Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Skip to content
。・゚CÁ ・゚。
thoi thóp trong đại dương ái tình

MENU

THƯỢNG TIÊN 4
THOÁT LAO

❄︎

Ô Hành Tuyết híp nhẹ mắt.

Chàng đã quen sống những tháng ngày an nhàn, đây là lần đầu tiên trong đời bị đe doạ ngay yết hầu là chỗ yếu hại trên cơ thể.

“Huynh muốn giết ta à?” chàng nhìn Tiêu Phục Huyên, nhẹ nhàng hỏi.

Tiêu Phục Huyên mấp máy môi nhưng không trả lời.

“Huynh không thể giết ta,” Ô Hành Tuyết nói tiếp.

Tiêu Phục Huyên vẫn giữ nguyên thanh trường kiếm, ánh mắt hướng dọc xuống từ cánh mũi thẳng, sau một hồi mới cất giọng, “… Vì sao.”

Giọng y trầm thấp, vương chút khàn khàn do không mở miệng đã lâu.

“Vì huynh bắt sai người rồi,” Ô Hành Tuyết chậm rãi đáp lời.

Chàng chắc mẩm rằng Tiêu Phục Huyên sẽ tỏ vẻ ngạc nhiên hoặc sẽ nhướn mày đôi chút. Thế rồi phát hiện đối phương vẫn đè mình trong dửng dưng.

Ô Hành Tuyết sững sờ nhưng nhanh chóng phản ứng lại: Sợ là nguyên chủ mang nghiệp chướng nặng nề, đã đánh bại quá nhiều kỳ tài nên giờ không ai tin lời từ miệng mình cả.

Oan cho ta quá, chàng thầm nghĩ.

“Họ nói huynh là Thiên Túc thượng tiên, danh hiệu phi phàm như vậy chắc huynh phải thấy được là ta…” chàng khẽ giọng nửa câu thì chợt ngậm miệng ngừng nói, giương mắt nhìn về phía bọn thuộc hạ.

Cuối cùng, Tiêu Phục Huyên cũng mở miệng, “Nói đi, họ không nghe thấy.”

Không nghe thấy?

Bấy giờ, Ô Hành Tuyết mới phát giác mãi một hồi vẫn chưa nghe bọn thuộc hạ có động tĩnh gì. Dường như tầng gió tuyết bao quanh chàng đã ngăn cách hết thảy những người khác ở bên ngoài.

Chàng liếm môi, thấp giọng nói, “Huynh bắt nhầm rồi, ta không phải người kia.”

“Ta không phải tên ma đầu các người đang nói tới.”

Tiêu Phục Huyên vẫn nhìn chàng, thật lâu sau mới chầm chậm nhíu mày.

“Ta không biết ma đầu kia có tâm địa sâu xa gì hay thường xuyên nói những lời bịa đặt khiến huynh không tin lời ta hay không,” Ô Hành Tuyết bất đắc dĩ nói. “Nếu là thế thì cũng không ngạc nhiên.”

Chàng nhếch môi, rồi tiếp tục nói, “Nhưng thật sự ta không phải người đó. Thậm chí ta còn không phải người nơi này, nếu huynh chính là thần tiên như trong truyền thuyết thì ắt có thể nhìn thấy được, bất quá ta chỉ là một du hồn xui rủi. Huynh có muốn kiểm tra thử xem không?”

Nói đoạn, chàng nhấc tay trái lên, để lộ yếu điểm nơi cổ tay.

Tiêu Phục Huyên nhìn động tác của chàng song vẫn lặng thinh không nói gì.

Ô Hành Tuyết đoán rằng y vẫn không tin bèn im bặt, thấy như mình vừa tốn công vô bổ.

Chàng vừa tính chấm dứt câu chuyện, chợt nghe Tiêu Phục Huyên thấp giọng hỏi, “Vậy tên họ ngươi là gì, quê quán ở đâu?”

Ô Hành Tuyết bất chợt ngước mắt nhìn y, ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Nơi ta ở gọi là Thước Đô, chỗ đó khác hẳn nơi này, khó mà nói hết trong một hai câu. Nếu huynh là tiên ắt am tường không ít chuyện, liệu huynh có cách nào giúp được ta không?”

Tiêu Phục Huyên: “Ta chưởng quản hình, chỉ biết bắt và trừng phạt người.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Cánh tay chàng còn giơ cao, sau một hồi im lặng lại đổ thẳng xuống.

Không biết dáng vẻ này của chàng khiến Tiêu Phục Huyên nhớ đến chuyện gì mà nhìn một lát rồi bỗng dưng buông mắt, rút trường kiếm ngồi dậy.

Ô Hành Tuyết: “?”

Quá đột ngột.

Vậy là tin rồi? Mà không phải…

Lưỡi kiếm và hơi lạnh kề cổ biến mất tăm, Ô Hành Tuyết chống mình ngồi dậy, chỉ vừa toan đứng lên đã thấy Tiêu Phục Huyên tra kiếm vào vỏ.

Một tiếng keng vang lên, gió tuyết lộng quanh tức thì tắt ngúm.

Ninh Hoài Sam và những người khác trông như đã đông lại thành tượng đá trong tư thế bất động cứng ngắc một cách thiếu tự nhiên. Khi gió tuyết vừa bay biến, họ mới lấy lại sinh khí.

“Thành chủ!”

“Thưa thành chủ, thân thể kia làm sao…” Ninh Hoài Sam có vẻ đã lỡ mất đoạn thời gian ở giữa, giờ đây vẫn còn đang dừng ở khoảnh khắc Tiêu Phục Huyên đè Ô Hành Tuyết trên mặt đất nên cất giọng hỏi han một cách lo lắng, để rồi tức thì thấy thành chủ bọn họ thẳng lưng nghiêm chỉnh với Tiêu Phục Huyên đứng ở bên cạnh.

“???” Ninh Hoài Sam im phắt, đầu óc mụ mị.

Cậu nhìn thành chủ rồi nhìn Thiên Túc thượng tiên, nghĩ đoạn nói, “Ban nãy làm ta sợ phát rồ! Thế tức là vì thể xác y còn thừa lại linh thức nên mới ra tay với ngài à?”

Ô Hành Tuyết than thầm linh thức còn thừa lại không có ra tay được tới mức đó.

“Vậy giờ thì sao?” Ninh Hoài Sam chăm chú ngắm nghía Tiêu Phục Huyên, vẫn tỏ vẻ dè chừng nhưng không khỏi sáng bừng đôi mắt. “Con rối đã thành hình phải không? Bây giờ thân thể này đã là con rối của thành chủ rồi phải không? Nếu đã thành hình đúng là quá xá lời. Con rối sẽ luôn trung thành bảo vệ chủ nhân, tuyệt đối nghe lời.”

Tiêu Phục Huyên lạnh lùng liếc Ninh Hoài Sam.

Ô Hành Tuyết vừa định nói đây không phải con rối, song chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng rống gầm vang khắp Thương Lang Bắc Vực, rung chuyển cả đất núi.

Cỗ quan tài bạch ngọc nơi Tiêu Phục Huyên từng an giấc giờ đã tan tành. Thân đại thụ rung lắc không ngừng, cánh đồng hoang vu đứt gãy thành những vết nứt khổng lồ, đá nhọn đổ ập xuống từ không trung, hết thảy cộng dồn thành tiếng gào đinh tai buốt óc.

“Toàn bộ Thương Lang Bắc Vực này giống như sắp sụp rồi!” Thuộc hạ hét lên.

Đá tảng trút như mưa, còn đám bọn họ đang ở tầng thứ ba mươi ba, giờ muốn thoát ra khó khăn bội phần.

“Thành chủ!!!”

Bọn thuộc hạ rít lên từ cự ly nào đó thật xa, giọng vang đến mờ nhạt không biết còn sống hay đã chết.

Một mảng núi khủng khiếp rơi xuống từ đâu không rõ, chỉ riêng dưới đáy đã rộng hơn mấy thước, nhọn như mũi kiếm. Nếu nó đổ xuống đầu người phàm dễ dàng đâm thủng đỉnh đầu, tử vong tại chỗ.

Và người đang đứng dưới mảng núi đó là Ô Hành Tuyết.

Nơi chàng đứng đang trên đà đổ sụp, dưới chân chỉ còn một khối đá trơ trọi, chông chênh không điểm tựa. Chàng đạp lên khối đá ấy tựa như màn sương mù lam khói, ngước mắt nhìn đỉnh nhọn mảng núi bên trên.

Ngay tiếp đó, vô số thanh trường kiếm phủ ánh vàng khắc chữ “Miễn” bất chợt phóng tới, bao lấy chàng vào trong.

Dù chàng không nhìn thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được có người đang bảo vệ mình.

***

Thương Lang Bắc Vực sụp đổ kéo theo dư chấn khủng khiếp trên biển Vô Đoan.

Khi con cháu trăm họ tiên môn hối hả phản ứng lại, một chiếc thuyền ô bồng với bề ngoài xoàng xĩnh đang lướt trên đường Khúc Quanh chót cùng biển Vô Đoan.

Ô Hành Tuyết ủ ấm sưởi trong tay, lẳng lặng ngồi yên dựa vào góc thuyền ô bồng.

Trên mui thuyền có treo một ngọn đèn lồng giấy lung lay trong gió, lưỡi lửa cao mà ảm đạm lại chẳng cách nào chạm đến mép đèn.

Bọn thuộc hạ đã mất tăm mất tích giữa lúc Thương Lang Bắc Vực đổ sụp, giờ chỉ còn Ninh Hoài Sam và tên thuộc hạ bị đứt một cách tay đứng gần chàng cùng được vớt lên thuyền.

Cụt tay bị thương nặng nên vừa lên thuyền đã hôn mê. Còn Ninh Hoài Sam với bản chất mạnh mẽ tiếp tục huyên thuyên không ngớt.

Cậu ta đang vắt nước thấm ướt áo bào bên mép ngoài thuyền, xong xuôi thì xoa tay, bước vào trong vòm thuyền báo cáo với Ô Hành Tuyết, “Sắp đến Bạch Lộc Tân rồi thưa thành chủ. Vừa nãy ngài có nghe thấy không? Tiếng sấm bên hồ tuyết ở biển Vô Đoan rền nhức cả tai.”

Ô Hành Tuyết cũng không biết cậu ta vui mừng vì điều gì. May mà cậu ta lắm mồm nên đã tự khai, “Thấy được sóng triều từ Thương Lang Bắc Vực lan xa đến tận đấy, chắc chắn con cháu tiên môn bao vây bên ngoài cũng quẫn bách dữ lắm. Vừa nghĩ tới việc chúng gặp phải chuyện gian nan là ta thấy sảng khoái cả người.”

“Ngẫm tới bọn họ, rồi nhìn lại chúng ta…” Cậu ta liếc nhìn người đối diện Ô Hành Tuyết. “Theo lý thuyết, Thương Lang Bắc Vực chỉ có thể vào chứ không thể ra. Nhưng có ai ngờ được chúng ta có pháp bảo cơ chứ.”

“Thành chủ quả là lợi hại, nghĩ ra cách hoá thân xác Thiên Túc thượng tiên này thành con rối. Bàn về thoát khỏi Thương Lang Bắc Vực thì có ai tỏ tường hơn y. Lời đồn không phụ ta, con rối này đích thực tuyệt đối nghe lời, bảo vệ chủ nhân.”

“Cũng may Thiên Túc thượng tiên đã khuất bóng, nếu y dưới suối vàng mà biết được có một ngày thân thể mình để tại Thương Lang Bắc Vực lại ra tay cứu ma đầu Chiếu Dạ thành thì đúng là… chậc chậc chậc.”

Cần gì ở dưới suối vàng, y đang nhìn ngươi bẻm mép đấy.

Ô Hành Tuyết nhủ thầm.

Chàng hớn hở xem trò vui, vừa thưởng thức câu chuyện vừa chẳng ngại ngần nhìn về phía đối diện. Nhìn sang liền thấy Tiêu Phục Huyên vai rộng eo thon ôm kiếm đứng tựa vào mui thuyền, trên mặt không một dòng cảm xúc nhìn Ninh Hoài Sam liến thoắng đằng kia, trong mắt như hiện lên sáu chữ — sao ngươi còn sống vậy?

Nếu ánh mắt có thể làm kiếm thì khẳng định Ninh Hoài Sam đã bay đầu.

Ô Hành Tuyết nhìn nét mặt khôn tả của Tiêu Phục Huyên đôi chốc mà khó nén lòng, tay ôm lấy ấm sưởi và bật cười.

Ninh Hoài Sam bị doạ sợ á khẩu theo phản xạ.

Tiêu Phục Huyên nghe thấy tiếng cười cũng dời mắt sang.

Khi y nhìn về phía Ô Hành Tuyết, đôi ngươi đổ bóng từ hàng mí mỏng, phản chiếu ánh sáng từ đèn lồng.

Sau một lúc, y lại dời mắt nhìn ra bên ngoài thuyền, một lời khó nói hết tiếp tục… đóng giả làm rối.

Lúc Ninh Hoài Sam lảm nhảm ở Thương Lang Bắc Vực, y còn có thể ra tay giết gọn. Nhưng bây giờ thì không, sự thật là y đã dẫn ma đầu ra ngoài, trước mặt người khác chỉ còn cách đóng giả làm rối.

“Thưa thành thủ, lãnh thổ Chiếu Dạ thành của chúng ta đã được mở rộng, thâu nạp thêm Lãng Châu và huyện đô thung lũng Đại Bi. Chốc nữa sau khi qua khỏi Bạch Lộc Tân, chúng ta cập bờ về phía tây là tới thành.”

Đêm đã vào khuya, Ninh Hoài Sam ngáp dài một cái, chẳng qua mấy lâu đã nhập hội với cụt tay, sớm gáy như nã sấm.

Điều cậu ta không hay biết chính là bản thân còn chưa díp mắt được bao lâu thì con rối trong lời cậu đã mở miệng vàng ngọc.

“Khi mảng núi rơi xuống vì sao ngươi không né?” Tiêu Phục Huyên thu mắt về không nhìn ngoài thuyền nữa, trầm giọng hỏi.

Ô Hành Tuyết tay ôm ấm sưởi đã mơ màng thiêm thiếp, nghe thế thì giương tầm mắt. Mắt chàng hơi đờ đẫn do buồn ngủ, chàng nhìn chăm chú Tiêu Phục Huyên một hồi lâu mới có phản ứng, cất giọng biếng lười, “Né bằng cách nào?”

“Hai phía đều là hư không, mà ta nào có phải yêu quái, đâu có ba đầu sáu tay. Ta nói ta chỉ là một phàm nhân nhưng huynh lại không tin,” chàng lẳng lặng khép mắt, giọng thầm thầm thì thì.

Thoạt trông chàng như đã ngủ, sau một hồi lại chợt thốt lên mơ hồ, “Tiêu Phục Huyên.”

Người ôm kiếm nhấc mắt, thấy người đã nhắm mắt nọ nhét ấm sưởi vào tay áo, để lộ ra cánh tay thon dài mảnh khảnh, chàng hỏi, “Nếu đã không tin ta, vậy vì sao ban nãy huynh phải ra tay cứu một ma đầu như ta…”

Tiêu Phục Huyên không trả lời.

Người hỏi chuyện dường như cũng không có ý chờ câu trả lời, mắt chàng không hé mở, chẳng mấy lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

***

Ô Hành Tuyết bị đánh thức bởi tiếng thét từ Ninh Hoài Sam.

“Sao lại thế này, ta đã chống sào trên thuyền đưa về hướng tây. Lẽ ra bây giờ chúng ta phải cập bến ở Bạch Lộc Tân chứ sao lại đổi hướng thế này?! Khá lắm, vậy là không chừng muộn giờ về đến Chiếu Dạ thành rồi…”

Không biết cậu ta mong ngóng chuyện gì ở Chiếu Dạ Thành mà hấp tấp giục Ô Hành Tuyết nhanh nhanh trở về.

Hiển nhiên là Ô Hành Tuyết không cách nào đồng thuận.

Nơi đó là Động Ma đấy, có điên mới tới.

Ô Hành Tuyết vừa hé mắt nghe được như vậy liền hiểu rõ có lẽ ai là người đã đổi hướng chiếc thuyền đêm qua.

Ninh Hoài Sam và cụt tay ngủ say như heo, khỏi hỏi cũng biết tác phẩm về tay vị nào.

Nhưng Thượng tiên giờ đây còn đang giả bộ làm rối, hoàn toàn ngó lơ những tiếng khóc gào.

“Đừng gào nữa. Bây giờ đang chuyển sang hướng nào vậy?” Ô Hành Tuyết vẫn hơi ngái ngủ, khép hờ mắt hỏi cậu.

Ninh Hoài Sam héo hon, “Nhìn thì thấy chúng ta đi đường vòng qua Xuân Phiên thành rồi ạ.”

Xuân Phiên thành.

Xuân Phiên thành??

Ô Hành Tuyết bật thẳng người dậy.

Chàng nhớ đến câu nói mình nghe được hôm qua, bảo rằng ở Xuân Phiên thành có một nhân kiệt tên Y Ngô Sinh, nếu chàng muốn quay về có thể đến nhờ hắn ta giúp.

Tiêu Phục Huyên là người đổi hướng thuyền.

Chẳng lẽ vị Thượng tiên đại nhân này đã suy ngẫm tường tận và tin lời chàng nên quyết định tìm Y Ngô Sinh đưa chàng trở về?!

Cũng phải thôi, sớm đưa được chàng về thì thân thể này sớm được trả lại cho tên ma đầu kia. Đến khi đó y có muốn chém muốn giết hay muốn giam muốn khoá gì cũng không can hệ đến chàng nữa.

Chỉ mong rằng vị Y Ngô Sinh kia là người hiền từ chịu nghe lời mềm mỏng, tin lời chàng nói và đồng ý trợ giúp.

***

Bọn họ xuống thuyền vào giờ Mẹo, bên bờ nơi họ cập bến có treo một cây cờ hiệu màu trắng, bên trên thêu ba chữ “Cảng Yến Tử” màu xanh lam kèm hình một con chim én.

Đây là thời điểm rạng đông nhưng bến cảng Yến Tử này giăng mịt sương mù, chỉ có hai thanh niên trẻ đeo kiếm đang đứng, xem ra là đệ tử nhà nào đó.

Ô Hành Tuyết bước lên cầu gỗ và đi ngang qua họ, thấy họ không biến sắc, trên cổ có đeo một pho tượng thần khắc bằng gỗ.

Không chỉ vậy, hầu như toàn bộ cột đá dọc bờ đê sau lưng họ đều có điêu hình ảnh tiên thần bao quanh gần cả vòng.

Ninh Hoài Sam và cụt tay vừa lên bờ đã ngồi xổm xuống.

“Sao mấy bức tượng thần ở đây còn nhiều hơn mấy tháng trước vậy. Ta đã bảo là không được đi tới đây không được đi tới đây, như vầy hỏi coi có muốn chết không cơ chứ.”

Trước khi rời khỏi thuyền, Ô Hành Tuyết đã nghe cậu ta kể vài chuyện…

Kể rằng tuy Tiên Đô đã diệt vong, nhưng bá tánh trong nhân gian vẫn yêu chuộng điêu khắc tượng thần. Những tượng thần đó được nhận rất nhiều hương hoả và thờ phụng nên vương trên mình không ít tiên linh, dù tiên linh không đủ để diệt trừ tà ma nhưng vẫn khiến bọn họ khó chịu trong người.

Hiện giờ, đa phần các gia tộc tiên môn tập trung ở Mộng Đô, Ngư Dương và Lãng Châu, những nơi đó còn tương đối an toàn. Ở những nơi còn lại chỉ nương nhờ tiểu môn tiểu phái và tượng thần như thế này độ trì.

Dù vậy, vẫn không ngăn trở được chúng tà ma mỗi ngày một ngạo nghễ. Bởi có nói gì đi nữa, Tiên Đô đã vắng bóng, người tu tiên triệt đường phi thăng, liếc mắt nhìn đã thấy hết chót cùng đại đạo. Còn tà ma yêu đạo cắt đường đi tắt, không chịu kiềm hãm, không bàn đức hạnh. Những kẻ càng không kiêng dè sinh sát càng sống trường thọ.

Khó trách yêu quỷ ở Động Ma Chiếu Dạ thành càng ngày càng bành trướng, người càng lúc càng đông.

Mấy năm gần đây, tình hình dị loạn không ngừng xảy ra khắp Mộng Đô, Ngư Dương và Lãng Châu, buộc người ta phải khắc tượng thần đầy các bến cảng, bến phà và cửa thành.

Cảng Yến Tử là một trong số đó.

So với phản ứng của Ninh Hoài Sam và cụt tay, Ô Hành Tuyết thoải mái đến lạ. Chàng đứng giữa những pho thần tượng nhưng không mảy may chịu ảnh hưởng, thậm chí còn tò mò lắng nghe hai đệ tử đeo kiếm bàn chuyện phiếm.

“Huynh nói xem, Thương Lang Bắc Vực đã bị tiêu huỷ rồi sau này phải làm sao? Chẳng phải lũ tà ma bẩn thỉu kia sẽ càng thêm hống hách?”

“Không biết chúng ta còn thủ ở đây được bao nhiêu năm…”

“Ầy, thật khó nói. Huynh có nghe kể chưa? Sư tỷ vừa về từ Thương Lang Bắc Vực hôm qua nói có khả năng tên ma đầu Ô Hành Tuyết kia còn sống! Thương Lang Bắc Vực sụp rồi thì nói không chừng tên đó đã trốn thoát.”

“Xuỳ! Đừng nói gở, không có đâu.”

Ô Hành Tuyết tự nhủ ôi thôi nhóc ngốc, không chỉ đã trốn thoát mà còn đang nghe các ngươi nói xấu đây.

Chàng còn đang nghĩ đến việc “Rốt cuộc có thể bỏ hai cục nợ Ninh Hoài Sam và cụt tay ở ngoài thành được hay không” thì bất chợt nghe tới đoạn đối thoại kế tiếp…

Một trong hai đệ tử đó khó nhịn mà rằng, “Nếu ma đầu kia thoát ra thật thì huynh đoán xem hắn sẽ gieo hoạ ở nơi nào trước? Sao bỗng dưng ta thấy sợ quá.”

Người còn lại an ủi, “Đừng sợ, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Xuân Phiên thành của chúng ta.”

“…”

“Huynh nghĩ xem, có bao nhiêu người trong thành chúng ta gây thù chuốc oán với hắn rồi. Nhà họ Cao, nhà họ Thẩm, à còn có Y Ngô Sinh tiên sinh mất cả cha anh vợ con dưới tay ma đầu đó, chết thảm thiết biết bao…”

Ô Hành Tuyết: “…”

Ô Hành Tuyết: “Cái gì Sinh? Tên gì Sinh???”

Tiêu Phục Huyên thoáng cúi đầu, nói, “Y Ngô Sinh ngươi đang tìm đấy.”

Ô Hành Tuyết lặng thinh một hồi rồi ngoảnh đầu đi mất.

Tìm người cái gì, giúp đỡ cái gì, chẳng thà sống tới trăm tuổi trong thân xác ma đầu này luôn cho rồi.

❄︎

Lời tác giả:

Thời gian cập nhật có hơi theo giờ âm phủ… Quỳ.

Cá:

Công chúa Tuyết Nhi: sau khi tỉnh dậy, tui phát hiện mình kết thù với cả thế gian :D.

Chương 3 ||•|| Chương 5

SHARE THIS:
TwitterFacebook
Loading...
Thượng Tiên 10
January 12, 2022
In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 5
January 11, 2022
In "Thượng Tiên"
Thượng Tiên 97
June 11, 2022
In "Thượng Tiên"
Posted on January 11, 2022
Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên
POST NAVIGATION
Thượng Tiên 3
Thượng Tiên 5
5 THOUGHTS ON “THƯỢNG TIÊN 4”
jimixiao192 says:
April 1, 2022 at 8:23 am
Ừm, anh Huyên hình như có tình cảm vs em thụ Tuyết này trước đây phải không, tự mình để lại một phần cơ thể dưới tầng thấp nhất…tôi thấy cứ sao sao đó.

Liked by 5 people

REPLY
Jerry says:
October 24, 2022 at 2:57 am
Đoán cặp này yêu nhau từ trước rồi tương ái tương sát chứ khum phải phát triển từ lúc trọng sinh. Mà t nghĩ Ô Hành Tuyết này cũng là bản thật luôn chứ chả ai khác trọng sinh vào 🙃

Liked by 1 person

REPLY
Lucifer says:
November 19, 2022 at 7:58 pm
Bạn đoán đúng rồi á, Ô Hành Tuyết chỉ bị mất trí nhớ thôi chứ ko có ai trọng sinh vào hay xuyên ko đâu

Liked by 4 people

REPLY
Phacxanliet says:
July 2, 2023 at 7:50 pm
Chắc ăn vậy đúng hông cậu??? Tui chờ hoàn mới mò vào đọc. Mới được mấy chương đầu tui còn đang phân vân là trọng sinh hay xuyên không nè. Tui thì tui hông thích trọng sinh hay xuyên không gì hết:((((

Liked by 1 person

Hai says:
December 6, 2023 at 3:28 pm
T cũng thấy lạ lạ nha, nói là ng khác chiếm thân xác nhưng từ đầu đến giờ k thấy nói là ai, bản thân vẫn tự xưng Ô Hành Tuyết, khả năng cao vẫn là ẻm nhưng mất trí nhớ

Like

REPLY
LEAVE A COMMENT
Design a site like this with WordPress.com
Get started

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei