Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1

# [Hiện đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu Nội quy chuyên mục List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn. List truyện Việt Nam hoàn. Click vào. Đồng phục cùng áo cưới - Lục Dược Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer! Chuyển đến trang 1 ... 63, 64, 65, 66, 67, 68, 69 ... 100 Gởi bài trả lời Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 18:37 Chương 280: Ngày 2 tháng 4: Đánh chết cũng không thừa nhận Dịch: Benbobinhyen     Canh thịt bò hải sản nóng hôi hổi, mùi thịt bò béo ngậy bắt đầu tỏa ra khắp xung quanh.     Mặt Thời Kính Nhiên quả thực ngây như phỗng! Bọn họ chỉ gọi hai bát mì, một đĩa kim chi, thế mà lại còn được lãi thêm một bát canh! Chuyện này trong lịch sử ăn uống của anh đúng là xưa nay chưa từng có! Mặt anh không khỏi lúc xanh lúc trắng! Lòng tự trọng của đàn ông khiến cho anh nhất thời cảm thấy nhục nhã cực điểm!     Vừa định bày tỏ cám ơn, liền nghe thấy Lãnh Tử Tình đối diện một trận nôn ọe, kinh ngạc quay đầu nhìn về hướng Lãnh Tử Tình đang nôn khan...     Mất mấy giây, Thời Kính Nhiên tràn đầy áy náy cự tuyệt ý tốt của chủ tiệm. Vội vàng kéo cánh tay Lãnh Tử Tình qua, ngón tay đặt trên cổ tay cô, nhíu mày: "Em... có thai?".     Lãnh Tử Tình mặt đỏ lên, vội vàng rút tay lại, cầm đũa lên gắp một miếng mì, định đưa lên miệng.     Chưa kịp ăn, Thời Kính Nhiên đã gạt đũa của cô ra: "Em mang thai, lại còn ăn cái này?!". Không khỏi cau mày trừng mắt với cô.     Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn anh: "Sao vậy? Cái này... không ngon sao?".     "Đây là mì lạnh đó! Đại tiểu thư của tôi à! Quên đi quên đi, phục vụ!". Thời Kính Nhiên gọi, yêu cầu một suất mì trứng nóng!     "Này! Sao anh lại tự tiện như vậy? Em không thích ăn nóng!". Lãnh Tử Tình nhấc đũa lên định ăn vụng, bị Thời Kính Nhiên cả bát lẫn mì đều kéo đến trước mặt mình.     "Này! Thời Kính Nhiên! Anh làm gì vậy? Anh mời người ta ăn cơm, một chút thành ý cũng không có?!". Lãnh Tử Tình trừng mắt nhìn hành động của Thời Kính Nhiên, trách móc! Ánh mắt của cô vẫn xoay quanh bát mì lạnh kia, đột nhiên dịch vị bắt đầu cuộn trào, có chút cảm giác thèm khát.     "Tử Tình! Em mang thai, vì sao không nói với tôi? Mấy tháng rồi?". Thời Kính Nhiên hỏi rất tự nhiên.     Lãnh Tử Tình không có tâm tình trả lời: "Mới hơn hai tháng, anh cũng không hỏi em". Cảm giác thèm khát ngày càng mạnh mẽ, cô bất giác hướng về bát mì lạnh kia mà nuốt nước miếng.     Thời Kính Nhiên vừa nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của cô, không khỏi mỉm cười, vội vàng gọi nhân viên phục vụ, thúc giục làm nhanh lên một chút.     Mì trứng nóng hôi hổi vừa đưa lên, Lãnh Tử Tình lại một trận nôn khan, cô vội dùng khăn giấy bịt miệng. Nhìn bát mì này, cảm giác thèm ăn lập tức biến sạch.     Thời Kính Nhiên bất đắc dĩ, lấy một cái bát không, gắp một ít mì trong bát của Lãnh Tử Tình ra, sau đó đảo lên đảo xuống.     Chỉ chốc lát sau, mì trong bát nhỏ đã nguội đi rất nhiều. Thời Kính Nhiên đưa bát qua, dịu dàng nói: "Ăn đi!".     Lãnh Tử Tình nhìn thấy mì đã không còn hơi nóng, vẫn thật sự có ý muốn ăn. Cô có chút xấu hổ nói: "Cám ơn anh nha, anh hình như rất có kinh nghiệm!".     Thời Kính Nhiên lườm cô trắng mắt: "Em rất không biết chăm sóc bản thân! Đã mang thai, sao lại có thể tùy tiện ăn mấy đồ ăn sống nguội này chứ!".     Lãnh Tử Tình ăn một miếng mì, tấm tắc khen ngợi hương vị của mì ngon. Sau đó tránh nặng tìm nhẹ nói: "Anh thế nào? Vẫn một mình?".     Thời Kính Nhiên bắt đầu ăn mì lạnh, câu được câu không trả lời...     Cổ Dương quả thật là đời trước thiếu nợ Lôi Tuấn Vũ, trong lúc Lôi Tuấn Vũ nhìn đồng hồ đếm ngược đến ba, Cổ Dương liền xuất hiện ở văn phòng của hắn!     "Này? Tình huống gì đây? Tôi vừa mới dựa vào vợ của tôi, được gần gũi chăm sóc cô ấy, cậu liền khẩn cấp kêu cứu?". Cổ Dương nhai kẹo cao su, dáng vẻ bất cần đời, xem ra tâm tình không tệ.     "Thế nào? Cô gái của cậu chấp nhận cậu rồi? Cậu lại có thể vì cô ấy mà không trở về Mỹ?". Lôi Tuấn Vũ nhẫn nhịn hỏi.     "Đúng! Để bọn họ đi gặp quỷ đi! Ai cũng không quan trọng bằng vợ con tôi! Có điều, Bối Nhi của tôi vẫn chưa chấp nhận tôi, chúng tôi hiện giờ chỉ là bạn cùng phòng! Bạn cùng phòng hiểu không? Chỉ có thể nhìn từ xa không được vuốt ve!". Cổ Dương thần bí nói, nhưng lại đắc ý dào dạt vì mình đã tiến triển thêm một bước.     Anh dựa vào công phu mặt dày mày dạn tu luyện nhiều năm qua của mình, vào ở nhà của Tát Bối Nhi. Tuy rằng bị cấm túc trong phạm vi quy định, nhưng Cổ Dương rất biết thế nào là đủ. Cái gọi là có công mài sắt có ngày nên kim, anh hiện giờ rất thích tình trạng truy đuổi đến tận cùng này, rất vui thích nha!     "Tôi không có tâm trạng đùa với cậu! Chỗ tôi xảy ra chuyện rồi!". Lôi Tuấn Vũ châm một điếu thuốc, cau mày nhăn mặt nói.     "Chệch... quỹ đạo? Vũ? Cậu nói cậu chệch quỹ đạo phải không?". Cổ Dương nghiêm túc phân tích giúp Lôi Tuấn Vũ.     "Đúng!".     "Nói nghe một chút, tình huống gì?!". Cổ Dương tò mò ngồi xuống, tư thế chăm chú lắng nghe. Không còn dáng vẻ bất cần đời như lúc trước, dường như thật sự có thể giải quyết vấn đề cho Lôi Tuấn Vũ!     Lôi Tuấn Vũ trầm tư một lát, liền nói hết ngọn nguồn mọi chuyện cho Cổ Dương! Đương nhiên, hắn không bỏ sót nhân tố chủ quan là chính mình coi đối phương là Lãnh Tử Tình, và sự thật chính mình chỉ nhằm cho bản thân "hoàn thành" , mà không hề dính dáng đến cái cô gái tên Tiểu Mễ kia! Hắn có lẽ là muốn dùng cách này để Cổ Dương hiểu, hắn kỳ thực đã rất kiềm chế rồi! Hy vọng có thể giảm bớt tội lỗi của hắn.     Cổ Dương không chút cười nhạo, ngược lại còn chân thành nhìn Lôi Tuấn Vũ, nói: "Mặc dù như vậy, thì có làm sao? Chẳng lẽ là lương tâm của cậu phát hiện? Cậu chủ động nói với Tử Tình cái chuyện này sao? Chẳng phải là ở câu lạc bộ đêm gặp dịp thì chơi thôi sao?! Cũng là giải quyết nhu cầu sinh lý của cậu, hoàn toàn có thể lý giải được!".     Lôi Tuấn Vũ kịch liệt lắc đầu, nói: "Cô gái kia hôm nay đến công ty, Tử Tình cho cô ta mười vạn, là tôi sơ suất, tôi quên mất lời hẹn này!".     Cổ Dương nhất thời nghẹn lời, nhưng nghe hắn nói như vậy, cũng phân tích ra bốn năm sáu thứ! Nói như vậy, là cô gái kia chủ động nói chuyện này với Lãnh Tử Tình? Haiz! Vị lão huynh này cũng thật quá đáng!     "Cho nên?".     "Tử Tình hiện giờ rất đau lòng, tôi chỉ là không nghĩ ra cách nào tốt để giải thích với cô ấy. Cậu hẳn là thường xuyên phải xử lý loại tình huống này!". Lôi Tuấn Vũ dập tắt thuốc, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Cổ Dương.     Cổ Dương không khỏi giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái. Cái gì mà bảo anh thường xuyên phải xử lý loại tình huống này?! Anh bây giờ đã có một khoảng thời gian sống cuộc sống hòa thượng rồi!     "Phương pháp của tôi rất đơn giản! Kiên quyết không chịu thừa nhận!". Cổ Dương kiên định nói, dáng vẻ như một chuyên gia.     "Cậu nghĩ ra cái chủ ý quái gì thế?! Cô gái kia đã tìm đến cửa đòi tiền! Cậu cho là Tử Tình là đứa trẻ lên ba hay sao? Huống chi, cô ấy còn vì tôi mà bị sẩy thai!". Lôi Tuấn Vũ phiền toái vò đầu bứt tóc.     "Hả? Có thai? Bị sẩy? Sao lại không cẩn thận như vậy?! Không sao, hai người cố gắng một chút, đến lúc đó chúng ta định hôn ước từ trong bụng mẹ!". Cổ Dương đột nhiên vẻ mặt hớn hở.     "Cậu đừng có nhắc đến cái chữ kia được không! Nghe thấy tôi liền cảm thấy cả người không thoải mái!". Lôi Tuấn Vũ và Lãnh Tử Tình chính là hôn ước từ trong bụng mẹ, giờ đã là thời đại nào rồi, Cổ Dương còn nói đến chuyện đó! Quả thật là vớ vẩn! Hắn cũng không muốn con của mình sau này giống như bọn họ, cuộc sống loạn hết cả lên!     Thế là Cổ Dương liền đứng dậy, cười nói: "Quan điểm của tôi chính là đánh chết cũng không chịu thừa nhận!". Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 18:38 Chương 281: Anh không có lỗi với em Dịch: Benbobinhyen     Quả thật là vớ vẩn! Hắn cũng không muốn con của mình sau này giống như bọn hắn, cuộc sống loạn hết cả lên!     Thế là Cổ Dương liền đứng dậy, cười nói: "Quan điểm của tôi chính là đánh chết cũng không chịu thừa nhận!".     "Vũ, tôi tuy không phải phụ nữ, nhưng thời gian gần đây tôi đã nghiên cứu tâm lý của phụ nữ! Nếu đương sự đánh chết cũng không thừa nhận, người khác cho dù nói đúng, cũng không là gì cả! Bởi vì bản chất của các cô ấy hoàn toàn không muốn biết quá tường tận, thậm chí trong tiềm thức của các cô ấy còn kỳ vọng điều này không phải là sự thật! Cho nên, chúng ta nhất định phải tận lực biến thật thành giả!".     Lôi Tuấn Vũ nhìn dáng vẻ chắc chắn của Cổ Dương, có chút đăm chiêu.     Cổ Dương tiếp tục nói: "Chúng ta giả thiết một chút, nếu cậu nói hết sự thật chuyện này với Lãnh Tử Tình! Kết quả sẽ như thế nào? Chỉ có thể làm ấn tượng của cô ấy càng sâu đậm hơn. Cô ấy mặc kệ cậu có cùng cô gái kia làm chuyện đó hay không, ít nhất về mặt hành vi cậu đã chệch quỹ đạo! Người con gái thuần khiết như cô ấy, liệu có cho phép cậu vấy bẩn như vậy hay không! Đương nhiên, tôi nói là dựa trên cơ sở cậu muốn thật sự trở thành chồng của cô ấy, cậu có thể muốn làm gì thì làm, nhưng một khi cậu đã có trách nhiệm, nếu cô ấy đã có hy vọng xa vời. Vậy thì, cậu nhất định phải kiên trì tới cùng! Nếu cậu xác định cô ấy là người vợ đến hết đời của cậu!".     Lôi Tuấn Vũ nghe lý luận đâu ra đấy của Cổ Dương, hồ nghi nhìn anh: "Cậu hình như rất có kinh nghiệm!".     Cổ Dương cười, huýt sáo một hơi: "Tình hình của tôi hiện giờ, cũng chẳng khác gì cậu! Tôi cũng có mục tiêu rồi, Bối Nhi của tôi, tôi phải để cô ấy trở thành người phụ nữ duy nhất của Cổ Dương trên thế giới này! Từ nay về sau tôi cũng sẽ trở thành người đàn ông duy nhất của cô ấy!".     Trong lòng Lôi Tuấn Vũ không khỏi chấn động! Người phụ nữ duy nhất? Người đàn ông duy nhất? Đây là mục tiêu của cậu ta? Mục tiêu của cậu ta từ bao giờ trở nên đơn giản như vậy, khác biệt như vậy?! Tuy nhiên, lời cậu ta nói lại khiến hắn chấn động trong lòng.     "Được rồi, Vũ! Phụ nữ đôi khi không thể hiểu được đàn ông chúng ta! Nhu cầu sinh lý đối với đàn ông và đàn bà mà nói là hai khái nhiệm hoàn toàn không giống nhau! Nhưng cậu nhất định phải nhớ kỹ, đánh chết cũng không được thừa nhận!". Cổ Dương giống như một huynh trưởng đi tới, vỗ vỗ vai Lôi Tuấn Vũ.     "Chiêu này của cậu thật sự dùng được?". Lôi Tuấn Vũ có chút không tự tin lắm. Rõ ràng là chuyện đã làm, hiện giờ bảo hắn không được thừa nhận, hắn xưa nay chưa từng chịu uất ức như vậy.     "Lão huynh, phụ nữ là phải dỗ dành! Đừng có tỏ vẻ lạnh lùng trước mặt phụ nữ, bọn họ không chấp nhận kiểu đó của chúng ta đâu! Haiz! Đàn ông rời phụ nữ ra sống không nổi, phụ nữ rời đàn ông ra vẫn sống tốt!". Cổ Dương giống như mới được đầu thai thoát xác, câu nào cũng chí lý.     "Tiểu tử cậu thật sự không về Mỹ sao? Hợp đồng bên kia chẳng phải đã ký rồi sao?". Lôi Tuấn Vũ giải tỏa nghi ngờ, tốt bụng nhớ ra công việc của Cổ Dương.     "Hiện giờ là bọn họ cầu cạnh tôi, tôi nhân dịp này cũng làm bộ làm tịch một phen! Vũ, tôi và cậu đều là người đã từng yêu! Lúc trẻ tuổi lông bông, loại tình yêu đó là tình yêu không cần trả giá không cần chịu trách nhiệm! Hiện giờ...". Cổ Dương đột nhiên cười thâm sâu, vẻ dịu dàng vô tận lấp lánh trong mắt anh, "Hiện giờ, tôi muốn một gia đình, một gia đình có phụ nữ có con cái! Muốn có một tình yêu càng thêm đủ đầy!".     Lôi Tuấn Vũ không khỏi có chút xúc động, đúng vậy! Muốn một gia đình có phụ nữ có con cái! Chẳng lẽ hắn không như vậy sao? Phải biết rằng, khi hắn biết đứa con của Lãnh Tử Tình không còn, trong lòng hắn hối hận vô cùng! Hắn hận không thể hủy đi chính mình! Hắn sao có thể làm tổn thương cốt nhục đầu tiên của mình và Lãnh Tử Tình chứ?! Nghĩ đến một cô bé con giống hệt Lãnh Tử Tình ríu rít ở dưới đầu gối mình, nụ cười của hắn không nhịn được liền hiện ra ở trên mặt. Nhưng hắn lại tự tay giết chết nó!     "Người anh em! Phía người phụ nữ của cậu có cần tôi để Tử Tình nói tốt với cô ấy mấy câu, bọn họ là chị em tốt, hẳn là có thể giúp được cậu!". Lôi Tuấn Vũ vô cùng cảm kích nói.     "Chớ! Cậu vẫn nên bớt lo đi cho tôi! Tôi đây vất vả lắm mới có được tiến triển! Đừng có để bọn họ ở cùng một chỗ, coi chừng cùng nhau bàn luận tài nghệ, thì tôi liền coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Được rồi, tôi phải trở về chuẩn bị bữa tối cho vợ con tôi rồi! Đây là điều kiện bắt buộc để tôi có thể ở trong nhà của cô ấy! Tôi phải cảm tạ trời đã ban cho tôi năng khiếu nấu ăn, amen!". Cổ Dương khoa trương múa tay loạn xạ trước ngực.     Lôi Tuấn Vũ bật cười, đấm vào vai anh: "Xem cậu chẳng có chút tiền đồ kìa!".     Cổ Dương không cho là đúng, cười cười vừa đi vừa nói: "Đừng chỉ cười tôi, trò hay của cậu vẫn còn ở phía sau đó!".     Cổ Dương đi rồi, Lôi Tuấn Vũ vội vàng gọi điện thoại về nhà, chị Ngô nói Lãnh Tử Tình không hề về nhà. Hắn liền có chút lo lắng. Lập tức bấm số di động của Lãnh Tử Tình, gọi vài lần đều không có người nghe máy.     Ngẫm nghĩ lời Cổ Dương nói, Lôi Tuấn Vũ gật gật đầu, gửi một tin nhắn: Tử Tình, anh không hề có lỗi với em! Hãy tin anh! Tối nay về nhà ăn cơm, anh đích thân xuống bếp... tuyệt đối không chỉ có mì!     Lãnh Tử Tình và Thời Kính Nhiên đang tán chuyện vui vẻ, khách khứa trong quán ăn Hàn Quốc cũng rất nhã nhặn, thanh âm của bọn họ không hề lớn. Vô cùng nhẹ nhàng. Lãnh Tử Tình dường như đã quên mất tâm tình xấu của mình.     Đột nhiên, di động rung lên, trong lòng Lãnh Tử Tình cũng nổi sóng theo. Cô không muốn xem, có thể đoán được là của Lôi Tuấn Vũ. Di động trên mặt bàn vẫn không ngừng rung.     Thời Kính Nhiên nhìn nhìn di động, lại nhìn vào mắt Lãnh Tử Tình, nói: "Không nghe?".     Lãnh Tử Tình cười: "Người không quan trọng". Nói xong, tỏ vẻ không để ý uống một ngụm nước.     Thời Kính Nhiên khóe miệng khẽ nhếch, tự ý cầm lấy di động.     "Này, anh làm gì vậy? Không cần nghe!". Lãnh Tử Tình hoảng hốt, vội vàng ngăn lại.     Thời Kính Nhiên lắc lắc đầu, nhìn màn hình di động của cô viết mấy chữ "Lôi Tuấn Vũ". Lẳng lặng nhìn di động yên lặng trở lại, sau đó đầu ngón tay bấm bấm trên di động, sau đó chuyển lại cho Lãnh Tử Tình: "Đây là số điện thoại của tôi! Lần sau nếu không vui, thì hãy gọi cho tôi! Tôi mời em ăn mì!".     Lãnh Tử Tình bật cười, đùa nghịch di động trong tay. Hai người nói chuyện từ trưa đến chiều, Thời Kính Nhiên thật sự rất biết an ủi người khác, khiến cô tạm thời quên đi phiền não.     Đột nhiên rung lên, một tin nhắn chuyển đến. Lãnh Tử Tình ngừng một chút, ngón cái nhẹ nhàng dịch chuyển, liền nhìn thấy tin nhắn của Lôi Tuấn Vũ, có chút đăm chiêu.     "Sao vậy? Nói gì vậy?". Thời Kính Nhiên tò mò hỏi.     "Không có gì!". Lãnh Tử Tình bỏ di động vào túi, cười nhẹ.     "Được rồi, gỡ chuông phải cần người buộc chuông! Người ngoài như tôi không can thiệp vào nữa! Đưa em về nhà, hòa giải với ông xã yêu quý của em. Nếu tiện, nói với anh ta, đừng có bắt nạt người phụ nữ mà Thời Kính Nhiên coi trọng, nếu không, anh ta tuyệt đối sẽ hối hận! Tôi chính là Kim cương Vương lão ngũ chuyên đi quyến rũ phụ nữ!". Thời Kính Nhiên nói có chút khoa trương.     "Ha ha ha, anh có thôi đi không?!". Lãnh Tử Tình cười đến sáng lạn. Trong lòng thật sự có một giọng nói đang thúc giục cô trở về nhà, người đàn ông kia muốn đích thân xuống bếp? Hắn không phải chỉ biết làm mì thôi sao? Khi nào thì chịu hạ thấp như vậy? Nhưng khi nghĩ đến câu nói lúc trước của hắn "Anh không hề có lỗi với em", đám mây đen trong đáy lòng cô lặng lẽ tan biến... Gửi thanks Yến My↓ Re: [Hiện Đại] 365 Ngày Hôn Nhân (Khóa trụ tim em) - Guai Wu 05.12.2013, 18:40 Chương 282: Ngày 2 tháng 4: Đích thân xuống bếp Dịch: benbobinhyen     Lôi Tuấn Vũ phá lệ đẩy xe mua sắm vào siêu thị, không lâu sau liền chiến thắng trở về! Nếu để hắn lùi lại chỉ cần là mấy tháng trước, hắn cũng sẽ không đoán trước được chính mình lại có một mặt phụ nữ như vậy! Thay đổi, đôi khi đến khiến bạn không kịp trở tay, nhưng lại cảm thấy đương nhiên đến vậy.     Chị Ngô quả thực kinh ngạc, nằng nặc muốn giúp đỡ, nhưng lại bị Lôi Tuấn Vũ đuổi ra khỏi phòng bếp. Len lén nhìn bóng dáng cao lớn kia ở trong phòng bếp, thật không ra làm sao! Nhưng lại vẫn tuấn tú như cũ! Giống như nơi đó chính là bàn làm việc của hắn vậy!     Thời Kính Nhiên lái xe đến cửa nhà Lôi Tuấn Vũ, xem xét biệt thự xa hoa này, lắc lắc đầu: "Em không phải loại phụ nữ hưởng thụ, nơi ở tốt như thế này không hợp với em!".     Lãnh Tử Tình không nói không rằng, lẳng lặng nhìn chiếc xe đỗ trước cửa, biết rằng Lôi Tuấn Vũ đã trở về, do dự không muốn xuống xe.     "Sao vậy? Không về nhà? Em phải nghĩ cho kỹ đó! Nếu thật sự không muốn trở về, tôi có thể mời em đi... tắm!". Thời Kính Nhiên trêu chọc.     Lãnh Tử Tình cười: "Thời Kính Nhiên, hôm nay cám ơn anh! Thật sự rất vui vẻ".     Không nhìn anh, nhưng cô biết anh đang nhìn cô.     "Cám ơn gì chứ? Người nên cám ơn là tôi!". Thời Kính Nhiên đột nhiên nghiêm túc nói, "Tử Tình, tôi nói thật đó. Nếu không vui vẻ, thì nhanh chóng đi ra ngoài. Biệt thự lớn này... không hợp với em lắm! Em cần có tự do, mà nơi này, giống như một lồng giam!".     Mấy giây sau, tự cho mình một lời đáp: "Xem tôi nói cái gì thế này?!".     Lãnh Tử Tình không khỏi có chút xúc động, trong mắt như có sương mù, vội vàng mở cửa xuống xe. Hướng về cửa xe vẫy vẫy tay, cười có chút gượng gạo. Một cơn gió thổi qua, cơ mặt có chút run rẩy. Lãnh Tử Tình vội vàng thu lại nụ cười, đội mũ áo khoác lên, giấu kỹ khuôn mặt mình ở trong mũ.     Thời Kính Nhiên ngừng một chút, vẫy vẫy di động trong tay với cô, sau đó chậm rãi rời đi.     Cô biết, anh là muốn cô khi tâm tình không tốt thì nhớ gọi điện cho anh! Haiz! Đôi khi, phụ nữ chỉ cần một sự an ủi, dù là một cánh tay tạm thời cũng tốt. Nhưng, đáy lòng của họ luôn có một điểm mấu chốt, họ sẽ không vì bạn yêu họ mà yêu bạn, bởi vì tình yêu của họ đã kiên định rồi.     Nhìn xe Thời Kính Nhiên từ từ xa dần, do dự một lát, Lãnh Tử Tình vẫn là bước vào nhà.     Vừa bước vào phòng khách, một mùi cháy khét lan tràn, cô cả kinh vội vàng nhìn xung quanh. Là dây điện bén lửa hay là cái gì?! Không! Là phòng bếp! Cô vội vàng vọt vào phòng bếp, rành rành phát hiện một dáng người cao lớn đang bận rộn trong phòng bếp. Trên bàn bếp là cà rốt đã thái gọn gàng, có vẻ rất chuyên nghiệp! Nhưng trên mặt đất, bệ bếp chỗ nào cũng có lá rau rơi tán loạn, Lôi Tuấn Vũ vừa bỏ một con cá vào chảo, xèo một tiếng, cả nước và dầu trào ra ngoài, hình như bắn cả vào tay hắn, hắn mẫn cảm rụt tay lại! Nghe thấy tiếng động liền kêu: "Chị Ngô! Nhanh lên chút! Gừng tôi bảo chị mua đâu?".     Lãnh Tử Tình quả thật nhìn đến choáng váng! Hắn đây là đang nấu ăn hay là đang đánh trận vậy?! Một cảnh hỗn độn, sao lại khiến cô có cảm giác như đang ở chiến trường vậy. Là trận chiến như thế nào mới có thể biến nơi này thành cái dạng này?!     "Đứng đó làm gì, còn không...". Lôi Tuấn Vũ quay đầu nhất thời ngây người, ngơ ngác nhìn Lãnh Tử Tình.     Hoàng hôn buông xuống, Lãnh Tử Tình ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trừng mắt nhìn một bàn đầy đồ ăn! Có rán, có xào, có hầm, có nấu...     Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt nịnh nọt nói: "Đây rồi đây rồi! Tử Tình, lần đầu tiên anh xuống bếp, nếm thử tay nghề của anh đi!".     Lãnh Tử Tình lạnh mặt nhìn Lôi Tuấn Vũ, vừa nãy từ phòng bếp đi ra, trên mặt Lôi Tuấn Vũ còn đầy vết tích, trên tóc còn vương một cái lá rau. Rửa ráy rồi nên giờ không còn buồn cười, nhưng trên người vẫn đầy mùi xào nấu, khiến cô ngửi liền cảm thấy buồn nôn.     Hắn nóng lòng thể hiện mình, nên không kịp đi tắm rửa.     "Sao vậy? Có phải là quá kém không?". Lôi Tuấn Vũ có chút ngượng ngùng nói.     Lãnh Tử Tình lạnh lùng nói: "Anh có từng nghe qua một câu chưa?". Nhìn ánh mắt dò hỏi của hắn, "Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!" (Không có việc gì tự nhiên tỏ ra ân cần, chắc chắn có ý đồ xấu).     Lôi Tuấn Vũ lập tức mặt biến sắc, nhìn người phụ nữ thờ ơ hững hờ đối với sự vất vả của hắn. Lời nói của Cổ Dương văng vẳng bên tai, vì thế hắn liền trấn tĩnh mấy giây, nói dối: "Tử Tình, cô gái kia là ở bar Muôn Tía Nghìn Hồng! Anh và cô ta hoàn toàn không xảy ra cái gì".     Lãnh Tử Tình không nói không rằng, chỉ yên lặng nhìn hắn, nhìn đến mức Lôi Tuấn Vũ có chút chột dạ.     "Anh hôm nay đích thân xuống bếp, cũng là vì muốn nói rõ điều này sao?". Giọng Lãnh Tử Tình lạnh lẽo không chút độ ấm.     "Coi như vậy đi!". Lôi Tuấn Vũ trong lòng bồn chồn, biểu hiện của Tử Tình rốt cuộc là vui hay là không vui đây?! Cô tin hắn rồi sao?     "Vậy được, tôi biết rồi! Đi ngủ trước đây!". Lãnh Tử Tình đứng dậy, muốn lên lầu.     "Tử Tình!". Lôi Tuấn Vũ vội vàng vọt lên trước kéo cánh tay cô, "Ăn cơm đã rồi hãy ngủ!".     "Tôi không muốn ăn!". Lãnh Tử Tình kỳ thật đã nhịn rất lâu rồi!     Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn kia, cô đã sớm muốn nôn!     "Tử Tình... anh thật sự không hề có lỗi với em! Anh...". Lôi Tuấn Vũ xoay người cô lại, muốn dùng sự dịu dàng tấn công để làm tan rã ý chí của cô.     "Đủ rồi! Lôi Tuấn Vũ, anh như vậy càng khiến tôi coi thường! Chuyện đã làm mà anh ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có sao?! Tôi thật sự... khinh bỉ anh!". Dứt lời, Lãnh Tử Tình hung dữ trừng mắt nhìn hắn, hầm hầm đi lên lầu! Ném lại Lôi Tuấn Vũ vẻ mặt xanh mét!     Phản ứng của cô sao lại khác một trời một vực so với dự tính của Cổ Dương? Cổ Dương chết tiệt, quả thực đúng là quân sư đầu chó!     Chuông điện thoại vang lên, Lôi Tuấn Vũ nhìn dãy số, giận dữ nghe máy.     "Sao rồi? Chủ ý của tôi không tồi chứ?". Cổ Dương cười đến đắc ý, tỏ vẻ có công chờ lĩnh thưởng.     Lôi Tuấn Vũ ào ạt mắng: "Không tồi cái đầu cậu! Cậu có biết cô ấy nói gì không? Cô ấy dùng ánh mắt nhìn tiểu nhân nhìn tôi, nói tôi ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có! Mẹ kiếp, cậu có thể đưa ra chủ ý gì hữu dụng một chút được không?!".     Cổ Dương sửng sốt, thì thào nói: "Như vậy hả! Không thể chứ... Xem ra Tử Tình không phải là người phụ nữ bình thường, cậu không thể dùng phương thức của phụ nữ bình thường để đối phó với cô ấy...".     "Câm miệng! Cổ, tôi cảnh cáo cậu! Nếu người phụ nữ của tôi chạy mất, cậu cũng đừng mơ được yên ổn!". Giận dữ tắt máy, Lôi Tuấn Vũ đi đến trước bàn ăn, nhìn kiệt tác mà mình bận bịu cả một buổi chiều, cầm đũa gắp một miếng đưa lên miệng, vừa nhai thử, liền lao về hướng thùng rác, phun hết ra! Ông trời ơi, sao lại khó ăn như vậy?! Chết tiệt!     "Chị Ngô!". Chị Ngô lập tức từ một góc chui ra, khẩn trương chờ hắn dặn dò.     "Xử lý hết đi!". Lôi Tuấn Vũ phiền toái khoát tay, xoay người đi lên lầu, đạp cửa sầm một tiếng, đi vào phòng ngủ.     Chị Ngô nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn, lắc lắc đầu: "Đồ ngon như vậy, đều hỏng hết rồi!". Gửi thanks Chuyển đến trang 1 ... 63, 64, 65, 66, 67, 68, 69 ... 100 Gởi bài trả lời         365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu Chuyển đến: Top • Diễn đàn • Chat • Tìm kiếm Về giao diện PC 
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=314355

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #365