Chương 22
Không khí vốn dĩ nhộn nhịp vui tươi phút chốc trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết. Đa phần khách nữ đến dự tiệc đều hoảng loạn tìm đường 'ra về', chẳng ai muốn nán lại ở cái nơi vừa mới có tiếng súng vang lên.
Một người chạy, hai người chạy đi, kéo theo là năm sáu người, sau cùng tất cả mọi người đều hoảng loạn xô đẩy chen chúc lẫn nhau, muốn bao nhiêu quẫn bách liền có bấy nhiêu.
Lão gia tử mắt thấy tình cảnh có phần mất kiểm soát, lập tức chỉ huy nhóm bảo tiêu duy trì trật tự, đảm bảo tất cả mọi người có mặt tại đây đều được an toàn rời khỏi.
Buổi tiệc xem như hủy bỏ, trưởng bối trong nhà chia nhau đi tìm manh mối, lần theo phương hướng tiếng súng phát ra, tiến đến khoảng sân trống nằm phía sau nhà kính.
Nơi đó rõ ràng có người, người nọ đang ngồi bệt dưới đất, bên cạnh dường như còn có một người đang nằm.
Khi ông Tanapon dẫn đầu vài người chạy đến, hai mắt nhất thời trừng to đến cực hạn. Trước mặt ông lúc này là 'con dâu nam tương lai ' một thân nhuốm đầy máu đỏ, dùng sức vác người nào đó ở sau lưng, rõ ràng thể trạng và cân nặng cơ thể của đối phương đều so với cậu to lớn hơn, thế nhưng cậu vẫn không màng đến chút bất tiện này, khệ nệ nâng cả thân hình của người đó, vững vàng cõng trên lưng, từng bước đi nhanh.
Người nằm an ổn trên tấm lưng của Saint chẳng buồn nhúc nhích, đầu lệch hẳn sang một bên, để lộ ra một nửa gương mặt tái nhợt. Khuôn mặt của người này, khi lọt vào trong mí mắt của ông Tanapon lại khiến cho ông ta gần như gục ngã tại chỗ, đại não đánh ầm vang vọng, bên tai chỉ còn nghe được tiếng tạp âm hỗn loạn.
" ôi trời...! "
Ai là người đã thốt lên, chẳng ai có tâm tư chạy đi tìm hiểu, bọn họ chỉ biết cảnh tượng trước mắt mình ngay lúc này quá đỗi đáng sợ.
Tiếng súng vang lên, hiện tại Rick mặc cho người cõng đi không nhúc nhích, đủ để hiểu nạn nhân của vụ nổ súng lần này chính là anh. Saint có lẽ là người phát hiện ra anh đầu tiên, cũng là người đỡ lấy anh sau khi bị trúng đạn, máu nhuộm đầy phần áo trước của cậu.
Lúc này đây, có lẽ máu của Rick cũng đã thấm đượm sau lưng cậu chàng.
Saint cắn chặt môi dưới, mắt mở to nhìn về phía trước, đăm đăm hướng đến phía cổng ra vào, mặc kệ sự có mặt của những người mới đến, cứ thế phớt lờ hết tất cả bọn họ.
Không ai có tâm tư tranh giành hay trách cứ Saint trong lúc này, chỉ nhìn vào lượng máu trước ngực áo của cậu và sắc mặt không được bình thường của Rick, mọi người cũng đều im lặng chạy chậm theo sau.
Saint cũng chẳng biết mình nên làm cái gì bây giờ, chỉ đơn giản là hành động một cách vô thức, khoảnh khắc khi Rick ngã xuống kia, trong đầu cậu chỉ có một ý niệm duy nhất đó chính là -- phải đưa anh ấy đến bệnh viện bằng bất cứ giá nào!
Bước chân ra khỏi cổng nhà Tanapon, Saint khựng lại một chút để xác định đường đến bệnh viện, còn chưa kịp nghĩ xong, bên cạnh đã có vài chiếc xe dừng lại.
" Saint à, lên xe nhanh đi cháu."
Lão gia tử lo lắng từ trong xe bước ra, đứa nhỏ này chỉ e là quá mức hoảng loạn nên nhất thời không thể suy nghĩ được gì. Phía sau có biết bao nhiêu người gọi thế kia, ấy vậy mà nó lại một mạch đi thẳng ra ngoài cổng.
Đây là tính cõng cháu trai của ông đi bộ đến bệnh viện hay sao?
Ông Tanapon tay chân luống cuống đỡ lấy con trai mình từ trên lưng Saint xuống dưới, trông thấy nơi ngực trái ướt đẫm một mảng đỏ, hai tay đỡ lấy con trai bất giác run cầm cập.
May mắn thay vì ông đã bảo vợ mình trở về phòng đợi tin, nếu không, thật sự không dám tưởng tượng bà ấy sẽ phản ứng ra sao khi tận mắt nhìn thấy đứa con trai bao nhiêu năm xa cách, khó khăn lắm mới được tương phùng nay lại bị trúng đạn mà hôn mê bất tỉnh.
Saint gần như hoảng hốt khi Rick được ba của anh đỡ khỏi lưng mình, cậu vội bắt lấy cánh tay anh, phụ nâng đỡ dìu nằm vào băng ghế phía sau xe, cũng theo đó mà ngồi vào.
Vết thương nơi ngực trái của người kia vẫn đang rỉ máu, cậu cởi nhanh áo khoác ngoài, bối rối lúng túng đè lên ngay nơi vết thương đang rỉ máu kia, trên tay lại không dám dùng sức, cả người như thoát lực mà run lên nhè nhẹ.
Xe lăn bánh chạy nhanh, ngồi ở ghế phó lái, lão gia tử thấy rõ từng cử chỉ và biểu cảm trên gương mặt của Saint.
Lo lắng, bất an, sợ hãi, là những gì toát ra từ trong đáy mắt của đứa nhỏ này. Những giọt mồ hôi tinh mịn thấm đượm bên thái dương, từng chút tích tụ nhỏ giọt xuống dưới cằm.
Nhìn vào chúng ông hiểu được, đấy không chỉ là những giọt mồ hôi, mà còn bao gồm cả nước mắt của cậu hòa lẫn vào trong đó.
Vẻ ngoài kiên cường bất khuất, hoàn hảo che giấu đi nội tâm mềm mỏng của chính mình.
Tựa như bồ công anh lao đao trước gió, vẫn kiên cường chống chọc với bão táp mưa sa, chọn cách đối diện đến khi sức cùng lực kiệt thì mới thôi.
Vào thời điểm này, lão gia tử xem như thật sự hiểu được, vì sao Rick lại một hai nhất quyết muốn sống cùng với Saint.
-- Một đứa nhỏ tốt như vậy, sẽ không có cơ hội để cho ngươi ganh ghét hay phàn nàn bất cứ điều gì về nó!*
...........
Người nhà Tanapon sớm đã gọi đến viện trưởng bệnh viện nói về tình huống hiện tại của bọn họ, khi xe vừa đến nơi, bên ngoài đã có đội ngũ y, bác sĩ đứng đợi sẵn.
Rick được nâng đỡ đặt nằm lên cáng cứu thương, gắn vào ống oxy, người nhà nháo nhào theo sau, duy chỉ có Saint là vẫn đứng ngay tại xe mà ngẩn người, trầm mặc nhìn theo đội ngũ phía trước đẩy cáng cứu thương vào bên trong khu vực cấp cứu mà đầu óc trống rỗng.
Cậu thật sự muốn hét lên thật to, rất muốn hỏi ông trời là tại sao! Tại sao những người đối xử tốt với cậu đều chuốc lấy bất hạnh về mình?
Lẽ nào cậu không xứng đáng có được hạnh phúc cho riêng mình ư?
-- Lạy chúa... Kiếp trước con đã tạo nghiệp gì, để mà bây giờ cái giá phải trả là khiến cho những người bên cạnh con phải gánh chịu đau đớn về thể xác.
Người muốn dùng cách này để tra tấn con sao? Bào mòn tinh thần con từng chút một, dần dần giết chết con qua từng ngày.
"....."
Một cánh tay nhẹ nhàng lại đầy hữu lực đặt lên vai cậu, Saint xoay đầu nhìn, gương mặt quá đỗi thân quen ập vào mắt. Song, lí trí nói cho cậu biết -- đây lại không phải là người mà cậu muốn gặp ngay lúc này. Bởi lẽ, anh hiện tại không thể hiện diện ngay tại đây, mà đang phải đấu tranh với tử thần đang vẫy gọi.
Perth không đi theo trưởng bối nhà mình vào bên trong, mà là ở lại quan sát cậu đã một đỗi lâu, lẳng lặng đứng ở phía sau chứng kiến biểu tình gần như sụp đổ của cậu mới tiến đến can thiệp.
Lớp phòng ngự rắn chắc lại vô cùng sắc bén mà cậu dày công bày ra, vào ngay lúc anh trai của hắn gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng mà vô hình sụp đổ.
Nếu cậu có thể kiên cường vượt qua, can đảm đối mặt, hắn e là mình sẽ không có cơ hội tiếp cận.
Nhưng, là phúc trong họa, hay là họa trong phúc.... khi Perth phát giác ra ánh mắt vô thần của ai kia, hắn biết -- mình vẫn còn cơ hội.
Cho dù không muốn tiếp cận cậu ngay lúc lớp phòng ngự vừa bị phá bỏ, hành vi này không đáng mặt nam nhi một chút nào, nhưng Perth lại không thể chịu nổi khi trông thấy dáng vẻ thất thố của Saint.
-- Em cảm thấy đau lòng vì anh trai tôi. Còn tôi, đơn giản cũng là bởi vì đau lòng cho em đấy thôi !
Mặc kệ sau đó em sẽ nghĩ tôi có âm mưu nào khác, hoặc giả không thể chiếm được lòng tin của em, tôi vẫn cứ muốn chiếm lấy cơ hội này đây, ngay lúc này, tiến lại sát gần bên em.
Nếu như ngày thường, Saint có lẽ sẽ quát tháo hắn, hoặc bỏ đi chỗ khác ngay.
Nhưng chẳng hiểu sao, khi mà vừa trải qua sự việc kia, một lần nữa đối diện với Perth, người có gương mặt giống hệt với cái người kia*, cậu lại không thể thốt lên nổi một tiếng trách cứ nào, hay thậm chí làm ra hành vi ghét bỏ cũng không thể, càng... Chẳng thể nào quay lưng !
Perth biết rõ Saint đang nhìn cái gì.
Cậu muốn thông qua gương mặt của hắn để trông đến người anh trai kia, vậy được.... hắn đồng ý phối hợp.
Chẳng phải chỉ là nhìn thôi sao, muốn nhìn bao nhiêu thì cứ việc nhìn bấy nhiêu, dù sao hắn cũng sẽ không ngại.
Bất quá, ắt hẳn Perth sẽ không ngờ được rằng, lúc này đây, Saint đang nhìn, cũng không phải nhìn gương mặt của hắn, mà là cậu đang nhìn cặp mắt....
Từ trong cặp mắt màu hổ phách nhạt màu hơn nhiều so với Rick, Saint thầm hy vọng rằng sớm thôi, cậu sẽ lại được nhìn thấy đôi mắt sáng rực linh động đẹp đẽ ấy của anh, một lần nữa hướng về phía mình bằng tất cả sự dịu dàng chứa đựng trong đôi mắt đó.
-- nếu trên đời này điều ước là có thật, vậy xin ước tất cả những chuyện này đều chưa từng xảy ra!
Còn nếu đây chỉ là một giấc mộng, vậy xin hãy cho tôi được tỉnh lại, tôi không muốn mãi mãi chôn vùi đời mình vào những cơn ác mộng mà chẳng bao giờ tìm thấy được lối thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro