Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

•chap32•

"Anh sẽ không buông tay, em cũng đừng hòng trốn thoát."

(Editor: Cái tiêu đề thật khiến người ta hiểu nhầm)

Mỗi người đều bận rộn với công việc của mình, Kim Taehyung nấu cơm, Park Jimin mua đồ ăn vặt, Oh Jurin thì ngồi trước máy tính tải phim.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hòa thuận.

Lim Yoojung lượn trong phòng khách một vòng, đi tới bên cạnh Im Nayeon đang bày hoa quả, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai hòa thượng của tớ đâu?"

Im Nayeon đá lông mày, ra hiệu bên ngoài sân: "Tên nhóc đó, không muốn làm cứ việc nói thẳng, tìm cái cớ vớ vẩn."

Lim Yoojung mở to mắt nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ, Choi Daniel cầm một đồng hồ quả quýt giống như la bàn nhỏ, lúc thì nhìn trời, lúc thì bấm đốt ngón tay, cặp lông mày tuấn lãng cau lại, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại thật sự có mấy phần tư thái cao nhân đắc đạo.

"Anh ấy... đang làm gì vậy?"

"Nghe nói đang giúp cậu xem phong thủy cho ngôi nhà này."

Lim Yoojung : ...

**

"Anh trai hòa thượng."

Choi Daniel nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên, quay đầu, liền nhìn thấy một cô gái chắp tay sau lưng, nói cười vui vẻ nhìn anh ta.

Dáng người cô gái nhỏ nhắn, hai má hồng hào, giữa trán đầy đặn, mắt trần cũng có thể nhìn ra được là tướng đại phú đại quý.

Choi Daniel dừng một giây liền rời ánh mắt đi.

Phi lễ chớ nhìn.

"Anh có nhìn ra căn nhà này có vấn đề gì không?"

Choi Daniel đưa tay vuốt lọn tóc xoăn trên trán mình, chỉ vào sân nói: "Tốt nhất lấy cây cối để bao vây, bê tông không tốt, độ cao có thể khoảng ngang mắt, tuyệt đối không được cao hơn 1m8, nếu không cản tài vận."

Lim Yoojung thấy anh ta rất ra dáng, thật sự tin tưởng.

"Còn đây nữa. Góc đông bắc có quỷ môn, không thể thiết kế gara để xe, tốt nhất trồng cây hoặc là thực vật."

"Được, lần sau tôi sẽ bảo ba tôi sửa lại bố cục chỗ này."

Choi Daniel lại đi vào phòng khách: "Tôi sẽ giúp cô xem trong phòng một chút, thu phí theo ưu đãi dành cho bạn bè, bạn của bạn giảm 20%."

"Cảm ơn anh trai hòa thượng." Lim Yoojung lấy điện thoại ra muốn chuyển khoản cho Choi Daniel , lại bị Park Jimin đi tới cản lại.

"Tên hòa thượng này, cậu lại ở đây giả vờ giả vịt lừa bịp thiếu nữ đơn thuần hả."

Choi Daniel khí định thần nhàn nói: "Kẻ hèn này, trước đã đọc thuộc lòng "16 bí thuật âm dương phong thủy", mỗi câu đều có căn cứ, mỗi chữ đều là lời khuyên, dựa vào chân tài thực học, tiền kiếm được cũng do công sức vất vả, vì sao lại nói giả vờ lừa bịp chứ."

Lim Yoojung gật gù liên tục: "Tôi tin anh trai hòa thượng."

Choi Daniel kéo Park Jimin , hạ giọng uy hiếp: "Cản con đường phát tài của người khác như giết cha giết mẹ của người ta, cậu định làm kẻ thù của tớ hả?"

Park Jimin không thèm để ý nói: "Cậu bẫy bạn cùng phòng của em gái Jisoo, coi chừng tớ nói cho Kim tổng, cậu lại được ăn quả đắng."

Choi Daniel đường đường chính chính suy nghĩ một lúc, thế là quay người nhìn Lim Yoojung nói: "Cân nhắc đến việc cô là người một nhà, lần này tôi sẽ miễn phí xem phòng cho cô, trước tiên để tôi đi dạo xung quanh đã."

Nói xong anh ta liền thảnh thơi ra ngoài tản bộ.

Lim Yoojung nhìn Im Nayeon nói: "Anh ấy coi tớ là người một nhà! Cậu nói có phải có hi vọng rồi không?"

Im Nayeon nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Lim Yoojung , so với dáng vẻ quả quyết sắc bén hàng ngày khác nhau một trời một vực, cô nàng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ.

"Tớ thấy anh ta chỉ coi tiền của cậu là người một nhà, hết lần này tới lần khác cậu còn ngốc nghếch dâng tiền lên."

Lim Yoojung đẩy bạn: "Này, hôm nay cậu nói rành mạch thế, hiếm thấy nha."

Im Nayeon nói: "Tớ đây không phải đang so sánh với người nào đó đang hoa si sao, trí thông minh lập tức online."

Lim Yoojung nắm tay thành quyền: "Tớ nhất định sẽ tóm được anh ấy, cứ chờ xem."

Phòng khách được phủ bởi ánh đèn màu, trên tường cũng được dán chữ và hình ông già Noel, Oh Jurin treo mấy đồ tranh trí xanh đỏ và bánh kẹo lên cây thông Noel, cuối cùng cũng cảm thấy có không khí.

Sau khi Kim Jisoo trang trí phòng khách xong, đi tới phòng bếp xem Kim Taehyung có cần giúp đỡ gì không.

Kim Taehyung cầm chảo, bên trong là món thịt chiên giòn, âm thanh xèo xèo cùng mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Ngửi được mùi thơm, Kim Jisoo liền cảm thấy đói bụng.

Kim Taehyung nhìn thoáng Kim Jisoo đang dựa vào cánh cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn vào trong chảo, đơn giản vẫy tay với cô: "Này nhóc, tới đây."

Kim Jisoo ngoan ngoãn đi qua: "Có cần em giúp không?"

Kim Taehyung cầm đũa gắp một miếng thịt chiên giòn, thổi thổi, đợi bớt nóng rồi đưa tới bên môi Kim Jisoo .

"Há miệng."

Kim Jisoo nghe lời há miệng, cắn một miếng thịt chiên giòn, trong miệng tràn đầy hương vị thơm ngon.

Nhìn cái miệng nhỏ bóng mỡ của cô, ánh mắt Kim Taehyung cực kỳ dịu dàng: "Còn muốn không?"

Kim Jisoo gật đầu liên tục.

Đuôi mắt Kim Taehyung cong lên một độ cong xấu xa, ung dung nói: "Gọi anh, nói em còn muốn."

Kim Jisoo ngoan ngoãn gọi một tiếng anh, mấy chữ đằng sau còn chưa kịp nói khỏi miệng, đột nhiên nhận ra gì đó, hai má lập tức đỏ bừng, nhíu mày đưa tay đánh anh một cái: "Khốn khiếp."

Kim Taehyung cười cực kỳ thoải mái.

Kim Jisoo đi hai bước, vẫn không nhịn được quay lại, cầm đũa gắp một miếng thịt chiên giòn bỏ vào miệng, hung dữ trừng mắt với Kim Taehyung rồi mới rời khỏi phòng bếp.

Kim Taehyung nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận bỏng."

Nhìn bóng lưng thở phì phò chạy ra ngoài của cô, anh sửa lại cổ áo, trong lòng nghĩ thầm, cũng không hẳn là cô gái nhỏ hoàn toàn không biết gì.

Kim Jisoo vừa ra khỏi phòng bếp, lập tức bị Lim Yoojung và Im Nayeon kéo đi, ba người lén lút trốn sau cột nhà, cúi người xuống nhìn ra sân.

Có hai người đứng trong đình viện, chính là Oh Jurin và Han Soohe .

Sau khi hai người họ nói qua lại mấy câu, Han Soohe muốn đi,Oh Jurin từ phía sau đột nhiên ôm lấy cô bạn.

Ba cô gái đồng thời dùng tay che miệng, cảnh này, thật kích thích nhé.

Kim Jisoo mở to hai mắt, đang muốn nói gì đó thì bị Lim Yoojung nhanh chóng chặn lại.

"Xuỵt!"

Kim Jisoo gật đầu, tiếp tục theo dõi.

Chỉ thấy Han Soohe dùng sức đẩy cánh tay Oh Jurin đang ôm chặt eo mình, các khớp ngón tay trắng bệch, còn Oh Jurin thì ngoan cố không chịu buông ra.

"Em biết anh mong nhớ em thế nào không?"

Hơi thở của anh ta phải vào tai cô, mang theo nhiệt độ ẩm ướt, khiến lòng người bồn chồn, đỏ mặt xấu hổ.

Anh ta hôn lên vành tai Han Soohe : "Vốn cho rằng, bắt mình bận rộn thì sẽ không nhớ đến em, nhưng mỗi khi trời tối yên tĩnh, trong đầu anh chỉ hiện lên quá khứ của chúng ta."

Trong mắt Han Soohe giống như đóng băng, lạnh giọng nói: "Trước kia anh chán ghét tôi thế nào."

Oh Jurin ôm chặt cô hơn, như muốn khảm cô vào cơ thể mình.

"Sau đêm đó, tôi không còn nợ anh gì nữa." Han Soohe dùng sức tránh anh ta: "Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn, sau này sẽ không gặp nhau nữa."

"A Hee..."

"Đừng gọi tôi như vậy."

Lúc này, trong phòng truyền đến giọng nói của Park Jimin : "Jurin , cây thông Noel còn chưa trang trí xong đâu, cậu chết ở đâu rồi."

Oh Jurin dùng sức đè tay Han Soohe lại, giọng nói mang theo tàn nhẫn và dứt khoát: "Anh sẽ không buông tay, em cũng đừng hòng trốn thoát."

Sau khi anh ta rời đi, Han Soohe đứng một mình trong đình rất lâu.

Ba cô gái đứng sau cây cột nghe trộm mặt đỏ tới mang tai, đều là mấy cô nàng chưa từng yêu đương, nào đã chứng kiến khung cảnh kích thích, nghe qua những lời tình tứ trêu chọc như vậy bao giờ.

"Nghe thấy vui không?" Giọng nói của Han Soohe truyền tới.

Ba cô gái cứng đờ đi ra ngoài, Lim Yoojung cười xấu hổ: "Bọn tớ đi... đi ngang qua, cái gì cũng không nghe thấy."

Im Nayeon gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, chúng tớ cái gì cũng không biết."

Dưới ánh trăng, làn da của Han Soohe vốn đã trắng lại càng trắng hơn, cô cụp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tớ và Oh Jurin đã là quá khứ, sau này sẽ không có gì cả."

Im Nayeon thấy Han Soohe không giấu diếm các cô, thế là yếu ớt nhấc tay: "Cho nên, vừa rồi hai người nhắc tới đêm đó, là đã xảy ra chuyện gì?"

Lim Yoojung đập mạnh lên trán Im Nayeon : "Trẻ con mới tí tuổi, hỏi nhiều vậy làm gì."

Im Nayeon ôm đầu: "Người ta tò mò mà."

Lúc này Choi Daniel gọi các cô: "Ăn cơm."

Mấy người mới kéo nhau vào phòng.

Park Jimin nhìn một bàn đầy đồ ăn, kinh ngạc nói: "Không thể tin được, đây đều là Kim tổng của chúng ra tay sao! Kim tổng, trong nhà cậu không phải thuê rất nhiều giúp việc à, sao cậu lại biết nấu cơm thế."

Oh Jurin cười ấp áp, nói: "Đừng thấy điều kiện gia đình của Taehyung tốt, năng lực tự lập của cậu ấy so với cậu còn mạnh hơn nhiều, mỗi tuần đến phiên Taehyung quét dọn vệ sinh, phòng chúng ta sạch sẽ hơn cả hoàng cung."

Im Nayeon nói: "Wow, vậy sau này nếu ai gả cho Kim Taehyung , không nói những phương diện khác, chỉ cần cái này cũng hạnh phúc chết rồi."

Lim Yoojung kéo Kim Jisoo tới bên người, cười nói: "Nhà chúng tôi có cô bé này cũng rất biết chăm sóc người khác, tri kỷ dịu dàng."

Park Jimin vỗ vai Kim Taehyung : "Kim tổng của chúng tôi cơ bụng tám múi, khi còn bé đã rèn luyện trong quân đội, thân thủ hơn người."

"Soo Soo của chúng tôi cũng không kém đâu, nhỏ nhắn lại còn mềm mại."

Kim Jisoo gãi đầu, sao lại cảm thấy bầu không khí có chỗ nào không đúng, mấy người này đang muốn tìm chồng cho cô sao, sao lại còn thổi phồng lên, càng nói càng lợi hại thế.

Cơ mà Kim Taehyung còn cười nhẹ nhàng, vẫn luôn không nói một câu, mặc cho mấy người lôi bọn họ ra làm trò đùa, nếu như ngày thường sớm đã tóm lấy Park Jimin ném qua vai rồi.

Một bữa cơm, ngoại trừ Han Soohe vẫn luôn trầm mặc thì tất cả mọi người dùng bữa rất vui vẻ.

Khi mọi người cùng tụ họp với nhau, Oh Jurin liền khôi phục lại dáng vẻ ấm áp, không còn thấy chút vẻ bá đạo cố chấp khi ở cùng với Han Soohe nữa.

Kim Jisoo nghĩ thầm, phòng 661 bọn họ đều học được cách lật mặt sao, sao người sau còn lật mặt nhanh hơn người trước vậy.

Đương nhiên từ đầu đến cuối, nhất thành bất biến vẫn là Choi Daniel , dù sao nói được ba câu đã không thể rời "Có hỗ trợ trả qua WeChat, giảm giá cho bạn 20%", đơn giản chỉ có tiền trong mắt.

Nhưng Lim Yoojung cảm thấy anh ta thẳng thắn và chân thành, không tự ti về việc bản thân mình thiếu tiền, muốn cái gì đều tự mình giành lấy, so sánh với mấy người phùng má giả làm người mập, thật sự hơn gấp trăm nghìn lần.

Sau khi ăn xong bữa tối, mọi người ngồi trên ghế sô pha, Oh Jurin điều chỉnh màn chiếu, chuẩn bị chiếu phim.

Theo yêu cầu mãnh liệt của mọi người, anh ta mở một bộ phim kinh dị.

Kim Jisoo hỗ trợ rửa bát quay lại xong, phát hiện trên hai cái ghế sô pha dài, nam chiếm một cái, nữ chiếm một cái, Kim Taehyung ngồi một mình trên ghế sô pha, chân dài hơi cong, lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kim Jisoo đi tới bên cạnh Im Nayeon : "Cậu dịch dịch dịch, cho tớ ngồi nữa."

Im Nayeon quan sát Lim Yoojung bên cạnh, bất đắc dĩ cười nói: "Không dịch được mà, cậu ngồi chỗ khác đi."

"Chỗ khác không còn."

Cũng không đến mức bắt cô đuổi đám con trai ra chứ.

"Nhưng thật sự không được, cậu ngồi chung với Kim Taehyung đi." Lim Yoojung đưa ra ý kiến.

Kim Jisoo không nói gì nhìn nụ cười xấu xa của cô bạn, thế nào cũng thấy như đang cố ý.

Cô quay sang nhìn Kim Taehyung , đúng lúc bắt gặp cặp mắt đào hoa của anh, mắt hai người chạm vào nhau trong không khí, Kim Jisoo chỉ thấy trái tim bỗng nhiên nảy lên, không hiểu sao có cảm giác tâm hoảng ý loạn.

Kim Taehyung nhìn cô gái đứng tại chỗ không nhúc nhích, mấy phút sau, anh vươn tay, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống mặt ghế sô pha bằng da.

Một lần, lại một lần.

Anh không nói câu nào, ánh mắt nhìn sang hướng khác.

Quen nhau từ nhỏ đến lớn, sớm đã ăn ý, một động tác nhỏ này Kim Jisoo liền hiểu suy nghĩ của anh.

Đây là muốn bảo cô tới ngồi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro