính mình! Anh muốn lập tức bay đi Mỹ tìm cô ấy! Nhưng, em cũng thấy đấy, anh bị mù! Em cảm thấy cô ấy còn có thể yêu một người mù như anh không?". "Hả? Không... không. Là tôi nói, có thể...". Lãnh Tử Tình hận không thể bịt miệng mình. Cô hòa theo để làm gì! Không đáp lại chẳng phải là xong rồi sao! "Cô ấy rất lương thiện, nếu anh cứ như thế này xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy sẽ thương hại anh! Nhưng, cái anh cần không phải là thương hại, mà là tình yêu! Em có hiểu không?". Lời nói si tình của Lôi Tuấn Vũ khiến Lãnh Tử Tình rung động! Hắn lại có thể nói ra những lời này! Cô chưa bao giờ biết hắn có thể nói những lời như vậy! Cô không biết trước khi hắn bị mù đã xảy ra chuyện gì! Nhưng, cô tuyệt đối có thể khẳng định, ba năm nay hắn tuyệt đối không dễ chịu gì! "Hàn tiểu thư, em còn có chuyện gì muốn biết không?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên khóe miệng mang theo nhiệt tình hỏi. "À, còn có... Anh đã yêu cô ấy như vậy... vì sao còn... còn...". Lời Lãnh Tử Tình vừa ra khỏi miệng mới biết chính mình ngốc nghếch đến mức nào! "Em là muốn nói, vì sao lại còn lên giường với em phải không?". Lôi Tuấn Vũ lẳng lặng hỏi. "Không cần trả lời. Không có việc gì nữa, tôi đi xuống trước đây". Lãnh Tử Tình bối rối vội vàng đi ra cửa, lại không ngờ một cánh tay từ phía sau đã giữ chặt mình lại. Trời ạ! Hắn đâu có giống người mắt không nhìn thấy gì chứ! Sao có thể đưa tay tóm ngay được cô như vậy?! Lôi Tuấn Vũ giam cầm người cô trong lòng, dựa sát vào tấm lưng cứng ngắc của cô, ghé sát tai cô nói: "Hàn tiểu thư, anh nói ba năm chưa từng có phụ nữ, em có tin không?". Lãnh Tử Tình máy móc lắc lắc đầu, né tránh hơi thở của hắn. Sự nhiệt tình của hắn ngày hôm qua khiến cô sợ hãi, quả thực là con báo đói bụng đã lâu rồi. Thậm chí cả người còn run rẩy kịch liệt! Mặt của cô bất giác nóng bừng. "Thuận theo tự nhiên được không? Hàn tiểu thư, chúng ta thật sự rất... hòa hợp, em hẳn là rõ! Không nên hỏi vì sao, chỉ cần phối hợp với anh là được rồi!". Nụ hôn của Lôi Tuấn Vũ rơi xuống bên tai cô. Cái gì mà bảo không nên hỏi vì sao? Phối hợp cái đầu! Lãnh Tử Tình tức giận, co chân đá vào chân hắn, chỉ nghe thấy hắn hừ một tiếng. Cô vội vàng giãy ra khỏi vòng tay hắn: "Lôi tiên sinh, xin anh tự trọng! Anh có phụ nữ hay không, tôi không có hứng thú muốn biết! Nếu đã yêu vợ của anh, thì xin anh khống chế hành vi lời nói của mình! Nếu những lời anh nói vừa nãy đều là sự thật!". Dứt lời, Lãnh Tử Tình liền xoay người đi ra cửa. "Em muốn đi đâu?!". Lôi Tuấn Vũ lập tức đi theo, lại nhất thời gấp gáp, va vào cánh cửa đang mở. "SHIT!". Lôi Tuấn Vũ ôm lấy cái mũi bị va, cơn đau nhói nơi mi tâm lập tức lan ra khắp mặt. "Anh... Trời ạ! Có sao không vậy?". Lãnh Tử Tình cuống quýt quay trở lại, kéo tay hắn xuống xem xét. Sao cô lại quên mất hắn là người mù chứ! Chết thật! Lôi Tuấn Vũ nhíu chặt mày, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, đầu mũi lúc đỏ lúc trắng. "Không sao chứ? Tuấn Vũ, có đau không?". Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, khuôn mặt nhăn nhó dần dần thả lỏng, cô vừa mới gọi hắn là gì? Tuấn Vũ phải không? Đã lâu không nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô rồi, không khỏi lộ ra hai hàm răng trắng bóng. "Anh!". Lãnh Tử Tình cho rằng hắn bị va đến ngớ ngẩn rồi, "Anh không sao chứ? Sao lại vẫn còn cười ra được?". Lôi Tuấn Vũ hít sâu một hơi, xoa xoa cái mũi ửng đỏ, nói: "Em muốn đi đâu?". Giống như một đứa trẻ. Lãnh Tử Tình không khỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi đi quét dọn một chút". "Anh muốn ở lại đây, hay là về phòng ngủ?". Lãnh Tử Tình tốt bụng hỏi. "Anh muốn ở cùng một chỗ với em". Lôi Tuấn Vũ cười nói. Đồ điên! Lãnh Tử Tình thầm mắng trong lòng. "Đừng có nói đùa nữa! Nếu không, anh vào phòng khách xem... nghe ti vi đi!". Lãnh Tử Tình tự động dắt tay Lôi Tuấn Vũ đi xuống dưới lầu. Tay hắn rất lớn rất ấm. Mấy tháng sống chung kia, cô ngay cả ấn tượng nắm tay cũng không có! Lúc trước bọn họ rất xa cách. Lúc này nắm tay, lại khiến tim cô đập loạn xạ. Len lén nhìn hắn, lại không có bất kỳ phản ứng gì. Thật là, mình bị làm sao vậy? Rốt cuộc là muốn người ta gần gũi, hay là không muốn?! Thật mâu thuẫn! Lãnh Tử Tình không khỏi lắc đầu như trống bỏi. Lôi Tuấn Vũ ngồi ở sô pha nghe ti vi, Lãnh Tử Tình đang quét dọn nhà cửa. Nhìn dáng vẻ hắn, Lãnh Tử Tình không khỏi nhớ lại lời nhắn của hắn trên QQ vừa nãy. Hắn đối với mình thật sự có tình cảm như vậy sao? Mấy lần đi qua người hắn, nhìn ánh mắt không có tiêu cự của hắn, tim cô cũng run rẩy theo. Tim có chút đau. Cô nhất định phải nghĩ cách để hắn khôi phục thị lực. "Lôi tiên sinh, tôi có một đề nghị. Chỗ chúng ta rất gần biển, nếu anh không ngại, chúng ta cùng đi ngắm biển đi". Gửi thanks Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:45 Chương 329: Chỉ có bằng lái xe mà thôi Dịch: Benbobinhyen Cô nhất định phải nghĩ cách để hắn khôi phục thị lực. "Lôi tiên sinh, tôi có một đề nghị. Chỗ chúng ta rất gần biển, nếu anh không ngại, chúng ta cùng đi ngắm biển đi". Lãnh Tử Tình nói. Cô nhớ có một người bạn từng nói, trong không khí ở bờ biển có anion, rất tốt cho sức khỏe. Hít thở nhiều không khí này, sẽ tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể. "Ồ? Ngắm biển? Được". Trong giọng nói của Lôi Tuấn Vũ có sự kinh hỉ. Vốn là một đề nghị rất tốt rất tốt, nhưng vì sự cố chấp của Lôi Tuấn Vũ, khiến cho Lãnh Tử Tình hối hận vì sự kích động của mình. "Hàn tiểu thư, em muốn anh đi chen xe bus sao? Em cảm thấy anh như vậy thích hợp sao?". Lôi Tuấn Vũ trêu chọc, hiện giờ một chút tâm lý tự ti cũng không còn! Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt! Thật là! "Vậy chúng ta bắt xe đi! Nhưng e là lúc về phải đi bộ một đoạn đường". Lãnh Tử Tình đề nghị. Kỳ thật, chỗ bọn họ đi rất gần bến xe bus! Hắn lại còn kén cá chọn canh! "Bắt xe? Hàn tiểu thư, theo như em nói, lúc trở về, chúng ta phải đi bộ rất xa, em cho rằng thích hợp sao?". Lôi Tuấn Vũ vẫn không hài lòng. Sao Lãnh Tử Tình cứ cảm thấy hắn đang so đo với mình nhỉ? "Lôi tiên sinh, vậy anh muốn tìm một lái xe sao?". Lãnh Tử Tình nhẫn nhịn đưa ra đề nghị tốt hơn. "Chẳng phải em có bằng lái xe sao?". Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nói. "Tôi... sao anh biết tôi có bằng lái xe?". Lãnh Tử Tình hồ nghi nhìn hắn. "Hộ lý chăm sóc đặc biệt chẳng lẽ không có bằng lái xe sao?". Lôi Tuấn Vũ nói không chút sơ hở. "Tôi có bằng lái xe, nhưng mà...". Lãnh Tử Tình đầu đầy mồ hôi lạnh, cô cũng chỉ là có bằng lái xe mà thôi! Cô có thi lấy bằng lái xe, nhưng hình như thi xong là đã công thành danh toại, không hề có kỹ thuật kinh nghiệm gì đáng nói. "Có, chẳng phải là xong sao! Lái xe của anh!". Lôi Tuấn Vũ vươn tay, nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, nói, "Đi thôi!". Lãnh Tử Tình bị hắn dọa cho sửng sốt, hắn lại rất tự nhiên, cứ như vậy mà nắm tay cô! Cô lại không thể gạt ra, ra khỏi cửa, hắn sẽ không còn dương oai như vậy nữa! "Lôi tiên sinh, tôi thấy hay là để thư ký hoặc lái xe của ngài...". "Em định ăn ngủ ở bờ biển sao?". Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nói, Lãnh Tử Tình không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì lối tư duy thay đổi đột ngột này của hắn. "Hả?". "Nếu không muốn, thì mau đi thôi! Thời gian hẳn là không còn sớm đâu!". Lãnh Tử Tình đành phải căng da đầu, đi lên trước, nắm tay hắn, ý bảo hắn cẩn thận bậc thang gì đó. Cô phát hiện hắn rất mẫn cảm, đi xuống bậc thang thậm chí còn thành thạo hơn cô. Còn cô vì quá chú ý dưới chân hắn, ngược lại chính mình suýt bị sẩy chân. Nếu không phải là Lôi Tuấn Vũ nắm lấy tay cô, cô thật sự là sẽ ngã nhào. "Hàn tiểu thư, sao anh lại cảm thấy người không nhìn thấy gì là em nhỉ?". Trêu chọc như vậy khiến mặt Lãnh Tử Tình từng đợt trắng bệch. Hắn lại thế nữa rồi! Đỡ hắn lên xe, Lãnh Tử Tình ngồi vào ghế lái. Cài dây an toàn, Lãnh Tử Tình hít sâu một hơi. Chết thật! Động tác gì đây, cô bây giờ lại còn phải đưa hắn đi nữa chứ! Chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng sao?! Khởi động xe, Lãnh Tử Tình vừa vào số, Lôi Tuấn Vũ liền cất tiếng nói. "Em không cài dây an toàn cho anh sao?". Khuôn mặt kia lộ ra nụ cười chết người. "Anh... không tự cài được sao?". Lãnh Tử Tình xem xét hắn, rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn, việc nhỏ như vậy, đáng lẽ hắn có thể làm được mới phải. "Hàn tiểu thư, em thật sự rất có kinh nghiệm về phương diện hộ lý sao? Em đối xử với người mù đều với thái độ này sao?!". Một câu chất vấn khiến Lãnh Tử Tình á khẩu không trả lời được, không khỏi mắng thầm trong lòng! Không thích, thì anh cứ đổi người khác là được chứ sao! Vươn ngang người sang trước người Lôi Tuấn Vũ, định cài dây an toàn cho hắn. Nhưng chính mình bởi vì dây an toàn không đủ, không thể không ghé sát vào người hắn, tư thế mờ ám này khiến cho cô bối rối xấu hổ cực độ! Khó khăn lắm mới cài xong dây an toàn cho hắn, cô mới giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái! Đàn ông thối! Lại không hề giúp chút nào! Khởi hành, Lãnh Tử Tình cứng ngắc duỗi thẳng cánh tay nắm lấy tay lái, tốc độ chẳng khác nào một con rùa. Xe bởi vì tốc độ quá chậm, liên tục rung lắc. "Tăng ga, đổi số!". Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nói. "Câm miệng!". Lãnh Tử Tình quát, lại đột nhiên phát hiện mình có chút quá đáng rồi. Trong lúc vào số, xe đột nhiên dừng lại, nảy lên hai cái, chết máy! Ông trời ơi! Lòng bàn tay Lãnh Tử Tình đã đầy mồ hôi. Lúc này vừa mới ra khỏi cửa nhà. Cũng may chỗ này không có bao nhiêu xe. Lại nhìn sang Lôi Tuấn Vũ, lại giống như một người không có việc gì, còn mở nhạc trên xe, giai điệu du dương như đang cười nhạo sự vụng về của cô vậy. Lãnh Tử Tình không khỏi nghiến răng, liền tắt ngay nhạc đi! Khởi động lại xe, thật cẩn thận khởi động. Vắt óc nhớ lại kỹ thuật, tăng ga, đổi số, đèn xi nhan... Tầm mắt không ngừng đảo qua gương chiếu hậu hai bên sườn xe, mặt mày nhăn nhó. "Hàn tiểu thư...". "Không được nói!". Lãnh Tử Tình tức giận nói. Trình độ của cô hoàn toàn không cho phép quấy rầy. "Hà". Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười khẽ. "Anh còn cười? Anh không sợ tôi trực tiếp đưa anh về nhà bà ngoại anh à!". Lãnh Tử Tình lái xe trên làn xe chậm, so với sự căng thẳng lúc trước, lúc này dường như đã tốt hơn một chút. "Đi cùng với em, anh không oán không hận!". Lôi Tuấn Vũ không khỏi huýt sáo. Chết thật! Hắn có thể đừng quyến rũ cô như vậy nữa được không! Thật là đủ tình tứ! "Hừ!". Lãnh Tử Tình cười lạnh. Mặc kệ hắn! Cô cẩn thận quan sát tình hình giao thông phía trước, không thể phân tâm. "Sao lại dừng lại?". Lôi Tuấn Vũ không có gì để nói. "Đèn đỏ!". Lãnh Tử Tình cũng lười giải thích. Chờ đợi từng giây từng phút như vậy, lại giống như dài bằng cả thế kỷ. Lãnh Tử Tình không khỏi bắt đầu đánh giá Lôi Tuấn Vũ. Tâm lý hắn rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại dung túng với cô như vậy?! Chỉ bởi vì có sự thân mật xác thịt?! Thật là đủ xấu xa! Đàn ông không có thứ gì tốt cả! Chính là động vật thú tính! Lãnh Tử Tình không khỏi mắng thầm trong lòng. "Tin tin tin", xe phía sau nhấn còi. Lãnh Tử Tình lúc này mới phát hiện đèn tín hiệu sớm đã chuyển sang màu xanh. Lãnh Tử Tình luống cuống tay chân bắt đầu khởi động xe. Lại vội đến mức gạt nhầm cần số. "Sai cần số rồi!". Lôi Tuấn Vũ đưa tay đặt vào cần số, nhẹ nhàng gạt sang một số. "Chết thật! Tôi đương nhiên biết, anh đừng có làm rối lên!". Lãnh Tử Tình tức giận nói. Nếu không phải hắn khăng khăng ép cô lái xe, thì sao có thể xảy ra nhiều tình huống như vậy?! Cô lúc này vẫn còn đang chần chừ ở trước vạch đi bộ! Xe phía sau ra sức nhấn còi, cảnh sát giao thông ở phía trước cũng tò mò đi tới. "Tiểu thư, xe của cô xảy ra vấn đề gì sao?". Cảnh sát giao thông cau mày hỏi, rất hiển nhiên là Lãnh Tử Tình đang cản trở giao thông. "Ồ. Không có, lập tức đi ngay!". Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, cuối cùng cũng lái xe đi khỏi. Lôi Tuấn Vũ lại còn cười ra tiếng. "Lôi tiên sinh, anh cười cái gì?!". Lãnh Tử Tình hận không thể bẻ sạch cả hàm răng trắng bóng của hắn! Cho hắn cười! Mắt hắn nhìn không được, tâm tình lại không tệ! Gửi thanks Yến My Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 19:49
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro