Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20

Skip to content

。・゚CÁ ・゚。

thoi thóp trong đại dương ái tình

MENU

THƯỢNG TIÊN 20

DIỄN SÂU

❄︎

“Bị ‘triệu hoán’ tới đây đã thảm thương nhường nào, thế mà đến thi cốt cũng không còn…”

“Đừng nói nữa.”

Viên đệ tử tiên môn đỏ mặt thầm thì nửa câu đã bị sư huynh cậu đá một phát.

Ô Hành Tuyết liếc sang nhìn họ một tí rồi quay lại mới thấy nét mặt mấy bá tánh đen sì cùng cực, họ nhìn chằm chặp vào tấm bùa trên tay Tiêu Phục Huyên như có chút hoảng hốt. Một người trong số họ thật sự sợ đến phát run, cả người lẩy bẩy đứng không vững.

Có lẽ người đó muốn cúi người để thăng bằng lại, song áo khoác vừa đè cơ thể thì mùi nhang nồng nặc lại toả ra khắp nơi.

“…”

Một đệ tử tiên môn sải bước dài tới đỡ người nọ.

“Cũng do sư đệ ta không lựa lời, chỉ biết nói quàng,” vị đệ tử kia e mùi nhang nồng quá sẽ thu hút mấy sinh vật nguy hiểm, bèn nói. “Thật ra cũng chưa hẳn rơi vào tình huống tệ vậy đâu, nói không chừng… không chừng…”

Cậu ta lắp bắp cả buổi cũng không dám hứa hẹn điều gì, bèn ngước mắt nhìn sang cầu cứu với nét mặt đỏ bừng vì khốn đốn.

Advertisement

Ô Hành Tuyết nhủ thầm nhìn ta làm gì, ta có hứa hẹn được chuyện gì tốt đâu, giờ mà nói ra có khi còn kinh dị hơn sư đệ ngươi đó.

Chàng im một hồi, tay chọt nhẹ Tiêu Phục Huyên.

Chọt xong mới sực ngẩn người sao mà thuận tay quá vậy.

Tiêu Phục Huyên tạm ngừng động tác lật tấm bùa xem xét, liếc nhìn cái ngón tay chọt người khác kia rồi quay sang nhìn viên đệ tử tiên môn đang cầu cứu.

Trên mặt cậu ta viết rõ “Làm ơn hãy nói cái gì đó đổi đề tài, cứu ta với.”

Thế là Thiên Túc thượng tiên mở miệng vàng ngọc.

Y hỏi cô gái kia, “Lệnh thiên kim tên họ là gì.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Cái câu này vẽ thêm vài nét chữ nữa là ý đại khái thế này: Hai đứa con gái cô phỏng chừng cũng gặp tình huống như Triệu Thanh Lai đây, tức nằm trong một pho tượng nữ đồng nào đó, bên trên có dán tên, giờ đưa cái tên để chúng ta tìm thử xem.

Đây quả thật là mục đích chính của mấy vị bá tánh đến xin giúp đỡ từ đệ tử tiên môn, những lời này không sai…

Nhưng mà mai mốt, miệng vàng ngọc này tốt nhất không nên mở bừa nữa vẫn hơn.

Ô Hành Tuyết nghĩ thầm.

Viên đệ tử cầu cứu thiếu điều đóng băng tại chỗ, mặt mũi tái mét.

Cô gái kia đóng băng còn ghê hơn, cả người loạng choạng, tay chống vào vách đá để thăng bằng, nét mặt thất thần, toàn thân run lên cầm cập thiếu kiểm soát. Hai đệ tử trẻ còn lại bèn bước tới vỗ nhẹ lưng an ủi cô.

Thế mà chỉ vỗ nhẹ thôi cô cũng không chịu nổi, thân thể vừa bị chạm vào đã sụp xuống một chút. Cô khom lưng run rẩy một hồi lâu mới ngước mặt nhìn Tiêu Phục Huyên, khàn giọng lẩm bẩm, “Hai tiểu nha đầu nhà tôi còn nhỏ lắm… tên… tên là…”

Cô nghẹn giọng cả buổi mới thốt được hai cái tên, “Tên là A Nguyên và A Đài.”

“A Nguyên…”

“A Đài…”

“Chờ đã, khoan chờ đã.”

“Chờ đã.”

Cô gái khẽ khàng lặp đi lặp lại mấy lần, dù không thốt thành lời nhưng môi cứ không ngừng mấp máy. Không rõ là cô ấy đang tỏ lời an ủi hai đứa con nhỏ không biết linh hồn đang phiêu dạt nơi nào, hay đang tự an ủi bản thân mình.

Cô nói tên rồi thì những người còn lại cũng không tránh né nữa mà lần tìm dọc theo vách động.

Họ dò tìm một chặp mới phát hiện, không gian hầm mộ không chỉ vỏn vẹn một chỗ này mà còn thông ra nhiều hướng. Thi thoảng trong hang có khúc rẽ và đèn dầu thắp trước hốc động bị khuất sau những khúc rẽ ấy, nếu chỉ thoáng nhìn sẽ tưởng đã đi đến cuối đường.

Nhưng thực tế là nó được kiến tạo theo địa hình thung lũng, hang động nối dài và có nhiều đoạn cua với góc độ cực kỳ thất thường.

Rẽ qua mấy khúc quanh rồi, mọi người dần dà mất phương hướng. La bàn của các đệ tử tiên môn không dùng được ở đây, sau vài lần quẹo cua thì họ chợt nhận ra mình không bận tâm đến la bàn nữa mà đang nối gót theo Tiêu Phục Huyên.

Dù thế, đến cả Tiêu Phục Huyên cũng phải thoáng dừng lại khi đứng trước một vài ngã ba đường.

Ô Hành Tuyết thấy vậy, cuối cùng hỏi, “Không phải huynh từng tới đây à?”

Tiêu Phục Huyên đáp “Ừm”. Y dừng bước, nhẹ nhàng ấn ngón tay thon dài lên tường đá, chỉ cần dùng chút sức lực đã khiến tảng đá rung chuyển, đá vụn rớt ngổn ngang.

Ô Hành Tuyết: “Vậy sao huynh không biết đường?”

Tiêu Phục Huyên đưa ngón tay vào trong khe nứt, chớp nhẹ đôi ngươi đang rủ xuống, nói, “Ta không vào.”

“Huynh không vào?” Ô Hành Tuyết hơi ngạc nhiên. “Tại sao?”

Chỉ dùng hai ngón tay mà y nhấc bổng tảng đá đang cản lối lên, ném một phát xuống đất kéo theo tiếng dộng ầm ầm, khói bụi mịt mù bủa vây khắp nơi. Ô Hành Tuyết nheo mắt đứng trong màn bụi mù và nghe thấy giọng trầm thấp của Tiêu Phục Huyên, “Không muốn vào.”

Trong đầu chàng chợt hiện lên khung cảnh nọ, dường như vào một đêm lạnh giá nào đó khi khói bụi phủ kín thung lũng Đại Bi, cũng có một bóng người cao cao đứng giữa màn sương và nhìn về thung lũng rộng lớn này từ bên kia chiếc cầu treo.

Ô Hành Tuyết ngẩn người trong giây lát.

Chàng chắc rằng đã gặp khung cảnh ấy ở đâu rồi, song giờ có gắng cỡ nào cũng không nhớ nổi. Đến khi hoàn hồn lại đã nghe mấy đệ tử tiên môn nói, “Lại có thêm một pho tượng đồng tử này!”

Dọc đường, họ đã tìm thấy hai pho đồng tử, bên trong trống rỗng không có gì ngoài máu đã khô tràn ngập. Phía trên tượng đều dán bùa viết “Tiên sứ kính dâng”.

Một người tên Lưu Chí, người còn lại tên Liễu Mi.

Nghe tên thì có lẽ là một nam một nữ, cả hai đều không biết đã mất tích về đâu.

Tính cả tượng Triệu Thanh Lai lúc đầu thì pho trước mặt là pho đồng tử thứ tư. Họ liền quen tay rút kiếm ra theo phản xạ, chém pho tượng đồng tử ra thành năm bảy mảnh.

Bên trong có một người.

Đó là một chàng trai trưởng thành bị gập người nhiều khúc trong tư thế gãy lìa thân thể, trên cổ trống không, tay ôm đầu đặt trước ngực. 

Đệ tử tiên môn hãi hùng lùi vội chân về sau mấy bước, tựa lưng lên một bên vách đá khác. Một lúc lâu sau, họ mới thì thào, “Sao người này còn ở bên trong vậy? Có hoá thành hung vật không?”

Họ toan rút kiếm kiểm tra thử thì thấy Y Ngô Sinh đặt lưng ngón tay lên đầu người kia rồi lắc đầu. Hắn siết giấy, nói, “Không sao cả, lại đây đi.”

Ô Hành Tuyết nhìn sơ qua tư thế của xác chết này, đoán chừng đây chính là người tiều phu bị triệu hoán đầu tiên.

Tấm bùa nằm giữa mảnh sứ vỡ, trên bùa viết tên người tiều phu bằng nét chữ vặn vẹo cực kỳ.

Trước đây chỉ nghe kể lại chứ không thấy người nên không có cảm giác chân thật. Thế nhưng giờ đây, người tiều phu trong lời kể kia lại ngồi xếp bằng trước mặt họ, khiến ai nấy nhìn thấy mà sởn cả tóc gáy và khó chịu đến rùng mình.

Mấy bá tánh vẫn quyết tâm không lại gần mà chỉ đứng trong góc khuất từ đằng xa.

Đệ tử tiên môn nhìn người tiều phu với nét mặt không cam lòng nhưng đâu thể để anh ta chơ vơ ở đây được. Cậu bèn lấy một tấm phù, cẩn thận dán trên trán anh ta và vẽ ký hiệu lên.

“Chúng ta đi tìm những người còn lại trước đi.”

***

Họ men theo hang đá và tiếp tục đi sâu vào trong hầm mộ, vừa đi vừa không ngừng ngẫm nghĩ.

“Tại sao người trong ba pho tượng trước biến mất nhưng người này còn ở trong?”

“Ắt là bởi người tiều phu gặp nạn sớm nhất.”

“Vì anh ta gặp nạn từ sớm, hồn phách đã bị hao mòn chẳng còn bấy nhiêu, một khi bị phong ấn trong tượng đá rồi không thể động đậy được nữa. Còn hồn phách những người mắc nạn sau này thừa lại nhiều hơn nên không thể phong ấn nổi.”

Và chuyện gì xảy ra một khi phong ấn không nổi… không cần nói cũng biết…

Khi cơn đói ùa đến họ sẽ đi tìm thức ăn. Hoặc là họ không chấp nhận được việc mình đã chết nên mong muốn tìm ai đó đến chết thay. Cả hai khả năng đều có thể xảy ra.

Đèn dầu trong hầm mộ lúc tỏ lúc mờ, có lẽ những thi thể bị chặt lìa kia đang nằm trong mộc góc nào đó, chờ người sống tới.

Nghĩ đến đây, dù là người am hiểu tiên thuật cũng rét lạnh sống lưng.

Không bao lâu sau, họ đã tìm ra một pho tượng nữ đồng khác.

Tượng nữ đồng này không mấy nguyên vẹn, bên ngoài bị tróc và ngả màu nên lốm đốm nhiều chỗ, thoạt nhìn giống như mang khoé miệng nửa bên đang cười, nửa còn lại đang khóc.

Bị ám ảnh từ pho tượng lần trước, họ cứ mãi chần chờ không dám xuất kiếm.

Kết quả chợt có một cơn gió mạnh thổi qua người họ, tiếp đó mấy tiếng răng rắc giòn giã vẳng lên, pho tượng nữ đồng kia nứt ra giữa trời dù không ai chạm tới. Bên trong pho tượng này cũng trống rỗng không người, chỉ có máu và dấu cào như thể người bị nhốt bên trong đã cố gắng hết sức hòng khoét lớp vỏ tượng muốn chui ra…

Xem mấy mảnh vụn la liệt trên đất chứng tỏ… nó đã ra ngoài thật.

Lá bùa thình lình bay vù ra ngoài, rơi vào ngón tay Tiêu Phục Huyên. Khi mở tấm bùa ra thấy bên trên có viết, “Tiên sứ Cao Nga kính dâng.”

“Cao Nga?” Đệ tử tiên môn suy tư.

Ô Hành Tuyết thấy một người trong họ bối rối, bèn hỏi, “Có chuyện gì thế, sao trông cậu nghẹn ngào khổ sở vậy?”

“Cao Nga…”

“Ưm, Cao Nga?”

Đệ tử trẻ kia không ngừng lặp đi lặp lại, đoạn lắc đầu, “Tôi còn đang nghĩ xem người này thuộc gia đình nào, tôi từng nghe qua cái tên này rồi nhưng không phải nghe lại từ sư huynh sư tỷ. Ai da, sao không nhớ gì cả vậy nè, gần đây tôi nghe nhiều tên khổ chủ quá nên lẫn lộn hết cả.”

Nhắc đến nhiều khổ chủ, họ lại thoáng lia mắt sang Tiêu Phục Huyên. Trông như muốn hỏi gì đó, sau lại chùn bước.

Cuối cùng chuyển sang người có bộ dáng hoà nhã là Y Ngô Sinh mà hỏi, “Thưa tiền bối, nếu ngài thông hiểu lai lịch và cách dùng của loại phù sinh linh phù này, không biết ngài có biết để tượng thần sống lại phải cần tổng cộng bao nhiêu nam đồng nữ đồng không?”

“Đừng xem câu làm tượng thần sống lại là thật, âu chỉ là đồn đãi cả thôi,” Y Ngô Sinh nói. “Trăm năm nay ta chưa từng nghe ai thành công cả.”

Thật ra gọi là “triệu thỉnh” cũng không đúng lắm, bản chất của nó chỉ giúp tượng thần cảm nhận được có linh, nhờ đó thông qua tượng thần để gửi những lời của người triệu thỉnh đến bản tôn trên Tiên Đô. Còn người kia có nghe được hay không còn là việc khác.

Các tiên môn chính quy đều không rõ cách dùng loại trận pháp này, họ chẳng qua chỉ nghe truyền miệng trong dân gian. 

Thời niên thiếu, Y Ngô Sinh vừa khéo rất đam mê tìm hiểu các phong tục tập quán dân gian loại này. Tuy đây là những mẩu chuyện thô sơ không có hệ thống nhưng nghe vào rất thú vị, nếu đã nghe qua hắn đều nhớ rõ. Chẳng qua hắn không ngờ rằng có một ngày lại được chứng kiến những tập tục dân gian đó theo cách này.

Hắn trầm tư một lát rồi trả lời, “Có lẽ cần ba mươi ba người nam đồng nữ đồng.”

“Thế thì hợp lý rồi,” đệ tử tiên môn gật gù.

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì quả đúng có ba mươi ba hộ dân bị triệu hoán. Phải thế không sư huynh?”

“Đúng vậy. Tính cả hôm nay là vừa tròn ba mươi ba hộ.”

Vừa tròn ba mươi ba hộ?

Ô Hành Tuyết bất chợt mở miệng, “Các người đếm kỹ lại xem chính xác là bao nhiêu?”

Đệ tử trẻ tiên môn sửng sốt, đỏ hửng mặt, “Xin tiền bối chớ trêu ngươi chúng tôi, có tổng cộng ba mươi ba hộ, sao có thể đếm nhầm được?”

“Vậy thì không đúng,” Ô Hành Tuyết nói. “Có một hộ mất tích hai người, nếu ba mươi ba hộ chẳng quá thành ba mươi bốn người à?”

Nhóm đệ tử trẻ sửng sốt, bấy giờ mới vỡ lẽ.

Gia đình đến tìm họ nhờ dẫn đến thung lũng Đại Bi bị mất hai tiểu cô nương là A Nguyên và A Đài, nếu nói vậy thì bị dư ra một người rồi.

Thà là thiếu người còn có thể giải thích là chưa tìm đủ. Đằng này dư ra một người thì còn lập trận được à?

“Huống chi… tại sao lại dư ra một người?”

“Hay đếm dư ai à?”

“Hỏi thử xem sao.”

Nhóm đệ tử trẻ tính quay sang hỏi mấy vị bá tánh kia, ngờ đâu vừa ngoái đầu đã thấy cô gái nọ đứng ngay sau lưng họ ở cự ly cực gần, đôi mắt cô đen trũi nhìn chòng chọc đầy thâm ý. 

Ngay lúc đó, người đệ tử sực nhớ ra, thốt lên, “Cao Nga!”

Rốt cuộc cậu cũng nhớ ra, không phải cậu nghe cái tên “Cao Nga” trên pho tượng nữ đồng đó từ các vị sư huynh sư tỷ, mà chính cô gái này tự báo gia môn mình khi đến tìm họ, cô nói hai đứa con gái cô bị triệu vào thung lũng Đại Bi và muốn nhờ họ đến thung lũng Đại Bi tìm giúp một phen.

Nếu người bị triệu hoán vốn không phải hai đứa con gái thì sao?

Nếu… người đó vốn chính là cô ta thì sao?

Nếu vậy vừa khớp con số ba mươi ba hộ.

Thế rồi, cậu sực nhớ, họ tìm được tổng cộng bốn pho tượng nam đồng nữ đồng rỗng bên trong, đọc qua tên thì bao gồm hai nam hai nữ.

Và những bá tánh đến tìm và nhờ họ vào thung lũng Đại Bi cũng vừa đúng bốn người, hai nam hai nữ!

Cao Nga mỉm cười với cậu, đôi mắt đen long lên, khoé miệng lộ ra bên dưới lớp khăn dày sâu hoắm khoét thành một đường cong đen ngòm.

Đệ tử trẻ dựng hết lông tơ, rút xoẹt kiếm ra.

Trong chớp mắt, chiếc khăn đứt lìa để lộ cánh cổ trần của Cao Nga có chữ ở một bên.  Cổ đã bị cắt dọc giữa nét chữ, giờ chỉ còn dính chút da thịt, nó lung lay như sắp gãy theo cử động của cô.

Đệ tử trẻ thốt nhiên hiểu rõ vì sao mấy bá tánh này phải bọc tay bọc chân mình kín kẽ trong áo khoác dày cui như vậy.

Họ sợ bị rơi ra…

Chắc cảm thấy kim không giấu trong bọc được nữa, bốn bá tánh kia chẳng hề khép nép e dè mà lập tức lần lượt chọn cho mình một người để bám lên.

Ba kẻ trong chúng chọn ba đệ tử trẻ tiên môn, kẻ còn thừa lại bọc sang phía bên kia.

Ô Hành Tuyết cảm thấy hơi thở sau lưng liền thở dài khe khẽ.

Lòng nhủ bây biết lựa ghê.

Chàng cong ngón tay lên, vừa lia mắt nhìn thì thấy đôi đồng tử của Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết: “…”

Ngay lập tức, Chiếu Dạ thành chủ mới nãy một mình giết sạch một núi sinh vật tính âm liền thả tay xuống, vọt một bước tới sau lưng Tiêu Phục Huyên. Chàng tựa tay lên lưng Thiên Túc thượng tiên và đẩy người về trước. “Thượng tiên ơi cứu mạng, ta sợ quá.”

Tiêu Phục Huyên: “……”

Ninh Hoài Sam và Phương Trữ: “……………………………………”

Tụi này mới sợ hết hồn nè tin hông?

Lời tác giả:

Chờ lâu QAQ, ngày mai xin nghỉ một ngày để viết nhiều một chút, ngày kia nhập V đăng ba chương trong một. Yêu mọi người ~

❄︎

Chương 19 ||•|| Chương 21

SHARE THIS:

Twitter

Facebook

Loading...

Thượng Tiên 46February 20, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 33February 6, 2022In "Thượng Tiên"

Thượng Tiên 17January 15, 2022In "Thượng Tiên"

Posted on January 19, 2022Tagged Mộc Tô Lý, Thượng Tiên

POST NAVIGATION

Thượng Tiên 19

Thượng Tiên 21

9 THOUGHTS ON “THƯỢNG TIÊN 20”

Cheryl Blossom 🌸 says:

March 27, 2022 at 9:49 pm

Công chúa Tuyết tấu hài quá vậy, ko một chút giả trân (っಠ‿ಠ)っ

Liked by 1 person

REPLY

salicina says:

April 6, 2022 at 1:42 am

Cái nết đọc kinh dị lúc nửa đêm thật khó bỏ mà, sợ muốn chết. May mà đoạn cuối Tuyết Nhi tấu hài làm đỡ sợ xíu 🥲

Liked by 2 people

REPLY

salicina says:

April 6, 2022 at 1:43 am

Cái nết đọc kinh dị lúc nửa đêm thật khó bỏ mà, sợ muốn xỉu. May mà đoạn cuối Tuyết Nhi tấu hài làm đỡ sợ xíu 🥲

Like

REPLY

Phong An says:

July 17, 2022 at 12:42 am

Không hề giả trân luôn á 🥲

Liked by 2 people

REPLY

Chỉ muốn làm cá mặn says:

February 4, 2023 at 1:07 am

công chúa íu đúi công chúa cần quàng tử bảo kê

Like

REPLY

Chuối tiêu says:

March 27, 2023 at 12:13 am

Tuyết nhi, con yếu đuối hồi nào mà diễn đạt vậy

Like

REPLY

phuonwjgnotphuowng says:

July 6, 2023 at 11:14 pm

Sao mấy đứa này nó hề y chang nhau v

Liked by 1 person

REPLY

Thảo Uyên Phạm Lê says:

July 12, 2023 at 8:52 pm

A Tuyết giả tạo quá a~

Like

REPLY

Hai says:

December 7, 2023 at 10:38 am

Truyện gắn tag hài hẻ😃

Like

REPLY

LEAVE A COMMENT

Comment

Reblog

Subscribe

Design a site like this with WordPress.com

Get started

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammei